Một ngày sau, hai người Dương Khai và Mạc Tiểu Thất đồng thời mở mắt, từng người thần quang rạng rỡ, hiển nhiên đã hoàn toàn khôi phục. Mạc Tiểu Thất vừa triệu hồi mấy con thú của mình, vừa lên tiếng hỏi Dương Khai:
- Dương đại ca, nếu đến tầng thứ ba, vậy không thể bỏ lỡ thứ tốt ở nơi này, chúng ta cùng hành động hay là phân ra hành động?
Dương Khai trầm ngâm một chút, hỏi ngược lại: - Ý của ngươi thế nào?
Mạc Tiểu Thất cười hì hì: - Nếu muốn an toàn, ta cảm thấy nên cùng hành động là tốt nhất. Nhưng muốn được thứ tốt, thì phân ra hành động. Dương đại ca ngươi không biết, thứ tốt trong Ngũ Sắc Bảo Tháp thật ra không chỉ là thiên tài địa bảo sinh ra ở nơi này, cũng không phải là những bí bảo thất lạc ở chỗ này, mà thứ tốt chính là những lực lượng pháp tắc còn sót lại và căn nguyên tinh tú trong thiên địa!
- Điều này ta trước đây cũng đã nghe nói qua, nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy, đây là chuyện như thế nào? Dương Khai nhíu mày.
Mạc Tiểu Thất cười nói: - Đương nhiên là vì bởi vì tầng thứ nhất và tầng thứ hai thật ra không có nhiều những thứ này, nhưng tầng thứ ba lại không giống, hơn nữa hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, căn bản không có ai cùng chúng ta cạnh tranh, nếu có thể có được một chút lực lượng pháp tắc còn sót lại và căn nguyên tinh tú, tuyệt đối là có trợ giúp to lớn đối với việc tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh của chúng ta.
Dương Khai gật gật đầu, mỉm cười nói: - Xem ra ý của ngươi là muốn phân ra hành động?
Mạc Tiểu Thất có chút ngượng ngùng thè lưỡi: - Dù sao hai người ở một chỗ, gặp phải những thứ tốt kia, cũng phải chia làm hai phần Dương đại ca, ta không phải không muốn cùng ngươi chia đều, chỉ là
- Ta hiểu được, ngươi đã có lòng tin với bản thân mình như thế, vậy thì chia ra hành động đi. Dương Khai mỉm cười cắt ngang lời nàng.
- Vậy Dương đại ca nhất định phải cẩn thận, bên trong tầng thứ ba có yêu thú Đạo Nguyên Cảnh.
- Ngươi cũng vậy. Dương Khai gật gật đầu. Dương Khai thật ra cũng không lo lắng cho Mạc Tiểu Thất, với thủ đoạn và những bí bảo mang theo trên người nàng, dù là thật sự gặp phải yêu thú Đạo Nguyên Cảnh, cũng chính là yêu thú bậc mười một, cũng sẽ không có gì đáng ngại, không địch nổi thì cũng có thể tự vệ.
Mà bản thân mình càng không phải là quá e ngại, nếu thực sự không ổn, thả ra Yêu Trùng Mẫu Thể là được, chỉ cần không gặp phải bao vây của một đàn yêu thú bậc mười một, Dương Khai cũng có thể tự tin bình yên vô sự ở tầng thứ ba này, hắn thậm chí có thể mượn cơ hội này để ngưng luyện huyết thú của mình.
Đội quân huyết thú được tinh luyện ra tại cố hương Tinh Vực năm đó, giờ này cũng không phát huy được tác dụng gì ở trong Tinh Giới, cũng là lúc phải làm mới một phen. Sau khi hai người thương nghị xong, rất nhanh liền mỗi người đi về một hướng để tìm kiếm.
