Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1999: Trảm Hồn Đao




Mỗi một khắc, trong Mặc Ngọc Đỉnh truyền ra một tràng tiếng vang kỳ dị, kèm theo tiếng vang truyền ra, một mùi thuốc thơm nồng nặc cũng theo đó tràn ra.

Một tia mùi thơm này bay vào trong mũi Dương Khai, ngửi vào trong cơ thể, nhưng lại làm cho hắn đã đến điểm bình cảnh giới hạn võ đạo hơi rung động một cái, nguyên lực trong cơ thể vốn đang bình tĩnh liền lưu chuyển điên cuồng.

Dương Khai thoắt mở mắt, đưa tay vỗ Mặc Ngọc Đỉnh một cái, trong nháy mắt nắp đỉnh bay lên.

Ngay sau đó, hắn nhanh chóng thi triển Cửu Thiên Huyền Đan Quyết lĩnh ngộ từ trong Đại Đạo Đan Âm, từng cái pháp ấn trên tay biến ảo, từng tia lực lượng rót vào trong Mặc Ngọc Đỉnh.

Chốc lát, động tĩnh bên trong đỉnh càng thêm rõ ràng, không chỉ như thế, dường như còn có vật gì đang di động ở bên trong.

Qua một hồi, theo pháp quyết thu đan của Dương Khai biến ảo, bỗng nhiên từ trong Mặc Ngọc Đỉnh bắn ra mấy tia sáng.

Dương Khai sớm đã chờ giờ khắc này, thấy tình hình vậy đâu còn chút chần chờ, đưa tay chộp một cái, đã đồng loạt chụp nắm trong bàn tay mấy tia sáng kia.

Hắn căn bản không có thời gian nhìn kỹ thành quả cuối cùng mình luyện đan lần này như thế nào, chỉ biết là ra sáu viên đan.

Thu cất xong sáu viên Đạo Nguyên đan mới luyện chế vào trong bình ngọc sớm chuẩn bị từ trước, Dương Khai phất tay một cái, trong nhẫn không gian chứa đại lượng nguyên tinh liền "vù vù" bay ra, với thân hắn làm trung tâm, bao phủ đoàn đoàn xung quanh hắn.

Trước đây một đoạn thời gian, Dương Khai đánh chết không ít cường địch, từ trong tay những địch nhân kia chiếm được không dưới ngàn vạn nguyên tinh, bất quá thời khắc này vì bản thân tấn thăng, hắn lại ném ra toàn bộ ngàn vạn nguyên tinh này.

Dù sao linh khí thiên địa chỗ này không tính là nồng đậm lắm, nếu muốn bảo đảm nhu cầu tấn thăng, thì chỉ phải sử dụng nguyên tinh.

Nguyên tinh mới vừa xuất hiện, trên đỉnh đầu Dương Khai liền truyền đến tiếng vang như tiếng sấm rền, linh khí thiên địa đột nhiên rung chuyển, lực lượng pháp tắc bay múa quanh quẩn ở bốn phía.

Thời gian không bao lâu, trên đỉnh đầu Dương Khai liền xuất hiện một đám mây lớn màu đen, đám mây kia từ từ xoay tròn, từ từ tạo thành hình dáng cái phễu.

Bốn phía cát bay đá chạy một trận, trời trăng mất sáng.

Phảng phất như bị một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, nguyên tinh bị Dương Khai ném vẫy ra vây quanh ở bốn phía, nhưng lại vào giờ khắc này rối rít vỡ toạt ra, kèm theo một tràng tiếng "bùm bùm" nổ vang, biến thành những luồng năng lượng tinh thuần, tràn ra bốn phía hội tụ trong bầu trời.

Trên đỉnh đầu Dương Khai, cái phễu lốc xoáy màu đen kia lớn mạnh với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thanh thế cực kỳ kinh người.

