Bốn người này đều là người có công lớn khai quốc Thần Du Quốc, trước kia đi theo bên cạnh Chu Điển bình định thiên hạ, chinh chiến nam bắc, ít gặp địch thủ.
Chính là phóng mắt nhìn khắp thế giới Thần Du Kính, cũng đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy.
Chỉ là ở trước mặt Chu Điển, sự cường đại của bọn họ lại đều bị khí thế của một người che mất.
- Chia ra bốn đường vào núi tìm kiếm, cần phải trong thời gian ngắn nhất, bắt mang về những họa tinh kia cho ta, để dẫn tới trước mặt vương thượng! Chu Điển chỉ tay một cái, trầm giọng quát.
- Dạ! Bốn người đồng loạt ứng đáp, rồi lập tức điểm binh khiển tướng, chia làm bốn đạo quân, nhanh chóng biến mất trong Thiên Yêu Sơn.
Tại chỗ, chỉ để lại một mình Chu Điển.
Gió thổi qua tiếng động lớn rầm rĩ, thổi bay tung mái tóc trên đầu Chu Điển, một hồi lâu, hắn mới thúc hai chân một cái, thúc giục Cửu Ứng Quỳ Long Thú dưới thân từ từ tiến lên.
Con yêu thú hắn cưỡi này, cũng có cấp bậc mười hai, dù chỉ là sơ kỳ, nó cũng tương đương với tu vi của võ giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng dù vậy, cũng chỉ có nước ngoan ngoãn bị Chu Điển cưỡi trên lưng.
Năm đó Chu Điển vì hàng phục con yêu thú này, đã hao tốn không ít tinh lực và thời gian, cuối cùng mới thành công.
Chăm chú nhìn chỗ sâu trong dãy núi Thiên Yêu, trong mắt Chu Điển không khỏi toát lên chiến ý dâng cao, dường như trong núi rừng kia có đối thủ hắn vô cùng coi trọng đang đợi hắn.
Đám người Dương Khai vào núi lịch lãm, tự nhiên là không biết gì với chuyện xảy ra bên ngoài, bởi vì không có người nào nghĩ tới: chỉ là một lần lịch lãm đơn thuần, lại nhấc lên sóng to gió lớn như thế.
Giờ khắc này, Dương Khai đang ở trong Thiên Yêu Sơn giằng co với một con Lôi Canh Thanh Lang.
Yêu thú này chỉ có bậc mười đỉnh phong, gần như tương đương với con yêu thú đầu tiên khi mọi người đi vào Thần Du Kính, nhưng Dương Khai lại lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Không có gì khác, con yêu thú này dường như có hơi khác biệt, nó lại là có thể điều khiển lực lượng sấm sét.
Bên ngoài thân nó lóe sáng lấp lánh hiển hiện lực sát thương cường đại, làm cho Dương Khai hơi có chút kiêng kỵ.
Hiện tại hắn chỉ là linh thể thần hồn xuất hiện trong này, đều không phải là thân thể, nếu có tổn thương gì, cũng không thể nhanh chóng chữa trị được, ngay cả có Ôn Thần Liên bên thân, Dương Khai cũng không dám tùy tiện va chạm với lực lượng như thế.
Bất quá cũng may mà hắn căn bản cũng không có ý chính mình ra tay.
Cùng hành động chung với đám người Hạ Sanh, hắn dù có rất nhiều thủ đoạn cũng không tiện để lộ ra, chiến đấu bó tay bó chân, rất không được tự nhiên.
Nhưng trước mắt chỉ có một mình hắn, tự nhiên không có cố kỵ gì.
Con Lôi Canh Thanh Lang đối diện kia hiển nhiên cũng nhận ra Dương Khai không dễ trêu chọc, lại còn cố kỵ chênh lệch trên thực lực, nên chỉ xa xa giằng co cùng Dương Khai, thỉnh thoảng lại nhe răng trợn mắt gào thét một tiếng, ý muốn dọa Dương Khai lui đi.
Nhưng Dương Khai sao có thể để nó như mong muốn...
