Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2201: Không làm, không chết




- Câm miệng! Nữ nhân mặt tròn vẫn đứng sau lưng La Nguyên bỗng nhiên nhíu mày, hướng về phía Dương Khai khẽ quát: - Không được nói xấu La sư huynh!

- Dương huynh... La Nguyên nhìn Dương Khai quát khẽ: - Tới chiến đi!

Dương Khai một bàn tay lau mồ hôi trên mặt mình, cảm thấy người này thật là không còn lời gì để nói.

Đúng lúc này, dị biến nổi lên.

Kèm theo một tràng tiếng xé gió, bốn phương tám hướng bỗng nhiên xuất hiện không ít cường giả. Những cường giả này vừa đến đều rối rít đưa mắt nhìn Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai, cẩn thận quan sát, sau đó trên mặt mỗi người đều mắt phát sáng, toát ra ý tham lam.

Bọn họ hiển nhiên là bị đế ý của Đế Bảo làm kinh động, cho nên mới từ chỗ ẩn núp chạy tới dò xét, thời khắc này nhìn thấy tự nhiên là vô cùng mơ ước.

Những người tới này trên cơ bản đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không có một cường giả Đế Tôn Cảnh, võ giả cấp bậc bực này mặc dù thỉnh thoảng có thấy Đế Bảo, cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, chưa từng có của mình.

Nhưng giờ này, trong Phong Lâm Thành này không ngờ lại xuất hiện một kiện Đế Bảo, hơn nữa còn là Đế Bảo với hình kiếm sát phạt là chính!

Thần niệm đảo qua, nhận ra Dương Khai mới chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, ai nấy không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Bỗng nhiên tới nhiều người như vậy, La Nguyên không khỏi nhướn mày, lộ vẻ không thích, liền thúc dục nguyên lực, đẩy ra một sóng dao động với mắt thường có thể thấy được, với thân hắn làm trung tâm, ầm ầm bắn ra hướng bốn phía.

- Đều cút cho ta! Hắn chợt quát một tiếng, vì đám người không có nhiệm vụ này tới quấy rầy trận chiến giữa mình và Dương Khai... mà phẫn nộ.

"Bịch Bịch Bịch..." Đám người tới đây, bất kể tu vi cao thấp, bất kể tuổi lớn nhỏ, lại đều bị lực lượng và khí thế này chấn nhiếp. Ít thì lui về phía sau mười mấy bước, nhiều thì lui mấy chục trượng, mỗi người đều sắc mặt tái xanh.

Không nói đến La Nguyên gần dây danh tiếng vang dội, trên cơ bản mọi người đều nhận ra hắn; mà dù không nhận biết, thời khắc này chứng kiến lực lượng hắn thi triển ra, cũng đều biết hắn không phải là Đạo Nguyên tam tầng cảnh bình thường, đâu còn ai dám đi vuốt râu hùm?

Nhưng có hai người, thân hình đứng sừng sững tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.

Hai người này là hai lão già, một người như nhắm mắt dưỡng thần, để mặc cho uy áp quất vào mặt như không có gì; một người trong mắt tỏa sáng, không ngừng cười lạnh, dường như đang cười nhạo La Nguyên không biết tự lượng sức mình.

Hai người này, bất ngờ chính là Cao Sơn, Lưu Thủy hai Đại hộ pháp của Phi Thánh Cung.

Lúc trước hai vị hộ pháp còn ở trong phủ thành chủ, bảo vệ thiếu cung chủ Ninh Viễn Thuật, bất quá lúc Đế Bảo hiện ra tràn ngập đế vận, hai người liền có điều phát giác, sau khi xin chỉ thị của Ninh Viễn Thuật, liền vội vã chạy đến đây, mà vừa đến vừa lúc đụng phải một màn nổi dóa của La Nguyên.

- Người trẻ tuổi, không nên tức giận nhiều như vậy... Lưu Thủy hộ pháp nhìn La Nguyên cười híp mắt, lên mặt cậy già răn dạy:

- Tức giận nhiều dễ hại thân!

