- Khó giải quyết nha, ma khí của hắn thậm chí ngay cả Đế Bảo của bọn ta đều có thể hủ thực! Trần Văn Hạo nhìn thoáng qua Liệt Dương Kính trên tay Cao Tuyết Đình, lại nhìn một chút Thủy Lưu Kiếm của mình, sắc mặt ngưng trọng. Trên Thủy Lưu Kiếm, cùng một dạng như Liệt Dương Kính, đều có một tầng hắc khí nhàn nhạt bao phủ, hiển nhiên là bị ma khí ăn mòn. Loại trình độ này tuy rằng không đến mức khiến linh tính của Đế Bảo bị hao tổn, nhưng nếu không trừ bỏ, cứ tiếp tục như thế, Đế Bảo thật sự sẽ bị mất đi linh tính lớn. Mỗi một món Đế Bảo sinh ra đều không dễ, vì mỗi một vị Đế Tôn Cảnh quý trọng, bọn họ làm sao cho phép chuyện như vậy xảy ra?
- Thật là một tên phiền toái, xem ra phải động thủ thật rồi. Phong Minh hừ lạnh một tiếng. Trần Văn Hạo cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Khai, trên miệng lại nói với Cao Tuyết Đình một bên:
- Cao sư muội, cần phải dựa vào lực của ngươi. Cao Tuyết Đình cắn răng, dường như cũng hạ quyết tâm quyết định gì đó, mở miệng nói:
- Liệt Dương Kính nếu là bị hủy, các ngươi phải đền cho ta. Phong Minh cười to nói:
- Tốt xấu gì cũng là một món Đế Bảo, làm sao có thể dễ dàng bị hủy diệt như vậy? Đừng nói nhảm, nhanh động thủ đi, muộn nữa sợ sẽ phát sinh biến cố!
Cao Tuyết Đình lúc này mới giương tay một cái. Liệt Dương Kính bay thẳng lên trời cao, tựa như xông vào tận trời vậy. Rất nhanh, Liệt Dương Kính liền cùng mặt trời nóng cháy trên bầu trời trọng hợp lại. Bàn tay trắng nõn của Cao Tuyết Đình bay lên, trên tay pháp quyết biến ảo. Một cỗ lực lượng huyền diệu tràn ngập đi ra từ trên Liệt Dương Kính, mà cả mặt kiếng cũng vù vù không dứt. Trên bầu trời vô cực, mặt trời hừng hực bỗng nhiên nổ bắn ra cột sáng chói mắt, trực tiếp đánh vào trên mặt kiếng của Liệt Dương Kính, xuyên thấu mặt kiếng, phóng xạ tám phía.
- Liệt Dương Thiên Vực, Cửu Dương Tề Huy! Hai tay của Cao Tuyết Đình vây quanh ở bộ ngực, cùng với tốc độ chậm chạp từ từ đẩy về phía trước. Hào quang như ngọn lửa bao trùm ra ngoài. Một phía tiểu thiên địa bị Dương Khai vận dụng lực lượng pháp tắc không gian phong tỏa phát ra thanh âm răng rắc, tựa hồ bị lực lượng gì tránh thoát giam cầm. Ngay sau đó, dị tượng hiển lộ. Trong bầu trời, 9 vầng mặt trời nóng cháy dâng lên quỷ dị. Tia sáng chói mắt kia đâm người gần như không mở mắt nổi. Từ trên mặt trời nóng cháy chiếu xạ xuống dương quang nhiệt độ nóng rực, biến mặt đất thành đất khô cằn. Dương Khai gào thét một tiếng, phảng phất không chịu nổi vô số mặt trời nóng cháy vây quanh, trước tiên làm khó dễ.
Hắn thẳng hướng mà đi, đón đỡ một vầng mặt trời nóng cháy, vung quyền đánh ra. Ầm... Mặt trời nóng cháy treo trên đỉnh đầu trực tiếp bị đánh nát. Nhưng bất quá thời gian chốc lát, lại một vầng mặt trời nóng cháy mới lần nữa nổi lên ở một vị trí khác. Dương Khai giống như nổi điên vậy, không tin lại đánh bể một vầng mặt trời nóng cháy, mà một dạng cảnh tượng vừa rồi lại lần nữa xuất hiện, làm nỗ lực của hắn thành công không.
