Thấy hắn thức thời như thế, Tiêu Thần cũng không làm ra vẻ gì, chỉ mỉm cười hỏi: - Ta hỏi ngươi, các ngươi tới đây bao lâu rồi?
Kinh Lực nói: - Sớm hơn đại nhân một chút…
- Vậy ngươi có từng nhìn thấy những thứ trước đó từ trên trời rơi xuống, đi đâu cả rồi không?
- Hình như đều rơi vào trong đám mây vàng kia rồi, không rõ tung tích. Kinh Lực khi nói chuyện, tay chỉ lên đám mây màu vàng vẫn đang không ngừng cuồn cuộn trên bầu trời kia.
- Đều rơi cả vào trong đó ư? Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn lên, mày nhíu lại.
Với tu vi và thần niệm của hắn, tự nhiên có thể phát giác được năng lượng bất bình thường ẩn chứa trong đám mây vàng kia, cũng không rõ trong đó rốt cuộc ẩn chứa điều huyền diệu gì.
Tiêu Thần không khỏi lộ vẻ mặt khổ sở, nhìn Lam Huân nói: - Công chúa, người xem…
Lam Huân khẽ chau mày, một lát sau nói: - Yên lặng quan sát vậy!
Tuy nói mấy chục đạo Tinh Ấn kia đều rơi vào trong đám mây vàng, nhưng trong trường hợp không rõ tình huống bên trong mà tự tiện đi sâu vào tìm hiểu, không khéo sẽ gặp phải nguy hiểm, ngay cả người như Vô Thường cũng không dám tùy tiện hành động, có thể nói làm chim đầu đàn cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.
Khi Tiêu Thần hỏi chuyện, Dương Khai cũng một mực vểnh tai lên lắng nghe, tự nhiên cũng nghe được câu trả lời của Kinh Lực, lúc này hắn dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Khâu Vũ, người sau mỉm cười gật đầu với hắn, bày tỏ lời Kinh Lực nói không sai.
Mà trong phút chốc trễ nải này của mọi người, đã có không ít người từ bốn phương tám hướng chạy tới, những người này phần lớn đều đang hoạt động ở gần đây, toàn bộ đều bị dị tượng Tinh Ấn rơi xuống thu hút tới đây.
Ban đầu vốn chỉ có mười mấy người, ngắn ngủi một khắc thời gian đã tăng lên tới hơn 20 người…
Người một khi nhiều lên, tự nhiên có võ giả cảnh giác, cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh, khiến không khí trở nên bức bách và quỷ dị.
Bất quá cục diện này cũng không duy trì lâu.
Thời gian khoảng một tách trà sau, đám mây vàng vốn cuồn cuộn trên bầu trời bỗng truyền tới tiếng ầm ầm, âm thanh cực kỳ lớn, giống như có thứ đồ gì đó thoát thai hoán cốt từ trong mây vàng chui ra, điều này khiến cho tất cả võ giả có mặt đều biến sắc, chắm chú nhìn lên.
Ánh sáng vàng phóng mạnh, mây vàng chuyển động, một hình ảnh to lớn mà mơ hồ xuất hiện từ trong đám mây.
Cái bóng to lớn đó vừa xuất hiện, mọi người liền cảm thấy xung quanh tỏa ra không khí trang nghiêm mà trang trọng, nó giống như được sinh ra từ trong không trung, từ từ lộ ra hình dáng.
Mà cùng với sự xuất hiện của nó, đám mây vàng trên bầu trời cũng không ngừng vặn vẹo biến ảo, rồi từ từ tan đi.
Chốc lát sau, đường viền của chiếc bóng lớn kia cuối cùng cũng hiện ra.
- Đây là…
- Ư.. đây là cung điện?
- Ở đây tại sao lại có một tòa cung điện, hơn nữa lại xuất hiện từ trong không trung.
- Ha ha ha, ta biết rồi. Ta biết đây là cái gì rồi… là Tuế Nguyệt Thần Điện đó, một lũ đần, đây tuyệt đối là Tuế Nguyệt Thần Điện trong truyền thuyết!
