Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên hai người ngồi xuống, vừa mới hàn huyên không bao lâu lại nghe được bên trong đại sảnh có ba tiếng chiêng trống vang lên. Một vị lão giả rấu tóc trắng nõn thân hình thấp bé bỗng nhiên tung một cái nhảy lên đài đấu giá. Người này ăn mặc rất là biệt lập độc hành, quần áo so ra dơ bẩn, đầu tóc rối bù, có cái lỗ mũi hèm rượu màu đỏ đỏ. Bên hông treo một cái hồ lô lớn màu xanh, khiến người ta vừa nhìn còn tưởng rằng là tên ăn mày trên đường ăn xin mà sống. Lão giả này vừa lên đài, cười ha ha một tiếng, nhưng lại không coi ai ra gì nhấc lên hồ lô lớn bên hông, mở lên cái nắp, uống ực một hớp rượu mạnh.
Sau khi ừng ực vài tiếng, ông ta lại ở trước mặt mọi người đánh ợ một cái cực to. Ánh mắt hơi híp lại, lộ ra một bộ nét mặt đã đủ hài lòng lập tức chết đi cũng không tiếc nuối chút nào... Một cỗ mùi rượu nhanh chóng tản ra bốn phía. - Cái này... Dương Khai nhìn trợn mắt há hốc mồm, con ngươi muốn nhanh chóng rớt xuống. Hắn đã tham gia mấy buổi đấu giá ở Tinh Vực trong cố hương, nhưng người chủ trì của mấy buổi đấu giá hoặc là lão luyện thành thục, hoặc là quyến rũ xinh đẹp, chưa bao giờ có người chủ trì nào... có một phong cách riêng như lão giả trên đài như vậy. - Dương đan sư tới Phong Lâm Thành không lâu, sợ là không nhận ra ông ta đấy. Khang Tư Nhiên cười lớn một tiếng, không đợi Dương Khai nói chuyện liền mở miệng giải thích: - Người này là một trong hai đại phó thành chủ của Phong Lâm Thành. Tên cụ thể là gì thì cũng không người nào biết, chỉ biết là ông ta tự xưng Túy Tửu Ông, mọi người vẫn cứ gọi ông ta như vậy. - Người nọ là một trong hai đại phó thành chủ ư? Đây chẳng phải là Đạo Nguyên Cảnh sao? Dương Khai vô cùng kinh ngạc. - Không sai, ông ta là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng thực lực cụ thể như thế nào lại không dễ phán đoán. Nghe đồn thực lực chân thực của ông ta không kém so với Đoàn thành chủ, chắc cũng có thể vượt cấp tác chiến. Khang Tư Nhiên đáp. Dương Khai gật đầu, lặng lẽ cười nói: - Để ông ta chủ trì đấu giá không thành vấn đề sao? Ta xem hiện giờ ông ta cũng đã say bí tỉ rồi. Khang Tư Nhiên cười nói: - Ngươi chớ nhìn ông ta như vậy, Túy Tửu Ông ở Phong Lâm Thành có nhân vọng không nhỏ. Người này thường xuyên làm một ít chuyện trừ bạo giúp kẻ yếu, trọng nghĩa khinh tài, là người tốt a. Dương Khai sáng tỏ, gật đầu nói: - Nếu nói như vậy, vậy đương nhiên không có vấn đề gì. Thời khắc này, Túy Tửu Ông sau khi thưởng thức mùi vị hoàn mỹ của rượu xong, cuối cùng cũng thần hồn hồi vị, híp đôi mắt nhỏ đảo qua khắp nơi, chắp tay nói: - Tiểu lão nhi là ai, nghĩ rằng mười vị đang ngồi cũng nhận ra được. Ừ, không biết cũng không sao, tiểu lão nhi không phải tới theo các ngươi tương thân, mà là tới chủ trì đấu giá. Cho nên các ngươi không cần nhìn chằm chằm tiểu lão nhi xem xét, nhìn chằm chằm những vật đấu giá là được