Thời gian chầm chậm trôi qua, dần dần có võ giả rải rác đến đây.
Tuy nhiên số lượng không nhiều, có lẽ đều là tông môn nhỏ hay gia tộc ở xa.
Bọn họ đến chỗ này, cũng thông minh tìm chỗ trống cắm trại, có người làm quen thì lôi kéo một chỗ, chuẩn bị liên thủ làm lớn một trận trong Tứ Quý Chi Địa.
Có thể đi vào Tứ Quý Chi Địa, tất cả đều là Đạo Nguyên Cảnh, võ giả Hư Vương Cảnh không có tư cách, đi vào trong cũng chỉ là chịu chết.
Nhưng không có nghĩa là Tứ Quý Chi Địa không cho phép cường giả Đế Tôn Cảnh đi vào.
Thật ra Đế Tôn Cảnh cũng có thể đi vào, nhưng mỗi một Đế Tôn Cảnh đi vào đều sẽ làm cửa vào rung chuyển không ổn định, một khi quá 3 vị Đế Tôn Cảnh đi vào trong, cửa vào sẽ trực tiếp đóng lại.
Như vậy, số ghế Đế Tôn Cảnh ít ỏi không thể phân chia, cho nên Tinh Thần Cung đề xuất, dứt khoát không cho Đế Tôn Cảnh đi vào Tứ Quý Chi Địa, miễn cho xuất hiện chuyện cửa vào đóng sớm.
Những tình báo này, Dương Khai xem ngọc giản của Mộ Dung Hiểu Hiểu mới biết.
Trong đầu hắn vừa ngẫm lại tư liệu trong ngọc giản, cố gắng ghi nhớ kỹ, vừa tăng cường liên lạc với Bách Vạn Kiếm.
Dù nói món Đế Bảo này cuối cùng phải trả lại Tần gia. Nhưng ở trong Tứ Quý Chi Địa, nó nhất định sẽ giúp mình không ít.
- Ngươi làm gì! Bỗng nhiên, tiếng nữ nhân giận dữ hét lên truyền vào tai, đồng thời có lực lượng mạnh mẽ bùng nổ.
Nữ nhân hét lên liền kinh hô, hừ nặng như bị trúng đòn.
Dương Khai mở mắt ra, nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bởi vì hắn nghe ra chủ nhân giọng hét này, chính là Mộ Dung Hiểu Hiểu đã đưa cho mình tư liệu Tứ Quý Chi Địa.
Trong lòng hắn rất khó hiểu, Mộ Dung Hiểu Hiểu là đệ tử tinh nhuệ Thanh Dương Thần Điện, cảnh giới không thấp, có ai dám gây chuyện với nàng ở chỗ này?
Nhìn tới, hiện tại Mộ Dung Hiểu Hiểu đang cắn môi, ánh mắt giận dữ nhưng kiêng dè nhìn về một hướng, ở bên cạnh nàng đang có nữ đệ tử Thanh Dương Thần Điện nâng đỡ, vội hỏi: - Hiểu Hiểu, không sao chứ?
Mộ Dung Hiểu Hiểu lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Nhưng nhìn khí tức hỗn loạn của nàng, hiển nhiên vừa rồi đã trải qua nguy hiểm.
Ánh mắt của nàng đang nhìn về phía nơi tập kết một đoàn Đạo Nguyên Cảnh, trong đó có một người rất cổ quái.
Người kia là nam nhân, nhưng ở giữa người như có một đường phân chia vô hình, da thịt tóc tai bên trái có màu đỏ rực, nhưng bên phải lại một màu trắng tuyết, hai màu sắc hoàn toàn khác biệt xuất hiện trên cùng một người, hình thành xung lực thị giác cực mạnh, làm người ta cảm thấy hoàn toàn khác. Bên trái dương cương, bên phải âm nhu.
Mộ Dung Hiểu Hiểu căm phẫn nhìn tới, chính là người này!
Hắn đang giơ một tay, tỏ vẻ hắn là kẻ đầu tội gây họa, trên ngón tay vẫn còn lực lượng chưa tan.
Bóng người lóe lên, chặn trước mặt Mộ Dung Hiểu Hiểu, lẳng lặng nhìn võ giả quái vật kia.
Đó là Hạ Sanh!
Nói tới cũng lạ, lúc này Hạ Sanh không cao to gì, nhưng đứng đó như ngọn núi khổng lồ, làm người ta tin cậy.
