Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2083: Cứu mạng




Hai võ giả một nam một nữ kia cũng không biết xuất thân từ tông môn nào, trong nháy mắt phóng vọt vào cửa vào Tứ Quý Chi Địa, liền bị một tầng tấm chắn vô hình ngăn cản, không thể đi vào trong đó.

Không chỉ như thế, tấm chắn ngăn cản hai người bọn họ lại dường như còn chứa lực lượng vô cùng hung tàn, trực tiếp chấn cho hai người này nổ tung trên không trung, biến thành một đoàn thịt nát và sương máu.

Không ngờ hai người cứ như vậy chết không minh bạch!

- A?

- Tại sao lại như vậy?

Phía dưới, không ít võ giả phát ra tiếng kinh hô, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Nếu chỉ là cửa vào Tứ Quý Chi Địa đã hung hiểm như vậy, thì làm sao bọn họ đi vào được? Chỉ sợ ở đây có hơn phân nửa người căn bản không thể thông qua cửa vào, hết thảy phải chết ở chỗ này.

Bất quá Đạo Nguyên Cảnh thì lại mặt không đổi sắc, dường như sớm đã có dự liệu.

Dương Khai khẽ thở dài.

Hắn nhận được ngọc giản của Thanh Dương Thần Điện, tự nhiên biết hai người kia hành động hơi hấp tấp lỗ mãng, muốn đi vào Tứ Quý Chi Địa căn bản không thể xông vào, nếu không bất kể tu vi cao bao nhiêu, kết quả đều giống như hai người kia, chết không toàn thây.

Muốn đi vào Tứ Quý Chi Địa, chỉ có thể chờ đợi một lực lượng thần bí ở bên kia tiếp dẫn.

Chỗ tốt chính là có tin tức này!

Nếu Dương Khai một thân một mình tới đây, tỉnh tỉnh mê mê thật rất có khả năng cũng vọt thẳng vào, từ đó dẫn tới hậu quả không thể lường trước.

Đúng lúc này, từ trong khe hở kia bỗng nhiên hiện lên một quả cầu năng lượng trong suốt. Quả cầu năng lượng giống như bọt khí, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung.

Ngay lúc quả cầu năng lượng xuất hiện, các đệ tử Tinh Thần Cung bên kia lập tức hành động.

Bốn mươi tên đệ tử chia ra mười người một nhóm, trước sau chui vào bên trong bọt khí. Bọt khí kia không ngừng vặn vẹo biến hình nhưng thủy chung không tiêu tan, thoạt nhìn rất thần kỳ.

Nói tới cũng kỳ quái, bọt khí kia dường như độ lớn chỉ vừa vặn đủ mười người đứng thẳng, chờ sau khi 10 Đạo Nguyên Cảnh chui vào bên trong, bên trong lại không còn không gian bao nhiêu, mà cùng lúc đó, bọt khí cũng hơi co rút lại, rồi với tốc độ cực nhanh nhẹ nhàng lướt đi hướng lối vào.

Ngay sau đó, liền chui vào bên trong cửa vào, không thấy bóng dáng.

Thấy một màn này, các võ giả lần đầu tới tham dự bí cảnh Tứ Quý Chi Địa, mới biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Hiển nhiên bọt khí kia là điểm mấu chốt để đi vào Tứ Quý Chi Địa.

Mấy hô hấp sau, lại có một bọt khí từ trong khe hở nổi lên, Tinh Thần Cung lần nữa phân ra 10 đệ tử hành động...

Như thế vòng đi vòng lại, ước chừng sau bốn lần, đệ tử Tinh Thần Cung mới đi vào hết.

Tinh Thần Cung là bá chủ Nam Vực, là nhóm đầu tiên đi vào Tứ Quý Chi Địa tự nhiên mọi người không lời gì để nói. Tuy nhiên cũng không biết các vị Đế Tôn Cảnh kia đã thương nghị thứ tự trước sau như thế nào, mà sau Tinh Thần Cung, 20 tên đệ tử Thiên Vũ Thánh Địa cũng chia làm hai nhóm, theo thứ tự đi vào Tứ Quý Chi Địa.