- Tuế Nguyệt Thần Điện? Đó là cái gì?
Người có mặt, không phải ai cũng biết bí mật về Tuế Nguyệt Thần Điện, một số võ giả xuất thân từ tông môn và gia tộc nhỏ, căn bản chưa bao giờ được nghe nhắc tới về Tuế Nguyệt Thần Điện, chỉ có những thế lực lớn được truyền thừa lâu đời, trong điển tịch của tông môn mới có ghi chép về Tuế Nguyệt Thần Điện. Mà đệ tử tông môn trước khi tiến vào, các trưởng bối cũng sẽ giảng giải một vài cơ mật này cho họ biết, để họ chú ý hơn.
Dương Khai thậm chí hoài nghi Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu cố ý hoạt động ở bên này chính là vì tìm kiếm dấu vết của Tuế Nguyệt Thần Điện.
Ngay cả đám người Vô Thường và Lam Huân kia cũng có khả năng này, nếu không sao lại trùng hợp tụ tập lại với nhau.
Lơ lửng ở trong đám mây vàng đã xuất hiện đường viền của cung điện, rốt cuộc có phải Tuế Nguyệt Thần Điện như trong truyền thuyết hay không, không ai biết, nhưng Dương Khai lại cảm thấy, đây mười phần chắc chắn là Tuế Nguyệt Thần Điện.
Bởi vì vị trí trên bản đồ chỉ dẫn mà Hoa Thanh Ti cho hắn, đại khái chính là khu vực này.
Chỉ là hắn cũng không ngờ tới, Tuế Nguyệt Thần Điện lại ẩn dấu ở trong không trung, hơn nữa lại xuất hiện dưới hình thức rung động lòng người thế này, thậm chí trước đó còn mấy chục Tinh Ấn rơi xuống để chỉ dẫn phương hướng.
Như vậy, đối thủ cạnh tranh sẽ nhiều lên.
Dương Khai trong lòng lóe lên tạp niệm, bỗng phát giác có người đang nhìn mình, không khỏi nhìn Biện Vũ Tình, hỏi: - Trên mặt ta có nhọ sao?
Biện Vũ Tình hừ lạnh một tiếng, nói: - Thông tin tình báo về Tuế Nguyệt Thần Điện, ngươi chắc hẳn biết chút ít hả?
Dương Khai nghe vậy, bĩu mạnh môi.
Biện Vũ Tình nói: - Nói đi mà, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu!
- Không mất miếng thịt nhưng ta dựa vào đâu phải nói cho ngươi những điều này? Dương Khai cười chế nhạo nhìn nàng ta.
Biện Vũ Tình bất mãn dẩu miệng nói: - Tiểu tử thực lực mạnh rồi, cánh cũng cứng rồi… Vậy ngươi muốn thế nào? Khi nói chuyện nàng ta bỗng cảnh giác nhìn Dương Khai, hai tay khoanh trước ngực, nói: - Không phải ngươi nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đấy chứ?
- Nếu ngươi không biết xấu hổ như vậy thì chúng ta còn có thể nói chuyện!
Dương Khai nhìn xéo nàng ta.
Biện Vũ Tình nổi đóa, bộ dạng căm tức tới tột cùng.
Khâu Vũ ở bên cạnh cười nói: - Dương sư đệ, nếu như tiện, vậy có thể nói cho chúng ta biết một chút về Tuế Nguyệt Thần Điện này hay không? Ta và Biện hộ pháp quả thực không biết tý gì về việc này…
Dương Khai nhíu mày nói: - Khâu sư huynh đã nói như vậy, thì nói với các ngươi cũng không sao! Bất quá ta phải nói trước, từ nay về sau chúng ta thực sự không ai nợ ai, nước sông không phạm nước giếng!
- Ngươi tại sao lại cảnh giác bọn ta như vậy? Biện Vũ Tình tức giận hỏi, nàng có thể cảm nhận được, Dương Khai rất cảnh giác với nàng và Khâu Vũ, dương như chỉ mong tránh bọn họ càng xa càng tốt.