- Đi ra! Đột nhiên, Dương Khai quát nhỏ một tiếng.
Theo thanh âm vang lên, thân thể hắn hơi chấn động một chút, ống tay áo rung chuyển, một mảng điểm đen rậm rạp chằng chịt bỗng nhiên quỷ dị hiện ra.
Những điểm đen kia mới bắt đầu còn không nhiều, nhưng chỉ trong chớp mắt liền trở nên nhiều đếm không xuể, hơn nữa với tốc độ cực nhanh hội tụ thành một đám mây đen.
Đám mây đen lớn chừng mặt bàn, nhìn kỹ có thể thấy rất rõ ràng, mây đen này là một đám sâu nhỏ mắt thường gần như không thể quan sát được hợp thành.
Phệ Hồn Trùng...
Phải xưng là Phệ Hồn Ma Trùng.
Từ lần trước sau khi bọn chúng cắn nuốt đại lượng ma nguyên tinh thuần trong thức hải của Dương Khai, hết thảy đám Phệ Hồn Trùng này liền biến thành màu sắc đen nhánh, mỗi con nếu phóng lớn lên, đều sẽ có bộ dáng dữ tợn đáng sợ, sát khí bức người.
Đám mây trùng vừa xuất hiện, liền truyền đến tiếng vang "vù vù".
Lôi Canh Thanh Lang hiển nhiên không biết đây rốt cuộc là thứ gì, nhưng theo bản năng sinh linh lại làm cho nó cảm thấy không ổn. Mắt thấy đám mây trùng kia vọt thẳng tới hướng mình, nó lại há to miệng, từ trong miệng điện mang lóe lên, kèm theo tiếng vang răng rắc, một tia chớp hình cung cứ như vậy bắn ra, trúng ngay giữa đám mây trùng.
Đám mây trùng trong khoảnh khắc bị đánh tan...
Nhưng rất nhanh, lại ngưng tụ lại cùng nhau.
Mà sau khi phóng ra một kích kia, Lôi Canh Thanh Lang lại xoay mình bỏ chạy, hoàn toàn không có ý tiếp tục dừng lại.
- Đuổi! Từ trong miệng Dương Khai phun một chữ. Thật ra cũng không cần hắn hạ đạt hiệu lệnh gì, Phệ Hồn Ma Trùng theo bản năng của chúng đều bay bám theo.
Đám mây trùng giống như giòi đục xương chân, bay thẳng tới hướng con Lôi Canh Thanh Lang kia, dù Lôi Canh Thanh Lang tốc độ không chậm, nhưng chỉ trong thời gian cực ngắn đã bị đuổi kịp, chỉ phốc một cái, đám mây trùng liền bao vây kín con yêu thú này.
Ngay khoảnh khắc vang lên tiếng hét thảm, tiếng rên rĩ không ngừng, nghe vào tai vô cùng dọa người.
Đám mây trùng lăn lộn, giống như vật còn sống ngọa nguậy...
Dương Khai lẳng lặng đứng tại chỗ, ngắm nhìn hết thảy.
Khí tức của con Lôi Canh Thanh Lang với tốc độ không tính là nhanh, cũng không tính là chậm từ từ trở nên yếu đi.
"Uy lực vẫn có chút tạm được a..." Dương Khai như có điều suy nghĩ.
Đặc tính của Phệ Hồn Trùng tuy rằng khiến vô số sinh linh đều vô cùng kiêng kỵ, nhưng đám Phệ Hồn Trùng của Dương Khai này dù sao cũng là từ cấp bậc rất thấp một đường lớn lên, mà những năm gần đây, hắn cũng không hề chú ý quá nhiều với chúng, chỉ bỏ mặc cho chúng tự do sinh hoạt tiến hóa trên bảo đảo của Ôn Thần Liên biến thành.
Dù qua thời gian không ngắn, bọn chúng cũng lớn lên không ít, nhưng vẫn không thể thỏa mãn nhu cầu chiến cuộc của Dương Khai hiện nay.
Yêu thú bậc mười, cũng chỉ tương đương với trình độ Hư Vương Cảnh mà thôi.
