Tinh quang bay tán lạc đầy trời, như từng viên thiên thạch giáng xuống từ trên trời, mang theo uy năng khó có thể tưởng tượng, đập người họ Phó không ngừng kêu khổ. Truy Tinh Tiễn, Tinh Lạc, đều là bí thuật của Tinh Thần Cung. Hoa Thanh Ti biết thi triển ra hiển nhiên là bởi vì nàng chính là người của Tinh Thần Cung. Sau khi đã nhận ra điểm này, nam nhân họ Phó cảm thấy cay đắng như trong miệng ăn phải cây hoàng liên vậy. Từ ban đầu, hắn liền một bộ dáng cao cao tại thượng không coi vào đâu những người khác, chỗ ỷ lại đơn giản chính là tu vi cao thâm của mình và Phi Thánh Cung sau lưng.
Dõi mắt cả Nam Vực, Phi Thánh Cung tuy rằng không tính là tông môn đứng đầu, nhưng dầu gì cũng có một vị cường giả Đế Tôn Cảnh trấn giữ, ít nhiều có chút danh khí. Nếu không như thế, Ninh Viễn Thành ngày đó, giờ này người họ Phó làm sao không coi ai ra gì, dám ở Phong Lâm Thành diệu võ dương oai như thế chứ? Nhưng cho đến lúc này, người họ Phó mới bỗng nhiên phát hiện, Hoa Thanh Ti có lai lịch còn phải lớn hơn so với mình. Điều này làm cho hắn khiếp sợ rất nhiều cũng có chút thẹn quá thành giận! Loại cảm giác này thật giống như mình khoe khoang tài phú trước mặt một tên ăn mày. Kết quả tên ăn mày đó thuận tay vỗ ra mấy khối kim chuyên đập trên mặt, đập mình sưng mặt sưng mũi...
Lập tức, cảm giác ưu việt của người họ Phó liền không còn sót lại chút gì, không chỉ có như thế, còn có chút bó tay bó chân. Đối thủ có thể là đến từ Tinh Thần Cung tông môn đứng đầu nhất của Nam Vực, người như vậy, hắn làm sao dám cùng là địch? Nếu là đánh thua cũng đã đành, nếu là thắng... hậu quả thiết tưởng không chịu nổi a. Vì thế một màn tức cười xuất hiện, đối mặt các loại bí thuật tầng tầng lớp lớp của Hoa Thanh Ti, người họ Phó chỉ có phần chống đỡ, căn bản không dám trả đòn công kích. Mà Hoa Thanh Ti lại không có ý tứ từ bỏ chút nào, chẳng những bí thuật liên tiếp thi triển, bí bảo cũng bị tế ra, hoàn toàn áp chế người họ Phó.
Bên kia, Dương Khai lẳng lặng đứng trước vách đá phong ấn trong lòng cũng không ngừng kêu khổ.
Đúng như Tần Ngọc quan sát được vậy, sau khi hắn bị Khương Thái Sinh tự bạo đánh sâu vào làm văng lên một ngụm máu vàng trên phong ấn, bản thân hắn lập tức cùng phong ấn có một loại liên lạc không hiểu. Hắn có thể tinh tường cảm thấy, phía sau phong ấn đó có một ý chí cực kỳ kinh khủng, đang lẳng lặng chăm chú nhìn mình. Điều này làm cho cả người hắn cứng lên, căn bản không thể động đậy. Mãi cho đến khi ma khí thượng cổ tinh thuần rót vào trong cơ thể, Dương Khai cũng vẫn như cũ vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đây hết thảy đã xảy ra.
