Hôm sau, Dương Khai tới Tần gia từ sớm.
Tần Triều Dương cũng đã thu xếp ổn thỏa, thấy Dương Khai tới như đã hẹn, tự nhiên đại hỉ, hàn huyên một hồi, liền nói với Dương Khai: - Dương lão đệ, lão phu có món đồ muốn giao phó cho ngươi.
- Thứ gì vậy? Dương Khai hỏi.
Tần Triều Dương ra hiệu cho bên cạnh, Tần Ngọc sớm đứng cung kính bên cạnh lúc này mới hai tay dâng một chiếc hộp gỗ, từ từ tiến tới, đợi tới khi đứng trước mặt Dương Khai rồi, mới mỉm cười nhìn hắn.
Dương Khai liếc nhìn chiếc hộp gỗ một cái, phát hiện chiếc hộp có hình chữ nhật khoảng bốn thước, chất liệu hộp không giống như bình thường, trên hộp có khắc một ít hoa văn huyền diệu thần kỳ.
Mà ở trong hộp, lại có một thứ năng lượng dao động khác thường truyền ra.
- Ô? Dương Khai nhướng mày, theo bản năng cảm thấy trong hộp có thứ không thể coi thường.
Tần Triều Dương nhìn qua, gật đầu với hắn tỏ ý có thể mở ra xem xem.
Dương Khai cũng không chần chờ, trực tiếp đưa tay mở chiếc hộp gỗ đó ra.
Một luồng ánh kiếm nhàn nhã phóng ra ngoài, chói tới mức mắt Dương Khai híp lại, đợi sau khi nhìn rõ vật trong hộp, mới không khỏi kinh ngạc nói: - Đây là…
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra lấy thanh trường kiếm ở trong hộp, nhẹ giọng nói: - Đế Bảo?
Trường kiếm ba thước có dư, rộng bốn chỉ, thân kiếm dày mà nặng, hai mặt trái phải của kiếm sạch bóng không dị vật, duy chỉ có ở chuôi kiếm là có khắc hai chữ nhỏ như đầu ruồi.
- Bách Vạn!
- Một kiếm xuất ra, chặn đứng trăm vạn, đây là Bách Vạn Kiếm mà tổ tiên Tần gia để lại! Tần Triều Dương thần sắc nghiêm túc, đứng bên cạnh giải thích.
Dương Khai nhướng mày: - Bách Vạn Kiếm? Một cái tên thật khí phách.
Trong khi nói chuyện, thân kiếm hướng trời, nguyên lực vừa thúc giục, trường kiếm một trận ngân vang, thân kiếm run rẩy.
Tựa như anh linh ngủ sâu sau vô số năm tháng thức tỉnh lại một lần nữa, trên thân kiếm, vầng sáng lưu chuyển, kiếm khí xuy xuy rung động.
Thấy một màn này, Tần Triều Dương mí mắt hơi co lại, có chút mất mát lại có chút cả kinh nói:
- Thực lực của Dương lão đệ, quả nhiên không phải là người như lão phu có thể so sánh, chưa từng tế luyện mà đã dẫn động được uy năng của kiếm này!
Đây tốt xấu gì thì cũng là một món Đế Bảo, cho dù ngủ sâu vô số năm, cũng tuyệt đối không phải Đạo Nguyên cảnh bình thường có thể thúc động. Cho dù Tần Triều Dương rót toàn bộ nguyên lực của bản thân vào trong thân kiếm, cũng chưa chắc có thể dẫn dắt bất kỳ động tĩnh nào.
Mà điều khiến Tần Triều Dương cảm thấy quỷ dị hơn là, Dương Khai khi biết đây là Đế Bảo, lại không hề tỏ ra kinh ngạc hay hưng phấn. Dường như trong mắt hắn, đây bất quá cũng chỉ là một vật bình thường.
- Tần lão ca, đây là… ý gì? Dương Khai thuận tay múa vài đường kiếm, quay đầu hỏi Tần Triều Dương.
