Dương Khai về tới Trương gia, lúc đẩy ra cửa phòng khách đi vào, liền thấy Trương Nhược Tích đang ngồi trên ghế ngẩn người, dáng vẻ nước mắt lưng tròng.
Nghe động tĩnh, Trương Nhược Tích ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt đôi xinh đẹp toát ra tia sáng mừng rỡ, nàng vội vàng đứng lên, có hơi giật mình thất thố chào: - Tiên sinh...
Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: - Thế nào? Đã cho là ta không quản tới Trương gia các ngươi một mình bỏ đi... nên ở chỗ này rơi nước mắt phải không?
Trương Nhược Tích mím môi môi đỏ mọng, chậm rãi lắc đầu.
- Vậy vì sao lại khóc? Dương Khai hỏi.
Trương Nhược Tích nhẹ giọng nói: - Nhược Tích nếu đã đi theo tiên sinh, thì sẽ không còn lưu luyến Trương gia... Nhược Tích đây là vì... tiên sinh... không cần ta! Nói đến đây, nàng bỗng nhiên lấy can đảm, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trầm giọng nói:
- Tiên sinh! Nhược Tích biết thực lực mình thấp kém, không giúp được ngài một tay, ngược lại tiên sinh phải luôn chiếu cố ta... Nhưng... Nhược Tích có thể bưng trà rót nước, trải giường chiếu cho ngài... làm một số chuyện vụn vặt cho ngài... có thể làm nô tỳ...
Nói đến đây, dường như nàng cũng có chút khiếp sợ chính mình lại có thể nói ra như vậy... lại vội vàng cúi gập đầu, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên đỏ ửng, chỉnh đốn trang phục thi lễ, nói thật nhanh: - Nhược Tích thất lễ, tiên sinh nghỉ ngơi đi!
Dứt lời, liền xoay người muốn rời đi.
- Trước không vội đi! Dương Khai bỗng nhiên gọi nàng lại.
Trương Nhược Tích thân thể mềm mại chấn động, có chút thấp thỏm lo âu đứng tại chỗ, run giọng nói: - Tiên... tiên sinh có gì phân phó sao?
Cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì, gương mặt khẩn trương bất an, bộ dáng như gai đâm sau lưng, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt ở bụng, vô ý thức xoa xoa, sắc mặt đỏ ửng giống như lửa đốt; trong lồng ngực nho nhỏ kia truyền ra tiếng tim đập như tiếng trống trận.
Dương Khai nhìn nàng, nghiêm mặt nói: - Không cần coi thường chính mình! Nếu ta đã đáp ứng lão phu nhân mang theo cô nương bên người, tự nhiên là có chỗ cần cô nương hỗ trợ!
- Ta có chỗ có thể giúp ngài ư? Trương Nhược Tích nghe vậy, đôi mắt đẹp sáng ngời, tha thiết nói: - Tiên sinh muốn ta làm gì? Có thể nói cho ta biết không?
Dương Khai cười nói: - Vốn là định đợi thực lực của cô nương tăng lên một chút mới nói cho cô biết, nếu cô vội vã như vậy, thì... nói cho cô nương biết trước cũng không sao!
Khi nói chuyện, Dương Khai từ trong nhẫn không gian lấy ra viên Không Linh Ngọc Bích lấy được từ Lục gia Lục Bách Xuyên kia.
Ngay khi viên Không Linh Ngọc Bích này vừa xuất hiện, Trương Nhược Tích liền chấn động thân thể mềm mại, chăm chú nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: - Loại cảm giác này...
Giờ này khắc này, Không Linh Ngọc Bích dường như cũng bị tồn tại nào đó kích phát lực lượng, không ngừng tản ra dao động của lực lượng không gian, làm cho không gian trong phòng đều hỗn loạn một trận, phảng phất như sắp chìm vào hư không.
Lục Bách Xuyên nói không sai: Trương Nhược Tích quả thật chính là mấu chốt dẫn phát Không Linh Ngọc Bích này có phản ứng. Chỉ cần Trương Nhược Tích ở gần Không Linh Ngọc Bích trong phạm vi nhất định nào đó, viên ngọc bích này liền tản ra lực lượng thần bí.