- Nói ra ngươi cũng không hiểu! Dương Khai liếc nhìn nàng ta một cái, thần sắc nghiêm túc, nói: - Tình báo về Tuế Nguyệt Thần Điện ta biết cũng không nhiều, chỉ biết đó là hành cung của Tuế Nguyệt Đại Đế, thậm chí có thể nói, tứ quy chi cảnh cũng vì Tuế Nguyệt Đại Đế mà sinh ra…
- Tuế Nguyệt Đại Đế! Kha Vũ Tình sắc mặt hơi biến, từ phản ứng của nàng ta cho biết, hiển nhiên cũng đã từng nghe danh vị Đại Đế này.
Dương Khai gật gật đầu, lập tức đem những gì mình biết lần lượt nói ra, kỳ thực… cũng chẳng có gì hay ho để kể, bởi vì cho dù có biết những điều này, cũng không thể nói rõ được trong cái Tuế Nguyệt Thần Điện kia rốt cuộc cất giấu thứ đồ gì, trong đó có thể là cơ duyên, cũng có thể là cái bẫy trí mạng.
- Như vậy xem ra… những Tinh Ấn biến mất kia có lẽ đã rơi vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện rồi! Biện Vũ Tình suy đoán nói.
- Điều đó là chắc chắn. Dương Khai toét miệng cười. - Cũng không biết có phải là do Tinh Ấn rơi xuống không, nếu không thần điện này có hể sẽ không xuất hiện!
- Ý của Dương sư đệ là, việc Tinh Ấn rơi xuống là một điểm báo cơ hội, nếu không phải vậy, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tìm được Tuế Nguyệt Thần Điện? Khâu Vũ nói.
Dương Khai gật gật đầu, sắc mặt hưng phấn, nói: - Bất quá như vậy, các loại đồ tốt lợi, ích lại có cả Tinh Ấn… mà Tuế Nguyệt Đại Đế để lại trong Tuế Nguyệt Thần Điện, e rằng là con người chắc chắn sẽ không bỏ mặc làm ngơ không thấy.
Khi mấy người nói chuyện, đám mây vàng trên bầu trời kia đã gần như tan hết, thay vào đó là một đại điện rộng lớn mà trang nghiêm, cho dù đứng ở khoảng cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được sự cổ xưa và hào hùng của nó, nó giống như một con cự thú thời viễn cổ ngủ đông, đang từ từ tỉnh giấc.
Mãi cho tới một khắc nào đó, đại điện cũng đã lộ ra hoàn toàn, trong tiếng ầm ầm oanh động, triệt để cố định trong hư không.
- Viu…
Tiếng âm thanh xé gió vang lên. Hai bóng thân ảnh dường như đồng thời chạy tới phía trước, chính là Vô Thường và La Nguyên đã chờ đợi từ lâu, hai tên này cũng là tài cao gan lớn nên trực tiếp xông lên phía trên cùng.
Hai người này vừa hành động, những võ giả khác tự nhiên cũng không kiềm chế được, rối rít thi triển thân pháp bay lên không trung.
Dương Khai tự nhiên cũng có ở trong đó, giống như lời hắn nói, trong Tuế Nguyệt Thần Điện liệu có phải ẩn chứa cơ duyên hay không, không ai biết được, nhưng trong đó tuyệt đối có mấy trục khối Tinh Ấn, chỉ dựa vào điểm này, đã đủ để khiến con người nổi điên.
Khi quan sát ở dưới mặt đất, không cảm giác được Tuế Nguyệt Thần Điện to lớn thế nào, nhưng càng lại gần, lại càng cảm thấy sự hùng vĩ của thần điện, đám người một mạch bay tới, vậy mà phải mất khoảng một khắc thời gian, mới khó khăn tới được phía trước thần điện.
Xung quanh bên ngoài thần điện, có một lớp ánh sáng vàng bao quanh, mà ở ngay vị trí trung tâm kia lại có một tấm biển nằm ngang, trên viết hai chữ Tuế Nguyệt!
