Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 2005: Môi trường trọng lực thiên nhiên




Mấy ngày sau, Dương Khai đã trở về đến Phong Lâm Thành.

Sau khi vào thành, Dương Khai cũng không kịp báo cho Khang Tư Nhiên biết hắn vẫn bình an, liền vội vã trở về động phủ mà hắn đã mướn.

Lấy ra lệnh bài, Dương Khai truyền nguyên lực vào bên trong, rồi hướng lệnh bài về phía động phủ khẽ lay.

Nhưng khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là, cấm chế động phủ lại không chút phản ứng, tựa như tấm lệnh bài của mình đã không còn tác dụng vậy.

Điều này làm cho hắn nhướng mày, tuy nhiên rất nhanh, hắn liền nghĩ tới một chuyện.

Lúc hắn đi tới Phong Lâm Thành mướn động phủ này, kỳ hạn dường như là một năm, mà ngẫm lại thời gian một năm cũng đã qua hai tháng.

Kỳ hạn vừa qua, quyền sử dụng động phủ chắc chắn cũng bị thu hồi lại.

Dương Khai lập tức chột dạ, cảm thấy được có chút không ổn.

Kỳ hạn mướn động phủ đã qua cũng không sao, cùng lắm là hắn lại đi tới phủ thành chủ ghi danh một chút, lần nữa thuê lại là được, chỉ là bỏ ra một chút nguyên tinh mà thôi.

Hắn cũng không để thứ gì quý giá ở trong động phủ nên không quá lo lắng.

Nhưng... trước khi hắn đi, tiểu nha đầu Trương gia kia vẫn còn ở trong động phủ đó.

Lúc đó hắn và Khang Tư Nhiên cùng đi tới Nguyên Đỉnh Sơn dò xét động phủ của Công Tôn Mộc, không ngờ lại bị trì hoãn thời gian lâu như vậy. Hắn vốn tưởng rằng không bao lâu sẽ quay trở về, nên trước khi rời đi thậm chí cũng không nói cụ thể cho Trương Nhược Tích, chỉ nói cho nàng biết phải ra ngoài một chuyến rồi liền nhét nàng vào trong này.

Hiện tại kỳ hạn sử dụng động phủ đã hết, quyền sử dụng đã bị thu hồi, nhưng nha đầu Trương Nhược Tích kia ở đâu?

Dương Khai nhìn xung quanh nhưng không thấy được bóng hình nhỏ bé và yếu ớt kia, không khỏi có chút lo lắng.

Lúc hắn rời đi, Trương Nhược Tích chỉ có tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh mà thôi, ở Phong Lâm Thành, cái nơi long xà hỗn tạp này, nàng không có khả năng để tự vệ, ngộ nhỡ bị kẻ nào không có ý tốt để ý tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

- Có khi nào nàng tự mình trở về Trương gia không? Dương Khai tự nói với chính mình.

Đặt mình vào vị trí của Trương Nhược Tích, nếu như quyền sử dụng động phủ bị thu hồi, sau đó bị đuổi ra khỏi động phủ, nhất định sẽ về Trương gia trước rồi tính sau. Nếu vậy cũng không cần lo lắng gì, tuy Trương gia không mạnh, nhưng dù gì cũng có hai vị Hư Vương Cảnh.

Đang lúc Dương Khai không có đầu mối, bên cạnh chợt truyền đến một đợt dao động cấm chế.

Dương Khai sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không ngờ phát hiện thấy cửa động phủ đã mở ra, từ bên trong lộ ra một thiếu phụ có gương mặt xinh đẹp. Thiếu phụ kia nhìn qua ước chừng khoảng 30 tuổi, ánh mắt vô cùng cảnh giác đánh giá Dương Khai, nghi ngờ hỏi: - Ngươi là ai?

Dương Khai vội vàng ôm quyền, nói: - Tại hạ Dương Khai, vốn là chủ nhân của căn động phủ này.