Nếu Dương Khai ra tay ở bên ngoài, chỉ cần một kích là có thể quyết định thắng bại, nhưng để Phệ Hồn Ma Trùng hành động, lại cần hao phí một chút thời gian.
Bất quá... trong thế giới Thần Du Kính này đối với Phệ Hồn Ma Trùng mà nói, quả thực là một chỗ thiên đường chế tạo dành riêng cho chúng, nếu hoạt động tốt, nói không chừng đám Phệ Hồn Ma Trùng có thể trong một tháng này sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thật đến lúc đó, trên tay Dương Khai tất nhiên lại nhiều hơn một đòn sát thủ, hơn nữa còn là đòn sát thủ khó lòng phòng bị!
Cho nên Dương Khai cũng quyết định chủ ý, lợi dụng tính đặc thù nơi này, lợi dụng thời gian còn lại, bồi dưỡng cho Phệ Hồn Ma Trùng một phen!
Mà đang lúc hắn trầm tư suy nghĩ, bên kia đám mây trùng nhào lộn tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, tiếng Lôi Canh Thanh Lang hét thảm cũng từ từ yếu đi không thể nghe thấy... cuối cùng nó không còn nhúc nhích.
Dương Khai quan sát cẩn thận, hắn phát hiện thân thể Lôi Canh Thanh Lang này đang bị Phệ Hồn Ma Trùng nhanh chóng ăn dần đi...
Dù sao sinh linh ở trong này đều là linh thể thần hồn, không có tấm thân máu thịt, là thức ăn yêu thích ngon miệng nhất của Phệ Hồn Trùng.
Nếu do Dương Khai ra tay đánh giết, sau khi Lôi Canh Thanh Lang này chết, đại đa số năng lượng thần hồn sẽ tiêu tán hầu như không còn, lần nữa trở về không gian của thế giới này, chỉ để lại lực lượng căn nguyên thần hồn.
Nhưng do Phệ Hồn Trùng cắn nuốt thì khác, những lực lượng kia vốn phải tiêu tán, thời khắc này hết thảy đều vào trong cơ thể Phệ Hồn Ma Trùng, trở thành nguồn vốn để chúng trở nên lớn mạnh cường đại.
Dương Khai duy nhất cần lo lắng, là đừng để Phệ Hồn Ma Trùng cũng cắn nuốt mất căn nguyên thần hồn của yêu thú này.
Nếu thật như vậy, thì hắn sẽ không thu hoạch được gì...
Đây cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy, lịch lãm lần này lớn mạnh bản thân mình mới là vương đạo, còn để Phệ Hồn Ma Trùng lớn lên chỉ là thuận thế mà làm, Dương Khai còn là phân rõ vấn đề chính và phụ.
Cho nên đợi một lúc sau, Dương Khai liền hơi động thần niệm, truyền một tin tức cho đám mây trùng kia.
Đám mây trùng ngược lại cũng rất biết nghe lời, có lẽ nguyên nhân là qua nhiều năm sinh sống trong thức hải của Dương Khai, cho nên rất biết thi hành theo chỉ thị của hắn.
Tin tức vừa truyền qua, đám mây trùng lập tức rời khỏi thi thể Lôi Canh Thanh Lang, bay trở về trong ống tay áo Dương Khai.
Mà phóng mắt nhìn tới, Lôi Canh Thanh Lang bên kia gần như đã bị cắn nuốt sạch sẽ, chỉ còn lại có một đoàn ánh sáng vàng lớn chừng hạt đậu lưu lại tại chỗ.
Dương Khai hài lòng gật gật đầu, đi tới trước, nhặt lấy đoàn sáng kia hấp thu vào trong cơ thể.
Không bao lâu, hắn tiếp tục lên đường, đi tới trước.
Một đường đi qua, không có gặp yêu thú quá cường đại, mà đám mây trùng vừa ra, tất cả yêu thú đều thành thức ăn của Phệ Hồn Ma Trùng, Dương Khai chỉ cần đứng ở một bên im lặng chờ một lát, là có thể chiếm được căn nguyên thần hồn của các con yêu thú kia chết đi để lại.
