Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2109: Thương thảo.




Chỗ Tuế Nguyệt Giai Thê, Dương Khai lòng nóng như lửa đốt, ra sức hướng lên trên trèo lên.

Trương Nhược Tích đột nhiên biến mất trước mắt hắn, khiến hắn mờ mịt không biết làm sao, không biết tiểu nha đầu này rốt cuộc gặp nguy hiểm gì, có phải gặp bất trắc gì hay không.

Hắn âm thầm tự trách không dứt, cảm thấy nếu không phải là mình tâm huyết lai triều, muốn cho Trương Nhược Tích cùng trèo lên Tuế Nguyệt Giai Thê, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Ngay trong lức hắn nóng nảy, bên trên kia bỗng nhiên lóe lên một đạo quầng sáng, một bóng người xuất hiện.

Dương Khai ngẩn ra, giương mắt nhìn lên, ngạc nhiên.

Trương Nhược Tích lại đang đứng ở điểm cao nhất Tuế Nguyệt Giai Thê, mỉm cười nhìn mình, mái tóc biến thành trắng như tuyết, thời khắc này vẫn đen nhánh như cũ.

- Ảo giác? Dương Khai có chút mờ mịt, hắn vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Trương Nhược Tích quỷ dị biến mất không thấy, rõ ràng thấy được lực lượng của năm tháng ăn mòn thân thể nàng, khiến nàng phương hoa già đi, nhưng lúc này nàng lại an lành mà xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa lại còn ở vị trí cuối cùng cao nhất.

Đây hết thảy đều có vẻ như không chân thật.

Dương Khai tăng nhanh bước chân, sau thời gian một nén nhang, cuối cùng cũng lên đến cực đỉnh.

Đặt chân ở đây, lực lượng năm tháng quanh quẩn bên cạnh người trong nháy mắt biến mất không thấy, quay đầu nhìn lại, Tuế Nguyệt Giai Thê cũng biến thành tầm thường, giống như không còn vĩ lực thần kỳ kia nữa.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Dương Khai thở hên hến, vội vàng hỏi.

- Là Nhược Tích lỗ mãng. Trương Nhược Tĩnh vẻ mặt áy náy thấp giọng đáp,

- Ta vừa rồi chỉ chìm đắm trong niềm vui thu được lực lượng, lại quên lời tiên sinh dăn dò…đợi lúc kịp phản ứng lại, đã không còn kịp rồi.

- Vậy sao ngươi…

- Là một yêu thú cường đại đã cứu ta… Trương Nhước Tích e dè đáp, vừa nói vừa quan sát sắc mặt, e sợ Dương Khai tức giận.

- Yêu thú cường đại? Dương Khai thần sắc ngạc nhiên, -Trong Tuế Nguyệt Thần Điện có yêu thú? Hình dáng yêu thú ra sao?

Trong nháy mắt, Dương Khai hoảng sợ, Tuế Nguyện Thần Điện mấy vạn năm không xuất hiện, lần này bỗng nhiên xuất hiện quỷ dị, hắn nghĩ đến căn bản nơi này không có sinh linh tồn tại, nhưng không nghĩ tới từ trong miệng Trương Nhược Tích biết được có yêu thú cường đại tồn tại, hơn nữa lại có thể tử trong Tuế Nguyệt Giai Thê đem Trương Nhược Tích cứu đi, thực lực hiển nhiên không tầm thường, như vậy cũng đủ khiến hắn cảnh giác rồi.

- Ta cũng không nói lên được… Trương Nhược Tích nghĩ lại một chút, không biết nên miêu tả thế nào, bỗng nhiên lại cười hì hì, nói: -Nhưng…nó nói nó tên là Cùng Kỳ!

- Cái gì? Dương Khai thoáng chốc trợn tròn mắt, cả người toát mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng ực một cái, khàn giọng nói:

- Cùng…Kỳ?