Tần Triều Dương mỉm cười, nói: - Muốn ngựa chạy, dù sao cũng phải cho ngựa ăn có chứ…
Lời hắn nói ra, bèn bị Tần Ngọc trừng mắt nhìn oán trách.
- Lỡ mồm, lỡ mồm… Tần Triều Dương ngượng ngùng, nghiêm mặt nói: - Kiếm này Dương lão đệ có thể mang đi phòng thân, Tứ Quý Chi Địa… cũng không phải là nơi thái bình.
Dương Khai nói: - Tần lão ca không sợ ta ôm kiếm chạy mất sao?
Tần Ngọc đứng bên cạnh nói:
- Dương đại nhân nếu như thực sự làm như vậy, đó cũng là vinh hạnh của nó, kiếm này tổ tiên truyền tới đời chúng ta, cũng đã mai một không biết bao nhiêu năm tháng, ta nghĩ… nó cũng hy vọng có thể tìm thấy một người chủ nhân tốt hơn, mở ra một chặng đường chinh phục mới, thể hiện huy hoàng của bản thân.
Dương Khai liếc nhìn nàng ta một cái, thầm nghĩ tiểu nha đầu này ranh ma quỷ quái, còn rất biết cách nói chuyện nữa.
Bất quá Tần Ngọc nói như vậy, hắn cho dù có tâm, cũng ngại lấy đi, huống hồ hắn vốn dĩ cùng không nghĩ tới sẽ chiếm làm của riêng.
Đế Bảo tuy rằng khó có được, trên tay hắn cũng không phải không có, còn không phải chỉ có một món…
Trầm ngâm một lát, Dương Khai nói: - Thanh Bách Vạn Kiếm này ta tạm thời thu lấy, đợi sau khi ra khỏi Tứ Quý Chi Địa sẽ trao trả lại cho Tần gia.
Tần Ngọc hé miệng cười, lại đưa tới một cái ngọc giản, nói: - Đây là bí pháp tế luyện Bách Vạn Kiếm do tổ tiên để lại, có lẽ có thể giúp được Dương đại nhân.
Dương Khai gật đầu nhận lấy, cũng không xem kỹ, trực tiếp thu Bách Vạn Kiếm và ngọc giản vào trong nhẫn không gian.
- Vậy… chúng ta xuất phát thôi. Tần Triều Dương phất tay nói.
Dương Khai gật gật đầu, cùng hắn đi phi ra bên ngoài.
- Dương đại nhân… Tần Ngọc ở sau lưng la lên: - Mọi việc lấy an toàn của bản thân làm trọng!
Dương Khai cũng không quay đầu lại, chỉ ở xa phất phất tay áo.
Ra khỏi Phong Lâm Thành, Dương Khai trực tiếp tế xuất ra bí bảo lâu thuyền có được từ Phi Thánh Cung, sau khi cùng Tần Triều Dương đi lên, liền thúc động uy năng của bí bảo, bay thẳng về phía trước.
Phong Lâm Thành vốn là có pháp trận không gian, bất quá sau lần ma khi vây thành trước đó đã bị Túy Tửu Ông phá hủy triệt để, trong thời gian ngắn khó lòng mà xây dựng lại. Việc này còn phải thống báo cho Tinh Thần Cung hoặc các đại tông phái khác, xin họ phái người tới giúp bố trí.
a
Đương nhiên, Dương Khai cũng có thể giúp đỡ, nhưng hắn không muốn làm như vậy.
Thực lực bản thân hiện tại còn thấp, việc tinh thông lực lượng không gian, càng ít người biết càng tốt.
Lâu thuyền bay với tốc độ cực nhanh, Dương Khai và Tần Triều Dương hai người luân phiên điều khiển phương hướng, cũng không tính là vất vả lắm.
Trên đường, Tần Triều Dương tranh thủ nói rõ tình hình ở Tứ Quý Chi Địa và một số thứ cần phải chú ý cho Dương Khai hay, Dương Khai đều ghi nhớ ở trong lòng.