Dương Khai nhướng mày, cũng đứng lên đi về bên đó.
- Hiểu Hiểu, đã xảy ra chuyện gì? Hạ Sanh bình tĩnh hỏi.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói: - Ta cũng không biết, vừa rồi người kia đột nhiên công kích ta!
- À? Hạ Sanh híp mắt, nhàn nhạt nói: - Thú vị, có kẻ ăn hiếp tới trên đầu Thanh Dương Thần Điện ta, chuyện này không thể bỏ qua!
Vừa nói, ánh mắt của hắn lóe lên tia sáng lạnh nguy hiểm.
Võ giả bề ngoài quái dị kia cũng chuyển mắt sang Hạ Sanh, ánh mắt hai người đụng nhau giữa hư không, như có tia lửa bắn ra...
Không khí trở nên căng thẳng.
Bên phía Thanh Dương Thần Điện, cùng các võ giả tụ tập kia, thần sắc đều ngưng trọng, âm thầm thúc đẩy nguyên lực.
Sắp có một trận chiến sẽ xảy ra.
Động tĩnh này nhanh chóng kinh động võ giả chờ đợi, như ném hòn đá vào mặt hồ, tạo ra gợn sóng nhanh chóng làm mọi người phát hiện, tò mò nhìn sang.
- Hạ Sanh?
Võ giả quái dị kia nhếch miệng nói, cười tà dị, xem ra là biết về Hạ Sanh, chỉ là mới gặp lần đầu.
- Vô Thường? Hạ Sanh nhướng mày.
Dương Khai nghe được cũng nhướng mày, chưa từng nghe qua cái tên Vô Thường, nhưng thấy lúc này Hạ Sanh như gặp đại địch, rõ ràng kẻ kia không dễ đối phó.
Người này rất có khả năng là thể chất đặc thù gì! Cho nên mới có thân thể quái dị như vậy.
- Hắn chính là Thanh Dương Thần Điện Hạ Sanh? Nghe nói là hạng nhất diễn võ tông môn Thanh Dương Thần Điện lần này?
Trong võ giả vây xem liền có người kinh hô, có thể thấy, danh tiếng của Hạ Sanh cũng rất cao.
- Vô Thường... Chẳng phải nhân tài mới nổi bên Thiên Vũ Thánh Địa? Đúng rồi, nhìn hình dáng của hắn thì đúng chắc, nghe đồn Vô Thường có Âm Dương Song Sinh Thể... thì ra là bộ dáng quỷ quái này, đúng là mở rộng tầm mắt!
- Suỵt... ngươi nhỏ tiếng chút, nghe nói Vô Thường này vui buồn thất thường, hung tàn độc ác, lỡ như hắn nghe được...
- Sợ cái gì, chỗ này có đông người như thế, hắn còn có thể làm....
Người này chưa hết lời, bỗng nhiên ngậm miệng, bởi vì hắn phát hiện Hạ Sanh đang đối đầu với Vô Thường lại lập tức quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía mình.
Hai mắt một trắng một đỏ của đối phương bỗng toát ra lực lượng huyền diệu. Hiển hóa ở trước mặt, hóa thành lốc xoáy hai màu trắng đỏ, bên trong truyền ra lực vặn xoắn kinh người, bao phủ lấy tên kia.
Người kia hoảng sợ hét lớn, vội vàng lùi lại.
Nhưng làm hắn hoảng sợ không thôi, đó là thân thể hắn chợt cứng ngắc, không thể động đậy, chỉ có thể đứng đó, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt run run nhìn lốc xoáy quay tròn bao phủ bản thân.
- A!
Bùm...
Tiếng nổ vang lên, đầu của người này vỡ tung như trái dưa bị đập nát, màu trắng đỏ tung tóe, võ giả xung quanh vội lùi lại.
Thi thể không đầu chầm chậm ngã xuống, bụi đất tung lên, máu đỏ tràn lan, cực kỳ thảm thiết.
Võ giả mới nói chuyện với người này thấy đồng bạn gặp thảm cảnh, chẳng những không muốn tìm Vô Thường báo thù, mà lại sợ đến choáng váng, ngã ngồi xuống đất, người như mất đi hồn phách, hai hàm răng không ngừng đụng vào nhau phát ra tiếng cạch cạch, không nói ra được một câu.