Hai chữ như rồng bay phượng múa, tựa như ẩn chứa sức mạnh cực kỳ huyền diệu, khiến người nhìn vừa nhìn vào liền hoa mày chóng mặt, có cảm giác như thời gian đang trôi đi.
Dương Khai sau khi nhìn thoáng một cái, trong lòng bèn cả kinh, vội vàng thu hồi ánh mắt lại.
Nhưng có một số kẻ lại bất hạnh trúng phải chiêu.
Người đó cũng không biết là võ giả của xuất thân từ tông môn nào, có thu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, khi hắn bay lên phía trước vẫn còn ổn, nhưng phút chốc sau, ánh mắt của hắn đã bị tấm biển kia triệt để hấp dẫn tới mức không thể dời ra được.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, một đầu tóc đen của hắn mau chóng trở nên bạc trắng, sau đó nhẹ nhàng tung bay theo làn gió, thưa thớt vô cùng, và cũng cùng lúc đó, thân thể tráng kiện của hắn cũng mau chóng lão hóa, thời gian trước sau không quá mười hơi thở, người này bỗng trở nên gầy gò như da bọc xương, dung mạo vốn dĩ chỉ khoảng ba mươi tuổi, giờ đây rãnh hằn chằng chịt, da dẻ nhăn nheo.
Dường như trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ngàn năm thời gian đã trôi qua trên cơ thể hắn.
Điều khiến người ta kinh sợ đó là, người này không hề phát giác, ánh mắt vẫn một mực nhìn vào hai chữ Tuế Nguyệt trên tấm bảng, mặc kệ để cho thời gian ăn mòn tinh thần và xác thịt của hắn, thậm chí trên mặt hắn còn mang nụ cười cổ quái.
Mới đi được nửa đường, sinh cơ của người này cứ vậy bị rút đi, người rơi thẳng tắp xuống phía dưới.
Một hồi lâu, mới truyền tới âm thanh chạm đất.Một hồi lâu, mới truyền tới âm vang chạm đất.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
Có vết xe đổ của người này, không còn ai dám nhìn vào hai chứ Tuế Nguyệt kia nữa, tránh bị trúng chiêu. Đây là sức mạnh to lớn của một vị Đại Đế để lại, chúng võ giả Đạo Nguyên cảnh một khi bị vây hãm ở trong đó, căn bản không có cách nào tự kiểm soát được mình.
- Rầm rầm rầm…
Chính tại lúc này, hai người xuất phát trước tiên là Vô Thường và La Nguyên đã đồng thời tới trước đại điện, bất quá khi thân thể hai người tiếp xúc với vầng sáng vàng ở bên ngoài điện, liền bị chặn lại, khiến bọn họ không cách nào tiến vào được bên trong.
Hai người không tin có tà quái nên thử dò xét vài lần, phát hiện vẫn như vậy, trong lúc tức giận, rối rít ra tay công kích vầng ánh sáng vàng kia.
Hai tiếng nổ lớn truyền ra, công kích mãnh liệt hơn bị vầng sáng đó phản lại, khiến Vô Thường và La Nguyên chấn động liên tiếp lùi về sau, gương mặt hoảng sợ không hiểu gì.
Hai đại cường giả thậm chí còn vì vậy mà bị thương nhẹ…
- Ha ha ha, chạy nhanh thì thế nào, cũng không phải là bị chặn lại rồi sao? Nhìn thấy một màn này, Tiêu Thần vốn đang theo sát bỗng cười rộ lên.
Vô Thường sắc mặt giận dữ, nhìn Tiêu Thần nói: - Có bản lãnh thì ngươi vào cho ta xem.
Tiêu Thần mỉm cười, lắc đầu nói: - Vô Thường huynh còn không đánh mà lui, Tiêu mỗ sao có thể vào được? Ta vẫn là nên tiết kiệm sức lực là hơn. Thấy hắn thức thời như thế, Tiêu Thần cũng không làm ra vẻ gì, chỉ mỉm cười hỏi: - Ta hỏi ngươi, các ngươi tới đây bao lâu rồi?