Thiếu phụ khẽ nhíu mày, nói:

- Hiện tại động phủ này đã được ta thuê lại, bên trong cũng không để lại thứ gì.

- Ta biết, ta cũng không phải tới tìm vật. Dương Khai mỉm cười, nỗ lực ra vẻ ôn hòa nói.

- Không tìm vật gì sao? Thiếu phụ nghe vậy càng tỏ ra nghi ngờ hơn: - Vậy ngươi tới đây làm gì?

- Tìm một người, một thiếu nữ. Dương Khai vội vàng nói:

- Nàng vốn phải ở nơi này, nhưng hiện tại lại không thấy đâu, không biết phu nhân có thấy qua hay chưa?

Nghe Dương Khai nói rằng tới tìm người, thiếu phụ chợt nhíu mày, sắc mặt hơi đổi vội vàng lắc đầu nói: - Chưa từng thấy.

Vừa nói xong, nàng liền thò đầu trở vào, đồng thời đóng cửa lại.

- Chờ một chút! Dương Khai thấy vậy liền biết nhất định nàng ta biết điều gì đó, sao có thể để cho nàng lui vào được chứ, lập tức giữ cửa lại.

Sắc mặt thiếu phụ đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: - Ngươi muốn làm gì, nơi này chính là Phong Lâm Thành đó!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, lắc mình tiến thẳng vào trong động phủ, tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thiếu phụ chăm chú, đồng thời trong cơ thể bạo phát ra một luồng khí tức cường đại, ép về phía thiếu phụ.

- Đạo Nguyên Cảnh! Nhận ra luồng khí tức kinh khủng này, sắc mặt thiếu phụ đột nhiên đại biến, thất thanh thốt lên, thái độ nhìn Dương Khai trở nên khác hẳn.

Bên trong Phong Lâm Thành, mặt bằng thực lực chung của võ giả không cao, cường giả Đạo Nguyên Cảnh cũng không nhiều, mỗi một người đều có lai lịch lớn, không phải là người mà những võ giả bình thường có thể trêu chọc được.

Cho nên vừa thấy cảnh giới tu vi của Dương Khai, thiếu phụ hơi hoảng hốt.

Nàng mới chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh, sao có thể ngăn cản uy áp của cường giả Đạo Nguyên Cảnh chứ? Tuy rằng đang đau khổ chống đỡ, nhưng thân thể dần dần liền nhũn ra, phải đưa tay đỡ vách tường bên cạnh mới không bị ép ngã xuống.

Nàng khẽ cắn môi, nhìn Dương Khai cầu khẩn nói: - Tiểu huynh đệ, ta và ngươi không thù không oán, ta cũng chưa từng đắc tội với ngươi, xin tiểu huynh đệ không nên làm khó ta...

- Ta không làm khó dễ ngươi. Vẻ mặt Dương Khai lạnh lùng, thản nhiên nói: - Ta chỉ hỏi mấy vấn đề, ngươi thành thật trả lời, nếu dám có nửa câu lừa gạt, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Ngươi nên biết rằng ta có năng lực này!

Thiếu phụ nghe vậy, cắn răng khẽ gật gật đầu.

- Rất tốt, ta hỏi ngươi, ngươi có thấy tiểu cô nương kia đi đâu không? Dương Khai dùng ánh mắt đe dọa nhìn đối phương, không tha cho một chút biến hóa nào trên khuôn mặt nàng.

Thiếu phụ trầm ngâm một chút, lúc này mới gian khổ gật gật đầu: - Ta không biết tiểu cô nương kia có phải người ngươi muốn tìm hay không, nhưng quả thật là ta đã thấy qua một tiểu cô nương, ngay tại động cửa phủ...

- Nói xem, nàng bao nhiêu tuổi, tu vi là gì, có gì đặc thù? Dương Khai khẩn cấp hỏi.