Lục Bách Xuyên cũng chính vì nguyên nhân này, mới sờ soạng được nhập môn về lực lượng không gian.
Hắn lại nghĩ mọi cách trừ bỏ người có sinh lực của Trương gia; lại làm cho Trương Nhược Tích gả đến Lục gia... Kể từ đó, sau này hắn thì có nhiều cơ hội nghiên cứu Không Linh Ngọc Bích, thậm chí có thể mượn lực lượng không gian kia, giúp thực lực bản thân tăng lên một bậc.
Dương Khai vung tay lên một cái, pháp tắc không gian bắt đầu khởi động, hoàn toàn phong tỏa cả gian phòng, ngăn cách dao động lực lượng truyền ra ngoài.
- Cô nương có thể cảm giác được cái gì? Dương Khai nhìn Trương Nhược Tích hỏi.
- Nhược Tích cũng nói không rõ! Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu: - Nhưng... loại cảm giác này rất quen thuộc. Trước kia lúc ta tới Lục gia làm khách, thường có cảm giác như vậy, dường như ở chỗ nào đó trong Lục gia, có thứ gì đang gọi ta, hiện tại chính là có cảm giác như thế, chỉ là trước kia... không có mãnh liệt như hiện giờ!
Dương Khai gật gật đầu, thầm nghĩ liên lạc giữa Trương Nhược Tích và Không Linh Ngọc Bích, hẳn là quan hệ hai chiều.
- Vậy cô nương có nhận ra vật này không? Dương Khai hỏi.
Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu.
- Đây là ta chiếm được từ nơi Lục Bách Xuyên! Dương Khai nói.
- Vật của Lục thúc tổ ư? Trương Nhược Tích kinh ngạc.
Mặc dù Lục Bách Xuyên là cừu nhân của Trương gia, Trương Nhược Tích vẫn không có xưng hô lung tung, có thể thấy được tiểu nha đầu này tâm tư còn là rất đơn thuần thiện lương.
- Tuy nhiên theo Lục Bách Xuyên nói, thứ này vốn là vật của Trương gia!
Dương Khai nói tiếp: - Dường như là có một đời nữ nhân của Trương gia, lúc gả đến cho Lục gia làm vợ, đã dùng vật này mang tới Lục gia, làm của hồi môn!
- Nếu là của hồi môn, vậy hẳn phải xem như của Lục gia rồi! Trương Nhược Tích mỉm cười.
Dương Khai nói: - Không quản nó là của người nào, nguồn gốc là thuộc Trương gia. Tổ tiên Trương gia của cô nương... có phải từng xuất ra một nhân vật nào đó rất cường đại hay không?
Trương Nhược Tích lắc đầu nói: - Nhược Tích không biết! Nhưng hồi nhỏ nghe các tổ mẫu nói, Trương gia ta trước đây rất lâu, dường như cũng là một gia tộc đứng đầu, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, từ từ suy vong!
- Vậy là đúng rồi! Dương Khai gật gật đầu.
- Nhưng mà... tại sao thứ này có cảm ứng kỳ quái với ta như thế? Những người Trương gia khác thì sao? Trương Nhược Tích hỏi với vẻ mặt mờ mịt.
- Những người khác hẳn là không có, có chỉ là cô nương... Nói tới đây, Dương Khai dừng một chút, nói tiếp: - Có hai loại khả năng: một là bên trong cơ thể cô nương có tồn tại lực huyết mạch gì đó, mà lực huyết mạch này nồng đậm hơn so với những người Trương gia khác, cho nên mới sinh ra phản ứng với Không Linh Ngọc Bích... lực huyết mạch này, hẳn xuất xứ từ chủ nhân của Không Linh Ngọc Bích năm xưa, là một vị tổ tiên của Trương gia!
- Vậy khả năng khác là sao?
