Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2106: Vô tâm cắm liễu




Thấy cảnh này, Dương Khai mơ hồ dự đoán được động tác tiếp theo của Khổng Kỳ, vội vàng lóe lên chạy đi xa.

Quả nhiên, ngay khi hắn hành động, Khổng Kỳ bỗng nhiên trầm giọng quát: - Chết!!

Dứt lời, tiếng ông ông vang lên.

Vô số đồng tiền vang nháy mắt hóa thành vũ khí sắc bén kinh người, mạnh mẽ co lại, cắt vào thân thể huyết quái...

Ánh sáng tan đi, vô số đồng tiền lại hóa thành một cái, Khổng Kỳ liền thu về.

Chỗ huyết quái đang nằm thoáng cái sụp xuống, biến thành những mảnh mỏng như cánh ve, hóa thành bãi nước chảy tràn đầy đất.

Trong đại điện lan tràn mùi khiến người ta muốn ói.

- Không chịu nổi một đòn! Khổng Kỳ tiêu sái hạ xuống, hừ lạnh, nếu không phải sắc mặt của hắn hơi trắng, lời này sẽ càng thuyết phục hơn.

Một chiêu vừa rồi hiển nhiên làm hắn tiêu hao không nhỏ.

Dương Khai mỉm cười, đang muốn đi lên nói chuyện, đột nhiên biến sắc, tập trung nhìn xung quanh.

- Sao vậy? Khổng Kỳ thấy Dương Khai đột nhiên như thế, không khỏi nhíu mày hỏi.

- Khổng huynh... ngươi không phát hiện, lực lượng cấm chế trong phòng này còn chưa tiêu trừ hay sao? Dương Khai nhìn cửa ra vào, hỏi.

Nghe hắn nhắc nhở, Khổng Kỳ mới phản ứng lại nhìn quanh, kinh ngạc: - Đúng vậy thật, sao lại thế này?

- Có 2 khả năng! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, nghiêm mặt nhìn hắn, nói: - Khả năng đầu tiên, bản thân phòng này có cấm chế, không liên quan tới huyết quái. Cho nên dù nó chết, quầng sáng cấm chế này cũng không biến mất.

- Vậy khả năng còn lại... Khổng Kỳ không phải ngu ngốc, nào không hiểu Dương Khai muốn nói gì, nhìn xuống dưới đất, quát khẽ: - Nó còn chưa chết!

Hắn vừa dứt lời, bãi máu đỏ dưới đất nhanh chóng di chuyển, đồng loạt chảy vào trong hồ giữa phòng, như là vật sống.

- Thật sự còn chưa chết? Khổng Kỳ cả kinh.

Huyết quái đã bị hắn thi triển bí thuật phối hợp bí bảo công kích cắt thành vô số lát mỏng, ngay cả như thế cũng không tiêu diệt được, đủ thấy mức quỷ dị của nó.

- Hồ máu là mấu chốt! Dương Khai phát giác.

Hắn vừa nói, máu trong hồ không ngừng sôi trào, tuôn ra bọt khí, nhìn kiểu này lại sắp sinh ra huyết quái nữa.

- Đúng là phiền phức! Khổng Kỳ không nhịn được lùi lại mấy bước, kiêng dè đề nghị: - Không bằng hai ta liên thủ, công phá cấm chế, chạy trước thì hơn!

Cái thứ kỳ quái giết không chết như vậy, Khổng Kỳ thật sự không muốn đánh nữa.

Dương Khai đứng yên, không hề nghe thấy.

- Ngươi có nghe ta nói không? Khổng Kỳ nhướng mày quát.

- À... Cuối cùng Dương Khai cũng lên tiếng: - Không cần rắc rối như thế, ta lại chợt có ý hay hơn!

- Cái gì? Khổng Kỳ ngạc nhiên hỏi.

Nhưng Dương Khai không trả lời, mà đi tới đứng trước hồ máu, làm ra tư thế cổ quái, đưa bàn tay chụp tới trước, đồng thời hít sâu quát to: - Hải Nạp Thần Công, hút cho ta!

- Là cái thứ gì? Khóe miệng Khổng Kỳ co rút, thật không biết phải nói Dương Khai thế nào nữa. Với kiến thức lịch duyệt của hắn, tới giờ cũng chưa nghe qua cái tên công pháp Hải Nạp Thần Công nào. Có thể thấy công pháp này hoặc là Dương Khai tự bịa ra, hoặc là một loại công pháp thấp kém rác rưởi.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng xuất hiện làm cho Khổng Kỳ trừng lọt cả mắt.

