Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1989: Thứ vô dụng




Hai ngày sau, khi Dương Khai đang ở trong động phủ tế luyện mấy món Đạo Nguyên bí bảo mới có được, bỗng sắc mặt biến động, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái la bàn truyền tin. Thần niệm sau khi quán nhập vào, thần sắc vui mừng, vội vàng đứng dậy. Một lát sau, hắn thản nhiên rời khỏi động phủ, trực tiếp đi thẳng về hướng cổng thành. Nửa canh giờ sau, tại môt mảnh rừng nhỏ cách phong lâm thành khoảng khoảng chừng ba vạn dặm, Dương Khai từ trên cao hạ xuống. Còn không chờ hắn do thám xung quanh, trước mặt một bóng hình quen thuộc liền xuất hiện, cười hăng hắc, ôm quyền nói: - Tốc độ của Dương huynh thực nhanh quá. - Khang huynh, để huynh chờ lâu rồi. Dương Khai cũng cười hướng về đối phương, đáp lễ.

Người trước mặt đương nhiên là Khang Tư Nhiên, ban nãy sau khi Dương Khai nhận được truyền tin của hắn, bèn lập tức hiểu ra đối phương đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng hai người không hề cùng nhau ra khỏi Phong Lâm Thành mà chia ra hành động, rồi hội họp với nhau tại đây. Khang Tư Nhiên cũng là một người cẩn thận, vừa hay hợp với sở thích của Dương Khai. - Không có chuyện đó, ta cũng vừa mới tới thôi, vẫn còn thở không ra hơi thì Dương huynh đây đã tới rồi. Khang Tư Nhiên cười nói: - Dương huynh đã tới rồi, vậy chuyện không tiện để lâu, chúng ta xuất phát thôi. Trong khi nói, vừa mở miệng, trong miệng phun ra một chiếc bí bảo hình dáng giống như trường toa, bí bảo này gặp gió liền biến lớn, rất mau đã biến thành một vật thể hình thoi dài xấp xỉ ba trượng. Khang Tư Nhiên bấm vài cái pháp quyết, đánh một luồng nguyên lực về phía trước, bí bảo đó lập tức lộ ra một cái lỗ nhỏ. Dương Khai thấy vậy, bỗng chốc hiểu ra đây là một chiếc phi hành bí bảo, lập tức nghiêm túc, lắc mình tiến vào trong nó. Đợi sau khi Khang Tư Nhiên cũng tiến vào, dưới sự vận hành của y, bí bảo trường toa liền phi về phía trước với tốc độ cực nhanh. - Khiến Dương huynh chê cười rồi, bí bảo phi hành này của ta chỉ có cấp bậc Hư Vương trung phẩm, tốc độ không phải là nhanh lắm, nhưng cũng hơn được ở chỗ tiết kiệm sức lực, dù gì cũng tốt hơn việc hai chúng ta đi bộ, phi hành. Khang Tư Nhiên vừa điều khiển phi hành bí bảo vừa nói. Dương Khai gật đầu nói: - Vậy là đủ rồi, chỉ là không biết lần này phải đi bao lâu mới tới đích đến? - Khoảng ba ngày. Khang Tư Nhiên nói. - Vừa hay để ta kể chi tiết tình hình ở đó cho Dương huynh nghe.

Dương Khai nói: - Ta cũng đang định hỏi vấn đề này. Lập tức, hai người liền ngồi nói chuyện trong bí bảo. Thông qua lời trần thuật của Khang Tư Nhiên, Dương Khai mới biết, nơi đặt động phủ của tam đệ tử Diệu Đan Đại Đế Công Tôn Mộc là một ngọn núi tên là Nguyên Đỉnh Sơn. Đỉnh của ngọn núi này từ đằng xa nhìn lại trông giống như một tòa bảo đỉnh. Cho nên mới được người dân gần đó gọi là Nguyên Đỉnh Sơn. Mà ngọn Nguyên Đỉnh Sơn này lại nằm trong phạm vi thế lực của Liệt Hỏa Điện. Trước kia Khang Tư Nhiên cũng đã từng một mình tới đây âm thầm thăm dò. Chỉ tiếc là khi đó thực lực của hắn không cao, không có năng lực phá giải cấm chế của động phủ, tới sau cùng hứng khởi mà tới, cụt hứng mà về. Theo tính toán của hắn khi đó, cho dù cấm chế động phủ của Công Tôn Mộc nhiều năm thiếu tu bổ, cũng không phải năng lực một tên võ giả Hư Vương cảnh có thê phá được. Ít nhất cũng phải là võ giả Đạo Nguyên cảnh mới có cái năng lực này.