Hai người đi ngược hướng nhau, tin rằng dù Ngũ Sắc Bảo Tháp đến lúc hết thời hạn mở ra, cũng sẽ không chạm mặt lần nữa, như vậy có đầy đủ thời gian cho hai người tự tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình. Một ngày sau, Dương Khai đứng trên một khối đất bằng phẳng, hai tay khép rồi mở, từng đạo Nguyệt Nhận tấn công về phía trước.
Cách đó không xa, Yêu Trùng Mẫu Thể toàn thân trắng như tuyết tế ra song kiếm, vạch ra ánh sáng tím xanh, uy năng của bộ Tử Thanh Song Kiếm bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm được phát huy đến cực hạn.
Xung quanh Yêu Trùng Mẫu Thể tràn ngập ý cảnh băng hàn, thêm vào lực pháp tắc băng hàn, khiến mặt đất trong phạm vi trăm trượng biến thành vùng đất lạnh. Đối thủ của Yêu Trùng Mẫu Thể lại là một con Thanh Viêm Kinh Lôi Sài bậc mười một, đây là một con yêu thú như lang sói, thân hình không lớn, hành động vô cùng linh hoạt, trời sinh nắm giữ lực lượng hỏa và lôi, rất khó ứng phó.
Yêu Trùng Mẫu Thể giờ này cũng có thể phát huy ra lực lượng Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, đã chiến đấu hơn nửa ngày, vẫn không thể lấy được mạng nó, có thể thấy được năng lực xuất chúng của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài này.
Dương Khai cũng không dám nhúng tay vào chiến đấu giữa bọn chúng, chỉ là đứng ở phía xa, không ngừng sử dụng bí thuật không gian, quấy nhiễu hành động của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài kia. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều vết thương xuất hiện trên thân thể của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, mà theo sự xâm nhập của ý cảnh băng hàn của Yêu Trùng Mẫu Thể, động tác đối thủ của nó càng ngày càng chậm chạp.
Đây cũng là điểm kinh khủng của ý cảnh băng hàn, nó có thể lặng lẽ làm suy yếu cảm giác và tốc độ của kẻ địch, khiến kẻ địch trở nên trì trệ mà không hề hay biết, vì thế mà mất mạng. Hai canh giờ sau, một tiếng thét thê lương vang lên, Tử Thanh Song Kiếm của Yêu Trùng Mẫu Thể cuối cùng đâm vào chỗ yếu của kẻ địch, mang theo mảng lớn máu thịt đỏ sẫm, mà một phen phản công trước khi chết của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, cũng khiến Yêu Trùng Mẫu Thể liên tục lùi về phía sau.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là phí công vùng vẫy. Một lát sau, đôi mắt của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài mất đi thần thái, ngã nhào trên đất, không động đậy nữa. Cho đến lúc này, Dương Khai cất bước tiến lên. Yêu Trùng Mẫu Thể há miệng, nuốt Tử Thanh Song Kiếm vào trong, ngay sau đó phủ phục bên chân Dương Khai, thân mật cọ cọ vào hắn. Huyết thú bình thường hoàn toàn không có thể làm như vậy, nhưng Yêu Trùng Mẫu Thể vốn chỉ có linh trí vô tri vô thức, cho nên hành vi hơi có chút linh tính cũng có thể giải thích được.
Đứng trước mặt Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, Dương Khai suy tư một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đem nó ngưng tụ thành huyết thú của mình, từ trong ngón tay hắn ép ra một đạo Kim Huyết Ti, đâm vào trong cơ thể Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, khoanh chân ngồi trước mặt nó, bấm linh quyết, dựa vào ngưng luyện huyết thú chi pháp để bào chế.
Nửa ngày sau, Thanh Viêm Kinh Lôi Sài đã chết đi lắc lư một cái, lại đứng lên, nhưng thời khắc này hai tròng mắt nó mờ đi, không còn chút thần thái nào, hơn nữa trên cả người con thú, đều tản ra một tầng tia sáng huyết khí nhàn nhạt. Đây là đặc thù rõ rệt nhất của huyết thú.