Thanh Dương Thần Điện xếp nhóm thứ ba.

Lúc đến phiên Thanh Dương Thần Điện, Hạ Sanh một mình đứng ra, điểm mặt chín người đi theo hắn, theo bọt khí thần bí tiếp dẫn đi vào bí cảnh.

Mà Dương Khai thì cùng chín người còn lại theo đợt sau.

Bọt khí có vẻ rất thần kỳ, lúc Dương Khai chui vào bên trong không cảm thấy có bất kỳ trở ngại nào, ngược lại như là rơi vào trong nước, bốn phía mềm nhũn, nhưng cũng không có cảm thấy nghẹt thở gì.

Mà ở bên trong bọt khí bao quanh, lúc xuyên qua khe nứt hư không cũng không phát hiện có nguy hiểm chút nào.

Trước mắt hoa một cái, chờ đến lúc Dương Khai lấy lại tinh thần, thân mình đã ở một địa phương khác.

Mười người vẫn như cũ được bọt khí bao quanh, trôi lơ lửng giữa không trung, rồi rất nhanh bọt khí vỡ toạt ra, mọi người vội vàng vận công đề khí, trôi lơ lửng giữa không trung.

Từ tin tức ghi lại trong ngọc giản, Dương Khai biết được mỗi nhóm võ giả được bọt khí tiếp dẫn đi vào Tứ Quý Chi Địa, đều sẽ xuất hiện ở cùng một chỗ, bất quá nhóm võ giả trong bọt khí khác nhau thì vị trí xuất hiện cũng khó có thể phỏng đoán.

Cho nên thời khắc này, mười người vẫn ở cùng một chỗ, mà phóng mắt nhìn tới, bốn phía không có bóng dáng những võ giả khác, cũng không biết mấy chục người đi vào Tứ Quý Chi Địa trước đó đều bị truyền tống đi nơi nào.

Đội ngũ nhóm thứ hai mười người Thanh Dương Thần Điện này, do Tiêu Bạch Y cầm đầu, dù sao trong tông môn, Tiêu Bạch Y xếp hạng thứ hai chỉ dưới Hạ Sanh.

Đây cũng là được thương nghị từ trước, sẽ do hắn và Hạ Sanh mỗi người cầm đầu một đội ngũ.

Ngay khoảnh khắc bọt khí vỡ ra, Tiêu Bạch Y liền từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một khối la bàn truyền tin, rót vào thần niệm, dường như là muốn thử liên lạc xem nhóm Hạ Sanh bọn họ có ở gần đây hay không?!.

Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy bất kỳ đáp lại nào, Tiêu Bạch Y chỉ bất đắc dĩ thu cất la bàn truyền tin.

- Nơi này hẳn là khu vực mùa hạ thì phải? Trong đội ngũ, Mộ Dung Hiểu Hiểu luôn luôn dò xét bốn phía, bỗng nhiên lên tiếng nói.

Khu vực mọi người hiện thân, trời nắng chang chang, trong không khí chứa linh lực hỏa hệ vô cùng dồi dào, nhiệt độ cực cao, mặt đất khô nứt, thảm thực vật rất ít, hiển nhiên là khu vực mùa hạ với nóng bức xưng tên.

- Hẳn là vậy! Tiêu Bạch Y khẽ gật gật đầu, hắn đang định nói cái gì, bỗng nhiên sắc mặt chợt ngưng trọng, quay đầu nhìn lại một hướng.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng sắc mặt trầm xuống, nạt nhỏ: - Có thứ gì tới đây!

Tiêu Bạch Y ngạc nhiên nhìn hắn một cái, thầm khiếp sợ cảm giác nhạy bén của Dương Khai.

- Ý gì? Mộ Dung Hiểu Hiểu nghi hoặc hỏi.

Không cần Dương Khai giải thích cái gì, ngay lúc nàng vừa dứt lời, từ xa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng vang cộc cộc, phảng phất như có quái vật lớn gì đang sãi bước chân, nhanh chóng vọt tới hướng bên này.