Theo như những gì Tần Triều Dương nói thì cửa vào của Tứ Quý Chi Địa nằm trong một sơn cốc tại Nam Vực, cứ cách một khoảng thời gian sẽ tự động mở một lần, mà mỗi một lần mở chỉ có ba mươi ba ngày, ba mươi ba ngày trôi qua, tất cả võ giả trong bí cảnh sẽ bị sức mạnh của bí cảnh bài xích, và truyền tống ra ngoài.
Tứ Quý Chi Địa sở dĩ được gọi là Tứ Quý Chi Địa là vì hoàn cảnh bên trong cực kỳ cổ quái, phân thành bốn khu vực, lần lượt ứng với bốn mùa xuân hạ thu đông. Khu vực mùa xuân, hương hoa thơm ngát, chim hót líu lo. Khu vực mùa hè, quanh năm trời nắng chang chang. Khu vực mùa thu, gió mát không khí thoáng đãng. Khu vực mùa đông, tuyết phủ trắng xóa.
Trong Tứ Quý Chi Địa có rất nhiều thiên tài địa bảo và linh thảo diệu dược khó thấy được ở Tinh Giới, thậm chí còn có một số cơ duyên khác. Đệ tử của các đại tông phái tiến vào đó, có thể dựa theo công pháp tu luyện và nhu cầu của bản thân để tiến hành dò xét một khu vực nào đó.
Mà Dương Khai là tới để tìm Kiếp Ách Nan Quả, nên hiển nhiên sẽ tới khu vực mùa đông, vì chỉ có ở trong môi trường băng giá của khu vực mùa đông, mới thích hợp cho loại linh quả này phát triển.
Việc mở cửa bí cảnh Tứ Quý Chi Địa này không chỉ là cơ hội cho các đại tông phái thu được tài nguyên quý hiếm, mà cũng là nơi bọn họ âm thầm đấu đá, vậy nên bọn họ sẽ để mặc cho đám đệ tử đấu tranh chém giết ở trong đó, lấy đó để kiểm tra thành quả tu luyện của đám đệ tử.
Vì thế, đệ tử được các đại tông môn phái đi, cho dù không phải là người đứng đầu thì cũng đều là người tinh nhuệ, mỗi lần tranh đấu đều kịch liệt tới mức khó mà tưởng tưởng nổi, tỷ lệ tử vong luôn vượt quá bốn thành.
Tần Triều Dương không phải xuất thân trong đại tông môn, cũng chưa từng tiến vào Tứ Quý Chi Địa, tất cả những gì mà hắn biết, đều là những gì Tần Ngọc thấy được trong ghi chép ở các loại điển tịch hoặc giả do chính tình báo truyền miệng lại.
Cho nên đến lúc Dương Khai thực sự tiến vào trong đó rồi, tình hình cụ thể còn phải dựa vào phán đoán của bản thân hắn.
Cả chặng đường bình an vô sự.
Dương Khai ngoài việc nói chuyện Tần Triều Dương, còn tham ngộ cái ngọc giản về tế luyện Bách Vạn Kiếm.
Cũng là có chút thu hoạch.
Trên tay hắn tuy rằng có không ít Đế Bảo, nhưng Bách Vạn Kiếm lại là kiếm, cũng là Đế Bảo, tham ngộ tế luyện một chút, biết đâu còn có cảm ngộ khác.
Năm ngày sau, lâu thuyền đã cấp tốc bay qua một mảnh đất hoang dã.
Dương Khai vốn đang ngồi nghiêm chỉnh trong gian phòng để tế luyện Bách Vạn Kiếm thì như cảm giác được điều gì, trong lồng ngực, trái tim đập dữ dội, bỗng mở hai mắt, ngưng thần nhìn về nơi nào đó trong hư không.
Mà ngay sau đó, Tần Triều Dương như cũng có phát hiện, điều khiển lâu thuyền ngừng giữa không trung.
Tức thì, tiếng hét của tân triều dương từ phía trước tuyền tới: - Xin hỏi, các hạ là người nào, tại sao lại chặn đường đi của ta?
Khi hắn hét lên, Dương Khai đã từ phía sau chạy tới, chăm chú nhìn về phía trước, chỉ thấy ở phía trước cách lâu thuyền trăm trượng có một thân ảnh màu lửa đỏ quay lưng về hướng mình đi tới.