- Khoảng 16, 17 tuổi, tu vi là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đỉnh phong, sắp đột phá Thánh Vương tam tầng cảnh, nhìn qua hơi yếu đuối, dáng người mảnh mai, giọng nói nhỏ nhẹ, tóc đen bóng buông thẳng...

- Chính là nàng không sai. Hai mắt Dương Khai sáng ngời, xác định người thiếu phụ này nhìn thấy chính là Trương Nhược Tích. Chỉ có điều hắn cũng không ngờ mới ngắn ngủi một năm, tu vi của Trương Nhược Tích lại có thể từ Thánh Vương nhất tầng cảnh lên tới Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đỉnh phong, sắp đột phá tam tầng cảnh.

Xem ra tư chất của tiểu cô nương cũng không kém đó nha, dĩ nhiên, trong này khẳng định là có công lao của một viên Báo Giải Tẩy Tủy đan kia.

- Ngươi nói ngươi thấy nàng tại động cửa phủ sao? Nàng ở trước cửa động phủ làm gì chứ? Dương Khai lại cau mày hỏi.

Thiếu phụ liền nói: - Đứng ở cửa...

- Đứng trước cửa sao? Dương Khai ngạc nhiên.

- Không sai, đúng là đứng ở cửa. Hai tháng trước ta mướn lại chỗ này, khi đó nàng đứng ở ngay trước cửa động phủ, nhưng ta cũng không chú ý. Sau đó ta phát hiện nàng vẫn một mực đứng ở đó, động cũng không động qua, tò mò, ta liền hỏi nàng, nàng nói với ta rằng nàng đang đợi một vị Dương tiên sinh... Tiểu huynh đệ ngươi chính là vị Dương tiên sinh kia sao?

Thiếu phụ vừa hỏi vừa hơi sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai, bất ngờ phát hiện thấy Dương Khai đang đờ người ra.

Giờ phút này, Dương Khai hết sức cảm khái.

Trong đầu không tự chủ được tưởng tượng ra cảnh người đến người đi trong Phong Lâm Thành, còn ở cái cửa động phủ này, một thiếu nữ 16, 17 tuổi đứng đó bất động, mặc cho gió thổi nắng phơi vẫn không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại nhìn quanh nhưng vẫn không thấy được bóng người quen thuộc kia

Trong cuộc sống náo loạn nơi thành trì, nàng giống như là một người bị bỏ rơi, cô đơn, bàng hoàng, không biết làm sao.

Đêm tối phủ xuống, gió lạnh quất tới, nàng cũng chỉ biết co rúc tại chỗ run lẩy bẩy...

Khi trời sáng lại tiếp tục chờ đợi.

Trong lòng Dương Khai nổi lên cảm giác nặng nề khó tả.

- Ta thấy nàng đáng thương, muốn mời nàng vào ngồi một chút, nhưng nàng không đồng ý, nói rằng nàng muốn đứng ở đó để đợi... Dương tiên sinh, tiểu huynh đệ, ta thật sự không làm gì nàng cả, xin ngươi đừng làm khó ta. Thiếu phụ sợ hãi nhìn Dương Khai, sợ Dương Khai tức giận phát tiết lên người nàng.

- Nếu ngươi không làm gì nàng, vậy sao ngay từ đầu không nói cho ta biết sự tình? Ngược lại vừa nghe ta hỏi tung tích của nàng đã lập tức đóng cửa động phủ? Rõ ràng là ngươi có tật giật mình mà! Dương Khai lạnh lùng nhìn thiếu phụ, ánh mắt thâm thúy lóe lên sát khí nồng nặc.

Dường như thiếu phụ nghĩ tới điều gì đó, liền giật mình vội vàng xua tay nói: - Không phải, không phải Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta thật sự không có làm tổn thương nàng.

- Nói đi, hiện giờ nàng đang ở đâu, nhìn vẻ mặt của ngươi dường như là biết chút gì đó.

