Rất nhiều cường giả Yêu tộc đều không hiểu vì sao Dĩ Tuyền cười vui vẻ như thế.
Cuối cùng Bạch Lộ đi lên, nhẹ nhàng hỏi:
- Đại nhân, lão giả đó... rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Nàng đương nhiên nhìn ra lão giả kia bất phàm, nhưng làm sao cũng không biết trong thiên hạ này còn có hạng nhân vật như thế.
Dĩ Tuyền nhìn về một hướng, chầm chậm nói:
- Vạn năm trước, chiến dịch Thánh Chiến!
- Thánh Chiến! Bạch Lộ cả người chấn động, ánh mắt phun ra ánh sáng khiếp người, kinh hô:
- Chẳng lẽ lão giả đó là...
Dĩ Tuyền gật đầu:
- Có ngài ấy ra tay, Dương tiểu tử chắc chắn bình yên không sao.
Nói đến đây, hắn lại nhíu mày, có vẻ lo lắng gì đó.
..............
Thần Du Thành, trong hoàng cung.
Sâu 300 trượng dưới lòng đất, có một tòa thiên lao, bên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, làm người ta không thể chịu nổi.
Thiên lao này dù là chỗ nhốt phạm nhân, nhưng bình thường thì cơ bản không dùng tới. Bởi vì trong Thần Du Quốc, không có ai dám vi phạm pháp luật, một khi vi phạm thì giết tại chỗ, không cần dùng tới chỗ này.
Cho nên Thiên Lao chỉ là tồn tại tượng trưng, thậm chí nhiều người còn không biết nó có phải đồn đãi hay không nữa.
Mà hiện tại, mấy người Dương Khai đang bị nhốt trong thiên lao này, cách rào nhìn nhau.
Xung quanh có những võ giả cùng bị bắt đầu gào thét kêu oan.
Không có ngục tốt nào để ý.
Thừa dịp này, mấy người Dương Khai lén lút trao đổi tình báo mình nắm giữ.
Thật ra cũng không có tình báo gì, đơn giản là lần này Chu Điển dẫn người vào Thiên Yêu Sơn bắt giữ họa tinh, cơ bản toàn bộ võ giả Nhân tộc lịch lãm trong Thiên Yêu Sơn đều bị bắt về, mấy người Dương Khai tự nhiên khó thoát kiếp nạn này.
Mọi người đều cho rằng mình bị vạ lây.
Chuyện đến giờ, mọi người đành gửi hy vọng vào Cao Tuyết Đình.
Lần này đi vào thế giới Thần Du, chính là Cao Tuyết Đình dẫn đội, có điều nàng dẫn mọi người vào Thiên Yêu Sơn liền đi ra một mình, không biết đang làm chuyện gì.
Nếu nàng nhận được tin tức, nhất định sẽ nghĩ cách cứu viện.
Chỉ là với thực lực Đế Tôn nhất tầng cảnh của nàng, sợ rằng cũng bất lực. Dương Khai chỉ mong nàng có thể thông báo Ôn Tử Sam ở bên ngoài, nếu như đích thân Ôn điện chủ đi vào thế giới Thần Du, nói không chừng còn có một tia hy vọng.
Đang suy nghĩ, bên ngoài phòng giam truyền tới tiếng bước chân, đồng thời uy áp Đế Tôn Cảnh phủ xuống.
Thoáng cái, mọi người đều câm lặng.
Tiếng bước chân kéo thẳng vào trong, đợi đến khi dừng lại, chỉ vào một võ giả bị giam trong phòng, nói:
- Vương thượng có lệnh, dẫn hắn ra.
Nghe giọng nói, hình như là phó thống lĩnh Vu Mạn.
- Rõ! Ngục tốt đi theo sau vội mở cửa phòng giam.
Mấy người Dương Khai cùng biến sắc.
Không gì khác, người mà Vu Mạn chỉ, chính là Hạ Sanh, đại đệ tử thủ tịch Thanh Dương Thần Điện.
Bên phía Hạ Sanh liền phát ra tiếng kêu gào, có lẽ đang xô xát, nhưng ngục tốt cho một bài học, Hạ Sanh cũng phải ngoan ngoãn, nghe lời đi ra.
Sau đó, Vu Mạn dẫn Hạ Sanh đi.
Mấy người Dương Khai dù muốn cứu nhưng cũng bất lực, đành phải thầm cầu nguyện Hạ Sanh người tốt có trời phù hộ.