Thân ảnh đó giống như một ngọn lưa thiêu đốt, tuy không trông rõ diện mạo, nhưng từ vóc người xinh đẹp và mái tóc dài tới hông mà xét, người này hiển nhiên là một nữ tử.
- Tình huống gì vậy? Dương Khai thấp giọng hỏi.
Tần Triều Dương lắc lắc đầu: - Nữ tử này bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước, cũng không biết là vốn đứng ở đây hay là thế nào…
- Cao thâm khó lường đây… Thần niệm của Dương Khai quét qua bên đó, sắc mặt khẽ biến đổi.
Bởi vì thần niệm của hắn quét qua đó lại trống không không có một bóng người, nếu không phải con mắt có thể nhìn thấy được thân ảnh của hồng y nữ tử đó, hắn chỉ sợ không cách nào phát hiện ra.
- Đây là… Đế Tôn cảnh? Tần Triều Dương thất thanh la lên, một cơn lạnh bỗng toát ra từ tận đáy lòng.
- Hơn nữa không phải là một Đế Tôn cảnh bình thường. Dương Khai nuốt nuốc nước bọt.
Khi hắn bị ma niệm quấn thân, cùng giao thủ với tam đại cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, đối với Đế Tôn cảnh cũng có chút hiểu biết, nhưng cảm giác mà hồng y nữ tử đó gây ra cho hắn, cho dù ba người kia có liên thủ lại với nhau thì không với tới được.
Nói một cách khác, vị hồng y nữ tử này, ít nhất cũng là Đế Tôn nhị tầng cảnh, hơn nữa có khả năng là Đế Tôn tam tầng cảnh!
Nghĩ tới đây, Dương Khai trong lòng trầm xuống.
Mặc kệ nữ tử này đứng đó để làm gì, nếu chọc cho nàng ta tức giận, chỉ e mình và Tần Triều Dương đều phải bỏ mình tại đây!
- Dương, Dương lão đệ… ngươi quen nàng ta không?
- Ta làm sao mà quen được? Dương Khai bĩu môi nói.
Nghĩ rồi, hắn cất giọng nói: - Xin hỏi, tôn tính đại danh của vị đại nhân đây, ngài đứng ở phía trước là vì lẽ gì?
Hắn vừa hét lên, nữ tử đó bèn chầm chậm quay nửa người lại, gò má hướng về bên này.
Mũi quỳnh môi đỏ, lông mày như vẽ, tóc đen tung bay, vóc người uyển chuyển, bộ ngực đầy đặn mà cao ngất, da thịt vô cùng mịn màng, trắng nõn như tuyết, không nhiễm bụi trần, đặc biệt là hai con mắt long lanh mọng nước kia, tựa như biết nói chuyện vậy. Bị nàng ta nhìn một cái, già như Tần Triều Dương cũng không khỏi ngẩn ngơ, có chút thất thần vì sắc đẹp của vị nữ tử này.
- Thực là chậm chạp. Nữ tử nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Dương Khai và Tần Triều Dương tuy rằng tu vi không thấp, thính lực không tầm thường, nhưng cũng không nghe ra câu nói của nàng ta, không biết nàng ta có phải là sử dụng lực lượng huyền diệu gì đó hay không.
Sau khi nói xong, vị hồng y nữ tử kia khóe miêng nhếch lên, cười mà không phải cười bay về phía lâu thuyền.
Dương Khai nhất thời cả người cứng đờ.
Hắn cảm giác ánh mắt của nữ tử kia có thể xuyên thấu hư không và trở ngại của lâu thuyền, trực tiếp rơi lên trên người hắn. Việc này khiến hắn càng thêm đề cao cảnh giác, âm thầm thúc giục nguyên lực, đề phòng bất trắc. Đồng thời trong lòng cũng cấp tốc suy tư, không biết bản thân hắn gặp nữ tử này khi nào, rồi lại có điểm nào đắc tội với nàng ta! Hôm sau, Dương Khai tới Tần gia từ sớm.