- Hừ! Thời khắc này Cao Sơn hộ pháp cũng mở mắt, hừ lạnh nói: - Người trẻ tuổi bây giờ, đều là hạng người không biết trời cao đất rộng, tự cho mình có chút ít bản lãnh liền xem thường không coi anh hùng thiên hạ vào đâu! Sớm muộn gì có ngày ngả lộn nhào mới biết thu liễm!

- Hai vị tiền bối nói rất có đạo lý! Dương Khai nhìn hai người, đảo con ngươi một vòng, một bộ dáng học hỏi, một mặt gật gật đầu như con gà con mổ thóc; một mặt ôm quyền nói với Cao Sơn, Lưu Thủy ở xa xa: - Lời vàng ngọc của tiền bối, vãn bối rất tán thành. Có thể nói ra lời nói như vậy, là biết hai vị không phải là người bình thường!

- Nói hay, nói hay! Lưu Thủy nhìn Dương Khai cười híp mắt, phát hiện tiểu tử này nhìn rất thuận mắt.

- Trẻ nhỏ dễ dạy, ngày sau nhất định thành đại nhân vật! Cao Sơn cũng không tiếc lời tán thưởng.

- Xin hỏi hai vị tiền bối cao tính đại danh!

Dương Khai hỏi với dáng vẻ khiêm tốn.

- Lão phu Cao Sơn!

- Lão phu Lưu Thủy!

Hai người một người tiếp một câu, tự giới thiệu, sau đó hợp tiếng nói: - Chúng ta chính là hai Đại hộ pháp tả hữu của Phi Thánh Cung!

Bọn họ dường như đã trải qua rất nhiều lần diễn luyện, nói cực kỳ thành thạo, không có dừng lại chút nào.

- Phi Thánh Cung... Dương Khai hơi biến sắc mặt, cả kinh nói: Thì ra hai vị tiền bối là hộ pháp Cao Sơn, Lưu Thủy đại danh đỉnh đỉnh, dương danh Nam Vực!

Thấy bộ dáng Dương Khai như thế, Cao Sơn, Lưu Thủy càng thêm thích ý, Cao Sơn mỉm cười, nói: - Ngươi từng nghe danh tiếng của hai ta?

- Đâu chỉ nghe qua! Dương Khai làm mặt nghiêm bịa chuyện: - Quả thực như tiếng sấm rền bên tai, đinh tai nhức óc a!

- Ha ha ha ha! Cao Sơn, Lưu Thủy liếc nhìn nhau, cười ha hả miệng đều sắp không khép lại được.

Mọi người đều nghe nói mà trên mặt đổ mồ hôi, khi dễ Dương Khai thật biết a dua nịnh hót, quả thực không biết xấu hổ, vô sỉ tột cùng!

Đồng thời trong lòng mọi người cũng vô cùng khinh bỉ hai lão già ngốc nghếch Cao Sơn, Lưu Thủy này, sống một bó tuổi to, tu vi cũng có Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại bị một tên tiểu tử ngoài miệng nở hoa thổi phồng mấy câu, thiếu chút nữa không biết cha mẹ mình tên là gì... hai Đại hộ pháp của Phi Thánh Cung sao lại như thế?

- Tuy nhiên... Dương Khai bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, muốn nói lại thôi.

- Tuy nhiên cái gì? Cao Sơn nhướn mày, nghi hoặc nhìn Dương Khai, hỏi.

Dương Khai cười khan một tiếng, trả lời: - Tuy nhiên dường như có người xem thường không coi hai vị tiền bối vào đâu! Trước khi các vị tới đây, vừa lúc vãn bối nghe được một số lời nói xấu hai vị!

- Hả? Người nào dám không không coi hai người lão phu vào đâu?

Cao Sơn giận dữ, mắt lạnh quét nhìn bốn phía.

