Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, nhất thời mặt ngẩn ra, nhìn Tần Ngọc nói; - Nói như vậy, trên tay ngươi cũng không có Huyền Vũ Thất Tiệt Trận hoàn chỉnh?
Hắn không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng, dù sao nếu không có loại trận pháp thần kỳ bất thế đó, trong Đạo Nguyên Cảnh căn bản không có ai dám tự tiện xông vào phong tỏa của ma khí, trừ khi không muốn sống nữa.
- Có là có, nhưng có điều không quá giống với nguyên bản.
Tần Ngọc mỉm cười nói.
- Câu này là ý gì? Đoàn Nguyên Sơn hỏi.
Tần Ngọc nói:
- Tổ tiên Tần gia ta cũng xem như là nhân tài không tầm thường, tuy rằng chỉ học được một phần bảy của trận pháp, nhưng ngày thường thường xuyên diễn luyện với các sư huynh sư đệ thân thuộc trong tông môn, cho nên cũng có chút hiểu biết đối với những phần còn lại. Sau khi Huyền Vũ Tông bị hủy diệt, tổ tiên chạy trốn tới Nam Vực, hao phí tinh lực tuổi giá, dựa vào năng lực và kiến thức trận pháp vốn có của bản thân, bổ sung toàn bộ Huyền Vũ Thất Tiệt Trận. Nhưng tổ tiên cũng đã nói, với khả năng của ngài, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận đã bổ sung vẫn còn kém, căn bản không thể sánh với nguyên bản.
- Tổ tiên của Tần gia ngươi... là tu vi gì? Đoàn Nguyên Sơn hỏi.
- Đế Tôn lưỡng tầng cảnh! Tần Ngọc tự hào nói.
Đoàn Nguyên Sơn lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Cảnh giới Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, dù đặt trong đại tông môn của Huyền Vũ kia, cũng là tinh anh số lượng không nhiều lắm, có lẽ còn có thể đảm nhận một vài chức vị chấp sự quan trọng khác.
Nhưng, dù là với tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh cường đại, cũng không có cách nào phục hồi Huyền Vũ Thất Tiệt Trận nguyên bản như ban đầu, có thể thấy được trận pháp này sâu sắc cường đại thế nào.
- Trận pháp tuy rằng không bằng nguyên bản, nhưng ta nghĩ có lẽ là đủ để đối ứng với cục diện trước mắt. Hơn nữa... rất dễ dàng hành động, nếu không suy tính nhân tố khác, mà chỉ dùng để phòng thủ, thì thoải mái.
Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, hít sâu một hơi, nói:
- Nếu thực sự muốn làm như vậy, thì cần phải thông báo cho Tần huynh mới được.
Dù sao Tần Triêu Dương mới là người quản sự của Tần gia, nếu thực sự muốn vận dụng Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, cũng phải có được đồng ý của hắn mới được. Bộ trận pháp này, có thể xem như là tài phú lớn nhất của Tần gia.
Nếu không vì bất đắc dĩ, ai nguyện ý đem trận pháp như vậy truyền ra ngoài?
- Đoàn thúc thúc yên tâm, ta đã liên lạc với lão tổ, lão tổ có lẽ cũng sắp đến đây rồi. Tần Ngọc nói
Khi nói chuyện, nàng như hơi quay đầu nhìn về một phía, mỉm cười nói:
- Đã tới đây rồi.
Phương xa, Tần Triêu Dương gương mặt nghiêm nghị chạy như bay tới, hạ xuống trước mặt Dương Khai và Đoàn Nguyên Sơn, hơi ôm quyền.
Đoàn Nguyên sơn cũng không nhiều lời với hắn, nói thẳng:
- Tần huynh, tình huống cụ thể ta cũng không nói nhiều nữa, có lẽ Ngọc nhi cũng đã báo cáo tất cả cho ngươi, hiện tại muốn vận dụng Huyền Vũ Thất Tiệt Trận của Tần gia ngươi, không biết ý của ngươi như thế nào?