Quả thực thoải mái khó có thể tưởng tượng!
Đây cũng là chỗ tốt khi hắn hành động một mình, cũng không cần bỏ ra nhiều lắm khí lực liền có thể có thu hoạch. Nếu như đi cùng với đám người Hạ Sanh, loại vật Phệ Hồn Ma Trùng này khẳng định là hắn sẽ không thả ra.
Mà theo thời gian trôi qua, Dương Khai cũng từ từ phát hiện một chuyện làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Chính là mặc dù Phệ Hồn Ma Trùng ở trong ống tay áo của hắn, dường như chúng cũng có thể hấp thu lực lượng kỳ lạ từ trong thiên địa này, không ngừng lớn mạnh.
Nghĩ kỹ lại, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Linh khí thiên địa trong thế giới này, so với linh khí thiên địa ở thế giới bên ngoài, hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.
Linh khí ở bên ngoài, có thể cung cấp cho võ giả thu nạp vào thân thể, giúp võ giả từ từ trở nên mạnh mẽ.
Nhưng linh khí ở trong này, lại có thể cung cấp cho linh thể thần hồn của tất cả sinh linh thu nạp, làm lớn mạnh thần hồn.
Phệ Hồn Ma Trùng đương nhiên cũng không ngoại lệ, linh khí thần hồn có mặt khắp nơi kia, chính là thức ăn ngon miệng nhất mà bọn chúng ưa thích nhất.
Đây tuyệt đối là một bảo địa! Dương Khai tâm tình phấn chấn.
Một đường đi tới, thu hoạch to lớn.
Chỉ trong thời gian hai ngày, Dương Khai đã sử dụng Phệ Hồn Ma Trùng đánh chết ít nhất 70, 80 con yêu thú, tất cả thân thể yêu thú đều bị ma trùng cắn nuốt hầu như không còn, mà căn nguyên thần hồn lưu lại dĩ nhiên là tiện nghi cho Dương Khai.
Điều này làm cho lực lượng thần thức của hắn vốn đã có thể so với Đạo Nguyên tam tầng cảnh trở nên càng thêm cường đại càng thêm chắc chắn, mơ hồ có khuynh hướng tiến phát tới Đế Tôn Cảnh.
Không đề cập tới thần niệm của bản thân Dương Khai từng điểm một tăng cường, chỉ riêng Phệ Hồn Ma Trùng trưởng thành, cũng thấy rõ ràng.
Ban đầu, Phệ Hồn Trùng giải quyết một con Lôi Canh Thanh Lang bậc mười cũng cần thời gian cạn một chung trà mới có thể làm được, nhưng hiện tại, thời gian này đã rút ngắn hơn một nửa.
Bọn chúng lớn lên còn thấy rõ ràng hơn so với Dương Khai.
Thu hoạch to lớn như vậy, quả thực Dương Khai vô cùng mừng rỡ, càng cảm thấy tách ra với đám người Hạ Sanh hành động một mình là một quyết định sáng suốt.
Theo Cao Tuyết Đình nói, hấp thu căn nguyên thần hồn của một con yêu thú bậc mười, gần như tương đương với 7, 8 ngày khổ tu, mà hấp thu một con bậc mười một, thì tương đương với 20 ngày.
Ngắn ngủi trong thời gian hai ngày, Dương Khai chiếm được chỗ tốt gần như tương đương với ba bốn năm tu luyện.
Hơn nữa, tiên quyết là cần sử dụng bí thuật tu luyện thần hồn đặc thù, mới có thể có thành quả như thế.
Nếu như một mực đi chung với đám người Hạ Sanh, khẳng định hắn không thể nhận được lớn lên như vậy.
Bất quá cũng chỉ có hắn, mới có thể làm được loại trình độ này.
Bởi vì hắn có Phệ Hồn Ma Trùng, mỗi một lần chiến đấu, hắn đều chỉ cần ngắm nhìn, sau đó chờ đợi thu chiến lợi phẩm là được...