- Đúng, nó nói như vậy… Trương Nhược Tích gật đầu đáp, sau khi nói xong, lại nghiêng đầu nói: -Tiên sinh ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy…có phải có chỗ nào khó chịu hay không? Ra rất nhiều mồ hôi a…

Vừ nói, nàng vừa lấy ra một cái khăn lụa, nhón chân lên, nhẹ nhàng giúp Dương Khai lau.

- A a… Dương Khai khóe miệng một trận co quắp, quả thực không biết nên nói gì cho phải.

- Tiên sinh ngươi không sao chứ? Trương Nhược Tích nhẹ giọng hỏi.

- Không sao không sao…rất tốt Dương Khai theo bản năng đáp lại, ngay sau đó nhìn Trương Nhược Tích hỏi: -Ngươi xác định nó nói mình tên Cùng Kỳ?

- Đúng vậy, nó chính là nói như vậy.

- Nó không làm gì ngươi?

Trương Nhược Tích mờ mịt lắc đầu: -Không có!

Trong lúc nói chuyện, lại vui mừng nói: -Đúng rồi, nó còn tặng ta một vật đây.

- Cái gì?

Trương Nhược Tích hé miệng cười, thánh nguyên trong cơ thể chấn động, một mảnh hà quang bỗng nhiên từ thân thể mềm mại nở rộ, chói mắt.

Dương Khai hí mắt nhìn lại, trong lòng chấn động mãnh liệt!

Thời khắc thấy trên người Trương Nhược Tích bỗng nhiên xuất hiện bảo y thiếp thân mài hồng, bảo y kia vầng sáng lưu chuyển, hùng vĩ tráng lệ, từng đạo đế vận lưu chuyển trên đó, trên bảo y, tản ra mười phần lực lượng đế uy…

Đế Bảo!

Hơn nữa lại là một kiện Đế Bảo phòng ngự!

Chuyện gì xảy ra vậy? Trương Nhược Tịc bỗng nhiên quỷ dị biến mất trên Tuế Nguyệt Giai Thê, đợi sau khi trở lại lại nói với hắn bản thân gặp được một yêu thú tên là Cùng Kỳ, yêu thú kia chẳng những không có làm gì nàng, còn thuận tay tặng nàng một kiện Đế Bảo phòng ngự!

Dương Khai hoàn toàn mờ mịt…

Sau khi Trương Nhược Tích thôi phát hình dáng bảo y, cả người được Đế Bảo này tôn lên sặc sỡ lóa mắt, xinh đẹp không thể tả, nàng e dè nhìn Dương Khai nói: -Cái này đẹp mắt không…

Dương Khai cười khan một tiếng, nói: -Dễ nhìn!

Đây chính là Đế bảo a! Sao lại dùng hai chữ dễ nhìn có thể khái quát? Dương Khai trong lòng rú lên – lồng lộn không dứt, trên tay hắn mặc dù có năm kiện Đế bảo, nhưng không có kiện nào là loại phòng ngự, có thể thấy được Đế Bảo phòng ngự khó có được thế nào.

- Cùng Kỳ nói, nó tên là Phượng Thải Hà Y! Trương Nhược Tích giải thích, -Màu hồng ta không quá thích, nhưng tiên sinh nói dễ nhìn là được rồi.

- Ân. Người khác đưa cho ngươi cũng là một phen tâm ý. Dương Khai nỗ lực khiến mình trấn định lại,

- Lần sau gặp lại ngươi ta nhất định phải cảm ơn nó nhiều mới được.

- Nhược Tích nhớ kỹ. Trương Nhược Tích cũng kính gật đầu.

- Trước thu lại đi, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, nhất thiết không nên thôi phát ra hình dáng của nó, nếu không rất có thể dẫn tới phiền toái.

- Vâng. Trương Nhược Tích vừa nói, vừa khẽ động thần niệm, đem hào quang phương hà hà y thu liễm, quầng sáng lóe lên, bảo y biến mất không thấy.