- Là cô nương có thể chất đặc thù gì đó! Dương Khai vừa nói vừa nhìn Trương Nhược Tích, chậm rãi lắc đầu nói: - Theo cá nhân ta cảm thấy điều này không có khả năng lắm, bởi vì theo ta nhiều ngày quan sát, cô nương cũng không phải người có thể chất đặc thù!
- Vậy chính là loại khả năng thứ nhất? Trương Nhược Tích hỏi tiếp.
- Không sai! Dương Khai mỉm cười: - Chuyện lực huyết mạch như vậy nói không rõ... Có lẽ huyết mạch của cô nương cực kỳ tương tự với vị tổ tiên năm xưa, cho nên có thể cảm ứng được Không Linh Ngọc Bích!?
- À! Trương Nhược Tích nghe nói vậy, cũng không có phản ứng quá lớn.
- Cô nương không cao hứng ư? Dương Khai có nhiều hứng thú nhìn nàng.
Trương Nhược Tích cau mày nói: - Vì sao tiên sinh hỏi như vậy?
Dương Khai cười nói:
- Xem ra cô nương cũng không biết gì! Ừm! Giải thích như vầy đi: lực huyết mạch của cô nương cực kỳ tương tự với vị tổ tiên kia, lại được Không Linh Ngọc Bích này thừa nhận với một mức độ nào đó, ngày sau thành tựu của cô rất có khả năng sánh với vị tổ tiên kia! Bỗng nhiên Dương Khai hạ thấp thanh âm xuống, nói tiếp: - Không Linh Ngọc Bích không phải là vật phàm thường, có thể làm chủ nhân của nó, tối thiểu cũng là cường giả Đế Tôn Cảnh!
Nghe đến đây, dường như cuối cùng Trương Nhược Tích nghe hiểu, trên mặt run run nói: - Ý của tiên sinh nói là... ngày sau Nhược Tích cũng có thể trở thành cường giả Đế Tôn Cảnh?
Dương Khai gật gật đầu.
- Thật tốt quá! Trương Nhược Tích lộ vẻ mặt vui mừng: - Nếu thật đúng như vậy, thì Nhược Tích nhất định có thể trợ giúp tiên sinh rồi!
Nghe vậy, Dương Khai ngạc nhiên một trận.
Sau khi nàng biết sau này mình có thể trở thành Đế Tôn Cảnh, nghĩ tới điều thứ nhất không ngờ là trợ giúp mình.
Điều này làm cho Dương Khai cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Tiên sinh! Ta có thể nhìn vật này một chút không? Trương Nhược Tích tha thiết nhìn Dương Khai hỏi, lại hứng thú nhìn Không Linh Ngọc Bích trên tay hắn.
Vật có quan hệ tới tiền trình ngày sau của nàng như thế, nàng cũng lập tức chú ý nhiều hơn.
- Vốn đang định cho cô nương cầm xem một chút! Dương Khai cười nói, đưa tới Không Linh Ngọc Bích.
Nói thật, từ khi hắn chiếm được Không Linh Ngọc Bích, cũng từng nghiên cứu mấy lần, nhưng đều không có phát hiện gì, chỉ biết là vật này từng được người dùng đại thần thông tế luyện thì hẳn là một kiện bí bảo, nhưng không biết nên sử dụng thế nào.
Hắn bản thân tinh thông lực lượng không gian, thậm chí đã nắm giữ pháp tắc không gian, vậy mà ngay cả hắn đều bó tay không có biện pháp đối với Không Linh Ngọc Bích... Nếu nói trên đời này còn có ai có thể hiểu rõ huyền bí của Không Linh Ngọc Bích, người đó không phải Trương Nhược Tích thì là ai!
Trương Nhược Tích xúc động nhận lấy.
Nhưng lại xuất hiện một màn hai người đều không nghĩ tới.
Ngọc bích kia vừa chạm vào tay Trương Nhược Tích, liền ầm ầm chấn động, phát ra một dao động lực lượng mãnh liệt.
