Từ lúc bắt đầu đi vào Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai không chỉ một lần bị người khác gọi là rác rưởi…
Điều này cũng khó trách, hắn ăn mặc vô cùng bình thường, trên người cũng không có cái dấu hiệu gì là đại tông môn độc hữu, tu vi lại chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh trình độ thấp kém, những đệ tử tinh nhuệ đến từ các đại tông môn và gia tộc, đương nhiên có chút xem thường hắn!
Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, ở trong Tứ Quý Chi Địa này, vốn là cùng tồn tại! Ngoại trừ có xuất thân như Lam Huân, nếu không không ai sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
Bao Bằng đương nhiên cũng sẽ không đem Dương Khai để vào trong mắt.
Đối mặt với sự hỏi thăm của hắn, Dương Khai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: -Vận khí ta…tốt?
- Đây không phải là vấn đề vận may, ngươi người này quả nhiên là muốn tìm chết! Bao Bằng cười rộ lên nanh ác, thần sắc cực kỳ bất thiện, chuyện tốt của hắn bị Dương Khai quấy rày, thời khắc này đương nhiên là một bụng căm tức, hận không thể đem Dương Khai băm thây vạn đoạn, giải mối hận trong lòng.
- Chuyện của các ngươi, tự mình xử lý đi, linh dược này…Thành mỗ trước tiên lấy đi! Đúng lúc này, Thành Thái bỗng nhiên quát một tiếng, hai chân chuyển động, hướng Thái Diệu Bảo Liên phóng tới.
Hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông nghe thấy cả kinh, lúc muốn ngăn trở đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Mà Bao Bằng thời khắc này hiển nhiên cũng không có ý tứ tiếp tục dây dưa với Dương Khai, thân hình cũng thoắt một cái, hướng Thái Diệu Bảo Liên phóng tới.
Mọi người cũng chỉ muốn càng sớm giành được linh dược này càng tốt.
Một luồng sáng lóe lên, thân hình Dương Khai bỗng nhiên quỷ dị hiện lên trước Thái Diệu Bảo Liên, chắn đường bốn người đang đi tới, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ nhìn mọi người, miệng nói: -Chư vị. Linh dược này chưa trưởng thành, cũng không phải là thời cơ tốt nhất để hải, thời khắc này tùy tiện động nó, có lẽ sẽ không công lãng phí kỳ vật này, không bằng mọi người ngồi xuống cùng tâm sự, đợi linh dược này trưởng thành thì thế nào?
- Hừ, nói chuyện ma quỷ gì, mau mau tránh ra! Thái Thái bất vi sở động. Trầm giọng quát.
- Mời chu vị phối hợp một chút! Dương Khai thành khẩn nhìn hắn.
- Ta nếu nói là không đấy…
Vài ba câu, Thành Thái đã vọt tới trước mặt Dương Khai cách đó không xa. Chém ra quả đấm khí tức cuồng bạo bao phủ, dướng Dương Khai đánh tới, nhìn tư thế kia, không mảy may lưu tình, chỉ muốn một kích lấy mạng Dương Khai.
Trong miệng hắn cười gằn châm chọc: -Không biết cái gì gọi là, chết rồi đừng oán người khác!
- Thật là không có bện pháp a… Dương Khai cúi đầu niệm một tiếng, theo lời nói ra, vốn sắc mặt bình hòa đột nhiên trở nên dữ tợn, khóe miệng gợn lên một nụ cười tà ác. Thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, hắn lạnh lùng nói: -Nói tử tế các ngươi nếu không nghe, vậy liền lấy cái mà các ngươi có thể nghe hiểu đi.
Nói đến đây, trong lòng bàn tay hắn quầng sáng lóe lên, Đế bảo thản nhiên xuất hiện.
Đế uy tràn ngập, Dương Khai một kiếm quét ngang. Chém về phía trước, trong miệng nói: -Nhất Kiếm Bách Vạn, Nhất Phu Đương Quan!!
Xuy xuy xuy xuy…
Kiếm khí bốn phía, tung hoành khắp nơi, lấy vị trí Dương Khai làm trung tâm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kiếm khí kinh khủng hình quạt thản nhiên hướng ra ngoài bắn nhanh mà đi, uy áp khiến người nghe kinh sợ bỗng nhiên phủ xuống, khí tức tử vong nghênh diện đánh tới.