Linh khí thiên địa ở bốn phía vốn không tính là nồng đậm lắm, cũng vì chiếm được đại lượng nguyên tinh bổ sung, trở nên nồng đậm vạn phần. Chỗ vị trí Dương Khai, rất nhanh bị bao phủ trong một màn sương trắng. Sương trắng kia cũng không phải là sương mù chân chính, mà là kỳ quan do linh khí thiên địa quá nồng đậm tạo thành.

Dương Khai đối với chuyện này dường như không hề phát hiện, vẫn như cũ khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt ngưng thần, sắc mặt an nhiên bình thản như thường.

Hắn dùng tâm thần trao đổi với Hư Niệm Tinh của mình, cảm ngộ thiên đạo võ đạo. Thời khắc này căn nguyên tinh tú U Ám Tinh trong cơ thể, dường như bị cái gì dẫn dắt, đang nhúc nhích có quy luật, được căn nguyên tinh tú này duy trì, Dương Khai cảm nhận được rõ ràng hơn lực lượng của pháp tắc thiên địa ở bốn phía.

Trước đây lúc hắn ở tầng thứ ba Ngũ Sắc Bảo Tháp, hấp thu nhiều mảnh vỡ lực lượng pháp tắc, cũng vào giờ khắc này chiếm được thăng hoa vô cùng nhuần nhuyễn, khiến hắn phải lấy cảm ngộ của bản thân cùng ấn chứng, để cảnh giới của mình lấy được thăng hoa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cái phễu màu đen trong bầu trời kia càng thêm khổng lồ, gần như che kín cả bầu trời.

Dương Khai tuy rằng cố ý lựa chọn sử dụng địa phương hoang vắng này làm chỗ tấn thăng, thậm chí trước đó còn bỏ ra mấy ngày xử lý một số yêu thú trong phương viên ngàn dặm... thế nhưng phàm là chuyện gì luôn có một vài phát sinh ngoài ý muốn.

Lần này hắn tấn thăng gây ra động tĩnh to lớn như thế, mặc dù cách xa mấy ngàn dặm cũng vẫn bị người thấy được.

Ngay lúc cái phễu màu đen kia thành hình che kín gần phân nửa bầu trời, không ít võ giả ở phía xa đều nhìn thấy một màn kỳ quan ở nơi này, tự nhiên là tò mò không thôi, rối rít chạy tới chỗ Dương Khai tấn thăng, muốn tìm hiểu xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Chờ đến khi các võ giả này hiểu rõ lại là có người muốn tấn thăng đại cảnh giới, sắp nghênh tiếp năng lượng thiên địa thanh tẩy, đại đa số võ giả đều dừng chân không tiến thêm, mà ở cách xa xa mấy trăm dặm theo dõi.

Những võ giả này thực lực đều không tính là cao, dù sao võ giả ở phụ cận Phong Lâm Thành trình độ thực lực chỉnh thể cũng không được tốt lắm, đại đa số đều là Hư Vương Cảnh, Phản Hư Cảnh, thậm chí còn có người yếu hơn.

Cảm nhận được lực lượng cuồng bạo hội tụ trong bầu trời kia, bọn họ sao còn dám tiến lên? Chỉ coi là đến xem náo nhiệt, vây quanh tụ tập với nhau, chỉ chỉ chõ chõ về phía Dương Khai, bàn tán ầm ĩ.

Trong đám người, có một thiếu nữ mặc áo tím nhỏ bé và yếu ớt, tuổi chừng 20, tu vi chỉ có Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà thôi, hơn nữa dường như thân mang bệnh dữ, trời không lạnh lại mặc rất nhiều áo. Bên cạnh có mấy võ giả Hư Vương Cảnh bảo vệ, thiếu nữ đôi mắt đẹp chăm chú nhìn phương xa một hồi, bỗng nhiên khẽ ho khan vài tiếng.

Mấy Hư Vương Cảnh bên cạnh nàng nghe tiếng ho, đều ân cần nhìn về phía nàng, bất quá tựa hồ mọi người đều quen với một màn này, nên cũng không có ai hốt hoảng, đợi thiếu nữ ổn định hơi thở, mọi người đều thu hồi ánh mắt.