- Việc liên quan đến an nguy của Phong Lâm Thành, Tần gia ta đương nhiên không thể không quan tâm, chuyện này ta đồng ý. Tần Triêu Dương trầm giọng nói.
- Hả? Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy sửng sốt, gương mặt vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Tần Triêu Dương lại dễ dàng đáp ứng như vậy, dẫn tới những lời hắn chuẩn bị để thuyết phục hoàn toàn không có đất dụng võ.
Hắn và Tần Triêu Dương qua lại không ít, biết đối phương mặc dù không phải là hạng người nhan hiểm hẹp hòi gì, nhưng cũng không phải người dễ nói chuyên, hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến tài phú lớn nhất của Tần gia.
Hắn vốn tưởng rằng Tần Triêu Dương sẽ có chút từ chối.
Suy nghĩ một chút, Đoàn Nguyên Sơn cười khổ nói:
- Tần huynh có yêu cầu gì, xin cứ việc nói ra, nếu không phải là yêu cầu quá đáng, thì Đoàn mỗ nhất định sẽ đáp ứng.
Tần Triêu Dương cười hắc hắc nói:
- Đoàn thành chủ nói khách khí như thế làm gì, mọi người đều là sống ở Phong Lâm Thành, Phong Lâm Thành gặp nạn, Tần gia ta đương nhiên không thể từ chối, có trách nhiệm không thể từ chối.
- Ngươi còn nhiều lời nữa, sẽ không còn điều tốt nữa đâu.
- Nếu thành chủ đại nhân khẩn thiết như thế, lão phu đành miễn cưỡng đưa ra một yêu cầu vậy.
Tần Triêu Dương vẻ mặt bất đắc dĩ, dáng vẻ buồn rầu như người tốt bị ép buộc, Đoàn Nguyên Sơn nhìn thấy, hận không thể đánh hắn một cái cho mặt tươi lên.
- Sau kiếp nạn này, lão phu muốn tiếp quản tất cả sản nghiệp của Khương gia! Tần Triêu Dương nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói.
Đoàn Nguyên Sơn mi mắt chợt nheo lại, nói:
- Tần huynh không sợ khẩu vị quá mạnh làm đau bụng sao?
Trong Phong Lâm Thành, ngoại trừ phủ thành chủ thể hiện quyền lợi và uy nghiêm cao nhất, trong các gia tộc, thế lực Khương gia là khổng lồ nhất, cũng là một gia tộc lớn mạnh nhất.
Giờ này Khương gia tự làm tự chịu, chiến lực toàn quân đỉnh cao bị diệt, tất cả đều bị ma hóa thành ma nhân, sản nghiệp và tài nguyên tự nhiên đều thành vật vô chủ.
Hiện tại Phong Lâm Thanh bị ma khí và ma vật vây thành, các chủ gia tộc khác cũng không có tâm tư để tranh đoạt những sản vật nhà Khương gia để lại với nhóm lão tổ, chỉ là đang đồng tâm hiệp lực chống cự ma kiếp, nhưng sau khi chuyện này trôi qua, sợ là sẽ xé rách mặt nhau để tranh đoạt sứt đầu mẻ trán.
Gia nghiệp lớn như vậy, bất cứ người nào chiếm được đều có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên thế lực của mình.
Trên đời không có địch nhân và bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Đối với sản nghiệp Khương gia để lại, phía phủ thành chủ đương nhiên cũng rất mong muốn.
Nhưng bây giờ Tần Triêu Dương một ngụm liền muốn nuốt vào, mặc dù Đoàn Nguyên Sơn đã có sự chuẩn bị về sự đòi hỏi của Tần Triêu Dương, cũng có chút không chịu nổi.
Không nói đến bản thân hắn cũng không phải là rất nguyện ý đáp ứng, mà các gia tộc khác trong Phong Lâm Thành cũng sẽ không đồng ý loại yêu cầu vô căn cứ này.
Tần Triêu Dương nghe vậy cười nói:
- Khẩu vị mạnh thì sợ cái gì, đây chẳng phải có Đoàn thành chủ thay Tần gia ta che gió che mưa hay sao?