Tần Triều Dương cũng đã thu xếp ổn thỏa, thấy Dương Khai tới như đã hẹn, tự nhiên đại hỉ, hàn huyên một hồi, liền nói với Dương Khai: - Dương lão đệ, lão phu có món đồ muốn giao phó cho ngươi.
- Thứ gì vậy? Dương Khai hỏi.
Tần Triều Dương ra hiệu cho bên cạnh, Tần Ngọc sớm đứng cung kính bên cạnh lúc này mới hai tay dâng một chiếc hộp gỗ, từ từ tiến tới, đợi tới khi đứng trước mặt Dương Khai rồi, mới mỉm cười nhìn hắn.
Dương Khai liếc nhìn chiếc hộp gỗ một cái, phát hiện chiếc hộp có hình chữ nhật khoảng bốn thước, chất liệu hộp không giống như bình thường, trên hộp có khắc một ít hoa văn huyền diệu thần kỳ.
Mà ở trong hộp, lại có một thứ năng lượng dao động khác thường truyền ra.
- Ô? Dương Khai nhướng mày, theo bản năng cảm thấy trong hộp có thứ không thể coi thường.
Tần Triều Dương nhìn qua, gật đầu với hắn tỏ ý có thể mở ra xem xem.
Dương Khai cũng không chần chờ, trực tiếp đưa tay mở chiếc hộp gỗ đó ra.
Một luồng ánh kiếm nhàn nhã phóng ra ngoài, chói tới mức mắt Dương Khai híp lại, đợi sau khi nhìn rõ vật trong hộp, mới không khỏi kinh ngạc nói: - Đây là…
Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra lấy thanh trường kiếm ở trong hộp, nhẹ giọng nói: - Đế Bảo?
Trường kiếm ba thước có dư, rộng bốn chỉ, thân kiếm dày mà nặng, hai mặt trái phải của kiếm sạch bóng không dị vật, duy chỉ có ở chuôi kiếm là có khắc hai chữ nhỏ như đầu ruồi.
- Bách Vạn!
- Một kiếm xuất ra, chặn đứng trăm vạn, đây là Bách Vạn Kiếm mà tổ tiên Tần gia để lại! Tần Triều Dương thần sắc nghiêm túc, đứng bên cạnh giải thích.
Dương Khai nhướng mày: - Bách Vạn Kiếm? Một cái tên thật khí phách.
Trong khi nói chuyện, thân kiếm hướng trời, nguyên lực vừa thúc giục, trường kiếm một trận ngân vang, thân kiếm run rẩy.
Tựa như anh linh ngủ sâu sau vô số năm tháng thức tỉnh lại một lần nữa, trên thân kiếm, vầng sáng lưu chuyển, kiếm khí xuy xuy rung động.
Thấy một màn này, Tần Triều Dương mí mắt hơi co lại, có chút mất mát lại có chút cả kinh nói:
- Thực lực của Dương lão đệ, quả nhiên không phải là người như lão phu có thể so sánh, chưa từng tế luyện mà đã dẫn động được uy năng của kiếm này!
Đây tốt xấu gì thì cũng là một món Đế Bảo, cho dù ngủ sâu vô số năm, cũng tuyệt đối không phải Đạo Nguyên cảnh bình thường có thể thúc động. Cho dù Tần Triều Dương rót toàn bộ nguyên lực của bản thân vào trong thân kiếm, cũng chưa chắc có thể dẫn dắt bất kỳ động tĩnh nào.
Mà điều khiến Tần Triều Dương cảm thấy quỷ dị hơn là, Dương Khai khi biết đây là Đế Bảo, lại không hề tỏ ra kinh ngạc hay hưng phấn. Dường như trong mắt hắn, đây bất quá cũng chỉ là một vật bình thường.
- Tần lão ca, đây là… ý gì? Dương Khai thuận tay múa vài đường kiếm, quay đầu hỏi Tần Triều Dương.
Tần Triều Dương mỉm cười, nói: - Muốn ngựa chạy, dù sao cũng phải cho ngựa ăn có chứ…
Lời hắn nói ra, bèn bị Tần Ngọc trừng mắt nhìn oán trách.