Chốc lát, một võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh từ xa xa cấp tốc bay tới, nhoáng mấy cái liền tới trước mặt thiếu nữ.

- Tiểu thư, ta đã trở về! Võ giả kia trầm giọng nói.

- Tìm hiểu rõ ràng rồi chứ? Là người phương nào đang tấn thăng? Thiếu nữ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, thanh âm rất nhỏ nhẹ.

Võ giả kia lắc lắc đầu, nói: - Phụ tiểu thư phó thác rồi, bên kia năng lượng thiên địa quá mức cuồng bạo, mà người kia lại đang lúc tấn thăng then chốt quan trọng, ta không dám tới quá gần, cũng không thấy rõ hình dạng người kia thế nào. Bất quá theo ta quan sát, người này hẳn là đang đột phá Đạo Nguyên Cảnh!

- Quả nhiên là đột phá Đạo Nguyên Cảnh! Thiếu nữ áo tím dường như sớm có dự liệu, khẽ gật gật đầu, đôi mắt đẹp chợt sáng lên, nói: - Người này nếu lựa chọn tại địa phương này đột phá Đạo Nguyên Cảnh, thì nói rõ hắn không có thân bằng bạn hữu, cũng không có bối cảnh tông môn, hiển nhiên là một cường giả đi lại một mình, ngược lại là đối tượng có thể lôi kéo!

Nghe vậy, mấy Hư Vương Cảnh đi theo bên cạnh thiếu nữ áo tím đều khẽ gật gật đầu, bày tỏ đồng ý quan điểm của nàng.

Nếu có bối cảnh tông môn, nếu có thân bằng bạn hữu, người nào lại nguyện ý ở ngoài hoang dã này đột phá cửa ải đại cảnh giới chứ? Cũng chỉ có hạng người hành hiệp đơn độc, bị ép bất đắc dĩ mới làm như vậy.

- Lời tuy nói như vậy, nhưng tiểu thư thứ cho ta nói thẳng: người này không nhất định có thể đột phá thành công đâu! Một nam nhân trung niên khác tướng mạo trang nghiêm nhìn bên kia, sắc mặt ngưng trọng nói.

- Tại sao nói như vậy? Thiếu nữ áo tím đưa mắt nhìn hắn, hỏi.

Nam nhân trung niên kia cười khổ một tiếng: - Hắn dẫn phát động tĩnh này thật quá lớn, căn bản không phải võ giả Hư Vương Cảnh đỉnh phong có thể thừa nhận. Nói lời không nên nói, nếu hắn không thể thừa nhận năng lượng thiên địa thanh tẩy lần này, thì căn bản không có hy vọng sống sót, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Các Hư Vương Cảnh khác nghe lời này, đều liên tục gật đầu, nhìn cái phễu màu đen to lớn trong bầu trời kia, ai nấy đều đầy vẻ kiêng kỵ, hiển nhiên nếu để cho bọn họ đi thừa nhận năng lượng thanh tẩy như vậy, khẳng định là không có khả năng có cơ hội thành công.

Thiếu nữ áo tím nhíu chân mày: - Nói như vậy, người này hy vọng không lớn?

Nam nhân trung niên kia nói: - Dĩ nhiên đây chỉ là cái nhìn của ta, nếu hắn thực sự có một phần vạn cơ hội vượt qua kiếp nạn này, xông qua cửa ải này, thì thành tựu tương lai của hắn chỉ sợ cũng không phải chúng ta có thể suy đoán được!

Thiếu nữ áo tím nghe vậy gật gật đầu, trầm tư một lát, nói: - Không quản ra sao, chúng ta cũng trước bảo vệ cho hắn một chút đi, nếu hắn thật sự có thể thành công tấn thăng, khẳng định cũng sẽ nghĩ tới một phần nhân tình của chúng ta, đến lúc đó cũng có thể thử lôi kéo hắn một chút! Tần gia ta giờ này nhân tài sa sút, chỉ dựa vào một mình lão tổ khổ sở chống đỡ, số phận suy bại, nếu có thể được người này trợ trận, Tần gia ta cũng có thời gian lấy hơi!