- Ngươi cũng có tính toán với cả phủ thành chủ ta? Đoàn Nguyên Sơn thần tình lập tức trở nên tức giận.
Tần Triêu Dương cười ha hả:
- Đoàn thành chủ nói gì thế, chỉ là hiện nay Tần gia ta suy yếu, muốn mượn uy danh của phủ thành chủ ra oai thôi. Dù sao nếu không có Đoàn thành chủ, Tần gia ta cũng không nuốt nổi những tài phú kia.
- Lão thất phu ngươi... Đoàn Nguyên Sơn mắng tại trận.
- Nói thế nào nhỉ, thân là người đứng đầu một thành, còn có chút đức tính tốt đẹp kính trên nhường dưới không? Tần Triêu Dương trợn mắt trắng dã, quay đầu nhìn về phía Dương Khai nói:
- Dương tiểu huynh đệ, vừa rồi đại nhân mắng ta, ngươi chắc cũng nghe rõ, lão phu rất tức giận, sẽ tổn thọ mười năm, chuyện này ta không thể để yên.
- Các ngươi hàn huyên đi, ta đi trước một bước! Dương Khai thấy vội vàng muốn bỏ chạy.
Hai người này tán gẫu, hắn cũng không muốn bản thân liên lụy vào trong đó, hắn chỉ là một khách qua đường của Phong Lâm Thành mà thôi.
- Ha ha, nói giỡn nói giỡn. Tần Triêu Dương kéo cánh tay Dương Khai, nói:
- Dương tiểu huynh đệ chớ vội đi, nếu thực sự kết thành Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, thì còn cần tiểu huynh đệ ra tay mới được.
- Ta cũng có phần? Dương Khai nhướng mày.
Tần Triêu Dương cười nói:
- Ngọc nhi vừa rồi cũng đã nói, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận này cần phải do bảy người liên thủ thực hiện, mới có thể thể hiện được uy của thánh linh Huyền Vũ, số lượng cường giả Đạo Nguyên Cảnh của Phong Lâm Thành ta không nhiều lắm, tiểu huynh đệ đương nhiên cũng tính là một người.
Dương Khai nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Được, vậy tính ta một người.
Hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ đối với Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, nếu có thể học được loại kỳ trận bất thế này, đối với hắn chỉ có tốt không có xấu.
Thấy Dương Khai đáp ứng, Tần Triêu Dương thần sắc vui mừng, lại nhìn về phía Đoàn Nguyên Sơn, nói:
- Thành chủ đại nhân, phía Tần mỗ không thành vấn đề, chỉ là không biết ngươi suy nghĩ thế nào?
Đoàn Nguyên Sơn thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Tần huynh, phủ thành chủ ta mặc dù là thế lực đệ nhất ở Phong Lâm Thành, nhưng ngươi cũng biết những lão già kia không dễ chọc, việc khiến nhiều người tức giận như thế này...
- Thành chủ đại nhân thần thông cái thế, thực lực xuất sắc hơn người, còn sợ những lão già kia sao? Tần Triêu Dương nghe vậy cười, lắc đầu nói:
- Lão phu không tin!
Đoàn Nguyên Sơn mi mắt co rụt lại, trầm giọng nói:
- Được, vậy theo như lời ngươi nói!
- Thật tuyệt. Tần Triêu Dương cười lớn một tiếng:
- Một khi đã như vậy, vậy thì xin thành chủ đại nhân sắp xếp bảy người, lão phu và Ngọc nhi sẽ truyền dạy phương pháp kết trận Huyền Vũ Thất Tiệt Trận.
- Một canh giờ sau, ta cho ngươi câu trả lời! Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói.
Tần Triêu Dương lúc này mới gật gật đầu, nhìn về phía Dương Khai nháy mắt một cái, đưa hắn và Tần Ngọc bay đi.
Không lâu sau, ba người liền đã trở lại chỗ tường thành Tần Triêu Dương phụ trách phòng thủ.