Kinh Lực nói: - Sớm hơn đại nhân một chút…
- Vậy ngươi có từng nhìn thấy những thứ trước đó từ trên trời rơi xuống, đi đâu cả rồi không?
- Hình như đều rơi vào trong đám mây vàng kia rồi, không rõ tung tích. Kinh Lực khi nói chuyện, tay chỉ lên đám mây màu vàng vẫn đang không ngừng cuồn cuộn trên bầu trời kia.
- Đều rơi cả vào trong đó ư? Tiêu Thần ngẩng đầu nhìn lên, mày nhíu lại.
Với tu vi và thần niệm của hắn, tự nhiên có thể phát giác được năng lượng bất bình thường ẩn chứa trong đám mây vàng kia, cũng không rõ trong đó rốt cuộc ẩn chứa điều huyền diệu gì.
Tiêu Thần không khỏi lộ vẻ mặt khổ sở, nhìn Lam Huân nói: - Công chúa, người xem…
Lam Huân khẽ chau mày, một lát sau nói: - Yên lặng quan sát vậy!
Tuy nói mấy chục đạo Tinh Ấn kia đều rơi vào trong đám mây vàng, nhưng trong trường hợp không rõ tình huống bên trong mà tự tiện đi sâu vào tìm hiểu, không khéo sẽ gặp phải nguy hiểm, ngay cả người như Vô Thường cũng không dám tùy tiện hành động, có thể nói làm chim đầu đàn cũng chẳng dễ dàng gì cho cam.
Khi Tiêu Thần hỏi chuyện, Dương Khai cũng một mực vểnh tai lên lắng nghe, tự nhiên cũng nghe được câu trả lời của Kinh Lực, lúc này hắn dùng ánh mắt trưng cầu nhìn Khâu Vũ, người sau mỉm cười gật đầu với hắn, bày tỏ lời Kinh Lực nói không sai.
Mà trong phút chốc trễ nải này của mọi người, đã có không ít người từ bốn phương tám hướng chạy tới, những người này phần lớn đều đang hoạt động ở gần đây, toàn bộ đều bị dị tượng Tinh Ấn rơi xuống thu hút tới đây.
Ban đầu vốn chỉ có mười mấy người, ngắn ngủi một khắc thời gian đã tăng lên tới hơn 20 người…
Người một khi nhiều lên, tự nhiên có võ giả cảnh giác, cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh, khiến không khí trở nên bức bách và quỷ dị.
Bất quá cục diện này cũng không duy trì lâu.
Thời gian khoảng một tách trà sau, đám mây vàng vốn cuồn cuộn trên bầu trời bỗng truyền tới tiếng ầm ầm, âm thanh cực kỳ lớn, giống như có thứ đồ gì đó thoát thai hoán cốt từ trong mây vàng chui ra, điều này khiến cho tất cả võ giả có mặt đều biến sắc, chắm chú nhìn lên.
Ánh sáng vàng phóng mạnh, mây vàng chuyển động, một hình ảnh to lớn mà mơ hồ xuất hiện từ trong đám mây.
Cái bóng to lớn đó vừa xuất hiện, mọi người liền cảm thấy xung quanh tỏa ra không khí trang nghiêm mà trang trọng, nó giống như được sinh ra từ trong không trung, từ từ lộ ra hình dáng.
Mà cùng với sự xuất hiện của nó, đám mây vàng trên bầu trời cũng không ngừng vặn vẹo biến ảo, rồi từ từ tan đi.
Chốc lát sau, đường viền của chiếc bóng lớn kia cuối cùng cũng hiện ra.
- Đây là…
- Ư.. đây là cung điện?
- Ở đây tại sao lại có một tòa cung điện, hơn nữa lại xuất hiện từ trong không trung.
- Ha ha ha, ta biết rồi. Ta biết đây là cái gì rồi… là Tuế Nguyệt Thần Điện đó, một lũ đần, đây tuyệt đối là Tuế Nguyệt Thần Điện trong truyền thuyết!
- Tuế Nguyệt Thần Điện? Đó là cái gì?
