Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1995: Tế đàn




Thảo dược đặt trong khe lõm trên bệ đá dù ngửi không ra mùi, nhưng độc tính mãnh liệt làm Dương Khai phải líu lưỡi không thôi.

Nhưng muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này, chỉ có thể hoàn thành yêu cầu trên bệ đá, Dương Khai cắn răng, lại nhấm những thảo dược không biết.

Tốn nửa ngày, hắn mới nếm thử hết những dược liệu không nhận biết, không thể xác nhận có độc hay không.

Trong đó phải chịu đau khổ hành hạ, quả thật không thể nói hết với người ngoài. Nếu không phải Dương Khai có thể chất mạnh mẽ, khôi phục cực mạnh, dù không bị độc chết cũng phải mất nửa cái mạng.

Ngay cả như vậy, hắn cũng không thể gom đủ số 15 loại.

- Sao chỉ mới 13 loại? Đứng trước bệ đá, Dương Khai nhăn chặt mày, vẻ mặt không hiểu nổi.

Nếu như chủ nhân động phủ này để lại đề khó này cho người ta phá giải, vậy thì khẳng định sẽ không cố ý đùa giỡn người ta. Nói cách khác, trong 25 loại dược liệu này, đúng là có 15 loại có độc.

Nhưng Dương Khai nhìn, ngửi, nhấm, dùng hết 3 cách cũng chỉ xác định 13 loại có độc tính, còn sót 2 loại làm thế nào cũng không tìm ra được.

Sao lại như vậy chứ? Ánh mắt hắn quét qua những chỗ lõm, mặc kệ thế nào cũng không tìm được 2 loại còn lại.

Trong khi Dương Khai nghĩ mãi không ra, tất cả võ giả đi vào động phủ này cũng đang gặp cùng một vấn đề.

Võ giả Liệt Hỏa Điện, cơ bản đều tu luyện công pháp hệ hỏa, cho nên gian phòng đá đầu tiên không làm khó được bọn họ. Cũng như Dương Khai, truyền vào lực lượng hệ hỏa là được truyền tống sang gian phòng đá thứ hai.

Ngay cả Khang Tư Nhiên, cũng thoải mái thông qua thử thách đầu tiên.

Còn hiện tại, mọi người đều bị vấn đề nhà đá thứ 2 làm khó.

Trong một phòng đá, một đệ tử Liệt Hỏa Điện nhìn 25 loại dược liệu, vò đầu bứt tai.

Hắn không phải luyện đan sư, còn không biết thảo dược này là thứ gì, đừng nói phân biệt ra có độc hay không. Nhìn hồi lâu, mới chọn ra vài loại xác định có độc, còn lại thì không thể phân biệt.

Thấy thời gian không ngừng trôi qua, đệ tử Liệt Hỏa Điện này cắn răng, tùy ý lấy ra một gốc dược liệu.

Ngay nháy mắt hắn lấy ra dược liệu này, toàn bộ phòng đá kêu vang, bệ đá trước mặt chìm xuống cực nhanh, nháy mắt không thấy bóng.

Võ giả này cả kinh, vội lướt ra sau, vận chuyển lực lượng, đề phòng.

Tiếng vang ông ông ông... truyền ra, trong phòng đá lóe lên những tia sáng, dày đặc, xuất hiện khắp nơi, lướt qua phải mấy trăm cái, giống như mãnh thú mở mắt, làm người ta không rét mà run.

Sau đó, ánh sáng lóe lên, đồng loạt đánh về phía võ giả kia, dao động năng lượng khủng bố ập tới.

Võ giả Liệt Hỏa Điện thấy vậy, trên mặt toát ra tuyệt vọng, chỉ hét lớn một tiếng, đã bị vô số ánh sáng chôn vùi.

Một lát sau, đợi ánh sáng tan đi, đệ tử Liệt Hỏa Điện này đã biến mất, dưới đất chỉ còn bãi vết máu đỏ sẫm cùng mấy mảnh vải vụn, chứng minh người này có tồn tại.