Những võ giả kia bị ánh mắt bọn họ nhìn qua mỗi người đều quay mặt đi né tránh. Hai lão già ngốc này tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng thực lực vẫn là rành rành trước mắt mọi người, bằng không bọn họ cũng không có khả năng chiếm cứ ở lại phủ thành chủ, còn những người khác chỉ có thể đi tới các đại gia tộc. Chính vì kiêng kỵ thực lực của hai lão, cho nên mới không ai dám tranh đoạt phủ thành chủ với bọn họ.

- Là ngươi? Cao Sơn bỗng nhiên trừng mắt nhìn một nam nhân trung niên, cáu kỉnh quát hỏi, đầy mặt bất thiện.

- Không không không! Nam nhân trung niên vội vàng xua tay, trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh, giải thích: - Tại hạ đến chỗ này còn chậm một bước so với hai vị, như thế nào nói xấu hai vị!

- Ừm! Cao Sơn nghe vậy, không nghi ngờ hắn, lại nhìn một người khác nói: - Là ngươi?

- Tuyệt không có chuyện này, tại hạ tôn kính ngưỡng mộ hai vị đã lâu, như thế nào làm chuyện như thế?

Người bị hỏi nghiêm mặt nói.

- Là ai! Người nào dám như thế, lão phu phải dạy cho hắn làm người thật tốt! Lưu Thủy cũng vô cùng tức giận, trừng mắt hỏi Dương Khai.

Dương Khai làm như ấp a ấp úng, lạt mềm buộc chặt nói: - Vãn bối không dám nói... Vãn bối thực lực thấp kém, sợ nói ra sẽ bị giết người diệt khẩu!

- Nói, không cần phải sợ! Có hai người lão phu bảo vệ ngươi, người nào có gan này? Người nào dám ra tay đả thương ngươi, lão phu diệt cả nhà 18 dời của hắn! Cao Sơn cao giọng nói, bộ dáng như trên trời dưới đất chỉ có ta độc tôn.

- Có tiền bối lời này, thì ta yên tâm! Dương Khai lập tức vui mừng lộ ra mặt, chỉ tay, quát lớn: - Chính là hắn, chính là tiểu tử này, vừa rồi lúc hai vị tiền bối chưa tới hắn đã nói: Cao Sơn, Lưu Thủy thực lực mạnh nhất trong Phong Lâm Thành, ở trong mắt hắn cũng chỉ là con kiến châu chấu mà thôi, hắn tùy tiện duỗi ngón tay là có thể nghiền nát... Hắn còn nói Phi Thánh Cung cái gì quả thực chính là chỗ hội tụ rác rưởi, chứa chấp kẻ vô lại, nói võ giả bên trong đều không phải là cha sinh mẹ dưỡng, đều là từ...

- Từ cái gì? Cao Sơn quát hỏi đầy phẫn nộ, một thân áo quần không gió mà bay, tiếng phần phật vang dội.

- Vãn bối tốt hơn là không nói, quá khó nghe, dù sao chính là ý đó! Dương Khai cười ha ha nói.

- Oa Oa! Cao Sơn nổi giận phát cuồng, quát lớn: - Tức chết lão phu mà!

- Tốt tốt tốt!

Lưu Thủy cũng vô cùng căm tức nhìn người bị Dương Khai chỉ kia, cười lạnh không ngừng nói: - Người trẻ tuổi quả nhiên khẩu khí lớn bằng trời... Ta thật muốn nhìn xem ngươi làm thế nào duỗi ngón tay nghiền nát hai người lão phu!

La Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn Dương Khai nói: - Ngươi chỉ chính là ta?

Dương Khai quát lớn: - La Nguyên, là nam nhân thì dám làm dám chịu, lời của mình đã nói chẳng lẽ không dám thừa nhận? Cao Sơn, Lưu Thủy nhị lão giờ này đang ở đây, có gan thì một lần nữa lập lại lời nói mới rồi, nhìn xem nhị lão có đánh chết ngươi hay không!

- Ta hiểu rồi! La Nguyên gật gật đầu, nói một câu nhưng sau đó cũng không có ý muốn giải thích.