Hồ máu sôi trào, lại thật sự bị Dương Khai hút lên, cuồn cuộn chảy vào tay hắn, biến mất tăm!

Máu trong hồ càng sôi trào, mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét giãy giụa, nhưng bởi vì huyết quái chưa hình thành thân thể, không có sức chống cự, chỉ có thể bị lực lượng dẫn dắt mà hội tụ vào bàn tay Dương Khai.

Bàn tay của Dương Khai lúc này như cái hố không đáy, đón nhận máu loãng tràn đầy khí tức tà ác.

Khổng Kỳ nhìn choáng váng, trong lòng dấy lên sóng gió động trời, không ngừng dụi mắt, tự nói đây là ảo giác...

Nhưng nhìn kiểu gì, cảnh tượng này vẫn vô cùng chân thật.

Cùng lúc, Dương Khai vẫn duy trì tư thế cổ quái, ở điểm mù không thấy được của Khổng Kỳ, bàn tay đang cầm Huyền Giới Châu, thần niệm trao đổi với pháp thân: - Ngươi xác định có thể luyện hóa được những thứ này?

Pháp thân trả lời: - Trong số máu này chứa đựng năng lượng cực kỳ khổng lồ, nó có tác dụng lớn đối với ta, Phệ Thiên Chiến Pháp không gì không cắn nuốt được, một chút máu này thì có là gì? Ngay cả võ giả Đạo Nguyên Cảnh mà ta cũng luyện hóa hai tên rồi!

- Được rồi, nếu ngươi nói vậy... Dương Khai không nói nữa, vừa rồi nếu không phải pháp thân bỗng nhiên truyền tin, hắn đã không vận dụng Huyền Giới Châu, hút hồ máu này vào trong Tiểu Huyền Giới. Ngừng một chút, lại căn dặn: - Nhưng ngươi nên cẩn thận hơn, nhất định đừng để những tà ác tạp niệm đó làm bẩn thần thức!

- Ta biết rồi!

Trong đại điện, thần sắc Khổng Kỳ biến ảo không ngừng, kinh ngạc, khiếp sợ, hoảng hốt...

Thời gian trôi dần, hồ máu phát ra một tiếng kêu rên mờ mịt, sau đó biến mất.

Đồng thời, quầng sáng cấm chế giam cầm phòng này cũng tự sụp đổ.

Đợi cho hút cạn máu, Dương Khai mới thu tay lại, dồn khí đan điền, ra dáng như thu công.

Xoay người lại, hắn còn không quên vỗ bụng, ợ một cái, giống như vừa ăn rất no.

Khổng Kỳ nhìn mà xanh mặt...

- Khổng huynh, hợp tác vui vẻ! Không hổ là xuất thân tinh nhuệ Thất Diệu Thương Hội, một chiêu Kim Tiền Lạc Địa vừa rồi thật làm ta mở rộng tầm mắt, quả nhiên người nổi danh tất có thực học, danh tiếng của Khổng huynh quả thật là đúng... Nói tới đây, hắn ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn Khổng Kỳ: - Sao ngươi lại làm vẻ mặt như vậy?

Khóe miệng Khổng Kỳ co rút:

- Ta chỉ là muốn hỏi, thân thể ngươi... không có phản ứng khác thường gì sao?

- Không có! Dương Khai đáp, vừa nói còn đi tới trước.

Khổng Kỳ vội vàng lùi lại, giơ tay lên: - Ngươi đừng qua đây, đứng đó nói được rồi.

Nếu nói trước đó thái độ của Khổng Kỳ đối với Dương Khai là cảnh giác chán ghét, vậy hiện tại đơn thuần là ghê tởm... Hắn nhìn Dương Khai, giống như thấy một con bọ bò ra từ hố phân, thật là không dám nhìn tới.

- Xem ra Khổng huynh là người ưa sạch sẽ mà. Dương Khai nhe răng cười, hàm ý sâu xa.

- Cái này không liên quan tới sạch sẽ! Khổng Kỳ cố nén cảm giác bụng khó chịu, nói thật nhanh, nói xong liền ngậm chặt miệng mũi.