Vật bị phong ấn phía sau vách đá rốt cuộc là cái gì? Dương Khai cũng không biết rồi. Chẳng qua chỉ quan sát được từ trong thức hải của Khương Sở Hà, vậy hẳn là một phần thân thể của Cự Ma thượng cổ, đến cuối cùng là một phần mà hắn hoàn toàn không biết. Tuy nhiên nếu bị phong ấn ở đây như thế, như vậy thì nói rõ đó là sự tồn tại căn bản không thể tiêu diệt. Thời kỳ thượng cổ những cường giả Đế Tôn Cảnh đó nếu thật có thể giải quyết hậu hoạn này, cũng sẽ không bị ép bất đắc dĩ lựa chọn phong ấn. Đáng tiếc vô số năm tháng trôi qua, Phong Ấn Chi Địa thương hải tang điền. Địa lý thay đổi, dẫn tới cuối cùng bị người của Khương gia phá hủy. Theo ma khí thượng cổ tinh thuần rót vào, Dương Khai chỉ cảm thấy cả người khó chịu, ý thức cũng không trở lại thanh tỉnh như trước, trong đầu hồn hồn ngạc ngạc... Ngay lúc người họ Phó xuất thủ tới phía hắn, hắn còn cho là mình lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ai biết được tối hậu quan đầu lại là Hoa Thanh Ti người nữ nhân này cứu mình một mạng. Điều này làm cho hắn may mắn rất nhiều, cũng có chút nghi ngờ không hiểu, không biết Hoa Thanh Ti vì sao làm như vậy? Thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều ma khí rót vào, cả người Dương Khai đã hoàn toàn biến mất không thấy. Ngay chỗ ấy, chỉ có một đoàn hắc động tối đen như mực phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy sáng rực. Bỗng nhiên, trong đầu Dương Khai vang lên một thanh âm to lớn.
Thanh âm đó phảng phất là sự rung động đến từ sâu trong tâm linh, lại phảng phất là tiếng kêu đến từ thượng cổ. Thanh âm đinh tai nhức óc lại làm cho người nghe không rõ rốt cuộc đang nói cái gì. Thất khiếu của Dương Khai trong nháy mắt chảy ra máu tươi. Huyết dịch của Kim huyết cũng không rơi xuống, mà là bị lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, bay về phía chỗ vách đá, dung hợp vào trong phong ấn. Bỗng nhiên, cả người Dương Khai chấn động, trợn to hai tròng mắt, chặt chẽ đưa mắt nhìn phía trước. Trong thế giới cùng thị giác của hắn, hết thảy tất cả đều biến mất không thấy, thân mình dường như đặt mình vào hư không trong hắc động, không thấy được chút nào ánh sáng. Bốn phía có chỉ là hắc ám vô biên đó, làm cho lòng người sinh tuyệt vọng cùng sợ hãi. Mà trên vòm trời đen nhánh kia, một con mắt duy nhất to lớn nằm vắt ngang. Con mắt duy nhất gần như che đậy nửa bầu trời, vô cùng tối đen, sâu sắc u tĩnh. Bên trong dường như tích chứa lực lượng huyền diệu vô cùng, dẫn dắt thần hồn của Dương Khai, khiến thần hồn cùng với nó phát sinh cộng minh.
- Con ngươi đen!
Trong lòng của Dương Khai kinh hãi, lập tức sáng tỏ đây cũng là con mắt duy nhất đen như mực của Cự Ma thượng cổ. Một màn mà hắn quan sát được trong ý thức của Khương Sở Hà. Từng đạo tia sáng đen như mực bắn nhanh từ bên trong con mắt duy nhất của thượng cổ Hắc Đồng Cự Ma, đánh vào những cường đại Đế Tôn Cảnh hoa rơi nước chảy, chiến hạm sụp đổ. Tia sáng đen nhánh kia dường như mạnh hơn so với uy năng của Đế Bảo phát huy được! Thì ra là thế! Giờ khắc này, trong lòng Dương Khai bỗng nhiên hiểu rõ, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ bị phong ấn ở chỗ này rốt cuộc là thứ gì của Cự Ma thượng cổ. Hiển nhiên chính là Hắc Đồng Con mắt duy nhất! Cự Ma thượng cổ Hắc Đồng Con mắt duy nhất nắm thiên địa tạo hóa mà thành, tuyệt không ai có thể hủy diệt. Những đại năng chi sĩ đó bản lãnh thông thiên dùng hết phương pháp cũng không thể khiến Hắc Đồng Con mắt duy nhất này biến mất, chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn phong ấn. Tuy rằng hiểu rõ, nhưng Dương Khai thời khắc này lại là cái gì cũng làm không được. Mặc dù bản thân Cự Ma thượng cổ đã chết đi vô số năm, nhưng bên trong Hắc Đồng Con mắt duy nhất lại vẫn như cũ thừa tái một phần ý chí của nó.