Trong lúc nóng nảy chờ đợi, trước sau không quá 15 phút, bên ngoài lại phát ra tiếng bước chân.
Dương Khai vội nhìn ra ngoài, cảnh tượng nhìn thấy làm sắc mặt của hắn trầm xuống.
Chỉ thấy Hạ Sanh lúc này hai mắt vô thần, cả người run rẩy co rút, giống như bị tổn thương rất lớn, ngục tốt dẫn đi, như cái xác không hồn đi về phòng giam của mình.
Không ai biết rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì mà thê thảm như vậy, nhưng nhìn thấy cảnh này, tự nhiên mọi người đều bị kích thích, Mộ Dung Hiểu Hiểu càng sợ hãi, khóc thút thít.
Nàng không dám gọi Hạ Sanh, chỉ có lặng lẽ rơi nước mắt.
Vu Mạn cũng quay lại, đứng nhìn một hồi, chỉ một người, nói:
- Tên này!
Tiêu Bạch Y biến sắc.
Bởi vì người Vu Mạn chỉ, chính là hắn.
Ngục tốt lại mở cửa phòng giam, dẫn Tiêu Bạch Y đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Dương Khai mới vội nhìn về phía Hạ Sanh, khẽ gọi, nhưng lúc này Hạ Sanh như mất hồn, không có chút phản ứng.
- Dương sư đệ... Hạ sư huynh, có chuyện gì không? Mộ Dung Hiểu Hiểu lo lắng hỏi.
Dương Khai lắc đầu:
- Tôi không biết, nhưng nhìn bộ dáng Hạ huynh, có vẻ không bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ là thần hồn không ổn, nghỉ ngơi một hồi là được rồi.
Lúc này hắn càng tò mò hơn, là rốt cuộc Hạ Sanh gặp chuyện gì, lại biến thành như thế.
Nếu không phải bị giam cầm lực lượng, hắn hoàn toàn có thể thả ra thần niệm tra xét kỹ càng, nói không chừng có thể nhìn ra dấu vết. Đáng tiếc hiện tại hắn không thể vận dụng được chút lực lượng nào, đành phải quan sát mà suy đoán.
Hắn thuận miệng an ủi Mộ Dung Hiểu Hiểu mấy câu, trong lòng lại lo lắng.
Nhìn xung quanh, không ai chú ý bên này, Dương Khai vội chạy vào góc tối ngồi xuống.
Hắn cố gắng ổn định tâm tình, vận chuyển tâm thần.
Cấm chế trong người hắn là tự mình Chu Điển đặt ra, nếu tự mình cởi bỏ là không thể, trừ khi có cường giả như Chu Điển ra tay mới được.
Tuy nhiên... Dương Khai có Phệ Hồn Trùng, lực cấm chế cũng là một loại lực lượng thần hồn, cho nên vẫn bị Phệ Hồn Trùng khắc chế.
Chỉ cần hắn có thể điều động Phệ Hồn Trùng, hắn sẽ có hy vọng phá giải cấm chế, khôi phục thực lực.
Về phần tiếp theo phải làm sao, đành phải đi một bước tính một bước.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong khi Dương Khai lợi dụng Phệ Hồn Trùng phá giải cấm chế, Thẩm Mục Ki, Mộ Dung Hiểu Hiểu đều lần lượt bị mang đi.
Đều không ngoại lệ, tình huống của bọn họ giống y như Hạ Sanh cùng Tiêu Bạch Y, không biết gặp phải chuyện gì, trở về đều hoảng hốt, ánh mắt ngốc trệ, căn bản không để ý tới người khác gọi, hiển nhiên thần hồn chấn động rất mạnh, không thể duy trì tỉnh táo.
Dương Khai dần ý thức được chuyện này không đúng.
Lần này, mấy người Chu Điển bắt về 70-80 võ giả trong Thiên Yêu Sơn.
Trong những võ giả này, thực lực không đều, nhưng người khác đều bình yên, mà chỉ có mấy người Thanh Dương Thần Điện bị mang đi.
Rõ ràng không phải trùng hợp! Mà là cố ý!
Những võ giả từ bên ngoài đi vào thế giới Thần Du Kính, có điều gì khác biệt rõ ràng hay sao? Dương Khai không khỏi hoài nghi, bằng không làm sao giải thích được những người khác không sao, chỉ riêng mấy người Hạ Sanh gặp tai ương?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không hiểu được.
Ngay khi hắn phá giải cấm chế đến lúc trọng yếu, Vu Mạn bỗng nhiên đến trước phòng giam của hắn, cười hì hì chỉ vào:
- Dẫn đi!
