Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2211: Vật tùy thân




Nghìn trượng trong lòng đất Dương Khai vươn mình dậy.

Tuy nói trước mắt đây là có hội tu luyện khó có, ngày sau chỉ sợ khó gặp linh khí nồng đậm như vậy, nhưng Dương KHai cũng không định dành hết thời gian để ngồi thiền tu luyện, hắn rất muốn biết chỗ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại làm thiên địa có dị biến này.

Huống chi hắn vừa rồi đột phá, mặc dù có tu luyện thế nào đi nữa thì trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không thể tiến thêm được nữa.

Thần niệm hắn hơi động truyền tin cho Lưu Viêm, để nàng tiếp tục ở đây hộ pháp.

Đang lúc chuẩn bị xâm nhập tìm tòi hắn lại nhướn mày quay đầu nhìn chỗ hướng cửa vào.

Bên kia quần áo phần phật bóng người kéo tới, dường như có không ít võ giả đã xuống.

- Bên kia có người, quả nhiên là có một người tới trước một bước rồi.

- Khốn kiếp a, nhất định người này không biết dùng thủ đoạn gì đã phá hỏng cơ duyên đột phá của ta.

- Đi, đi xem xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào lại dám to gan đến vậy.

Tiếng ầm ĩ tranh nhau nói truyền vào tai Dương Khai làm tâm niệm hắn vừa động vội vàng thả ra thần thức dò xét tình huống bốn phía.

Ngay sau đó hắn liền phát hiện vấn đề nằm ở đâu, linh khí thiên địa dường như so với vừa rồi có mỏng manh một chút, mặc dù không rõ ràng nhưng đúng là có kém hơn.

Đã nhận ra điểm này, Dương Khai không khỏi quay đầu nhìn lại chỗ Lưu Viêm ẩn thân, cũng không biết có phải vì Huyền Giới Châu cắn nuốt linh khí thiên địa hay không đã làm linh khí ở đây trở nên mỏng manh.

Chớ xem thường điểm chênh lệch này, rất có khả năng chính là vì chênh lệch ấy đã làm những võ giả này không thể đột phá tới điểm giới hạn, bọn họ chỉ sợ cũng chính là bởi vì nguyên nhân này mà cũng kéo xuống đây.

Vừa nghĩ tới đây Dương Khai vội vàng đưa tay một chiêu thu hồi Lưu Viêm cùng Huyền Giới Châu, miễn cho động tĩnh cắn nuốt linh khí không quá lớn.

Làm xong chuyện này hắn mới lẳng lặng đứng yên tại chỗ chờ đợi.

- Tiểu tử không cần biết ngươi là người tông môn nào lần này ngươi chết chắc rồi.

- Thức thời hãy ngoan ngoãn tới đây xin lỗi bổn đại gia, không biết chừng còn có thể tha chết cho ngươi.

- Hỏng cơ duyên của ta, lão nương liều mạng với ngươi.

Một đám người kêu la không nói lời gì chụp mũ Dương Khai, nhanh chóng bay tới gần hắn.

Không lâu sau, đám người đã tới trước mặt cách Dương Khai không xa.

- A, là ngươi…

- Chuyện này, chuyện này…

Sau khi thấy rõ dung mạo Dương Khai sau, các võ giả vốn đang kêu la lập tức đều không lên tiếng, từng người toát mồ hôi lạnh đứng yên tại chỗ, biểu tình ngưng trọng.

Lúc trước cảnh tượng Dương Khai đánh chết Khúc Hoài Nhân, giết chết Trang Bàn còn rõ ràng trước mắt, mọi người đều vô cùng kiêng kị đối với hắn, nào ai dám đi vuốt râu hùm, ai nấy ruột đều sạch bách rồi, chỉ trách tự mình không hiểu rõ tình huống đã kêu gào, không biết có chọc giận tên sát tinh này hay không.

- Chư vị có chuyện ư? Dương Khai lãnh đạm hướng đám người nhìn qua lạnh lùng hỏi.