Mà Trương Nhược Tích cũng vào giờ khắc này thân thể mềm mại rung động mạnh, dường như bị dòng điện dẫn vào thân thể.
"Ông ông..." Từ trong Không Linh Ngọc Bích kia truyền ra một tràng tiếng vang kỳ dị, mặt ngoài một mực không có động tĩnh gì, bất chợt xẹt ra từng tia sáng sáng lạn.
Ngay sau đó, bỗng nhiên từ trong ngọc bích bắn ra một hình ảnh kỳ lạ giống như hình chiếu, tràn ngập cả phòng, không ngừng xoay tròn quanh Trương Nhược Tích và ngọc bích.
Dương Khai sắc mặt chợt ngưng trọng, cau mày quan sát, bất ngờ phát hiện những hình ảnh kia lóe lên vô cùng nhanh chóng, nhưng với thị lực của hắn vẫn thấy rõ không ít.
Đình lầu vũ các, mây núi sương mù, đá lởm chởm hỗn loạn, đỉnh núi đứng sừng sững, linh hạc bay lượn, trăm chim tụ tập, suối nước róc rách, ngọn núi sáng tỏ...
Một vài bức hình ảnh đó, phảng phất như cắt ra một mảnh từ trong tiên cảnh nhân gian, khiến người ta nhìn hoa mắt thần trí mê mẫn, lưu luyến quên đường về.
Dương Khai hoảng sợ ngây người.
Mà đúng lúc này, Trương Nhược Tích bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng, khí tức trên người cấp tốc yếu bớt, lộ ra dáng vẻ cực kỳ đau đớn, cùng lúc đó, một dao động lực lượng không gian huyền diệu, nổi lên quanh quẩn trong phòng.
Dương Khai mơ hồ nhìn thấy một đường hành lang hư không đen như mực, bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ trung tâm gian phòng, chậm chạp thành hình, lại rất không ổn định.
Bên trong đường đi hư vô hỗn độn kia, cũng không biết nối thông đến địa phương nào.
- Bỏ qua! Dương Khai chợt quát to một tiếng, thúc dục nguyên lực trong cơ thể, điều động pháp tắc không gian, áp chế đường hành lang hư không kia ngưng tụ, đồng thời ra sức nhảy một cái, tới trước mặt Trương Nhược Tích, đoạt lấy Không Linh Ngọc Bích.
Hình ảnh khắp phòng, đột nhiên biến mất không thấy, đường hành lang hư không ở giữa phòng kia cũng sụp đổ tiêu tan.
Trương Nhược Tích hừ nhẹ một tiếng, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Dương Khai không khỏi biến sắc!
Hắn thật không nghĩ tới chỉ là để Trương Nhược Tích cầm Không Linh Ngọc Bích một chút lại phát sinh chuyện như vậy, nếu sớm biết như thế, nói thế nào hắn cũng không dám mạo hiểm chọc tới nguy cơ này.
Thu cất Không Linh Ngọc Bích, Dương Khai xoay mình bế lên Trương Nhược Tích, một mảng nước ướt đẫm tay.
Chỉ trong thời gian chốc lát ngắn ngủi, cả người Trương Nhược Tích đều ướt đẫm mồ hôi.
Đưa nàng đặt trên giường, sau đó Dương Khai nắm cổ tay nàng, rót nguyên lực dạo qua một vòng theo thân mình của nàng, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Hắn phát hiện sinh cơ trong cơ thể Trương Nhược Tích lại bị rút đi rất nhiều, làm nàng bị tổn thương nguyên khí, vốn một tiểu cô nương mười mấy tuổi, tình huống trong cơ thể lại không khác gì đã sống mấy chục năm.
Loại tổn thương trên cơ sở này cũng không phải linh đan bình thường có thể bổ sung, nếu để mặc nàng không quản tới, thân thể Trương Nhược Tích sẽ cấp tốc già đi... Dương Khai về tới Trương gia, lúc đẩy ra cửa phòng khách đi vào, liền thấy Trương Nhược Tích đang ngồi trên ghế ngẩn người, dáng vẻ nước mắt lưng tròng.