Dương Khai hơi cảm nhận một hồi, xác định thực lực huyết thú mới này không bị giảm xuống cấp bậc Hư Vương Cảnh, mà vẫn duy trì cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, cảm thấy rất hài lòng. Có hai huyết thú Yêu Trùng Mẫu Thể và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài bảo vệ, đại đa số các nơi ở tầng thứ ba này hắn hiện tại đều có thể đi được, không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc này, Dương Khai liền dẫn theo hai con huyết thú, tiếp tục thăm dò. Hai ngày sau, Dương Khai ngồi khoanh chân ở một nơi trong tầng thứ ba, trên mặt lộ vẻ vui mừng, thầm vận huyền công.
Mà cùng lúc đó, từ trong bầu trời kia, từng đạo lưu quang mắt thường có thể nhìn thấy được không ngừng bắn nhanh về phía hắn, như yến con về tổ, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Những lưu quang mắt thường có thể thấy được này, trong đó bất ngờ tích chứa lực lượng pháp tắc còn sót lại của chiến trường thượng cổ.
Đây cũng là thứ mà Mạc Tiểu Thất đã từng nhắc đến, là thứ tốt nhất trong Ngũ Sắc Bảo Tháp. Dương Khai cũng là tình cờ đi ngang qua nơi này, vừa phát hiện, ngay lập tức không chần chừ, vội vàng vận công hấp thu. Hắn hấp thu những lưu quang này vào cơ thể, liền có thể cảm nhận rõ ràng điểm huyền diệu của pháp tắc, là nền tảng tốt cho việc tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh của hắn sau này. Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Đó chính là sau khi những lưu quang này đi vào trong cơ thể, mang theo lực lượng pháp tắc còn sót lại quá mức khủng khiếp, bản thân căn bản không kịp hấp thu toàn bộ, nhưng chúng cũng không phải cứ thế mà biến mất, ngược lại đồng loạt hướng về phía vị trí của Huyền Giới Châu, rồi biến mất không thấy. Từ tin tức pháp thân bên kia truyền về khiến Dương Khai biết được, những lực lượng pháp tắc đã biến mất này đều tràn vào trong Tiểu Huyền Giới. Tiểu Huyền Giới đã xảy ra biến đổi to lớn.
Không gian trong Tiểu Huyền Giới, khi lực lượng pháp tắc rót vào, trở nên càng ngày càng rộng lớn, càng ngày hùng vĩ, dần dần xuất hiện một hình dáng thế giới chân chính. Mà bên trong Tiểu Huyền Giới, dường như cũng bởi vì lực lượng pháp tắc rót vào này, đã xảy ra một chút biến đổi không thể nói bằng lời.
Dương Khai căn bản có chút không hiểu rõ tất cả những điều này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại nghĩ tới một khả năng. Huyền Giới Châu là Đế Bảo, là một bí bảo không gian do một vị cường giả Đế Tôn Cảnh thực lực cường đại luyện hóa từ một không gian mà thành, pháp tắc bên trong nó cũng không hoàn thiện, cho nên mặc dù có thể ở, có thể chứa sinh linh ở trong đó tu luyện, nhưng vẫn không thể như một thế giới chân chính.
Mà giờ khắc này, lực lượng pháp tắc từ trong Ngũ Sắc Bảo Tháp tràn vào, liền giúp Tiểu Huyền Giới hoàn thiện pháp tắc của mình. Một khi pháp tắc của Huyền Giới Châu có đủ hoàn toàn, Tiểu Huyền Giới kia liền là một thế giới chân chính. Tạm thời Dương Khai không thể chứng thực được tính chính xác của suy đoán này, nhưng xem ra cũng đúng tám chín phần mười.
Cho nên hắn cũng không quá kinh hoảng, mà là bỏ qua chuyện này. Dù sao thì đây là lực lượng pháp tắc còn sót lại trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, hấp thu bao nhiêu hắn cũng không ngại. Lần thu nạp này, liền là hơn nửa ngày, đến khi trên trời không còn không chiếu xuống nữa, Dương Khai không kiềm được có chút luyến tiếc mở mắt. Chuyên tâm lĩnh hội, Dương Khai phát hiện lý giải của mình đối với lực lượng pháp tắc quả thật có tăng lên, mơ hồ hiểu rõ một chút thần kỳ của Đạo Nguyên Cảnh, nhưng điều này vẫn chưa đủ.