- Lỡ mồm, lỡ mồm… Tần Triều Dương ngượng ngùng, nghiêm mặt nói: - Kiếm này Dương lão đệ có thể mang đi phòng thân, Tứ Quý Chi Địa… cũng không phải là nơi thái bình.
Dương Khai nói: - Tần lão ca không sợ ta ôm kiếm chạy mất sao?
Tần Ngọc đứng bên cạnh nói:
- Dương đại nhân nếu như thực sự làm như vậy, đó cũng là vinh hạnh của nó, kiếm này tổ tiên truyền tới đời chúng ta, cũng đã mai một không biết bao nhiêu năm tháng, ta nghĩ… nó cũng hy vọng có thể tìm thấy một người chủ nhân tốt hơn, mở ra một chặng đường chinh phục mới, thể hiện huy hoàng của bản thân.
Dương Khai liếc nhìn nàng ta một cái, thầm nghĩ tiểu nha đầu này ranh ma quỷ quái, còn rất biết cách nói chuyện nữa.
Bất quá Tần Ngọc nói như vậy, hắn cho dù có tâm, cũng ngại lấy đi, huống hồ hắn vốn dĩ cùng không nghĩ tới sẽ chiếm làm của riêng.
Đế Bảo tuy rằng khó có được, trên tay hắn cũng không phải không có, còn không phải chỉ có một món…
Trầm ngâm một lát, Dương Khai nói: - Thanh Bách Vạn Kiếm này ta tạm thời thu lấy, đợi sau khi ra khỏi Tứ Quý Chi Địa sẽ trao trả lại cho Tần gia.
Tần Ngọc hé miệng cười, lại đưa tới một cái ngọc giản, nói: - Đây là bí pháp tế luyện Bách Vạn Kiếm do tổ tiên để lại, có lẽ có thể giúp được Dương đại nhân.
Dương Khai gật đầu nhận lấy, cũng không xem kỹ, trực tiếp thu Bách Vạn Kiếm và ngọc giản vào trong nhẫn không gian.
- Vậy… chúng ta xuất phát thôi. Tần Triều Dương phất tay nói.
Dương Khai gật gật đầu, cùng hắn đi phi ra bên ngoài.
- Dương đại nhân… Tần Ngọc ở sau lưng la lên: - Mọi việc lấy an toàn của bản thân làm trọng!
Dương Khai cũng không quay đầu lại, chỉ ở xa phất phất tay áo.
Ra khỏi Phong Lâm Thành, Dương Khai trực tiếp tế xuất ra bí bảo lâu thuyền có được từ Phi Thánh Cung, sau khi cùng Tần Triều Dương đi lên, liền thúc động uy năng của bí bảo, bay thẳng về phía trước.
Phong Lâm Thành vốn là có pháp trận không gian, bất quá sau lần ma khi vây thành trước đó đã bị Túy Tửu Ông phá hủy triệt để, trong thời gian ngắn khó lòng mà xây dựng lại. Việc này còn phải thống báo cho Tinh Thần Cung hoặc các đại tông phái khác, xin họ phái người tới giúp bố trí.
a
Đương nhiên, Dương Khai cũng có thể giúp đỡ, nhưng hắn không muốn làm như vậy.
Thực lực bản thân hiện tại còn thấp, việc tinh thông lực lượng không gian, càng ít người biết càng tốt.
Lâu thuyền bay với tốc độ cực nhanh, Dương Khai và Tần Triều Dương hai người luân phiên điều khiển phương hướng, cũng không tính là vất vả lắm.
Trên đường, Tần Triều Dương tranh thủ nói rõ tình hình ở Tứ Quý Chi Địa và một số thứ cần phải chú ý cho Dương Khai hay, Dương Khai đều ghi nhớ ở trong lòng.