- Không có không có…

- Không có chuyện gì, chỉ là xuống xem thôi, haha…Phía dưới này không cảnh không tệ, mỗ cùng chư vị đồng đạo kết bạn đồng du mà thôi.

- Không tệ không tệ, đồng du đồng du…

- Phải đấy.

Dương Khai giương khoé miệng thản nhiên nói: - Phong cảnh không tệ, chư vị đừng bỏ qua, hãy đi xem một chút đi.

- Phải phải phải…Chúng ta đi thôi, đi thôi.

Vừa thấy thần tình Dương Khai lạnh lùng như vậy nào ai còn dám dừng lại liền rối rít vòng đi, hướng tới chỗ sâu hơn xâm nhập, trước khi rời đi không ít người còn lộ vẻ khiếp sợ đưa mắt nhìn tới chỗ Hoa Thanh Ti.

Với thực lực của mọi người tất nhiên có thể cảm nhận được tu vi cảnh giới của Hoa Thanh Ti, chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mọi người ở đây cũng có vài người là võ giả tầng thứ này, cũng không có gì đáng kinh ngạc. Quan trọng chính là quanh người Hoa Thanh Ti quanh quẩn từng tia không hiểu được làm người ta mong mỏi.

Đế ý.

Từng tia ý cảnh không hiểu kia chính là Đế ý, là tượng trưng của gông cùm xiềng xích va chạm vào Đế Tôn Cảnh.

Nói cách khác nữ tử này có khả năng rất lớn tấn thăng tới Đế Tôn Cảnh.

Điều này làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ. Bọn họ cũng không biết Hoa Thanh Ti có phải vốn đã chạm vào Đế ý hay không, hoặc là bởi vì lần này linh khí bộc phát mà sinh ra cơ duyên.

Nhưng có người mạnh như vậy ở đây, cũng có Dương Khai tên sát tinh này bảo vệ, bọn họ nào còn dám dừng lại.

Không bao lâu đám người liền biến đi không còn ai.

Đợi bọn họ đi rồi Dương Khai mới lại thả Lưu Viêm ra để nàng tiếp tục ẩn nặc ở bên hộ pháp.

Ngay sau đó thân hình hắn lắc lư, hướng chỗ sâu thăm dò tới.

Cùng bước vào bên trong linh khí thiên địa càng nồng đậm, dường như chỗ không thể biết được kia chính là ngọn nguồn dâng lên linh khí thiên địa này.

Dương Khai không khỏi tò mò, đoán được rốt cuộc là duyên cơ gì có thể làm linh khí thiên địa bắt đầu khởi động tới mức này.

Nhnxg võ giả kia đã đi trước hắn một bước.

Bỗng nhiên trước mặt truyền tới một trận tiêng kinh hô có vẻ khiếp sợ dị thường, ngay sau đó từng tiếng hít khí lạnh vang lên.

Bọn họ làm như phát hiện được thứ gì đó.

Dương Khai biến đổi sắc mặt, pháp tắc không gian quanh quẩn, nhoáng lên một cái đã không thấy bóng dáng hắn.

Trong nháy mắt tiếp theo hắn liền xuất hiện bên cạnh mọi người.

Theo ánh mắt những người khác nhìn lại, Dương Khai không khỏi mi mắt co rụt.

Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, trên mặt đất xuất hiện một hố tròn phương viên chừng mười trượng, mà từ dưới hố tròn như nguồn suối kia, từng luồng Linh dịch giống như phun trào ra, tràn ngập bốn phương.

- Linh nhãn, trời ạ, đây chính là linh tuyền chi nhãn.

- Chỗ này lại có linh tuyền chi nhãn, quả thực không dám tưởng tượng.

- Không trách linh khí thiên địa nồng đậm như vậy, có linh nhãn này hết thảy đều có thể giải thích rồi.

- Nhìn quy mô này phải là một linh nhãn bậc trung, nếu có thể ở đây thành lập tông môn, không tới trăm năm nhất đinh có thể thịnh vượng a.

