- Ồ? Tiểu Thiến Thiến cũng có chuyện không hiểu? Ta còn tưởng ngươi người nhỏ quỷ lớn, chuyện gì cũng biết chứ. Ôn Tử Sam như cười như không nói.
Trần Thiến bực mình liếc hắn, nói:
- Điện chủ, Cao tỷ tỷ là một tay ngài nuôi lớn, ngài dùng giọng điệu này nói chuyện với tỷ ấy thì không sao, nhưng ta không phải... Ngài còn cậy già lên mặt, cẩn thận sau này độc thân cả đời đó!
Ôn Tử Sam liền toát mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt không được tự nhiên:
- À, chúng ta đổi đề tài đi, vừa rồi ngươi muốn hỏi gì?
- Năm đó... vì sao ngươi không giết... Vưu bà bà? Trần Thiến nghiêm mặt lại, trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Ôn Tử Sam cũng nghiêm túc, trầm ngâm một hồi rồi trả lời:
- Không phải không giết, mà là không thể!
Trần Thiến khó hiểu:
- Thuộc hạ không rõ.
Ôn Tử Sam nói:
- Năm đó ta mới đến dãy núi Thanh Dương, cũng vì phát hiện Thần Du Kính, cho nên mới định cư ở đây. Mà khi đó, bà ta đã sớm ở cạnh bảo vệ Thần Du Kính, đã ở chỗ này từ 2000 năm trước. Ta mới gặp dị bảo như vậy, tự nhiên liền thích, muốn xem xét kỹ, nhưng ngươi còn không biết tính bà già kia, nói cái gì cũng không chịu, cuối cùng bất đắc dĩ, bổn tọa mới đại chiến với bà ta....
- Kết quả là ngài thắng, Vưu bà bà thua?
- Phải. Ôn Tử Sam gật đầu.
- Dù nói thần thức hai bên không chênh lệch bao nhiêu, nhưng dù sao bà ta chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, tổng hợp thực lực thì vẫn là bổn tọa mạnh hơn một bậc. Khi đó ta liền phát hiện bà ta cũng không phải thứ gì tốt, tâm tính tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu có thể diệt trừ bà ta, ta cần gì phải nương tình. Nhưng dù sao bà ta ở chung với Thần Du Kính lâu như vậy, nắm giữ được một tia ảo diệu của Thần Du Kính, bà ta không thể dùng Thần Du Kính chiến đấu, nhưng có thể dùng pháp môn đặc biệt đóng lại Thần Du Kính! Nếu ép bà ta quá đáng, bà ta liền đóng dị bảo này lại, dù ta có lấy được cũng vô dụng!
Nghe vậy, Trần Thiến hiểu rõ hơn, vuốt cằm nói:
- Thì ra là điện chủ có điều cố kỵ...
- Không sai! Ôn Tử Sam nói:
- Cho nên ta ước định với bà ta, ta không lấy mạng bà ấy, cũng không động tới Thần Du Kính, nhưng lúc ta cần sử dụng Thần Du Kính, bà ta phải phối hợp.
Trần Thiến chợt hiểu ra:
- Khó trách... năm đó ta đi Thần Du Kính lịch lãm, Vưu bà bà có vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn phải mở ra, thì ra là có nguyên nhân này.
- Nào chỉ là ngươi... Ôn Tử Sam cười khẽ:
- Mỗi lần mở ra Thần Du Kính, bà ta còn không phải thế? Bà ta luôn coi Thần Du Kính là của riêng mình, nào cho người khác chạm đến!
Nói đến đây, Ôn Tử Sam lại hừ lạnh:
- Mấy năm nay, dù rằng bà ta coi như phối hợp, nhưng động tay chân không biết bao nhiêu lần, chôn vùi bao nhiêu tánh mạng tinh nhuệ Thần Điện ta!
Nghe vậy, sắc mặt Trần Thiến biến đổi, kinh hãi nhìn Ôn Tử Sam:
- Ý của điện chủ là...