Các võ giả Hư Vương Cảnh nghe nói vậy, đồng loạt gật gật đầu: - Nếu tiểu thư nói như vậy, chúng ta đương nhiên làm theo lệnh!

Đang lúc nhóm người này chuẩn bị phân tán ra, bảo vệ cho Dương Khai tấn thăng, nam nhân trung niên kia bỗng nhiên nhướn mày, chăm chú nhìn một hướng khác, nạt nhỏ:

- Không xong, có người muốn quấy nhiễu hắn!

- Người nào? Thiếu nữ áo tím nghe vậy cả kinh, nhìn lại theo hướng nam nhân trung niên, quả nhiên nhìn thấy một mảng luồng sáng đang nhanh chóng bay tới hướng Dương Khai tấn thăng. Bọn họ chẳng những không có ẩn giấu thân mình, thậm chí cũng không có tính toán ẩn giấu ý đồ, từng người một khí thế hung hăng dữ tợn, ý đồ bất thiện.

Mà theo bóng người lay động trong mảng luồng sáng kia, đếm đại khái tối thiểu cũng có mười mấy người, hào quang trên thân người dẫn đầu càng sáng rực.

Thiếu nữ áo tím hơi chần chờ, liền giậm chân một cái nói: - Cùng ta qua đó, nhìn xem có thể điều đình can thiệp một chút hay không!

Dứt lời, thân thể mềm mại của nàng liền nhoáng lên một cái, bay đi hướng bên kia.

Nam nhân trung niên cả kinh thất sắc, vội vàng cùng mấy người khác đuổi theo.

Cách đó không xa, trong đám võ giả đang phóng tới hướng Dương Khai kia, rất nhanh thì có người phát hiện động tĩnh của nhóm người Tần gia này, người đó lập tức kêu lên phía trước: - Sư tôn! Có người đang hướng tới phía chúng ta!

Phía trước nhất là một lão già dáng người thấp nhỏ, thân thể mập mạp, một đầu tóc gần như rụng hết, nghe vậy, thân hình chợt dừng lại, quét đôi mắt tam giác một vòng, rất nhanh thì ngừng lại trên đám người Tần gia, hừ lạnh một tiếng nói: - Mấy nhãi con Hư Vương Cảnh, cũng dám làm hỏng chuyện tốt của lão phu... Lá gan thật không nhỏ!

- Sư tôn! Có nên hay không cũng đem bọn chúng... Người kia vừa nói, vừa làm một thế tay, hình tượng đưa một tay vạch ngang cổ.

Lão già nghe vậy, cười gằn một tiếng, nói: - Cứ nhìn kỹ hẵn nói, nếu bọn chúng dám đến đây, có lẽ là có chỗ dựa vào! Lão phu thật muốn nhìn xem bọn chúng rốt cuộc là dựa vào cái gì?

- Sư tôn cao kiến! Người kia vuốt đuôi một câu.

Không bao lâu, nhóm người Tần gia dưới dẫn đầu của thiếu nữ áo tím, liền tới cách không xa trước mặt đám người lão già.

Thiếu nữ áo tím trải qua chạy đi một hồi, dường như tiêu hao không nhỏ lại ho khan một trận, mà ngay cả nói đều không nói ra lời.

Cả nhóm người nam nhân trung niên theo sát thiếu nữ chạy tới vây quanh bên cạnh nàng, đợi khi nhìn thấy lão già mập lùn đầu lĩnh của đối phương và cái đầu hói mang tính dấu hiệu kia, sắc mặt nam nhân trung niên bất chợt biến đổi, như lâm đại địch hoảng sợ kêu to một tiếng: - Quỷ Thủ Thân Đồ! Mỗi một khắc, trong Mặc Ngọc Đỉnh truyền ra một tràng tiếng vang kỳ dị, kèm theo tiếng vang truyền ra, một mùi thuốc thơm nồng nặc cũng theo đó tràn ra.

