Tẩy Hồn Thần Thủy, Bất Tử Nguyên Dịch, Sinh Mệnh Quỳnh Tương, 3 đại thần thủy ngang hàng.
Trong đó, Tẩy Hồn Thần Thủy sinh ra phải có cơ duyên trùng hợp, cường giả ngãn xuống, lực thần hồn không tiêu tan, chỗ ngã xuống có tạo hóa tự nhiên, mới có khả năng sinh ra Tẩy Hồn Thần Thủy. Tuy rằng hiếm có, nhưng cũng không phải vật tuyệt tích.
Còn 2 loại khác, đều không ngoại lệ, là bảo bối cực kỳ khó tìm.
Sinh Mệnh Quỳnh Tương thì cũng thôi, có lẽ ẩn nấp trong một góc nào đó ở Tinh Giới có tồn tại thứ này, chỉ là người ta không biết.
Nhưng mà Bất Tử Nguyên Dịch... lại căn bản không có chỗ tìm.
Bởi vì Bất Tử Nguyên Dịch là thứ diễn sinh ra từ Bất Lão Thụ! Là tinh hoa sinh mệnh của Bất Lão Thụ!
Một giọt Bất Tử Nguyên Dịch, đủ để nặn xương đắp thịt cứu người chết sống lại, có hiệu quả nghịch thiên.
Trên thế gian này, chỉ có duy nhất một gốc Bất Lão Thụ được Dương Khai trồng trong vườn thuốc của hắn, người ngoài tự nhiên không có đường nào mà tìm Bất Tử Nguyên Dịch.
Một giọt trên tay hắn, là giữ lại năm xưa khi mới lấy được Bất Lão Thụ, vẫn không nỡ vận dụng!
Dùng bảo vật nghịch thiên như thế, đi đổi lấy một trái Kiếp Ách Nan Quả, hẳn là không có người từ chối.
Điều cần phải lo lắng, là Bất Tử Nguyên Dịch xuất hiện có thể nào dẫn tới rắc rối gì không.
Tuy nhiên vì Kiếp Ách Nan Quả, hắn không lo được nhiều như thế, đến lúc đó nếu thật có người hỏi tới, cứ việc giả hồ đồ, chỉ sợ sẽ không ai ngờ tới chí bảo thiên địa Bất Lão Thụ đang nằm trong tay hắn.
Hạ quyết tâm, Dương Khai ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian còn khoảng 5-6 ngày, võ giả đi vào Tứ Quý Chi Địa sẽ không vội rời khỏi đây, có lẽ còn đang ở các nơi tìm kiếm cơ duyên của mình, cho nên cửa vào rất yên ắng.
Thời gian từ từ trôi qua, một ngày sau, chỗ cửa vào bình nguyên, vẫn chỉ có một mình Dương Khai, không thấy bóng người khác.
Bỗng nhiên, Dương Khai nhướng mày, mở mắt nhìn ra xa.
Ngay vừa rồi, hắn cảm nhận được dao động năng lượng khác thường, chợt lóe lên!
Nhưng khi hắn về phía phát ra dao động năng lượng, lại không có phát hiện, không khỏi làm hắn nghi thần nghi quỷ, không biết có phải là ảo giác.
Trong khi trầm ngâm, ở cực xa bỗng nhiên phát ra quầng sáng chói lòa.
Quầng sáng như thực chất, lan tỏa ra ngoài như gợn sóng.
Dương Khai đứng vụt dậy, híp mắt quan sát.
Ở phía trước cách chỗ hắn trăm dặm, trên đỉnh núi cao tỏa ra quầng sáng không ngừng, ban đầu chỉ có một màu, nhưng thời gian trôi qua, dần trở nên đủ màu sắc.
Không chỉ vậy, linh khí thiên địa đang sôi trào, trên núi cao, trên bầu trời, mây năm màu quay cuồng, làm cho bầu trời trở nên quỷ dị.