Mà mặt đất cũng theo đó rung chuyển.

Mọi người cả kinh thất sắc, tất cả đều ngầm thúc giục nguyên lực, đề phòng.

Thanh âm càng lúc càng gần, càng lúc càng vang dội, mặt đất rung chuyển cũng càng lúc càng rõ ràng.

Chỉ sau thời điểm Dương Khai nói chuyện không tới mười hô hấp, phía trước bỗng nhiên hiện ra mấy luồng sáng, điên cuồng chạy tới hướng bên này.

Dẫn đầu là một luồng sáng màu đỏ trắng lẫn lộn, vô cùng chói mắt, hơn nữa còn tản ra khí tức khiến mọi người đều cảm nhận vừa quen thuộc vừa kiêng kỵ.

- Vô Thường! Tiêu Bạch Y sắc mặt trầm xuống, thế nào cũng không nghĩ tới nhóm mình vừa mới đi vào Tứ Quý Chi Địa liền đụng phải tên sát tinh của Thiên Vũ Thánh Địa này.

Lúc trước Vô Thường đấu với Hạ Sanh hắn cũng nhìn ở trong mắt, thầm cảm thấy người này là một đại địch, nếu một mình đấu với hắn, phần thắng không đủ ba thành. Thời khắc này Vô Thường lại cùng với mấy người tinh nhuệ của Thiên Vũ Thánh Địa đang phóng vọt tới hướng chỗ mình, Tiêu Bạch Y lập tức thần kinh căng thẳng.

Bởi vì liên quan với lúc trước Hạ Sanh đấu với hắn, có thể nói Vô Thường là địch nhân của Thanh Dương Thần Điện, nếu lúc này hắn muốn ra tay giết chóc, Tiêu Bạch Y không có lòng tin có thể chống lại hắn.

Ngay lúc Tiêu Bạch Y cắn răng mắng thầm, bỗng nhiên thần Dương Khai đổi sắc, kêu nhỏ: - Không phải hướng về phía chúng ta, có thứ gì đang đuổi theo bọn họ!

- Vô Thường bị truy đuổi? Trong đội ngũ, một võ giả nam tính nghe vậy liền biến sắc.

Vô Thường đã là võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, còn là người đứng đầu lớp nhân tài mới xuất hiện của Thiên Vũ Thánh Địa, mà tồn tại có thể làm cho hắn nhượng bộ lui binh, điên cuồng chạy trốn, thì tối thiểu cũng ngang cấp với Đế Tôn Cảnh.

Trong Tứ Quý Chi Địa cũng không phải không có tồn tại cấp bậc này, bao năm qua võ giả đi vào Tứ Quý Chi Địa, có rất nhiều người đều là chết trên tay những tồn tại này, không có mảy may sức đánh trả.

Trong lúc nói chuyện, thứ đuổi theo đám người Vô Thường kia cũng ập vào trong mắt mọi người, chỉ thấy vị trí phía sau Vô Thường ước chừng trăm trượng, một con quái vật cao tới mười mấy trượng, toàn thân bao phủ trong ngọn lửa, hai tròng mắt đỏ thẫm, đang sãi bốn chân đuổi theo, phía sau thân nó kéo theo luồng sáng đỏ thật dài.

Mỗi lần nó nhảy vọt, đều dường như không thấy không gian cách trở, ngay lập tức vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, mặt đất cùng theo nó rung chuyển.

- Viêm thú! Tiêu Bạch Y mặt mũi trắng bệch, cả kinh kêu lên: - Chỗ này là địa bàn của Viêm thú!

Tư liệu ghi lại trong ngọc giản của Thanh Dương Thần Điện kia, đã từng nói tới Viêm thú trong khu vực mùa hạ. Đây chính là yêu thú bậc mười hai thứ thiệt, có thể phát huy ra thực lực cường đại ngang cấp Đế Tôn Cảnh.