Hơn nữa, Tiểu Huyền Giới vẫn chưa thỏa mãn, nó dường như vẫn còn có thể hấp thu lực lượng pháp tắc để hoàn thiện hơn. Đứng dậy, Dương Khai tiếp tục tìm kiếm. Điều Dương Khai không biết là, nơi hắn vừa tu luyện, vốn là đủ cho mười mấy võ giả Hư Vương Cảnh tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh sử dụng, nhưng bởi vì sự tồn tại của Huyền Giới Châu, đã thu nạp phần lớn pháp tắc, chẳng những rút ngắn thời gian cảm ngộ của chính hắn, đồng thời cũng khiến cho nơi tu luyện kia trong trăm năm tới trở nên bình thường, không có bất kỳ thần kỳ nào.
Chuyện này nếu để cho Tinh Thần Cung biết, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Từ mức độ mà nói, chỗ tu luyện như vậy là một loại cơ sở căn cứ của Đế Thần Cung, người xấu làm hại cơ sở tông môn, đây cũng không phải chuyện nhỏ. Mấy ngày tiếp theo, Dương Khai luôn tìm kiếm vị trí tương tự ở phía trước, đáng tiếc nơi như vậy dường như rất ít, hắn lại không có phát hiện gì.
Mà mấy ngày nay, hắn cũng bị vài yêu thú tấn công, nhưng có hai đại huyết thú Yêu Trùng Mẫu Thể và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài bảo vệ, những yêu thú này đương nhiên không làm được gì Dương Khai. Hoặc là chết thảm dưới bao vây và tấn công của hai đại huyết thú, hoặc là nhìn thấy bất ổn liền trốn chạy.
Dương Khai không ngưng luyện thêm huyết thú mới, mà xử lý một chút thi thể của những yêu thú đã chết này, lấy ra nội đan và toàn bộ những bộ phận có giá trị, chuẩn bị ngày sau sử dụng hoặc đem bán. Những hành vi ở cố hương Tinh Vực trước kia khiến hắn hiểu rõ, huyết thú không cần nhiều lắm, nếu nhiều quá thì khi khống chế cũng cực kỳ tiêu hao lực thần thức, hơn nữa ngưng luyện huyết thú chẳng những tiêu hao Kim Huyết Ti của bản thân, cũng tương đương bỏ qua vật liệu thi thể yêu thú, hiện tại có chút không đủ vốn. Liên tiếp mấy ngày tìm kiếm không có kết quả, khiến tâm trạng Dương Khai có chút không tốt.
Hắn không biết Ngũ Sắc Bảo Tháp lúc nào sẽ đóng cửa, nhưng lần này thời gian Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra cũng không còn nhiều nữa, nghĩ đến việc có lẽ không thể tiếp tục được bao lâu nữa, cơ duyên khó có được này không thể có cần thứ hai, cho nên hắn không không ngừng tìm kiếm lưu quang. Một ngày sau, hai người Dương Khai và Mạc Tiểu Thất đồng thời mở mắt, từng người thần quang rạng rỡ, hiển nhiên đã hoàn toàn khôi phục. Mạc Tiểu Thất vừa triệu hồi mấy con thú của mình, vừa lên tiếng hỏi Dương Khai:
- Dương đại ca, nếu đến tầng thứ ba, vậy không thể bỏ lỡ thứ tốt ở nơi này, chúng ta cùng hành động hay là phân ra hành động?
Dương Khai trầm ngâm một chút, hỏi ngược lại: - Ý của ngươi thế nào?