- Trời sinh dị tượng!
Dương Khai quát khẽ: - Dị bảo xuất thế?
Tuy rằng hắn không biết bên đó xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống hiện tại, tuyệt đối là có dị bảo xuất thế, hơn nữa là dị bảo không bình thường, bằng không vừa xuất thế sao lại tạo ra dị tượng rõ ràng như thế.
- Sao lại ngay vào lúc này... Dương Khai nhăn mày, sắc mặt âm trầm.
Hiện tại chỉ còn 4 ngày là đóng cửa ra Tứ Quý Chi Địa, không ngoài dự liệu, các đệ tử đại tông môn cũng bắt đầu lên đường trở về.
Mà chỗ dị tượng đó, chỉ cách cửa ra trăm dặm.
Nói cách khác, hiện tượng dị bảo xuất thế sẽ thu hút rất nhiều người, hơn nữa thời gian càng lâu, sẽ thu hút càng nhiều người! Đến lúc đó nhất định sẽ dẫn tới một phen tranh giành, làm không tốt sẽ máu chảy thành sông!
Đến lúc đó, kế hoạch dùng Bất Tử Nguyên Dịch đi trao đổi Kiếp Ách Nan Quả với người ta, nhất định sẽ bị quấy nhiễu.
Cho nên khi nhìn thấy dị tượng thiên địa, ý nghĩ đầu tiên của Dương Khai không phải hưng phấn, mà là bực mình, cảm thấy thời cơ này thật là quá tồi tệ.
Nhưng dù cho trong lòng thầm oán không thôi, nhưng dị tượng thiên địa đã rõ ràng như vậy, tự nhiên hắn phải đi tra xét rõ ràng!
Nghĩ vậy, Dương Khai tế ra thuyền gỗ phi hành, đặt chân lên, vận chuyển nguyên lực hóa thành ánh sáng bắn về phía bên đó.
Tốc độ thuyền gỗ rất nhanh, khoảng cách trăm dặm chỉ trong mười mấy nhịp thở là đến. Tới gần, Dương Khai ngửi được mùi hương kỳ lạ, làm người ta sảng khoái, cảm giác như thấu suốt...
- Là kỳ dược ư... Dương Khai thầm suy đoán, hơn nữa đây là một gốc kỳ dược có thể hỗ trợ võ giả tu luyện, bởi vì vừa ngửi được mùi hương, Dương Khai mơ hồ cảm giác bình cảnh Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của mình có dấu hiệu thả lỏng!
Hắn thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh chưa bao lâu, tuy rằng mấy ngày nay chiến đấu không ngừng, còn có một phen cơ duyên ở Tuế Nguyệt Giai Thê, nhưng còn chút khoảng cách tới thăng cấp Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh. Nhưng hôm nay, khoảng cách này lại được rút ngắn không ít, có thể thấy kỳ dược này có hiệu quả nghịch thiên cỡ nào.
Trong lòng không khỏi khẽ động, hiện tại trên bình nguyên này chỉ có mình là đến trước, nếu không có dấu hiệu của người khác, nói không chừng hắn có thể độc chiếm kỳ dược mới xuất thế này!
Đúng là vô tình cắm liễu lại xanh um... Dù sao Dương Khai đến cửa vào sớm, vốn là muốn tìm tung tích Kiếp Ách Nan Quả.
Trong lòng suy ngẫm, Dương Khai đến chỗ đỉnh núi, ngừng độn quang, đứng trên thuyền nhìn xuống.
Ở trên đỉnh núi, trong đá có một đóa hoa ngậm nở, yên lặng cắm ở đó.
Đó là một gốc hoa sen, cánh hoa chưa nở trắng tinh khiết, không dính bụi trần, mùi hương mê người lan tỏa, nhìn như không chân thật, mê ly xinh đẹp.