- Vô dụng, trong Cao đại nhân Liệt Dương Thiên Vực, Loại công kích này hoàn toàn không có khả năng phát huy tác dụng. Hoa Thanh Ti tựa hồ có nghe thấy Liệt Dương Thiên Vực này, bên trong Tiểu Huyền Giới nhìn thấy Dương Khai bôn ba đi nhanh, chậm rãi lắc đầu, nhìn có chút hả hê nói. Con ngươi của pháp thân tích lưu lưu vừa chuyển, hỏi:
- Vậy dạng gì công kích mới coi là hữu dụng?
- Đương nhiên là công kích bản thể của Cao đại nhân. Hoa Thanh Ti nhanh miệng nói thẳng, cười hì hì nói:
- Nhưng trong Liệt Dương Thiên Vực đó, Cao đại nhân không gì làm không được. Thân ảnh mà nàng hiển hóa đi ra hẳn là một đạo hư ảnh mà thôi, chân chính bản thể chỉ sợ không biết ẩn giấu ở địa phương nào.
- Phải nha! Khóe miệng của pháp thân nhêch lên, có chút thâm ý nở nụ cười:
- Ngươi biết thật nhiều a, không hổ là xuất thân Tinh Thần Cung.
Hoa Thanh Ti cười đắc ý. Nếu không phải nàng xuất thân từ thế lực chí tôn của Nam Vực như Tinh Thần Cung, chỉ dựa vào thân phận cùng trình độ của nàng một vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh võ giả thì làm sao có thể hiểu được sự huyền bí trong bí thuật Cao Tuyết Đình? Vào lúc Dương Khai nổi điên công kích những mặt trời nóng cháy đáng ghét đó, một bóng người đã phiêu dật hiện ra ở bên người hắn. Trên tay trường kiếm kiếm đạo pháp tắc ngưng tụ, lấy tốc độ chậm chạp mà lại cẩn thận đâm tới hắn.
- Tam Thiên Kiếm Đạo! Trần Văn Hạo quát khẽ trong miệng. Một kiếm đó đâm ra, 9 vầng mặt trời nóng cháy ở bầu trời tựa hồ đều trở nên ảm nhiên thất sắc. Trong thiên địa, chỉ còn lại có công lực một kiếm trọn đời của Trần Văn Hạo ngưng tụ. Bóng kiếm lóe lên. Máu tươi bay ra. Ma khí sôi trào. Dương Khai gào thét. Một kiếm này, cuối cùng cũng lập được công lớn. Trực tiếp đâm vào chỗ ngực bụng Dương Khai, mang theo một mảnh Kim huyết máu tươi. Bị đau, Dương Khai đưa ra long trảo, một tay nắm chắc Thủy Lưu Kiếm. Hắn không để ý chút nào mũi kiếm sắc bén cắt trên bàn tay mình, một tay biến thành bàn tay to lớn che trời, chụp mạnh tới Trần Văn Hạo. Mi mắt của Trần Văn Hạo co rụt lại, muốn lui về sau, lại hoảng sợ phát hiện lực lượng pháp tắc không gian quỷ dị đó lần nữa tới người, khiến hắn không khỏi chợt ngừng động tác.
Cứ trì hoãn một chút thời gian như vậy, bàn tay của Dương Khai đã gần ngay trước mắt.
- Di Hình Hoán Vị! Thanh âm của Cao Tuyết Đình vang lên, hai tay tạo thành chữ thập đưa về phía trước. Một vầng mặt trời nóng cháy treo trời cao bỗng nhiên thay thế Trần Văn Hạo, bị bàn tay to lớn che trời trực tiếp chụp nát. Mà bên kia cách đó không xa, thân ảnh của Trần Văn Hạo hiển lộ ra. Sắc mặt hơi có chút trắng bệch, gật đầu ra hiệu cám ơn với Cao Tuyết Đình. Vừa mới nếu không có Cao Tuyết Đình thi triển bí thuật đem ông ta đi, ông ta nhất định là phải bị thương.
- Ngươi có phải còn quên mất người nào hay không?