Theo như những gì Tần Triều Dương nói thì cửa vào của Tứ Quý Chi Địa nằm trong một sơn cốc tại Nam Vực, cứ cách một khoảng thời gian sẽ tự động mở một lần, mà mỗi một lần mở chỉ có ba mươi ba ngày, ba mươi ba ngày trôi qua, tất cả võ giả trong bí cảnh sẽ bị sức mạnh của bí cảnh bài xích, và truyền tống ra ngoài.
Tứ Quý Chi Địa sở dĩ được gọi là Tứ Quý Chi Địa là vì hoàn cảnh bên trong cực kỳ cổ quái, phân thành bốn khu vực, lần lượt ứng với bốn mùa xuân hạ thu đông. Khu vực mùa xuân, hương hoa thơm ngát, chim hót líu lo. Khu vực mùa hè, quanh năm trời nắng chang chang. Khu vực mùa thu, gió mát không khí thoáng đãng. Khu vực mùa đông, tuyết phủ trắng xóa.
Trong Tứ Quý Chi Địa có rất nhiều thiên tài địa bảo và linh thảo diệu dược khó thấy được ở Tinh Giới, thậm chí còn có một số cơ duyên khác. Đệ tử của các đại tông phái tiến vào đó, có thể dựa theo công pháp tu luyện và nhu cầu của bản thân để tiến hành dò xét một khu vực nào đó.
Mà Dương Khai là tới để tìm Kiếp Ách Nan Quả, nên hiển nhiên sẽ tới khu vực mùa đông, vì chỉ có ở trong môi trường băng giá của khu vực mùa đông, mới thích hợp cho loại linh quả này phát triển.
Việc mở cửa bí cảnh Tứ Quý Chi Địa này không chỉ là cơ hội cho các đại tông phái thu được tài nguyên quý hiếm, mà cũng là nơi bọn họ âm thầm đấu đá, vậy nên bọn họ sẽ để mặc cho đám đệ tử đấu tranh chém giết ở trong đó, lấy đó để kiểm tra thành quả tu luyện của đám đệ tử.
Vì thế, đệ tử được các đại tông môn phái đi, cho dù không phải là người đứng đầu thì cũng đều là người tinh nhuệ, mỗi lần tranh đấu đều kịch liệt tới mức khó mà tưởng tưởng nổi, tỷ lệ tử vong luôn vượt quá bốn thành.
Tần Triều Dương không phải xuất thân trong đại tông môn, cũng chưa từng tiến vào Tứ Quý Chi Địa, tất cả những gì mà hắn biết, đều là những gì Tần Ngọc thấy được trong ghi chép ở các loại điển tịch hoặc giả do chính tình báo truyền miệng lại.
Cho nên đến lúc Dương Khai thực sự tiến vào trong đó rồi, tình hình cụ thể còn phải dựa vào phán đoán của bản thân hắn.
Cả chặng đường bình an vô sự.
Dương Khai ngoài việc nói chuyện Tần Triều Dương, còn tham ngộ cái ngọc giản về tế luyện Bách Vạn Kiếm.
Cũng là có chút thu hoạch.
Trên tay hắn tuy rằng có không ít Đế Bảo, nhưng Bách Vạn Kiếm lại là kiếm, cũng là Đế Bảo, tham ngộ tế luyện một chút, biết đâu còn có cảm ngộ khác.
Năm ngày sau, lâu thuyền đã cấp tốc bay qua một mảnh đất hoang dã.
Dương Khai vốn đang ngồi nghiêm chỉnh trong gian phòng để tế luyện Bách Vạn Kiếm thì như cảm giác được điều gì, trong lồng ngực, trái tim đập dữ dội, bỗng mở hai mắt, ngưng thần nhìn về nơi nào đó trong hư không.
Mà ngay sau đó, Tần Triều Dương như cũng có phát hiện, điều khiển lâu thuyền ngừng giữa không trung.
Tức thì, tiếng hét của tân triều dương từ phía trước tuyền tới: - Xin hỏi, các hạ là người nào, tại sao lại chặn đường đi của ta?
Khi hắn hét lên, Dương Khai đã từ phía sau chạy tới, chăm chú nhìn về phía trước, chỉ thấy ở phía trước cách lâu thuyền trăm trượng có một thân ảnh màu lửa đỏ quay lưng về hướng mình đi tới.