Tình cảnh giống như trước, ngục tốt mở phòng giam, dẫn Dương Khai ra, đi theo sau ở Vu Mạn rời thiên lao.
Dương Khai đi theo im lặng, chỉ là không ngừng quan sát tình hình.
Nơi này là hoàng cung Thần Du Quốc, được trang trí cực kỳ xa hoa, nhưng rất thanh tịnh, không có bao nhiêu người.
Vu Mạn dẫn Dương Khai đi trong hoàng cung, nhanh chóng tới trước một đại điện.
Đến chỗ này, Vu Mạn dừng chân, quay lại mắt lạnh nhìn Dương Khai:
- Tự mình đi vào, vương thượng đang ở trong.
Dương Khai gật đầu, không có ý chống cự, nhấc chân đi vào trong. Đi được mấy bước, hắn chợt quay lại nhìn Vu Mạn, hỏi:
- Tỷ tỷ này...
- Kêu ai là tỷ tỷ đó? Vu Mạn mỉm cười, tràn đầy phong tình, ngục tốt ở bên cạnh lại không dám nhìn nàng, sợ sẽ bị câu mất hồn phách.
Dương Khai cũng toát ra thần sắc si mê, trong mắt toát ra hào quang khiếp người.
Không phải hắn cố ý làm vậy, chỉ là hiện tại hắn bị giam cầm lực lượng, đương nhiên bị mị thuật của Vu Mạn ảnh hưởng.
Tuy nhiên Vu Mạn cũng không dám làm tiếp, vương thượng chờ ở trong, nếu vì nàng là làm chậm trễ đại sự, nàng chịu không nổi.
Cho nên ngay sau đó, Vu Mạn liền thu liễm mị thái.
Dương Khai rùng mình, thế mới tỉnh lại, trong lòng mắng không thôi.
Nếu mình không bị đặt cấm chế, làm sao lại không chịu nổi dụ hoặc như vậy.
Hắn tiếp tục lời vừa rồi:
- Tiểu đệ muốn hỏi chút, vì sao tỷ tỷ chỉ dẫn mấy người vừa rồi đến đây, bọn họ có chỗ nào không giống người khác?
Vu Mạn bĩu môi:
- Ta cũng chỉ phụng lệnh làm việc.
- Lệnh của Vương thượng? Dương Khai nhướng mày.
- Tiểu tử nói nhiều quá! Sắc mặt Vu Mạn chợt lạnh, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Dương Khai cười hắc hắc:
- Thuận miệng hỏi thôi.
- Còn không mau lăn vào trong! Vu Mạn quát khẽ.
- Vâng vâng! Dương Khai không ngừng thưa dạ, lại đi vào trong.
Không lâu sau, hắn đến trước đại điện, đẩy cửa đi vào.
Vừa vào đại điện, Dương Khai cảm giác có mùi hương phà vào, hít một hơi làm cả người hắn nhẹ nhàng như trên mây.
Nhìn tới, Dương Khai không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì nhìn đại điện này không khác gì khuê phòng nữ nhân, tất cả trang trí đều có hàm ý của nữ nhân, màn màu hồng phấn, thảm hồng, ưu nhã toát ra cao quý.
Hắn vừa vào trong điện, liền có ánh mắt sáng rực nhìn tới.
Dương Khai quay đầu, nhìn sang bên đó.
Lại thấy cách mình mười mấy bước, có một lớp màn che hồng phấn, mơ hồ nhìn xuyên qua có một cái bóng lười biếng nằm nghiêng trên ghế dài, ánh mắt sáng rực xuất phát từ bên đó.
Thần niệm mạnh mẽ quét qua Dương Khai, muốn xuyên qua linh hồn của hắn, đào móc bí mật ở sâu nhất.
Dương Khai nhướng mày, nhíu lại suy tư, kinh hô:
- Người mặt quỷ?
Hắn bỗng phát hiện, dao động lực lượng của người đằng sau lớp màn phát ra, giồng y như người mặt quỷ xuất hiện ở Thiên Yêu Cốc.
Rõ ràng người này chính là cường giả đánh lén Dĩ Tuyền!
Dương Khai làm sao cũng không ngờ tới, người đó là nữ nhân.
Tuy rằng còn không rõ dung mạo thế nào, nhưng dáng người xinh đẹp nhjư thế, khẳng định dung nhan cũng không kém, huống chi thực lực của nàng cũng kinh thiên động địa. Rất nhiều cường giả Yêu tộc đều không hiểu vì sao Dĩ Tuyền cười vui vẻ như thế.