Không chỉ vậy, trên nụ hoa còn có những phù văn cỡ hạt gạo cực kỳ phức tạp, như ẩn như hiện, ẩn chứa huyền diệu to lớn, nếu có thể tìm hiểu được sẽ thu được lợi vô cùng lớn.
Trong lòng Dương Khai chấn động mãnh liệt, quát lên:
- Đó là...
Vừa nói, hắn liền lật tay lấy ra một chiếc ngọc giản, nhắm mắt chìm đắm tâm thần, tra xét nội dung trong ngọc giản.
Ngọc giản này là của Công Tôn Mộc để lại, Dương Khai đã sớm nhớ nát những thứ ghi trong đó, nhưng vật trước mắt vẫn làm Dương Khai không dám xác định, đành phải thông qua ngọc giản so sánh mới khẳng định quan sát của mình.
Một lát sau, Dương Khai tìm được câu trả lời của mình, hắn mở mắt ra, trong mắt lóe lên hào quang hưng phấn cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm nụ hoa đợi nở, quát khẽ: - Thái Diệu Bảo Liên!
Trong ngọc giản của Công Tôn Mộc có ghi: Thái Diệu Bảo Liên, tuân theo thiên địa khí vận hình thành, thu tinh hoa nhật nguyệt sinh ra, ngày nở rộ, đế ý tràn ngập bốn phương, người được bảo liên, tỷ lệ đạt đến Đế vị tăng lên rõ rệt, nếu có thể luyện chế thành đan, hiệu quả càng tốt!
Nói cách khác, đây là bảo vật nghịch thiên giúp nâng cao khả năng thăng cấp Đế Tôn Cảnh!
Đế Tôn Cảnh, đó là cảnh giới đỉnh cao của võ giả Tinh Giới.
Ngoài một số ít linh đan diệu dược gần như tuyệt tích, căn bản không có thứ gì giúp võ giả tăng lên tỷ lệ thăng cấp.
Thái Diệu Bảo Liên chính là một trong số đó.
Hơn nữa, nó hoàn toàn khác với những linh thảo diệu dược bình thường, nó cải thiện cảm ngộ võ đạo thiên đạo của võ giả từ căn bản, có hiệu quả không gì sánh được cho võ giả ngưng tụ đế ý.
Một gốc linh dược như thế, có thể hiểu được giá trị to lớn của nó! Nếu để cho đám cường giả như Hạ Sanh, Vô Thường lấy được Thái Diệu Bảo Liên, không quá 5 năm, bọn họ nhất định thăng cấp Đế Tôn Cảnh, tuyệt đối không có khả năng thất bại.
Đế Tôn Cảnh, là trụ cột của mỗi đại tông môn, là lực lượng chủ chốt tuyệt đối, mỗi một vị Đế Tôn Cảnh sinh ra đều đủ làm thực lực tông môn tăng lên rõ rệt.
Như vậy, một gốc Thái Diệu Bảo Liên căn bản không thể nào đánh giá hết giá trị...
Trong lòng Dương Khai nóng bỏng, nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn lại vô cùng âm trầm...
Bởi vì gốc Thái Diệu Bảo Liên này... vẫn chưa nở hoàn toàn, căn bản không thể hái. Nếu lúc này tùy tiện ra tay đào lấy nó, dược hiệu sẽ tổn hại lớn.
Dù nó nở hoàn toàn, cũng nhất định phải sử dụng hay luyện chế thành đan trong thời gian cực ngắn, bằng không dược hiệu cũng sẽ chảy mất rất nhanh.
Chuyện trong trời đất này, có được nhất định có mất.
Thái Diệu Bảo Liên có hiệu quả nghịch thiên như thế, tự nhiên là có rất nhiều nguyên nhân.
Chỉ vì nó nở hoa xong, trong 3 canh giờ sẽ khô héo, linh khí điêu tàn, bởi vậy nó mới nổi danh như truyền kỳ.