- Đúng rồi Nhược Tích a…Cùng Kỳ kia có gì khác theo như ngươi nói hay không? Dương Khai cẩn thận hỏi han.

Trương Nhược Tích nghe vậy, nghĩ nghĩ, nói: -Nó bảo ta nói với tiên sinh, nếu có cơ hội đi vào vị trí cuối cùng, nhất định phải lựa chọn thứ nhìn như vô dụng nhất.

- Lựa chọn thứ nhìn như vô dụng nhất? Dương Khai nhướn mày, không hiểu hỏi: -Ý gì?

Trương Nhược Tích lắc lắc đầu: -Ta cũng không biết, sau khi nó nói xong liền đưa ta trở lại.

Chung sống thời gian dài như vậy, Dương Khai cũng biết rõ tiểu nha đầu này tính tình đơn thuần thiện lương, có chuyện gì cũng không giấu mình, càng không thể lừa gạt mình, hco nên hắn cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ là cẩn thận hỏi thăm một chút tình huống sau khi nàng và Cùng Kỳ gặp mặt, nhưng cũng không có được nhiều tin tức lắm.

Chuyện này khiến Dương Khai nghĩ thế nào cũng thấy khó tin, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm nhận đây là cơ duyên của Trương Nhược Tích, nếu không một võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, sau khi gặp được hung thú như Cùng Kỳ, vì sao chẳng những có thể bình an quay trở về, lại còn được tặng Đế Bảo Phượng Thải Hà Y

Sau đó, Dương Khai để Trương Nhược Tích đi vào Tiểu Huyền Giới, một thân một mình ngồi ở nơi cao nhất Tuế Nguyệt Giai Thê, thoáng bình phục quyết tâm.

Hồi lâu, hắn mới đứng lên.

Ở vị trí cao nhất Tuế Nguyệt Giai Thê, là một cánh cửa lớn, trước đó Dương Khai liền chú ý tới, thời khắc này muốn từ nơi này rời đi, đại khái cũng chỉ có thể thông qua cánh cửa này.

Hắn đưa tay ra, từ từ đem cửa lớn đẩy ra…

Hào quang chói mắt từ phía trước truyền đến, Dương Khai không khỏi nheo mắt lại, thần niệm thả ra dò xét, sau khi xác định bên trong không có nguy hiểm, lúc này mới một chân bước vào.

Một loại cảm giác không trọng lập tức truyền đến, dường như một cước này bước ra, khiến thân mình đi tới một không gian khác.

Một đạo khí tức sinh linh bỗng nhiên xuất hiện, mơ hồ còn có chứa một mùi vị quen thuộc và địch ý nồng nặc…

Dương Khai ngẩn ra, đưa mắt hướng phía trước nhìn lại, đợi sau khi thấy rõ tình hình phía trước, không khỏi ngẩn ra.

Vị trí lúc này cảu bản thân, dường như là một cái đài cao, đài cao hình tròn, chiếm diện tích trăm trượng có thừa, bốn phía đài cao, vực sâu đen tối, phía dưới ẩn có tiếng quỷ khóc sói tru truyền ra, khiến người khác rợn cả tóc gáy, làm như ma vực Luyện Ngục, một khi rơi vào trong đó liền trọn đời không thoát thân được.

Mà quay người nhìn lại, lại cũng không thấy đường đi, lại càng không thấy cánh cửa lúc trước.

Trên đài cao này, một người cầm kiếm mà đứng, lẳng lặng chờ.

Khoảnh khắc lúc Dương Khai xuất hiện, ánh mắt như chim ưng của người kia bỗng nhiên bắn nhanh đến, như ngừng lại trên người Dương Khai, ngẩng cao tràn đầy chiến ý.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều là ngạc nhiên.