Chỗ địa bàn của Viêm thú, trong ngọc giản cũng bị liệt vào cấm địa, không cho phép các đệ tử tùy tiện thăm dò.

Mọi người thế nào cũng không nghĩ tới mình kém may mắn như thế, vừa mới được tiếp dẫn vào, liền xuất hiện ngay ở địa bàn của Viêm thú.

Bất quá xem ra đám người Vô Thường cũng không may mắn gì hơn, có lẽ là xuất hiện ngay gần chỗ Viêm thú sinh hoạt, mới dẫn tới màn đuổi giết này.

"Grào..." Con Viêm thú một mực đuổi theo phía sau đám người Vô Thường, thấy lâu mà không đuổi kịp, nó phẫn nộ gầm lên, kèm theo tiếng gầm, từ trong miệng nó bỗng nhiên bắn ra một tia sáng lửa đỏ nóng rực.

Không gian lập tức bị đánh xuyên qua: tia sáng lửa đỏ ẩn chứa lực sát thương khó có thể tưởng tượng kia, nối liền khoảng cách xa mười mấy dặm.

Vô Thường phản ứng ngược lại cũng nhanh chóng, vừa nhận ra sát khí phía sau lưng, thân hình hắn chợt ngưng lại, sau đó phóng vọt lên phía trên, tránh thoát trong hiểm cảnh mấy sát chiêu này, nhưng những người khác thì không có may mắn như vậy.

Một đệ tử Thiên Vũ Thánh Địa trong đó nhất thời không thể tránh thoát, bị tia sáng lửa đỏ kia bắn trúng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không có phát ra, đã biến thành tro bụi.

Một... đệ tử khác cánh tay bị quét trúng, trực tiếp hòa tan đi, hắn phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

- Còn không chạy mau! Dương Khai quát khẽ một tiếng, dẫn đầu tế ra mộc thuyền cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, đặt chân trên đó, thúc dục nguyên lực, mộc thuyền liền nhanh như điện chớp bay đi hướng phía sau.

Được hắn nhắc nhở, chín người Thanh Dương Thần Điện còn lại kia còn đang ngây người nhìn một màn trước mắt... rốt cục cũng lấy lại tinh thần, rối rít tế ra bí bảo phi hành, biến thành các luồng sáng đủ màu, bỏ chạy theo hướng ngược lại Viêm thú.

Thật ra cũng không trách tâm tính bọn họ không đủ kiên nghị, chủ yếu là người Thiên Vũ Thánh Địa kia chết quá đột ngột.

Đây chính là đệ tử tinh nhuệ của Thiên Vũ Thánh Địa, không phải xuất thân tiểu môn tiểu phái lai tạp nào. Nói cách khác, võ giả bị chết kia là cùng một cấp bậc với bọn họ. Nhưng lại cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất.

Nếu đổi lại là mình gặp phải chuyện như vậy, khẳng định cũng là một kết cục.

Cho nên một màn vừa rồi kia mang đến cho bọn họ đả kích đánh vào thị giác và tâm linh cực mạnh...

Theo sát phía sau Dương Khai, chín người ra sức bỏ chạy, căn bản không có tâm tư dừng lại đấu với con Viêm thú kia, tồn tại kinh khủng như vậy, với thực lực của mọi người ở đây, dứt khoát không có biện pháp đối kháng, nếu kích động xông tới hậu quả chỉ là cái chết.

Lúc này, Thiên Vũ Thánh Địa còn dư lại mấy người cũng bay đến phía sau mọi người cách không xa.

Bất quá bọn hắn thật cũng cơ trí, mắt thấy có người bị xui xẻo phía sau, liền vội vàng phân ra chạy tứ tán.

Mà con Viêm thú kia cũng mặc kệ mọi người là tông môn nào phái nào, ở trong mắt nó, người tự tiện xông vào lãnh địa của mình hết thảy đều phải chết, cho nên nó vẫn như cũ đuổi thẳng theo đến đây... Hai võ giả một nam một nữ kia cũng không biết xuất thân từ tông môn nào, trong nháy mắt phóng vọt vào cửa vào Tứ Quý Chi Địa, liền bị một tầng tấm chắn vô hình ngăn cản, không thể đi vào trong đó.