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên phía sau Dương Khai, thừa dịp thơi điêm Dương Khai cùng Trần Văn Hạo dây dưa, Phong Minh đã cầm trong tay Nhạn Lôi Thương tấn công đến gần Dương Khai. Mũi thương hướng phía trước một chút, nguyên lực ngưng một chút, chợt bộc phát ra.
- Nhạn Lôi Oanh! Chỗ mũi thương đó, chợt dâng lên một lôi cầu to lớn, bên trong tràn đầy lôi lực đủ để hủy diệt thiên địa cuồng bạo, chợt nổ tung bên cạnh người Dương Khai. Điện lôi loạn vũ, ngân xà bôn tẩu, mặt đất biến thành một mảnh điện vực. Vào khoảnh khắc đó ma khí sau lưng Dương Khai xuất hiện sự thiếu sót ngắn ngủi, lộ ra thân ảnh tràn đầy xương trắng. Một kích này tựa hồ tạo thành tổn thương thật lớn đối với hắn. Phong Minh còn chưa kịp cao hứng, liền gặp được Dương Khai chợt quay đầu, một chưởng đánh tới phía ông ta.
- Dám coi thường người sao? Phong Minh mắt thấy Dương Khai phần phật phần phật công tới, giận tím mặt, một chút trường thương, lại lần nữa đánh tới. Nhưng lần này lại là đâm vào hư không. Bóng người phía trước biến mất không thấy. Phong Minh bản năng trong lòng căng thẳng, thu thương lui về sau, đầy mặt vẻ đề phòng. Cùng chiến đấu dù sao cũng là một sự tồn tại kinh khủng có thể điều động pháp tắc không gian, Phong Minh cũng không dám có chút phớt lờ. Cùng lúc đó, thần niệm của Trần Văn Hạo cũng phô ra, muốn tìm ra bóng dáng của Dương Khai. Nhưng vào giờ khắc này, một tiếng duyên dáng gọi to đột nhiên truyền ra. Ở một địa phương không có một bóng người, thân ảnh của Cao Tuyết Đình lảo đảo hiện ra. Theo sát phía sau là Dương Khai như Thần Ma phủ xuống vậy, đằng đằng sát khí.
- Ngươi làm sao có thể... Gương mặt của Cao Tuyết Đình không thể tưởng tượng nổi. Bất kể như thế nào cũng không thể tin được Dương Khai có thể tinh chuẩn tìm được chỗ ẩn thân của mình trong Liệt Dương Thiên Vực, đồng thời đánh lén đến mình. Mắt thấy bóng người đen nhánh giết tới phía mình, một cỗ khí tức tử vong nghênh diện phốc tới. Trong mông lung, nàng dường như nghe được Tử Thần gọi về!
- Kiếm Đạo Vô Cương! Thời khắc mấu chốt, Trần Văn Hạo cầm kiếm đánh tới, Thủy Lưu Kiếm điểm ra, chung quanh đều là kiếm khí vô cùng, cuồng phong mưa rào đánh tới Dương Khai. Dương Khai gầm thét, ma khí bên ngoài thân sôi trào, hóa thành từng đạo linh xà phi vụt ra ngoài, cùng kiếm khí kia tranh hùng. Xì xì xì xì... Kiếm khí trừ khử, linh xà lui tan.
Thân hình của Dương Khai hiển lộ. Cao Tuyết Đình thối lui đến bên cạnh Trần Văn Hạo, mặt tái nhợt, quần áo đều bị mồ hôi làm ướt.
- Người này còn có thần trí sao? Phong Minh mở to hai mắt nhìn, kinh thanh hỏi. Vừa rồi Dương Khai lấy hắn làm mồi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mình lại lặng yên không một tiếng động đánh lén tới Cao Tuyết Đình. Đây căn bản không phải một tên ma nhân đánh mất lý trí gây nên, đây rõ ràng là một loại phương thức chiến đấu vô cùng linh tính. Mặc dù là mình có thực lực như hắn cũng không có khả năng làm tốt hơn.