Thấy hắn không phủ nhận, Cao Sơn, Lưu Thủy càng cho rằng Dương Khai nói là thật.

Cao Sơn lập tức cả giận nói: - Người trẻ tuổi có được chút thành tựu, liền tự cho là vô địch thiên hạ hay sao? Phải biết trên đời này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đạo hạnh của ngươi còn xa không thấm vào đâu!

- Nhiều lời với hắn làm gì? Dám nhục mạ chúng ta, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi! Lưu Thủy hừ lạnh, nhìn La Nguyên ngạo nghễ nói: - Tiểu tử, ngươi tự mình đến đây nghển cổ chờ chém, hay là đợi hai người lão phu qua đó lấy đầu ngươi? Ta nói trước, nếu ngươi qua đây, ngươi còn có thể ít bị đau khổ một chút, nếu chúng ta qua đó, hừ hừ... không bảo đảm tránh khỏi bị chút hành hạ!

Nghe Lưu Thủy nói như vậy, Dương Khai lập tức vui mừng lộ ra mặt, cảm thấy kế giá họa cho người của mình này đã thành công hơn phân nửa.

Quả nhiên như hắn đoán, người cao ngạo như La Nguyên, nghe lời uy hiếp như vậy sao còn có thể thờ ơ. Đừng nói vừa rồi hắn hoàn toàn không có nói những lời đó, mà cho dù hắn có nói, thời khắc này tất nhiên cũng không thỏa hiệp. Chỉ thấy hắn nhướn mày, trên mặt lộ ra vẻ cuồng ngạo, vận lên nguyên lực cả người, cười gằn nói: - Hai lão là cái thớ gì cũng muốn lấy tính mạng ta? Các ngươi có bản lãnh này sao?

- Chết đã đến nơi còn ngông cuồng như thế, tiểu tử trước ăn một chiêu của ta!

Cao Sơn nổi giận không thể kiềm chế, lúc này liền duỗi bàn tay, đánh tới hướng La Nguyên.

Chỉ một thoáng, trong bầu trời gió mây cuồn cuộn, lực lượng pháp tắc thiên địa tràn ra, một bàn tay to lớn từ trên không trung chụp xuống, che kín bầu trời, bao phủ La Nguyên.

Võ giả vây xem đều biến sắc.

Cao Sơn dầu gì cũng là lão già cao niên của Phi Thánh Cung, một thân tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh vô cùng xác thật, dĩ nhiên ra tay không tầm thường. Mỗi người đều tự nghĩ nếu một chiêu này đối phó với mình, nên làm thế nào phòng ngự, làm thế nào tránh né.

Suy nghĩ một chút, sắc mặt liền khó xem, bởi vì mọi người phát hiện, một chiêu này trừ tránh né, hậu quả kế tiếp thiết tưởng không chịu nổi...

Mà bên kia, La Nguyên lại đứng tại chỗ không tránh không né, dường như là hoảng sợ đến choáng váng rồi!

Nữ nhân mặt tròn đứng phía sau hắn cũng như vậy, đôi mắt đẹp luôn nhìn vào tấm lưng anh vĩ của La Nguyên, ngay cả mọi người cãi vã cũng không làm kinh động nàng mảy may.

"Ầm ầm..." Bàn tay to lớn do nguyên lực thiên địa xen lẫn lực lượng pháp tắc hội tụ thành kia chụp thẳng xuống, hư không chỗ La Nguyên đứng năng lượng cuồng bạo, đột nhiên sóng gió cuồn cuộn cuốn ra bốn phương, thần niệm dò xét vào trong đó tức thì bị năng lượng to lớn cắn nuốt, không người nào có thể nhìn thấy chi tiết bên trong.

Mấy gian phòng ốc Tần gia, cũng bị lực lượng khổng lồ này quét trúng sụp đổ, biến thành tường đổ vách xiêu... - Câm miệng! Nữ nhân mặt tròn vẫn đứng sau lưng La Nguyên bỗng nhiên nhíu mày, hướng về phía Dương Khai khẽ quát: - Không được nói xấu La sư huynh!