Dương Khai nhếch miệng cười, giơ tay hướng người kia lên tiếng chào: -Tiểu Bạch huynh, ngươi cũng ở đây a, thật là đúng dịp!

Hắn phát hiện trên đài cao này cũng có người, dĩ nhiên là Tiêu Bạch Y Thanh Dương Thần Điện.

Nhưng không hiểu tại sao, Mộ Dung Hiểu Hiểu vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn lại không thấy bên cạnh hắn.

Trong lúc nói chuyện, Dương Khai lững thững hướng bên kia bước vào, vừa đi, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng khiến hắn nghi ngờ không hiểu chính là, đài cao này dường như là một không gian, không thấy đường đi, cũng không thấy lỗi đi, dường như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Dương Khai khẽ nhíu mày, không biết chỗ này có huyền cơ gì, đang lúc suy tư, nhưng nghe một tiếng vù vù từ phía trước truyền đến, cùng lúc đó, một đạo quầng sáng lóe lên.

Bước chân Dương Khai chợt ngừng, ngừng lại, tia sáng kia lập tức chém tại mũi nhọn phía trước bàn chân hắn, chỉ thiết chút nữa liền muốn hắn bị thương.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn Tiêu Bạch Y, cau mày nói: -Tiểu Bạch huynh, đây là ý gì?

- Lai chiến! Trường kiếm Tiêu Bạch Y run lên, xa xa chỉ hướng Dương Khai, chiến ý trào dâng giống như nước sôi sôi trào không dứt.

Dương Khai khóe miệng giật một cái, nói: -Không cần phải thế…phải chiến mà nói, đợi ra khỏi Tứ Quý Chi Địa, ta bồi ngươi đánh một trận, ở đây…coi như thôi đi!

Tiêu Bạch Y chậm rãi lắc đầu, sắc mặt lãnh khốc như băng, trầm giọng nói: -Chính vì ở chỗ này, cho nên mới không thể không chiến!

Dương Khai nghe vậy, như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống, nói: -Ý tiểu Bạch huynh là…ngươi ta chỉ có một người có thể rời khỏi nơi này?

Tiêu Bạch Y nói: -Xem ra ngươi cũng không coi là quá ngu ngốc! Hắn coa giọng quát: -Đây chính là Luận Đạo Đài, chỉ có người thắng, mới có tư cách đi tiếp!

Trong lúc hắn nói chuyện, Dương Khai đã chú ý tới, bầu trời đài cao này, có ba năng lượng biến ảo thuần túy thành chữ lớn trôi lơ lửng giữa không trung, chính là ba chữ lớn Luận Đạo Đài.

Trong nháy mắt, hắn liền hiều.

Tiêu Bạch Y chờ ở đây, đại khái chính là chờ đợi đối thủ luận đạo! Chỉ là mình rất không khéo mà cùng hắn đụng nhau.

Cho đến lúc này, Dương Khai cũng là thần tình nghiêm một chút, lẫm nhiên nói: -Xem ra…đúng thật là không thể không chiến a!

- Không sai!

- Ngươi thắng tiếp tục đi tới, người thua…kết quả như thế nào? Dương Khai hỏi.

Tiêu Bạch Y lắc đầu: -Không rõ lắm, đại để chắc là chết!

Sau khi nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: -Thế nào, ngươi sợ?

Dương Khai cười khổ lắc đầu, nói: -Không phải, chỉ là…ta không muốn giết Tiểu Bạch huynh ngươi a! Ngươi ta không oán không thù, tuy nói ngươi với ta hình như có chút ít thành kiến, nhưng dù gì cũng là cùng nhau đi vào Tứ Quý Chi Địa, ta nghĩ là nếu thật sự ở chỗ này giết ngươi, trở về lại không biết thông báo thể nào với đám người Cao trưởng lão? Chỗ Tuế Nguyệt Giai Thê, Dương Khai lòng nóng như lửa đốt, ra sức hướng lên trên trèo lên.