- Có thể có, có thể không có! Trần Văn Hạo thu kiếm khoanh tay. Thân hình như núi bất động, như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, tán phát kiếm ý kinh người, nói:
- Ma đầu, hôm nay cho ngươi kiến thức kiếm đạo của ta! Sau khi ông ta nói xong, lộ vẻ sát ý, kiếm khí nhanh chóng. Trần Văn Hạo nổi giận thúc dục nguyên lực, chỉ một thoáng, kiếm thuật tinh diệu triển lộ không bỏ sót. Từng chiêu kiếm thế ngưng ở thân kiếm, hội tụ lực lượng pháp tắc, chợt xuất thủ. Trong nháy mắt ông ta động thủ, thân ảnh của Cao Tuyết Đình lần nữa biến mất trong Liệt Dương Thiên Vực. Nhưng 9 vầng mặt trời nóng cháy treo lơ lửng trên không trung, lại đang nổ bắn ra quang huy, biến thành 9 đạo quang trụ, đánh xuống Dương Khai, phong tỏa thiên địa. Phong Minh cầm trong tay Nhạn Lôi Thương, cũng thi triển ra tinh diệu đã học cả đời, đánh tới các chỗ yếu hại của Dương Khai.
Trong lúc nhất thời, tam đại Đế Tôn cảnh đồng loạt xuất thủ, muốn trảm yêu trừ ma, bảo vệ nhân gian thanh minh. Dương Khai chỉ nổi giận gầm lên một tiếng, với bất biến ứng vạn biến. Ma vân trên người nhào lộn. Các loại chiêu thức đơn giản thô bạo được thi triển ra, nhưng chỉ rơi vào hạ phong. Ba người nếu muốn giết hắn, trong khoảng thời gian ngắn gần như không có khả năng. Ma vân bên ngoài người hắn cụ bị lực phòng ngự mạnh, mặc dù là các loại bí thuật cùng Đế Bảo của tam đại Đế Tôn cảnh công kích, cũng rất khó phá khai. Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt không có ánh sáng. Bên trong Tiểu Huyền Giới, Hoa Thanh Ti im lặng thật lâu, mắt đẹp khẽ run. Có thể rõ ràng quan sát được cường giả Đế Tôn Cảnh chiến đấu như thế, đối với nàng loại Đạo Nguyên tam tầng cảnh võ giả này mà nói, cũng là một loại cơ duyên to lớn. Đáng tiếc chiến trường phụ cận của cường giả Đế Tôn Cảnh quá nguy hiểm, bình thường võ giả căn bản không có cơ hội quan sát. Nàng lại cơ duyên xảo hợp, gặp may mắn nhìn từ đầu tới đuôi. Nàng đã không các loại niệm đầu muốn Dương Khai mau sớm chết đi trước đó nữa, mà rơi vào trầm tư trong xem cuộc chiến, một bộ dáng như có điều được. Pháp thân nhìn nàng một cái, khóe miệng nhếch lên, cũng không quấy nhiễu nàng.
Lúc pháp thân quay đầu nhìn về phía chiến trường, nó cũng lộ ra vẻ lo âu sâu đậm. Tuy rằng chiếm cứ từ mặt ngoài xem ra là lâm vào trong giằng co, nhưng bản thể dù sao chỉ là một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả, mặc dù mượn ma khí, đồng thời đối kháng ba vị Đế Tôn Cảnh cũng có chút lực không bằng. Bản thể không ngừng bị thương, chính là chứng minh tốt nhất. Đây ngược lại cũng không sao, mấu chốt là bản thể biết rõ không địch nổi, nhưng cũng không chạy trốn, đây mới khiến pháp thân lo lắng nhất. Bản thể rốt cuộc có còn thần trí của mình hay không, pháp thân cũng không rõ lắm. Hắn thử liên lạc bản thể, chợt từ bên kia không lấy được bất kỳ đáp lại nào, ngược lại thì vừa rồi lén lén lút lút nói cho bản thể biết sơ hở về Liệt Dương Thiên Vực bí thuật của Cao Tuyết Đình, bản thể cũng để ý tới. Bằng không, bản thể cũng không đến mức bắt được chỗ ẩn tàng của Cao Tuyết Đình, thiếu chút nữa còn bị thương nặng đối phương. Chợt thu được lực lượng cường đại như thế, hơn nữa còn là Cự Ma thượng cổ lực tà ác thô bạo, đối với bản thể tuyệt đối không là chuyện tốt gì, một khi kéo dài thời gian lâu dài, ai cũng không nói chính xác sẽ phát sinh cái gì. - Khó giải quyết nha, ma khí của hắn thậm chí ngay cả Đế Bảo của bọn ta đều có thể hủ thực! Trần Văn Hạo nhìn thoáng qua Liệt Dương Kính trên tay Cao Tuyết Đình, lại nhìn một chút Thủy Lưu Kiếm của mình, sắc mặt ngưng trọng. Trên Thủy Lưu Kiếm, cùng một dạng như Liệt Dương Kính, đều có một tầng hắc khí nhàn nhạt bao phủ, hiển nhiên là bị ma khí ăn mòn. Loại trình độ này tuy rằng không đến mức khiến linh tính của Đế Bảo bị hao tổn, nhưng nếu không trừ bỏ, cứ tiếp tục như thế, Đế Bảo thật sự sẽ bị mất đi linh tính lớn. Mỗi một món Đế Bảo sinh ra đều không dễ, vì mỗi một vị Đế Tôn Cảnh quý trọng, bọn họ làm sao cho phép chuyện như vậy xảy ra?