rồi. Lời vừa nói ra, bên trong đại sảnh không ít võ giả cười ha hả. Dương Khai cũng cảm thấy người này thật có ý tứ, một chút cũng không ra vẻ cường giả Đạo Nguyên Cảnh làm giá gì cả, một người rất là vui vẻ gần gũi. - Ai, tiểu lão nhi vốn là người lười biếng, cho nên lần đấu giá này vốn dĩ không muốn tới, nhưng không chịu nổi thành chủ đại nhân dùng rượu ngon dụ dỗ, lập tức gài bẫy được ta. Thành chủ đại nhân thật là dụng tâm hiểm ác, đáng ghét, đáng ghét a. Tóm lại, tiểu lão nhi tính tình vội vàng, lúc bọn ngươi tham dự đấu giá xin quyết đoán một chút. Nếu không tiểu lão nhi chắc là sẽ không đợi được, ta còn phải đi phơi nắng đây. Túy Tửu Ông vừa đi tới trên đài cao, vừa nói một cách nhanh chóng. Nghe ông ta nói như vậy, không ít người dâng lên thần sắc nghiêm lại. - Được, chớ nói nhảm nhiều nữa, bây giờ bắt đầu đấu giá đi. Túy Tửu Ông quát khẽ một tiếng, đưa tay ra dấu về phía sau. Từ phía sau đài cao, lập tức có một tỳ nữ của phủ thành chủ bưng một cái khay ngọc đi lên. Trên khay ngọc có đặt một cái bình sứ trắng nõn, nhìn tình hình này, món vật đấu giá thứ nhất hẳn là đan dược không thể nghi ngờ. - Linh đan thượng cổ, Thần Ngưng đan một lọ, tổng cộng ba viên, cùng chung đấu giá. Giá quy định 3 vạn nguyên tinh, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn, các vị mời. Sau khi Túy Tửu Ông nói xong, lặng lẽ chờ đợi. - Thần Ngưng đan, lại là Thần Ngưng đan? Vừa lên chính là Thần Ngưng đan? Vậy kế tiếp lại có bao nhiêu thứ tốt đây chứ? - Nghe nói sau khi uống vào Thần Ngưng đan có thể rèn luyện thần thức lực, khiến thần thức trở nên càng thêm cường đại, cũng không biết có phải là thật hay không?
- Đây chính là cấp Hư Vương linh đan thượng phẩm, luyện đan sư của Phong Lâm Thành ta dưới tình huống như vậy có thể luyện chế không ra. Vừa nghe nói là Thần Ngưng đan, võ giả có mặt lập tức dâng lên nhiệt tình. Dù sao thần thức lực liên quan đến đến sự an nguy của mỗi một võ giả. Nếu thần thức lực cường đại, bất kể là ẩn trốn chạy trối chết hay là tìm tòi thậm chí đối địch, cũng sẽ có hiệu quả kỳ diệu. Cho nên Thần Ngưng đan này hữu dụng đối với bất kỳ một người võ giả nào. - 3 vạn 1 ngàn! - 3 vạn 2 ngàn! - 3 vạn 5 ngàn! Tiếng động tăng giá liên tiếp vang lên trong đại sảnh, thậm chí người trong gian phòng cũng có người xuất thủ. Không lâu, bình Thần Ngưng đan liền đột phá cửa ải 5 vạn nguyên tinh. Mãi cho đến lúc có người hô lên 6 vạn nguyên tinh mới tạm thời bình tĩnh một hồi. - 6 vạn một lần, hai lần, ba lần, được, bình Thần Ngưng đan này thuộc về vị bằng hữu vừa ra giá sở hữu, xin mang đủ nguyên tinh, đi tới hậu đài giao hàng. Món tiếp theo! Vốn dĩ Túy Tửu Ông đứng ở trên đài cao nhắm con ngươi dưỡng thần bỗng nhiên ngữ tốc cực nhanh quyết định xong khoản giao dịch này, thậm chí không để cho những người khác cơ hội phản ứng đã trực tiếp tiến vào trong món vật phẩm đấu giá tiếp theo. - Cái này...