Cho nên hắn mới không thể không mời Dương Khai cùng đi, nếu không với thực lực của hắn, cho dù có tới một mình cũng không làm gì được. Mà sở dĩ hắn mời Dương Khai, một mặt là vì Công Tôn Mộc tinh thông con đường luyện đan, động phủ của y đối với Dương Khai mà nói có một sức hút rất lớn, không lo Dương Khai cự tuyệt, một mặt khác cùng là vì những ngày này tiếp xúc với Dương Khai, khiến Khang Tư Nhiên cảm thấy hắn là người có thể tin tưởng được. Nếu không chuyện lớn như vậy, Khang Tư Nhiên làm sao tùy tiện mời người ngoài hợp tác cho được? Cho dù là bạn bè người thân, khi đứng trước lợi ích to lớn trở mặt thành thù cũng không phải là hiếm gặp. - Khang huynh, Nguyên Đỉnh Sơn ở trong phạm vi thế lực của Liệt Hỏa Điện, vậy chúng ta đến đó phải cẩn thận hành sự mới được, nếu không bị người của Liệt Hỏa Điện phát hiện e không dễ xử lý. Dương Khai nghe xong, chân mày không khỏi nhíu lại.

Ngày tháng hắn ở Phong Lâm Thành tuy rằng không dài, nhưng đối với Liệt Hỏa Điện cũng đã được nghe nói nhiều bên tai. Thế lực lân cận Phong Lâm Thành vốn chỉ có Liệt Hỏa Điện là có thể cân đo được với Phủ Thành Chủ, vì tron Phong Lâm Thành, người mạnh nhất chính là thành chủ Đoàn Nguyên Sơn, có cảnh giới tu vi là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, mà trong Liệt Hỏa Điện, đồng dạng cũng có một điện chủ họ La là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh. Chỉ tiếc là, điện chủ họ La kia đã bị thượng cổ thánh linh Loan Phượng ở trong Ngọc Thanh Sơn thiêu chết bằng một ngụm Diệt Thế Hắc Viêm rồi. Liệt Hỏa Điện hiện tại thực lực nên là đại giảm mới đúng. - Dương huynh cứ yên tâm đi. Khang Tư Nhiên nghe vậy cười. - Trước chuyến đi, ta đã dò hỏi một người bạn, Liệt Hỏa Điện hiện nay tự lo còn không xong, nào có thời gian đi quản chúng ta?

- Lời này nói là làm sao? Dương Khai ngạc nhiên. Khang Tư Nhiên nói: - Dương huynh có lẽ đã nghe nói chuyện La điện chủ của Liệt Hỏa Điện bỏ mạng ở Ngọc Thanh Sơn rồi chứ? Dương Khai gật đầu, thầm nghĩ đâu chỉ nghe qua, khi đó hắn cũng ở hiện trường, nếu không phải có Huyền Giới Châu có thể ẩn nấp, hắn khẳng định cũng sẽ bồi táng cùng La điện chủ. - La điện chủ bỏ mạng, Liệt Hỏa Điện hiện nay như đám cát khô, hai vị phó điện chủ còn lại trong điện hiện nay đang vội vàng tranh quyền đoạt lợi. - Tin tức có đáng tin không? Dương Khai nhướng mày. - Đương nhiên đáng tin. Khang Tư Nhiên mỉm cười,