- Đúng rồi, còn có một chuyện phải nói cho Khổng huynh, linh quả đó, ngươi nên chờ đến khi trở về, hỏi ý trưởng bối trong thương hội, phân biệt rõ ràng chủng loại hiệu quả rồi mới tính, dừng có ăn tùy tiện.

Dương Khai chuyển lời, không yên lòng dặn dò một câu.

Dù sao hai trái Tuế Nguyệt Quả nhìn thì giống nhau, nhn kỳ thật có khác biệt lớn, một trái Dương Khai đưa cho Khổng Kỳ... có chút vấn đề.

Nếu vì vậy mà Khổng Kỳ gặp họa, vậy hắn cũng khó thoát liên quan.

- Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở. Khổng Kỳ nhíu mày, thầm cảm thấy Dương Khai quá mức quan tâm.

- Vậy thì được. Dương Khai mỉm cười.

- Chuyện đến đây, không bằng chúng ta...

Nhưng hắn còn chưa hết lời, Khổng Kỳ đã chắp tay: - Cáo từ!

Quay người lại, chạy khỏi đại điện này.

Thậm chí còn không nói một câu xã giao sau này gặp lại, giống như không bao giờ muốn gặp lại Dương Khai nữa.

- Chạy nhanh thật! Dương Khai nhìn hướng hắn biến mất, lầm bầm, trầm ngâm một hồi, cũng không quay đầu đi về, mà đi theo hướng Khổng Kỳ rời đi.

Tuy rằng hắn vô tình chọn đúng lối đi như Khổng Kỳ, nhưng bây giờ trở về thì cũng đã trễ, có thể những võ giả khác đã thoát khỏi ảo trận, tràn vào những con đường khác nhau.

Dù hắn có chọn lại, cũng sẽ trùng đường với người khác, dứt khoát không lãng phí thời gian.

Sau đại điện này, vẫn là đường đi có gắn đá phát sáng, trên đường còn có mấy cấm chế nhỏ, nhưng đều bị Khổng Kỳ đi trước phá giải.

Dương Khai cũng đi một đường bình yên.

Đi chừng nửa canh giờ, Dương Khai bỗng nhiên nhướng mày, mỉm cười nói với bóng người đứng đằng trước: - Khổng huynh, sao ở đây chờ ta? Có phải gặp rắc rối gì không?

- Không có. Khổng Kỳ thấy hắn tới gần, không khỏi cảm thấy hoảng sợ, lùi lại mấy bước: - Chỗ này có lối rẽ, ngươi đi đường nào?

Dương Khai nghe vậy, nhìn ra phía trước, phát hiện quả nhiên lại có lối rẽ, nhưng không nhiều, chỉ có 2 đường mà thôi.

Hắn đảo mắt một vòng, liền hiểu được vì sao Khổng Kỳ cố ý chờ ở đây.

Hiển nhiên người này không muốn đi cùng đường với mình, cho nên ở đây xác nhận trước, thậm chí không tiếc chậm trễ thời gian.

- Khổng huynh muốn đi đường nào? Dương Khai híp mắt cười nói.

Khóe miệng Khổng Kỳ co rút, nói:

- Ngươi đi đường nào, ta đi đường còn lại!

- Vậy sao... ta còn muốn cùng Khổng huynh...

- Chuyện này không cần nói! Khổng Kỳ vội vàng quát ngừng, lạnh lùng nói: - Mau chọn đi, đừng rề rà nữa!

- Vậy đi bên này. Dương Khai thuận tay chỉ đường bên phải.

Dứt lời, Khổng Kỳ đã lóe lên lao vào đường bên phải, nhanh chóng mất bóng.

- Người này thật là thú vị! Dương Khai nhìn hắn biến mất, cười hắc hắc, quay lại bước vào đường bên phải.

Thật ra, dù cho Khổng Kỳ không ở đây cố ý chờ, hắn cũng sẽ chọn hướng khác, dù nói đằng trước có người mở đường là rất tốt, nhưng nếu có thứ gì tốt thì cũng sẽ rơi vào tay người ta, Dương Khai không muốn thấy điều này.

Một đường đi tới, cũng coi như bình yên, dù có mấy cái cấm chế nhỏ, đều bị Dương Khai thuận lợi phá giải.

Đến một lúc, đằng trước lại xuất hiện ánh sáng, Dương Khai lên tinh thần, ngẩng đầu nhìn tới, phát hiện nó là một cánh cửa, hào quang chói mắt phát ra từ trong đó. Thấy cảnh này, Dương Khai mơ hồ dự đoán được động tác tiếp theo của Khổng Kỳ, vội vàng lóe lên chạy đi xa.