Người có mặt, không phải ai cũng biết bí mật về Tuế Nguyệt Thần Điện, một số võ giả xuất thân từ tông môn và gia tộc nhỏ, căn bản chưa bao giờ được nghe nhắc tới về Tuế Nguyệt Thần Điện, chỉ có những thế lực lớn được truyền thừa lâu đời, trong điển tịch của tông môn mới có ghi chép về Tuế Nguyệt Thần Điện. Mà đệ tử tông môn trước khi tiến vào, các trưởng bối cũng sẽ giảng giải một vài cơ mật này cho họ biết, để họ chú ý hơn.
Dương Khai thậm chí hoài nghi Tiêu Bạch Y và Mộ Dung Hiểu Hiểu cố ý hoạt động ở bên này chính là vì tìm kiếm dấu vết của Tuế Nguyệt Thần Điện.
Ngay cả đám người Vô Thường và Lam Huân kia cũng có khả năng này, nếu không sao lại trùng hợp tụ tập lại với nhau.
Lơ lửng ở trong đám mây vàng đã xuất hiện đường viền của cung điện, rốt cuộc có phải Tuế Nguyệt Thần Điện như trong truyền thuyết hay không, không ai biết, nhưng Dương Khai lại cảm thấy, đây mười phần chắc chắn là Tuế Nguyệt Thần Điện.
Bởi vì vị trí trên bản đồ chỉ dẫn mà Hoa Thanh Ti cho hắn, đại khái chính là khu vực này.
Chỉ là hắn cũng không ngờ tới, Tuế Nguyệt Thần Điện lại ẩn dấu ở trong không trung, hơn nữa lại xuất hiện dưới hình thức rung động lòng người thế này, thậm chí trước đó còn mấy chục Tinh Ấn rơi xuống để chỉ dẫn phương hướng.
Như vậy, đối thủ cạnh tranh sẽ nhiều lên.
Dương Khai trong lòng lóe lên tạp niệm, bỗng phát giác có người đang nhìn mình, không khỏi nhìn Biện Vũ Tình, hỏi: - Trên mặt ta có nhọ sao?
Biện Vũ Tình hừ lạnh một tiếng, nói: - Thông tin tình báo về Tuế Nguyệt Thần Điện, ngươi chắc hẳn biết chút ít hả?
Dương Khai nghe vậy, bĩu mạnh môi.
Biện Vũ Tình nói: - Nói đi mà, cũng đâu có mất miếng thịt nào đâu!
- Không mất miếng thịt nhưng ta dựa vào đâu phải nói cho ngươi những điều này? Dương Khai cười chế nhạo nhìn nàng ta.
Biện Vũ Tình bất mãn dẩu miệng nói: - Tiểu tử thực lực mạnh rồi, cánh cũng cứng rồi… Vậy ngươi muốn thế nào? Khi nói chuyện nàng ta bỗng cảnh giác nhìn Dương Khai, hai tay khoanh trước ngực, nói: - Không phải ngươi nghĩ ra chủ ý xấu xa gì đấy chứ?
- Nếu ngươi không biết xấu hổ như vậy thì chúng ta còn có thể nói chuyện!
Dương Khai nhìn xéo nàng ta.
Biện Vũ Tình nổi đóa, bộ dạng căm tức tới tột cùng.
Khâu Vũ ở bên cạnh cười nói: - Dương sư đệ, nếu như tiện, vậy có thể nói cho chúng ta biết một chút về Tuế Nguyệt Thần Điện này hay không? Ta và Biện hộ pháp quả thực không biết tý gì về việc này…
Dương Khai nhíu mày nói: - Khâu sư huynh đã nói như vậy, thì nói với các ngươi cũng không sao! Bất quá ta phải nói trước, từ nay về sau chúng ta thực sự không ai nợ ai, nước sông không phạm nước giếng!
- Ngươi tại sao lại cảnh giác bọn ta như vậy? Biện Vũ Tình tức giận hỏi, nàng có thể cảm nhận được, Dương Khai rất cảnh giác với nàng và Khâu Vũ, dương như chỉ mong tránh bọn họ càng xa càng tốt.