Mọi người đều đến từ những tông môn cùng gia tộc bậc trung, phóng nhãn nhìn tới gia tộc và tông môn mỗi người bọn họ cũng đều không có linh nhãn những thứ này, chỉ có một số ít tông môn hàng đầu mới có tư cách chiếm cứ bảo địa như vậy để khai tông lập phái.

Mọi người không khỏi phấn chấn, con ngươi lộ tinh quang, mặc sức tưởng tượng nếu tông môn gia tộc của mình chiếm đoạt được linh nhãn này sẽ có biến hoá nghiêng trời lệch đát bực nào.

Chỉ sợ không tới trăm năm thế lực của mình đã có thể bay cao cùng sánh vai với những thế lực lớn nhất tuyến kia.

- Chuyến này…sợ là rắc rối rồi. Chợt có một người lên tiếng sau đó còn nặng nề thở dài.

- Vị bằng hữu này là ý gì? Linh nhãn ngay trước mặt, sao lại nói tới rắc rồi? Có người không hiểu hỏi.

- Đúng vậy, ngươi thật kỳ quái, cơ duyên trời ban như vậy bị ngươi nói là rắc rồi, thực là bệnh quá. Có người châm chọc.

Người kia cũng không có phản ứng mà chỉ tiếp tục thở dài nói: - Chư vị có bao giờ nghĩ tới trước kia Phong Lâm Thành bên này truyền ra có địa mạch thượng phẩm, cũng có quặng mạch, vì sao không thấy những tông môn nhất tuyến thế lực nhúng tay vào?

- Còn có thể vì sao? Địa mạch thượng phẩm cùng quặng mỏ nguyên tinh tuy rằng bất phàm nhưng tông môn nhất tuyến sao lại có thể coi trọng, chỉ có những tông môn chúng ta mới coi nó là bảo bối.

- Đúng là như vậy. Người kia ngắm nhìn bốn phía nói: - Nhưng nếu tin tức linh nhãn xuất hiện ở đây truyền ra ngoài thì sao?

Một lời này nói ra tất cả mọi người đều im lặng, từng người thần tình khẽ biến, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt.

Nếu tin tức linh nhãn truyền ra ngoài, như vậy chắc chắn sẽ không có việc của bọn họ, những tông môn nhất tuyến kia chắc chắn phái cao thủ tới trước chiếm đoạt chỗ này mở phân bộ.

Những tông môn gia tộc bậc trung căn bản vô lực đấu tranh, chỉ có thể trơ mắt đem mỹ vị chắp tay nhường cho người khác…

Nghĩ tới đây tâm tình của mọi người đều uất ức, không còn vui sướng như vừa rồi nữa.

- Hay là, chúng ta lập ra Tâm ma đại thề, không truyền tin này ra ngoài. Có người nhỏ giọng đề nghị.

Mọi người liếc nhìn người này như nhìn người ngốc, ánh mắt lộ vẻ châm chọc.

Thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt, sự việc linh nhãn cho dù che giấu như thế nào cũng không thể được, một ngày nào đó chắc hẳn những tông môn nhất tuyến kia biết được.

Hơn nữa, võ giả tới đây thuộc tông môn gia tộc có không ít phải dựa và những đại tông môn kia mà sống, trước mắt gặp được linh nhãn loại bảo vật này chỉ sợ vừa rời khỏi đây đã phải đem tin tức truyền đi.

Làm sao có thể che đậy được?

- Ta chỉ buột miệng nói ra thôi…

- Ầm…

Đúng lúc này, ở phía trước cách đó không xa truyền tới một tiếng vang lớn, ngay sau đó Linh dịch ngất trời bính phát ra, biến thành linh mưa hướng bốn phía.

- Cái gì?

- Đây là chuyện gì vậy?

- Ông trời ông đang đùa đấy à?

- Lại, lại là một cái Linh nhãn!

Mọi người sợ run, tất cả đều trợn mắt nhìn phía trước cách đó không xa, chỉ thấy khoảng cách mọi người chừng năm mươi trượng có một chỗ Linh nhãn thản nhiên sinh ra, Linh dịch kia phun lên như suối.