Căn bản không cần xuất lực, tự nhiên cũng không cần nghỉ ngơi... Bốn người này đều là người có công lớn khai quốc Thần Du Quốc, trước kia đi theo bên cạnh Chu Điển bình định thiên hạ, chinh chiến nam bắc, ít gặp địch thủ.
Chính là phóng mắt nhìn khắp thế giới Thần Du Kính, cũng đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy.
Chỉ là ở trước mặt Chu Điển, sự cường đại của bọn họ lại đều bị khí thế của một người che mất.
- Chia ra bốn đường vào núi tìm kiếm, cần phải trong thời gian ngắn nhất, bắt mang về những họa tinh kia cho ta, để dẫn tới trước mặt vương thượng! Chu Điển chỉ tay một cái, trầm giọng quát.
- Dạ! Bốn người đồng loạt ứng đáp, rồi lập tức điểm binh khiển tướng, chia làm bốn đạo quân, nhanh chóng biến mất trong Thiên Yêu Sơn.
Tại chỗ, chỉ để lại một mình Chu Điển.
Gió thổi qua tiếng động lớn rầm rĩ, thổi bay tung mái tóc trên đầu Chu Điển, một hồi lâu, hắn mới thúc hai chân một cái, thúc giục Cửu Ứng Quỳ Long Thú dưới thân từ từ tiến lên.
Con yêu thú hắn cưỡi này, cũng có cấp bậc mười hai, dù chỉ là sơ kỳ, nó cũng tương đương với tu vi của võ giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, nhưng dù vậy, cũng chỉ có nước ngoan ngoãn bị Chu Điển cưỡi trên lưng.
Năm đó Chu Điển vì hàng phục con yêu thú này, đã hao tốn không ít tinh lực và thời gian, cuối cùng mới thành công.
Chăm chú nhìn chỗ sâu trong dãy núi Thiên Yêu, trong mắt Chu Điển không khỏi toát lên chiến ý dâng cao, dường như trong núi rừng kia có đối thủ hắn vô cùng coi trọng đang đợi hắn.
Đám người Dương Khai vào núi lịch lãm, tự nhiên là không biết gì với chuyện xảy ra bên ngoài, bởi vì không có người nào nghĩ tới: chỉ là một lần lịch lãm đơn thuần, lại nhấc lên sóng to gió lớn như thế.
Giờ khắc này, Dương Khai đang ở trong Thiên Yêu Sơn giằng co với một con Lôi Canh Thanh Lang.
Yêu thú này chỉ có bậc mười đỉnh phong, gần như tương đương với con yêu thú đầu tiên khi mọi người đi vào Thần Du Kính, nhưng Dương Khai lại lộ vẻ mặt ngưng trọng.
Không có gì khác, con yêu thú này dường như có hơi khác biệt, nó lại là có thể điều khiển lực lượng sấm sét.
Bên ngoài thân nó lóe sáng lấp lánh hiển hiện lực sát thương cường đại, làm cho Dương Khai hơi có chút kiêng kỵ.
Hiện tại hắn chỉ là linh thể thần hồn xuất hiện trong này, đều không phải là thân thể, nếu có tổn thương gì, cũng không thể nhanh chóng chữa trị được, ngay cả có Ôn Thần Liên bên thân, Dương Khai cũng không dám tùy tiện va chạm với lực lượng như thế.
Bất quá cũng may mà hắn căn bản cũng không có ý chính mình ra tay.
Cùng hành động chung với đám người Hạ Sanh, hắn dù có rất nhiều thủ đoạn cũng không tiện để lộ ra, chiến đấu bó tay bó chân, rất không được tự nhiên.
Nhưng trước mắt chỉ có một mình hắn, tự nhiên không có cố kỵ gì.
Con Lôi Canh Thanh Lang đối diện kia hiển nhiên cũng nhận ra Dương Khai không dễ trêu chọc, lại còn cố kỵ chênh lệch trên thực lực, nên chỉ xa xa giằng co cùng Dương Khai, thỉnh thoảng lại nhe răng trợn mắt gào thét một tiếng, ý muốn dọa Dương Khai lui đi.
Nhưng Dương Khai sao có thể để nó như mong muốn...