Ôn Tử Sam cười lạnh không thôi:
- Bà ta cho rằng làm thần không biết quỷ không hay, kỳ thật bổn tọa đều nắm giữ được. Nhưng mà... bà ta làm không quá đáng, bổn tọa cũng lười vạch trần.
- Nhưng các đệ tử đó chết đi... Trần Thiến đau lòng.
Ôn Tử Sam thở dài:
- Đó coi như một thử thách, thông qua tự nhiên sẽ càng mạnh hơn. Không thông qua, chỉ có thể ngã xuống, phải xem tạo hóa vận mệnh của mỗi người!
Trần Thiến vẫn còn sợ, vỗ ngực nói:
- May mắn năm đó ta đi qua được. Dừng một hồi, lại hỏi:
- Điện chủ, vì sao lần này ngài lại cho một người ngoài vào Thần Du Kính? Đây là bí mật lớn nhất của Thần Điện, ngay cả phần lớn đệ tử Thần Điện cũng chưa biết được.
- Không có nguyên nhân gì, chỉ là muốn xem thử năng lực của hắn mà thôi! Ôn Tử Sam cười khẽ.
Trần Thiến nói:
- Bởi vì Hồng Trần Đại Đế? Tiểu tử kia cầm tín vật Hồng Trần Đại Đế đến đây, nghe nói điện chủ ngài là do một tay Hồng Trần Đại Đế dẫn dắt...
- Tuyệt không có chuyện này! Ôn Tử Sam liền trừng mắt, nói:
- Bổn tọa ăn cơm trăm nhà lớn lên, không có một chút quan hệ với lão già Hồng Trần kia...
- À? Giấu đầu hở đuôi rồi... Trần Thiến mỉm cười.
- Ăn nói lung tung!
- Lạy ông tôi ở bụi này...
- Tiểu Thiến Thiến... Ôn Tử Sam bỗng nhiên hạ giọng, tình cảm nồng nàn gọi.
Trần Thiến đột nhiên biến sắc, vội nói:
- Điện chủ, thuộc hạ nhớ ra còn có chuyện, phải đi trước!
Nói rồi, nàng lóe lên liên tục, chạy khỏi tầm mắt Ôn Tử Sam như đang trốn.
Kinh nghiệm từng trải nói cho nàng biết, khi Ôn Tử Sam muốn đánh lạc đề, đồng thời dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, tốt nhất là lập tức bỏ chạy, bằng không.... nhất định sẽ bị hành hạ sống không bằng chết!
- Hừ! Bé con non lắm, dám đấu với lão phu, đúng là không biết lượng sức! Oa ha ha ha! Ôn Tử Sam đắc ý, toát ra thần thái thiên hạ vô địch, một mình cô đơn, tịch mịch buồn bã, đồng thời phát ra tiếng cười nghe rợn gáy.
.....................
Trong không gian quỷ dị, sáu bóng người trước sau hiện ra.
Sáu bóng người xuất hiện, đều từ hư chuyển thực, dần dần cô đọng, toàn bộ quá trình rất quái dị, sáu người cô đọng xong, mỗi người đều phát ra tiếng rên đau đớn, có vẻ rất khó chịu.
Nhưng mà, mọi người nhanh chóng xốc tinh thần.
Quay đầu, quan sát lẫn nhau.
- Đây là thế giới Thần Du Kính? Hạ Sanh kinh ngạc hỏi.
- Thân thể, cảm giác có chút không giống! Mộ Dung Hiểu Hiểu khẽ nhíu mày nói.
- Hẳn là bởi vì linh thể thần hồn. Tiêu Bạch Y nói tiếp.
- Thật là không thích ứng! Thẩm Mục Ki cũng oán giận.
Dương Khai không nói, chỉ nhẹ nhàng nắm tay, cảm thụ khác thường của thân thể này.