Nghe động tĩnh, Trương Nhược Tích ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt đôi xinh đẹp toát ra tia sáng mừng rỡ, nàng vội vàng đứng lên, có hơi giật mình thất thố chào: - Tiên sinh...
Dương Khai liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười nói: - Thế nào? Đã cho là ta không quản tới Trương gia các ngươi một mình bỏ đi... nên ở chỗ này rơi nước mắt phải không?
Trương Nhược Tích mím môi môi đỏ mọng, chậm rãi lắc đầu.
- Vậy vì sao lại khóc? Dương Khai hỏi.
Trương Nhược Tích nhẹ giọng nói: - Nhược Tích nếu đã đi theo tiên sinh, thì sẽ không còn lưu luyến Trương gia... Nhược Tích đây là vì... tiên sinh... không cần ta! Nói đến đây, nàng bỗng nhiên lấy can đảm, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, trầm giọng nói:
- Tiên sinh! Nhược Tích biết thực lực mình thấp kém, không giúp được ngài một tay, ngược lại tiên sinh phải luôn chiếu cố ta... Nhưng... Nhược Tích có thể bưng trà rót nước, trải giường chiếu cho ngài... làm một số chuyện vụn vặt cho ngài... có thể làm nô tỳ...
Nói đến đây, dường như nàng cũng có chút khiếp sợ chính mình lại có thể nói ra như vậy... lại vội vàng cúi gập đầu, trên gương mặt xinh đẹp nổi lên đỏ ửng, chỉnh đốn trang phục thi lễ, nói thật nhanh: - Nhược Tích thất lễ, tiên sinh nghỉ ngơi đi!
Dứt lời, liền xoay người muốn rời đi.
- Trước không vội đi! Dương Khai bỗng nhiên gọi nàng lại.
Trương Nhược Tích thân thể mềm mại chấn động, có chút thấp thỏm lo âu đứng tại chỗ, run giọng nói: - Tiên... tiên sinh có gì phân phó sao?
Cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì, gương mặt khẩn trương bất an, bộ dáng như gai đâm sau lưng, hai bàn tay nhỏ nhắn đặt ở bụng, vô ý thức xoa xoa, sắc mặt đỏ ửng giống như lửa đốt; trong lồng ngực nho nhỏ kia truyền ra tiếng tim đập như tiếng trống trận.
Dương Khai nhìn nàng, nghiêm mặt nói: - Không cần coi thường chính mình! Nếu ta đã đáp ứng lão phu nhân mang theo cô nương bên người, tự nhiên là có chỗ cần cô nương hỗ trợ!
- Ta có chỗ có thể giúp ngài ư? Trương Nhược Tích nghe vậy, đôi mắt đẹp sáng ngời, tha thiết nói: - Tiên sinh muốn ta làm gì? Có thể nói cho ta biết không?
Dương Khai cười nói: - Vốn là định đợi thực lực của cô nương tăng lên một chút mới nói cho cô biết, nếu cô vội vã như vậy, thì... nói cho cô nương biết trước cũng không sao!
Khi nói chuyện, Dương Khai từ trong nhẫn không gian lấy ra viên Không Linh Ngọc Bích lấy được từ Lục gia Lục Bách Xuyên kia.
Ngay khi viên Không Linh Ngọc Bích này vừa xuất hiện, Trương Nhược Tích liền chấn động thân thể mềm mại, chăm chú nhìn phía trước, lẩm bẩm nói: - Loại cảm giác này...
Giờ này khắc này, Không Linh Ngọc Bích dường như cũng bị tồn tại nào đó kích phát lực lượng, không ngừng tản ra dao động của lực lượng không gian, làm cho không gian trong phòng đều hỗn loạn một trận, phảng phất như sắp chìm vào hư không.
Lục Bách Xuyên nói không sai: Trương Nhược Tích quả thật chính là mấu chốt dẫn phát Không Linh Ngọc Bích này có phản ứng. Chỉ cần Trương Nhược Tích ở gần Không Linh Ngọc Bích trong phạm vi nhất định nào đó, viên ngọc bích này liền tản ra lực lượng thần bí.