- Quá nhanh đi! - Đây là đấu giá hay là ép mua ép tặng hả? - Túy Tửu Ông tiền bối hành sự quả nhiên vượt ngoài dự liệu của mọi người! Trong đại sảnh lập tức một mảnh ồ lên, nghị luận ầm ĩ, nghĩ đến không có người võ giả nào trải qua đấu giá như vậy. Buổi đấu giá đã trải qua trước đây, mỗi một võ giả chủ trì đấu giá đều sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần hỏi thăm có ai ra giá cao hơn hay không, e sợ cho vật đấu giá không bán được ra giá tốt. Nhưng Túy Tửu Ông lại tựa hồ như căn bản mặc kệ những thứ này. Ông ta chỉ muốn thật sớm làm xong nhiệm vụ chủ trì buổi đấu giá lần này, sau đó đi ngủ đi phơi nắng...
Trong lúc nhất thời, các võ giả trước đó do dự không có tăng giá vô cùng áo não. Duy chỉ có người ra giá 6 vạn cuối cùng đắc thủ thì gương mặt vui vẻ đứng lên từ chỗ ngồi, dường như nhặt được cái tiện nghi lớn gì đó, phóng đi về phía hậu đài, hiển nhiên là chuẩn bị giao nhận tài vật. Sau khi lĩnh giáo tính nóng vội của Túy Tửu Ông, tâm tình kích động của mỗi một võ giả tham gia đấu giá đều bị điều động hết ccả lên, phàm là gặp vật mình muốn, không bao giờ chần chờ gì nữa. Hơn nữa tốc độ tăng giá từng người nhanh hơn, e sợ không đến phiên mình ra giá liền khiến cho Túy Tửu Ông quyết định giá tiền của vật đấu giá. Cứ như vậy, tốc độ của đại hội đấu giá lập tức trở nên vô cùng nhanh chóng, ngắn ngủi không được nửa canh giờ, liền đấu giá hơn 40 kiện vật phẩm.
Cái này đặt ở những buổi đấu giá mà trước kia Dương Khai đã trải qua là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Đan dược, bí bảo, công pháp, bí thuật, nhất nhất đăng tràng, có một vài món là võ giả tự mình đưa lên buối đấu giá, tuy nhiên trong đó hầu hết đều được mang ra ngoài từ trong Ngũ Sắc Bảo Tháp. Những vật này đến từ chiến trường thượng cổ để lại, dĩ nhiên đưa tới không ít người tranh đoạt, không khí của hội trường buổi đấu giá vô cùng nóng lên. Dương Khai cũng thô sơ giản lược biết một chút giá tiền của những vật phẩm này. Một món bí bảo cấp Đạo Nguyên bình thường cũng cần 70, 80 vạn nguyên tinh. Nếu là cấp bậc hơi cao một chút, trên trăm vạn mấy trăm vạn cũng là bình thường. Hắn vốn cho rằng mình có một trăm vạn nguyên tinh làm cơ sở, ít nhiều cũng có một chút nội tình, nhưng bây giờ xem ra... mình vẫn còn nghèo a. - Cấp Đạo Nguyên hạ phẩm, Hổ Bí Chiến Giáp, 1 trăm tám mươi vạn lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba! Bằng hữu ra giá xin mang đủ nguyên tinh tới hậu đài giao nhận vật phẩm. Đến xem món vật đấu giá tiếp theo... Túy Tửu Ông nói xong, lần nữa đứng ở một bên, không nhúc nhích tí nào. Từ trên hậu đài, một tỳ nữ đi ra, khay ngọc trên tay mang một vật đấu giá thần bí. Vật ấy bị vải đỏ che đậy lại, khiến người ta thấy không rõ diện mạo chân thực, chỉ biết là có bộ dáng ước chừng cao nửa thước. Mà sau khi tỳ nữ đi tới gần, Túy Tửu Ông mới bỗng nhiên cười hắc hắc, thâm ý sâu sắc nhìn phía dưới nói: - Món vật đấu giá này vô cùng trân quý, vốn là phải làm vật đấu giá áp trục, tuy nhiên dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tiểu lão nhi, nó lại xuất hiện trước. Nói vậy đã có không ít người đã đoán được đây rốt cuộc là cái gì, như vậy... Chúng ta lại bắt đầu đi. Nói xong, ông ta vén vải đỏ trên khay ngọc, lập tức, diện mạo chân thực của vật đấu giá lộ trong