Trương Nhược Tích đột nhiên biến mất trước mắt hắn, khiến hắn mờ mịt không biết làm sao, không biết tiểu nha đầu này rốt cuộc gặp nguy hiểm gì, có phải gặp bất trắc gì hay không.

Hắn âm thầm tự trách không dứt, cảm thấy nếu không phải là mình tâm huyết lai triều, muốn cho Trương Nhược Tích cùng trèo lên Tuế Nguyệt Giai Thê, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Ngay trong lức hắn nóng nảy, bên trên kia bỗng nhiên lóe lên một đạo quầng sáng, một bóng người xuất hiện.

Dương Khai ngẩn ra, giương mắt nhìn lên, ngạc nhiên.

Trương Nhược Tích lại đang đứng ở điểm cao nhất Tuế Nguyệt Giai Thê, mỉm cười nhìn mình, mái tóc biến thành trắng như tuyết, thời khắc này vẫn đen nhánh như cũ.

- Ảo giác? Dương Khai có chút mờ mịt, hắn vừa rồi rõ ràng nhìn thấy Trương Nhược Tích quỷ dị biến mất không thấy, rõ ràng thấy được lực lượng của năm tháng ăn mòn thân thể nàng, khiến nàng phương hoa già đi, nhưng lúc này nàng lại an lành mà xuất hiện trước mặt mình, hơn nữa lại còn ở vị trí cuối cùng cao nhất.

Đây hết thảy đều có vẻ như không chân thật.

Dương Khai tăng nhanh bước chân, sau thời gian một nén nhang, cuối cùng cũng lên đến cực đỉnh.

Đặt chân ở đây, lực lượng năm tháng quanh quẩn bên cạnh người trong nháy mắt biến mất không thấy, quay đầu nhìn lại, Tuế Nguyệt Giai Thê cũng biến thành tầm thường, giống như không còn vĩ lực thần kỳ kia nữa.

- Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Dương Khai thở hên hến, vội vàng hỏi.

- Là Nhược Tích lỗ mãng. Trương Nhược Tĩnh vẻ mặt áy náy thấp giọng đáp,

- Ta vừa rồi chỉ chìm đắm trong niềm vui thu được lực lượng, lại quên lời tiên sinh dăn dò…đợi lúc kịp phản ứng lại, đã không còn kịp rồi.

- Vậy sao ngươi…

- Là một yêu thú cường đại đã cứu ta… Trương Nhước Tích e dè đáp, vừa nói vừa quan sát sắc mặt, e sợ Dương Khai tức giận.

- Yêu thú cường đại? Dương Khai thần sắc ngạc nhiên, -Trong Tuế Nguyệt Thần Điện có yêu thú? Hình dáng yêu thú ra sao?

Trong nháy mắt, Dương Khai hoảng sợ, Tuế Nguyện Thần Điện mấy vạn năm không xuất hiện, lần này bỗng nhiên xuất hiện quỷ dị, hắn nghĩ đến căn bản nơi này không có sinh linh tồn tại, nhưng không nghĩ tới từ trong miệng Trương Nhược Tích biết được có yêu thú cường đại tồn tại, hơn nữa lại có thể tử trong Tuế Nguyệt Giai Thê đem Trương Nhược Tích cứu đi, thực lực hiển nhiên không tầm thường, như vậy cũng đủ khiến hắn cảnh giác rồi.

- Ta cũng không nói lên được… Trương Nhược Tích nghĩ lại một chút, không biết nên miêu tả thế nào, bỗng nhiên lại cười hì hì, nói: -Nhưng…nó nói nó tên là Cùng Kỳ!

- Cái gì? Dương Khai thoáng chốc trợn tròn mắt, cả người toát mồ hôi lạnh, nuốt nước miếng ực một cái, khàn giọng nói:

- Cùng…Kỳ?