Lục Bách Xuyên cũng chính vì nguyên nhân này, mới sờ soạng được nhập môn về lực lượng không gian.
Hắn lại nghĩ mọi cách trừ bỏ người có sinh lực của Trương gia; lại làm cho Trương Nhược Tích gả đến Lục gia... Kể từ đó, sau này hắn thì có nhiều cơ hội nghiên cứu Không Linh Ngọc Bích, thậm chí có thể mượn lực lượng không gian kia, giúp thực lực bản thân tăng lên một bậc.
Dương Khai vung tay lên một cái, pháp tắc không gian bắt đầu khởi động, hoàn toàn phong tỏa cả gian phòng, ngăn cách dao động lực lượng truyền ra ngoài.
- Cô nương có thể cảm giác được cái gì? Dương Khai nhìn Trương Nhược Tích hỏi.
- Nhược Tích cũng nói không rõ! Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu: - Nhưng... loại cảm giác này rất quen thuộc. Trước kia lúc ta tới Lục gia làm khách, thường có cảm giác như vậy, dường như ở chỗ nào đó trong Lục gia, có thứ gì đang gọi ta, hiện tại chính là có cảm giác như thế, chỉ là trước kia... không có mãnh liệt như hiện giờ!
Dương Khai gật gật đầu, thầm nghĩ liên lạc giữa Trương Nhược Tích và Không Linh Ngọc Bích, hẳn là quan hệ hai chiều.
- Vậy cô nương có nhận ra vật này không? Dương Khai hỏi.
Trương Nhược Tích chậm rãi lắc đầu.
- Đây là ta chiếm được từ nơi Lục Bách Xuyên! Dương Khai nói.
- Vật của Lục thúc tổ ư? Trương Nhược Tích kinh ngạc.
Mặc dù Lục Bách Xuyên là cừu nhân của Trương gia, Trương Nhược Tích vẫn không có xưng hô lung tung, có thể thấy được tiểu nha đầu này tâm tư còn là rất đơn thuần thiện lương.
- Tuy nhiên theo Lục Bách Xuyên nói, thứ này vốn là vật của Trương gia!
Dương Khai nói tiếp: - Dường như là có một đời nữ nhân của Trương gia, lúc gả đến cho Lục gia làm vợ, đã dùng vật này mang tới Lục gia, làm của hồi môn!
- Nếu là của hồi môn, vậy hẳn phải xem như của Lục gia rồi! Trương Nhược Tích mỉm cười.
Dương Khai nói: - Không quản nó là của người nào, nguồn gốc là thuộc Trương gia. Tổ tiên Trương gia của cô nương... có phải từng xuất ra một nhân vật nào đó rất cường đại hay không?
Trương Nhược Tích lắc đầu nói: - Nhược Tích không biết! Nhưng hồi nhỏ nghe các tổ mẫu nói, Trương gia ta trước đây rất lâu, dường như cũng là một gia tộc đứng đầu, chỉ là không biết vì nguyên nhân gì, từ từ suy vong!
- Vậy là đúng rồi! Dương Khai gật gật đầu.
- Nhưng mà... tại sao thứ này có cảm ứng kỳ quái với ta như thế? Những người Trương gia khác thì sao? Trương Nhược Tích hỏi với vẻ mặt mờ mịt.
- Những người khác hẳn là không có, có chỉ là cô nương... Nói tới đây, Dương Khai dừng một chút, nói tiếp: - Có hai loại khả năng: một là bên trong cơ thể cô nương có tồn tại lực huyết mạch gì đó, mà lực huyết mạch này nồng đậm hơn so với những người Trương gia khác, cho nên mới sinh ra phản ứng với Không Linh Ngọc Bích... lực huyết mạch này, hẳn xuất xứ từ chủ nhân của Không Linh Ngọc Bích năm xưa, là một vị tổ tiên của Trương gia!
- Vậy khả năng khác là sao?