- Đi ra! Đột nhiên, Dương Khai quát nhỏ một tiếng.
Theo thanh âm vang lên, thân thể hắn hơi chấn động một chút, ống tay áo rung chuyển, một mảng điểm đen rậm rạp chằng chịt bỗng nhiên quỷ dị hiện ra.
Những điểm đen kia mới bắt đầu còn không nhiều, nhưng chỉ trong chớp mắt liền trở nên nhiều đếm không xuể, hơn nữa với tốc độ cực nhanh hội tụ thành một đám mây đen.
Đám mây đen lớn chừng mặt bàn, nhìn kỹ có thể thấy rất rõ ràng, mây đen này là một đám sâu nhỏ mắt thường gần như không thể quan sát được hợp thành.
Phệ Hồn Trùng...
Phải xưng là Phệ Hồn Ma Trùng.
Từ lần trước sau khi bọn chúng cắn nuốt đại lượng ma nguyên tinh thuần trong thức hải của Dương Khai, hết thảy đám Phệ Hồn Trùng này liền biến thành màu sắc đen nhánh, mỗi con nếu phóng lớn lên, đều sẽ có bộ dáng dữ tợn đáng sợ, sát khí bức người.
Đám mây trùng vừa xuất hiện, liền truyền đến tiếng vang "vù vù".
Lôi Canh Thanh Lang hiển nhiên không biết đây rốt cuộc là thứ gì, nhưng theo bản năng sinh linh lại làm cho nó cảm thấy không ổn. Mắt thấy đám mây trùng kia vọt thẳng tới hướng mình, nó lại há to miệng, từ trong miệng điện mang lóe lên, kèm theo tiếng vang răng rắc, một tia chớp hình cung cứ như vậy bắn ra, trúng ngay giữa đám mây trùng.
Đám mây trùng trong khoảnh khắc bị đánh tan...
Nhưng rất nhanh, lại ngưng tụ lại cùng nhau.
Mà sau khi phóng ra một kích kia, Lôi Canh Thanh Lang lại xoay mình bỏ chạy, hoàn toàn không có ý tiếp tục dừng lại.
- Đuổi! Từ trong miệng Dương Khai phun một chữ. Thật ra cũng không cần hắn hạ đạt hiệu lệnh gì, Phệ Hồn Ma Trùng theo bản năng của chúng đều bay bám theo.
Đám mây trùng giống như giòi đục xương chân, bay thẳng tới hướng con Lôi Canh Thanh Lang kia, dù Lôi Canh Thanh Lang tốc độ không chậm, nhưng chỉ trong thời gian cực ngắn đã bị đuổi kịp, chỉ phốc một cái, đám mây trùng liền bao vây kín con yêu thú này.
Ngay khoảnh khắc vang lên tiếng hét thảm, tiếng rên rĩ không ngừng, nghe vào tai vô cùng dọa người.
Đám mây trùng lăn lộn, giống như vật còn sống ngọa nguậy...
Dương Khai lẳng lặng đứng tại chỗ, ngắm nhìn hết thảy.
Khí tức của con Lôi Canh Thanh Lang với tốc độ không tính là nhanh, cũng không tính là chậm từ từ trở nên yếu đi.
"Uy lực vẫn có chút tạm được a..." Dương Khai như có điều suy nghĩ.
Đặc tính của Phệ Hồn Trùng tuy rằng khiến vô số sinh linh đều vô cùng kiêng kỵ, nhưng đám Phệ Hồn Trùng của Dương Khai này dù sao cũng là từ cấp bậc rất thấp một đường lớn lên, mà những năm gần đây, hắn cũng không hề chú ý quá nhiều với chúng, chỉ bỏ mặc cho chúng tự do sinh hoạt tiến hóa trên bảo đảo của Ôn Thần Liên biến thành.
Dù qua thời gian không ngắn, bọn chúng cũng lớn lên không ít, nhưng vẫn không thể thỏa mãn nhu cầu chiến cuộc của Dương Khai hiện nay.
Yêu thú bậc mười, cũng chỉ tương đương với trình độ Hư Vương Cảnh mà thôi.