Trước mắt, bề ngoài những người khác đều không khác mấy, bất kể ngoại hình hay ăn mặc, đều giống y như trước. Nhưng nếu tra xét kỹ càng, có thể phát hiện mọi người nơi này đều không có thực thể, nói cách khác, hiện tại mọi người đều ngưng tụ từ năng lượng đơn thuần, dù ngưng tụ đến hóa hình thực chất, nhưng không có thực thể thì vẫn là không có thực thể!
- Như ta đã nói cho các người biết. Cao Tuyết Đình lại nhanh chóng thích ứng, hẳn là vì nàng đã từng đến đây, cũng có thể vì thực lực mạnh hơn:
- Hiện tại chúng ta đi vào Thần Du Kính, chỉ là linh thể thần hồn mà thôi, thân thể còn đang trong hang động ngoài kia. Thế giới trong Thần Du Kính, hoàn toàn do năng lượng hợp thành, cho nên ở trong này có thể tăng nhanh cường độ thần hồn của chúng ta. Một võ giả nếu như thần thức mạnh lên, tìm hiểu công pháp, tu luyện bí thuật cũng sẽ tăng mạnh tốc độ, lợi ích nhiều vô kể. Thần thức là căn bản chủ yếu của võ giả, ngoài thân thể ra. Cho nên chuyến đi này là trải nghiệm cực kỳ khó có được đối với các ngươi, nếu có thể tăng cường thần niệm ở trong này, ngày sau các ngươi thăng cấp Đế Tôn Cảnh cũng sẽ thoải mái hơn.
- Đệ tử đã hiểu. Đám người Tiêu Bạch Y chắp tay đáp.
- Năng lượng trong thế giới Thần Du Kính rất khác bên ngoài, chúng ta vận công tu luyện bên ngoài, hấp thu linh khí thiên địa sẽ chuyển hóa thành nguyên lực, tăng lên thực lực của chúng ta. Nhưng mà ở trong này, nếu tu luyện thì hấp thu năng lượng sẽ tăng cường thần thức. Ta nghĩ, hiện giờ các ngươi đã cảm nhận được điều này. Cao Tuyết Đình tiếp tục nói.
Mọi người đều gật đầu.
Dương Khai quả thật cảm thấy, năng lượng trong thế giới quỷ dị này hoàn toàn khác bên ngoài.
Năng lượng trôi nổi xung quanh bị hắn hút vào người, có thể tăng cường độ linh thể thần hồn, khiến cho thần hồn cứng cáp mạnh mẽ hơn.
- Muốn làm cho thần thức mạnh lên, ở trong này ngoài việc tu luyện, còn có thể thông qua chém giết sinh linh khác!
- Nơi này còn có sinh linh khác? Tiêu Bạch Y khẽ biến sắc.
Cao Tuyết Đình liếc hắn, nói: Đây là một thế giới kỳ lạ, vì sao không có sinh linh khác?
Tiêu Bạch Y bị hỏi đến cứng miệng.
Cao Tuyết Đình tiếp tục nói:
- Theo lời điện chủ, Thần Du Kính chính là dị bảo sinh ra từ thời lúc thiên địa sơ khai, bên trong nó tự hình thành một phương thế giới. Tuy rằng không rộng lớn bằng Tinh Giới, thậm chí còn lớn bằng Nam Vực, nhưng nếu nó là một phương thế giới thì tự nhiên có sức sống riêng, ở trong này có người, có yêu thú... Tinh Giới có, trong này đều có hết! Có điều, bọn họ đều do thần hồn ngưng tụ thành, hơn nữa... dường như bọn họ không biết điểm này, bọn họ nghĩ thế giới vốn là như thế, bọn họ chưa từng trải nghiệm cảm giác có được thân thể. Ở đây, ta phải nhắc nhở các ngươi một câu, cố gắng tránh tiếp xúc với người ngoài. Bên trong Thần Du Kính, có không ít tồn tại hùng mạnh, những tồn tại đó, các ngươi không chọc nổi.