Mạc Tiểu Thất cười hì hì: - Nếu muốn an toàn, ta cảm thấy nên cùng hành động là tốt nhất. Nhưng muốn được thứ tốt, thì phân ra hành động. Dương đại ca ngươi không biết, thứ tốt trong Ngũ Sắc Bảo Tháp thật ra không chỉ là thiên tài địa bảo sinh ra ở nơi này, cũng không phải là những bí bảo thất lạc ở chỗ này, mà thứ tốt chính là những lực lượng pháp tắc còn sót lại và căn nguyên tinh tú trong thiên địa!
- Điều này ta trước đây cũng đã nghe nói qua, nhưng ta vẫn chưa nhìn thấy, đây là chuyện như thế nào? Dương Khai nhíu mày.
Mạc Tiểu Thất cười nói: - Đương nhiên là vì bởi vì tầng thứ nhất và tầng thứ hai thật ra không có nhiều những thứ này, nhưng tầng thứ ba lại không giống, hơn nữa hiện tại nơi này chỉ có hai người chúng ta, căn bản không có ai cùng chúng ta cạnh tranh, nếu có thể có được một chút lực lượng pháp tắc còn sót lại và căn nguyên tinh tú, tuyệt đối là có trợ giúp to lớn đối với việc tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh của chúng ta.
Dương Khai gật gật đầu, mỉm cười nói: - Xem ra ý của ngươi là muốn phân ra hành động?
Mạc Tiểu Thất có chút ngượng ngùng thè lưỡi: - Dù sao hai người ở một chỗ, gặp phải những thứ tốt kia, cũng phải chia làm hai phần Dương đại ca, ta không phải không muốn cùng ngươi chia đều, chỉ là
- Ta hiểu được, ngươi đã có lòng tin với bản thân mình như thế, vậy thì chia ra hành động đi. Dương Khai mỉm cười cắt ngang lời nàng.
- Vậy Dương đại ca nhất định phải cẩn thận, bên trong tầng thứ ba có yêu thú Đạo Nguyên Cảnh.
- Ngươi cũng vậy. Dương Khai gật gật đầu. Dương Khai thật ra cũng không lo lắng cho Mạc Tiểu Thất, với thủ đoạn và những bí bảo mang theo trên người nàng, dù là thật sự gặp phải yêu thú Đạo Nguyên Cảnh, cũng chính là yêu thú bậc mười một, cũng sẽ không có gì đáng ngại, không địch nổi thì cũng có thể tự vệ.
Mà bản thân mình càng không phải là quá e ngại, nếu thực sự không ổn, thả ra Yêu Trùng Mẫu Thể là được, chỉ cần không gặp phải bao vây của một đàn yêu thú bậc mười một, Dương Khai cũng có thể tự tin bình yên vô sự ở tầng thứ ba này, hắn thậm chí có thể mượn cơ hội này để ngưng luyện huyết thú của mình.
Đội quân huyết thú được tinh luyện ra tại cố hương Tinh Vực năm đó, giờ này cũng không phát huy được tác dụng gì ở trong Tinh Giới, cũng là lúc phải làm mới một phen. Sau khi hai người thương nghị xong, rất nhanh liền mỗi người đi về một hướng để tìm kiếm.
Hai người đi ngược hướng nhau, tin rằng dù Ngũ Sắc Bảo Tháp đến lúc hết thời hạn mở ra, cũng sẽ không chạm mặt lần nữa, như vậy có đầy đủ thời gian cho hai người tự tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình. Một ngày sau, Dương Khai đứng trên một khối đất bằng phẳng, hai tay khép rồi mở, từng đạo Nguyệt Nhận tấn công về phía trước.
Cách đó không xa, Yêu Trùng Mẫu Thể toàn thân trắng như tuyết tế ra song kiếm, vạch ra ánh sáng tím xanh, uy năng của bộ Tử Thanh Song Kiếm bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm được phát huy đến cực hạn.