Cuối cùng Bạch Lộ đi lên, nhẹ nhàng hỏi:
- Đại nhân, lão giả đó... rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Nàng đương nhiên nhìn ra lão giả kia bất phàm, nhưng làm sao cũng không biết trong thiên hạ này còn có hạng nhân vật như thế.
Dĩ Tuyền nhìn về một hướng, chầm chậm nói:
- Vạn năm trước, chiến dịch Thánh Chiến!
- Thánh Chiến! Bạch Lộ cả người chấn động, ánh mắt phun ra ánh sáng khiếp người, kinh hô:
- Chẳng lẽ lão giả đó là...
Dĩ Tuyền gật đầu:
- Có ngài ấy ra tay, Dương tiểu tử chắc chắn bình yên không sao.
Nói đến đây, hắn lại nhíu mày, có vẻ lo lắng gì đó.
..............
Thần Du Thành, trong hoàng cung.
Sâu 300 trượng dưới lòng đất, có một tòa thiên lao, bên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, làm người ta không thể chịu nổi.
Thiên lao này dù là chỗ nhốt phạm nhân, nhưng bình thường thì cơ bản không dùng tới. Bởi vì trong Thần Du Quốc, không có ai dám vi phạm pháp luật, một khi vi phạm thì giết tại chỗ, không cần dùng tới chỗ này.
Cho nên Thiên Lao chỉ là tồn tại tượng trưng, thậm chí nhiều người còn không biết nó có phải đồn đãi hay không nữa.
Mà hiện tại, mấy người Dương Khai đang bị nhốt trong thiên lao này, cách rào nhìn nhau.
Xung quanh có những võ giả cùng bị bắt đầu gào thét kêu oan.
Không có ngục tốt nào để ý.
Thừa dịp này, mấy người Dương Khai lén lút trao đổi tình báo mình nắm giữ.
Thật ra cũng không có tình báo gì, đơn giản là lần này Chu Điển dẫn người vào Thiên Yêu Sơn bắt giữ họa tinh, cơ bản toàn bộ võ giả Nhân tộc lịch lãm trong Thiên Yêu Sơn đều bị bắt về, mấy người Dương Khai tự nhiên khó thoát kiếp nạn này.
Mọi người đều cho rằng mình bị vạ lây.
Chuyện đến giờ, mọi người đành gửi hy vọng vào Cao Tuyết Đình.
Lần này đi vào thế giới Thần Du, chính là Cao Tuyết Đình dẫn đội, có điều nàng dẫn mọi người vào Thiên Yêu Sơn liền đi ra một mình, không biết đang làm chuyện gì.
Nếu nàng nhận được tin tức, nhất định sẽ nghĩ cách cứu viện.
Chỉ là với thực lực Đế Tôn nhất tầng cảnh của nàng, sợ rằng cũng bất lực. Dương Khai chỉ mong nàng có thể thông báo Ôn Tử Sam ở bên ngoài, nếu như đích thân Ôn điện chủ đi vào thế giới Thần Du, nói không chừng còn có một tia hy vọng.
Đang suy nghĩ, bên ngoài phòng giam truyền tới tiếng bước chân, đồng thời uy áp Đế Tôn Cảnh phủ xuống.
Thoáng cái, mọi người đều câm lặng.
Tiếng bước chân kéo thẳng vào trong, đợi đến khi dừng lại, chỉ vào một võ giả bị giam trong phòng, nói:
- Vương thượng có lệnh, dẫn hắn ra.
Nghe giọng nói, hình như là phó thống lĩnh Vu Mạn.
- Rõ! Ngục tốt đi theo sau vội mở cửa phòng giam.
Mấy người Dương Khai cùng biến sắc.
Không gì khác, người mà Vu Mạn chỉ, chính là Hạ Sanh, đại đệ tử thủ tịch Thanh Dương Thần Điện.
Bên phía Hạ Sanh liền phát ra tiếng kêu gào, có lẽ đang xô xát, nhưng ngục tốt cho một bài học, Hạ Sanh cũng phải ngoan ngoãn, nghe lời đi ra.
Sau đó, Vu Mạn dẫn Hạ Sanh đi.
Mấy người Dương Khai dù muốn cứu nhưng cũng bất lực, đành phải thầm cầu nguyện Hạ Sanh người tốt có trời phù hộ.
Trong lúc nóng nảy chờ đợi, trước sau không quá 15 phút, bên ngoài lại phát ra tiếng bước chân.