Ý chí cường đại đó căn bản không phải một người Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả có thể ngăn cản. Dương Khai chỉ có thể bị động ngắm nhìn. Dưới con ngươi đen che trời đó, Dương Khai giống như con kiến nhỏ bé vậy, bé nhỏ không đáng kể. Bất chợt, Hắc Đồng Con mắt duy nhất dường như chú ý tới sự tồn tại của Dương Khai, đưa mắt phóng đến đây. Trong nháy mắt, Dương Khai liền cảm thấy bên trong thức hải đau đớn kịch liệt, thần hồn giống như sắp bị xé rách. Hắn không nhịn được lên tiếng hô to. Ma khí vô biên thông qua phong ấn hư hại, rất xa không ngừng tràn ngập vào thân thể của hắn, khiến máu thịt của hắn hỏng mất. Nhưng dưới tác dụng song trọng của Kim huyết cùng ma khí, lại nhanh chóng trọng tổ sống lại. Loại đau nhức này quả thực cho người ta khó có thể thừa nhận hơn so với thiên đao vạn quả trong truyền thuyết.
Mà càng làm cho Dương Khai vạn phần hoảng sợ chính là, Hắc Đồng Con mắt duy nhất một mực treo lơ lửng trên không trung, nhưng lại nhanh chóng ép tới gần hắn. Dương Khai có thể rõ ràng cảm thấy một cỗ tâm tình mừng rỡ đang truyền ra từ trong con ngươi đen, dường như chờ vô số năm rốt cuộc tìm được cái gì vậy. Một lát sau, con ngươi đen trực tiếp bao phủ Dương Khai, giống như vật vô hình, tràn vào bên trong thân thể hắn. Giờ khắc này, một đạo năng lượng trụ đen như mực bỗng nhiên lấy Dương Khai làm tâm điểm, ầm ầm bộc phát ra, xông thẳng lên trời, tách ra tầng mây, đã tới phía đỉnh chân trời. Mà ma khí vô biên tràn ngập phương viên mấy chục ngàn dặm dường như cũng bị cái gì dẫn dắt, từ vị trí hoặc xa hoặc gần lăn lộn mà đến, điên cuồng hội tụ về phía Dương Khai.
Trong ma khí, vô số ma vật bị ma hóa hết thảy thay đổi thân mình, nhìn về phía chỗ vị trí của Dương Khai. Bọn chúng sớm đã mất đi thần trí, không biết sống chết đau đớn là gì, nhưng lại đều toát ra thần tình vui sướng, rối rít quỳ sụp xuống đất, lộ ra dáng vẻ thành kính sùng bái. Thật giống như Vương giả chờ đợi vô số năm rốt cục trở về, giống như chí tôn bách chiến bách thắng rốt cục thức tỉnh...