Đến nơi này, Tần Triêu Dương thần tình bỗng hơi nghiêm lại, đưa cho Dương Khai một ngọc giản, nói:
- Dương tiểu huynh đệ, những tin tức ghi ở đây, sau khi ngươi đích thân tìm hiểu thì lập tức hủy đi, nếu có chỗ không hiểu thì trực tiếp hỏi Ngọc nhi, tu vi cảnh giới của nàng tuy rằng không bằng ngươi, nhưng đạo trận pháp thì nàng cũng có chút hiểu biết.
Dương Khai mặt biến sắc, nhận lấy ngọc giản kia, nói:
- Thuật trận pháp tuyệt vời của Tần cô nương, ta đã từng có cơ hội lĩnh giáo.
Vừa nói, hắn vừa tập trung thần thức chìm đắm vào trong ngọc giản kia, đơn giản quét qua một lược, thần sắc hơi biến đổi, kinh nghi ngẩng đầu nhìn Tần Triêu Dương, nói:
- Tần lão tiên sinh, ngươi đây là...
Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận là do bảy người liên thủ thi triển, năm đó Huyền Vũ Tông để phòng ngừa bí truyền này không bị lộ ra ngoài, cho nên mỗi một đệ tử chỉ được truyền thụ một phần trận pháp mà thôi, bảy người hợp lực, mới có thể diễn hóa ra đại trận hoàn chỉnh.
Dương Khai vốn tưởng rằng thời khắc này Tần Triêu Dương cũng sẽ đưa cho mình một phần bảy trận pháp, nhưng thời khắc này vừa nhìn, lại phát hiện trong ngọc giản kia lại là ghi lại kết trận chi pháp hoàn chỉnh của Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận.
Đây hiển nhiên không phải trận pháp nguyên bản, mà là trận pháp do tổ tiên Tần gia tự tìm hiểu ra.
Dù là như vậy, cũng là đại trận đỉnh cao.
Chỉ là Dương Khai không hiểu vì sao Tần Triêu Dương lại hành động như vậy.
Tần Triêu Dương cười nói:
- Dương tiểu huynh đệ không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là hiện tại Phong Lâm Thành nguy cấp, nếu là không chống nổi kiếp nạn này, Phong Lâm Thành kết thúc, Tần gia ta nhất định cũng bị tuyệt vong, đến lúc đó, Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận này sợ rằng sẽ bị thất diệt theo dòng sông thời gian. Bây giờ giao nó cho ngươi, có lẽ còn có thể giữ một tia hy vọng, đây dù sao cũng là thứ tổ tiên Tần gia ta đã hao phí tinh lực tuổi già để tìm hiểu ra, lão phu cũng không đành lòng để nó táng theo Tần gia ta.
- Thành trì nếu thực sự không giữ nổi, ta cũng không chắc có thể thoát khỏi nơi này.
Dương Khai trầm giọng nói.
- Tiểu huynh đệ quá khiêm tốn rồi. Tần Triêu Dương thâm ý sâu sắc cười nói:
- Với khả năng của ngươi, sớm đã có thể rời khỏi Phong Lâm Thành, không biết tại sao ngươi vẫn trì hoãn chưa đi, nhưng nếu nguyện ý lưu lại để bảo vệ thành trì, vậy tất có nguyên nhân của mình, lão phu giao cho ngươi thứ này, chỉ có một yêu cầu.
Dương Khai biến sắc:
- Yêu cầu gì?
- Nếu Dương tiểu huynh đệ thực sự muốn rời khỏi Phong Lâm Thành, vậy xin hãy mang theo Ngọc nhi đi cùng, bảo vệ nàng an toàn! Tần Triêu Dương sắc mặt nghiêm trang, khẩn thiết thỉnh cầu. Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, nhất thời mặt ngẩn ra, nhìn Tần Ngọc nói; - Nói như vậy, trên tay ngươi cũng không có Huyền Vũ Thất Tiệt Trận hoàn chỉnh?