Linh khí dưới đất này trong khoảnh khắc trở nên nồng đậm không ít.

Dương Khai cũng hoàn toàn khiếp sợ đứng ngây ngốc tại chỗ.

Linh nhãn thứ này hoàn toàn là cơ duyên có thể gặp chứ không thể cầu. Những đại tông môn kia có thể chiếm cứ một chỗ Linh nhãn để biến thành Thánh địa tu luyện đã là cơ duyên lớn rồi.

Nhưng tại khoảng cách cách Phong Lâm Thành hai ngàn dặm trong lòng đất, linh nhãn xuất hiện tới hai cái, hơn nữa còn là ở cùng một chỗ. Nhìn quy mô thì đều là linh nhãn bậc trung.

- Ầm ầm ầm…

Dường như sợ mọi người chưa đủ khiếp sợ một tiếng lại một tiếng vang vù vù bộc phát ra, mặt đất rung động, đá vụn rơi xuống, linh khí thiên địa trong nháy mắt nồng đậm tới mức không người nào có thể hình dung nổi.

Có mấy võ giả lúc trước vì linh khí thiên địa trở nên mỏng manh mà không thể đột phá tới điểm giới hạn lập tức đều đã cảm giác được khí cơ trong cơ thể chấn động, có triệu chứng đột phá.

Nhưng thời khắc này bọn họ lại không để ý đến tình huống tự thân mà ngây người như phỗng đứng tại chỗ nhìn khắp bốn phía.

Dưới đất này, ánh sáng mờ tối, hơn nữa linh khí tràn ngập, căn bản không thể thấy vật, nhưng mọi người dù sao cũng là Đạo Nguyên Cảnh, thần niệm quét qua liền hiểu được tình huống xung quanh.

Mỗi người đều kinh hãi phát hiện một cái lại thêm một cái linh nhãn xuất hiện, không bao lâu sau, trong phạm vi vạn trượng dưới đất đã xuất hiện đầy linh nhãn, khoảng cách giữa các linh nhãn này đều không xa. Nghìn trượng trong lòng đất Dương Khai vươn mình dậy.

Tuy nói trước mắt đây là có hội tu luyện khó có, ngày sau chỉ sợ khó gặp linh khí nồng đậm như vậy, nhưng Dương KHai cũng không định dành hết thời gian để ngồi thiền tu luyện, hắn rất muốn biết chỗ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì lại làm thiên địa có dị biến này.

Huống chi hắn vừa rồi đột phá, mặc dù có tu luyện thế nào đi nữa thì trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ không thể tiến thêm được nữa.

Thần niệm hắn hơi động truyền tin cho Lưu Viêm, để nàng tiếp tục ở đây hộ pháp.

Đang lúc chuẩn bị xâm nhập tìm tòi hắn lại nhướn mày quay đầu nhìn chỗ hướng cửa vào.

Bên kia quần áo phần phật bóng người kéo tới, dường như có không ít võ giả đã xuống.

- Bên kia có người, quả nhiên là có một người tới trước một bước rồi.

- Khốn kiếp a, nhất định người này không biết dùng thủ đoạn gì đã phá hỏng cơ duyên đột phá của ta.

- Đi, đi xem xem rốt cuộc hắn là thần thánh phương nào lại dám to gan đến vậy.

Tiếng ầm ĩ tranh nhau nói truyền vào tai Dương Khai làm tâm niệm hắn vừa động vội vàng thả ra thần thức dò xét tình huống bốn phía.

Ngay sau đó hắn liền phát hiện vấn đề nằm ở đâu, linh khí thiên địa dường như so với vừa rồi có mỏng manh một chút, mặc dù không rõ ràng nhưng đúng là có kém hơn.

Đã nhận ra điểm này, Dương Khai không khỏi quay đầu nhìn lại chỗ Lưu Viêm ẩn thân, cũng không biết có phải vì Huyền Giới Châu cắn nuốt linh khí thiên địa hay không đã làm linh khí ở đây trở nên mỏng manh.