- Cái gì! Thành Thái sắc mặt đại biến, một khắc trước vẻ mặt hắn biểu tình khinh thường châm chọc, nhưng tiếp theo chớp mắt này hắn giống như thấy ma giữa ban ngày. Trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm phía trước.
- Đế uy…đây là đế uy….đây là Đế Bảo! Bao Bằng cũng thất thanh hoảng hốt la lên, trên tay vội vàng bấm một cái quyết, lần nữa thi triển ra bí mật bất truyền – Kim Thiền Thoát Xác của Ngũ Uẩn Tông. Tại chỗ xuất hiện một tàn ảnh giống như thật, bản thân lại ở khoảng khắc chỉ mành treo chuông tránh thoát.
Hai người sư huynh muội họ Hà Lưu Ảnh Kiếm Tông cũng không thể tin được vào mắt của mình, khoảng khắc Đế Bảo Bách Vạn Kiếm xuất hiện, bí bảo trường kiếm cấp Đạo Nguyên trên tay hai người liền không thể khống chết phát ra tiếng động rên rĩ, boong boong không ngừng, giống như truyền ra một loại khí tức sợ hãi hoảng loạn.
Mà sau khi Bao Bằng hô lên một tiếng. Sắc mặt hai người lập tức trở nê vô cùng trắng bạch…
Nhưng hai người dù sao cũng là sư xuất đồng môn, chung sống với nhau đã nhiều năm như vậy, thần giao cách cảm, trong thời gian ngắn liền một tay bấm tay niệm thần chú, tay kia nắm chắc trường kiếm, rung xuất từng đạo kiếm quang, sau khi thoáng ngăn cản một hai, liều mạng hướng bên cạnh đi nhanh, hiểm chi hiểm địa tránh một kích kinh khủng này.
Hưu hưu hưu hưu…
Kiếm khí ngang dọc. Năng lượng kích động.
Sau khi quang hoa lóe lên, căn bản bốn người xông về phía Thái Diệu Bảo Liên phân ra thành ba vị trí. Mỗi người đều sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt biểu tình sợ hãi.
Bao Bằng không có dấu vết bị thương, nhưng thần sắc khiếp sợ trên mặt lại chương hiển khiếp sợ sâu trong nội tâm của hắn.
Hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông không có gì đáng ngại, chỉ có điều tay cầm kiếm lại run nhè nhẹ.
Mà Thành Thái không có vận tốt như vậy, hắn đứng mũi chịu sào, mặc dù liều mạng ngăn cản nguy cơ trước mắt, cũng vẫn khong có thể hoàn toàn hóa giải được một kích kinh khủng của Đế Bảo, thời khắc này trên người xuất hiện 7, 8 vết thương, máu chảy róc rách, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
- Hiện tại…chúng ta có thể nói chuyện tử tế một chút chứ? Trên tay Dương Khai vãn cái kiếm hoa, nhếch miệng cười nhìn bốn người phía trước.
Đám người Thành Thái mặt trầm như nước, kiêng kỵ theo dõi hắn.
Vốn tưởng rằng là cái rác rưởi, bỗng nhiên lấy ra một Đế Bảo khiến thế nhân mơ ước, lại thi triển ra một chiêu kiếm kỹ kinh khủng, khiến người có tu vi cao nhất ở đây bị thương nặng, chỉ sợ không ai có thể tin được.
- Các hạ…rốt cuộc là ai! Thành Thái cố nén đau trên người, nhìn Dương Khai trầm quát hỏi.
Lúc đến nơi này, hắn sao lại không biết Dương Khai là người rất có bối cảnh? Nếu không Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, như thế nào có Đế Bảo? Ý niệm này vừa nổi lên, khiến hắn không khỏi kiêng kỵ vạn phần…
Không nói đến mình bây giờ có còn năng lực chiến thắng Dương Khai hay không, cho dù thắng đối phương, chỉ sợ cũng phải gánh vác tâm lý thế lực phía sau đối phương trả thù, hắn xuất thân Khúc Thiên Môn cũng không phải là đại tôn môn, chỉ là tương đương Phi Thánh Cung mà thôi, nào dám trêu chọc thế lực cường đại?
- Bằng hữu, vừa rồi chẳng qua là hiểu nhầm, mong rằng bằng hữu…không nên quá tính toán! Bao Bằng lúc này bỗng nhiên lộ ra biểu tình lấy lòng, nặn ra mọt nụ cười.