Dương Khai lạnh giọng nói.

Thiếu phụ lắc lắc đầu.

Dương Khai khẽ cười nói: - Xem ra, ngươi đang có điều gì đó e ngại!

- Tiểu huynh đệ, ngươi đừng ép ta, ngươi tha ta một mạng đi, chỉ cần không ép ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được. Thiếu phụ cầu xin tha thứ, lời nói đầy ẩn ý, vẻ mặt khi nói chuyện càng trở nên quyến rũ, ánh mắt long lanh.

Vẻ mặt Dương Khai lạnh nhạt không chút biểu cảm, đầu ngón tay bỗng nhiên hiện lên một tia lực lượng quỷ dị, giọng nói âm u: - Nói, hoặc là chết!

Vừa nói xong, hắn liền chậm rãi chỉ về phía trán của thiếu phụ.

Thiếu phụ thấy Dương Khai lạnh lùng vô tình như vậy, cuối cùng cũng tỏ ra hoảng hốt nói: - Ngươi đi tới Khương gia nói không chừng có thể tìm được nàng ở đó!

- Khương gia sao?

Ngón tay Dương Khai dừng ở ngay trước trán thiếu phụ cách ba tấc, lực lượng quanh đầu ngón tay chợt tiêu tán, như có điều suy nghĩ nhìn thiếu phụ nói: - Chẳng trách ngươi e ngại như vậy, thì ra là Khương gia! Tuy nhiên... Người của Khương gia mang nàng đi làm gì?

- Ta không biết! Thiếu phụ lắc đầu: - Một tháng trước, có mấy nam nhân đến đây nói chuyện với nàng một hồi sau đó nàng liền theo mấy người kia rời đi. Ta nhất thời tò mò, lén lút đi theo, phát hiện bọn họ đi vào Khương gia, những chuyện khác ta thật sự không biết, cho dù ngươi giết ta cũng vô ích!

- Nàng chủ động đi theo bọn họ đi sao? Dương Khai nhướng mày.

- Đúng vậy! Thiếu phụ gật đầu.

- Tốt, đa tạ phu nhân thành thật khai báo, cáo từ. Dương Khai chắp tay nói, rồi lắc mình một cái phóng ra ngoài.

Đợi Dương Khai đi khỏi, thiếu phụ liền ngã ngồi xuống đất giống như một đống bùn, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi.

Nàng không môn không phái, có thể tu luyện đến Hư Vương nhất tầng cảnh toàn bộ đều dựa vào sự cố gắng của bản thân và các loại cơ duyên, căn bản chưa từng tiếp xúc qua cường giả Đạo Nguyên Cảnh. Hôm nay bị Dương Khai tỏa ra uy áp đe dọa khiến nàng sợ gần chết.

May mà Dương Khai cũng coi như thông tình đạt lý, không làm gì nàng, nếu không nàng tuyệt đối sẽ vô lực phản kháng.

Một lúc lâu sau, thiếu phụ mới bình tĩnh trở lại, ngay sau đó đứng vọt dậy, vọt vào trong động phủ, vội vàng thu dọn đồ đạc.

Không lâu sau, thiếu phụ liền ra khỏi động phủ, bước thẳng về phía cửa thành, rất nhanh sau đó liền ly khai khỏi Phong Lâm Thành.

Nàng không dám tiếp tục ở lại Phong Lâm Thành nữa, ngộ nhỡ một ngày nào đó người của Khương gia điều tra xuống phát hiện ra nàng, thì nàng sẽ gặp phiền toái lớn. Theo nàng được biết, người của Khương gia cũng không dễ nói chuyện giống như vị Dương tiên sinh kia. Mấy ngày sau, Dương Khai đã trở về đến Phong Lâm Thành.

Sau khi vào thành, Dương Khai cũng không kịp báo cho Khang Tư Nhiên biết hắn vẫn bình an, liền vội vã trở về động phủ mà hắn đã mướn.