Hai người này không biết là đệ tử tông môn gia tộc nhỏ nào, không dễ dàng lấy được chỗ vào Tứ Quý Chi Địa, một người chỉ vì lỡ miệng nhiều lời mà gặp tai họa.
Nơi đồn trú của Vô Hoa Điện, một nam nhân tuấn lãng đứng nhìn ra, thấy cảnh thảm thiết này, không khỏi hừ lạnh, nói với các sư đệ sư muội bên cạnh: - Nhớ kỹ, đi vào Tứ Quý Chi Địa, nếu như đụng tới tên Vô Thường này, chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối không được giao đấu trực diện với hắn!
- Rõ! Trang sư huynh! Mọi người vốn đã sợ hãi, liền vội đáp.
Thấy được Vô Thường giết người hung tàn như thế, bọn họ làm sao dám đối đầu? Ở trong lòng bọn họ, có thể chiến đấu với Vô Thường, sợ là chỉ có đại sư huynh Trang Bất Phàm.
- Đó là Thiên Vũ Thánh Địa Vô Thường? Nơi đồn trú Tinh Thần Cung, Lam Huân áo lam bay lơ lừng trên không trung như tinh linh, bên trái có một thanh niên anh tuấn bảo vệ chặt chẽ.
Lúc này Lam Huân nhíu mày, không hài lòng hỏi.
Dù sao cũng là con gái, nhìn thấy cảnh vừa rồi, trong lòng cũng có chút khó chịu.
- Đúng vậy. Nam nhân trẻ tuổi gật đầu, lúc nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Lam Huân, ánh mắt tỏa ra mến mộ cuồng nhiệt: - Trước đó ta giao đấu với hắn mấy lần, rất khó đối phó.
- Ngay cả Tiêu ca ca cũng không đối phó được hắn? Lam Huân có chút bất ngờ.
Tiêu Thần nói: - Nếu vận dụng Đế Bảo phụ thân đại nhân ban cho, nhất định có thể thắng hắn, chỉ là... như vậy trả giá quá lớn!
- Vậy ư... Lam Huân không chú ý, dù nói Tiêu Thần là con trai của Tiêu Vũ Dương, trong tay có Đế Bảo, nhưng làm sao biết Vô Thường không có Đế Bảo chứ?
Hắn xuất thân Thiên Vũ Thánh Địa, cũng không phải thế lực bình thường, là nhân tài mới nổi hàng đầu, trong tay có Đế Bảo phòng thân cũng là đương nhiên.
- Công chúa không tin? Tiêu Thần mơ hồ cảm nhận ra, nhướng mày nói: - Nếu như công chúa muốn thấy rõ, ta lập tức đi ngay...
- Không cần! Lam Huân xua tay, cau mày: - Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi.
Tiêu Thần nói: - Nhưng mà... Vô Thường tên kia dám ra tay giết người trước đám đông, quả thật không coi Tinh Thần Cung ta ra gì. Nói thế nào đi nữa, Nam Vực còn không phải chỗ mà Thiên Vũ Thánh Địa muốn làm gì thì làm!
Lam Huân không nói, ánh mắt lưu chuyển, bỗng nhiên kêu khẽ, ánh mắt toát ra bất ngờ, nhìn một bóng người đằng xa.
- Là tên đó! Lam Huân thầm nhủ.
Nàng còn nhớ, lần trước mình đột phá Đạo Nguyên Cảnh trong tầng thứ ba Ngũ Sắc Bảo Tháp, người này không biết dùng thủ đoạn gì cũng lẻn vào tầng ba, cướp đi rất nhiều lực lượng pháp tắc vỡ vụn.
Tuy nhiên... cũng may mà hắn xuất hiện, bằng không với tình hình khi đó, ngay cả mình có thể thăng cấp thành công, cũng khó tránh chịu khổ một phen, không chừng sẽ còn tổn thương nguyên khí.
Lam Huân rất hứng thú với kẻ này, muốn biết hắn dùng cách gì có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong tầng thứ ba đóng kín, lại dùng thủ đoạn thần thông gì cướp đi nhiều lực lượng pháp tắc như thế!
Có điều sau khi nàng ra khỏi Ngũ Sắc Bảo Tháp, vội vàng bế quan củng cố tu vi, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng không ngờ, ở trong sơn cốc này, lại gặp được hắn, hơn nữa... hắn cũng thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, dần dần có võ giả rải rác đến đây.