- Đã là hiểu lầm, vậy cũng không cần thiết phải giải thích. Dương Khai ung dung nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói.
Bao Bằng như được đại xá, liền ôm quyền nói: -Đa tạ bằng hữu, Bao mỗ còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy, cáo từ trước!
Nói xong, hắn quay người lại, trực tiếp rời khỏi nơi đây, tốc độ nhanh vô cùng.
Nhìn bóng lưng của hắn, Dương Khai như có vẻ lộ ra suy nghĩ, âm thầm cảm thấy người này nếu không sớm bỏ dở giữa chừng, ngày sau nhất định là thành đại sự. Chỉ bằng người này hành sự quyết đoán liền có thể nhìn ra, hắn đối với thế cục thuộc loại có bản năng phán đoán.
Hắn cảm giác mình lưu lại cũng không có được bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại có khả năng sẽ trêu chọc nguy hiểm, cho nên quyết định thật nhanh mà rời đi.
So với Cao Bằng, Thành Thái và hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông có vẻ có chút không quả quyết.
Bởi vì sau khi thấy được thủ đoạn của Dương Khai, ba người này nhưng lại vẫn không có ý tứ muốn rời đi, dường như trong lòng vẫn còn ôm một tia không khỏi hy vọng, hy vọng bản thân vận may nghịch thiên, có thể có được Thái Diệu Bảo Liên.
Thành Thái ngược lại không nói, người bị thương nặng, lại nghĩ sau lưng Dương Khai có lẽ có thế lực vô cùng kiêng kỵ, lại lộ ra tư thế muốn bỏ đi nhưng lại không nỡ đi.
Mà Hà sư huynh Lưu Ảnh Kiếm Tông kia lại là tham lam trước mắt.
Chỉ có điều…thời khắc này ánh mắt hắn dừng lại ở một nơi, đó là Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai.
Dù sao so với Thái Diệu Bảo Luôn không biết công dụng mà nói, Bách Vạn Kiếm này lại là một Đế Bảo thứ thiết, một Đế Bảo hình thanh kiếm!
Lưu Ảnh Kiếm Tông vốn là nơi tông môn có danh về kiếm, môn hạ đệ tử tu luyện kiếm kỹ, nếu là có thể có Bách Vạn Kiếm trên tay, thực lực bản thân giống như tăng lên tuyệt đại.
Điều này làm cho hắn không khỏi sinh ra nhiều ý niệm trong lòng…
- Mấy vị…còn không đi sao? Dương Khai tựa tiếu phi tiếu nhìn mấy người.
Thành Thái mấp máy đôi môi khô khốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng cũng không có biểu hiện ra địch ý, chỉ là yên lặng thúc giục nguyên lực, ức chế thương thế bản thân chuyển biến xấu.
Ngược lại thì Hà sư huynh sau khi nghe nói như vậy, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn thiếu phụ kia, hai người ánh mắt giao hội, tất cả đều không cần nói.
Bất chợt, một cỗ khí thế cực mạnh từ bên trong cơ thể hai người tràn ngập ra, giao hòa tụ hội với nhau, khiến khí thế hai người vốn chỉ là tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh đột nhiên tăng lên rất lớn.
Tóc đen,, áo bào không gió tự bay, phấp phới, chiến ý dâng cao, tràn ngập trong thiên địa.
Hà sư huynh đưa một tay ra, thiếu phụ kia như có thần giao cách cảm vậy đem tay đặt trên tay Hà sư huynh.
Trong nháy mắt cơ thể hai người giao hội, vốn là khí thế cường đại lại càng cao hơn, một cỗ vầng sáng năng lượng mắt thường có thể nhìn thấy, phóng lên cao, như cột chống trời.
Một cái chớp mắt này, hai người dường như hoàn toàn hợp làm một thể, tuy hai mà một!
- Vô Song Linh Tê Quyết! Thành Thái thấy tình hinhfn ày, bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, sắc mặt chợt ngưng trọng vô cùng.
Nghe thấy lời hắn, Dương Khai lập tức sáng tỏ, Vô Song Linh Tê Quyết này hẳn là một loại bí thuật công pháp giống như song tu của Lưu Ảnh Kiếm Tông, sau khi thi triển đại khia giống như một màn trước mắt, có thể làm cho khí tức một nam một nữ nối tiếp cùng nhau, do đó trong khoảng thời gian ngắn thực lực chiếm được tăng lên rất mạnh!