Lấy ra lệnh bài, Dương Khai truyền nguyên lực vào bên trong, rồi hướng lệnh bài về phía động phủ khẽ lay.

Nhưng khiến hắn vô cùng kinh ngạc chính là, cấm chế động phủ lại không chút phản ứng, tựa như tấm lệnh bài của mình đã không còn tác dụng vậy.

Điều này làm cho hắn nhướng mày, tuy nhiên rất nhanh, hắn liền nghĩ tới một chuyện.

Lúc hắn đi tới Phong Lâm Thành mướn động phủ này, kỳ hạn dường như là một năm, mà ngẫm lại thời gian một năm cũng đã qua hai tháng.

Kỳ hạn vừa qua, quyền sử dụng động phủ chắc chắn cũng bị thu hồi lại.

Dương Khai lập tức chột dạ, cảm thấy được có chút không ổn.

Kỳ hạn mướn động phủ đã qua cũng không sao, cùng lắm là hắn lại đi tới phủ thành chủ ghi danh một chút, lần nữa thuê lại là được, chỉ là bỏ ra một chút nguyên tinh mà thôi.

Hắn cũng không để thứ gì quý giá ở trong động phủ nên không quá lo lắng.

Nhưng... trước khi hắn đi, tiểu nha đầu Trương gia kia vẫn còn ở trong động phủ đó.

Lúc đó hắn và Khang Tư Nhiên cùng đi tới Nguyên Đỉnh Sơn dò xét động phủ của Công Tôn Mộc, không ngờ lại bị trì hoãn thời gian lâu như vậy. Hắn vốn tưởng rằng không bao lâu sẽ quay trở về, nên trước khi rời đi thậm chí cũng không nói cụ thể cho Trương Nhược Tích, chỉ nói cho nàng biết phải ra ngoài một chuyến rồi liền nhét nàng vào trong này.

Hiện tại kỳ hạn sử dụng động phủ đã hết, quyền sử dụng đã bị thu hồi, nhưng nha đầu Trương Nhược Tích kia ở đâu?

Dương Khai nhìn xung quanh nhưng không thấy được bóng hình nhỏ bé và yếu ớt kia, không khỏi có chút lo lắng.

Lúc hắn rời đi, Trương Nhược Tích chỉ có tu vi Thánh Vương nhất tầng cảnh mà thôi, ở Phong Lâm Thành, cái nơi long xà hỗn tạp này, nàng không có khả năng để tự vệ, ngộ nhỡ bị kẻ nào không có ý tốt để ý tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

- Có khi nào nàng tự mình trở về Trương gia không? Dương Khai tự nói với chính mình.

Đặt mình vào vị trí của Trương Nhược Tích, nếu như quyền sử dụng động phủ bị thu hồi, sau đó bị đuổi ra khỏi động phủ, nhất định sẽ về Trương gia trước rồi tính sau. Nếu vậy cũng không cần lo lắng gì, tuy Trương gia không mạnh, nhưng dù gì cũng có hai vị Hư Vương Cảnh.

Đang lúc Dương Khai không có đầu mối, bên cạnh chợt truyền đến một đợt dao động cấm chế.

Dương Khai sửng sốt, quay đầu nhìn lại, không ngờ phát hiện thấy cửa động phủ đã mở ra, từ bên trong lộ ra một thiếu phụ có gương mặt xinh đẹp. Thiếu phụ kia nhìn qua ước chừng khoảng 30 tuổi, ánh mắt vô cùng cảnh giác đánh giá Dương Khai, nghi ngờ hỏi: - Ngươi là ai?

Dương Khai vội vàng ôm quyền, nói: - Tại hạ Dương Khai, vốn là chủ nhân của căn động phủ này.

Thiếu phụ khẽ nhíu mày, nói:

- Hiện tại động phủ này đã được ta thuê lại, bên trong cũng không để lại thứ gì.