- Hơn nữa không nói bọn chúng hiện tại tranh quyền đoạt lợi, Nguyên Đỉnh Sơn đó vốn dĩ ở biên giới thế lực Liệt Hỏa Điện, năm xưa khi ta tới thăm dò, ngay cả một bóng người cũng không thấy, cho nên Dương huynh không cần lo lắng quá nhiều. Lần này chúng ta đi chỉ cần cẩn thận hành sự, chắc chắn thần không biết quỷ không hay. - Được vậy thì tốt. Dương Khai hài lòng gật đầu. Tức thì hai người không nói nhiều về chuyện này nữa mà tùy tiện hàn huyên một chút. Hai người đều ở tu vi Hư Vương cảnh tam tầng, tu vi cảnh giới tương đồng, đều chuẩn bị đánh vào bình cảnh của Đạo Nguyên cảnh, tự nhiên có nhiều đề tài chung để nói. Trên đường, hai người trao đổi kinh nghiệm tu luyện và lý giải của bản thân về Đạo Nguyên cảnh, pháp tắc chi lực, nên thời gian trôi qua rất nhanh. Trong quá trình đó, hai người luân phiên nhau điều khiển bí bảo phi hành hình trường toa, để sức mạnh của mỗi người đều được hồi phục. Nhoáng cái đã ba ngày sau, một đỉnh núi giống như một tòa bảo đỉnh ập vào mi mắt hai người. - Đó chính là Nguyên Đỉnh Sơn ư? Dương Khai ngẩng đầu hỏi.

- Không sai. Trong ánh mắt của Khang Tư Nhiên bắn ra một tia lửa rực, tựa như vô cùng chờ mong đỉnh núi trước mặt. Trong ngũ sắc bảo tháp, hắn không thể đạt được Đạo Nguyên Quả, trong hội đấu giá, hắn cũng không có đủ tài lực để cạnh tranh, nay hy vọng tấn thăng Đạo Nguyên cảnh của hắn, toàn bộ đặt vào động phủ của Công Tôn Mộc, tự nhiên cực kỳ chờ mong trong động phủ đó có Đạo Nguyên đan đã được luyện chế xong. Bất chợt, khang tu nhiên nhướng mày, ngưng thần nhìn về phía trước.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng nghi hoặc nói: - Không đúng, Khang chưởng quỹ, bên kia không giống như những gì mà huynh nói, dường như rất náo nhiệt đó. Với thị lực của Dương Khai, cho dù ở khoảng cách trăm dặm hắn cũng có thể nhìn thấy bên đó có không ít bóng người nhốn nháo, thi thoảng còn có một hai luồng sáng bay lên bay xuống, trông có vẻ náo nhiệt. Khang Tư Nhiên sắc mặt không khỏi trầm xuống, lập tức đứng lên. Mà ngay tại lúc này, chính diện bay tới một luồng sáng cầu vồng, trong luồng sáng đó, mơ hồ có một bóng người đang đứng, trực tiếp hướng về phía hai người bọn họ. Khang Tư Nhiên biến sắc, vội vàng điều khiển bí bảo phi hành của mình dừng lại. Một lát sau, luồng sáng cầu vồng bay tới gần, tia sáng tán đi, lộ ra một bóng người. Người này xem ra tuổi tác chỉ khoảng ba mươi, có tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, trên y phục hắn, tại vị trí lồng ngực có ký hiệu một ngọn lửa thiêu đốt, nhìn có chút chướng mắt. - Đệ tử của Liệt Hỏa Điện! Khang Tư Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn Dương Khai. Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho hắn chớ nóng vội. Đúng lúc này, đệ tử Liệt Hỏa Điện phía trước mở miệng nói: - Nơi này vẫn là phạm vi của Liệt Hỏa Điện ta, bằng hữu trong toa mời hiện thân gặp mặt. Khang Tư Nhiên nhíu mày, sau một hồi trầm ngâm nháy mắt ra dấu với Dương Khai, rồi mới lắc mình, cùng Dương Khai hiện thân. Thần niệm của đệ tử Liệt Hỏa Điện vừa quét, liền phát hiện tu vi của Dương Khai và Khang Tư Nhiên cao hơn hắn một tầng cũng không hề có chút hoảng sợ nào, mà chỉ ôm quyền nói: - Xin hỏi hai vị bằng hữu, có phải là vì Nguyên Đỉnh Sơn mà tới.