Không chỉ đệ tử Liệt Hỏa Điện này gặp tai họa, những võ giả khác chọn sai dược liệu đều khởi động cấm chế trong phòng đá, nháy mắt bị giết chết mất xác.

Trong một gian phòng đá, Khang Tư Nhiên ngưng trọng lấy ra một gốc thảo dược, chờ đợi một lát, phát hiện bình yên, không khỏi thở phào.

Tuy rằng hắn không phải luyện đan sư, nhưng là chưởng quỹ Linh Đan Phường, còn là võ giả Tinh Giới bản thổ, nói về kiến thức cùng lịch duyệt thảo dược, còn vượt xa Dương Khai cả đoạn lớn, dù sao cả ngày lão luôn tiếp xúc với dược liệu.

Cho nên thử thách trong phòng đá thứ hai dù đối với lão cũng có chút khó khăn, nhưng không phải không có hy vọng thông qua.

Còn có một phòng đá, Liêm Vu Minh phó điện chủ Liệt Hỏa Điện nhìn 25 loại dược liệu trên bệ đá, thuần thục nhanh chóng chọn ra 10 loại, sau đó trầm ngâm một hồi, lại chọn ra mấy loại, gom đủ số 13, hơn nữa những chủng loại đã chọn giống y như Dương Khai phải cực khổ xác định.

Chỉ còn có 2 loại.

Ánh mắt Liêm Vu Minh như điện, xẹt qua những dược liệu còn lại, rà soát kiến thức thảo dược mình nắm giữ. Sau một nén nhang, bỗng mỉm cười, nhàn nhã lấy ra 2 loại dược liệu.

Khi hắn lấy ra 2 loại dược liệu cuối cùng, mặt đất dưới chân hắn sáng lên, pháp trận truyền tống hiện ra, đưa hắn đi chỗ khác, bệ đá cũng dần chìm xuống.

................

Trong phòng đá, Dương Khai vẫn buồn bực, mới này hắn phân biệt kỹ càng những dược liệu còn lại, nhưng vẫn không xác định ra là 2 loại nào có độc.

Đang không biết xoay sở thể nào, bỗng nhiên hắn chợt nghĩ tới, ánh mắt sáng lên.

Tiếp theo, hắn vội bấm ra một chút từ những thảo dược còn lại, lần lượt ghép 2 loại với nhau, nghiền nát chung một chỗ.

Một hồi, khi hắn dung nhập 2 loại dược liệu, có mùi cay độc tràn ra, làm người ngửi choáng váng, ngón tay cảm thấy nóng rát như lửa đốt.

Dương Khai vận chuyển huyền công, xua tan khó chịu trong lòng, mừng rỡ cười ha ha: - Chính là các ngươi rồi.

Trên đời này, có những dược liệu bản thân nó không có độc, nhưng nếu trộn lẫn hay dùng chung với những dược liệu đặc biệt, vậy có thể biến thành vật kịch độc. Thường thức này không chỉ thích hợp với giới luyện đan, trong cuộc sống của người thường cũng thấy nhiều không lạ.

Ban đầu Dương Khai cũng không nghĩ tới điều này, nhưng tình huống hôm nay lại chứng minh, ý tưởng của hắn không sai.

Sắc mặt chắc chắn lấy ra hai loại dược liệu, bỏ sang một bên.

Sau đó, dưới chân của hắn nổi lên pháp trận truyền tống, hào quang lóe lên, ánh mắt Dương Khai tối sầm, cảm giác truyền tống ập tới.

Chờ hắn ổn định thân hình, quay đầu quan sát, liền toát ra vẻ đương nhiên, vuốt cằm nói: - Quả nhiên là vậy!

Chỗ này vẫn là một gian phòng đá, không khác gì với trước, ở giữa cũng là bệ đá.

Đến lúc này, trong lòng Dương Khai mơ hồ đoán được tác dụng động phủ này, hơn nữa thông qua các đầu mối trước đã có thể nhìn ra được.

Hắn đè nén vui sướng, bước lên tới bệ đá.