Chớ xem thường điểm chênh lệch này, rất có khả năng chính là vì chênh lệch ấy đã làm những võ giả này không thể đột phá tới điểm giới hạn, bọn họ chỉ sợ cũng chính là bởi vì nguyên nhân này mà cũng kéo xuống đây.

Vừa nghĩ tới đây Dương Khai vội vàng đưa tay một chiêu thu hồi Lưu Viêm cùng Huyền Giới Châu, miễn cho động tĩnh cắn nuốt linh khí không quá lớn.

Làm xong chuyện này hắn mới lẳng lặng đứng yên tại chỗ chờ đợi.

- Tiểu tử không cần biết ngươi là người tông môn nào lần này ngươi chết chắc rồi.

- Thức thời hãy ngoan ngoãn tới đây xin lỗi bổn đại gia, không biết chừng còn có thể tha chết cho ngươi.

- Hỏng cơ duyên của ta, lão nương liều mạng với ngươi.

Một đám người kêu la không nói lời gì chụp mũ Dương Khai, nhanh chóng bay tới gần hắn.

Không lâu sau, đám người đã tới trước mặt cách Dương Khai không xa.

- A, là ngươi…

- Chuyện này, chuyện này…

Sau khi thấy rõ dung mạo Dương Khai sau, các võ giả vốn đang kêu la lập tức đều không lên tiếng, từng người toát mồ hôi lạnh đứng yên tại chỗ, biểu tình ngưng trọng.

Lúc trước cảnh tượng Dương Khai đánh chết Khúc Hoài Nhân, giết chết Trang Bàn còn rõ ràng trước mắt, mọi người đều vô cùng kiêng kị đối với hắn, nào ai dám đi vuốt râu hùm, ai nấy ruột đều sạch bách rồi, chỉ trách tự mình không hiểu rõ tình huống đã kêu gào, không biết có chọc giận tên sát tinh này hay không.

- Chư vị có chuyện ư? Dương Khai lãnh đạm hướng đám người nhìn qua lạnh lùng hỏi.

- Không có không có…

- Không có chuyện gì, chỉ là xuống xem thôi, haha…Phía dưới này không cảnh không tệ, mỗ cùng chư vị đồng đạo kết bạn đồng du mà thôi.

- Không tệ không tệ, đồng du đồng du…

- Phải đấy.

Dương Khai giương khoé miệng thản nhiên nói: - Phong cảnh không tệ, chư vị đừng bỏ qua, hãy đi xem một chút đi.

- Phải phải phải…Chúng ta đi thôi, đi thôi.

Vừa thấy thần tình Dương Khai lạnh lùng như vậy nào ai còn dám dừng lại liền rối rít vòng đi, hướng tới chỗ sâu hơn xâm nhập, trước khi rời đi không ít người còn lộ vẻ khiếp sợ đưa mắt nhìn tới chỗ Hoa Thanh Ti.

Với thực lực của mọi người tất nhiên có thể cảm nhận được tu vi cảnh giới của Hoa Thanh Ti, chỉ là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, mọi người ở đây cũng có vài người là võ giả tầng thứ này, cũng không có gì đáng kinh ngạc. Quan trọng chính là quanh người Hoa Thanh Ti quanh quẩn từng tia không hiểu được làm người ta mong mỏi.

Đế ý.

Từng tia ý cảnh không hiểu kia chính là Đế ý, là tượng trưng của gông cùm xiềng xích va chạm vào Đế Tôn Cảnh.

Nói cách khác nữ tử này có khả năng rất lớn tấn thăng tới Đế Tôn Cảnh.

Điều này làm cho mọi người không khỏi kinh ngạc lẫn ngưỡng mộ. Bọn họ cũng không biết Hoa Thanh Ti có phải vốn đã chạm vào Đế ý hay không, hoặc là bởi vì lần này linh khí bộc phát mà sinh ra cơ duyên.

Nhưng có người mạnh như vậy ở đây, cũng có Dương Khai tên sát tinh này bảo vệ, bọn họ nào còn dám dừng lại.

Không bao lâu đám người liền biến đi không còn ai.