Như vậy, dù là ở một chỗ nào trong Tinh Giới có Thái Diệu Bảo Liên xuất thế nở ra, nếu trong 3 canh giờ mà không có người phát hiện, nó cũng sẽ héo tàn tan rã, không còn tồn tại...
- Trước tiên phải nghĩ cách che giấu thiên địa dị tượng này, nhìn kiểu này... nó không thể nở ra trong thời gian ngắn. Càng kéo dài, sẽ càng thu hút người tới đây, đến lúc đó sẽ khó xử lý. Dương Khai lầm bầm, nhưng nhìn lên dị tượng trên trời, lại cảm thấy bó tay.
Nếu như hắn tinh thông trận pháp, có lẽ còn có thể mượn lực trận pháp làm được chuyện này, nhưng hắn hiểu biết trận pháp còn dừng lại ở mức bạo lực phá giải, cơ bản không đủ để làm được chuyện này.
Thu vào Tiểu Huyền Giới cũng không thể, trước khi Thái Diệu Bảo Liên nở hết thì không thể hái, càng không được di chuyển, bằng không nó sẽ trực tiếp héo tàn.
Thân là luyện đan sư, Dương Khai đương nhiên không cho phép hành động tàn phá của trời như thế.
Nhất thời, hắn nóng vội gãi đầu gãi tai.
Trong khi hắn đang lo lắng, bỗng có tiếng gió rít truyền tới, sau đó mấy bóng người ở những hướng khác nhau nhanh chóng chạy tới, dừng lại ở gần hắn.
Có 3 nam 1 nữ đến đây, trong đó nữ kia đi cùng một nam nhân đến đây, 2 người còn lại là đi riêng.
Bốn người vừa lộ mặt, đồng loạt nhìn vào Thái Diệu Bảo Liên, đều toát ra kinh ngạc chấn động.
Chỉ có nữ nhân mặc kiểu thiếu phụ, tùy ý liếc Dương Khai, phát hiện hắn chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, liền không chú ý nữa. Tẩy Hồn Thần Thủy, Bất Tử Nguyên Dịch, Sinh Mệnh Quỳnh Tương, 3 đại thần thủy ngang hàng.
Trong đó, Tẩy Hồn Thần Thủy sinh ra phải có cơ duyên trùng hợp, cường giả ngãn xuống, lực thần hồn không tiêu tan, chỗ ngã xuống có tạo hóa tự nhiên, mới có khả năng sinh ra Tẩy Hồn Thần Thủy. Tuy rằng hiếm có, nhưng cũng không phải vật tuyệt tích.
Còn 2 loại khác, đều không ngoại lệ, là bảo bối cực kỳ khó tìm.
Sinh Mệnh Quỳnh Tương thì cũng thôi, có lẽ ẩn nấp trong một góc nào đó ở Tinh Giới có tồn tại thứ này, chỉ là người ta không biết.
Nhưng mà Bất Tử Nguyên Dịch... lại căn bản không có chỗ tìm.
Bởi vì Bất Tử Nguyên Dịch là thứ diễn sinh ra từ Bất Lão Thụ! Là tinh hoa sinh mệnh của Bất Lão Thụ!
Một giọt Bất Tử Nguyên Dịch, đủ để nặn xương đắp thịt cứu người chết sống lại, có hiệu quả nghịch thiên.
Trên thế gian này, chỉ có duy nhất một gốc Bất Lão Thụ được Dương Khai trồng trong vườn thuốc của hắn, người ngoài tự nhiên không có đường nào mà tìm Bất Tử Nguyên Dịch.
Một giọt trên tay hắn, là giữ lại năm xưa khi mới lấy được Bất Lão Thụ, vẫn không nỡ vận dụng!
Dùng bảo vật nghịch thiên như thế, đi đổi lấy một trái Kiếp Ách Nan Quả, hẳn là không có người từ chối.
Điều cần phải lo lắng, là Bất Tử Nguyên Dịch xuất hiện có thể nào dẫn tới rắc rối gì không.