Bên ngoài 500 dặm, Đoàn Nguyên Sơn bảo vệ Tần Ngọc cùng Tần Triêu Dương hôn mê, đang cùng một đám ma vật dục huyết phấn chiến. Đám ma vật cũng không khó đối phó, dù sao tu vi tầng thứ không đủ, vẫn không phải là đối thủ của Đoàn Nguyên Sơn, nhưng số lượng quá nhiều, giết không hết. Đoàn Nguyên Sơn còn phải bảo vệ hai người Tần gia, càng lộ ra quần áo rách rưới. Mắt thấy sắp bị đám ma vật đột phá vòng phòng ngự, trong lòng của Đoàn Nguyên Sơn dưới sự kinh sợ đã không quên được tự thân tổn hao, cắn chót lưỡi một cái, bốc cháy lên tinh huyết của mình. Nhưng vào lúc này, phương xa truyền đến tiếng gào ác liệt, xuyên qua màng tai. Ma khí bắt đầu khởi động nhào lộn. Đám ma vật đua nhau quỳ sụp xuống đất, nhưng lại lập tức làm như không thấy bọn họ. Mi mắt của Đoàn Nguyên Sơn co rụt lại, tuy rằng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết thời gian không đợi ta. Ông ta căn bản không có tâm tư tác chiến cùng ma vật vô biên đó, trực tiếp mang hai người Tần gia ngự không bay lên, điên cuồng chạy ào tới Phong Lâm Thành.
Dọc theo đường, đám ma vật rậm rạp chằng chịt tất cả đều quỳ sụp xuống trên đất. Những thứ yêu thú bị ma hóa lại đều phủ phục tại chỗ, không nhúc nhích.
- Rốt cuộc thế nào? Đoàn Nguyên Sơn sinh lòng nghi ngờ, quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không thấy được, đập vào mắt thấy chỉ có một mảnh đen như mực. Nhưng ông ta lại có thể tinh tường cảm thấy, dao động năng lượng truyền đến từ bên phong ấn khiến người ta sợ hãi. Phong Lâm Thành, các nơi trên tường thành, vô số võ giả cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì đám ma vật một khắc trước đó còn đang điên cuồng công kích quầng sáng của phòng ngự, giữa một cái hít thở lại tất cả đều không có động tĩnh, dường như lập tức chết hết. Tuy nhiên có võ giả ánh mắt nhạy cảm xuyên thấu qua ma khí đen như mực quan sát, lại vẫn như cũ có thể thấy được thân ảnh mơ hồ của đám ma vật. Chẳng qua là đám ma vật đó đều quỳ hoặc phủ phục... không nhúc nhích tí nào. Chỗ phong ấn cách đó không xa, Hoa Thanh Ti cùng người họ Phó cũng ngừng tranh đấu không có chút ý nghĩa nào, tất cả đều trợn to con ngươi nhìn lại xuống phía dưới. Năng lượng trụ đen như mực phóng lên cao làm cho bọn họ thấy mà khiếp sợ, uy áp kinh người truyền đến từ trong cơ thể Dương Khai làm cho cả người bọn họ run rẩy... Loại cảm giác này còn muốn kinh khủng hơn so với đối mặt một vị Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả. Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng rút lui mười dặm ra phía sau, tránh cho bản thân bị liên lụy.
- Cảm thấy sao? Ma khí dường như hội tụ hướng bên kia! Thần sắc của Hoa Thanh Ti ngưng trọng, bỗng nhiên hỏi. Người họ Phó sắc mặt lạnh lùng gật đầu, lại âm lãnh cười nói:
- Xem ra, tiểu huynh đệ kia của ngươi sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.
- Ngươi nhìn có chút hả hê như vậy làm cái gì chứ? Hoa Thanh Ti hừ lạnh một tiếng.
- Bổn tọa... Ta bất quá là nói thật mà thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?
Từ sau khi biết được lai lịch của Hoa Thanh Ti, người họ Phó nào còn dám tự xưng bổn tọa trước mặt nàng chứ? Tuy nhiên hắn cũng nghi ngờ không hiểu, không biết Hoa Thanh Ti vì cái gì đối với Dương Khai một bộ dạng tình hữu độc chung. Thực lực đến loại trình độ này của nàng, hoàn toàn không có khả năng đối với một nam nhân mới quen có tư tình nhi nữ gì, đều là người mấy trăm tuổi, há dễ dàng động tình như vậy sao? Hắn mơ hồ cảm thấy, Hoa Thanh Ti có mục đích gì khác không thể cho ai biết. Tinh quang bay tán lạc đầy trời, như từng viên thiên thạch giáng xuống từ trên trời, mang theo uy năng khó có thể tưởng tượng, đập người họ Phó không ngừng kêu khổ. Truy Tinh Tiễn, Tinh Lạc, đều là bí thuật của Tinh Thần Cung. Hoa Thanh Ti biết thi triển ra hiển nhiên là bởi vì nàng chính là người của Tinh Thần Cung. Sau khi đã nhận ra điểm này, nam nhân họ Phó cảm thấy cay đắng như trong miệng ăn phải cây hoàng liên vậy. Từ ban đầu, hắn liền một bộ dáng cao cao tại thượng không coi vào đâu những người khác, chỗ ỷ lại đơn giản chính là tu vi cao thâm của mình và Phi Thánh Cung sau lưng.