Khang Tư Nhiên nghe vậy, trong lòng không khỏi máy động, lầm tưởng là hành động bí mật lần này của mình đã bị bại lộ, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. May mà Dương Khai lập tức đỡ lời, mở miệng nói: - Không sai. - Nếu như đều tới vì Nguyên Đỉnh Sơn vậy thì đi theo ta. Đệ tử Liệt Hỏa Điện nghe vậy không hề có chút bất ngờ nào, trái lại vẫy tay với hai người, dẫn đầu bay tới Nguyên Đỉnh Sơn. Khang Tư Nhiên và Dương Khai cùng liếc nhìn nhau, đều có chút không hiểu. Bất quá chuyện đã như vậy, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Tức thì Khang Tư Nhiên thu hồi bí bảo trường toa của mình, cùng với Dương Khai theo sát phía sau đệ tử Liệt Hỏa Điện nọ, bay về hướng Nguyên Đỉnh Sơn. Khoảng cách ba trăm dặm, không lâu sau đã tới. Còn chưa kịp đợi ba người đáp xuống đất, bỗng một đợt tiếng động ầm ầm từ trong Nguyên Đỉnh Sơn truyền ra, tựa như trong lòng núi có sấm rền vậy, đinh tai nhức óc. Sắc mặt hai người Khang Tư Nhiên và Dương Khai đồng loạt biến đổi. Theo bản năng huy động sức mạnh trong cơ thể, đề phòng bất trắc. Mà tên đệ tử dẫn đường phía trước lại bày ra bộ dáng bình thản, không chỉ ngừng bước mà còn hứng thú ngẩng đầu nhìn lên. Thuận theo ánh mắt của hắn, Dương Khai cũng ngẩng đầu lên nhìn. Âm thanh sấm rền vẫn đang kéo dài, từ dưới lên trên, dường như trong Nguyên Đỉnh Sơn có một thứ gì đó muốn lao ra ngoài. Một lát sau, kèm theo đó còn có tiếng vang rung động. Từ nơi trên đỉnh núi kia, vậy mà phun ra một vầng hào quang ngũ sắc ngưng tụ như thực chất! Vầng hào quang đó, mổi vòng mỗi tầng đều như gợn sóng khuếch tán ra bên ngoài một cách mau chóng, rồi từ từ biến mất. Mà cùng lúc đó, Dương Khai cũng không nén được mà hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Thơm quá, đây là cái gì vậy? Khang Tư Nhiên thần sắc không ổn định, cũng ở bên cạnh hít mạnh không khí, lúc này, trong không khí tràn đầy hương thơm nồng đậm, khiến người ngửi thấy thần trí thư thái khí huyết lưu thông. Đệ tử Liệt Hỏa Điện ở phía trước dẫn đường nghe thấy lời này, quay đầu liếc nhìn Khang Tư Nhiên một cái, nói: - Hai vị lẽ nào không phải bị dị tượng này thu hút mà tới sao? Dương Khai con ngươi đảo một vòng, lập tức nói: - Chính là vì vậy, chỉ là một mực muốn biết dị tượng này rốt cuộc là cái gì, cho nên mới lại gần xem xem. - Hắc hắc, dị tượng này rốt cuộc là do cái gì dẫn tới, ta cũng không biết, chỉ là nghe Tông điện chủ và Liêm điện chủ nói, đây hẳn là dấu hiệu báo trước dị bảo sắp xuất thế. Hai ngày sau, khi Dương Khai đang ở trong động phủ tế luyện mấy món Đạo Nguyên bí bảo mới có được, bỗng sắc mặt biến động, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái la bàn truyền tin. Thần niệm sau khi quán nhập vào, thần sắc vui mừng, vội vàng đứng dậy. Một lát sau, hắn thản nhiên rời khỏi động phủ, trực tiếp đi thẳng về hướng cổng thành. Nửa canh giờ sau, tại môt mảnh rừng nhỏ cách phong lâm thành khoảng khoảng chừng ba vạn dặm, Dương Khai từ trên cao hạ xuống. Còn không chờ hắn do thám xung quanh, trước mặt một bóng hình quen thuộc liền xuất hiện, cười hăng hắc, ôm quyền nói: - Tốc độ của Dương huynh thực nhanh quá. - Khang huynh, để huynh chờ lâu rồi. Dương Khai cũng cười hướng về đối phương, đáp lễ.