Nếu Dương Khai ra tay ở bên ngoài, chỉ cần một kích là có thể quyết định thắng bại, nhưng để Phệ Hồn Ma Trùng hành động, lại cần hao phí một chút thời gian.
Bất quá... trong thế giới Thần Du Kính này đối với Phệ Hồn Ma Trùng mà nói, quả thực là một chỗ thiên đường chế tạo dành riêng cho chúng, nếu hoạt động tốt, nói không chừng đám Phệ Hồn Ma Trùng có thể trong một tháng này sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Thật đến lúc đó, trên tay Dương Khai tất nhiên lại nhiều hơn một đòn sát thủ, hơn nữa còn là đòn sát thủ khó lòng phòng bị!
Cho nên Dương Khai cũng quyết định chủ ý, lợi dụng tính đặc thù nơi này, lợi dụng thời gian còn lại, bồi dưỡng cho Phệ Hồn Ma Trùng một phen!
Mà đang lúc hắn trầm tư suy nghĩ, bên kia đám mây trùng nhào lộn tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, tiếng Lôi Canh Thanh Lang hét thảm cũng từ từ yếu đi không thể nghe thấy... cuối cùng nó không còn nhúc nhích.
Dương Khai quan sát cẩn thận, hắn phát hiện thân thể Lôi Canh Thanh Lang này đang bị Phệ Hồn Ma Trùng nhanh chóng ăn dần đi...
Dù sao sinh linh ở trong này đều là linh thể thần hồn, không có tấm thân máu thịt, là thức ăn yêu thích ngon miệng nhất của Phệ Hồn Trùng.
Nếu do Dương Khai ra tay đánh giết, sau khi Lôi Canh Thanh Lang này chết, đại đa số năng lượng thần hồn sẽ tiêu tán hầu như không còn, lần nữa trở về không gian của thế giới này, chỉ để lại lực lượng căn nguyên thần hồn.
Nhưng do Phệ Hồn Trùng cắn nuốt thì khác, những lực lượng kia vốn phải tiêu tán, thời khắc này hết thảy đều vào trong cơ thể Phệ Hồn Ma Trùng, trở thành nguồn vốn để chúng trở nên lớn mạnh cường đại.
Dương Khai duy nhất cần lo lắng, là đừng để Phệ Hồn Ma Trùng cũng cắn nuốt mất căn nguyên thần hồn của yêu thú này.
Nếu thật như vậy, thì hắn sẽ không thu hoạch được gì...
Đây cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy, lịch lãm lần này lớn mạnh bản thân mình mới là vương đạo, còn để Phệ Hồn Ma Trùng lớn lên chỉ là thuận thế mà làm, Dương Khai còn là phân rõ vấn đề chính và phụ.
Cho nên đợi một lúc sau, Dương Khai liền hơi động thần niệm, truyền một tin tức cho đám mây trùng kia.
Đám mây trùng ngược lại cũng rất biết nghe lời, có lẽ nguyên nhân là qua nhiều năm sinh sống trong thức hải của Dương Khai, cho nên rất biết thi hành theo chỉ thị của hắn.
Tin tức vừa truyền qua, đám mây trùng lập tức rời khỏi thi thể Lôi Canh Thanh Lang, bay trở về trong ống tay áo Dương Khai.
Mà phóng mắt nhìn tới, Lôi Canh Thanh Lang bên kia gần như đã bị cắn nuốt sạch sẽ, chỉ còn lại có một đoàn ánh sáng vàng lớn chừng hạt đậu lưu lại tại chỗ.
Dương Khai hài lòng gật gật đầu, đi tới trước, nhặt lấy đoàn sáng kia hấp thu vào trong cơ thể.
Không bao lâu, hắn tiếp tục lên đường, đi tới trước.
Một đường đi qua, không có gặp yêu thú quá cường đại, mà đám mây trùng vừa ra, tất cả yêu thú đều thành thức ăn của Phệ Hồn Ma Trùng, Dương Khai chỉ cần đứng ở một bên im lặng chờ một lát, là có thể chiếm được căn nguyên thần hồn của các con yêu thú kia chết đi để lại.