Sau khi thi triển ra bí thuật này, khí chất cả người Hà sư huynh kia đều đã thay đổi cực lớn, dường như trở nên vô cùng tự tin, khoa trương.
Hắn một tay cầm kiếm, từ từ ở trước mặt mình vẽ một vòng tròn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai, nói: -Giao Đế Bảo trên tay ngươi ra, tha chết cho ngươi!
Lúc hắn nói chuyện, thiếu phụ kia cũng làm một động tác giống như vậy.
Chỗ mũi kiếm hai người lưu chuyển, mang theo một tầng kiếm quang mắt thường có thể thấy được, sau khi dứt lời, hai nửa vòng tròn bỗng nhiên dung hợp lại một chỗ, ngưng thành một kiếm ấn hình vòng tròn. Kiếm ấn kia boong boong vang dội, như tích chứa uy năng cực lớn.
- Các ngươi xác định muốn làm như vậy? Dương Khai bất vi sở động, chỉ là đứng tại chỗ, bình tĩnh như thường đưa mắt nhìn hai người, ánh mắt rét lạnh.
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Hà sư huynh không kiên nhẫn quát lên một tiếng.
- Ta nếu không nguyện ý thì sao?
- Vậy ngươi có thể chết! Hà sư huynh quát lạnh một tiếng, trường kiếm thản nhiên đi về phía trước một chút, động tác thoải mái tiêu sái.
Nhưng một kiếm này điểm ra, lại là dẫn động linh khí thiên địa cuồng bạo, kiếm ngân hình tròn kia vang vù vù một tiếng, chợt hướng phía trước bắn nhanh tới.
Giữa đường, kiếm ấn kia một chia thành hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám…
Chỉ một thoáng, đầy trời khắp nơi đều là kiếm ấn hình tròn này, bao phủ một mảnh thiên địa lớn như vậy, khiến người khác vô duyên vô cớ sinh ra một loại ảo giác không thể tránh né. Từ lúc bắt đầu đi vào Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai không chỉ một lần bị người khác gọi là rác rưởi…
Điều này cũng khó trách, hắn ăn mặc vô cùng bình thường, trên người cũng không có cái dấu hiệu gì là đại tông môn độc hữu, tu vi lại chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh trình độ thấp kém, những đệ tử tinh nhuệ đến từ các đại tông môn và gia tộc, đương nhiên có chút xem thường hắn!
Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, ở trong Tứ Quý Chi Địa này, vốn là cùng tồn tại! Ngoại trừ có xuất thân như Lam Huân, nếu không không ai sẽ nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
Bao Bằng đương nhiên cũng sẽ không đem Dương Khai để vào trong mắt.
Đối mặt với sự hỏi thăm của hắn, Dương Khai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: -Vận khí ta…tốt?
- Đây không phải là vấn đề vận may, ngươi người này quả nhiên là muốn tìm chết! Bao Bằng cười rộ lên nanh ác, thần sắc cực kỳ bất thiện, chuyện tốt của hắn bị Dương Khai quấy rày, thời khắc này đương nhiên là một bụng căm tức, hận không thể đem Dương Khai băm thây vạn đoạn, giải mối hận trong lòng.
- Chuyện của các ngươi, tự mình xử lý đi, linh dược này…Thành mỗ trước tiên lấy đi! Đúng lúc này, Thành Thái bỗng nhiên quát một tiếng, hai chân chuyển động, hướng Thái Diệu Bảo Liên phóng tới.
Hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông nghe thấy cả kinh, lúc muốn ngăn trở đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Mà Bao Bằng thời khắc này hiển nhiên cũng không có ý tứ tiếp tục dây dưa với Dương Khai, thân hình cũng thoắt một cái, hướng Thái Diệu Bảo Liên phóng tới.
Mọi người cũng chỉ muốn càng sớm giành được linh dược này càng tốt.
Một luồng sáng lóe lên, thân hình Dương Khai bỗng nhiên quỷ dị hiện lên trước Thái Diệu Bảo Liên, chắn đường bốn người đang đi tới, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ nhìn mọi người, miệng nói: -Chư vị. Linh dược này chưa trưởng thành, cũng không phải là thời cơ tốt nhất để hải, thời khắc này tùy tiện động nó, có lẽ sẽ không công lãng phí kỳ vật này, không bằng mọi người ngồi xuống cùng tâm sự, đợi linh dược này trưởng thành thì thế nào?