Người trước mặt đương nhiên là Khang Tư Nhiên, ban nãy sau khi Dương Khai nhận được truyền tin của hắn, bèn lập tức hiểu ra đối phương đã chuẩn bị ổn thỏa, nhưng hai người không hề cùng nhau ra khỏi Phong Lâm Thành mà chia ra hành động, rồi hội họp với nhau tại đây. Khang Tư Nhiên cũng là một người cẩn thận, vừa hay hợp với sở thích của Dương Khai. - Không có chuyện đó, ta cũng vừa mới tới thôi, vẫn còn thở không ra hơi thì Dương huynh đây đã tới rồi. Khang Tư Nhiên cười nói: - Dương huynh đã tới rồi, vậy chuyện không tiện để lâu, chúng ta xuất phát thôi. Trong khi nói, vừa mở miệng, trong miệng phun ra một chiếc bí bảo hình dáng giống như trường toa, bí bảo này gặp gió liền biến lớn, rất mau đã biến thành một vật thể hình thoi dài xấp xỉ ba trượng. Khang Tư Nhiên bấm vài cái pháp quyết, đánh một luồng nguyên lực về phía trước, bí bảo đó lập tức lộ ra một cái lỗ nhỏ. Dương Khai thấy vậy, bỗng chốc hiểu ra đây là một chiếc phi hành bí bảo, lập tức nghiêm túc, lắc mình tiến vào trong nó. Đợi sau khi Khang Tư Nhiên cũng tiến vào, dưới sự vận hành của y, bí bảo trường toa liền phi về phía trước với tốc độ cực nhanh. - Khiến Dương huynh chê cười rồi, bí bảo phi hành này của ta chỉ có cấp bậc Hư Vương trung phẩm, tốc độ không phải là nhanh lắm, nhưng cũng hơn được ở chỗ tiết kiệm sức lực, dù gì cũng tốt hơn việc hai chúng ta đi bộ, phi hành. Khang Tư Nhiên vừa điều khiển phi hành bí bảo vừa nói. Dương Khai gật đầu nói: - Vậy là đủ rồi, chỉ là không biết lần này phải đi bao lâu mới tới đích đến? - Khoảng ba ngày. Khang Tư Nhiên nói. - Vừa hay để ta kể chi tiết tình hình ở đó cho Dương huynh nghe.

Dương Khai nói: - Ta cũng đang định hỏi vấn đề này. Lập tức, hai người liền ngồi nói chuyện trong bí bảo. Thông qua lời trần thuật của Khang Tư Nhiên, Dương Khai mới biết, nơi đặt động phủ của tam đệ tử Diệu Đan Đại Đế Công Tôn Mộc là một ngọn núi tên là Nguyên Đỉnh Sơn. Đỉnh của ngọn núi này từ đằng xa nhìn lại trông giống như một tòa bảo đỉnh. Cho nên mới được người dân gần đó gọi là Nguyên Đỉnh Sơn. Mà ngọn Nguyên Đỉnh Sơn này lại nằm trong phạm vi thế lực của Liệt Hỏa Điện. Trước kia Khang Tư Nhiên cũng đã từng một mình tới đây âm thầm thăm dò. Chỉ tiếc là khi đó thực lực của hắn không cao, không có năng lực phá giải cấm chế của động phủ, tới sau cùng hứng khởi mà tới, cụt hứng mà về. Theo tính toán của hắn khi đó, cho dù cấm chế động phủ của Công Tôn Mộc nhiều năm thiếu tu bổ, cũng không phải năng lực một tên võ giả Hư Vương cảnh có thê phá được. Ít nhất cũng phải là võ giả Đạo Nguyên cảnh mới có cái năng lực này.