Tuy nhiên số lượng không nhiều, có lẽ đều là tông môn nhỏ hay gia tộc ở xa.
Bọn họ đến chỗ này, cũng thông minh tìm chỗ trống cắm trại, có người làm quen thì lôi kéo một chỗ, chuẩn bị liên thủ làm lớn một trận trong Tứ Quý Chi Địa.
Có thể đi vào Tứ Quý Chi Địa, tất cả đều là Đạo Nguyên Cảnh, võ giả Hư Vương Cảnh không có tư cách, đi vào trong cũng chỉ là chịu chết.
Nhưng không có nghĩa là Tứ Quý Chi Địa không cho phép cường giả Đế Tôn Cảnh đi vào.
Thật ra Đế Tôn Cảnh cũng có thể đi vào, nhưng mỗi một Đế Tôn Cảnh đi vào đều sẽ làm cửa vào rung chuyển không ổn định, một khi quá 3 vị Đế Tôn Cảnh đi vào trong, cửa vào sẽ trực tiếp đóng lại.
Như vậy, số ghế Đế Tôn Cảnh ít ỏi không thể phân chia, cho nên Tinh Thần Cung đề xuất, dứt khoát không cho Đế Tôn Cảnh đi vào Tứ Quý Chi Địa, miễn cho xuất hiện chuyện cửa vào đóng sớm.
Những tình báo này, Dương Khai xem ngọc giản của Mộ Dung Hiểu Hiểu mới biết.
Trong đầu hắn vừa ngẫm lại tư liệu trong ngọc giản, cố gắng ghi nhớ kỹ, vừa tăng cường liên lạc với Bách Vạn Kiếm.
Dù nói món Đế Bảo này cuối cùng phải trả lại Tần gia. Nhưng ở trong Tứ Quý Chi Địa, nó nhất định sẽ giúp mình không ít.
- Ngươi làm gì! Bỗng nhiên, tiếng nữ nhân giận dữ hét lên truyền vào tai, đồng thời có lực lượng mạnh mẽ bùng nổ.
Nữ nhân hét lên liền kinh hô, hừ nặng như bị trúng đòn.
Dương Khai mở mắt ra, nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh.
Bởi vì hắn nghe ra chủ nhân giọng hét này, chính là Mộ Dung Hiểu Hiểu đã đưa cho mình tư liệu Tứ Quý Chi Địa.
Trong lòng hắn rất khó hiểu, Mộ Dung Hiểu Hiểu là đệ tử tinh nhuệ Thanh Dương Thần Điện, cảnh giới không thấp, có ai dám gây chuyện với nàng ở chỗ này?
Nhìn tới, hiện tại Mộ Dung Hiểu Hiểu đang cắn môi, ánh mắt giận dữ nhưng kiêng dè nhìn về một hướng, ở bên cạnh nàng đang có nữ đệ tử Thanh Dương Thần Điện nâng đỡ, vội hỏi: - Hiểu Hiểu, không sao chứ?
Mộ Dung Hiểu Hiểu lắc đầu, tỏ vẻ mình không sao.
Nhưng nhìn khí tức hỗn loạn của nàng, hiển nhiên vừa rồi đã trải qua nguy hiểm.
Ánh mắt của nàng đang nhìn về phía nơi tập kết một đoàn Đạo Nguyên Cảnh, trong đó có một người rất cổ quái.
Người kia là nam nhân, nhưng ở giữa người như có một đường phân chia vô hình, da thịt tóc tai bên trái có màu đỏ rực, nhưng bên phải lại một màu trắng tuyết, hai màu sắc hoàn toàn khác biệt xuất hiện trên cùng một người, hình thành xung lực thị giác cực mạnh, làm người ta cảm thấy hoàn toàn khác. Bên trái dương cương, bên phải âm nhu.
Mộ Dung Hiểu Hiểu căm phẫn nhìn tới, chính là người này!
Hắn đang giơ một tay, tỏ vẻ hắn là kẻ đầu tội gây họa, trên ngón tay vẫn còn lực lượng chưa tan.
Bóng người lóe lên, chặn trước mặt Mộ Dung Hiểu Hiểu, lẳng lặng nhìn võ giả quái vật kia.
Đó là Hạ Sanh!
Nói tới cũng lạ, lúc này Hạ Sanh không cao to gì, nhưng đứng đó như ngọn núi khổng lồ, làm người ta tin cậy.
Dương Khai nhướng mày, cũng đứng lên đi về bên đó.