- Tuy nhiên, nếu các ngươi có thể chém giết những sinh linh có ác ý, sẽ hấp thu được năng lượng của chúng, năng lượng này rất tinh thuần, có thể được linh thể thần hồn của chúng ta hấp thu, tăng mạnh thần hồn của chúng ta!
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
- Giải thích như thế, các ngươi có thể còn không rõ ràng, vậy cứ tìm thử một lần, các ngươi sẽ hiểu được. Nói rồi, Cao Tuyết Đình nhắm mắt lại, thần niệm Đế Tôn nhất tầng cảnh mạnh mẽ trào ra, phát tán xung quanh.
Một lát sau, nàng mở mắt, nói:
- Đi theo ta.
Nói rồi liền phóng đi, mọi người theo sau.
Đây là một chỗ bình nguyên, cỏ mọc cao, hoa thơm chim hót, có điều bầu trời không có mặt trời, ánh sáng lại tràn ngập, không biết từ đâu phát ra.
Mọi người đi theo Cao Tuyết Đình chừng mười mấy dặm, phía trước bỗng xuất hiện một con yêu thú.
Mọi người nhìn tới, phát hiện con yêu thứ này là chủng loại chưa từng thấy, nhìn giống dã thú, nhưng hình thể to lớn, cao một tầng lầu, hai răng nanh mọc ngược, cực kỳ dữ tợn.
Mấy đạo thần niệm Đạo Nguyên Cảnh bao phủ tra xét, phát hiện yêu thú này khoảng chừng bậc mười đỉnh phong. Nói cách khác, tương đương với yêu thú Hư Vương Cảnh đỉnh phong.
Yêu thú như vậy, mọi người tự nhiên không coi ra gì, vừa lúc bắt lấy thí nghiệm, thuận tiện cho Cao Tuyết Đình giải thích.
Xem ra, Cao Tuyết Đình cố ý lựa chọn mục tiêu. - Ồ? Tiểu Thiến Thiến cũng có chuyện không hiểu? Ta còn tưởng ngươi người nhỏ quỷ lớn, chuyện gì cũng biết chứ. Ôn Tử Sam như cười như không nói.
Trần Thiến bực mình liếc hắn, nói:
- Điện chủ, Cao tỷ tỷ là một tay ngài nuôi lớn, ngài dùng giọng điệu này nói chuyện với tỷ ấy thì không sao, nhưng ta không phải... Ngài còn cậy già lên mặt, cẩn thận sau này độc thân cả đời đó!
Ôn Tử Sam liền toát mồ hôi lạnh trên trán, sắc mặt không được tự nhiên:
- À, chúng ta đổi đề tài đi, vừa rồi ngươi muốn hỏi gì?
- Năm đó... vì sao ngươi không giết... Vưu bà bà? Trần Thiến nghiêm mặt lại, trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Ôn Tử Sam cũng nghiêm túc, trầm ngâm một hồi rồi trả lời:
- Không phải không giết, mà là không thể!
Trần Thiến khó hiểu:
- Thuộc hạ không rõ.
Ôn Tử Sam nói:
- Năm đó ta mới đến dãy núi Thanh Dương, cũng vì phát hiện Thần Du Kính, cho nên mới định cư ở đây. Mà khi đó, bà ta đã sớm ở cạnh bảo vệ Thần Du Kính, đã ở chỗ này từ 2000 năm trước. Ta mới gặp dị bảo như vậy, tự nhiên liền thích, muốn xem xét kỹ, nhưng ngươi còn không biết tính bà già kia, nói cái gì cũng không chịu, cuối cùng bất đắc dĩ, bổn tọa mới đại chiến với bà ta....
- Kết quả là ngài thắng, Vưu bà bà thua?
- Phải. Ôn Tử Sam gật đầu.