Quả nhiên, ngay khi hắn hành động, Khổng Kỳ bỗng nhiên trầm giọng quát: - Chết!!

Dứt lời, tiếng ông ông vang lên.

Vô số đồng tiền vang nháy mắt hóa thành vũ khí sắc bén kinh người, mạnh mẽ co lại, cắt vào thân thể huyết quái...

Ánh sáng tan đi, vô số đồng tiền lại hóa thành một cái, Khổng Kỳ liền thu về.

Chỗ huyết quái đang nằm thoáng cái sụp xuống, biến thành những mảnh mỏng như cánh ve, hóa thành bãi nước chảy tràn đầy đất.

Trong đại điện lan tràn mùi khiến người ta muốn ói.

- Không chịu nổi một đòn! Khổng Kỳ tiêu sái hạ xuống, hừ lạnh, nếu không phải sắc mặt của hắn hơi trắng, lời này sẽ càng thuyết phục hơn.

Một chiêu vừa rồi hiển nhiên làm hắn tiêu hao không nhỏ.

Dương Khai mỉm cười, đang muốn đi lên nói chuyện, đột nhiên biến sắc, tập trung nhìn xung quanh.

- Sao vậy? Khổng Kỳ thấy Dương Khai đột nhiên như thế, không khỏi nhíu mày hỏi.

- Khổng huynh... ngươi không phát hiện, lực lượng cấm chế trong phòng này còn chưa tiêu trừ hay sao? Dương Khai nhìn cửa ra vào, hỏi.

Nghe hắn nhắc nhở, Khổng Kỳ mới phản ứng lại nhìn quanh, kinh ngạc: - Đúng vậy thật, sao lại thế này?

- Có 2 khả năng! Sắc mặt Dương Khai trầm xuống, nghiêm mặt nhìn hắn, nói: - Khả năng đầu tiên, bản thân phòng này có cấm chế, không liên quan tới huyết quái. Cho nên dù nó chết, quầng sáng cấm chế này cũng không biến mất.

- Vậy khả năng còn lại... Khổng Kỳ không phải ngu ngốc, nào không hiểu Dương Khai muốn nói gì, nhìn xuống dưới đất, quát khẽ: - Nó còn chưa chết!

Hắn vừa dứt lời, bãi máu đỏ dưới đất nhanh chóng di chuyển, đồng loạt chảy vào trong hồ giữa phòng, như là vật sống.

- Thật sự còn chưa chết? Khổng Kỳ cả kinh.

Huyết quái đã bị hắn thi triển bí thuật phối hợp bí bảo công kích cắt thành vô số lát mỏng, ngay cả như thế cũng không tiêu diệt được, đủ thấy mức quỷ dị của nó.

- Hồ máu là mấu chốt! Dương Khai phát giác.

Hắn vừa nói, máu trong hồ không ngừng sôi trào, tuôn ra bọt khí, nhìn kiểu này lại sắp sinh ra huyết quái nữa.

- Đúng là phiền phức! Khổng Kỳ không nhịn được lùi lại mấy bước, kiêng dè đề nghị: - Không bằng hai ta liên thủ, công phá cấm chế, chạy trước thì hơn!

Cái thứ kỳ quái giết không chết như vậy, Khổng Kỳ thật sự không muốn đánh nữa.

Dương Khai đứng yên, không hề nghe thấy.

- Ngươi có nghe ta nói không? Khổng Kỳ nhướng mày quát.

- À... Cuối cùng Dương Khai cũng lên tiếng: - Không cần rắc rối như thế, ta lại chợt có ý hay hơn!

- Cái gì? Khổng Kỳ ngạc nhiên hỏi.

Nhưng Dương Khai không trả lời, mà đi tới đứng trước hồ máu, làm ra tư thế cổ quái, đưa bàn tay chụp tới trước, đồng thời hít sâu quát to: - Hải Nạp Thần Công, hút cho ta!

- Là cái thứ gì? Khóe miệng Khổng Kỳ co rút, thật không biết phải nói Dương Khai thế nào nữa. Với kiến thức lịch duyệt của hắn, tới giờ cũng chưa nghe qua cái tên công pháp Hải Nạp Thần Công nào. Có thể thấy công pháp này hoặc là Dương Khai tự bịa ra, hoặc là một loại công pháp thấp kém rác rưởi.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng xuất hiện làm cho Khổng Kỳ trừng lọt cả mắt.