Dõi mắt cả Nam Vực, Phi Thánh Cung tuy rằng không tính là tông môn đứng đầu, nhưng dầu gì cũng có một vị cường giả Đế Tôn Cảnh trấn giữ, ít nhiều có chút danh khí. Nếu không như thế, Ninh Viễn Thành ngày đó, giờ này người họ Phó làm sao không coi ai ra gì, dám ở Phong Lâm Thành diệu võ dương oai như thế chứ? Nhưng cho đến lúc này, người họ Phó mới bỗng nhiên phát hiện, Hoa Thanh Ti có lai lịch còn phải lớn hơn so với mình. Điều này làm cho hắn khiếp sợ rất nhiều cũng có chút thẹn quá thành giận! Loại cảm giác này thật giống như mình khoe khoang tài phú trước mặt một tên ăn mày. Kết quả tên ăn mày đó thuận tay vỗ ra mấy khối kim chuyên đập trên mặt, đập mình sưng mặt sưng mũi...
Lập tức, cảm giác ưu việt của người họ Phó liền không còn sót lại chút gì, không chỉ có như thế, còn có chút bó tay bó chân. Đối thủ có thể là đến từ Tinh Thần Cung tông môn đứng đầu nhất của Nam Vực, người như vậy, hắn làm sao dám cùng là địch? Nếu là đánh thua cũng đã đành, nếu là thắng... hậu quả thiết tưởng không chịu nổi a. Vì thế một màn tức cười xuất hiện, đối mặt các loại bí thuật tầng tầng lớp lớp của Hoa Thanh Ti, người họ Phó chỉ có phần chống đỡ, căn bản không dám trả đòn công kích. Mà Hoa Thanh Ti lại không có ý tứ từ bỏ chút nào, chẳng những bí thuật liên tiếp thi triển, bí bảo cũng bị tế ra, hoàn toàn áp chế người họ Phó.
Bên kia, Dương Khai lẳng lặng đứng trước vách đá phong ấn trong lòng cũng không ngừng kêu khổ.
Đúng như Tần Ngọc quan sát được vậy, sau khi hắn bị Khương Thái Sinh tự bạo đánh sâu vào làm văng lên một ngụm máu vàng trên phong ấn, bản thân hắn lập tức cùng phong ấn có một loại liên lạc không hiểu. Hắn có thể tinh tường cảm thấy, phía sau phong ấn đó có một ý chí cực kỳ kinh khủng, đang lẳng lặng chăm chú nhìn mình. Điều này làm cho cả người hắn cứng lên, căn bản không thể động đậy. Mãi cho đến khi ma khí thượng cổ tinh thuần rót vào trong cơ thể, Dương Khai cũng vẫn như cũ vô kế khả thi, chỉ có thể trơ mắt nhìn đây hết thảy đã xảy ra.