- Dù nói thần thức hai bên không chênh lệch bao nhiêu, nhưng dù sao bà ta chỉ là Đế Tôn nhất tầng cảnh, tổng hợp thực lực thì vẫn là bổn tọa mạnh hơn một bậc. Khi đó ta liền phát hiện bà ta cũng không phải thứ gì tốt, tâm tính tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn, nếu có thể diệt trừ bà ta, ta cần gì phải nương tình. Nhưng dù sao bà ta ở chung với Thần Du Kính lâu như vậy, nắm giữ được một tia ảo diệu của Thần Du Kính, bà ta không thể dùng Thần Du Kính chiến đấu, nhưng có thể dùng pháp môn đặc biệt đóng lại Thần Du Kính! Nếu ép bà ta quá đáng, bà ta liền đóng dị bảo này lại, dù ta có lấy được cũng vô dụng!
Nghe vậy, Trần Thiến hiểu rõ hơn, vuốt cằm nói:
- Thì ra là điện chủ có điều cố kỵ...
- Không sai! Ôn Tử Sam nói:
- Cho nên ta ước định với bà ta, ta không lấy mạng bà ấy, cũng không động tới Thần Du Kính, nhưng lúc ta cần sử dụng Thần Du Kính, bà ta phải phối hợp.
Trần Thiến chợt hiểu ra:
- Khó trách... năm đó ta đi Thần Du Kính lịch lãm, Vưu bà bà có vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn phải mở ra, thì ra là có nguyên nhân này.
- Nào chỉ là ngươi... Ôn Tử Sam cười khẽ:
- Mỗi lần mở ra Thần Du Kính, bà ta còn không phải thế? Bà ta luôn coi Thần Du Kính là của riêng mình, nào cho người khác chạm đến!
Nói đến đây, Ôn Tử Sam lại hừ lạnh:
- Mấy năm nay, dù rằng bà ta coi như phối hợp, nhưng động tay chân không biết bao nhiêu lần, chôn vùi bao nhiêu tánh mạng tinh nhuệ Thần Điện ta!
Nghe vậy, sắc mặt Trần Thiến biến đổi, kinh hãi nhìn Ôn Tử Sam:
- Ý của điện chủ là...
Ôn Tử Sam cười lạnh không thôi:
- Bà ta cho rằng làm thần không biết quỷ không hay, kỳ thật bổn tọa đều nắm giữ được. Nhưng mà... bà ta làm không quá đáng, bổn tọa cũng lười vạch trần.
- Nhưng các đệ tử đó chết đi... Trần Thiến đau lòng.
Ôn Tử Sam thở dài:
- Đó coi như một thử thách, thông qua tự nhiên sẽ càng mạnh hơn. Không thông qua, chỉ có thể ngã xuống, phải xem tạo hóa vận mệnh của mỗi người!
Trần Thiến vẫn còn sợ, vỗ ngực nói:
- May mắn năm đó ta đi qua được. Dừng một hồi, lại hỏi:
- Điện chủ, vì sao lần này ngài lại cho một người ngoài vào Thần Du Kính? Đây là bí mật lớn nhất của Thần Điện, ngay cả phần lớn đệ tử Thần Điện cũng chưa biết được.
- Không có nguyên nhân gì, chỉ là muốn xem thử năng lực của hắn mà thôi! Ôn Tử Sam cười khẽ.
Trần Thiến nói:
- Bởi vì Hồng Trần Đại Đế? Tiểu tử kia cầm tín vật Hồng Trần Đại Đế đến đây, nghe nói điện chủ ngài là do một tay Hồng Trần Đại Đế dẫn dắt...
- Tuyệt không có chuyện này! Ôn Tử Sam liền trừng mắt, nói:
- Bổn tọa ăn cơm trăm nhà lớn lên, không có một chút quan hệ với lão già Hồng Trần kia...
- À? Giấu đầu hở đuôi rồi... Trần Thiến mỉm cười.
- Ăn nói lung tung!
- Lạy ông tôi ở bụi này...
- Tiểu Thiến Thiến... Ôn Tử Sam bỗng nhiên hạ giọng, tình cảm nồng nàn gọi.