Một tia mùi thơm này bay vào trong mũi Dương Khai, ngửi vào trong cơ thể, nhưng lại làm cho hắn đã đến điểm bình cảnh giới hạn võ đạo hơi rung động một cái, nguyên lực trong cơ thể vốn đang bình tĩnh liền lưu chuyển điên cuồng.

Dương Khai thoắt mở mắt, đưa tay vỗ Mặc Ngọc Đỉnh một cái, trong nháy mắt nắp đỉnh bay lên.

Ngay sau đó, hắn nhanh chóng thi triển Cửu Thiên Huyền Đan Quyết lĩnh ngộ từ trong Đại Đạo Đan Âm, từng cái pháp ấn trên tay biến ảo, từng tia lực lượng rót vào trong Mặc Ngọc Đỉnh.

Chốc lát, động tĩnh bên trong đỉnh càng thêm rõ ràng, không chỉ như thế, dường như còn có vật gì đang di động ở bên trong.

Qua một hồi, theo pháp quyết thu đan của Dương Khai biến ảo, bỗng nhiên từ trong Mặc Ngọc Đỉnh bắn ra mấy tia sáng.

Dương Khai sớm đã chờ giờ khắc này, thấy tình hình vậy đâu còn chút chần chờ, đưa tay chộp một cái, đã đồng loạt chụp nắm trong bàn tay mấy tia sáng kia.

Hắn căn bản không có thời gian nhìn kỹ thành quả cuối cùng mình luyện đan lần này như thế nào, chỉ biết là ra sáu viên đan.

Thu cất xong sáu viên Đạo Nguyên đan mới luyện chế vào trong bình ngọc sớm chuẩn bị từ trước, Dương Khai phất tay một cái, trong nhẫn không gian chứa đại lượng nguyên tinh liền "vù vù" bay ra, với thân hắn làm trung tâm, bao phủ đoàn đoàn xung quanh hắn.

Trước đây một đoạn thời gian, Dương Khai đánh chết không ít cường địch, từ trong tay những địch nhân kia chiếm được không dưới ngàn vạn nguyên tinh, bất quá thời khắc này vì bản thân tấn thăng, hắn lại ném ra toàn bộ ngàn vạn nguyên tinh này.

Dù sao linh khí thiên địa chỗ này không tính là nồng đậm lắm, nếu muốn bảo đảm nhu cầu tấn thăng, thì chỉ phải sử dụng nguyên tinh.

Nguyên tinh mới vừa xuất hiện, trên đỉnh đầu Dương Khai liền truyền đến tiếng vang như tiếng sấm rền, linh khí thiên địa đột nhiên rung chuyển, lực lượng pháp tắc bay múa quanh quẩn ở bốn phía.

Thời gian không bao lâu, trên đỉnh đầu Dương Khai liền xuất hiện một đám mây lớn màu đen, đám mây kia từ từ xoay tròn, từ từ tạo thành hình dáng cái phễu.

Bốn phía cát bay đá chạy một trận, trời trăng mất sáng.

Phảng phất như bị một lực lượng thần bí nào đó dẫn dắt, nguyên tinh bị Dương Khai ném vẫy ra vây quanh ở bốn phía, nhưng lại vào giờ khắc này rối rít vỡ toạt ra, kèm theo một tràng tiếng "bùm bùm" nổ vang, biến thành những luồng năng lượng tinh thuần, tràn ra bốn phía hội tụ trong bầu trời.

Trên đỉnh đầu Dương Khai, cái phễu lốc xoáy màu đen kia lớn mạnh với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thanh thế cực kỳ kinh người.