Đợi bọn họ đi rồi Dương Khai mới lại thả Lưu Viêm ra để nàng tiếp tục ẩn nặc ở bên hộ pháp.

Ngay sau đó thân hình hắn lắc lư, hướng chỗ sâu thăm dò tới.

Cùng bước vào bên trong linh khí thiên địa càng nồng đậm, dường như chỗ không thể biết được kia chính là ngọn nguồn dâng lên linh khí thiên địa này.

Dương Khai không khỏi tò mò, đoán được rốt cuộc là duyên cơ gì có thể làm linh khí thiên địa bắt đầu khởi động tới mức này.

Nhnxg võ giả kia đã đi trước hắn một bước.

Bỗng nhiên trước mặt truyền tới một trận tiêng kinh hô có vẻ khiếp sợ dị thường, ngay sau đó từng tiếng hít khí lạnh vang lên.

Bọn họ làm như phát hiện được thứ gì đó.

Dương Khai biến đổi sắc mặt, pháp tắc không gian quanh quẩn, nhoáng lên một cái đã không thấy bóng dáng hắn.

Trong nháy mắt tiếp theo hắn liền xuất hiện bên cạnh mọi người.

Theo ánh mắt những người khác nhìn lại, Dương Khai không khỏi mi mắt co rụt.

Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, trên mặt đất xuất hiện một hố tròn phương viên chừng mười trượng, mà từ dưới hố tròn như nguồn suối kia, từng luồng Linh dịch giống như phun trào ra, tràn ngập bốn phương.

- Linh nhãn, trời ạ, đây chính là linh tuyền chi nhãn.

- Chỗ này lại có linh tuyền chi nhãn, quả thực không dám tưởng tượng.

- Không trách linh khí thiên địa nồng đậm như vậy, có linh nhãn này hết thảy đều có thể giải thích rồi.

- Nhìn quy mô này phải là một linh nhãn bậc trung, nếu có thể ở đây thành lập tông môn, không tới trăm năm nhất đinh có thể thịnh vượng a.

Mọi người đều đến từ những tông môn cùng gia tộc bậc trung, phóng nhãn nhìn tới gia tộc và tông môn mỗi người bọn họ cũng đều không có linh nhãn những thứ này, chỉ có một số ít tông môn hàng đầu mới có tư cách chiếm cứ bảo địa như vậy để khai tông lập phái.

Mọi người không khỏi phấn chấn, con ngươi lộ tinh quang, mặc sức tưởng tượng nếu tông môn gia tộc của mình chiếm đoạt được linh nhãn này sẽ có biến hoá nghiêng trời lệch đát bực nào.

Chỉ sợ không tới trăm năm thế lực của mình đã có thể bay cao cùng sánh vai với những thế lực lớn nhất tuyến kia.

- Chuyến này…sợ là rắc rối rồi. Chợt có một người lên tiếng sau đó còn nặng nề thở dài.

- Vị bằng hữu này là ý gì? Linh nhãn ngay trước mặt, sao lại nói tới rắc rồi? Có người không hiểu hỏi.

- Đúng vậy, ngươi thật kỳ quái, cơ duyên trời ban như vậy bị ngươi nói là rắc rồi, thực là bệnh quá. Có người châm chọc.

Người kia cũng không có phản ứng mà chỉ tiếp tục thở dài nói: - Chư vị có bao giờ nghĩ tới trước kia Phong Lâm Thành bên này truyền ra có địa mạch thượng phẩm, cũng có quặng mạch, vì sao không thấy những tông môn nhất tuyến thế lực nhúng tay vào?

- Còn có thể vì sao? Địa mạch thượng phẩm cùng quặng mỏ nguyên tinh tuy rằng bất phàm nhưng tông môn nhất tuyến sao lại có thể coi trọng, chỉ có những tông môn chúng ta mới coi nó là bảo bối.

- Đúng là như vậy. Người kia ngắm nhìn bốn phía nói: - Nhưng nếu tin tức linh nhãn xuất hiện ở đây truyền ra ngoài thì sao?

Một lời này nói ra tất cả mọi người đều im lặng, từng người thần tình khẽ biến, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt.