Không chỉ như thế, tấm chắn ngăn cản hai người bọn họ lại dường như còn chứa lực lượng vô cùng hung tàn, trực tiếp chấn cho hai người này nổ tung trên không trung, biến thành một đoàn thịt nát và sương máu.

Không ngờ hai người cứ như vậy chết không minh bạch!

- A?

- Tại sao lại như vậy?

Phía dưới, không ít võ giả phát ra tiếng kinh hô, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Nếu chỉ là cửa vào Tứ Quý Chi Địa đã hung hiểm như vậy, thì làm sao bọn họ đi vào được? Chỉ sợ ở đây có hơn phân nửa người căn bản không thể thông qua cửa vào, hết thảy phải chết ở chỗ này.

Bất quá Đạo Nguyên Cảnh thì lại mặt không đổi sắc, dường như sớm đã có dự liệu.

Dương Khai khẽ thở dài.

Hắn nhận được ngọc giản của Thanh Dương Thần Điện, tự nhiên biết hai người kia hành động hơi hấp tấp lỗ mãng, muốn đi vào Tứ Quý Chi Địa căn bản không thể xông vào, nếu không bất kể tu vi cao bao nhiêu, kết quả đều giống như hai người kia, chết không toàn thây.

Muốn đi vào Tứ Quý Chi Địa, chỉ có thể chờ đợi một lực lượng thần bí ở bên kia tiếp dẫn.

Chỗ tốt chính là có tin tức này!

Nếu Dương Khai một thân một mình tới đây, tỉnh tỉnh mê mê thật rất có khả năng cũng vọt thẳng vào, từ đó dẫn tới hậu quả không thể lường trước.

Đúng lúc này, từ trong khe hở kia bỗng nhiên hiện lên một quả cầu năng lượng trong suốt. Quả cầu năng lượng giống như bọt khí, lẳng lặng trôi lơ lửng giữa không trung.

Ngay lúc quả cầu năng lượng xuất hiện, các đệ tử Tinh Thần Cung bên kia lập tức hành động.

Bốn mươi tên đệ tử chia ra mười người một nhóm, trước sau chui vào bên trong bọt khí. Bọt khí kia không ngừng vặn vẹo biến hình nhưng thủy chung không tiêu tan, thoạt nhìn rất thần kỳ.

Nói tới cũng kỳ quái, bọt khí kia dường như độ lớn chỉ vừa vặn đủ mười người đứng thẳng, chờ sau khi 10 Đạo Nguyên Cảnh chui vào bên trong, bên trong lại không còn không gian bao nhiêu, mà cùng lúc đó, bọt khí cũng hơi co rút lại, rồi với tốc độ cực nhanh nhẹ nhàng lướt đi hướng lối vào.

Ngay sau đó, liền chui vào bên trong cửa vào, không thấy bóng dáng.

Thấy một màn này, các võ giả lần đầu tới tham dự bí cảnh Tứ Quý Chi Địa, mới biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Hiển nhiên bọt khí kia là điểm mấu chốt để đi vào Tứ Quý Chi Địa.

Mấy hô hấp sau, lại có một bọt khí từ trong khe hở nổi lên, Tinh Thần Cung lần nữa phân ra 10 đệ tử hành động...

Như thế vòng đi vòng lại, ước chừng sau bốn lần, đệ tử Tinh Thần Cung mới đi vào hết.

Tinh Thần Cung là bá chủ Nam Vực, là nhóm đầu tiên đi vào Tứ Quý Chi Địa tự nhiên mọi người không lời gì để nói. Tuy nhiên cũng không biết các vị Đế Tôn Cảnh kia đã thương nghị thứ tự trước sau như thế nào, mà sau Tinh Thần Cung, 20 tên đệ tử Thiên Vũ Thánh Địa cũng chia làm hai nhóm, theo thứ tự đi vào Tứ Quý Chi Địa.