Tuy nhiên vì Kiếp Ách Nan Quả, hắn không lo được nhiều như thế, đến lúc đó nếu thật có người hỏi tới, cứ việc giả hồ đồ, chỉ sợ sẽ không ai ngờ tới chí bảo thiên địa Bất Lão Thụ đang nằm trong tay hắn.
Hạ quyết tâm, Dương Khai ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian còn khoảng 5-6 ngày, võ giả đi vào Tứ Quý Chi Địa sẽ không vội rời khỏi đây, có lẽ còn đang ở các nơi tìm kiếm cơ duyên của mình, cho nên cửa vào rất yên ắng.
Thời gian từ từ trôi qua, một ngày sau, chỗ cửa vào bình nguyên, vẫn chỉ có một mình Dương Khai, không thấy bóng người khác.
Bỗng nhiên, Dương Khai nhướng mày, mở mắt nhìn ra xa.
Ngay vừa rồi, hắn cảm nhận được dao động năng lượng khác thường, chợt lóe lên!
Nhưng khi hắn về phía phát ra dao động năng lượng, lại không có phát hiện, không khỏi làm hắn nghi thần nghi quỷ, không biết có phải là ảo giác.
Trong khi trầm ngâm, ở cực xa bỗng nhiên phát ra quầng sáng chói lòa.
Quầng sáng như thực chất, lan tỏa ra ngoài như gợn sóng.
Dương Khai đứng vụt dậy, híp mắt quan sát.
Ở phía trước cách chỗ hắn trăm dặm, trên đỉnh núi cao tỏa ra quầng sáng không ngừng, ban đầu chỉ có một màu, nhưng thời gian trôi qua, dần trở nên đủ màu sắc.
Không chỉ vậy, linh khí thiên địa đang sôi trào, trên núi cao, trên bầu trời, mây năm màu quay cuồng, làm cho bầu trời trở nên quỷ dị.
- Trời sinh dị tượng!
Dương Khai quát khẽ: - Dị bảo xuất thế?
Tuy rằng hắn không biết bên đó xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống hiện tại, tuyệt đối là có dị bảo xuất thế, hơn nữa là dị bảo không bình thường, bằng không vừa xuất thế sao lại tạo ra dị tượng rõ ràng như thế.
- Sao lại ngay vào lúc này... Dương Khai nhăn mày, sắc mặt âm trầm.
Hiện tại chỉ còn 4 ngày là đóng cửa ra Tứ Quý Chi Địa, không ngoài dự liệu, các đệ tử đại tông môn cũng bắt đầu lên đường trở về.
Mà chỗ dị tượng đó, chỉ cách cửa ra trăm dặm.
Nói cách khác, hiện tượng dị bảo xuất thế sẽ thu hút rất nhiều người, hơn nữa thời gian càng lâu, sẽ thu hút càng nhiều người! Đến lúc đó nhất định sẽ dẫn tới một phen tranh giành, làm không tốt sẽ máu chảy thành sông!
Đến lúc đó, kế hoạch dùng Bất Tử Nguyên Dịch đi trao đổi Kiếp Ách Nan Quả với người ta, nhất định sẽ bị quấy nhiễu.
Cho nên khi nhìn thấy dị tượng thiên địa, ý nghĩ đầu tiên của Dương Khai không phải hưng phấn, mà là bực mình, cảm thấy thời cơ này thật là quá tồi tệ.
Nhưng dù cho trong lòng thầm oán không thôi, nhưng dị tượng thiên địa đã rõ ràng như vậy, tự nhiên hắn phải đi tra xét rõ ràng!
Nghĩ vậy, Dương Khai tế ra thuyền gỗ phi hành, đặt chân lên, vận chuyển nguyên lực hóa thành ánh sáng bắn về phía bên đó.
Tốc độ thuyền gỗ rất nhanh, khoảng cách trăm dặm chỉ trong mười mấy nhịp thở là đến. Tới gần, Dương Khai ngửi được mùi hương kỳ lạ, làm người ta sảng khoái, cảm giác như thấu suốt...