Thân ảnh đó giống như một ngọn lưa thiêu đốt, tuy không trông rõ diện mạo, nhưng từ vóc người xinh đẹp và mái tóc dài tới hông mà xét, người này hiển nhiên là một nữ tử.
- Tình huống gì vậy? Dương Khai thấp giọng hỏi.
Tần Triều Dương lắc lắc đầu: - Nữ tử này bỗng nhiên xuất hiện ở phía trước, cũng không biết là vốn đứng ở đây hay là thế nào…
- Cao thâm khó lường đây… Thần niệm của Dương Khai quét qua bên đó, sắc mặt khẽ biến đổi.
Bởi vì thần niệm của hắn quét qua đó lại trống không không có một bóng người, nếu không phải con mắt có thể nhìn thấy được thân ảnh của hồng y nữ tử đó, hắn chỉ sợ không cách nào phát hiện ra.
- Đây là… Đế Tôn cảnh? Tần Triều Dương thất thanh la lên, một cơn lạnh bỗng toát ra từ tận đáy lòng.
- Hơn nữa không phải là một Đế Tôn cảnh bình thường. Dương Khai nuốt nuốc nước bọt.
Khi hắn bị ma niệm quấn thân, cùng giao thủ với tam đại cường giả Đế Tôn nhất tầng cảnh, đối với Đế Tôn cảnh cũng có chút hiểu biết, nhưng cảm giác mà hồng y nữ tử đó gây ra cho hắn, cho dù ba người kia có liên thủ lại với nhau thì không với tới được.
Nói một cách khác, vị hồng y nữ tử này, ít nhất cũng là Đế Tôn nhị tầng cảnh, hơn nữa có khả năng là Đế Tôn tam tầng cảnh!
Nghĩ tới đây, Dương Khai trong lòng trầm xuống.
Mặc kệ nữ tử này đứng đó để làm gì, nếu chọc cho nàng ta tức giận, chỉ e mình và Tần Triều Dương đều phải bỏ mình tại đây!
- Dương, Dương lão đệ… ngươi quen nàng ta không?
- Ta làm sao mà quen được? Dương Khai bĩu môi nói.
Nghĩ rồi, hắn cất giọng nói: - Xin hỏi, tôn tính đại danh của vị đại nhân đây, ngài đứng ở phía trước là vì lẽ gì?
Hắn vừa hét lên, nữ tử đó bèn chầm chậm quay nửa người lại, gò má hướng về bên này.
Mũi quỳnh môi đỏ, lông mày như vẽ, tóc đen tung bay, vóc người uyển chuyển, bộ ngực đầy đặn mà cao ngất, da thịt vô cùng mịn màng, trắng nõn như tuyết, không nhiễm bụi trần, đặc biệt là hai con mắt long lanh mọng nước kia, tựa như biết nói chuyện vậy. Bị nàng ta nhìn một cái, già như Tần Triều Dương cũng không khỏi ngẩn ngơ, có chút thất thần vì sắc đẹp của vị nữ tử này.
- Thực là chậm chạp. Nữ tử nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Dương Khai và Tần Triều Dương tuy rằng tu vi không thấp, thính lực không tầm thường, nhưng cũng không nghe ra câu nói của nàng ta, không biết nàng ta có phải là sử dụng lực lượng huyền diệu gì đó hay không.
Sau khi nói xong, vị hồng y nữ tử kia khóe miêng nhếch lên, cười mà không phải cười bay về phía lâu thuyền.
Dương Khai nhất thời cả người cứng đờ.
Hắn cảm giác ánh mắt của nữ tử kia có thể xuyên thấu hư không và trở ngại của lâu thuyền, trực tiếp rơi lên trên người hắn. Việc này khiến hắn càng thêm đề cao cảnh giác, âm thầm thúc giục nguyên lực, đề phòng bất trắc. Đồng thời trong lòng cũng cấp tốc suy tư, không biết bản thân hắn gặp nữ tử này khi nào, rồi lại có điểm nào đắc tội với nàng ta!