tầm mắt mọi người. Đó rõ ràng là một cái lô đỉnh, một tay có thể nhấc lên được, lô đỉnh hiện ra màu xanh biếc, xung quanh trạm trỗ long phượng, có vẻ vô cùng bất phàm. Một cỗ khí tức cổ xưa thê lương tràn ngập đi ra từ trong lô đỉnh. Túy Tửu Ông một tay cầm cái lô đỉnh lên, cười khà khà nói: - Một cái Mặc Ngọc Đỉnh này rốt cuộc là được luyện chế từ vật liệu gì? Tiểu lão nhi cùng thành chủ đại nhân nghiên cứu nhiều ngày, cũng không thể phán đoán, chỉ biết rằng nó là một cái lò luyện đan, hơn nữa còn là lò luyện đan cấp Đạo Nguyên trung phẩm. - Lò luyện đan cấp Đạo Nguyên trung phẩm! Phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô. Tuy rằng trên buổi đấu giá lần này xuất hiện không ít thứ tốt, bí bảo càng có vô số, nhưng đẳng cấp trên Đạo Nguyên trung phẩm vẫn ít ỏi có thể đếm được. Nhất là, thứ này còn là một cái lò luyện đan, đặc tính của nó dĩ nhiên sẽ đưa tới luyện đan sư tranh đoạt. Luyện đan sư đều là sự tồn tại rất dồi dào, một cái lò luyện đan tốt thường thường có thể khiến cho các luyện đan sư táng gia bại sản tranh đoạt sẽ không tiếc. Huống chi, các đại tông môn, gia tộc, cũng một mực tận sức bồi dưỡng luyện đan sư của mình. Cho nên cái lò luyện đan cấp Đạo Nguyên trung phẩm này khẳng định cũng sẽ làm cho bọn họ động tâm. Có một lò luyện đan tốt khiến luyện đan sư chẳng những có thể tăng lên thành đan, tỷ lệ xuất đan của mình, càng có khả năng luyện chế được đan dược lúc bình thường không thể luyện ra, như vậy, giá trị của lò luyện đan có thể tưởng tượng được. Ngay cả Dương Khai một mực chưa từng xuất thủ vào lúc gặp được cái lò luyện đan này, cũng không khỏi ánh mắt nóng bỏng, thần niệm bắn ra về phía trên đài cao, cẩn thận dò xét. Không ít người cũng làm giống như hắn, vô số đạo thần niệm vọt tới phương hướng đại sảnh đấu giá, giao hội ở cùng một chỗ, có vẻ rất là náo nhiệt. - Dương đan sư muốn cái lò luyện đan đó phải không? Khang Tư Nhiên sát ngôn quan sắc, mỉm cười hỏi han. - Có chút ý nghĩ, tuy nhiên... Dương Khai cười khổ lắc đầu: - Đại khái là không tranh nổi. Khang Tư Nhiên trầm ngâm một chút, nói: - Không tranh thì làm sao mà biết tranh được hay không? Như vậy đi, Dương đan sư đợi lát nữa cứ việc xuất thủ, nếu là nguyên tinh không đủ, Khang mỗ cho ngươi mượn là được. - Đến lúc đó xem lại đi. Dương Khai không tỏ rõ ý kiến. Hắn mặc dù biết Khang Tư Nhiên lần này cũng mang không ít nguyên tinh đến đây, nhưng đối phương là vì tranh đoạt một viên Đạo Nguyên Quả. Nếu bởi vì chuyện của mình mà làm trễ nải ông ta đoạt Đạo Nguyên Quả, Dương Khai cũng áy náy. Hắn tuy rằng thích cái lò luyện đan đó, nhưng cũng không phải không muốn không được. Dương Khai cùng Khang Tư Nhiên hai người ngồi xuống, vừa mới hàn huyên không bao lâu lại nghe được bên trong đại sảnh có ba tiếng chiêng trống vang lên. Một vị lão giả rấu tóc trắng nõn thân hình thấp bé bỗng nhiên tung một cái nhảy lên đài đấu giá. Người này ăn mặc rất là biệt lập độc hành, quần áo so ra dơ bẩn, đầu tóc rối bù, có cái lỗ mũi hèm rượu màu đỏ đỏ. Bên hông treo một cái hồ lô lớn màu xanh, khiến người ta vừa nhìn còn tưởng rằng là tên ăn mày trên đường ăn xin mà sống. Lão giả này vừa lên đài, cười ha ha một tiếng, nhưng lại không coi ai ra gì nhấc lên hồ lô lớn bên hông, mở lên cái nắp, uống ực một hớp rượu mạnh.