Dương Khai vội nhìn ra ngoài, cảnh tượng nhìn thấy làm sắc mặt của hắn trầm xuống.
Chỉ thấy Hạ Sanh lúc này hai mắt vô thần, cả người run rẩy co rút, giống như bị tổn thương rất lớn, ngục tốt dẫn đi, như cái xác không hồn đi về phòng giam của mình.
Không ai biết rốt cuộc hắn đã gặp chuyện gì mà thê thảm như vậy, nhưng nhìn thấy cảnh này, tự nhiên mọi người đều bị kích thích, Mộ Dung Hiểu Hiểu càng sợ hãi, khóc thút thít.
Nàng không dám gọi Hạ Sanh, chỉ có lặng lẽ rơi nước mắt.
Vu Mạn cũng quay lại, đứng nhìn một hồi, chỉ một người, nói:
- Tên này!
Tiêu Bạch Y biến sắc.
Bởi vì người Vu Mạn chỉ, chính là hắn.
Ngục tốt lại mở cửa phòng giam, dẫn Tiêu Bạch Y đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Dương Khai mới vội nhìn về phía Hạ Sanh, khẽ gọi, nhưng lúc này Hạ Sanh như mất hồn, không có chút phản ứng.
- Dương sư đệ... Hạ sư huynh, có chuyện gì không? Mộ Dung Hiểu Hiểu lo lắng hỏi.
Dương Khai lắc đầu:
- Tôi không biết, nhưng nhìn bộ dáng Hạ huynh, có vẻ không bị tổn thương nghiêm trọng, chỉ là thần hồn không ổn, nghỉ ngơi một hồi là được rồi.
Lúc này hắn càng tò mò hơn, là rốt cuộc Hạ Sanh gặp chuyện gì, lại biến thành như thế.
Nếu không phải bị giam cầm lực lượng, hắn hoàn toàn có thể thả ra thần niệm tra xét kỹ càng, nói không chừng có thể nhìn ra dấu vết. Đáng tiếc hiện tại hắn không thể vận dụng được chút lực lượng nào, đành phải quan sát mà suy đoán.
Hắn thuận miệng an ủi Mộ Dung Hiểu Hiểu mấy câu, trong lòng lại lo lắng.
Nhìn xung quanh, không ai chú ý bên này, Dương Khai vội chạy vào góc tối ngồi xuống.
Hắn cố gắng ổn định tâm tình, vận chuyển tâm thần.
Cấm chế trong người hắn là tự mình Chu Điển đặt ra, nếu tự mình cởi bỏ là không thể, trừ khi có cường giả như Chu Điển ra tay mới được.
Tuy nhiên... Dương Khai có Phệ Hồn Trùng, lực cấm chế cũng là một loại lực lượng thần hồn, cho nên vẫn bị Phệ Hồn Trùng khắc chế.
Chỉ cần hắn có thể điều động Phệ Hồn Trùng, hắn sẽ có hy vọng phá giải cấm chế, khôi phục thực lực.
Về phần tiếp theo phải làm sao, đành phải đi một bước tính một bước.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Trong khi Dương Khai lợi dụng Phệ Hồn Trùng phá giải cấm chế, Thẩm Mục Ki, Mộ Dung Hiểu Hiểu đều lần lượt bị mang đi.
Đều không ngoại lệ, tình huống của bọn họ giống y như Hạ Sanh cùng Tiêu Bạch Y, không biết gặp phải chuyện gì, trở về đều hoảng hốt, ánh mắt ngốc trệ, căn bản không để ý tới người khác gọi, hiển nhiên thần hồn chấn động rất mạnh, không thể duy trì tỉnh táo.
Dương Khai dần ý thức được chuyện này không đúng.
Lần này, mấy người Chu Điển bắt về 70-80 võ giả trong Thiên Yêu Sơn.
Trong những võ giả này, thực lực không đều, nhưng người khác đều bình yên, mà chỉ có mấy người Thanh Dương Thần Điện bị mang đi.
Rõ ràng không phải trùng hợp! Mà là cố ý!
Những võ giả từ bên ngoài đi vào thế giới Thần Du Kính, có điều gì khác biệt rõ ràng hay sao? Dương Khai không khỏi hoài nghi, bằng không làm sao giải thích được những người khác không sao, chỉ riêng mấy người Hạ Sanh gặp tai ương?
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không hiểu được.
Ngay khi hắn phá giải cấm chế đến lúc trọng yếu, Vu Mạn bỗng nhiên đến trước phòng giam của hắn, cười hì hì chỉ vào:
- Dẫn đi!