Hắn không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng, dù sao nếu không có loại trận pháp thần kỳ bất thế đó, trong Đạo Nguyên Cảnh căn bản không có ai dám tự tiện xông vào phong tỏa của ma khí, trừ khi không muốn sống nữa.
- Có là có, nhưng có điều không quá giống với nguyên bản.
Tần Ngọc mỉm cười nói.
- Câu này là ý gì? Đoàn Nguyên Sơn hỏi.
Tần Ngọc nói:
- Tổ tiên Tần gia ta cũng xem như là nhân tài không tầm thường, tuy rằng chỉ học được một phần bảy của trận pháp, nhưng ngày thường thường xuyên diễn luyện với các sư huynh sư đệ thân thuộc trong tông môn, cho nên cũng có chút hiểu biết đối với những phần còn lại. Sau khi Huyền Vũ Tông bị hủy diệt, tổ tiên chạy trốn tới Nam Vực, hao phí tinh lực tuổi giá, dựa vào năng lực và kiến thức trận pháp vốn có của bản thân, bổ sung toàn bộ Huyền Vũ Thất Tiệt Trận. Nhưng tổ tiên cũng đã nói, với khả năng của ngài, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận đã bổ sung vẫn còn kém, căn bản không thể sánh với nguyên bản.
- Tổ tiên của Tần gia ngươi... là tu vi gì? Đoàn Nguyên Sơn hỏi.
- Đế Tôn lưỡng tầng cảnh! Tần Ngọc tự hào nói.
Đoàn Nguyên Sơn lập tức hít vào một hơi khí lạnh.
Cảnh giới Đế Tôn lưỡng tầng cảnh, dù đặt trong đại tông môn của Huyền Vũ kia, cũng là tinh anh số lượng không nhiều lắm, có lẽ còn có thể đảm nhận một vài chức vị chấp sự quan trọng khác.
Nhưng, dù là với tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh cường đại, cũng không có cách nào phục hồi Huyền Vũ Thất Tiệt Trận nguyên bản như ban đầu, có thể thấy được trận pháp này sâu sắc cường đại thế nào.
- Trận pháp tuy rằng không bằng nguyên bản, nhưng ta nghĩ có lẽ là đủ để đối ứng với cục diện trước mắt. Hơn nữa... rất dễ dàng hành động, nếu không suy tính nhân tố khác, mà chỉ dùng để phòng thủ, thì thoải mái.
Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy, hít sâu một hơi, nói:
- Nếu thực sự muốn làm như vậy, thì cần phải thông báo cho Tần huynh mới được.
Dù sao Tần Triêu Dương mới là người quản sự của Tần gia, nếu thực sự muốn vận dụng Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, cũng phải có được đồng ý của hắn mới được. Bộ trận pháp này, có thể xem như là tài phú lớn nhất của Tần gia.
Nếu không vì bất đắc dĩ, ai nguyện ý đem trận pháp như vậy truyền ra ngoài?
- Đoàn thúc thúc yên tâm, ta đã liên lạc với lão tổ, lão tổ có lẽ cũng sắp đến đây rồi. Tần Ngọc nói
Khi nói chuyện, nàng như hơi quay đầu nhìn về một phía, mỉm cười nói:
- Đã tới đây rồi.
Phương xa, Tần Triêu Dương gương mặt nghiêm nghị chạy như bay tới, hạ xuống trước mặt Dương Khai và Đoàn Nguyên Sơn, hơi ôm quyền.
Đoàn Nguyên sơn cũng không nhiều lời với hắn, nói thẳng:
- Tần huynh, tình huống cụ thể ta cũng không nói nhiều nữa, có lẽ Ngọc nhi cũng đã báo cáo tất cả cho ngươi, hiện tại muốn vận dụng Huyền Vũ Thất Tiệt Trận của Tần gia ngươi, không biết ý của ngươi như thế nào?
- Việc liên quan đến an nguy của Phong Lâm Thành, Tần gia ta đương nhiên không thể không quan tâm, chuyện này ta đồng ý. Tần Triêu Dương trầm giọng nói.