Sau khi ừng ực vài tiếng, ông ta lại ở trước mặt mọi người đánh ợ một cái cực to. Ánh mắt hơi híp lại, lộ ra một bộ nét mặt đã đủ hài lòng lập tức chết đi cũng không tiếc nuối chút nào... Một cỗ mùi rượu nhanh chóng tản ra bốn phía. - Cái này... Dương Khai nhìn trợn mắt há hốc mồm, con ngươi muốn nhanh chóng rớt xuống. Hắn đã tham gia mấy buổi đấu giá ở Tinh Vực trong cố hương, nhưng người chủ trì của mấy buổi đấu giá hoặc là lão luyện thành thục, hoặc là quyến rũ xinh đẹp, chưa bao giờ có người chủ trì nào... có một phong cách riêng như lão giả trên đài như vậy. - Dương đan sư tới Phong Lâm Thành không lâu, sợ là không nhận ra ông ta đấy. Khang Tư Nhiên cười lớn một tiếng, không đợi Dương Khai nói chuyện liền mở miệng giải thích: - Người này là một trong hai đại phó thành chủ của Phong Lâm Thành. Tên cụ thể là gì thì cũng không người nào biết, chỉ biết là ông ta tự xưng Túy Tửu Ông, mọi người vẫn cứ gọi ông ta như vậy. - Người nọ là một trong hai đại phó thành chủ ư? Đây chẳng phải là Đạo Nguyên Cảnh sao? Dương Khai vô cùng kinh ngạc. - Không sai, ông ta là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, nhưng thực lực cụ thể như thế nào lại không dễ phán đoán. Nghe đồn thực lực chân thực của ông ta không kém so với Đoàn thành chủ, chắc cũng có thể vượt cấp tác chiến. Khang Tư Nhiên đáp. Dương Khai gật đầu, lặng lẽ cười nói: - Để ông ta chủ trì đấu giá không thành vấn đề sao? Ta xem hiện giờ ông ta cũng đã say bí tỉ rồi. Khang Tư Nhiên cười nói: - Ngươi chớ nhìn ông ta như vậy, Túy Tửu Ông ở Phong Lâm Thành có nhân vọng không nhỏ. Người này thường xuyên làm một ít chuyện trừ bạo giúp kẻ yếu, trọng nghĩa khinh tài, là người tốt a. Dương Khai sáng tỏ, gật đầu nói: - Nếu nói như vậy, vậy đương nhiên không có vấn đề gì. Thời khắc này, Túy Tửu Ông sau khi thưởng thức mùi vị hoàn mỹ của rượu xong, cuối cùng cũng thần hồn hồi vị, híp đôi mắt nhỏ đảo qua khắp nơi, chắp tay nói: - Tiểu lão nhi là ai, nghĩ rằng mười vị đang ngồi cũng nhận ra được. Ừ, không biết cũng không sao, tiểu lão nhi không phải tới theo các ngươi tương thân, mà là tới chủ trì đấu giá. Cho nên các ngươi không cần nhìn chằm chằm tiểu lão nhi xem xét, nhìn chằm chằm những vật đấu giá là được rồi. Lời vừa nói ra, bên trong đại sảnh không ít võ giả cười ha hả. Dương Khai cũng cảm thấy người này thật có ý tứ, một chút cũng không ra vẻ cường giả Đạo Nguyên Cảnh làm giá gì cả, một người rất là vui vẻ gần gũi. - Ai, tiểu lão nhi vốn là người lười biếng, cho nên lần đấu giá này vốn dĩ không muốn tới, nhưng không chịu nổi