Tình cảnh giống như trước, ngục tốt mở phòng giam, dẫn Dương Khai ra, đi theo sau ở Vu Mạn rời thiên lao.
Dương Khai đi theo im lặng, chỉ là không ngừng quan sát tình hình.
Nơi này là hoàng cung Thần Du Quốc, được trang trí cực kỳ xa hoa, nhưng rất thanh tịnh, không có bao nhiêu người.
Vu Mạn dẫn Dương Khai đi trong hoàng cung, nhanh chóng tới trước một đại điện.
Đến chỗ này, Vu Mạn dừng chân, quay lại mắt lạnh nhìn Dương Khai:
- Tự mình đi vào, vương thượng đang ở trong.
Dương Khai gật đầu, không có ý chống cự, nhấc chân đi vào trong. Đi được mấy bước, hắn chợt quay lại nhìn Vu Mạn, hỏi:
- Tỷ tỷ này...
- Kêu ai là tỷ tỷ đó? Vu Mạn mỉm cười, tràn đầy phong tình, ngục tốt ở bên cạnh lại không dám nhìn nàng, sợ sẽ bị câu mất hồn phách.
Dương Khai cũng toát ra thần sắc si mê, trong mắt toát ra hào quang khiếp người.
Không phải hắn cố ý làm vậy, chỉ là hiện tại hắn bị giam cầm lực lượng, đương nhiên bị mị thuật của Vu Mạn ảnh hưởng.
Tuy nhiên Vu Mạn cũng không dám làm tiếp, vương thượng chờ ở trong, nếu vì nàng là làm chậm trễ đại sự, nàng chịu không nổi.
Cho nên ngay sau đó, Vu Mạn liền thu liễm mị thái.
Dương Khai rùng mình, thế mới tỉnh lại, trong lòng mắng không thôi.
Nếu mình không bị đặt cấm chế, làm sao lại không chịu nổi dụ hoặc như vậy.
Hắn tiếp tục lời vừa rồi:
- Tiểu đệ muốn hỏi chút, vì sao tỷ tỷ chỉ dẫn mấy người vừa rồi đến đây, bọn họ có chỗ nào không giống người khác?
Vu Mạn bĩu môi:
- Ta cũng chỉ phụng lệnh làm việc.
- Lệnh của Vương thượng? Dương Khai nhướng mày.
- Tiểu tử nói nhiều quá! Sắc mặt Vu Mạn chợt lạnh, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Dương Khai cười hắc hắc:
- Thuận miệng hỏi thôi.
- Còn không mau lăn vào trong! Vu Mạn quát khẽ.
- Vâng vâng! Dương Khai không ngừng thưa dạ, lại đi vào trong.
Không lâu sau, hắn đến trước đại điện, đẩy cửa đi vào.
Vừa vào đại điện, Dương Khai cảm giác có mùi hương phà vào, hít một hơi làm cả người hắn nhẹ nhàng như trên mây.
Nhìn tới, Dương Khai không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì nhìn đại điện này không khác gì khuê phòng nữ nhân, tất cả trang trí đều có hàm ý của nữ nhân, màn màu hồng phấn, thảm hồng, ưu nhã toát ra cao quý.
Hắn vừa vào trong điện, liền có ánh mắt sáng rực nhìn tới.
Dương Khai quay đầu, nhìn sang bên đó.
Lại thấy cách mình mười mấy bước, có một lớp màn che hồng phấn, mơ hồ nhìn xuyên qua có một cái bóng lười biếng nằm nghiêng trên ghế dài, ánh mắt sáng rực xuất phát từ bên đó.
Thần niệm mạnh mẽ quét qua Dương Khai, muốn xuyên qua linh hồn của hắn, đào móc bí mật ở sâu nhất.
Dương Khai nhướng mày, nhíu lại suy tư, kinh hô:
- Người mặt quỷ?
Hắn bỗng phát hiện, dao động lực lượng của người đằng sau lớp màn phát ra, giồng y như người mặt quỷ xuất hiện ở Thiên Yêu Cốc.
Rõ ràng người này chính là cường giả đánh lén Dĩ Tuyền!
Dương Khai làm sao cũng không ngờ tới, người đó là nữ nhân.
Tuy rằng còn không rõ dung mạo thế nào, nhưng dáng người xinh đẹp nhjư thế, khẳng định dung nhan cũng không kém, huống chi thực lực của nàng cũng kinh thiên động địa.