- Dương huynh... La Nguyên nhìn Dương Khai quát khẽ: - Tới chiến đi!

Dương Khai một bàn tay lau mồ hôi trên mặt mình, cảm thấy người này thật là không còn lời gì để nói.

Đúng lúc này, dị biến nổi lên.

Kèm theo một tràng tiếng xé gió, bốn phương tám hướng bỗng nhiên xuất hiện không ít cường giả. Những cường giả này vừa đến đều rối rít đưa mắt nhìn Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai, cẩn thận quan sát, sau đó trên mặt mỗi người đều mắt phát sáng, toát ra ý tham lam.

Bọn họ hiển nhiên là bị đế ý của Đế Bảo làm kinh động, cho nên mới từ chỗ ẩn núp chạy tới dò xét, thời khắc này nhìn thấy tự nhiên là vô cùng mơ ước.

Những người tới này trên cơ bản đều là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, không có một cường giả Đế Tôn Cảnh, võ giả cấp bậc bực này mặc dù thỉnh thoảng có thấy Đế Bảo, cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, chưa từng có của mình.

Nhưng giờ này, trong Phong Lâm Thành này không ngờ lại xuất hiện một kiện Đế Bảo, hơn nữa còn là Đế Bảo với hình kiếm sát phạt là chính!

Thần niệm đảo qua, nhận ra Dương Khai mới chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, ai nấy không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Bỗng nhiên tới nhiều người như vậy, La Nguyên không khỏi nhướn mày, lộ vẻ không thích, liền thúc dục nguyên lực, đẩy ra một sóng dao động với mắt thường có thể thấy được, với thân hắn làm trung tâm, ầm ầm bắn ra hướng bốn phía.

- Đều cút cho ta! Hắn chợt quát một tiếng, vì đám người không có nhiệm vụ này tới quấy rầy trận chiến giữa mình và Dương Khai... mà phẫn nộ.

"Bịch Bịch Bịch..." Đám người tới đây, bất kể tu vi cao thấp, bất kể tuổi lớn nhỏ, lại đều bị lực lượng và khí thế này chấn nhiếp. Ít thì lui về phía sau mười mấy bước, nhiều thì lui mấy chục trượng, mỗi người đều sắc mặt tái xanh.

Không nói đến La Nguyên gần dây danh tiếng vang dội, trên cơ bản mọi người đều nhận ra hắn; mà dù không nhận biết, thời khắc này chứng kiến lực lượng hắn thi triển ra, cũng đều biết hắn không phải là Đạo Nguyên tam tầng cảnh bình thường, đâu còn ai dám đi vuốt râu hùm?

Nhưng có hai người, thân hình đứng sừng sững tại chỗ, không nhúc nhích tí nào.

Hai người này là hai lão già, một người như nhắm mắt dưỡng thần, để mặc cho uy áp quất vào mặt như không có gì; một người trong mắt tỏa sáng, không ngừng cười lạnh, dường như đang cười nhạo La Nguyên không biết tự lượng sức mình.

Hai người này, bất ngờ chính là Cao Sơn, Lưu Thủy hai Đại hộ pháp của Phi Thánh Cung.

Lúc trước hai vị hộ pháp còn ở trong phủ thành chủ, bảo vệ thiếu cung chủ Ninh Viễn Thuật, bất quá lúc Đế Bảo hiện ra tràn ngập đế vận, hai người liền có điều phát giác, sau khi xin chỉ thị của Ninh Viễn Thuật, liền vội vã chạy đến đây, mà vừa đến vừa lúc đụng phải một màn nổi dóa của La Nguyên.

- Người trẻ tuổi, không nên tức giận nhiều như vậy... Lưu Thủy hộ pháp nhìn La Nguyên cười híp mắt, lên mặt cậy già răn dạy:

- Tức giận nhiều dễ hại thân!