- Là cô nương có thể chất đặc thù gì đó! Dương Khai vừa nói vừa nhìn Trương Nhược Tích, chậm rãi lắc đầu nói: - Theo cá nhân ta cảm thấy điều này không có khả năng lắm, bởi vì theo ta nhiều ngày quan sát, cô nương cũng không phải người có thể chất đặc thù!
- Vậy chính là loại khả năng thứ nhất? Trương Nhược Tích hỏi tiếp.
- Không sai! Dương Khai mỉm cười: - Chuyện lực huyết mạch như vậy nói không rõ... Có lẽ huyết mạch của cô nương cực kỳ tương tự với vị tổ tiên năm xưa, cho nên có thể cảm ứng được Không Linh Ngọc Bích!?
- À! Trương Nhược Tích nghe nói vậy, cũng không có phản ứng quá lớn.
- Cô nương không cao hứng ư? Dương Khai có nhiều hứng thú nhìn nàng.
Trương Nhược Tích cau mày nói: - Vì sao tiên sinh hỏi như vậy?
Dương Khai cười nói:
- Xem ra cô nương cũng không biết gì! Ừm! Giải thích như vầy đi: lực huyết mạch của cô nương cực kỳ tương tự với vị tổ tiên kia, lại được Không Linh Ngọc Bích này thừa nhận với một mức độ nào đó, ngày sau thành tựu của cô rất có khả năng sánh với vị tổ tiên kia! Bỗng nhiên Dương Khai hạ thấp thanh âm xuống, nói tiếp: - Không Linh Ngọc Bích không phải là vật phàm thường, có thể làm chủ nhân của nó, tối thiểu cũng là cường giả Đế Tôn Cảnh!
Nghe đến đây, dường như cuối cùng Trương Nhược Tích nghe hiểu, trên mặt run run nói: - Ý của tiên sinh nói là... ngày sau Nhược Tích cũng có thể trở thành cường giả Đế Tôn Cảnh?
Dương Khai gật gật đầu.
- Thật tốt quá! Trương Nhược Tích lộ vẻ mặt vui mừng: - Nếu thật đúng như vậy, thì Nhược Tích nhất định có thể trợ giúp tiên sinh rồi!
Nghe vậy, Dương Khai ngạc nhiên một trận.
Sau khi nàng biết sau này mình có thể trở thành Đế Tôn Cảnh, nghĩ tới điều thứ nhất không ngờ là trợ giúp mình.
Điều này làm cho Dương Khai cảm thấy ấm áp trong lòng.
- Tiên sinh! Ta có thể nhìn vật này một chút không? Trương Nhược Tích tha thiết nhìn Dương Khai hỏi, lại hứng thú nhìn Không Linh Ngọc Bích trên tay hắn.
Vật có quan hệ tới tiền trình ngày sau của nàng như thế, nàng cũng lập tức chú ý nhiều hơn.
- Vốn đang định cho cô nương cầm xem một chút! Dương Khai cười nói, đưa tới Không Linh Ngọc Bích.
Nói thật, từ khi hắn chiếm được Không Linh Ngọc Bích, cũng từng nghiên cứu mấy lần, nhưng đều không có phát hiện gì, chỉ biết là vật này từng được người dùng đại thần thông tế luyện thì hẳn là một kiện bí bảo, nhưng không biết nên sử dụng thế nào.
Hắn bản thân tinh thông lực lượng không gian, thậm chí đã nắm giữ pháp tắc không gian, vậy mà ngay cả hắn đều bó tay không có biện pháp đối với Không Linh Ngọc Bích... Nếu nói trên đời này còn có ai có thể hiểu rõ huyền bí của Không Linh Ngọc Bích, người đó không phải Trương Nhược Tích thì là ai!
Trương Nhược Tích xúc động nhận lấy.
Nhưng lại xuất hiện một màn hai người đều không nghĩ tới.
Ngọc bích kia vừa chạm vào tay Trương Nhược Tích, liền ầm ầm chấn động, phát ra một dao động lực lượng mãnh liệt.