- Hừ, nói chuyện ma quỷ gì, mau mau tránh ra! Thái Thái bất vi sở động. Trầm giọng quát.
- Mời chu vị phối hợp một chút! Dương Khai thành khẩn nhìn hắn.
- Ta nếu nói là không đấy…
Vài ba câu, Thành Thái đã vọt tới trước mặt Dương Khai cách đó không xa. Chém ra quả đấm khí tức cuồng bạo bao phủ, dướng Dương Khai đánh tới, nhìn tư thế kia, không mảy may lưu tình, chỉ muốn một kích lấy mạng Dương Khai.
Trong miệng hắn cười gằn châm chọc: -Không biết cái gì gọi là, chết rồi đừng oán người khác!
- Thật là không có bện pháp a… Dương Khai cúi đầu niệm một tiếng, theo lời nói ra, vốn sắc mặt bình hòa đột nhiên trở nên dữ tợn, khóe miệng gợn lên một nụ cười tà ác. Thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, hắn lạnh lùng nói: -Nói tử tế các ngươi nếu không nghe, vậy liền lấy cái mà các ngươi có thể nghe hiểu đi.
Nói đến đây, trong lòng bàn tay hắn quầng sáng lóe lên, Đế bảo thản nhiên xuất hiện.
Đế uy tràn ngập, Dương Khai một kiếm quét ngang. Chém về phía trước, trong miệng nói: -Nhất Kiếm Bách Vạn, Nhất Phu Đương Quan!!
Xuy xuy xuy xuy…
Kiếm khí bốn phía, tung hoành khắp nơi, lấy vị trí Dương Khai làm trung tâm, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kiếm khí kinh khủng hình quạt thản nhiên hướng ra ngoài bắn nhanh mà đi, uy áp khiến người nghe kinh sợ bỗng nhiên phủ xuống, khí tức tử vong nghênh diện đánh tới.
- Cái gì! Thành Thái sắc mặt đại biến, một khắc trước vẻ mặt hắn biểu tình khinh thường châm chọc, nhưng tiếp theo chớp mắt này hắn giống như thấy ma giữa ban ngày. Trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm phía trước.
- Đế uy…đây là đế uy….đây là Đế Bảo! Bao Bằng cũng thất thanh hoảng hốt la lên, trên tay vội vàng bấm một cái quyết, lần nữa thi triển ra bí mật bất truyền – Kim Thiền Thoát Xác của Ngũ Uẩn Tông. Tại chỗ xuất hiện một tàn ảnh giống như thật, bản thân lại ở khoảng khắc chỉ mành treo chuông tránh thoát.
Hai người sư huynh muội họ Hà Lưu Ảnh Kiếm Tông cũng không thể tin được vào mắt của mình, khoảng khắc Đế Bảo Bách Vạn Kiếm xuất hiện, bí bảo trường kiếm cấp Đạo Nguyên trên tay hai người liền không thể khống chết phát ra tiếng động rên rĩ, boong boong không ngừng, giống như truyền ra một loại khí tức sợ hãi hoảng loạn.
Mà sau khi Bao Bằng hô lên một tiếng. Sắc mặt hai người lập tức trở nê vô cùng trắng bạch…
Nhưng hai người dù sao cũng là sư xuất đồng môn, chung sống với nhau đã nhiều năm như vậy, thần giao cách cảm, trong thời gian ngắn liền một tay bấm tay niệm thần chú, tay kia nắm chắc trường kiếm, rung xuất từng đạo kiếm quang, sau khi thoáng ngăn cản một hai, liều mạng hướng bên cạnh đi nhanh, hiểm chi hiểm địa tránh một kích kinh khủng này.
Hưu hưu hưu hưu…
Kiếm khí ngang dọc. Năng lượng kích động.
Sau khi quang hoa lóe lên, căn bản bốn người xông về phía Thái Diệu Bảo Liên phân ra thành ba vị trí. Mỗi người đều sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt biểu tình sợ hãi.
Bao Bằng không có dấu vết bị thương, nhưng thần sắc khiếp sợ trên mặt lại chương hiển khiếp sợ sâu trong nội tâm của hắn.
Hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông không có gì đáng ngại, chỉ có điều tay cầm kiếm lại run nhè nhẹ.