thành chủ đại nhân dùng rượu ngon dụ dỗ, lập tức gài bẫy được ta. Thành chủ đại nhân thật là dụng tâm hiểm ác, đáng ghét, đáng ghét a. Tóm lại, tiểu lão nhi tính tình vội vàng, lúc bọn ngươi tham dự đấu giá xin quyết đoán một chút. Nếu không tiểu lão nhi chắc là sẽ không đợi được, ta còn phải đi phơi nắng đây. Túy Tửu Ông vừa đi tới trên đài cao, vừa nói một cách nhanh chóng. Nghe ông ta nói như vậy, không ít người dâng lên thần sắc nghiêm lại. - Được, chớ nói nhảm nhiều nữa, bây giờ bắt đầu đấu giá đi. Túy Tửu Ông quát khẽ một tiếng, đưa tay ra dấu về phía sau. Từ phía sau đài cao, lập tức có một tỳ nữ của phủ thành chủ bưng một cái khay ngọc đi lên. Trên khay ngọc có đặt một cái bình sứ trắng nõn, nhìn tình hình này, món vật đấu giá thứ nhất hẳn là đan dược không thể nghi ngờ. - Linh đan thượng cổ, Thần Ngưng đan một lọ, tổng cộng ba viên, cùng chung đấu giá. Giá quy định 3 vạn nguyên tinh, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một ngàn, các vị mời. Sau khi Túy Tửu Ông nói xong, lặng lẽ chờ đợi. - Thần Ngưng đan, lại là Thần Ngưng đan? Vừa lên chính là Thần Ngưng đan? Vậy kế tiếp lại có bao nhiêu thứ tốt đây chứ? - Nghe nói sau khi uống vào Thần Ngưng đan có thể rèn luyện thần thức lực, khiến thần thức trở nên càng thêm cường đại, cũng không biết có phải là thật hay không?
- Đây chính là cấp Hư Vương linh đan thượng phẩm, luyện đan sư của Phong Lâm Thành ta dưới tình huống như vậy có thể luyện chế không ra. Vừa nghe nói là Thần Ngưng đan, võ giả có mặt lập tức dâng lên nhiệt tình. Dù sao thần thức lực liên quan đến đến sự an nguy của mỗi một võ giả. Nếu thần thức lực cường đại, bất kể là ẩn trốn chạy trối chết hay là tìm tòi thậm chí đối địch, cũng sẽ có hiệu quả kỳ diệu. Cho nên Thần Ngưng đan này hữu dụng đối với bất kỳ một người võ giả nào. - 3 vạn 1 ngàn! - 3 vạn 2 ngàn! - 3 vạn 5 ngàn! Tiếng động tăng giá liên tiếp vang lên trong đại sảnh, thậm chí người trong gian phòng cũng có người xuất thủ. Không lâu, bình Thần Ngưng đan liền đột phá cửa ải 5 vạn nguyên tinh. Mãi cho đến lúc có người hô lên 6 vạn nguyên tinh mới tạm thời bình tĩnh một hồi. - 6 vạn một lần, hai lần, ba lần, được, bình Thần Ngưng đan này thuộc về vị bằng hữu vừa ra giá sở hữu, xin mang đủ nguyên tinh, đi tới hậu đài giao hàng. Món tiếp theo! Vốn dĩ Túy Tửu Ông đứng ở trên đài cao nhắm con ngươi dưỡng thần bỗng nhiên ngữ tốc cực nhanh quyết định xong khoản giao dịch này, thậm chí không để cho những người khác cơ hội phản ứng đã trực tiếp tiến vào trong món vật phẩm đấu giá tiếp theo. - Cái này...