- Hả? Đoàn Nguyên Sơn nghe vậy sửng sốt, gương mặt vẻ kinh ngạc, dường như không nghĩ tới Tần Triêu Dương lại dễ dàng đáp ứng như vậy, dẫn tới những lời hắn chuẩn bị để thuyết phục hoàn toàn không có đất dụng võ.
Hắn và Tần Triêu Dương qua lại không ít, biết đối phương mặc dù không phải là hạng người nhan hiểm hẹp hòi gì, nhưng cũng không phải người dễ nói chuyên, hơn nữa chuyện này còn có liên quan đến tài phú lớn nhất của Tần gia.
Hắn vốn tưởng rằng Tần Triêu Dương sẽ có chút từ chối.
Suy nghĩ một chút, Đoàn Nguyên Sơn cười khổ nói:
- Tần huynh có yêu cầu gì, xin cứ việc nói ra, nếu không phải là yêu cầu quá đáng, thì Đoàn mỗ nhất định sẽ đáp ứng.
Tần Triêu Dương cười hắc hắc nói:
- Đoàn thành chủ nói khách khí như thế làm gì, mọi người đều là sống ở Phong Lâm Thành, Phong Lâm Thành gặp nạn, Tần gia ta đương nhiên không thể từ chối, có trách nhiệm không thể từ chối.
- Ngươi còn nhiều lời nữa, sẽ không còn điều tốt nữa đâu.
- Nếu thành chủ đại nhân khẩn thiết như thế, lão phu đành miễn cưỡng đưa ra một yêu cầu vậy.
Tần Triêu Dương vẻ mặt bất đắc dĩ, dáng vẻ buồn rầu như người tốt bị ép buộc, Đoàn Nguyên Sơn nhìn thấy, hận không thể đánh hắn một cái cho mặt tươi lên.
- Sau kiếp nạn này, lão phu muốn tiếp quản tất cả sản nghiệp của Khương gia! Tần Triêu Dương nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói.
Đoàn Nguyên Sơn mi mắt chợt nheo lại, nói:
- Tần huynh không sợ khẩu vị quá mạnh làm đau bụng sao?
Trong Phong Lâm Thành, ngoại trừ phủ thành chủ thể hiện quyền lợi và uy nghiêm cao nhất, trong các gia tộc, thế lực Khương gia là khổng lồ nhất, cũng là một gia tộc lớn mạnh nhất.
Giờ này Khương gia tự làm tự chịu, chiến lực toàn quân đỉnh cao bị diệt, tất cả đều bị ma hóa thành ma nhân, sản nghiệp và tài nguyên tự nhiên đều thành vật vô chủ.
Hiện tại Phong Lâm Thanh bị ma khí và ma vật vây thành, các chủ gia tộc khác cũng không có tâm tư để tranh đoạt những sản vật nhà Khương gia để lại với nhóm lão tổ, chỉ là đang đồng tâm hiệp lực chống cự ma kiếp, nhưng sau khi chuyện này trôi qua, sợ là sẽ xé rách mặt nhau để tranh đoạt sứt đầu mẻ trán.
Gia nghiệp lớn như vậy, bất cứ người nào chiếm được đều có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng lên thế lực của mình.
Trên đời không có địch nhân và bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn!
Đối với sản nghiệp Khương gia để lại, phía phủ thành chủ đương nhiên cũng rất mong muốn.
Nhưng bây giờ Tần Triêu Dương một ngụm liền muốn nuốt vào, mặc dù Đoàn Nguyên Sơn đã có sự chuẩn bị về sự đòi hỏi của Tần Triêu Dương, cũng có chút không chịu nổi.
Không nói đến bản thân hắn cũng không phải là rất nguyện ý đáp ứng, mà các gia tộc khác trong Phong Lâm Thành cũng sẽ không đồng ý loại yêu cầu vô căn cứ này.