- Ta biết, ta cũng không phải tới tìm vật. Dương Khai mỉm cười, nỗ lực ra vẻ ôn hòa nói.

- Không tìm vật gì sao? Thiếu phụ nghe vậy càng tỏ ra nghi ngờ hơn: - Vậy ngươi tới đây làm gì?

- Tìm một người, một thiếu nữ. Dương Khai vội vàng nói:

- Nàng vốn phải ở nơi này, nhưng hiện tại lại không thấy đâu, không biết phu nhân có thấy qua hay chưa?

Nghe Dương Khai nói rằng tới tìm người, thiếu phụ chợt nhíu mày, sắc mặt hơi đổi vội vàng lắc đầu nói: - Chưa từng thấy.

Vừa nói xong, nàng liền thò đầu trở vào, đồng thời đóng cửa lại.

- Chờ một chút! Dương Khai thấy vậy liền biết nhất định nàng ta biết điều gì đó, sao có thể để cho nàng lui vào được chứ, lập tức giữ cửa lại.

Sắc mặt thiếu phụ đột nhiên thay đổi, lạnh lùng nói: - Ngươi muốn làm gì, nơi này chính là Phong Lâm Thành đó!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, lắc mình tiến thẳng vào trong động phủ, tiện tay đóng cửa lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thiếu phụ chăm chú, đồng thời trong cơ thể bạo phát ra một luồng khí tức cường đại, ép về phía thiếu phụ.

- Đạo Nguyên Cảnh! Nhận ra luồng khí tức kinh khủng này, sắc mặt thiếu phụ đột nhiên đại biến, thất thanh thốt lên, thái độ nhìn Dương Khai trở nên khác hẳn.

Bên trong Phong Lâm Thành, mặt bằng thực lực chung của võ giả không cao, cường giả Đạo Nguyên Cảnh cũng không nhiều, mỗi một người đều có lai lịch lớn, không phải là người mà những võ giả bình thường có thể trêu chọc được.

Cho nên vừa thấy cảnh giới tu vi của Dương Khai, thiếu phụ hơi hoảng hốt.

Nàng mới chỉ là Hư Vương nhất tầng cảnh, sao có thể ngăn cản uy áp của cường giả Đạo Nguyên Cảnh chứ? Tuy rằng đang đau khổ chống đỡ, nhưng thân thể dần dần liền nhũn ra, phải đưa tay đỡ vách tường bên cạnh mới không bị ép ngã xuống.

Nàng khẽ cắn môi, nhìn Dương Khai cầu khẩn nói: - Tiểu huynh đệ, ta và ngươi không thù không oán, ta cũng chưa từng đắc tội với ngươi, xin tiểu huynh đệ không nên làm khó ta...

- Ta không làm khó dễ ngươi. Vẻ mặt Dương Khai lạnh lùng, thản nhiên nói: - Ta chỉ hỏi mấy vấn đề, ngươi thành thật trả lời, nếu dám có nửa câu lừa gạt, ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong! Ngươi nên biết rằng ta có năng lực này!

Thiếu phụ nghe vậy, cắn răng khẽ gật gật đầu.

- Rất tốt, ta hỏi ngươi, ngươi có thấy tiểu cô nương kia đi đâu không? Dương Khai dùng ánh mắt đe dọa nhìn đối phương, không tha cho một chút biến hóa nào trên khuôn mặt nàng.

Thiếu phụ trầm ngâm một chút, lúc này mới gian khổ gật gật đầu: - Ta không biết tiểu cô nương kia có phải người ngươi muốn tìm hay không, nhưng quả thật là ta đã thấy qua một tiểu cô nương, ngay tại động cửa phủ...

- Nói xem, nàng bao nhiêu tuổi, tu vi là gì, có gì đặc thù? Dương Khai khẩn cấp hỏi.