Xung quanh Yêu Trùng Mẫu Thể tràn ngập ý cảnh băng hàn, thêm vào lực pháp tắc băng hàn, khiến mặt đất trong phạm vi trăm trượng biến thành vùng đất lạnh. Đối thủ của Yêu Trùng Mẫu Thể lại là một con Thanh Viêm Kinh Lôi Sài bậc mười một, đây là một con yêu thú như lang sói, thân hình không lớn, hành động vô cùng linh hoạt, trời sinh nắm giữ lực lượng hỏa và lôi, rất khó ứng phó.
Yêu Trùng Mẫu Thể giờ này cũng có thể phát huy ra lực lượng Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, đã chiến đấu hơn nửa ngày, vẫn không thể lấy được mạng nó, có thể thấy được năng lực xuất chúng của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài này.
Dương Khai cũng không dám nhúng tay vào chiến đấu giữa bọn chúng, chỉ là đứng ở phía xa, không ngừng sử dụng bí thuật không gian, quấy nhiễu hành động của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài kia. Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều vết thương xuất hiện trên thân thể của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, mà theo sự xâm nhập của ý cảnh băng hàn của Yêu Trùng Mẫu Thể, động tác đối thủ của nó càng ngày càng chậm chạp.
Đây cũng là điểm kinh khủng của ý cảnh băng hàn, nó có thể lặng lẽ làm suy yếu cảm giác và tốc độ của kẻ địch, khiến kẻ địch trở nên trì trệ mà không hề hay biết, vì thế mà mất mạng. Hai canh giờ sau, một tiếng thét thê lương vang lên, Tử Thanh Song Kiếm của Yêu Trùng Mẫu Thể cuối cùng đâm vào chỗ yếu của kẻ địch, mang theo mảng lớn máu thịt đỏ sẫm, mà một phen phản công trước khi chết của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, cũng khiến Yêu Trùng Mẫu Thể liên tục lùi về phía sau.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là phí công vùng vẫy. Một lát sau, đôi mắt của Thanh Viêm Kinh Lôi Sài mất đi thần thái, ngã nhào trên đất, không động đậy nữa. Cho đến lúc này, Dương Khai cất bước tiến lên. Yêu Trùng Mẫu Thể há miệng, nuốt Tử Thanh Song Kiếm vào trong, ngay sau đó phủ phục bên chân Dương Khai, thân mật cọ cọ vào hắn. Huyết thú bình thường hoàn toàn không có thể làm như vậy, nhưng Yêu Trùng Mẫu Thể vốn chỉ có linh trí vô tri vô thức, cho nên hành vi hơi có chút linh tính cũng có thể giải thích được.
Đứng trước mặt Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, Dương Khai suy tư một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đem nó ngưng tụ thành huyết thú của mình, từ trong ngón tay hắn ép ra một đạo Kim Huyết Ti, đâm vào trong cơ thể Thanh Viêm Kinh Lôi Sài, khoanh chân ngồi trước mặt nó, bấm linh quyết, dựa vào ngưng luyện huyết thú chi pháp để bào chế.
Nửa ngày sau, Thanh Viêm Kinh Lôi Sài đã chết đi lắc lư một cái, lại đứng lên, nhưng thời khắc này hai tròng mắt nó mờ đi, không còn chút thần thái nào, hơn nữa trên cả người con thú, đều tản ra một tầng tia sáng huyết khí nhàn nhạt. Đây là đặc thù rõ rệt nhất của huyết thú.
Dương Khai hơi cảm nhận một hồi, xác định thực lực huyết thú mới này không bị giảm xuống cấp bậc Hư Vương Cảnh, mà vẫn duy trì cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh, cảm thấy rất hài lòng. Có hai huyết thú Yêu Trùng Mẫu Thể và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài bảo vệ, đại đa số các nơi ở tầng thứ ba này hắn hiện tại đều có thể đi được, không cần lo lắng gặp phải nguy hiểm gì.
Lúc này, Dương Khai liền dẫn theo hai con huyết thú, tiếp tục thăm dò. Hai ngày sau, Dương Khai ngồi khoanh chân ở một nơi trong tầng thứ ba, trên mặt lộ vẻ vui mừng, thầm vận huyền công.