- Quá nhanh đi! - Đây là đấu giá hay là ép mua ép tặng hả? - Túy Tửu Ông tiền bối hành sự quả nhiên vượt ngoài dự liệu của mọi người! Trong đại sảnh lập tức một mảnh ồ lên, nghị luận ầm ĩ, nghĩ đến không có người võ giả nào trải qua đấu giá như vậy. Buổi đấu giá đã trải qua trước đây, mỗi một võ giả chủ trì đấu giá đều sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần hỏi thăm có ai ra giá cao hơn hay không, e sợ cho vật đấu giá không bán được ra giá tốt. Nhưng Túy Tửu Ông lại tựa hồ như căn bản mặc kệ những thứ này. Ông ta chỉ muốn thật sớm làm xong nhiệm vụ chủ trì buổi đấu giá lần này, sau đó đi ngủ đi phơi nắng...
Trong lúc nhất thời, các võ giả trước đó do dự không có tăng giá vô cùng áo não. Duy chỉ có người ra giá 6 vạn cuối cùng đắc thủ thì gương mặt vui vẻ đứng lên từ chỗ ngồi, dường như nhặt được cái tiện nghi lớn gì đó, phóng đi về phía hậu đài, hiển nhiên là chuẩn bị giao nhận tài vật. Sau khi lĩnh giáo tính nóng vội của Túy Tửu Ông, tâm tình kích động của mỗi một võ giả tham gia đấu giá đều bị điều động hết ccả lên, phàm là gặp vật mình muốn, không bao giờ chần chờ gì nữa. Hơn nữa tốc độ tăng giá từng người nhanh hơn, e sợ không đến phiên mình ra giá liền khiến cho Túy Tửu Ông quyết định giá tiền của vật đấu giá. Cứ như vậy, tốc độ của đại hội đấu giá lập tức trở nên vô cùng nhanh chóng, ngắn ngủi không được nửa canh giờ, liền đấu giá hơn 40 kiện vật phẩm.
Cái này đặt ở những buổi đấu giá mà trước kia Dương Khai đã trải qua là chuyện hoàn toàn không có khả năng. Đan dược, bí bảo, công pháp, bí thuật, nhất nhất đăng tràng, có một vài món là võ giả tự mình đưa lên buối đấu giá, tuy nhiên trong đó hầu hết đều được mang ra ngoài từ trong Ngũ Sắc Bảo Tháp. Những vật này đến từ chiến trường thượng cổ để lại, dĩ nhiên đưa tới không ít người tranh đoạt, không khí của hội trường buổi đấu giá vô cùng nóng lên. Dương Khai cũng thô sơ giản lược biết một chút giá tiền của những vật phẩm này. Một món bí bảo cấp Đạo Nguyên bình thường cũng cần 70, 80 vạn nguyên tinh. Nếu là cấp bậc hơi cao một chút, trên trăm vạn mấy trăm vạn cũng là bình thường. Hắn vốn cho rằng mình có một trăm vạn nguyên tinh làm cơ sở, ít nhiều cũng có một chút nội tình, nhưng bây giờ xem ra... mình vẫn còn nghèo a. - Cấp Đạo Nguyên hạ phẩm, Hổ Bí Chiến Giáp, 1 trăm tám mươi vạn lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba! Bằng hữu ra giá xin mang đủ nguyên tinh tới hậu đài giao nhận vật phẩm. Đến xem món vật đấu giá tiếp theo... Túy Tửu Ông nói xong, lần nữa đứng ở một bên, không nhúc nhích tí nào. Từ trên hậu đài, một tỳ nữ đi ra, khay ngọc trên tay mang một vật đấu giá thần bí. Vật ấy bị vải đỏ che đậy lại, khiến người ta thấy không rõ diện mạo chân thực, chỉ biết là có bộ dáng ước chừng cao nửa thước. Mà sau khi tỳ nữ đi tới gần, Túy Tửu Ông mới bỗng nhiên cười hắc hắc, thâm ý sâu sắc nhìn phía dưới nói: - Món vật đấu giá này vô cùng trân quý, vốn là phải làm vật