- Khoảng 16, 17 tuổi, tu vi là Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đỉnh phong, sắp đột phá Thánh Vương tam tầng cảnh, nhìn qua hơi yếu đuối, dáng người mảnh mai, giọng nói nhỏ nhẹ, tóc đen bóng buông thẳng...

- Chính là nàng không sai. Hai mắt Dương Khai sáng ngời, xác định người thiếu phụ này nhìn thấy chính là Trương Nhược Tích. Chỉ có điều hắn cũng không ngờ mới ngắn ngủi một năm, tu vi của Trương Nhược Tích lại có thể từ Thánh Vương nhất tầng cảnh lên tới Thánh Vương lưỡng tầng cảnh đỉnh phong, sắp đột phá tam tầng cảnh.

Xem ra tư chất của tiểu cô nương cũng không kém đó nha, dĩ nhiên, trong này khẳng định là có công lao của một viên Báo Giải Tẩy Tủy đan kia.

- Ngươi nói ngươi thấy nàng tại động cửa phủ sao? Nàng ở trước cửa động phủ làm gì chứ? Dương Khai lại cau mày hỏi.

Thiếu phụ liền nói: - Đứng ở cửa...

- Đứng trước cửa sao? Dương Khai ngạc nhiên.

- Không sai, đúng là đứng ở cửa. Hai tháng trước ta mướn lại chỗ này, khi đó nàng đứng ở ngay trước cửa động phủ, nhưng ta cũng không chú ý. Sau đó ta phát hiện nàng vẫn một mực đứng ở đó, động cũng không động qua, tò mò, ta liền hỏi nàng, nàng nói với ta rằng nàng đang đợi một vị Dương tiên sinh... Tiểu huynh đệ ngươi chính là vị Dương tiên sinh kia sao?

Thiếu phụ vừa hỏi vừa hơi sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Dương Khai, bất ngờ phát hiện thấy Dương Khai đang đờ người ra.

Giờ phút này, Dương Khai hết sức cảm khái.

Trong đầu không tự chủ được tưởng tượng ra cảnh người đến người đi trong Phong Lâm Thành, còn ở cái cửa động phủ này, một thiếu nữ 16, 17 tuổi đứng đó bất động, mặc cho gió thổi nắng phơi vẫn không nhúc nhích, thỉnh thoảng lại nhìn quanh nhưng vẫn không thấy được bóng người quen thuộc kia

Trong cuộc sống náo loạn nơi thành trì, nàng giống như là một người bị bỏ rơi, cô đơn, bàng hoàng, không biết làm sao.

Đêm tối phủ xuống, gió lạnh quất tới, nàng cũng chỉ biết co rúc tại chỗ run lẩy bẩy...

Khi trời sáng lại tiếp tục chờ đợi.

Trong lòng Dương Khai nổi lên cảm giác nặng nề khó tả.

- Ta thấy nàng đáng thương, muốn mời nàng vào ngồi một chút, nhưng nàng không đồng ý, nói rằng nàng muốn đứng ở đó để đợi... Dương tiên sinh, tiểu huynh đệ, ta thật sự không làm gì nàng cả, xin ngươi đừng làm khó ta. Thiếu phụ sợ hãi nhìn Dương Khai, sợ Dương Khai tức giận phát tiết lên người nàng.

- Nếu ngươi không làm gì nàng, vậy sao ngay từ đầu không nói cho ta biết sự tình? Ngược lại vừa nghe ta hỏi tung tích của nàng đã lập tức đóng cửa động phủ? Rõ ràng là ngươi có tật giật mình mà! Dương Khai lạnh lùng nhìn thiếu phụ, ánh mắt thâm thúy lóe lên sát khí nồng nặc.

Dường như thiếu phụ nghĩ tới điều gì đó, liền giật mình vội vàng xua tay nói: - Không phải, không phải Không phải như ngươi nghĩ đâu, ta thật sự không có làm tổn thương nàng.