Tần Triêu Dương nghe vậy cười nói:
- Khẩu vị mạnh thì sợ cái gì, đây chẳng phải có Đoàn thành chủ thay Tần gia ta che gió che mưa hay sao?
- Ngươi cũng có tính toán với cả phủ thành chủ ta? Đoàn Nguyên Sơn thần tình lập tức trở nên tức giận.
Tần Triêu Dương cười ha hả:
- Đoàn thành chủ nói gì thế, chỉ là hiện nay Tần gia ta suy yếu, muốn mượn uy danh của phủ thành chủ ra oai thôi. Dù sao nếu không có Đoàn thành chủ, Tần gia ta cũng không nuốt nổi những tài phú kia.
- Lão thất phu ngươi... Đoàn Nguyên Sơn mắng tại trận.
- Nói thế nào nhỉ, thân là người đứng đầu một thành, còn có chút đức tính tốt đẹp kính trên nhường dưới không? Tần Triêu Dương trợn mắt trắng dã, quay đầu nhìn về phía Dương Khai nói:
- Dương tiểu huynh đệ, vừa rồi đại nhân mắng ta, ngươi chắc cũng nghe rõ, lão phu rất tức giận, sẽ tổn thọ mười năm, chuyện này ta không thể để yên.
- Các ngươi hàn huyên đi, ta đi trước một bước! Dương Khai thấy vội vàng muốn bỏ chạy.
Hai người này tán gẫu, hắn cũng không muốn bản thân liên lụy vào trong đó, hắn chỉ là một khách qua đường của Phong Lâm Thành mà thôi.
- Ha ha, nói giỡn nói giỡn. Tần Triêu Dương kéo cánh tay Dương Khai, nói:
- Dương tiểu huynh đệ chớ vội đi, nếu thực sự kết thành Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, thì còn cần tiểu huynh đệ ra tay mới được.
- Ta cũng có phần? Dương Khai nhướng mày.
Tần Triêu Dương cười nói:
- Ngọc nhi vừa rồi cũng đã nói, Huyền Vũ Thất Tiệt Trận này cần phải do bảy người liên thủ thực hiện, mới có thể thể hiện được uy của thánh linh Huyền Vũ, số lượng cường giả Đạo Nguyên Cảnh của Phong Lâm Thành ta không nhiều lắm, tiểu huynh đệ đương nhiên cũng tính là một người.
Dương Khai nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Được, vậy tính ta một người.
Hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ đối với Huyền Vũ Thất Tiệt Trận, nếu có thể học được loại kỳ trận bất thế này, đối với hắn chỉ có tốt không có xấu.
Thấy Dương Khai đáp ứng, Tần Triêu Dương thần sắc vui mừng, lại nhìn về phía Đoàn Nguyên Sơn, nói:
- Thành chủ đại nhân, phía Tần mỗ không thành vấn đề, chỉ là không biết ngươi suy nghĩ thế nào?
Đoàn Nguyên Sơn thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Tần huynh, phủ thành chủ ta mặc dù là thế lực đệ nhất ở Phong Lâm Thành, nhưng ngươi cũng biết những lão già kia không dễ chọc, việc khiến nhiều người tức giận như thế này...
- Thành chủ đại nhân thần thông cái thế, thực lực xuất sắc hơn người, còn sợ những lão già kia sao? Tần Triêu Dương nghe vậy cười, lắc đầu nói:
- Lão phu không tin!
Đoàn Nguyên Sơn mi mắt co rụt lại, trầm giọng nói:
- Được, vậy theo như lời ngươi nói!
- Thật tuyệt. Tần Triêu Dương cười lớn một tiếng:
- Một khi đã như vậy, vậy thì xin thành chủ đại nhân sắp xếp bảy người, lão phu và Ngọc nhi sẽ truyền dạy phương pháp kết trận Huyền Vũ Thất Tiệt Trận.
- Một canh giờ sau, ta cho ngươi câu trả lời! Đoàn Nguyên Sơn trầm giọng nói.
Tần Triêu Dương lúc này mới gật gật đầu, nhìn về phía Dương Khai nháy mắt một cái, đưa hắn và Tần Ngọc bay đi.