Nếu tin tức linh nhãn truyền ra ngoài, như vậy chắc chắn sẽ không có việc của bọn họ, những tông môn nhất tuyến kia chắc chắn phái cao thủ tới trước chiếm đoạt chỗ này mở phân bộ.

Những tông môn gia tộc bậc trung căn bản vô lực đấu tranh, chỉ có thể trơ mắt đem mỹ vị chắp tay nhường cho người khác…

Nghĩ tới đây tâm tình của mọi người đều uất ức, không còn vui sướng như vừa rồi nữa.

- Hay là, chúng ta lập ra Tâm ma đại thề, không truyền tin này ra ngoài. Có người nhỏ giọng đề nghị.

Mọi người liếc nhìn người này như nhìn người ngốc, ánh mắt lộ vẻ châm chọc.

Thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt, sự việc linh nhãn cho dù che giấu như thế nào cũng không thể được, một ngày nào đó chắc hẳn những tông môn nhất tuyến kia biết được.

Hơn nữa, võ giả tới đây thuộc tông môn gia tộc có không ít phải dựa và những đại tông môn kia mà sống, trước mắt gặp được linh nhãn loại bảo vật này chỉ sợ vừa rời khỏi đây đã phải đem tin tức truyền đi.

Làm sao có thể che đậy được?

- Ta chỉ buột miệng nói ra thôi…

- Ầm…

Đúng lúc này, ở phía trước cách đó không xa truyền tới một tiếng vang lớn, ngay sau đó Linh dịch ngất trời bính phát ra, biến thành linh mưa hướng bốn phía.

- Cái gì?

- Đây là chuyện gì vậy?

- Ông trời ông đang đùa đấy à?

- Lại, lại là một cái Linh nhãn!

Mọi người sợ run, tất cả đều trợn mắt nhìn phía trước cách đó không xa, chỉ thấy khoảng cách mọi người chừng năm mươi trượng có một chỗ Linh nhãn thản nhiên sinh ra, Linh dịch kia phun lên như suối.

Linh khí dưới đất này trong khoảnh khắc trở nên nồng đậm không ít.

Dương Khai cũng hoàn toàn khiếp sợ đứng ngây ngốc tại chỗ.

Linh nhãn thứ này hoàn toàn là cơ duyên có thể gặp chứ không thể cầu. Những đại tông môn kia có thể chiếm cứ một chỗ Linh nhãn để biến thành Thánh địa tu luyện đã là cơ duyên lớn rồi.

Nhưng tại khoảng cách cách Phong Lâm Thành hai ngàn dặm trong lòng đất, linh nhãn xuất hiện tới hai cái, hơn nữa còn là ở cùng một chỗ. Nhìn quy mô thì đều là linh nhãn bậc trung.

- Ầm ầm ầm…

Dường như sợ mọi người chưa đủ khiếp sợ một tiếng lại một tiếng vang vù vù bộc phát ra, mặt đất rung động, đá vụn rơi xuống, linh khí thiên địa trong nháy mắt nồng đậm tới mức không người nào có thể hình dung nổi.

Có mấy võ giả lúc trước vì linh khí thiên địa trở nên mỏng manh mà không thể đột phá tới điểm giới hạn lập tức đều đã cảm giác được khí cơ trong cơ thể chấn động, có triệu chứng đột phá.

Nhưng thời khắc này bọn họ lại không để ý đến tình huống tự thân mà ngây người như phỗng đứng tại chỗ nhìn khắp bốn phía.

Dưới đất này, ánh sáng mờ tối, hơn nữa linh khí tràn ngập, căn bản không thể thấy vật, nhưng mọi người dù sao cũng là Đạo Nguyên Cảnh, thần niệm quét qua liền hiểu được tình huống xung quanh.

Mỗi người đều kinh hãi phát hiện một cái lại thêm một cái linh nhãn xuất hiện, không bao lâu sau, trong phạm vi vạn trượng dưới đất đã xuất hiện đầy linh nhãn, khoảng cách giữa các linh nhãn này đều không xa.