- Nói đi, hiện giờ nàng đang ở đâu, nhìn vẻ mặt của ngươi dường như là biết chút gì đó.

Dương Khai lạnh giọng nói.

Thiếu phụ lắc lắc đầu.

Dương Khai khẽ cười nói: - Xem ra, ngươi đang có điều gì đó e ngại!

- Tiểu huynh đệ, ngươi đừng ép ta, ngươi tha ta một mạng đi, chỉ cần không ép ta, ngươi muốn ta làm gì cũng được. Thiếu phụ cầu xin tha thứ, lời nói đầy ẩn ý, vẻ mặt khi nói chuyện càng trở nên quyến rũ, ánh mắt long lanh.

Vẻ mặt Dương Khai lạnh nhạt không chút biểu cảm, đầu ngón tay bỗng nhiên hiện lên một tia lực lượng quỷ dị, giọng nói âm u: - Nói, hoặc là chết!

Vừa nói xong, hắn liền chậm rãi chỉ về phía trán của thiếu phụ.

Thiếu phụ thấy Dương Khai lạnh lùng vô tình như vậy, cuối cùng cũng tỏ ra hoảng hốt nói: - Ngươi đi tới Khương gia nói không chừng có thể tìm được nàng ở đó!

- Khương gia sao?

Ngón tay Dương Khai dừng ở ngay trước trán thiếu phụ cách ba tấc, lực lượng quanh đầu ngón tay chợt tiêu tán, như có điều suy nghĩ nhìn thiếu phụ nói: - Chẳng trách ngươi e ngại như vậy, thì ra là Khương gia! Tuy nhiên... Người của Khương gia mang nàng đi làm gì?

- Ta không biết! Thiếu phụ lắc đầu: - Một tháng trước, có mấy nam nhân đến đây nói chuyện với nàng một hồi sau đó nàng liền theo mấy người kia rời đi. Ta nhất thời tò mò, lén lút đi theo, phát hiện bọn họ đi vào Khương gia, những chuyện khác ta thật sự không biết, cho dù ngươi giết ta cũng vô ích!

- Nàng chủ động đi theo bọn họ đi sao? Dương Khai nhướng mày.

- Đúng vậy! Thiếu phụ gật đầu.

- Tốt, đa tạ phu nhân thành thật khai báo, cáo từ. Dương Khai chắp tay nói, rồi lắc mình một cái phóng ra ngoài.

Đợi Dương Khai đi khỏi, thiếu phụ liền ngã ngồi xuống đất giống như một đống bùn, quần áo trên người đều ướt đẫm mồ hôi.

Nàng không môn không phái, có thể tu luyện đến Hư Vương nhất tầng cảnh toàn bộ đều dựa vào sự cố gắng của bản thân và các loại cơ duyên, căn bản chưa từng tiếp xúc qua cường giả Đạo Nguyên Cảnh. Hôm nay bị Dương Khai tỏa ra uy áp đe dọa khiến nàng sợ gần chết.

May mà Dương Khai cũng coi như thông tình đạt lý, không làm gì nàng, nếu không nàng tuyệt đối sẽ vô lực phản kháng.

Một lúc lâu sau, thiếu phụ mới bình tĩnh trở lại, ngay sau đó đứng vọt dậy, vọt vào trong động phủ, vội vàng thu dọn đồ đạc.

Không lâu sau, thiếu phụ liền ra khỏi động phủ, bước thẳng về phía cửa thành, rất nhanh sau đó liền ly khai khỏi Phong Lâm Thành.

Nàng không dám tiếp tục ở lại Phong Lâm Thành nữa, ngộ nhỡ một ngày nào đó người của Khương gia điều tra xuống phát hiện ra nàng, thì nàng sẽ gặp phiền toái lớn. Theo nàng được biết, người của Khương gia cũng không dễ nói chuyện giống như vị Dương tiên sinh kia.