Nhìn kỹ, trên bệ đá có 3 gốc dược liệu y như nhau, khí tức tán phát cho thấy phẩm chất không cao, chừng cấp Phản Hư.

Phủi đi tro bụi trên bệ đá, Dương Khai vừa đọc, liền biết nội dung thử thách trong phòng đá này.

Đó là phải ngưng luyện nước thuốc.

Chỉ cần độ tinh khiết đạt tới mức nhất định, sẽ kích hoạt pháp trận truyền tống trong phòng đá.

Ngưng luyện nước thuốc không thành vấn đề với Dương Khai, hắn luyện đan tới nay, ngưng luyện nước thuốc đã làm mấy chục triệu lần, hơn nữa còn có lực lượng đặc thù thần thức hỏa, có thể càng dễ dàng ngưng luyện nước thuốc, loại trừ tạp chất trong đó.

Mà một gốc dược liệu Phản Hư, ngưng luyện nước thuốc không phải chuyện khó gì.

Nghĩ thế, hắn không chần chờ, điều động thần thức hỏa bao phủ gốc dược liệu này.

Một lát sau, một gốc dược liệu hóa thành giọt chất lỏng xanh biếc, không ngừng có tạp chất bay ra, làm nó càng thêm trong suốt sáng bóng.

Bởi vì có suy đoán về các thử thách, cho nên lúc ngưng luyện, Dương Khai không chừa lại, phát huy cực kỳ hoàn mỹ.

Đợi cho hắn ngưng luyện xong 3 gốc dược liệu đặt lên chỗ lõm trên bệ đá, pháp trận truyền tống quen thuộc lại hiện ra.

............

Mấy ngày tiếp theo, Dương Khai đi qua từng gian phòng đá, mỗi một thử thách đưa ra đều khác biệt. Có kiểm tra vẽ linh trận lúc luyện đan, có luyện chế linh đan, có kiểm tra nắm giữ độ lửa... Thử thách nhiều vô số, đủ kiểu đủ hình.

Nhưng toàn bộ nội dung, đều không thoát khỏi hai chữ luyện đan.

Đến lúc này, Dương Khai hoàn toàn xác định suy đoán.

Đây tuyệt đối là Công Tôn Mộc đang thử thách trình độ luyện đan thuật của người ta, bản thân hắn là đại sư luyện đan, sẽ kiểm tra mặt này cũng không có gì lạ.

Thân là một đời đại sư luyện đan, hắn tự nhiên mong di vật của mình có thể được luyện đan sư lấy được, mà không phải bị những kẻ không liên quan lấy đi. Những thử thách trước đó, hoàn toàn có thể xác định người này có phải luyện đan sư hợp cách hay không.

Có lẽ, Công Tôn Mộc còn muốn tìm cho mình một người truyền thừa.

...............

Trong phòng đá, Dương Khai bỏ một viên linh đan đã luyện chế xong vào chỗ lõm, một lát sau cảm giác truyền tống quen thuộc ập tới, ánh sáng lóe lên, hắn lại biến mất.

Chờ cho Dương Khai nhìn rõ ràng, quan sát xung quanh, không khỏi mừng rỡ.

Bởi vì chỗ này cuối cùng không phải là phòng đá y như nhau, mà là bên trong một hành lang.

Hành lang này khô ráo, đằng trước còn có ánh lửa và tiếng ùng ục truyền tới, hơi nóng lan tỏa khắp nơi, làm người ta sinh ra cảm giác như lọt vào dung nham.

Dương Khai điều động lực lượng bảo vệ mình, từng bước đi tới gần ánh lửa.

Một lát sau, hắn vào trong một cái hang động lớn.

Hang động lớn này tồn tại ở sâu không biết bao nhiêu dưới lòng đất, không có dấu vết người làm, có vẻ là hình thành tự nhiên.

Ở đằng trước, là ngọn lửa cháy bỏng, Dương Khai híp mắt nhìn, phát hiện ánh lửa này là dung nham chảy xuôi! Dung nham thành hồ, thỉnh thoảng trào ra bọt khí, vỡ tung, bắn tung tóe. Thảo dược đặt trong khe lõm trên bệ đá dù ngửi không ra mùi, nhưng độc tính mãnh liệt làm Dương Khai phải líu lưỡi không thôi.