- Hừ! Thời khắc này Cao Sơn hộ pháp cũng mở mắt, hừ lạnh nói: - Người trẻ tuổi bây giờ, đều là hạng người không biết trời cao đất rộng, tự cho mình có chút ít bản lãnh liền xem thường không coi anh hùng thiên hạ vào đâu! Sớm muộn gì có ngày ngả lộn nhào mới biết thu liễm!

- Hai vị tiền bối nói rất có đạo lý! Dương Khai nhìn hai người, đảo con ngươi một vòng, một bộ dáng học hỏi, một mặt gật gật đầu như con gà con mổ thóc; một mặt ôm quyền nói với Cao Sơn, Lưu Thủy ở xa xa: - Lời vàng ngọc của tiền bối, vãn bối rất tán thành. Có thể nói ra lời nói như vậy, là biết hai vị không phải là người bình thường!

- Nói hay, nói hay! Lưu Thủy nhìn Dương Khai cười híp mắt, phát hiện tiểu tử này nhìn rất thuận mắt.

- Trẻ nhỏ dễ dạy, ngày sau nhất định thành đại nhân vật! Cao Sơn cũng không tiếc lời tán thưởng.

- Xin hỏi hai vị tiền bối cao tính đại danh!

Dương Khai hỏi với dáng vẻ khiêm tốn.

- Lão phu Cao Sơn!

- Lão phu Lưu Thủy!

Hai người một người tiếp một câu, tự giới thiệu, sau đó hợp tiếng nói: - Chúng ta chính là hai Đại hộ pháp tả hữu của Phi Thánh Cung!

Bọn họ dường như đã trải qua rất nhiều lần diễn luyện, nói cực kỳ thành thạo, không có dừng lại chút nào.

- Phi Thánh Cung... Dương Khai hơi biến sắc mặt, cả kinh nói: Thì ra hai vị tiền bối là hộ pháp Cao Sơn, Lưu Thủy đại danh đỉnh đỉnh, dương danh Nam Vực!

Thấy bộ dáng Dương Khai như thế, Cao Sơn, Lưu Thủy càng thêm thích ý, Cao Sơn mỉm cười, nói: - Ngươi từng nghe danh tiếng của hai ta?

- Đâu chỉ nghe qua! Dương Khai làm mặt nghiêm bịa chuyện: - Quả thực như tiếng sấm rền bên tai, đinh tai nhức óc a!

- Ha ha ha ha! Cao Sơn, Lưu Thủy liếc nhìn nhau, cười ha hả miệng đều sắp không khép lại được.

Mọi người đều nghe nói mà trên mặt đổ mồ hôi, khi dễ Dương Khai thật biết a dua nịnh hót, quả thực không biết xấu hổ, vô sỉ tột cùng!

Đồng thời trong lòng mọi người cũng vô cùng khinh bỉ hai lão già ngốc nghếch Cao Sơn, Lưu Thủy này, sống một bó tuổi to, tu vi cũng có Đạo Nguyên tam tầng cảnh, lại bị một tên tiểu tử ngoài miệng nở hoa thổi phồng mấy câu, thiếu chút nữa không biết cha mẹ mình tên là gì... hai Đại hộ pháp của Phi Thánh Cung sao lại như thế?

- Tuy nhiên... Dương Khai bỗng nhiên sắc mặt trầm xuống, muốn nói lại thôi.

- Tuy nhiên cái gì? Cao Sơn nhướn mày, nghi hoặc nhìn Dương Khai, hỏi.

Dương Khai cười khan một tiếng, trả lời: - Tuy nhiên dường như có người xem thường không coi hai vị tiền bối vào đâu! Trước khi các vị tới đây, vừa lúc vãn bối nghe được một số lời nói xấu hai vị!

- Hả? Người nào dám không không coi hai người lão phu vào đâu?

Cao Sơn giận dữ, mắt lạnh quét nhìn bốn phía.