Quả thực thoải mái khó có thể tưởng tượng!
Đây cũng là chỗ tốt khi hắn hành động một mình, cũng không cần bỏ ra nhiều lắm khí lực liền có thể có thu hoạch. Nếu như đi cùng với đám người Hạ Sanh, loại vật Phệ Hồn Ma Trùng này khẳng định là hắn sẽ không thả ra.
Mà theo thời gian trôi qua, Dương Khai cũng từ từ phát hiện một chuyện làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Chính là mặc dù Phệ Hồn Ma Trùng ở trong ống tay áo của hắn, dường như chúng cũng có thể hấp thu lực lượng kỳ lạ từ trong thiên địa này, không ngừng lớn mạnh.
Nghĩ kỹ lại, đây cũng là chuyện đương nhiên.
Linh khí thiên địa trong thế giới này, so với linh khí thiên địa ở thế giới bên ngoài, hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.
Linh khí ở bên ngoài, có thể cung cấp cho võ giả thu nạp vào thân thể, giúp võ giả từ từ trở nên mạnh mẽ.
Nhưng linh khí ở trong này, lại có thể cung cấp cho linh thể thần hồn của tất cả sinh linh thu nạp, làm lớn mạnh thần hồn.
Phệ Hồn Ma Trùng đương nhiên cũng không ngoại lệ, linh khí thần hồn có mặt khắp nơi kia, chính là thức ăn ngon miệng nhất mà bọn chúng ưa thích nhất.
Đây tuyệt đối là một bảo địa! Dương Khai tâm tình phấn chấn.
Một đường đi tới, thu hoạch to lớn.
Chỉ trong thời gian hai ngày, Dương Khai đã sử dụng Phệ Hồn Ma Trùng đánh chết ít nhất 70, 80 con yêu thú, tất cả thân thể yêu thú đều bị ma trùng cắn nuốt hầu như không còn, mà căn nguyên thần hồn lưu lại dĩ nhiên là tiện nghi cho Dương Khai.
Điều này làm cho lực lượng thần thức của hắn vốn đã có thể so với Đạo Nguyên tam tầng cảnh trở nên càng thêm cường đại càng thêm chắc chắn, mơ hồ có khuynh hướng tiến phát tới Đế Tôn Cảnh.
Không đề cập tới thần niệm của bản thân Dương Khai từng điểm một tăng cường, chỉ riêng Phệ Hồn Ma Trùng trưởng thành, cũng thấy rõ ràng.
Ban đầu, Phệ Hồn Trùng giải quyết một con Lôi Canh Thanh Lang bậc mười cũng cần thời gian cạn một chung trà mới có thể làm được, nhưng hiện tại, thời gian này đã rút ngắn hơn một nửa.
Bọn chúng lớn lên còn thấy rõ ràng hơn so với Dương Khai.
Thu hoạch to lớn như vậy, quả thực Dương Khai vô cùng mừng rỡ, càng cảm thấy tách ra với đám người Hạ Sanh hành động một mình là một quyết định sáng suốt.
Theo Cao Tuyết Đình nói, hấp thu căn nguyên thần hồn của một con yêu thú bậc mười, gần như tương đương với 7, 8 ngày khổ tu, mà hấp thu một con bậc mười một, thì tương đương với 20 ngày.
Ngắn ngủi trong thời gian hai ngày, Dương Khai chiếm được chỗ tốt gần như tương đương với ba bốn năm tu luyện.
Hơn nữa, tiên quyết là cần sử dụng bí thuật tu luyện thần hồn đặc thù, mới có thể có thành quả như thế.
Nếu như một mực đi chung với đám người Hạ Sanh, khẳng định hắn không thể nhận được lớn lên như vậy.
Bất quá cũng chỉ có hắn, mới có thể làm được loại trình độ này.
Bởi vì hắn có Phệ Hồn Ma Trùng, mỗi một lần chiến đấu, hắn đều chỉ cần ngắm nhìn, sau đó chờ đợi thu chiến lợi phẩm là được...
Căn bản không cần xuất lực, tự nhiên cũng không cần nghỉ ngơi...