Thanh Dương Thần Điện xếp nhóm thứ ba.

Lúc đến phiên Thanh Dương Thần Điện, Hạ Sanh một mình đứng ra, điểm mặt chín người đi theo hắn, theo bọt khí thần bí tiếp dẫn đi vào bí cảnh.

Mà Dương Khai thì cùng chín người còn lại theo đợt sau.

Bọt khí có vẻ rất thần kỳ, lúc Dương Khai chui vào bên trong không cảm thấy có bất kỳ trở ngại nào, ngược lại như là rơi vào trong nước, bốn phía mềm nhũn, nhưng cũng không có cảm thấy nghẹt thở gì.

Mà ở bên trong bọt khí bao quanh, lúc xuyên qua khe nứt hư không cũng không phát hiện có nguy hiểm chút nào.

Trước mắt hoa một cái, chờ đến lúc Dương Khai lấy lại tinh thần, thân mình đã ở một địa phương khác.

Mười người vẫn như cũ được bọt khí bao quanh, trôi lơ lửng giữa không trung, rồi rất nhanh bọt khí vỡ toạt ra, mọi người vội vàng vận công đề khí, trôi lơ lửng giữa không trung.

Từ tin tức ghi lại trong ngọc giản, Dương Khai biết được mỗi nhóm võ giả được bọt khí tiếp dẫn đi vào Tứ Quý Chi Địa, đều sẽ xuất hiện ở cùng một chỗ, bất quá nhóm võ giả trong bọt khí khác nhau thì vị trí xuất hiện cũng khó có thể phỏng đoán.

Cho nên thời khắc này, mười người vẫn ở cùng một chỗ, mà phóng mắt nhìn tới, bốn phía không có bóng dáng những võ giả khác, cũng không biết mấy chục người đi vào Tứ Quý Chi Địa trước đó đều bị truyền tống đi nơi nào.

Đội ngũ nhóm thứ hai mười người Thanh Dương Thần Điện này, do Tiêu Bạch Y cầm đầu, dù sao trong tông môn, Tiêu Bạch Y xếp hạng thứ hai chỉ dưới Hạ Sanh.

Đây cũng là được thương nghị từ trước, sẽ do hắn và Hạ Sanh mỗi người cầm đầu một đội ngũ.

Ngay khoảnh khắc bọt khí vỡ ra, Tiêu Bạch Y liền từ trong nhẫn không gian của mình lấy ra một khối la bàn truyền tin, rót vào thần niệm, dường như là muốn thử liên lạc xem nhóm Hạ Sanh bọn họ có ở gần đây hay không?!.

Nhưng đợi một hồi lâu cũng không thấy bất kỳ đáp lại nào, Tiêu Bạch Y chỉ bất đắc dĩ thu cất la bàn truyền tin.

- Nơi này hẳn là khu vực mùa hạ thì phải? Trong đội ngũ, Mộ Dung Hiểu Hiểu luôn luôn dò xét bốn phía, bỗng nhiên lên tiếng nói.

Khu vực mọi người hiện thân, trời nắng chang chang, trong không khí chứa linh lực hỏa hệ vô cùng dồi dào, nhiệt độ cực cao, mặt đất khô nứt, thảm thực vật rất ít, hiển nhiên là khu vực mùa hạ với nóng bức xưng tên.

- Hẳn là vậy! Tiêu Bạch Y khẽ gật gật đầu, hắn đang định nói cái gì, bỗng nhiên sắc mặt chợt ngưng trọng, quay đầu nhìn lại một hướng.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng sắc mặt trầm xuống, nạt nhỏ: - Có thứ gì tới đây!

Tiêu Bạch Y ngạc nhiên nhìn hắn một cái, thầm khiếp sợ cảm giác nhạy bén của Dương Khai.

- Ý gì? Mộ Dung Hiểu Hiểu nghi hoặc hỏi.

Không cần Dương Khai giải thích cái gì, ngay lúc nàng vừa dứt lời, từ xa bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng vang cộc cộc, phảng phất như có quái vật lớn gì đang sãi bước chân, nhanh chóng vọt tới hướng bên này.