đấu giá áp trục, tuy nhiên dưới sự yêu cầu mãnh liệt của tiểu lão nhi, nó lại xuất hiện trước. Nói vậy đã có không ít người đã đoán được đây rốt cuộc là cái gì, như vậy... Chúng ta lại bắt đầu đi. Nói xong, ông ta vén vải đỏ trên khay ngọc, lập tức, diện mạo chân thực của vật đấu giá lộ trong tầm mắt mọi người. Đó rõ ràng là một cái lô đỉnh, một tay có thể nhấc lên được, lô đỉnh hiện ra màu xanh biếc, xung quanh trạm trỗ long phượng, có vẻ vô cùng bất phàm. Một cỗ khí tức cổ xưa thê lương tràn ngập đi ra từ trong lô đỉnh. Túy Tửu Ông một tay cầm cái lô đỉnh lên, cười khà khà nói: - Một cái Mặc Ngọc Đỉnh này rốt cuộc là được luyện chế từ vật liệu gì? Tiểu lão nhi cùng thành chủ đại nhân nghiên cứu nhiều ngày, cũng không thể phán đoán, chỉ biết rằng nó là một cái lò luyện đan, hơn nữa còn là lò luyện đan cấp Đạo Nguyên trung phẩm. - Lò luyện đan cấp Đạo Nguyên trung phẩm! Phía dưới đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô. Tuy rằng trên buổi đấu giá lần này xuất hiện không ít thứ tốt, bí bảo càng có vô số, nhưng đẳng cấp trên Đạo Nguyên trung phẩm vẫn ít ỏi có thể đếm được. Nhất là, thứ này còn là một cái lò luyện đan, đặc tính của nó dĩ nhiên sẽ đưa tới luyện đan sư tranh đoạt. Luyện đan sư đều là sự tồn tại rất dồi dào, một cái lò luyện đan tốt thường thường có thể khiến cho các luyện đan sư táng gia bại sản tranh đoạt sẽ không tiếc. Huống chi, các đại tông môn, gia tộc, cũng một mực tận sức bồi dưỡng luyện đan sư của mình. Cho nên cái lò luyện đan cấp Đạo Nguyên trung phẩm này khẳng định cũng sẽ làm cho bọn họ động tâm. Có một lò luyện đan tốt khiến luyện đan sư chẳng những có thể tăng lên thành đan, tỷ lệ xuất đan của mình, càng có khả năng luyện chế được đan dược lúc bình thường không thể luyện ra, như vậy, giá trị của lò luyện đan có thể tưởng tượng được. Ngay cả Dương Khai một mực chưa từng xuất thủ vào lúc gặp được cái lò luyện đan này, cũng không khỏi ánh mắt nóng bỏng, thần niệm bắn ra về phía trên đài cao, cẩn thận dò xét. Không ít người cũng làm giống như hắn, vô số đạo thần niệm vọt tới phương hướng đại sảnh đấu giá, giao hội ở cùng một chỗ, có vẻ rất là náo nhiệt. - Dương đan sư muốn cái lò luyện đan đó phải không? Khang Tư Nhiên sát ngôn quan sắc, mỉm cười hỏi han. - Có chút ý nghĩ, tuy nhiên... Dương Khai cười khổ lắc đầu: - Đại khái là không tranh nổi. Khang Tư Nhiên trầm ngâm một chút, nói: - Không tranh thì làm sao mà biết tranh được hay không? Như vậy đi, Dương đan sư đợi lát nữa cứ việc xuất thủ, nếu là nguyên tinh không đủ, Khang mỗ cho ngươi mượn là được. - Đến lúc đó xem lại đi. Dương Khai không tỏ rõ ý kiến. Hắn mặc dù biết Khang Tư Nhiên lần này cũng mang không ít nguyên tinh đến đây, nhưng đối phương là vì tranh đoạt một viên Đạo Nguyên Quả. Nếu bởi vì chuyện của mình mà làm trễ nải ông ta đoạt Đạo Nguyên Quả, Dương Khai cũng áy náy. Hắn tuy rằng thích cái lò luyện đan đó, nhưng cũng không phải không muốn không được.