Trần Thiến đột nhiên biến sắc, vội nói:
- Điện chủ, thuộc hạ nhớ ra còn có chuyện, phải đi trước!
Nói rồi, nàng lóe lên liên tục, chạy khỏi tầm mắt Ôn Tử Sam như đang trốn.
Kinh nghiệm từng trải nói cho nàng biết, khi Ôn Tử Sam muốn đánh lạc đề, đồng thời dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng, tốt nhất là lập tức bỏ chạy, bằng không.... nhất định sẽ bị hành hạ sống không bằng chết!
- Hừ! Bé con non lắm, dám đấu với lão phu, đúng là không biết lượng sức! Oa ha ha ha! Ôn Tử Sam đắc ý, toát ra thần thái thiên hạ vô địch, một mình cô đơn, tịch mịch buồn bã, đồng thời phát ra tiếng cười nghe rợn gáy.
.....................
Trong không gian quỷ dị, sáu bóng người trước sau hiện ra.
Sáu bóng người xuất hiện, đều từ hư chuyển thực, dần dần cô đọng, toàn bộ quá trình rất quái dị, sáu người cô đọng xong, mỗi người đều phát ra tiếng rên đau đớn, có vẻ rất khó chịu.
Nhưng mà, mọi người nhanh chóng xốc tinh thần.
Quay đầu, quan sát lẫn nhau.
- Đây là thế giới Thần Du Kính? Hạ Sanh kinh ngạc hỏi.
- Thân thể, cảm giác có chút không giống! Mộ Dung Hiểu Hiểu khẽ nhíu mày nói.
- Hẳn là bởi vì linh thể thần hồn. Tiêu Bạch Y nói tiếp.
- Thật là không thích ứng! Thẩm Mục Ki cũng oán giận.
Dương Khai không nói, chỉ nhẹ nhàng nắm tay, cảm thụ khác thường của thân thể này.
Trước mắt, bề ngoài những người khác đều không khác mấy, bất kể ngoại hình hay ăn mặc, đều giống y như trước. Nhưng nếu tra xét kỹ càng, có thể phát hiện mọi người nơi này đều không có thực thể, nói cách khác, hiện tại mọi người đều ngưng tụ từ năng lượng đơn thuần, dù ngưng tụ đến hóa hình thực chất, nhưng không có thực thể thì vẫn là không có thực thể!
- Như ta đã nói cho các người biết. Cao Tuyết Đình lại nhanh chóng thích ứng, hẳn là vì nàng đã từng đến đây, cũng có thể vì thực lực mạnh hơn:
- Hiện tại chúng ta đi vào Thần Du Kính, chỉ là linh thể thần hồn mà thôi, thân thể còn đang trong hang động ngoài kia. Thế giới trong Thần Du Kính, hoàn toàn do năng lượng hợp thành, cho nên ở trong này có thể tăng nhanh cường độ thần hồn của chúng ta. Một võ giả nếu như thần thức mạnh lên, tìm hiểu công pháp, tu luyện bí thuật cũng sẽ tăng mạnh tốc độ, lợi ích nhiều vô kể. Thần thức là căn bản chủ yếu của võ giả, ngoài thân thể ra. Cho nên chuyến đi này là trải nghiệm cực kỳ khó có được đối với các ngươi, nếu có thể tăng cường thần niệm ở trong này, ngày sau các ngươi thăng cấp Đế Tôn Cảnh cũng sẽ thoải mái hơn.
- Đệ tử đã hiểu. Đám người Tiêu Bạch Y chắp tay đáp.
- Năng lượng trong thế giới Thần Du Kính rất khác bên ngoài, chúng ta vận công tu luyện bên ngoài, hấp thu linh khí thiên địa sẽ chuyển hóa thành nguyên lực, tăng lên thực lực của chúng ta. Nhưng mà ở trong này, nếu tu luyện thì hấp thu năng lượng sẽ tăng cường thần thức. Ta nghĩ, hiện giờ các ngươi đã cảm nhận được điều này. Cao Tuyết Đình tiếp tục nói.