Mà mặt đất cũng theo đó rung chuyển.

Mọi người cả kinh thất sắc, tất cả đều ngầm thúc giục nguyên lực, đề phòng.

Thanh âm càng lúc càng gần, càng lúc càng vang dội, mặt đất rung chuyển cũng càng lúc càng rõ ràng.

Chỉ sau thời điểm Dương Khai nói chuyện không tới mười hô hấp, phía trước bỗng nhiên hiện ra mấy luồng sáng, điên cuồng chạy tới hướng bên này.

Dẫn đầu là một luồng sáng màu đỏ trắng lẫn lộn, vô cùng chói mắt, hơn nữa còn tản ra khí tức khiến mọi người đều cảm nhận vừa quen thuộc vừa kiêng kỵ.

- Vô Thường! Tiêu Bạch Y sắc mặt trầm xuống, thế nào cũng không nghĩ tới nhóm mình vừa mới đi vào Tứ Quý Chi Địa liền đụng phải tên sát tinh của Thiên Vũ Thánh Địa này.

Lúc trước Vô Thường đấu với Hạ Sanh hắn cũng nhìn ở trong mắt, thầm cảm thấy người này là một đại địch, nếu một mình đấu với hắn, phần thắng không đủ ba thành. Thời khắc này Vô Thường lại cùng với mấy người tinh nhuệ của Thiên Vũ Thánh Địa đang phóng vọt tới hướng chỗ mình, Tiêu Bạch Y lập tức thần kinh căng thẳng.

Bởi vì liên quan với lúc trước Hạ Sanh đấu với hắn, có thể nói Vô Thường là địch nhân của Thanh Dương Thần Điện, nếu lúc này hắn muốn ra tay giết chóc, Tiêu Bạch Y không có lòng tin có thể chống lại hắn.

Ngay lúc Tiêu Bạch Y cắn răng mắng thầm, bỗng nhiên thần Dương Khai đổi sắc, kêu nhỏ: - Không phải hướng về phía chúng ta, có thứ gì đang đuổi theo bọn họ!

- Vô Thường bị truy đuổi? Trong đội ngũ, một võ giả nam tính nghe vậy liền biến sắc.

Vô Thường đã là võ giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, còn là người đứng đầu lớp nhân tài mới xuất hiện của Thiên Vũ Thánh Địa, mà tồn tại có thể làm cho hắn nhượng bộ lui binh, điên cuồng chạy trốn, thì tối thiểu cũng ngang cấp với Đế Tôn Cảnh.

Trong Tứ Quý Chi Địa cũng không phải không có tồn tại cấp bậc này, bao năm qua võ giả đi vào Tứ Quý Chi Địa, có rất nhiều người đều là chết trên tay những tồn tại này, không có mảy may sức đánh trả.

Trong lúc nói chuyện, thứ đuổi theo đám người Vô Thường kia cũng ập vào trong mắt mọi người, chỉ thấy vị trí phía sau Vô Thường ước chừng trăm trượng, một con quái vật cao tới mười mấy trượng, toàn thân bao phủ trong ngọn lửa, hai tròng mắt đỏ thẫm, đang sãi bốn chân đuổi theo, phía sau thân nó kéo theo luồng sáng đỏ thật dài.

Mỗi lần nó nhảy vọt, đều dường như không thấy không gian cách trở, ngay lập tức vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, mặt đất cùng theo nó rung chuyển.

- Viêm thú! Tiêu Bạch Y mặt mũi trắng bệch, cả kinh kêu lên: - Chỗ này là địa bàn của Viêm thú!

Tư liệu ghi lại trong ngọc giản của Thanh Dương Thần Điện kia, đã từng nói tới Viêm thú trong khu vực mùa hạ. Đây chính là yêu thú bậc mười hai thứ thiệt, có thể phát huy ra thực lực cường đại ngang cấp Đế Tôn Cảnh.