Nhưng muốn rời khỏi chỗ quỷ quái này, chỉ có thể hoàn thành yêu cầu trên bệ đá, Dương Khai cắn răng, lại nhấm những thảo dược không biết.

Tốn nửa ngày, hắn mới nếm thử hết những dược liệu không nhận biết, không thể xác nhận có độc hay không.

Trong đó phải chịu đau khổ hành hạ, quả thật không thể nói hết với người ngoài. Nếu không phải Dương Khai có thể chất mạnh mẽ, khôi phục cực mạnh, dù không bị độc chết cũng phải mất nửa cái mạng.

Ngay cả như vậy, hắn cũng không thể gom đủ số 15 loại.

- Sao chỉ mới 13 loại? Đứng trước bệ đá, Dương Khai nhăn chặt mày, vẻ mặt không hiểu nổi.

Nếu như chủ nhân động phủ này để lại đề khó này cho người ta phá giải, vậy thì khẳng định sẽ không cố ý đùa giỡn người ta. Nói cách khác, trong 25 loại dược liệu này, đúng là có 15 loại có độc.

Nhưng Dương Khai nhìn, ngửi, nhấm, dùng hết 3 cách cũng chỉ xác định 13 loại có độc tính, còn sót 2 loại làm thế nào cũng không tìm ra được.

Sao lại như vậy chứ? Ánh mắt hắn quét qua những chỗ lõm, mặc kệ thế nào cũng không tìm được 2 loại còn lại.

Trong khi Dương Khai nghĩ mãi không ra, tất cả võ giả đi vào động phủ này cũng đang gặp cùng một vấn đề.

Võ giả Liệt Hỏa Điện, cơ bản đều tu luyện công pháp hệ hỏa, cho nên gian phòng đá đầu tiên không làm khó được bọn họ. Cũng như Dương Khai, truyền vào lực lượng hệ hỏa là được truyền tống sang gian phòng đá thứ hai.

Ngay cả Khang Tư Nhiên, cũng thoải mái thông qua thử thách đầu tiên.

Còn hiện tại, mọi người đều bị vấn đề nhà đá thứ 2 làm khó.

Trong một phòng đá, một đệ tử Liệt Hỏa Điện nhìn 25 loại dược liệu, vò đầu bứt tai.

Hắn không phải luyện đan sư, còn không biết thảo dược này là thứ gì, đừng nói phân biệt ra có độc hay không. Nhìn hồi lâu, mới chọn ra vài loại xác định có độc, còn lại thì không thể phân biệt.

Thấy thời gian không ngừng trôi qua, đệ tử Liệt Hỏa Điện này cắn răng, tùy ý lấy ra một gốc dược liệu.

Ngay nháy mắt hắn lấy ra dược liệu này, toàn bộ phòng đá kêu vang, bệ đá trước mặt chìm xuống cực nhanh, nháy mắt không thấy bóng.

Võ giả này cả kinh, vội lướt ra sau, vận chuyển lực lượng, đề phòng.

Tiếng vang ông ông ông... truyền ra, trong phòng đá lóe lên những tia sáng, dày đặc, xuất hiện khắp nơi, lướt qua phải mấy trăm cái, giống như mãnh thú mở mắt, làm người ta không rét mà run.

Sau đó, ánh sáng lóe lên, đồng loạt đánh về phía võ giả kia, dao động năng lượng khủng bố ập tới.

Võ giả Liệt Hỏa Điện thấy vậy, trên mặt toát ra tuyệt vọng, chỉ hét lớn một tiếng, đã bị vô số ánh sáng chôn vùi.

Một lát sau, đợi ánh sáng tan đi, đệ tử Liệt Hỏa Điện này đã biến mất, dưới đất chỉ còn bãi vết máu đỏ sẫm cùng mấy mảnh vải vụn, chứng minh người này có tồn tại.