Vật bị phong ấn phía sau vách đá rốt cuộc là cái gì? Dương Khai cũng không biết rồi. Chẳng qua chỉ quan sát được từ trong thức hải của Khương Sở Hà, vậy hẳn là một phần thân thể của Cự Ma thượng cổ, đến cuối cùng là một phần mà hắn hoàn toàn không biết. Tuy nhiên nếu bị phong ấn ở đây như thế, như vậy thì nói rõ đó là sự tồn tại căn bản không thể tiêu diệt. Thời kỳ thượng cổ những cường giả Đế Tôn Cảnh đó nếu thật có thể giải quyết hậu hoạn này, cũng sẽ không bị ép bất đắc dĩ lựa chọn phong ấn. Đáng tiếc vô số năm tháng trôi qua, Phong Ấn Chi Địa thương hải tang điền. Địa lý thay đổi, dẫn tới cuối cùng bị người của Khương gia phá hủy. Theo ma khí thượng cổ tinh thuần rót vào, Dương Khai chỉ cảm thấy cả người khó chịu, ý thức cũng không trở lại thanh tỉnh như trước, trong đầu hồn hồn ngạc ngạc... Ngay lúc người họ Phó xuất thủ tới phía hắn, hắn còn cho là mình lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ai biết được tối hậu quan đầu lại là Hoa Thanh Ti người nữ nhân này cứu mình một mạng. Điều này làm cho hắn may mắn rất nhiều, cũng có chút nghi ngờ không hiểu, không biết Hoa Thanh Ti vì sao làm như vậy? Thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều ma khí rót vào, cả người Dương Khai đã hoàn toàn biến mất không thấy. Ngay chỗ ấy, chỉ có một đoàn hắc động tối đen như mực phảng phất có thể cắn nuốt hết thảy sáng rực. Bỗng nhiên, trong đầu Dương Khai vang lên một thanh âm to lớn.
Thanh âm đó phảng phất là sự rung động đến từ sâu trong tâm linh, lại phảng phất là tiếng kêu đến từ thượng cổ. Thanh âm đinh tai nhức óc lại làm cho người nghe không rõ rốt cuộc đang nói cái gì. Thất khiếu của Dương Khai trong nháy mắt chảy ra máu tươi. Huyết dịch của Kim huyết cũng không rơi xuống, mà là bị lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, bay về phía chỗ vách đá, dung hợp vào trong phong ấn. Bỗng nhiên, cả người Dương Khai chấn động, trợn to hai tròng mắt, chặt chẽ đưa mắt nhìn phía trước. Trong thế giới cùng thị giác của hắn, hết thảy tất cả đều biến mất không thấy, thân mình dường như đặt mình vào hư không trong hắc động, không thấy được chút nào ánh sáng. Bốn phía có chỉ là hắc ám vô biên đó, làm cho lòng người sinh tuyệt vọng cùng sợ hãi. Mà trên vòm trời đen nhánh kia, một con mắt duy nhất to lớn nằm vắt ngang. Con mắt duy nhất gần như che đậy nửa bầu trời, vô cùng tối đen, sâu sắc u tĩnh. Bên trong dường như tích chứa lực lượng huyền diệu vô cùng, dẫn dắt thần hồn của Dương Khai, khiến thần hồn cùng với nó phát sinh cộng minh.
- Con ngươi đen!
Trong lòng của Dương Khai kinh hãi, lập tức sáng tỏ đây cũng là con mắt duy nhất đen như mực của Cự Ma thượng cổ. Một màn mà hắn quan sát được trong ý thức của Khương Sở Hà. Từng đạo tia sáng đen như mực bắn nhanh từ bên trong con mắt duy nhất của thượng cổ Hắc Đồng Cự Ma, đánh vào những cường đại Đế Tôn Cảnh hoa rơi nước chảy, chiến hạm sụp đổ. Tia sáng đen nhánh kia dường như mạnh hơn so với uy năng của Đế Bảo phát huy được! Thì ra là thế! Giờ khắc này, trong lòng Dương Khai bỗng nhiên hiểu rõ, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ bị phong ấn ở chỗ này rốt cuộc là thứ gì của Cự Ma thượng cổ. Hiển nhiên chính là Hắc Đồng Con mắt duy nhất! Cự Ma thượng cổ Hắc Đồng Con mắt duy nhất nắm thiên địa tạo hóa mà thành, tuyệt không ai có thể hủy diệt. Những đại năng chi sĩ đó bản lãnh thông thiên dùng hết phương pháp cũng không thể khiến Hắc Đồng Con mắt duy nhất này biến mất, chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn phong ấn. Tuy rằng hiểu rõ, nhưng Dương Khai thời khắc này lại là cái gì cũng làm không được. Mặc dù bản thân Cự Ma thượng cổ đã chết đi vô số năm, nhưng bên trong Hắc Đồng Con mắt duy nhất lại vẫn như cũ thừa tái một phần ý chí của nó.