Hồ máu sôi trào, lại thật sự bị Dương Khai hút lên, cuồn cuộn chảy vào tay hắn, biến mất tăm!

Máu trong hồ càng sôi trào, mơ hồ nghe thấy tiếng gào thét giãy giụa, nhưng bởi vì huyết quái chưa hình thành thân thể, không có sức chống cự, chỉ có thể bị lực lượng dẫn dắt mà hội tụ vào bàn tay Dương Khai.

Bàn tay của Dương Khai lúc này như cái hố không đáy, đón nhận máu loãng tràn đầy khí tức tà ác.

Khổng Kỳ nhìn choáng váng, trong lòng dấy lên sóng gió động trời, không ngừng dụi mắt, tự nói đây là ảo giác...

Nhưng nhìn kiểu gì, cảnh tượng này vẫn vô cùng chân thật.

Cùng lúc, Dương Khai vẫn duy trì tư thế cổ quái, ở điểm mù không thấy được của Khổng Kỳ, bàn tay đang cầm Huyền Giới Châu, thần niệm trao đổi với pháp thân: - Ngươi xác định có thể luyện hóa được những thứ này?

Pháp thân trả lời: - Trong số máu này chứa đựng năng lượng cực kỳ khổng lồ, nó có tác dụng lớn đối với ta, Phệ Thiên Chiến Pháp không gì không cắn nuốt được, một chút máu này thì có là gì? Ngay cả võ giả Đạo Nguyên Cảnh mà ta cũng luyện hóa hai tên rồi!

- Được rồi, nếu ngươi nói vậy... Dương Khai không nói nữa, vừa rồi nếu không phải pháp thân bỗng nhiên truyền tin, hắn đã không vận dụng Huyền Giới Châu, hút hồ máu này vào trong Tiểu Huyền Giới. Ngừng một chút, lại căn dặn: - Nhưng ngươi nên cẩn thận hơn, nhất định đừng để những tà ác tạp niệm đó làm bẩn thần thức!

- Ta biết rồi!

Trong đại điện, thần sắc Khổng Kỳ biến ảo không ngừng, kinh ngạc, khiếp sợ, hoảng hốt...

Thời gian trôi dần, hồ máu phát ra một tiếng kêu rên mờ mịt, sau đó biến mất.

Đồng thời, quầng sáng cấm chế giam cầm phòng này cũng tự sụp đổ.

Đợi cho hút cạn máu, Dương Khai mới thu tay lại, dồn khí đan điền, ra dáng như thu công.

Xoay người lại, hắn còn không quên vỗ bụng, ợ một cái, giống như vừa ăn rất no.

Khổng Kỳ nhìn mà xanh mặt...

- Khổng huynh, hợp tác vui vẻ! Không hổ là xuất thân tinh nhuệ Thất Diệu Thương Hội, một chiêu Kim Tiền Lạc Địa vừa rồi thật làm ta mở rộng tầm mắt, quả nhiên người nổi danh tất có thực học, danh tiếng của Khổng huynh quả thật là đúng... Nói tới đây, hắn ngừng một chút, nghiêng đầu nhìn Khổng Kỳ: - Sao ngươi lại làm vẻ mặt như vậy?

Khóe miệng Khổng Kỳ co rút:

- Ta chỉ là muốn hỏi, thân thể ngươi... không có phản ứng khác thường gì sao?

- Không có! Dương Khai đáp, vừa nói còn đi tới trước.

Khổng Kỳ vội vàng lùi lại, giơ tay lên: - Ngươi đừng qua đây, đứng đó nói được rồi.

Nếu nói trước đó thái độ của Khổng Kỳ đối với Dương Khai là cảnh giác chán ghét, vậy hiện tại đơn thuần là ghê tởm... Hắn nhìn Dương Khai, giống như thấy một con bọ bò ra từ hố phân, thật là không dám nhìn tới.

- Xem ra Khổng huynh là người ưa sạch sẽ mà. Dương Khai nhe răng cười, hàm ý sâu xa.

- Cái này không liên quan tới sạch sẽ! Khổng Kỳ cố nén cảm giác bụng khó chịu, nói thật nhanh, nói xong liền ngậm chặt miệng mũi.