Cho nên hắn mới không thể không mời Dương Khai cùng đi, nếu không với thực lực của hắn, cho dù có tới một mình cũng không làm gì được. Mà sở dĩ hắn mời Dương Khai, một mặt là vì Công Tôn Mộc tinh thông con đường luyện đan, động phủ của y đối với Dương Khai mà nói có một sức hút rất lớn, không lo Dương Khai cự tuyệt, một mặt khác cùng là vì những ngày này tiếp xúc với Dương Khai, khiến Khang Tư Nhiên cảm thấy hắn là người có thể tin tưởng được. Nếu không chuyện lớn như vậy, Khang Tư Nhiên làm sao tùy tiện mời người ngoài hợp tác cho được? Cho dù là bạn bè người thân, khi đứng trước lợi ích to lớn trở mặt thành thù cũng không phải là hiếm gặp. - Khang huynh, Nguyên Đỉnh Sơn ở trong phạm vi thế lực của Liệt Hỏa Điện, vậy chúng ta đến đó phải cẩn thận hành sự mới được, nếu không bị người của Liệt Hỏa Điện phát hiện e không dễ xử lý. Dương Khai nghe xong, chân mày không khỏi nhíu lại.

Ngày tháng hắn ở Phong Lâm Thành tuy rằng không dài, nhưng đối với Liệt Hỏa Điện cũng đã được nghe nói nhiều bên tai. Thế lực lân cận Phong Lâm Thành vốn chỉ có Liệt Hỏa Điện là có thể cân đo được với Phủ Thành Chủ, vì tron Phong Lâm Thành, người mạnh nhất chính là thành chủ Đoàn Nguyên Sơn, có cảnh giới tu vi là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, mà trong Liệt Hỏa Điện, đồng dạng cũng có một điện chủ họ La là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh. Chỉ tiếc là, điện chủ họ La kia đã bị thượng cổ thánh linh Loan Phượng ở trong Ngọc Thanh Sơn thiêu chết bằng một ngụm Diệt Thế Hắc Viêm rồi. Liệt Hỏa Điện hiện tại thực lực nên là đại giảm mới đúng. - Dương huynh cứ yên tâm đi. Khang Tư Nhiên nghe vậy cười. - Trước chuyến đi, ta đã dò hỏi một người bạn, Liệt Hỏa Điện hiện nay tự lo còn không xong, nào có thời gian đi quản chúng ta?

- Lời này nói là làm sao? Dương Khai ngạc nhiên. Khang Tư Nhiên nói: - Dương huynh có lẽ đã nghe nói chuyện La điện chủ của Liệt Hỏa Điện bỏ mạng ở Ngọc Thanh Sơn rồi chứ? Dương Khai gật đầu, thầm nghĩ đâu chỉ nghe qua, khi đó hắn cũng ở hiện trường, nếu không phải có Huyền Giới Châu có thể ẩn nấp, hắn khẳng định cũng sẽ bồi táng cùng La điện chủ. - La điện chủ bỏ mạng, Liệt Hỏa Điện hiện nay như đám cát khô, hai vị phó điện chủ còn lại trong điện hiện nay đang vội vàng tranh quyền đoạt lợi. - Tin tức có đáng tin không? Dương Khai nhướng mày. - Đương nhiên đáng tin. Khang Tư Nhiên mỉm cười,