Không chỉ đệ tử Liệt Hỏa Điện này gặp tai họa, những võ giả khác chọn sai dược liệu đều khởi động cấm chế trong phòng đá, nháy mắt bị giết chết mất xác.

Trong một gian phòng đá, Khang Tư Nhiên ngưng trọng lấy ra một gốc thảo dược, chờ đợi một lát, phát hiện bình yên, không khỏi thở phào.

Tuy rằng hắn không phải luyện đan sư, nhưng là chưởng quỹ Linh Đan Phường, còn là võ giả Tinh Giới bản thổ, nói về kiến thức cùng lịch duyệt thảo dược, còn vượt xa Dương Khai cả đoạn lớn, dù sao cả ngày lão luôn tiếp xúc với dược liệu.

Cho nên thử thách trong phòng đá thứ hai dù đối với lão cũng có chút khó khăn, nhưng không phải không có hy vọng thông qua.

Còn có một phòng đá, Liêm Vu Minh phó điện chủ Liệt Hỏa Điện nhìn 25 loại dược liệu trên bệ đá, thuần thục nhanh chóng chọn ra 10 loại, sau đó trầm ngâm một hồi, lại chọn ra mấy loại, gom đủ số 13, hơn nữa những chủng loại đã chọn giống y như Dương Khai phải cực khổ xác định.

Chỉ còn có 2 loại.

Ánh mắt Liêm Vu Minh như điện, xẹt qua những dược liệu còn lại, rà soát kiến thức thảo dược mình nắm giữ. Sau một nén nhang, bỗng mỉm cười, nhàn nhã lấy ra 2 loại dược liệu.

Khi hắn lấy ra 2 loại dược liệu cuối cùng, mặt đất dưới chân hắn sáng lên, pháp trận truyền tống hiện ra, đưa hắn đi chỗ khác, bệ đá cũng dần chìm xuống.

................

Trong phòng đá, Dương Khai vẫn buồn bực, mới này hắn phân biệt kỹ càng những dược liệu còn lại, nhưng vẫn không xác định ra là 2 loại nào có độc.

Đang không biết xoay sở thể nào, bỗng nhiên hắn chợt nghĩ tới, ánh mắt sáng lên.

Tiếp theo, hắn vội bấm ra một chút từ những thảo dược còn lại, lần lượt ghép 2 loại với nhau, nghiền nát chung một chỗ.

Một hồi, khi hắn dung nhập 2 loại dược liệu, có mùi cay độc tràn ra, làm người ngửi choáng váng, ngón tay cảm thấy nóng rát như lửa đốt.

Dương Khai vận chuyển huyền công, xua tan khó chịu trong lòng, mừng rỡ cười ha ha: - Chính là các ngươi rồi.

Trên đời này, có những dược liệu bản thân nó không có độc, nhưng nếu trộn lẫn hay dùng chung với những dược liệu đặc biệt, vậy có thể biến thành vật kịch độc. Thường thức này không chỉ thích hợp với giới luyện đan, trong cuộc sống của người thường cũng thấy nhiều không lạ.

Ban đầu Dương Khai cũng không nghĩ tới điều này, nhưng tình huống hôm nay lại chứng minh, ý tưởng của hắn không sai.

Sắc mặt chắc chắn lấy ra hai loại dược liệu, bỏ sang một bên.

Sau đó, dưới chân của hắn nổi lên pháp trận truyền tống, hào quang lóe lên, ánh mắt Dương Khai tối sầm, cảm giác truyền tống ập tới.

Chờ hắn ổn định thân hình, quay đầu quan sát, liền toát ra vẻ đương nhiên, vuốt cằm nói: - Quả nhiên là vậy!

Chỗ này vẫn là một gian phòng đá, không khác gì với trước, ở giữa cũng là bệ đá.

Đến lúc này, trong lòng Dương Khai mơ hồ đoán được tác dụng động phủ này, hơn nữa thông qua các đầu mối trước đã có thể nhìn ra được.

Hắn đè nén vui sướng, bước lên tới bệ đá.