- Hiểu Hiểu, đã xảy ra chuyện gì? Hạ Sanh bình tĩnh hỏi.
Mộ Dung Hiểu Hiểu nói: - Ta cũng không biết, vừa rồi người kia đột nhiên công kích ta!
- À? Hạ Sanh híp mắt, nhàn nhạt nói: - Thú vị, có kẻ ăn hiếp tới trên đầu Thanh Dương Thần Điện ta, chuyện này không thể bỏ qua!
Vừa nói, ánh mắt của hắn lóe lên tia sáng lạnh nguy hiểm.
Võ giả bề ngoài quái dị kia cũng chuyển mắt sang Hạ Sanh, ánh mắt hai người đụng nhau giữa hư không, như có tia lửa bắn ra...
Không khí trở nên căng thẳng.
Bên phía Thanh Dương Thần Điện, cùng các võ giả tụ tập kia, thần sắc đều ngưng trọng, âm thầm thúc đẩy nguyên lực.
Sắp có một trận chiến sẽ xảy ra.
Động tĩnh này nhanh chóng kinh động võ giả chờ đợi, như ném hòn đá vào mặt hồ, tạo ra gợn sóng nhanh chóng làm mọi người phát hiện, tò mò nhìn sang.
- Hạ Sanh?
Võ giả quái dị kia nhếch miệng nói, cười tà dị, xem ra là biết về Hạ Sanh, chỉ là mới gặp lần đầu.
- Vô Thường? Hạ Sanh nhướng mày.
Dương Khai nghe được cũng nhướng mày, chưa từng nghe qua cái tên Vô Thường, nhưng thấy lúc này Hạ Sanh như gặp đại địch, rõ ràng kẻ kia không dễ đối phó.
Người này rất có khả năng là thể chất đặc thù gì! Cho nên mới có thân thể quái dị như vậy.
- Hắn chính là Thanh Dương Thần Điện Hạ Sanh? Nghe nói là hạng nhất diễn võ tông môn Thanh Dương Thần Điện lần này?
Trong võ giả vây xem liền có người kinh hô, có thể thấy, danh tiếng của Hạ Sanh cũng rất cao.
- Vô Thường... Chẳng phải nhân tài mới nổi bên Thiên Vũ Thánh Địa? Đúng rồi, nhìn hình dáng của hắn thì đúng chắc, nghe đồn Vô Thường có Âm Dương Song Sinh Thể... thì ra là bộ dáng quỷ quái này, đúng là mở rộng tầm mắt!
- Suỵt... ngươi nhỏ tiếng chút, nghe nói Vô Thường này vui buồn thất thường, hung tàn độc ác, lỡ như hắn nghe được...
- Sợ cái gì, chỗ này có đông người như thế, hắn còn có thể làm....
Người này chưa hết lời, bỗng nhiên ngậm miệng, bởi vì hắn phát hiện Hạ Sanh đang đối đầu với Vô Thường lại lập tức quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía mình.
Hai mắt một trắng một đỏ của đối phương bỗng toát ra lực lượng huyền diệu. Hiển hóa ở trước mặt, hóa thành lốc xoáy hai màu trắng đỏ, bên trong truyền ra lực vặn xoắn kinh người, bao phủ lấy tên kia.
Người kia hoảng sợ hét lớn, vội vàng lùi lại.
Nhưng làm hắn hoảng sợ không thôi, đó là thân thể hắn chợt cứng ngắc, không thể động đậy, chỉ có thể đứng đó, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt run run nhìn lốc xoáy quay tròn bao phủ bản thân.
- A!
Bùm...
Tiếng nổ vang lên, đầu của người này vỡ tung như trái dưa bị đập nát, màu trắng đỏ tung tóe, võ giả xung quanh vội lùi lại.
Thi thể không đầu chầm chậm ngã xuống, bụi đất tung lên, máu đỏ tràn lan, cực kỳ thảm thiết.
Võ giả mới nói chuyện với người này thấy đồng bạn gặp thảm cảnh, chẳng những không muốn tìm Vô Thường báo thù, mà lại sợ đến choáng váng, ngã ngồi xuống đất, người như mất đi hồn phách, hai hàm răng không ngừng đụng vào nhau phát ra tiếng cạch cạch, không nói ra được một câu.