Ý chí cường đại đó căn bản không phải một người Đạo Nguyên nhất tầng cảnh võ giả có thể ngăn cản. Dương Khai chỉ có thể bị động ngắm nhìn. Dưới con ngươi đen che trời đó, Dương Khai giống như con kiến nhỏ bé vậy, bé nhỏ không đáng kể. Bất chợt, Hắc Đồng Con mắt duy nhất dường như chú ý tới sự tồn tại của Dương Khai, đưa mắt phóng đến đây. Trong nháy mắt, Dương Khai liền cảm thấy bên trong thức hải đau đớn kịch liệt, thần hồn giống như sắp bị xé rách. Hắn không nhịn được lên tiếng hô to. Ma khí vô biên thông qua phong ấn hư hại, rất xa không ngừng tràn ngập vào thân thể của hắn, khiến máu thịt của hắn hỏng mất. Nhưng dưới tác dụng song trọng của Kim huyết cùng ma khí, lại nhanh chóng trọng tổ sống lại. Loại đau nhức này quả thực cho người ta khó có thể thừa nhận hơn so với thiên đao vạn quả trong truyền thuyết.
Mà càng làm cho Dương Khai vạn phần hoảng sợ chính là, Hắc Đồng Con mắt duy nhất một mực treo lơ lửng trên không trung, nhưng lại nhanh chóng ép tới gần hắn. Dương Khai có thể rõ ràng cảm thấy một cỗ tâm tình mừng rỡ đang truyền ra từ trong con ngươi đen, dường như chờ vô số năm rốt cuộc tìm được cái gì vậy. Một lát sau, con ngươi đen trực tiếp bao phủ Dương Khai, giống như vật vô hình, tràn vào bên trong thân thể hắn. Giờ khắc này, một đạo năng lượng trụ đen như mực bỗng nhiên lấy Dương Khai làm tâm điểm, ầm ầm bộc phát ra, xông thẳng lên trời, tách ra tầng mây, đã tới phía đỉnh chân trời. Mà ma khí vô biên tràn ngập phương viên mấy chục ngàn dặm dường như cũng bị cái gì dẫn dắt, từ vị trí hoặc xa hoặc gần lăn lộn mà đến, điên cuồng hội tụ về phía Dương Khai.
Trong ma khí, vô số ma vật bị ma hóa hết thảy thay đổi thân mình, nhìn về phía chỗ vị trí của Dương Khai. Bọn chúng sớm đã mất đi thần trí, không biết sống chết đau đớn là gì, nhưng lại đều toát ra thần tình vui sướng, rối rít quỳ sụp xuống đất, lộ ra dáng vẻ thành kính sùng bái. Thật giống như Vương giả chờ đợi vô số năm rốt cục trở về, giống như chí tôn bách chiến bách thắng rốt cục thức tỉnh...