- Đúng, nó nói như vậy… Trương Nhược Tích gật đầu đáp, sau khi nói xong, lại nghiêng đầu nói: -Tiên sinh ngươi làm sao vậy? Sắc mặt sao lại kém như vậy…có phải có chỗ nào khó chịu hay không? Ra rất nhiều mồ hôi a…

Vừ nói, nàng vừa lấy ra một cái khăn lụa, nhón chân lên, nhẹ nhàng giúp Dương Khai lau.

- A a… Dương Khai khóe miệng một trận co quắp, quả thực không biết nên nói gì cho phải.

- Tiên sinh ngươi không sao chứ? Trương Nhược Tích nhẹ giọng hỏi.

- Không sao không sao…rất tốt Dương Khai theo bản năng đáp lại, ngay sau đó nhìn Trương Nhược Tích hỏi: -Ngươi xác định nó nói mình tên Cùng Kỳ?

- Đúng vậy, nó chính là nói như vậy.

- Nó không làm gì ngươi?

Trương Nhược Tích mờ mịt lắc đầu: -Không có!

Trong lúc nói chuyện, lại vui mừng nói: -Đúng rồi, nó còn tặng ta một vật đây.

- Cái gì?

Trương Nhược Tích hé miệng cười, thánh nguyên trong cơ thể chấn động, một mảnh hà quang bỗng nhiên từ thân thể mềm mại nở rộ, chói mắt.

Dương Khai hí mắt nhìn lại, trong lòng chấn động mãnh liệt!

Thời khắc thấy trên người Trương Nhược Tích bỗng nhiên xuất hiện bảo y thiếp thân mài hồng, bảo y kia vầng sáng lưu chuyển, hùng vĩ tráng lệ, từng đạo đế vận lưu chuyển trên đó, trên bảo y, tản ra mười phần lực lượng đế uy…

Đế Bảo!

Hơn nữa lại là một kiện Đế Bảo phòng ngự!

Chuyện gì xảy ra vậy? Trương Nhược Tịc bỗng nhiên quỷ dị biến mất trên Tuế Nguyệt Giai Thê, đợi sau khi trở lại lại nói với hắn bản thân gặp được một yêu thú tên là Cùng Kỳ, yêu thú kia chẳng những không có làm gì nàng, còn thuận tay tặng nàng một kiện Đế Bảo phòng ngự!

Dương Khai hoàn toàn mờ mịt…

Sau khi Trương Nhược Tích thôi phát hình dáng bảo y, cả người được Đế Bảo này tôn lên sặc sỡ lóa mắt, xinh đẹp không thể tả, nàng e dè nhìn Dương Khai nói: -Cái này đẹp mắt không…

Dương Khai cười khan một tiếng, nói: -Dễ nhìn!

Đây chính là Đế bảo a! Sao lại dùng hai chữ dễ nhìn có thể khái quát? Dương Khai trong lòng rú lên – lồng lộn không dứt, trên tay hắn mặc dù có năm kiện Đế bảo, nhưng không có kiện nào là loại phòng ngự, có thể thấy được Đế Bảo phòng ngự khó có được thế nào.

- Cùng Kỳ nói, nó tên là Phượng Thải Hà Y! Trương Nhược Tích giải thích, -Màu hồng ta không quá thích, nhưng tiên sinh nói dễ nhìn là được rồi.

- Ân. Người khác đưa cho ngươi cũng là một phen tâm ý. Dương Khai nỗ lực khiến mình trấn định lại,

- Lần sau gặp lại ngươi ta nhất định phải cảm ơn nó nhiều mới được.

- Nhược Tích nhớ kỹ. Trương Nhược Tích cũng kính gật đầu.

- Trước thu lại đi, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, nhất thiết không nên thôi phát ra hình dáng của nó, nếu không rất có thể dẫn tới phiền toái.

- Vâng. Trương Nhược Tích vừa nói, vừa khẽ động thần niệm, đem hào quang phương hà hà y thu liễm, quầng sáng lóe lên, bảo y biến mất không thấy.