Mà Trương Nhược Tích cũng vào giờ khắc này thân thể mềm mại rung động mạnh, dường như bị dòng điện dẫn vào thân thể.
"Ông ông..." Từ trong Không Linh Ngọc Bích kia truyền ra một tràng tiếng vang kỳ dị, mặt ngoài một mực không có động tĩnh gì, bất chợt xẹt ra từng tia sáng sáng lạn.
Ngay sau đó, bỗng nhiên từ trong ngọc bích bắn ra một hình ảnh kỳ lạ giống như hình chiếu, tràn ngập cả phòng, không ngừng xoay tròn quanh Trương Nhược Tích và ngọc bích.
Dương Khai sắc mặt chợt ngưng trọng, cau mày quan sát, bất ngờ phát hiện những hình ảnh kia lóe lên vô cùng nhanh chóng, nhưng với thị lực của hắn vẫn thấy rõ không ít.
Đình lầu vũ các, mây núi sương mù, đá lởm chởm hỗn loạn, đỉnh núi đứng sừng sững, linh hạc bay lượn, trăm chim tụ tập, suối nước róc rách, ngọn núi sáng tỏ...
Một vài bức hình ảnh đó, phảng phất như cắt ra một mảnh từ trong tiên cảnh nhân gian, khiến người ta nhìn hoa mắt thần trí mê mẫn, lưu luyến quên đường về.
Dương Khai hoảng sợ ngây người.
Mà đúng lúc này, Trương Nhược Tích bỗng nhiên khẽ kêu một tiếng, khí tức trên người cấp tốc yếu bớt, lộ ra dáng vẻ cực kỳ đau đớn, cùng lúc đó, một dao động lực lượng không gian huyền diệu, nổi lên quanh quẩn trong phòng.
Dương Khai mơ hồ nhìn thấy một đường hành lang hư không đen như mực, bỗng nhiên xuất hiện ở chỗ trung tâm gian phòng, chậm chạp thành hình, lại rất không ổn định.
Bên trong đường đi hư vô hỗn độn kia, cũng không biết nối thông đến địa phương nào.
- Bỏ qua! Dương Khai chợt quát to một tiếng, thúc dục nguyên lực trong cơ thể, điều động pháp tắc không gian, áp chế đường hành lang hư không kia ngưng tụ, đồng thời ra sức nhảy một cái, tới trước mặt Trương Nhược Tích, đoạt lấy Không Linh Ngọc Bích.
Hình ảnh khắp phòng, đột nhiên biến mất không thấy, đường hành lang hư không ở giữa phòng kia cũng sụp đổ tiêu tan.
Trương Nhược Tích hừ nhẹ một tiếng, mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Dương Khai không khỏi biến sắc!
Hắn thật không nghĩ tới chỉ là để Trương Nhược Tích cầm Không Linh Ngọc Bích một chút lại phát sinh chuyện như vậy, nếu sớm biết như thế, nói thế nào hắn cũng không dám mạo hiểm chọc tới nguy cơ này.
Thu cất Không Linh Ngọc Bích, Dương Khai xoay mình bế lên Trương Nhược Tích, một mảng nước ướt đẫm tay.
Chỉ trong thời gian chốc lát ngắn ngủi, cả người Trương Nhược Tích đều ướt đẫm mồ hôi.
Đưa nàng đặt trên giường, sau đó Dương Khai nắm cổ tay nàng, rót nguyên lực dạo qua một vòng theo thân mình của nàng, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
Hắn phát hiện sinh cơ trong cơ thể Trương Nhược Tích lại bị rút đi rất nhiều, làm nàng bị tổn thương nguyên khí, vốn một tiểu cô nương mười mấy tuổi, tình huống trong cơ thể lại không khác gì đã sống mấy chục năm.
Loại tổn thương trên cơ sở này cũng không phải linh đan bình thường có thể bổ sung, nếu để mặc nàng không quản tới, thân thể Trương Nhược Tích sẽ cấp tốc già đi...