- Nói ra ngươi cũng không hiểu! Dương Khai liếc nhìn nàng ta một cái, thần sắc nghiêm túc, nói: - Tình báo về Tuế Nguyệt Thần Điện ta biết cũng không nhiều, chỉ biết đó là hành cung của Tuế Nguyệt Đại Đế, thậm chí có thể nói, tứ quy chi cảnh cũng vì Tuế Nguyệt Đại Đế mà sinh ra…
- Tuế Nguyệt Đại Đế! Kha Vũ Tình sắc mặt hơi biến, từ phản ứng của nàng ta cho biết, hiển nhiên cũng đã từng nghe danh vị Đại Đế này.
Dương Khai gật gật đầu, lập tức đem những gì mình biết lần lượt nói ra, kỳ thực… cũng chẳng có gì hay ho để kể, bởi vì cho dù có biết những điều này, cũng không thể nói rõ được trong cái Tuế Nguyệt Thần Điện kia rốt cuộc cất giấu thứ đồ gì, trong đó có thể là cơ duyên, cũng có thể là cái bẫy trí mạng.
- Như vậy xem ra… những Tinh Ấn biến mất kia có lẽ đã rơi vào trong Tuế Nguyệt Thần Điện rồi! Biện Vũ Tình suy đoán nói.
- Điều đó là chắc chắn. Dương Khai toét miệng cười. - Cũng không biết có phải là do Tinh Ấn rơi xuống không, nếu không thần điện này có hể sẽ không xuất hiện!
- Ý của Dương sư đệ là, việc Tinh Ấn rơi xuống là một điểm báo cơ hội, nếu không phải vậy, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tìm được Tuế Nguyệt Thần Điện? Khâu Vũ nói.
Dương Khai gật gật đầu, sắc mặt hưng phấn, nói: - Bất quá như vậy, các loại đồ tốt lợi, ích lại có cả Tinh Ấn… mà Tuế Nguyệt Đại Đế để lại trong Tuế Nguyệt Thần Điện, e rằng là con người chắc chắn sẽ không bỏ mặc làm ngơ không thấy.
Khi mấy người nói chuyện, đám mây vàng trên bầu trời kia đã gần như tan hết, thay vào đó là một đại điện rộng lớn mà trang nghiêm, cho dù đứng ở khoảng cách rất xa, cũng có thể cảm nhận được sự cổ xưa và hào hùng của nó, nó giống như một con cự thú thời viễn cổ ngủ đông, đang từ từ tỉnh giấc.
Mãi cho tới một khắc nào đó, đại điện cũng đã lộ ra hoàn toàn, trong tiếng ầm ầm oanh động, triệt để cố định trong hư không.
- Viu…
Tiếng âm thanh xé gió vang lên. Hai bóng thân ảnh dường như đồng thời chạy tới phía trước, chính là Vô Thường và La Nguyên đã chờ đợi từ lâu, hai tên này cũng là tài cao gan lớn nên trực tiếp xông lên phía trên cùng.
Hai người này vừa hành động, những võ giả khác tự nhiên cũng không kiềm chế được, rối rít thi triển thân pháp bay lên không trung.
Dương Khai tự nhiên cũng có ở trong đó, giống như lời hắn nói, trong Tuế Nguyệt Thần Điện liệu có phải ẩn chứa cơ duyên hay không, không ai biết được, nhưng trong đó tuyệt đối có mấy trục khối Tinh Ấn, chỉ dựa vào điểm này, đã đủ để khiến con người nổi điên.
Khi quan sát ở dưới mặt đất, không cảm giác được Tuế Nguyệt Thần Điện to lớn thế nào, nhưng càng lại gần, lại càng cảm thấy sự hùng vĩ của thần điện, đám người một mạch bay tới, vậy mà phải mất khoảng một khắc thời gian, mới khó khăn tới được phía trước thần điện.