Những võ giả kia bị ánh mắt bọn họ nhìn qua mỗi người đều quay mặt đi né tránh. Hai lão già ngốc này tuy rằng hơi ngốc một chút, nhưng thực lực vẫn là rành rành trước mắt mọi người, bằng không bọn họ cũng không có khả năng chiếm cứ ở lại phủ thành chủ, còn những người khác chỉ có thể đi tới các đại gia tộc. Chính vì kiêng kỵ thực lực của hai lão, cho nên mới không ai dám tranh đoạt phủ thành chủ với bọn họ.

- Là ngươi? Cao Sơn bỗng nhiên trừng mắt nhìn một nam nhân trung niên, cáu kỉnh quát hỏi, đầy mặt bất thiện.

- Không không không! Nam nhân trung niên vội vàng xua tay, trên trán đều toát ra mồ hôi lạnh, giải thích: - Tại hạ đến chỗ này còn chậm một bước so với hai vị, như thế nào nói xấu hai vị!

- Ừm! Cao Sơn nghe vậy, không nghi ngờ hắn, lại nhìn một người khác nói: - Là ngươi?

- Tuyệt không có chuyện này, tại hạ tôn kính ngưỡng mộ hai vị đã lâu, như thế nào làm chuyện như thế?

Người bị hỏi nghiêm mặt nói.

- Là ai! Người nào dám như thế, lão phu phải dạy cho hắn làm người thật tốt! Lưu Thủy cũng vô cùng tức giận, trừng mắt hỏi Dương Khai.

Dương Khai làm như ấp a ấp úng, lạt mềm buộc chặt nói: - Vãn bối không dám nói... Vãn bối thực lực thấp kém, sợ nói ra sẽ bị giết người diệt khẩu!

- Nói, không cần phải sợ! Có hai người lão phu bảo vệ ngươi, người nào có gan này? Người nào dám ra tay đả thương ngươi, lão phu diệt cả nhà 18 dời của hắn! Cao Sơn cao giọng nói, bộ dáng như trên trời dưới đất chỉ có ta độc tôn.

- Có tiền bối lời này, thì ta yên tâm! Dương Khai lập tức vui mừng lộ ra mặt, chỉ tay, quát lớn: - Chính là hắn, chính là tiểu tử này, vừa rồi lúc hai vị tiền bối chưa tới hắn đã nói: Cao Sơn, Lưu Thủy thực lực mạnh nhất trong Phong Lâm Thành, ở trong mắt hắn cũng chỉ là con kiến châu chấu mà thôi, hắn tùy tiện duỗi ngón tay là có thể nghiền nát... Hắn còn nói Phi Thánh Cung cái gì quả thực chính là chỗ hội tụ rác rưởi, chứa chấp kẻ vô lại, nói võ giả bên trong đều không phải là cha sinh mẹ dưỡng, đều là từ...

- Từ cái gì? Cao Sơn quát hỏi đầy phẫn nộ, một thân áo quần không gió mà bay, tiếng phần phật vang dội.

- Vãn bối tốt hơn là không nói, quá khó nghe, dù sao chính là ý đó! Dương Khai cười ha ha nói.

- Oa Oa! Cao Sơn nổi giận phát cuồng, quát lớn: - Tức chết lão phu mà!

- Tốt tốt tốt!

Lưu Thủy cũng vô cùng căm tức nhìn người bị Dương Khai chỉ kia, cười lạnh không ngừng nói: - Người trẻ tuổi quả nhiên khẩu khí lớn bằng trời... Ta thật muốn nhìn xem ngươi làm thế nào duỗi ngón tay nghiền nát hai người lão phu!

La Nguyên khẽ nhíu mày, nhìn Dương Khai nói: - Ngươi chỉ chính là ta?

Dương Khai quát lớn: - La Nguyên, là nam nhân thì dám làm dám chịu, lời của mình đã nói chẳng lẽ không dám thừa nhận? Cao Sơn, Lưu Thủy nhị lão giờ này đang ở đây, có gan thì một lần nữa lập lại lời nói mới rồi, nhìn xem nhị lão có đánh chết ngươi hay không!