- Đúng rồi Nhược Tích a…Cùng Kỳ kia có gì khác theo như ngươi nói hay không? Dương Khai cẩn thận hỏi han.

Trương Nhược Tích nghe vậy, nghĩ nghĩ, nói: -Nó bảo ta nói với tiên sinh, nếu có cơ hội đi vào vị trí cuối cùng, nhất định phải lựa chọn thứ nhìn như vô dụng nhất.

- Lựa chọn thứ nhìn như vô dụng nhất? Dương Khai nhướn mày, không hiểu hỏi: -Ý gì?

Trương Nhược Tích lắc lắc đầu: -Ta cũng không biết, sau khi nó nói xong liền đưa ta trở lại.

Chung sống thời gian dài như vậy, Dương Khai cũng biết rõ tiểu nha đầu này tính tình đơn thuần thiện lương, có chuyện gì cũng không giấu mình, càng không thể lừa gạt mình, hco nên hắn cũng không có hỏi nhiều nữa, chỉ là cẩn thận hỏi thăm một chút tình huống sau khi nàng và Cùng Kỳ gặp mặt, nhưng cũng không có được nhiều tin tức lắm.

Chuyện này khiến Dương Khai nghĩ thế nào cũng thấy khó tin, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm nhận đây là cơ duyên của Trương Nhược Tích, nếu không một võ giả Phản Hư lưỡng tầng cảnh, sau khi gặp được hung thú như Cùng Kỳ, vì sao chẳng những có thể bình an quay trở về, lại còn được tặng Đế Bảo Phượng Thải Hà Y

Sau đó, Dương Khai để Trương Nhược Tích đi vào Tiểu Huyền Giới, một thân một mình ngồi ở nơi cao nhất Tuế Nguyệt Giai Thê, thoáng bình phục quyết tâm.

Hồi lâu, hắn mới đứng lên.

Ở vị trí cao nhất Tuế Nguyệt Giai Thê, là một cánh cửa lớn, trước đó Dương Khai liền chú ý tới, thời khắc này muốn từ nơi này rời đi, đại khái cũng chỉ có thể thông qua cánh cửa này.

Hắn đưa tay ra, từ từ đem cửa lớn đẩy ra…

Hào quang chói mắt từ phía trước truyền đến, Dương Khai không khỏi nheo mắt lại, thần niệm thả ra dò xét, sau khi xác định bên trong không có nguy hiểm, lúc này mới một chân bước vào.

Một loại cảm giác không trọng lập tức truyền đến, dường như một cước này bước ra, khiến thân mình đi tới một không gian khác.

Một đạo khí tức sinh linh bỗng nhiên xuất hiện, mơ hồ còn có chứa một mùi vị quen thuộc và địch ý nồng nặc…

Dương Khai ngẩn ra, đưa mắt hướng phía trước nhìn lại, đợi sau khi thấy rõ tình hình phía trước, không khỏi ngẩn ra.

Vị trí lúc này cảu bản thân, dường như là một cái đài cao, đài cao hình tròn, chiếm diện tích trăm trượng có thừa, bốn phía đài cao, vực sâu đen tối, phía dưới ẩn có tiếng quỷ khóc sói tru truyền ra, khiến người khác rợn cả tóc gáy, làm như ma vực Luyện Ngục, một khi rơi vào trong đó liền trọn đời không thoát thân được.

Mà quay người nhìn lại, lại cũng không thấy đường đi, lại càng không thấy cánh cửa lúc trước.

Trên đài cao này, một người cầm kiếm mà đứng, lẳng lặng chờ.

Khoảnh khắc lúc Dương Khai xuất hiện, ánh mắt như chim ưng của người kia bỗng nhiên bắn nhanh đến, như ngừng lại trên người Dương Khai, ngẩng cao tràn đầy chiến ý.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều là ngạc nhiên.