Linh khí thiên địa ở bốn phía vốn không tính là nồng đậm lắm, cũng vì chiếm được đại lượng nguyên tinh bổ sung, trở nên nồng đậm vạn phần. Chỗ vị trí Dương Khai, rất nhanh bị bao phủ trong một màn sương trắng. Sương trắng kia cũng không phải là sương mù chân chính, mà là kỳ quan do linh khí thiên địa quá nồng đậm tạo thành.

Dương Khai đối với chuyện này dường như không hề phát hiện, vẫn như cũ khoanh chân ngồi dưới đất, nhắm mắt ngưng thần, sắc mặt an nhiên bình thản như thường.

Hắn dùng tâm thần trao đổi với Hư Niệm Tinh của mình, cảm ngộ thiên đạo võ đạo. Thời khắc này căn nguyên tinh tú U Ám Tinh trong cơ thể, dường như bị cái gì dẫn dắt, đang nhúc nhích có quy luật, được căn nguyên tinh tú này duy trì, Dương Khai cảm nhận được rõ ràng hơn lực lượng của pháp tắc thiên địa ở bốn phía.

Trước đây lúc hắn ở tầng thứ ba Ngũ Sắc Bảo Tháp, hấp thu nhiều mảnh vỡ lực lượng pháp tắc, cũng vào giờ khắc này chiếm được thăng hoa vô cùng nhuần nhuyễn, khiến hắn phải lấy cảm ngộ của bản thân cùng ấn chứng, để cảnh giới của mình lấy được thăng hoa.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cái phễu màu đen trong bầu trời kia càng thêm khổng lồ, gần như che kín cả bầu trời.

Dương Khai tuy rằng cố ý lựa chọn sử dụng địa phương hoang vắng này làm chỗ tấn thăng, thậm chí trước đó còn bỏ ra mấy ngày xử lý một số yêu thú trong phương viên ngàn dặm... thế nhưng phàm là chuyện gì luôn có một vài phát sinh ngoài ý muốn.

Lần này hắn tấn thăng gây ra động tĩnh to lớn như thế, mặc dù cách xa mấy ngàn dặm cũng vẫn bị người thấy được.

Ngay lúc cái phễu màu đen kia thành hình che kín gần phân nửa bầu trời, không ít võ giả ở phía xa đều nhìn thấy một màn kỳ quan ở nơi này, tự nhiên là tò mò không thôi, rối rít chạy tới chỗ Dương Khai tấn thăng, muốn tìm hiểu xem rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Chờ đến khi các võ giả này hiểu rõ lại là có người muốn tấn thăng đại cảnh giới, sắp nghênh tiếp năng lượng thiên địa thanh tẩy, đại đa số võ giả đều dừng chân không tiến thêm, mà ở cách xa xa mấy trăm dặm theo dõi.

Những võ giả này thực lực đều không tính là cao, dù sao võ giả ở phụ cận Phong Lâm Thành trình độ thực lực chỉnh thể cũng không được tốt lắm, đại đa số đều là Hư Vương Cảnh, Phản Hư Cảnh, thậm chí còn có người yếu hơn.

Cảm nhận được lực lượng cuồng bạo hội tụ trong bầu trời kia, bọn họ sao còn dám tiến lên? Chỉ coi là đến xem náo nhiệt, vây quanh tụ tập với nhau, chỉ chỉ chõ chõ về phía Dương Khai, bàn tán ầm ĩ.

Trong đám người, có một thiếu nữ mặc áo tím nhỏ bé và yếu ớt, tuổi chừng 20, tu vi chỉ có Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà thôi, hơn nữa dường như thân mang bệnh dữ, trời không lạnh lại mặc rất nhiều áo. Bên cạnh có mấy võ giả Hư Vương Cảnh bảo vệ, thiếu nữ đôi mắt đẹp chăm chú nhìn phương xa một hồi, bỗng nhiên khẽ ho khan vài tiếng.

Mấy Hư Vương Cảnh bên cạnh nàng nghe tiếng ho, đều ân cần nhìn về phía nàng, bất quá tựa hồ mọi người đều quen với một màn này, nên cũng không có ai hốt hoảng, đợi thiếu nữ ổn định hơi thở, mọi người đều thu hồi ánh mắt.