Mà Thành Thái không có vận tốt như vậy, hắn đứng mũi chịu sào, mặc dù liều mạng ngăn cản nguy cơ trước mắt, cũng vẫn khong có thể hoàn toàn hóa giải được một kích kinh khủng của Đế Bảo, thời khắc này trên người xuất hiện 7, 8 vết thương, máu chảy róc rách, thoạt nhìn cực kỳ thê thảm.
- Hiện tại…chúng ta có thể nói chuyện tử tế một chút chứ? Trên tay Dương Khai vãn cái kiếm hoa, nhếch miệng cười nhìn bốn người phía trước.
Đám người Thành Thái mặt trầm như nước, kiêng kỵ theo dõi hắn.
Vốn tưởng rằng là cái rác rưởi, bỗng nhiên lấy ra một Đế Bảo khiến thế nhân mơ ước, lại thi triển ra một chiêu kiếm kỹ kinh khủng, khiến người có tu vi cao nhất ở đây bị thương nặng, chỉ sợ không ai có thể tin được.
- Các hạ…rốt cuộc là ai! Thành Thái cố nén đau trên người, nhìn Dương Khai trầm quát hỏi.
Lúc đến nơi này, hắn sao lại không biết Dương Khai là người rất có bối cảnh? Nếu không Đạo Nguyên nhất tầng cảnh nhỏ nhoi, như thế nào có Đế Bảo? Ý niệm này vừa nổi lên, khiến hắn không khỏi kiêng kỵ vạn phần…
Không nói đến mình bây giờ có còn năng lực chiến thắng Dương Khai hay không, cho dù thắng đối phương, chỉ sợ cũng phải gánh vác tâm lý thế lực phía sau đối phương trả thù, hắn xuất thân Khúc Thiên Môn cũng không phải là đại tôn môn, chỉ là tương đương Phi Thánh Cung mà thôi, nào dám trêu chọc thế lực cường đại?
- Bằng hữu, vừa rồi chẳng qua là hiểu nhầm, mong rằng bằng hữu…không nên quá tính toán! Bao Bằng lúc này bỗng nhiên lộ ra biểu tình lấy lòng, nặn ra mọt nụ cười.
- Đã là hiểu lầm, vậy cũng không cần thiết phải giải thích. Dương Khai ung dung nhìn hắn một cái, tựa tiếu phi tiếu nói.
Bao Bằng như được đại xá, liền ôm quyền nói: -Đa tạ bằng hữu, Bao mỗ còn có chuyện quan trọng, không quấy rầy, cáo từ trước!
Nói xong, hắn quay người lại, trực tiếp rời khỏi nơi đây, tốc độ nhanh vô cùng.
Nhìn bóng lưng của hắn, Dương Khai như có vẻ lộ ra suy nghĩ, âm thầm cảm thấy người này nếu không sớm bỏ dở giữa chừng, ngày sau nhất định là thành đại sự. Chỉ bằng người này hành sự quyết đoán liền có thể nhìn ra, hắn đối với thế cục thuộc loại có bản năng phán đoán.
Hắn cảm giác mình lưu lại cũng không có được bất kỳ chỗ tốt nào, ngược lại có khả năng sẽ trêu chọc nguy hiểm, cho nên quyết định thật nhanh mà rời đi.
So với Cao Bằng, Thành Thái và hai người Lưu Ảnh Kiếm Tông có vẻ có chút không quả quyết.
Bởi vì sau khi thấy được thủ đoạn của Dương Khai, ba người này nhưng lại vẫn không có ý tứ muốn rời đi, dường như trong lòng vẫn còn ôm một tia không khỏi hy vọng, hy vọng bản thân vận may nghịch thiên, có thể có được Thái Diệu Bảo Liên.
Thành Thái ngược lại không nói, người bị thương nặng, lại nghĩ sau lưng Dương Khai có lẽ có thế lực vô cùng kiêng kỵ, lại lộ ra tư thế muốn bỏ đi nhưng lại không nỡ đi.
Mà Hà sư huynh Lưu Ảnh Kiếm Tông kia lại là tham lam trước mắt.
Chỉ có điều…thời khắc này ánh mắt hắn dừng lại ở một nơi, đó là Bách Vạn Kiếm trên tay Dương Khai.
Dù sao so với Thái Diệu Bảo Luôn không biết công dụng mà nói, Bách Vạn Kiếm này lại là một Đế Bảo thứ thiết, một Đế Bảo hình thanh kiếm!