Không lâu sau, ba người liền đã trở lại chỗ tường thành Tần Triêu Dương phụ trách phòng thủ.
Đến nơi này, Tần Triêu Dương thần tình bỗng hơi nghiêm lại, đưa cho Dương Khai một ngọc giản, nói:
- Dương tiểu huynh đệ, những tin tức ghi ở đây, sau khi ngươi đích thân tìm hiểu thì lập tức hủy đi, nếu có chỗ không hiểu thì trực tiếp hỏi Ngọc nhi, tu vi cảnh giới của nàng tuy rằng không bằng ngươi, nhưng đạo trận pháp thì nàng cũng có chút hiểu biết.
Dương Khai mặt biến sắc, nhận lấy ngọc giản kia, nói:
- Thuật trận pháp tuyệt vời của Tần cô nương, ta đã từng có cơ hội lĩnh giáo.
Vừa nói, hắn vừa tập trung thần thức chìm đắm vào trong ngọc giản kia, đơn giản quét qua một lược, thần sắc hơi biến đổi, kinh nghi ngẩng đầu nhìn Tần Triêu Dương, nói:
- Tần lão tiên sinh, ngươi đây là...
Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận là do bảy người liên thủ thi triển, năm đó Huyền Vũ Tông để phòng ngừa bí truyền này không bị lộ ra ngoài, cho nên mỗi một đệ tử chỉ được truyền thụ một phần trận pháp mà thôi, bảy người hợp lực, mới có thể diễn hóa ra đại trận hoàn chỉnh.
Dương Khai vốn tưởng rằng thời khắc này Tần Triêu Dương cũng sẽ đưa cho mình một phần bảy trận pháp, nhưng thời khắc này vừa nhìn, lại phát hiện trong ngọc giản kia lại là ghi lại kết trận chi pháp hoàn chỉnh của Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận.
Đây hiển nhiên không phải trận pháp nguyên bản, mà là trận pháp do tổ tiên Tần gia tự tìm hiểu ra.
Dù là như vậy, cũng là đại trận đỉnh cao.
Chỉ là Dương Khai không hiểu vì sao Tần Triêu Dương lại hành động như vậy.
Tần Triêu Dương cười nói:
- Dương tiểu huynh đệ không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là hiện tại Phong Lâm Thành nguy cấp, nếu là không chống nổi kiếp nạn này, Phong Lâm Thành kết thúc, Tần gia ta nhất định cũng bị tuyệt vong, đến lúc đó, Huyền Vũ Thất Tiệt Đại Trận này sợ rằng sẽ bị thất diệt theo dòng sông thời gian. Bây giờ giao nó cho ngươi, có lẽ còn có thể giữ một tia hy vọng, đây dù sao cũng là thứ tổ tiên Tần gia ta đã hao phí tinh lực tuổi già để tìm hiểu ra, lão phu cũng không đành lòng để nó táng theo Tần gia ta.
- Thành trì nếu thực sự không giữ nổi, ta cũng không chắc có thể thoát khỏi nơi này.
Dương Khai trầm giọng nói.
- Tiểu huynh đệ quá khiêm tốn rồi. Tần Triêu Dương thâm ý sâu sắc cười nói:
- Với khả năng của ngươi, sớm đã có thể rời khỏi Phong Lâm Thành, không biết tại sao ngươi vẫn trì hoãn chưa đi, nhưng nếu nguyện ý lưu lại để bảo vệ thành trì, vậy tất có nguyên nhân của mình, lão phu giao cho ngươi thứ này, chỉ có một yêu cầu.
Dương Khai biến sắc:
- Yêu cầu gì?
- Nếu Dương tiểu huynh đệ thực sự muốn rời khỏi Phong Lâm Thành, vậy xin hãy mang theo Ngọc nhi đi cùng, bảo vệ nàng an toàn! Tần Triêu Dương sắc mặt nghiêm trang, khẩn thiết thỉnh cầu.