- Đúng rồi, còn có một chuyện phải nói cho Khổng huynh, linh quả đó, ngươi nên chờ đến khi trở về, hỏi ý trưởng bối trong thương hội, phân biệt rõ ràng chủng loại hiệu quả rồi mới tính, dừng có ăn tùy tiện.

Dương Khai chuyển lời, không yên lòng dặn dò một câu.

Dù sao hai trái Tuế Nguyệt Quả nhìn thì giống nhau, nhn kỳ thật có khác biệt lớn, một trái Dương Khai đưa cho Khổng Kỳ... có chút vấn đề.

Nếu vì vậy mà Khổng Kỳ gặp họa, vậy hắn cũng khó thoát liên quan.

- Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở. Khổng Kỳ nhíu mày, thầm cảm thấy Dương Khai quá mức quan tâm.

- Vậy thì được. Dương Khai mỉm cười.

- Chuyện đến đây, không bằng chúng ta...

Nhưng hắn còn chưa hết lời, Khổng Kỳ đã chắp tay: - Cáo từ!

Quay người lại, chạy khỏi đại điện này.

Thậm chí còn không nói một câu xã giao sau này gặp lại, giống như không bao giờ muốn gặp lại Dương Khai nữa.

- Chạy nhanh thật! Dương Khai nhìn hướng hắn biến mất, lầm bầm, trầm ngâm một hồi, cũng không quay đầu đi về, mà đi theo hướng Khổng Kỳ rời đi.

Tuy rằng hắn vô tình chọn đúng lối đi như Khổng Kỳ, nhưng bây giờ trở về thì cũng đã trễ, có thể những võ giả khác đã thoát khỏi ảo trận, tràn vào những con đường khác nhau.

Dù hắn có chọn lại, cũng sẽ trùng đường với người khác, dứt khoát không lãng phí thời gian.

Sau đại điện này, vẫn là đường đi có gắn đá phát sáng, trên đường còn có mấy cấm chế nhỏ, nhưng đều bị Khổng Kỳ đi trước phá giải.

Dương Khai cũng đi một đường bình yên.

Đi chừng nửa canh giờ, Dương Khai bỗng nhiên nhướng mày, mỉm cười nói với bóng người đứng đằng trước: - Khổng huynh, sao ở đây chờ ta? Có phải gặp rắc rối gì không?

- Không có. Khổng Kỳ thấy hắn tới gần, không khỏi cảm thấy hoảng sợ, lùi lại mấy bước: - Chỗ này có lối rẽ, ngươi đi đường nào?

Dương Khai nghe vậy, nhìn ra phía trước, phát hiện quả nhiên lại có lối rẽ, nhưng không nhiều, chỉ có 2 đường mà thôi.

Hắn đảo mắt một vòng, liền hiểu được vì sao Khổng Kỳ cố ý chờ ở đây.

Hiển nhiên người này không muốn đi cùng đường với mình, cho nên ở đây xác nhận trước, thậm chí không tiếc chậm trễ thời gian.

- Khổng huynh muốn đi đường nào? Dương Khai híp mắt cười nói.

Khóe miệng Khổng Kỳ co rút, nói:

- Ngươi đi đường nào, ta đi đường còn lại!

- Vậy sao... ta còn muốn cùng Khổng huynh...

- Chuyện này không cần nói! Khổng Kỳ vội vàng quát ngừng, lạnh lùng nói: - Mau chọn đi, đừng rề rà nữa!

- Vậy đi bên này. Dương Khai thuận tay chỉ đường bên phải.

Dứt lời, Khổng Kỳ đã lóe lên lao vào đường bên phải, nhanh chóng mất bóng.

- Người này thật là thú vị! Dương Khai nhìn hắn biến mất, cười hắc hắc, quay lại bước vào đường bên phải.

Thật ra, dù cho Khổng Kỳ không ở đây cố ý chờ, hắn cũng sẽ chọn hướng khác, dù nói đằng trước có người mở đường là rất tốt, nhưng nếu có thứ gì tốt thì cũng sẽ rơi vào tay người ta, Dương Khai không muốn thấy điều này.

Một đường đi tới, cũng coi như bình yên, dù có mấy cái cấm chế nhỏ, đều bị Dương Khai thuận lợi phá giải.

Đến một lúc, đằng trước lại xuất hiện ánh sáng, Dương Khai lên tinh thần, ngẩng đầu nhìn tới, phát hiện nó là một cánh cửa, hào quang chói mắt phát ra từ trong đó.