- Thật là một tên phiền toái, xem ra phải động thủ thật rồi. Phong Minh hừ lạnh một tiếng. Trần Văn Hạo cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm Dương Khai, trên miệng lại nói với Cao Tuyết Đình một bên:
- Cao sư muội, cần phải dựa vào lực của ngươi. Cao Tuyết Đình cắn răng, dường như cũng hạ quyết tâm quyết định gì đó, mở miệng nói:
- Liệt Dương Kính nếu là bị hủy, các ngươi phải đền cho ta. Phong Minh cười to nói:
- Tốt xấu gì cũng là một món Đế Bảo, làm sao có thể dễ dàng bị hủy diệt như vậy? Đừng nói nhảm, nhanh động thủ đi, muộn nữa sợ sẽ phát sinh biến cố!
Cao Tuyết Đình lúc này mới giương tay một cái. Liệt Dương Kính bay thẳng lên trời cao, tựa như xông vào tận trời vậy. Rất nhanh, Liệt Dương Kính liền cùng mặt trời nóng cháy trên bầu trời trọng hợp lại. Bàn tay trắng nõn của Cao Tuyết Đình bay lên, trên tay pháp quyết biến ảo. Một cỗ lực lượng huyền diệu tràn ngập đi ra từ trên Liệt Dương Kính, mà cả mặt kiếng cũng vù vù không dứt. Trên bầu trời vô cực, mặt trời hừng hực bỗng nhiên nổ bắn ra cột sáng chói mắt, trực tiếp đánh vào trên mặt kiếng của Liệt Dương Kính, xuyên thấu mặt kiếng, phóng xạ tám phía.
- Liệt Dương Thiên Vực, Cửu Dương Tề Huy! Hai tay của Cao Tuyết Đình vây quanh ở bộ ngực, cùng với tốc độ chậm chạp từ từ đẩy về phía trước. Hào quang như ngọn lửa bao trùm ra ngoài. Một phía tiểu thiên địa bị Dương Khai vận dụng lực lượng pháp tắc không gian phong tỏa phát ra thanh âm răng rắc, tựa hồ bị lực lượng gì tránh thoát giam cầm. Ngay sau đó, dị tượng hiển lộ. Trong bầu trời, 9 vầng mặt trời nóng cháy dâng lên quỷ dị. Tia sáng chói mắt kia đâm người gần như không mở mắt nổi. Từ trên mặt trời nóng cháy chiếu xạ xuống dương quang nhiệt độ nóng rực, biến mặt đất thành đất khô cằn. Dương Khai gào thét một tiếng, phảng phất không chịu nổi vô số mặt trời nóng cháy vây quanh, trước tiên làm khó dễ.
Hắn thẳng hướng mà đi, đón đỡ một vầng mặt trời nóng cháy, vung quyền đánh ra. Ầm... Mặt trời nóng cháy treo trên đỉnh đầu trực tiếp bị đánh nát. Nhưng bất quá thời gian chốc lát, lại một vầng mặt trời nóng cháy mới lần nữa nổi lên ở một vị trí khác. Dương Khai giống như nổi điên vậy, không tin lại đánh bể một vầng mặt trời nóng cháy, mà một dạng cảnh tượng vừa rồi lại lần nữa xuất hiện, làm nỗ lực của hắn thành công không.