- Hơn nữa không nói bọn chúng hiện tại tranh quyền đoạt lợi, Nguyên Đỉnh Sơn đó vốn dĩ ở biên giới thế lực Liệt Hỏa Điện, năm xưa khi ta tới thăm dò, ngay cả một bóng người cũng không thấy, cho nên Dương huynh không cần lo lắng quá nhiều. Lần này chúng ta đi chỉ cần cẩn thận hành sự, chắc chắn thần không biết quỷ không hay. - Được vậy thì tốt. Dương Khai hài lòng gật đầu. Tức thì hai người không nói nhiều về chuyện này nữa mà tùy tiện hàn huyên một chút. Hai người đều ở tu vi Hư Vương cảnh tam tầng, tu vi cảnh giới tương đồng, đều chuẩn bị đánh vào bình cảnh của Đạo Nguyên cảnh, tự nhiên có nhiều đề tài chung để nói. Trên đường, hai người trao đổi kinh nghiệm tu luyện và lý giải của bản thân về Đạo Nguyên cảnh, pháp tắc chi lực, nên thời gian trôi qua rất nhanh. Trong quá trình đó, hai người luân phiên nhau điều khiển bí bảo phi hành hình trường toa, để sức mạnh của mỗi người đều được hồi phục. Nhoáng cái đã ba ngày sau, một đỉnh núi giống như một tòa bảo đỉnh ập vào mi mắt hai người. - Đó chính là Nguyên Đỉnh Sơn ư? Dương Khai ngẩng đầu hỏi.

- Không sai. Trong ánh mắt của Khang Tư Nhiên bắn ra một tia lửa rực, tựa như vô cùng chờ mong đỉnh núi trước mặt. Trong ngũ sắc bảo tháp, hắn không thể đạt được Đạo Nguyên Quả, trong hội đấu giá, hắn cũng không có đủ tài lực để cạnh tranh, nay hy vọng tấn thăng Đạo Nguyên cảnh của hắn, toàn bộ đặt vào động phủ của Công Tôn Mộc, tự nhiên cực kỳ chờ mong trong động phủ đó có Đạo Nguyên đan đã được luyện chế xong. Bất chợt, khang tu nhiên nhướng mày, ngưng thần nhìn về phía trước.

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng nghi hoặc nói: - Không đúng, Khang chưởng quỹ, bên kia không giống như những gì mà huynh nói, dường như rất náo nhiệt đó. Với thị lực của Dương Khai, cho dù ở khoảng cách trăm dặm hắn cũng có thể nhìn thấy bên đó có không ít bóng người nhốn nháo, thi thoảng còn có một hai luồng sáng bay lên bay xuống, trông có vẻ náo nhiệt. Khang Tư Nhiên sắc mặt không khỏi trầm xuống, lập tức đứng lên. Mà ngay tại lúc này, chính diện bay tới một luồng sáng cầu vồng, trong luồng sáng đó, mơ hồ có một bóng người đang đứng, trực tiếp hướng về phía hai người bọn họ. Khang Tư Nhiên biến sắc, vội vàng điều khiển bí bảo phi hành của mình dừng lại. Một lát sau, luồng sáng cầu vồng bay tới gần, tia sáng tán đi, lộ ra một bóng người. Người này xem ra tuổi tác chỉ khoảng ba mươi, có tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, trên y phục hắn, tại vị trí lồng ngực có ký hiệu một ngọn lửa thiêu đốt, nhìn có chút chướng mắt. - Đệ tử của Liệt Hỏa Điện! Khang Tư Nhiên ngẩn người, quay đầu nhìn Dương Khai. Dương Khai chậm rãi lắc đầu, ra hiệu cho hắn chớ nóng vội. Đúng lúc này, đệ tử Liệt Hỏa Điện phía trước mở miệng nói: - Nơi này vẫn là phạm vi của Liệt Hỏa Điện ta, bằng hữu trong toa mời hiện thân gặp mặt. Khang Tư Nhiên nhíu mày, sau một hồi trầm ngâm nháy mắt ra dấu với Dương Khai, rồi mới lắc mình, cùng Dương Khai hiện thân. Thần niệm của đệ tử Liệt Hỏa Điện vừa quét, liền phát hiện tu vi của Dương Khai và Khang Tư Nhiên cao hơn hắn một tầng cũng không hề có chút hoảng sợ nào, mà chỉ ôm quyền nói: - Xin hỏi hai vị bằng hữu, có phải là vì Nguyên Đỉnh Sơn mà tới.