Lưu Ảnh Kiếm Tông vốn là nơi tông môn có danh về kiếm, môn hạ đệ tử tu luyện kiếm kỹ, nếu là có thể có Bách Vạn Kiếm trên tay, thực lực bản thân giống như tăng lên tuyệt đại.
Điều này làm cho hắn không khỏi sinh ra nhiều ý niệm trong lòng…
- Mấy vị…còn không đi sao? Dương Khai tựa tiếu phi tiếu nhìn mấy người.
Thành Thái mấp máy đôi môi khô khốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng cũng không có biểu hiện ra địch ý, chỉ là yên lặng thúc giục nguyên lực, ức chế thương thế bản thân chuyển biến xấu.
Ngược lại thì Hà sư huynh sau khi nghe nói như vậy, bỗng nhiên quay đầu liếc nhìn thiếu phụ kia, hai người ánh mắt giao hội, tất cả đều không cần nói.
Bất chợt, một cỗ khí thế cực mạnh từ bên trong cơ thể hai người tràn ngập ra, giao hòa tụ hội với nhau, khiến khí thế hai người vốn chỉ là tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh đột nhiên tăng lên rất lớn.
Tóc đen,, áo bào không gió tự bay, phấp phới, chiến ý dâng cao, tràn ngập trong thiên địa.
Hà sư huynh đưa một tay ra, thiếu phụ kia như có thần giao cách cảm vậy đem tay đặt trên tay Hà sư huynh.
Trong nháy mắt cơ thể hai người giao hội, vốn là khí thế cường đại lại càng cao hơn, một cỗ vầng sáng năng lượng mắt thường có thể nhìn thấy, phóng lên cao, như cột chống trời.
Một cái chớp mắt này, hai người dường như hoàn toàn hợp làm một thể, tuy hai mà một!
- Vô Song Linh Tê Quyết! Thành Thái thấy tình hinhfn ày, bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, sắc mặt chợt ngưng trọng vô cùng.
Nghe thấy lời hắn, Dương Khai lập tức sáng tỏ, Vô Song Linh Tê Quyết này hẳn là một loại bí thuật công pháp giống như song tu của Lưu Ảnh Kiếm Tông, sau khi thi triển đại khia giống như một màn trước mắt, có thể làm cho khí tức một nam một nữ nối tiếp cùng nhau, do đó trong khoảng thời gian ngắn thực lực chiếm được tăng lên rất mạnh!
Sau khi thi triển ra bí thuật này, khí chất cả người Hà sư huynh kia đều đã thay đổi cực lớn, dường như trở nên vô cùng tự tin, khoa trương.
Hắn một tay cầm kiếm, từ từ ở trước mặt mình vẽ một vòng tròn, ánh mắt lạnh lùng nhìn Dương Khai, nói: -Giao Đế Bảo trên tay ngươi ra, tha chết cho ngươi!
Lúc hắn nói chuyện, thiếu phụ kia cũng làm một động tác giống như vậy.
Chỗ mũi kiếm hai người lưu chuyển, mang theo một tầng kiếm quang mắt thường có thể thấy được, sau khi dứt lời, hai nửa vòng tròn bỗng nhiên dung hợp lại một chỗ, ngưng thành một kiếm ấn hình vòng tròn. Kiếm ấn kia boong boong vang dội, như tích chứa uy năng cực lớn.
- Các ngươi xác định muốn làm như vậy? Dương Khai bất vi sở động, chỉ là đứng tại chỗ, bình tĩnh như thường đưa mắt nhìn hai người, ánh mắt rét lạnh.
- Hãy bớt sàm ngôn đi! Hà sư huynh không kiên nhẫn quát lên một tiếng.
- Ta nếu không nguyện ý thì sao?
- Vậy ngươi có thể chết! Hà sư huynh quát lạnh một tiếng, trường kiếm thản nhiên đi về phía trước một chút, động tác thoải mái tiêu sái.
Nhưng một kiếm này điểm ra, lại là dẫn động linh khí thiên địa cuồng bạo, kiếm ngân hình tròn kia vang vù vù một tiếng, chợt hướng phía trước bắn nhanh tới.
Giữa đường, kiếm ấn kia một chia thành hai, hai chia làm bốn, bốn chia làm tám…
Chỉ một thoáng, đầy trời khắp nơi đều là kiếm ấn hình tròn này, bao phủ một mảnh thiên địa lớn như vậy, khiến người khác vô duyên vô cớ sinh ra một loại ảo giác không thể tránh né.