- Vô dụng, trong Cao đại nhân Liệt Dương Thiên Vực, Loại công kích này hoàn toàn không có khả năng phát huy tác dụng. Hoa Thanh Ti tựa hồ có nghe thấy Liệt Dương Thiên Vực này, bên trong Tiểu Huyền Giới nhìn thấy Dương Khai bôn ba đi nhanh, chậm rãi lắc đầu, nhìn có chút hả hê nói. Con ngươi của pháp thân tích lưu lưu vừa chuyển, hỏi:
- Vậy dạng gì công kích mới coi là hữu dụng?
- Đương nhiên là công kích bản thể của Cao đại nhân. Hoa Thanh Ti nhanh miệng nói thẳng, cười hì hì nói:
- Nhưng trong Liệt Dương Thiên Vực đó, Cao đại nhân không gì làm không được. Thân ảnh mà nàng hiển hóa đi ra hẳn là một đạo hư ảnh mà thôi, chân chính bản thể chỉ sợ không biết ẩn giấu ở địa phương nào.
- Phải nha! Khóe miệng của pháp thân nhêch lên, có chút thâm ý nở nụ cười:
- Ngươi biết thật nhiều a, không hổ là xuất thân Tinh Thần Cung.
Hoa Thanh Ti cười đắc ý. Nếu không phải nàng xuất thân từ thế lực chí tôn của Nam Vực như Tinh Thần Cung, chỉ dựa vào thân phận cùng trình độ của nàng một vị Đạo Nguyên tam tầng cảnh võ giả thì làm sao có thể hiểu được sự huyền bí trong bí thuật Cao Tuyết Đình? Vào lúc Dương Khai nổi điên công kích những mặt trời nóng cháy đáng ghét đó, một bóng người đã phiêu dật hiện ra ở bên người hắn. Trên tay trường kiếm kiếm đạo pháp tắc ngưng tụ, lấy tốc độ chậm chạp mà lại cẩn thận đâm tới hắn.
- Tam Thiên Kiếm Đạo! Trần Văn Hạo quát khẽ trong miệng. Một kiếm đó đâm ra, 9 vầng mặt trời nóng cháy ở bầu trời tựa hồ đều trở nên ảm nhiên thất sắc. Trong thiên địa, chỉ còn lại có công lực một kiếm trọn đời của Trần Văn Hạo ngưng tụ. Bóng kiếm lóe lên. Máu tươi bay ra. Ma khí sôi trào. Dương Khai gào thét. Một kiếm này, cuối cùng cũng lập được công lớn. Trực tiếp đâm vào chỗ ngực bụng Dương Khai, mang theo một mảnh Kim huyết máu tươi. Bị đau, Dương Khai đưa ra long trảo, một tay nắm chắc Thủy Lưu Kiếm. Hắn không để ý chút nào mũi kiếm sắc bén cắt trên bàn tay mình, một tay biến thành bàn tay to lớn che trời, chụp mạnh tới Trần Văn Hạo. Mi mắt của Trần Văn Hạo co rụt lại, muốn lui về sau, lại hoảng sợ phát hiện lực lượng pháp tắc không gian quỷ dị đó lần nữa tới người, khiến hắn không khỏi chợt ngừng động tác.
Cứ trì hoãn một chút thời gian như vậy, bàn tay của Dương Khai đã gần ngay trước mắt.
- Di Hình Hoán Vị! Thanh âm của Cao Tuyết Đình vang lên, hai tay tạo thành chữ thập đưa về phía trước. Một vầng mặt trời nóng cháy treo trời cao bỗng nhiên thay thế Trần Văn Hạo, bị bàn tay to lớn che trời trực tiếp chụp nát. Mà bên kia cách đó không xa, thân ảnh của Trần Văn Hạo hiển lộ ra. Sắc mặt hơi có chút trắng bệch, gật đầu ra hiệu cám ơn với Cao Tuyết Đình. Vừa mới nếu không có Cao Tuyết Đình thi triển bí thuật đem ông ta đi, ông ta nhất định là phải bị thương.
- Ngươi có phải còn quên mất người nào hay không?