Hai người này không biết là đệ tử tông môn gia tộc nhỏ nào, không dễ dàng lấy được chỗ vào Tứ Quý Chi Địa, một người chỉ vì lỡ miệng nhiều lời mà gặp tai họa.
Nơi đồn trú của Vô Hoa Điện, một nam nhân tuấn lãng đứng nhìn ra, thấy cảnh thảm thiết này, không khỏi hừ lạnh, nói với các sư đệ sư muội bên cạnh: - Nhớ kỹ, đi vào Tứ Quý Chi Địa, nếu như đụng tới tên Vô Thường này, chạy càng xa càng tốt, tuyệt đối không được giao đấu trực diện với hắn!
- Rõ! Trang sư huynh! Mọi người vốn đã sợ hãi, liền vội đáp.
Thấy được Vô Thường giết người hung tàn như thế, bọn họ làm sao dám đối đầu? Ở trong lòng bọn họ, có thể chiến đấu với Vô Thường, sợ là chỉ có đại sư huynh Trang Bất Phàm.
- Đó là Thiên Vũ Thánh Địa Vô Thường? Nơi đồn trú Tinh Thần Cung, Lam Huân áo lam bay lơ lừng trên không trung như tinh linh, bên trái có một thanh niên anh tuấn bảo vệ chặt chẽ.
Lúc này Lam Huân nhíu mày, không hài lòng hỏi.
Dù sao cũng là con gái, nhìn thấy cảnh vừa rồi, trong lòng cũng có chút khó chịu.
- Đúng vậy. Nam nhân trẻ tuổi gật đầu, lúc nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Lam Huân, ánh mắt tỏa ra mến mộ cuồng nhiệt: - Trước đó ta giao đấu với hắn mấy lần, rất khó đối phó.
- Ngay cả Tiêu ca ca cũng không đối phó được hắn? Lam Huân có chút bất ngờ.
Tiêu Thần nói: - Nếu vận dụng Đế Bảo phụ thân đại nhân ban cho, nhất định có thể thắng hắn, chỉ là... như vậy trả giá quá lớn!
- Vậy ư... Lam Huân không chú ý, dù nói Tiêu Thần là con trai của Tiêu Vũ Dương, trong tay có Đế Bảo, nhưng làm sao biết Vô Thường không có Đế Bảo chứ?
Hắn xuất thân Thiên Vũ Thánh Địa, cũng không phải thế lực bình thường, là nhân tài mới nổi hàng đầu, trong tay có Đế Bảo phòng thân cũng là đương nhiên.
- Công chúa không tin? Tiêu Thần mơ hồ cảm nhận ra, nhướng mày nói: - Nếu như công chúa muốn thấy rõ, ta lập tức đi ngay...
- Không cần! Lam Huân xua tay, cau mày: - Ta chỉ là tùy tiện nói mà thôi.
Tiêu Thần nói: - Nhưng mà... Vô Thường tên kia dám ra tay giết người trước đám đông, quả thật không coi Tinh Thần Cung ta ra gì. Nói thế nào đi nữa, Nam Vực còn không phải chỗ mà Thiên Vũ Thánh Địa muốn làm gì thì làm!
Lam Huân không nói, ánh mắt lưu chuyển, bỗng nhiên kêu khẽ, ánh mắt toát ra bất ngờ, nhìn một bóng người đằng xa.
- Là tên đó! Lam Huân thầm nhủ.
Nàng còn nhớ, lần trước mình đột phá Đạo Nguyên Cảnh trong tầng thứ ba Ngũ Sắc Bảo Tháp, người này không biết dùng thủ đoạn gì cũng lẻn vào tầng ba, cướp đi rất nhiều lực lượng pháp tắc vỡ vụn.
Tuy nhiên... cũng may mà hắn xuất hiện, bằng không với tình hình khi đó, ngay cả mình có thể thăng cấp thành công, cũng khó tránh chịu khổ một phen, không chừng sẽ còn tổn thương nguyên khí.
Lam Huân rất hứng thú với kẻ này, muốn biết hắn dùng cách gì có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong tầng thứ ba đóng kín, lại dùng thủ đoạn thần thông gì cướp đi nhiều lực lượng pháp tắc như thế!
Có điều sau khi nàng ra khỏi Ngũ Sắc Bảo Tháp, vội vàng bế quan củng cố tu vi, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Nhưng không ngờ, ở trong sơn cốc này, lại gặp được hắn, hơn nữa... hắn cũng thăng cấp Đạo Nguyên Cảnh.