Chốc lát, một võ giả Hư Vương nhất tầng cảnh từ xa xa cấp tốc bay tới, nhoáng mấy cái liền tới trước mặt thiếu nữ.

- Tiểu thư, ta đã trở về! Võ giả kia trầm giọng nói.

- Tìm hiểu rõ ràng rồi chứ? Là người phương nào đang tấn thăng? Thiếu nữ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, thanh âm rất nhỏ nhẹ.

Võ giả kia lắc lắc đầu, nói: - Phụ tiểu thư phó thác rồi, bên kia năng lượng thiên địa quá mức cuồng bạo, mà người kia lại đang lúc tấn thăng then chốt quan trọng, ta không dám tới quá gần, cũng không thấy rõ hình dạng người kia thế nào. Bất quá theo ta quan sát, người này hẳn là đang đột phá Đạo Nguyên Cảnh!

- Quả nhiên là đột phá Đạo Nguyên Cảnh! Thiếu nữ áo tím dường như sớm có dự liệu, khẽ gật gật đầu, đôi mắt đẹp chợt sáng lên, nói: - Người này nếu lựa chọn tại địa phương này đột phá Đạo Nguyên Cảnh, thì nói rõ hắn không có thân bằng bạn hữu, cũng không có bối cảnh tông môn, hiển nhiên là một cường giả đi lại một mình, ngược lại là đối tượng có thể lôi kéo!

Nghe vậy, mấy Hư Vương Cảnh đi theo bên cạnh thiếu nữ áo tím đều khẽ gật gật đầu, bày tỏ đồng ý quan điểm của nàng.

Nếu có bối cảnh tông môn, nếu có thân bằng bạn hữu, người nào lại nguyện ý ở ngoài hoang dã này đột phá cửa ải đại cảnh giới chứ? Cũng chỉ có hạng người hành hiệp đơn độc, bị ép bất đắc dĩ mới làm như vậy.

- Lời tuy nói như vậy, nhưng tiểu thư thứ cho ta nói thẳng: người này không nhất định có thể đột phá thành công đâu! Một nam nhân trung niên khác tướng mạo trang nghiêm nhìn bên kia, sắc mặt ngưng trọng nói.

- Tại sao nói như vậy? Thiếu nữ áo tím đưa mắt nhìn hắn, hỏi.

Nam nhân trung niên kia cười khổ một tiếng: - Hắn dẫn phát động tĩnh này thật quá lớn, căn bản không phải võ giả Hư Vương Cảnh đỉnh phong có thể thừa nhận. Nói lời không nên nói, nếu hắn không thể thừa nhận năng lượng thiên địa thanh tẩy lần này, thì căn bản không có hy vọng sống sót, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Các Hư Vương Cảnh khác nghe lời này, đều liên tục gật đầu, nhìn cái phễu màu đen to lớn trong bầu trời kia, ai nấy đều đầy vẻ kiêng kỵ, hiển nhiên nếu để cho bọn họ đi thừa nhận năng lượng thanh tẩy như vậy, khẳng định là không có khả năng có cơ hội thành công.

Thiếu nữ áo tím nhíu chân mày: - Nói như vậy, người này hy vọng không lớn?

Nam nhân trung niên kia nói: - Dĩ nhiên đây chỉ là cái nhìn của ta, nếu hắn thực sự có một phần vạn cơ hội vượt qua kiếp nạn này, xông qua cửa ải này, thì thành tựu tương lai của hắn chỉ sợ cũng không phải chúng ta có thể suy đoán được!

Thiếu nữ áo tím nghe vậy gật gật đầu, trầm tư một lát, nói: - Không quản ra sao, chúng ta cũng trước bảo vệ cho hắn một chút đi, nếu hắn thật sự có thể thành công tấn thăng, khẳng định cũng sẽ nghĩ tới một phần nhân tình của chúng ta, đến lúc đó cũng có thể thử lôi kéo hắn một chút! Tần gia ta giờ này nhân tài sa sút, chỉ dựa vào một mình lão tổ khổ sở chống đỡ, số phận suy bại, nếu có thể được người này trợ trận, Tần gia ta cũng có thời gian lấy hơi!