Xung quanh bên ngoài thần điện, có một lớp ánh sáng vàng bao quanh, mà ở ngay vị trí trung tâm kia lại có một tấm biển nằm ngang, trên viết hai chữ Tuế Nguyệt!
Hai chữ như rồng bay phượng múa, tựa như ẩn chứa sức mạnh cực kỳ huyền diệu, khiến người nhìn vừa nhìn vào liền hoa mày chóng mặt, có cảm giác như thời gian đang trôi đi.
Dương Khai sau khi nhìn thoáng một cái, trong lòng bèn cả kinh, vội vàng thu hồi ánh mắt lại.
Nhưng có một số kẻ lại bất hạnh trúng phải chiêu.
Người đó cũng không biết là võ giả của xuất thân từ tông môn nào, có thu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, khi hắn bay lên phía trước vẫn còn ổn, nhưng phút chốc sau, ánh mắt của hắn đã bị tấm biển kia triệt để hấp dẫn tới mức không thể dời ra được.
Dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, một đầu tóc đen của hắn mau chóng trở nên bạc trắng, sau đó nhẹ nhàng tung bay theo làn gió, thưa thớt vô cùng, và cũng cùng lúc đó, thân thể tráng kiện của hắn cũng mau chóng lão hóa, thời gian trước sau không quá mười hơi thở, người này bỗng trở nên gầy gò như da bọc xương, dung mạo vốn dĩ chỉ khoảng ba mươi tuổi, giờ đây rãnh hằn chằng chịt, da dẻ nhăn nheo.
Dường như trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ngàn năm thời gian đã trôi qua trên cơ thể hắn.
Điều khiến người ta kinh sợ đó là, người này không hề phát giác, ánh mắt vẫn một mực nhìn vào hai chữ Tuế Nguyệt trên tấm bảng, mặc kệ để cho thời gian ăn mòn tinh thần và xác thịt của hắn, thậm chí trên mặt hắn còn mang nụ cười cổ quái.
Mới đi được nửa đường, sinh cơ của người này cứ vậy bị rút đi, người rơi thẳng tắp xuống phía dưới.
Một hồi lâu, mới truyền tới âm thanh chạm đất.Một hồi lâu, mới truyền tới âm vang chạm đất.
Sắc mặt của tất cả mọi người đều đại biến.
Có vết xe đổ của người này, không còn ai dám nhìn vào hai chứ Tuế Nguyệt kia nữa, tránh bị trúng chiêu. Đây là sức mạnh to lớn của một vị Đại Đế để lại, chúng võ giả Đạo Nguyên cảnh một khi bị vây hãm ở trong đó, căn bản không có cách nào tự kiểm soát được mình.
- Rầm rầm rầm…
Chính tại lúc này, hai người xuất phát trước tiên là Vô Thường và La Nguyên đã đồng thời tới trước đại điện, bất quá khi thân thể hai người tiếp xúc với vầng sáng vàng ở bên ngoài điện, liền bị chặn lại, khiến bọn họ không cách nào tiến vào được bên trong.
Hai người không tin có tà quái nên thử dò xét vài lần, phát hiện vẫn như vậy, trong lúc tức giận, rối rít ra tay công kích vầng ánh sáng vàng kia.
Hai tiếng nổ lớn truyền ra, công kích mãnh liệt hơn bị vầng sáng đó phản lại, khiến Vô Thường và La Nguyên chấn động liên tiếp lùi về sau, gương mặt hoảng sợ không hiểu gì.
Hai đại cường giả thậm chí còn vì vậy mà bị thương nhẹ…
- Ha ha ha, chạy nhanh thì thế nào, cũng không phải là bị chặn lại rồi sao? Nhìn thấy một màn này, Tiêu Thần vốn đang theo sát bỗng cười rộ lên.
Vô Thường sắc mặt giận dữ, nhìn Tiêu Thần nói: - Có bản lãnh thì ngươi vào cho ta xem.
Tiêu Thần mỉm cười, lắc đầu nói: - Vô Thường huynh còn không đánh mà lui, Tiêu mỗ sao có thể vào được? Ta vẫn là nên tiết kiệm sức lực là hơn.