Chỗ địa bàn của Viêm thú, trong ngọc giản cũng bị liệt vào cấm địa, không cho phép các đệ tử tùy tiện thăm dò.

Mọi người thế nào cũng không nghĩ tới mình kém may mắn như thế, vừa mới được tiếp dẫn vào, liền xuất hiện ngay ở địa bàn của Viêm thú.

Bất quá xem ra đám người Vô Thường cũng không may mắn gì hơn, có lẽ là xuất hiện ngay gần chỗ Viêm thú sinh hoạt, mới dẫn tới màn đuổi giết này.

"Grào..." Con Viêm thú một mực đuổi theo phía sau đám người Vô Thường, thấy lâu mà không đuổi kịp, nó phẫn nộ gầm lên, kèm theo tiếng gầm, từ trong miệng nó bỗng nhiên bắn ra một tia sáng lửa đỏ nóng rực.

Không gian lập tức bị đánh xuyên qua: tia sáng lửa đỏ ẩn chứa lực sát thương khó có thể tưởng tượng kia, nối liền khoảng cách xa mười mấy dặm.

Vô Thường phản ứng ngược lại cũng nhanh chóng, vừa nhận ra sát khí phía sau lưng, thân hình hắn chợt ngưng lại, sau đó phóng vọt lên phía trên, tránh thoát trong hiểm cảnh mấy sát chiêu này, nhưng những người khác thì không có may mắn như vậy.

Một đệ tử Thiên Vũ Thánh Địa trong đó nhất thời không thể tránh thoát, bị tia sáng lửa đỏ kia bắn trúng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết đều không có phát ra, đã biến thành tro bụi.

Một... đệ tử khác cánh tay bị quét trúng, trực tiếp hòa tan đi, hắn phát ra tiếng gào thét thảm thiết.

- Còn không chạy mau! Dương Khai quát khẽ một tiếng, dẫn đầu tế ra mộc thuyền cấp Đạo Nguyên thượng phẩm, đặt chân trên đó, thúc dục nguyên lực, mộc thuyền liền nhanh như điện chớp bay đi hướng phía sau.

Được hắn nhắc nhở, chín người Thanh Dương Thần Điện còn lại kia còn đang ngây người nhìn một màn trước mắt... rốt cục cũng lấy lại tinh thần, rối rít tế ra bí bảo phi hành, biến thành các luồng sáng đủ màu, bỏ chạy theo hướng ngược lại Viêm thú.

Thật ra cũng không trách tâm tính bọn họ không đủ kiên nghị, chủ yếu là người Thiên Vũ Thánh Địa kia chết quá đột ngột.

Đây chính là đệ tử tinh nhuệ của Thiên Vũ Thánh Địa, không phải xuất thân tiểu môn tiểu phái lai tạp nào. Nói cách khác, võ giả bị chết kia là cùng một cấp bậc với bọn họ. Nhưng lại cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất.

Nếu đổi lại là mình gặp phải chuyện như vậy, khẳng định cũng là một kết cục.

Cho nên một màn vừa rồi kia mang đến cho bọn họ đả kích đánh vào thị giác và tâm linh cực mạnh...

Theo sát phía sau Dương Khai, chín người ra sức bỏ chạy, căn bản không có tâm tư dừng lại đấu với con Viêm thú kia, tồn tại kinh khủng như vậy, với thực lực của mọi người ở đây, dứt khoát không có biện pháp đối kháng, nếu kích động xông tới hậu quả chỉ là cái chết.

Lúc này, Thiên Vũ Thánh Địa còn dư lại mấy người cũng bay đến phía sau mọi người cách không xa.

Bất quá bọn hắn thật cũng cơ trí, mắt thấy có người bị xui xẻo phía sau, liền vội vàng phân ra chạy tứ tán.

Mà con Viêm thú kia cũng mặc kệ mọi người là tông môn nào phái nào, ở trong mắt nó, người tự tiện xông vào lãnh địa của mình hết thảy đều phải chết, cho nên nó vẫn như cũ đuổi thẳng theo đến đây...