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên phía sau Dương Khai, thừa dịp thơi điêm Dương Khai cùng Trần Văn Hạo dây dưa, Phong Minh đã cầm trong tay Nhạn Lôi Thương tấn công đến gần Dương Khai. Mũi thương hướng phía trước một chút, nguyên lực ngưng một chút, chợt bộc phát ra.
- Nhạn Lôi Oanh! Chỗ mũi thương đó, chợt dâng lên một lôi cầu to lớn, bên trong tràn đầy lôi lực đủ để hủy diệt thiên địa cuồng bạo, chợt nổ tung bên cạnh người Dương Khai. Điện lôi loạn vũ, ngân xà bôn tẩu, mặt đất biến thành một mảnh điện vực. Vào khoảnh khắc đó ma khí sau lưng Dương Khai xuất hiện sự thiếu sót ngắn ngủi, lộ ra thân ảnh tràn đầy xương trắng. Một kích này tựa hồ tạo thành tổn thương thật lớn đối với hắn. Phong Minh còn chưa kịp cao hứng, liền gặp được Dương Khai chợt quay đầu, một chưởng đánh tới phía ông ta.
- Dám coi thường người sao? Phong Minh mắt thấy Dương Khai phần phật phần phật công tới, giận tím mặt, một chút trường thương, lại lần nữa đánh tới. Nhưng lần này lại là đâm vào hư không. Bóng người phía trước biến mất không thấy. Phong Minh bản năng trong lòng căng thẳng, thu thương lui về sau, đầy mặt vẻ đề phòng. Cùng chiến đấu dù sao cũng là một sự tồn tại kinh khủng có thể điều động pháp tắc không gian, Phong Minh cũng không dám có chút phớt lờ. Cùng lúc đó, thần niệm của Trần Văn Hạo cũng phô ra, muốn tìm ra bóng dáng của Dương Khai. Nhưng vào giờ khắc này, một tiếng duyên dáng gọi to đột nhiên truyền ra. Ở một địa phương không có một bóng người, thân ảnh của Cao Tuyết Đình lảo đảo hiện ra. Theo sát phía sau là Dương Khai như Thần Ma phủ xuống vậy, đằng đằng sát khí.
- Ngươi làm sao có thể... Gương mặt của Cao Tuyết Đình không thể tưởng tượng nổi. Bất kể như thế nào cũng không thể tin được Dương Khai có thể tinh chuẩn tìm được chỗ ẩn thân của mình trong Liệt Dương Thiên Vực, đồng thời đánh lén đến mình. Mắt thấy bóng người đen nhánh giết tới phía mình, một cỗ khí tức tử vong nghênh diện phốc tới. Trong mông lung, nàng dường như nghe được Tử Thần gọi về!
- Kiếm Đạo Vô Cương! Thời khắc mấu chốt, Trần Văn Hạo cầm kiếm đánh tới, Thủy Lưu Kiếm điểm ra, chung quanh đều là kiếm khí vô cùng, cuồng phong mưa rào đánh tới Dương Khai. Dương Khai gầm thét, ma khí bên ngoài thân sôi trào, hóa thành từng đạo linh xà phi vụt ra ngoài, cùng kiếm khí kia tranh hùng. Xì xì xì xì... Kiếm khí trừ khử, linh xà lui tan.
Thân hình của Dương Khai hiển lộ. Cao Tuyết Đình thối lui đến bên cạnh Trần Văn Hạo, mặt tái nhợt, quần áo đều bị mồ hôi làm ướt.
- Người này còn có thần trí sao? Phong Minh mở to hai mắt nhìn, kinh thanh hỏi. Vừa rồi Dương Khai lấy hắn làm mồi, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mình lại lặng yên không một tiếng động đánh lén tới Cao Tuyết Đình. Đây căn bản không phải một tên ma nhân đánh mất lý trí gây nên, đây rõ ràng là một loại phương thức chiến đấu vô cùng linh tính. Mặc dù là mình có thực lực như hắn cũng không có khả năng làm tốt hơn.