Dương Khai nhếch miệng cười, giơ tay hướng người kia lên tiếng chào: -Tiểu Bạch huynh, ngươi cũng ở đây a, thật là đúng dịp!

Hắn phát hiện trên đài cao này cũng có người, dĩ nhiên là Tiêu Bạch Y Thanh Dương Thần Điện.

Nhưng không hiểu tại sao, Mộ Dung Hiểu Hiểu vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn lại không thấy bên cạnh hắn.

Trong lúc nói chuyện, Dương Khai lững thững hướng bên kia bước vào, vừa đi, vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng khiến hắn nghi ngờ không hiểu chính là, đài cao này dường như là một không gian, không thấy đường đi, cũng không thấy lỗi đi, dường như bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Dương Khai khẽ nhíu mày, không biết chỗ này có huyền cơ gì, đang lúc suy tư, nhưng nghe một tiếng vù vù từ phía trước truyền đến, cùng lúc đó, một đạo quầng sáng lóe lên.

Bước chân Dương Khai chợt ngừng, ngừng lại, tia sáng kia lập tức chém tại mũi nhọn phía trước bàn chân hắn, chỉ thiết chút nữa liền muốn hắn bị thương.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn Tiêu Bạch Y, cau mày nói: -Tiểu Bạch huynh, đây là ý gì?

- Lai chiến! Trường kiếm Tiêu Bạch Y run lên, xa xa chỉ hướng Dương Khai, chiến ý trào dâng giống như nước sôi sôi trào không dứt.

Dương Khai khóe miệng giật một cái, nói: -Không cần phải thế…phải chiến mà nói, đợi ra khỏi Tứ Quý Chi Địa, ta bồi ngươi đánh một trận, ở đây…coi như thôi đi!

Tiêu Bạch Y chậm rãi lắc đầu, sắc mặt lãnh khốc như băng, trầm giọng nói: -Chính vì ở chỗ này, cho nên mới không thể không chiến!

Dương Khai nghe vậy, như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trầm xuống, nói: -Ý tiểu Bạch huynh là…ngươi ta chỉ có một người có thể rời khỏi nơi này?

Tiêu Bạch Y nói: -Xem ra ngươi cũng không coi là quá ngu ngốc! Hắn coa giọng quát: -Đây chính là Luận Đạo Đài, chỉ có người thắng, mới có tư cách đi tiếp!

Trong lúc hắn nói chuyện, Dương Khai đã chú ý tới, bầu trời đài cao này, có ba năng lượng biến ảo thuần túy thành chữ lớn trôi lơ lửng giữa không trung, chính là ba chữ lớn Luận Đạo Đài.

Trong nháy mắt, hắn liền hiều.

Tiêu Bạch Y chờ ở đây, đại khái chính là chờ đợi đối thủ luận đạo! Chỉ là mình rất không khéo mà cùng hắn đụng nhau.

Cho đến lúc này, Dương Khai cũng là thần tình nghiêm một chút, lẫm nhiên nói: -Xem ra…đúng thật là không thể không chiến a!

- Không sai!

- Ngươi thắng tiếp tục đi tới, người thua…kết quả như thế nào? Dương Khai hỏi.

Tiêu Bạch Y lắc đầu: -Không rõ lắm, đại để chắc là chết!

Sau khi nói xong, hắn hừ lạnh một tiếng, nói: -Thế nào, ngươi sợ?

Dương Khai cười khổ lắc đầu, nói: -Không phải, chỉ là…ta không muốn giết Tiểu Bạch huynh ngươi a! Ngươi ta không oán không thù, tuy nói ngươi với ta hình như có chút ít thành kiến, nhưng dù gì cũng là cùng nhau đi vào Tứ Quý Chi Địa, ta nghĩ là nếu thật sự ở chỗ này giết ngươi, trở về lại không biết thông báo thể nào với đám người Cao trưởng lão?