- Ta hiểu rồi! La Nguyên gật gật đầu, nói một câu nhưng sau đó cũng không có ý muốn giải thích.

Thấy hắn không phủ nhận, Cao Sơn, Lưu Thủy càng cho rằng Dương Khai nói là thật.

Cao Sơn lập tức cả giận nói: - Người trẻ tuổi có được chút thành tựu, liền tự cho là vô địch thiên hạ hay sao? Phải biết trên đời này thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đạo hạnh của ngươi còn xa không thấm vào đâu!

- Nhiều lời với hắn làm gì? Dám nhục mạ chúng ta, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi! Lưu Thủy hừ lạnh, nhìn La Nguyên ngạo nghễ nói: - Tiểu tử, ngươi tự mình đến đây nghển cổ chờ chém, hay là đợi hai người lão phu qua đó lấy đầu ngươi? Ta nói trước, nếu ngươi qua đây, ngươi còn có thể ít bị đau khổ một chút, nếu chúng ta qua đó, hừ hừ... không bảo đảm tránh khỏi bị chút hành hạ!

Nghe Lưu Thủy nói như vậy, Dương Khai lập tức vui mừng lộ ra mặt, cảm thấy kế giá họa cho người của mình này đã thành công hơn phân nửa.

Quả nhiên như hắn đoán, người cao ngạo như La Nguyên, nghe lời uy hiếp như vậy sao còn có thể thờ ơ. Đừng nói vừa rồi hắn hoàn toàn không có nói những lời đó, mà cho dù hắn có nói, thời khắc này tất nhiên cũng không thỏa hiệp. Chỉ thấy hắn nhướn mày, trên mặt lộ ra vẻ cuồng ngạo, vận lên nguyên lực cả người, cười gằn nói: - Hai lão là cái thớ gì cũng muốn lấy tính mạng ta? Các ngươi có bản lãnh này sao?

- Chết đã đến nơi còn ngông cuồng như thế, tiểu tử trước ăn một chiêu của ta!

Cao Sơn nổi giận không thể kiềm chế, lúc này liền duỗi bàn tay, đánh tới hướng La Nguyên.

Chỉ một thoáng, trong bầu trời gió mây cuồn cuộn, lực lượng pháp tắc thiên địa tràn ra, một bàn tay to lớn từ trên không trung chụp xuống, che kín bầu trời, bao phủ La Nguyên.

Võ giả vây xem đều biến sắc.

Cao Sơn dầu gì cũng là lão già cao niên của Phi Thánh Cung, một thân tu vi Đạo Nguyên tam tầng cảnh vô cùng xác thật, dĩ nhiên ra tay không tầm thường. Mỗi người đều tự nghĩ nếu một chiêu này đối phó với mình, nên làm thế nào phòng ngự, làm thế nào tránh né.

Suy nghĩ một chút, sắc mặt liền khó xem, bởi vì mọi người phát hiện, một chiêu này trừ tránh né, hậu quả kế tiếp thiết tưởng không chịu nổi...

Mà bên kia, La Nguyên lại đứng tại chỗ không tránh không né, dường như là hoảng sợ đến choáng váng rồi!

Nữ nhân mặt tròn đứng phía sau hắn cũng như vậy, đôi mắt đẹp luôn nhìn vào tấm lưng anh vĩ của La Nguyên, ngay cả mọi người cãi vã cũng không làm kinh động nàng mảy may.

"Ầm ầm..." Bàn tay to lớn do nguyên lực thiên địa xen lẫn lực lượng pháp tắc hội tụ thành kia chụp thẳng xuống, hư không chỗ La Nguyên đứng năng lượng cuồng bạo, đột nhiên sóng gió cuồn cuộn cuốn ra bốn phương, thần niệm dò xét vào trong đó tức thì bị năng lượng to lớn cắn nuốt, không người nào có thể nhìn thấy chi tiết bên trong.

Mấy gian phòng ốc Tần gia, cũng bị lực lượng khổng lồ này quét trúng sụp đổ, biến thành tường đổ vách xiêu...