Các võ giả Hư Vương Cảnh nghe nói vậy, đồng loạt gật gật đầu: - Nếu tiểu thư nói như vậy, chúng ta đương nhiên làm theo lệnh!

Đang lúc nhóm người này chuẩn bị phân tán ra, bảo vệ cho Dương Khai tấn thăng, nam nhân trung niên kia bỗng nhiên nhướn mày, chăm chú nhìn một hướng khác, nạt nhỏ:

- Không xong, có người muốn quấy nhiễu hắn!

- Người nào? Thiếu nữ áo tím nghe vậy cả kinh, nhìn lại theo hướng nam nhân trung niên, quả nhiên nhìn thấy một mảng luồng sáng đang nhanh chóng bay tới hướng Dương Khai tấn thăng. Bọn họ chẳng những không có ẩn giấu thân mình, thậm chí cũng không có tính toán ẩn giấu ý đồ, từng người một khí thế hung hăng dữ tợn, ý đồ bất thiện.

Mà theo bóng người lay động trong mảng luồng sáng kia, đếm đại khái tối thiểu cũng có mười mấy người, hào quang trên thân người dẫn đầu càng sáng rực.

Thiếu nữ áo tím hơi chần chờ, liền giậm chân một cái nói: - Cùng ta qua đó, nhìn xem có thể điều đình can thiệp một chút hay không!

Dứt lời, thân thể mềm mại của nàng liền nhoáng lên một cái, bay đi hướng bên kia.

Nam nhân trung niên cả kinh thất sắc, vội vàng cùng mấy người khác đuổi theo.

Cách đó không xa, trong đám võ giả đang phóng tới hướng Dương Khai kia, rất nhanh thì có người phát hiện động tĩnh của nhóm người Tần gia này, người đó lập tức kêu lên phía trước: - Sư tôn! Có người đang hướng tới phía chúng ta!

Phía trước nhất là một lão già dáng người thấp nhỏ, thân thể mập mạp, một đầu tóc gần như rụng hết, nghe vậy, thân hình chợt dừng lại, quét đôi mắt tam giác một vòng, rất nhanh thì ngừng lại trên đám người Tần gia, hừ lạnh một tiếng nói: - Mấy nhãi con Hư Vương Cảnh, cũng dám làm hỏng chuyện tốt của lão phu... Lá gan thật không nhỏ!

- Sư tôn! Có nên hay không cũng đem bọn chúng... Người kia vừa nói, vừa làm một thế tay, hình tượng đưa một tay vạch ngang cổ.

Lão già nghe vậy, cười gằn một tiếng, nói: - Cứ nhìn kỹ hẵn nói, nếu bọn chúng dám đến đây, có lẽ là có chỗ dựa vào! Lão phu thật muốn nhìn xem bọn chúng rốt cuộc là dựa vào cái gì?

- Sư tôn cao kiến! Người kia vuốt đuôi một câu.

Không bao lâu, nhóm người Tần gia dưới dẫn đầu của thiếu nữ áo tím, liền tới cách không xa trước mặt đám người lão già.

Thiếu nữ áo tím trải qua chạy đi một hồi, dường như tiêu hao không nhỏ lại ho khan một trận, mà ngay cả nói đều không nói ra lời.

Cả nhóm người nam nhân trung niên theo sát thiếu nữ chạy tới vây quanh bên cạnh nàng, đợi khi nhìn thấy lão già mập lùn đầu lĩnh của đối phương và cái đầu hói mang tính dấu hiệu kia, sắc mặt nam nhân trung niên bất chợt biến đổi, như lâm đại địch hoảng sợ kêu to một tiếng: - Quỷ Thủ Thân Đồ!