Khang Tư Nhiên nghe vậy, trong lòng không khỏi máy động, lầm tưởng là hành động bí mật lần này của mình đã bị bại lộ, nhất thời không biết nên trả lời ra sao. May mà Dương Khai lập tức đỡ lời, mở miệng nói: - Không sai. - Nếu như đều tới vì Nguyên Đỉnh Sơn vậy thì đi theo ta. Đệ tử Liệt Hỏa Điện nghe vậy không hề có chút bất ngờ nào, trái lại vẫy tay với hai người, dẫn đầu bay tới Nguyên Đỉnh Sơn. Khang Tư Nhiên và Dương Khai cùng liếc nhìn nhau, đều có chút không hiểu. Bất quá chuyện đã như vậy, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó. Tức thì Khang Tư Nhiên thu hồi bí bảo trường toa của mình, cùng với Dương Khai theo sát phía sau đệ tử Liệt Hỏa Điện nọ, bay về hướng Nguyên Đỉnh Sơn. Khoảng cách ba trăm dặm, không lâu sau đã tới. Còn chưa kịp đợi ba người đáp xuống đất, bỗng một đợt tiếng động ầm ầm từ trong Nguyên Đỉnh Sơn truyền ra, tựa như trong lòng núi có sấm rền vậy, đinh tai nhức óc. Sắc mặt hai người Khang Tư Nhiên và Dương Khai đồng loạt biến đổi. Theo bản năng huy động sức mạnh trong cơ thể, đề phòng bất trắc. Mà tên đệ tử dẫn đường phía trước lại bày ra bộ dáng bình thản, không chỉ ngừng bước mà còn hứng thú ngẩng đầu nhìn lên. Thuận theo ánh mắt của hắn, Dương Khai cũng ngẩng đầu lên nhìn. Âm thanh sấm rền vẫn đang kéo dài, từ dưới lên trên, dường như trong Nguyên Đỉnh Sơn có một thứ gì đó muốn lao ra ngoài. Một lát sau, kèm theo đó còn có tiếng vang rung động. Từ nơi trên đỉnh núi kia, vậy mà phun ra một vầng hào quang ngũ sắc ngưng tụ như thực chất! Vầng hào quang đó, mổi vòng mỗi tầng đều như gợn sóng khuếch tán ra bên ngoài một cách mau chóng, rồi từ từ biến mất. Mà cùng lúc đó, Dương Khai cũng không nén được mà hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.

- Thơm quá, đây là cái gì vậy? Khang Tư Nhiên thần sắc không ổn định, cũng ở bên cạnh hít mạnh không khí, lúc này, trong không khí tràn đầy hương thơm nồng đậm, khiến người ngửi thấy thần trí thư thái khí huyết lưu thông. Đệ tử Liệt Hỏa Điện ở phía trước dẫn đường nghe thấy lời này, quay đầu liếc nhìn Khang Tư Nhiên một cái, nói: - Hai vị lẽ nào không phải bị dị tượng này thu hút mà tới sao? Dương Khai con ngươi đảo một vòng, lập tức nói: - Chính là vì vậy, chỉ là một mực muốn biết dị tượng này rốt cuộc là cái gì, cho nên mới lại gần xem xem. - Hắc hắc, dị tượng này rốt cuộc là do cái gì dẫn tới, ta cũng không biết, chỉ là nghe Tông điện chủ và Liêm điện chủ nói, đây hẳn là dấu hiệu báo trước dị bảo sắp xuất thế.