- Là kỳ dược ư... Dương Khai thầm suy đoán, hơn nữa đây là một gốc kỳ dược có thể hỗ trợ võ giả tu luyện, bởi vì vừa ngửi được mùi hương, Dương Khai mơ hồ cảm giác bình cảnh Đạo Nguyên nhất tầng cảnh của mình có dấu hiệu thả lỏng!
Hắn thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh chưa bao lâu, tuy rằng mấy ngày nay chiến đấu không ngừng, còn có một phen cơ duyên ở Tuế Nguyệt Giai Thê, nhưng còn chút khoảng cách tới thăng cấp Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh. Nhưng hôm nay, khoảng cách này lại được rút ngắn không ít, có thể thấy kỳ dược này có hiệu quả nghịch thiên cỡ nào.
Trong lòng không khỏi khẽ động, hiện tại trên bình nguyên này chỉ có mình là đến trước, nếu không có dấu hiệu của người khác, nói không chừng hắn có thể độc chiếm kỳ dược mới xuất thế này!
Đúng là vô tình cắm liễu lại xanh um... Dù sao Dương Khai đến cửa vào sớm, vốn là muốn tìm tung tích Kiếp Ách Nan Quả.
Trong lòng suy ngẫm, Dương Khai đến chỗ đỉnh núi, ngừng độn quang, đứng trên thuyền nhìn xuống.
Ở trên đỉnh núi, trong đá có một đóa hoa ngậm nở, yên lặng cắm ở đó.
Đó là một gốc hoa sen, cánh hoa chưa nở trắng tinh khiết, không dính bụi trần, mùi hương mê người lan tỏa, nhìn như không chân thật, mê ly xinh đẹp.
Không chỉ vậy, trên nụ hoa còn có những phù văn cỡ hạt gạo cực kỳ phức tạp, như ẩn như hiện, ẩn chứa huyền diệu to lớn, nếu có thể tìm hiểu được sẽ thu được lợi vô cùng lớn.
Trong lòng Dương Khai chấn động mãnh liệt, quát lên:
- Đó là...
Vừa nói, hắn liền lật tay lấy ra một chiếc ngọc giản, nhắm mắt chìm đắm tâm thần, tra xét nội dung trong ngọc giản.
Ngọc giản này là của Công Tôn Mộc để lại, Dương Khai đã sớm nhớ nát những thứ ghi trong đó, nhưng vật trước mắt vẫn làm Dương Khai không dám xác định, đành phải thông qua ngọc giản so sánh mới khẳng định quan sát của mình.
Một lát sau, Dương Khai tìm được câu trả lời của mình, hắn mở mắt ra, trong mắt lóe lên hào quang hưng phấn cuồng nhiệt, nhìn chằm chằm nụ hoa đợi nở, quát khẽ: - Thái Diệu Bảo Liên!
Trong ngọc giản của Công Tôn Mộc có ghi: Thái Diệu Bảo Liên, tuân theo thiên địa khí vận hình thành, thu tinh hoa nhật nguyệt sinh ra, ngày nở rộ, đế ý tràn ngập bốn phương, người được bảo liên, tỷ lệ đạt đến Đế vị tăng lên rõ rệt, nếu có thể luyện chế thành đan, hiệu quả càng tốt!
Nói cách khác, đây là bảo vật nghịch thiên giúp nâng cao khả năng thăng cấp Đế Tôn Cảnh!
Đế Tôn Cảnh, đó là cảnh giới đỉnh cao của võ giả Tinh Giới.
Ngoài một số ít linh đan diệu dược gần như tuyệt tích, căn bản không có thứ gì giúp võ giả tăng lên tỷ lệ thăng cấp.
Thái Diệu Bảo Liên chính là một trong số đó.