- Có thể có, có thể không có! Trần Văn Hạo thu kiếm khoanh tay. Thân hình như núi bất động, như một thanh kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, tán phát kiếm ý kinh người, nói:
- Ma đầu, hôm nay cho ngươi kiến thức kiếm đạo của ta! Sau khi ông ta nói xong, lộ vẻ sát ý, kiếm khí nhanh chóng. Trần Văn Hạo nổi giận thúc dục nguyên lực, chỉ một thoáng, kiếm thuật tinh diệu triển lộ không bỏ sót. Từng chiêu kiếm thế ngưng ở thân kiếm, hội tụ lực lượng pháp tắc, chợt xuất thủ. Trong nháy mắt ông ta động thủ, thân ảnh của Cao Tuyết Đình lần nữa biến mất trong Liệt Dương Thiên Vực. Nhưng 9 vầng mặt trời nóng cháy treo lơ lửng trên không trung, lại đang nổ bắn ra quang huy, biến thành 9 đạo quang trụ, đánh xuống Dương Khai, phong tỏa thiên địa. Phong Minh cầm trong tay Nhạn Lôi Thương, cũng thi triển ra tinh diệu đã học cả đời, đánh tới các chỗ yếu hại của Dương Khai.
Trong lúc nhất thời, tam đại Đế Tôn cảnh đồng loạt xuất thủ, muốn trảm yêu trừ ma, bảo vệ nhân gian thanh minh. Dương Khai chỉ nổi giận gầm lên một tiếng, với bất biến ứng vạn biến. Ma vân trên người nhào lộn. Các loại chiêu thức đơn giản thô bạo được thi triển ra, nhưng chỉ rơi vào hạ phong. Ba người nếu muốn giết hắn, trong khoảng thời gian ngắn gần như không có khả năng. Ma vân bên ngoài người hắn cụ bị lực phòng ngự mạnh, mặc dù là các loại bí thuật cùng Đế Bảo của tam đại Đế Tôn cảnh công kích, cũng rất khó phá khai. Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt không có ánh sáng. Bên trong Tiểu Huyền Giới, Hoa Thanh Ti im lặng thật lâu, mắt đẹp khẽ run. Có thể rõ ràng quan sát được cường giả Đế Tôn Cảnh chiến đấu như thế, đối với nàng loại Đạo Nguyên tam tầng cảnh võ giả này mà nói, cũng là một loại cơ duyên to lớn. Đáng tiếc chiến trường phụ cận của cường giả Đế Tôn Cảnh quá nguy hiểm, bình thường võ giả căn bản không có cơ hội quan sát. Nàng lại cơ duyên xảo hợp, gặp may mắn nhìn từ đầu tới đuôi. Nàng đã không các loại niệm đầu muốn Dương Khai mau sớm chết đi trước đó nữa, mà rơi vào trầm tư trong xem cuộc chiến, một bộ dáng như có điều được. Pháp thân nhìn nàng một cái, khóe miệng nhếch lên, cũng không quấy nhiễu nàng.
Lúc pháp thân quay đầu nhìn về phía chiến trường, nó cũng lộ ra vẻ lo âu sâu đậm. Tuy rằng chiếm cứ từ mặt ngoài xem ra là lâm vào trong giằng co, nhưng bản thể dù sao chỉ là một Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả, mặc dù mượn ma khí, đồng thời đối kháng ba vị Đế Tôn Cảnh cũng có chút lực không bằng. Bản thể không ngừng bị thương, chính là chứng minh tốt nhất. Đây ngược lại cũng không sao, mấu chốt là bản thể biết rõ không địch nổi, nhưng cũng không chạy trốn, đây mới khiến pháp thân lo lắng nhất. Bản thể rốt cuộc có còn thần trí của mình hay không, pháp thân cũng không rõ lắm. Hắn thử liên lạc bản thể, chợt từ bên kia không lấy được bất kỳ đáp lại nào, ngược lại thì vừa rồi lén lén lút lút nói cho bản thể biết sơ hở về Liệt Dương Thiên Vực bí thuật của Cao Tuyết Đình, bản thể cũng để ý tới. Bằng không, bản thể cũng không đến mức bắt được chỗ ẩn tàng của Cao Tuyết Đình, thiếu chút nữa còn bị thương nặng đối phương. Chợt thu được lực lượng cường đại như thế, hơn nữa còn là Cự Ma thượng cổ lực tà ác thô bạo, đối với bản thể tuyệt đối không là chuyện tốt gì, một khi kéo dài thời gian lâu dài, ai cũng không nói chính xác sẽ phát sinh cái gì.