Mọi người đều gật đầu.
Dương Khai quả thật cảm thấy, năng lượng trong thế giới quỷ dị này hoàn toàn khác bên ngoài.
Năng lượng trôi nổi xung quanh bị hắn hút vào người, có thể tăng cường độ linh thể thần hồn, khiến cho thần hồn cứng cáp mạnh mẽ hơn.
- Muốn làm cho thần thức mạnh lên, ở trong này ngoài việc tu luyện, còn có thể thông qua chém giết sinh linh khác!
- Nơi này còn có sinh linh khác? Tiêu Bạch Y khẽ biến sắc.
Cao Tuyết Đình liếc hắn, nói: Đây là một thế giới kỳ lạ, vì sao không có sinh linh khác?
Tiêu Bạch Y bị hỏi đến cứng miệng.
Cao Tuyết Đình tiếp tục nói:
- Theo lời điện chủ, Thần Du Kính chính là dị bảo sinh ra từ thời lúc thiên địa sơ khai, bên trong nó tự hình thành một phương thế giới. Tuy rằng không rộng lớn bằng Tinh Giới, thậm chí còn lớn bằng Nam Vực, nhưng nếu nó là một phương thế giới thì tự nhiên có sức sống riêng, ở trong này có người, có yêu thú... Tinh Giới có, trong này đều có hết! Có điều, bọn họ đều do thần hồn ngưng tụ thành, hơn nữa... dường như bọn họ không biết điểm này, bọn họ nghĩ thế giới vốn là như thế, bọn họ chưa từng trải nghiệm cảm giác có được thân thể. Ở đây, ta phải nhắc nhở các ngươi một câu, cố gắng tránh tiếp xúc với người ngoài. Bên trong Thần Du Kính, có không ít tồn tại hùng mạnh, những tồn tại đó, các ngươi không chọc nổi.
- Tuy nhiên, nếu các ngươi có thể chém giết những sinh linh có ác ý, sẽ hấp thu được năng lượng của chúng, năng lượng này rất tinh thuần, có thể được linh thể thần hồn của chúng ta hấp thu, tăng mạnh thần hồn của chúng ta!
Nghe vậy, ánh mắt mọi người đều sáng lên.
- Giải thích như thế, các ngươi có thể còn không rõ ràng, vậy cứ tìm thử một lần, các ngươi sẽ hiểu được. Nói rồi, Cao Tuyết Đình nhắm mắt lại, thần niệm Đế Tôn nhất tầng cảnh mạnh mẽ trào ra, phát tán xung quanh.
Một lát sau, nàng mở mắt, nói:
- Đi theo ta.
Nói rồi liền phóng đi, mọi người theo sau.
Đây là một chỗ bình nguyên, cỏ mọc cao, hoa thơm chim hót, có điều bầu trời không có mặt trời, ánh sáng lại tràn ngập, không biết từ đâu phát ra.
Mọi người đi theo Cao Tuyết Đình chừng mười mấy dặm, phía trước bỗng xuất hiện một con yêu thú.
Mọi người nhìn tới, phát hiện con yêu thứ này là chủng loại chưa từng thấy, nhìn giống dã thú, nhưng hình thể to lớn, cao một tầng lầu, hai răng nanh mọc ngược, cực kỳ dữ tợn.
Mấy đạo thần niệm Đạo Nguyên Cảnh bao phủ tra xét, phát hiện yêu thú này khoảng chừng bậc mười đỉnh phong. Nói cách khác, tương đương với yêu thú Hư Vương Cảnh đỉnh phong.
Yêu thú như vậy, mọi người tự nhiên không coi ra gì, vừa lúc bắt lấy thí nghiệm, thuận tiện cho Cao Tuyết Đình giải thích.
Xem ra, Cao Tuyết Đình cố ý lựa chọn mục tiêu.