Hơn nữa, nó hoàn toàn khác với những linh thảo diệu dược bình thường, nó cải thiện cảm ngộ võ đạo thiên đạo của võ giả từ căn bản, có hiệu quả không gì sánh được cho võ giả ngưng tụ đế ý.
Một gốc linh dược như thế, có thể hiểu được giá trị to lớn của nó! Nếu để cho đám cường giả như Hạ Sanh, Vô Thường lấy được Thái Diệu Bảo Liên, không quá 5 năm, bọn họ nhất định thăng cấp Đế Tôn Cảnh, tuyệt đối không có khả năng thất bại.
Đế Tôn Cảnh, là trụ cột của mỗi đại tông môn, là lực lượng chủ chốt tuyệt đối, mỗi một vị Đế Tôn Cảnh sinh ra đều đủ làm thực lực tông môn tăng lên rõ rệt.
Như vậy, một gốc Thái Diệu Bảo Liên căn bản không thể nào đánh giá hết giá trị...
Trong lòng Dương Khai nóng bỏng, nhưng rất nhanh, sắc mặt của hắn lại vô cùng âm trầm...
Bởi vì gốc Thái Diệu Bảo Liên này... vẫn chưa nở hoàn toàn, căn bản không thể hái. Nếu lúc này tùy tiện ra tay đào lấy nó, dược hiệu sẽ tổn hại lớn.
Dù nó nở hoàn toàn, cũng nhất định phải sử dụng hay luyện chế thành đan trong thời gian cực ngắn, bằng không dược hiệu cũng sẽ chảy mất rất nhanh.
Chuyện trong trời đất này, có được nhất định có mất.
Thái Diệu Bảo Liên có hiệu quả nghịch thiên như thế, tự nhiên là có rất nhiều nguyên nhân.
Chỉ vì nó nở hoa xong, trong 3 canh giờ sẽ khô héo, linh khí điêu tàn, bởi vậy nó mới nổi danh như truyền kỳ.
Như vậy, dù là ở một chỗ nào trong Tinh Giới có Thái Diệu Bảo Liên xuất thế nở ra, nếu trong 3 canh giờ mà không có người phát hiện, nó cũng sẽ héo tàn tan rã, không còn tồn tại...
- Trước tiên phải nghĩ cách che giấu thiên địa dị tượng này, nhìn kiểu này... nó không thể nở ra trong thời gian ngắn. Càng kéo dài, sẽ càng thu hút người tới đây, đến lúc đó sẽ khó xử lý. Dương Khai lầm bầm, nhưng nhìn lên dị tượng trên trời, lại cảm thấy bó tay.
Nếu như hắn tinh thông trận pháp, có lẽ còn có thể mượn lực trận pháp làm được chuyện này, nhưng hắn hiểu biết trận pháp còn dừng lại ở mức bạo lực phá giải, cơ bản không đủ để làm được chuyện này.
Thu vào Tiểu Huyền Giới cũng không thể, trước khi Thái Diệu Bảo Liên nở hết thì không thể hái, càng không được di chuyển, bằng không nó sẽ trực tiếp héo tàn.
Thân là luyện đan sư, Dương Khai đương nhiên không cho phép hành động tàn phá của trời như thế.
Nhất thời, hắn nóng vội gãi đầu gãi tai.
Trong khi hắn đang lo lắng, bỗng có tiếng gió rít truyền tới, sau đó mấy bóng người ở những hướng khác nhau nhanh chóng chạy tới, dừng lại ở gần hắn.
Có 3 nam 1 nữ đến đây, trong đó nữ kia đi cùng một nam nhân đến đây, 2 người còn lại là đi riêng.
Bốn người vừa lộ mặt, đồng loạt nhìn vào Thái Diệu Bảo Liên, đều toát ra kinh ngạc chấn động.
Chỉ có nữ nhân mặc kiểu thiếu phụ, tùy ý liếc Dương Khai, phát hiện hắn chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, liền không chú ý nữa.