Nhìn kỹ, trên bệ đá có 3 gốc dược liệu y như nhau, khí tức tán phát cho thấy phẩm chất không cao, chừng cấp Phản Hư.

Phủi đi tro bụi trên bệ đá, Dương Khai vừa đọc, liền biết nội dung thử thách trong phòng đá này.

Đó là phải ngưng luyện nước thuốc.

Chỉ cần độ tinh khiết đạt tới mức nhất định, sẽ kích hoạt pháp trận truyền tống trong phòng đá.

Ngưng luyện nước thuốc không thành vấn đề với Dương Khai, hắn luyện đan tới nay, ngưng luyện nước thuốc đã làm mấy chục triệu lần, hơn nữa còn có lực lượng đặc thù thần thức hỏa, có thể càng dễ dàng ngưng luyện nước thuốc, loại trừ tạp chất trong đó.

Mà một gốc dược liệu Phản Hư, ngưng luyện nước thuốc không phải chuyện khó gì.

Nghĩ thế, hắn không chần chờ, điều động thần thức hỏa bao phủ gốc dược liệu này.

Một lát sau, một gốc dược liệu hóa thành giọt chất lỏng xanh biếc, không ngừng có tạp chất bay ra, làm nó càng thêm trong suốt sáng bóng.

Bởi vì có suy đoán về các thử thách, cho nên lúc ngưng luyện, Dương Khai không chừa lại, phát huy cực kỳ hoàn mỹ.

Đợi cho hắn ngưng luyện xong 3 gốc dược liệu đặt lên chỗ lõm trên bệ đá, pháp trận truyền tống quen thuộc lại hiện ra.

............

Mấy ngày tiếp theo, Dương Khai đi qua từng gian phòng đá, mỗi một thử thách đưa ra đều khác biệt. Có kiểm tra vẽ linh trận lúc luyện đan, có luyện chế linh đan, có kiểm tra nắm giữ độ lửa... Thử thách nhiều vô số, đủ kiểu đủ hình.

Nhưng toàn bộ nội dung, đều không thoát khỏi hai chữ luyện đan.

Đến lúc này, Dương Khai hoàn toàn xác định suy đoán.

Đây tuyệt đối là Công Tôn Mộc đang thử thách trình độ luyện đan thuật của người ta, bản thân hắn là đại sư luyện đan, sẽ kiểm tra mặt này cũng không có gì lạ.

Thân là một đời đại sư luyện đan, hắn tự nhiên mong di vật của mình có thể được luyện đan sư lấy được, mà không phải bị những kẻ không liên quan lấy đi. Những thử thách trước đó, hoàn toàn có thể xác định người này có phải luyện đan sư hợp cách hay không.

Có lẽ, Công Tôn Mộc còn muốn tìm cho mình một người truyền thừa.

...............

Trong phòng đá, Dương Khai bỏ một viên linh đan đã luyện chế xong vào chỗ lõm, một lát sau cảm giác truyền tống quen thuộc ập tới, ánh sáng lóe lên, hắn lại biến mất.

Chờ cho Dương Khai nhìn rõ ràng, quan sát xung quanh, không khỏi mừng rỡ.

Bởi vì chỗ này cuối cùng không phải là phòng đá y như nhau, mà là bên trong một hành lang.

Hành lang này khô ráo, đằng trước còn có ánh lửa và tiếng ùng ục truyền tới, hơi nóng lan tỏa khắp nơi, làm người ta sinh ra cảm giác như lọt vào dung nham.

Dương Khai điều động lực lượng bảo vệ mình, từng bước đi tới gần ánh lửa.

Một lát sau, hắn vào trong một cái hang động lớn.

Hang động lớn này tồn tại ở sâu không biết bao nhiêu dưới lòng đất, không có dấu vết người làm, có vẻ là hình thành tự nhiên.

Ở đằng trước, là ngọn lửa cháy bỏng, Dương Khai híp mắt nhìn, phát hiện ánh lửa này là dung nham chảy xuôi! Dung nham thành hồ, thỉnh thoảng trào ra bọt khí, vỡ tung, bắn tung tóe.