Bên ngoài 500 dặm, Đoàn Nguyên Sơn bảo vệ Tần Ngọc cùng Tần Triêu Dương hôn mê, đang cùng một đám ma vật dục huyết phấn chiến. Đám ma vật cũng không khó đối phó, dù sao tu vi tầng thứ không đủ, vẫn không phải là đối thủ của Đoàn Nguyên Sơn, nhưng số lượng quá nhiều, giết không hết. Đoàn Nguyên Sơn còn phải bảo vệ hai người Tần gia, càng lộ ra quần áo rách rưới. Mắt thấy sắp bị đám ma vật đột phá vòng phòng ngự, trong lòng của Đoàn Nguyên Sơn dưới sự kinh sợ đã không quên được tự thân tổn hao, cắn chót lưỡi một cái, bốc cháy lên tinh huyết của mình. Nhưng vào lúc này, phương xa truyền đến tiếng gào ác liệt, xuyên qua màng tai. Ma khí bắt đầu khởi động nhào lộn. Đám ma vật đua nhau quỳ sụp xuống đất, nhưng lại lập tức làm như không thấy bọn họ. Mi mắt của Đoàn Nguyên Sơn co rụt lại, tuy rằng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng cũng biết thời gian không đợi ta. Ông ta căn bản không có tâm tư tác chiến cùng ma vật vô biên đó, trực tiếp mang hai người Tần gia ngự không bay lên, điên cuồng chạy ào tới Phong Lâm Thành.
Dọc theo đường, đám ma vật rậm rạp chằng chịt tất cả đều quỳ sụp xuống trên đất. Những thứ yêu thú bị ma hóa lại đều phủ phục tại chỗ, không nhúc nhích.
- Rốt cuộc thế nào? Đoàn Nguyên Sơn sinh lòng nghi ngờ, quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không thấy được, đập vào mắt thấy chỉ có một mảnh đen như mực. Nhưng ông ta lại có thể tinh tường cảm thấy, dao động năng lượng truyền đến từ bên phong ấn khiến người ta sợ hãi. Phong Lâm Thành, các nơi trên tường thành, vô số võ giả cũng đều trợn mắt há hốc mồm. Bởi vì đám ma vật một khắc trước đó còn đang điên cuồng công kích quầng sáng của phòng ngự, giữa một cái hít thở lại tất cả đều không có động tĩnh, dường như lập tức chết hết. Tuy nhiên có võ giả ánh mắt nhạy cảm xuyên thấu qua ma khí đen như mực quan sát, lại vẫn như cũ có thể thấy được thân ảnh mơ hồ của đám ma vật. Chẳng qua là đám ma vật đó đều quỳ hoặc phủ phục... không nhúc nhích tí nào. Chỗ phong ấn cách đó không xa, Hoa Thanh Ti cùng người họ Phó cũng ngừng tranh đấu không có chút ý nghĩa nào, tất cả đều trợn to con ngươi nhìn lại xuống phía dưới. Năng lượng trụ đen như mực phóng lên cao làm cho bọn họ thấy mà khiếp sợ, uy áp kinh người truyền đến từ trong cơ thể Dương Khai làm cho cả người bọn họ run rẩy... Loại cảm giác này còn muốn kinh khủng hơn so với đối mặt một vị Đế Tôn tam tầng cảnh cường giả. Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng rút lui mười dặm ra phía sau, tránh cho bản thân bị liên lụy.
- Cảm thấy sao? Ma khí dường như hội tụ hướng bên kia! Thần sắc của Hoa Thanh Ti ngưng trọng, bỗng nhiên hỏi. Người họ Phó sắc mặt lạnh lùng gật đầu, lại âm lãnh cười nói:
- Xem ra, tiểu huynh đệ kia của ngươi sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.
- Ngươi nhìn có chút hả hê như vậy làm cái gì chứ? Hoa Thanh Ti hừ lạnh một tiếng.
- Bổn tọa... Ta bất quá là nói thật mà thôi, ngươi khẩn trương như vậy làm gì?
Từ sau khi biết được lai lịch của Hoa Thanh Ti, người họ Phó nào còn dám tự xưng bổn tọa trước mặt nàng chứ? Tuy nhiên hắn cũng nghi ngờ không hiểu, không biết Hoa Thanh Ti vì cái gì đối với Dương Khai một bộ dạng tình hữu độc chung. Thực lực đến loại trình độ này của nàng, hoàn toàn không có khả năng đối với một nam nhân mới quen có tư tình nhi nữ gì, đều là người mấy trăm tuổi, há dễ dàng động tình như vậy sao? Hắn mơ hồ cảm thấy, Hoa Thanh Ti có mục đích gì khác không thể cho ai biết.