Mà cùng lúc đó, từ trong bầu trời kia, từng đạo lưu quang mắt thường có thể nhìn thấy được không ngừng bắn nhanh về phía hắn, như yến con về tổ, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng. Những lưu quang mắt thường có thể thấy được này, trong đó bất ngờ tích chứa lực lượng pháp tắc còn sót lại của chiến trường thượng cổ.
Đây cũng là thứ mà Mạc Tiểu Thất đã từng nhắc đến, là thứ tốt nhất trong Ngũ Sắc Bảo Tháp. Dương Khai cũng là tình cờ đi ngang qua nơi này, vừa phát hiện, ngay lập tức không chần chừ, vội vàng vận công hấp thu. Hắn hấp thu những lưu quang này vào cơ thể, liền có thể cảm nhận rõ ràng điểm huyền diệu của pháp tắc, là nền tảng tốt cho việc tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh của hắn sau này. Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện một chuyện kỳ lạ.
Đó chính là sau khi những lưu quang này đi vào trong cơ thể, mang theo lực lượng pháp tắc còn sót lại quá mức khủng khiếp, bản thân căn bản không kịp hấp thu toàn bộ, nhưng chúng cũng không phải cứ thế mà biến mất, ngược lại đồng loạt hướng về phía vị trí của Huyền Giới Châu, rồi biến mất không thấy. Từ tin tức pháp thân bên kia truyền về khiến Dương Khai biết được, những lực lượng pháp tắc đã biến mất này đều tràn vào trong Tiểu Huyền Giới. Tiểu Huyền Giới đã xảy ra biến đổi to lớn.
Không gian trong Tiểu Huyền Giới, khi lực lượng pháp tắc rót vào, trở nên càng ngày càng rộng lớn, càng ngày hùng vĩ, dần dần xuất hiện một hình dáng thế giới chân chính. Mà bên trong Tiểu Huyền Giới, dường như cũng bởi vì lực lượng pháp tắc rót vào này, đã xảy ra một chút biến đổi không thể nói bằng lời.
Dương Khai căn bản có chút không hiểu rõ tất cả những điều này rốt cuộc là vì nguyên nhân gì. Nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại nghĩ tới một khả năng. Huyền Giới Châu là Đế Bảo, là một bí bảo không gian do một vị cường giả Đế Tôn Cảnh thực lực cường đại luyện hóa từ một không gian mà thành, pháp tắc bên trong nó cũng không hoàn thiện, cho nên mặc dù có thể ở, có thể chứa sinh linh ở trong đó tu luyện, nhưng vẫn không thể như một thế giới chân chính.
Mà giờ khắc này, lực lượng pháp tắc từ trong Ngũ Sắc Bảo Tháp tràn vào, liền giúp Tiểu Huyền Giới hoàn thiện pháp tắc của mình. Một khi pháp tắc của Huyền Giới Châu có đủ hoàn toàn, Tiểu Huyền Giới kia liền là một thế giới chân chính. Tạm thời Dương Khai không thể chứng thực được tính chính xác của suy đoán này, nhưng xem ra cũng đúng tám chín phần mười.
Cho nên hắn cũng không quá kinh hoảng, mà là bỏ qua chuyện này. Dù sao thì đây là lực lượng pháp tắc còn sót lại trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, hấp thu bao nhiêu hắn cũng không ngại. Lần thu nạp này, liền là hơn nửa ngày, đến khi trên trời không còn không chiếu xuống nữa, Dương Khai không kiềm được có chút luyến tiếc mở mắt. Chuyên tâm lĩnh hội, Dương Khai phát hiện lý giải của mình đối với lực lượng pháp tắc quả thật có tăng lên, mơ hồ hiểu rõ một chút thần kỳ của Đạo Nguyên Cảnh, nhưng điều này vẫn chưa đủ.
Hơn nữa, Tiểu Huyền Giới vẫn chưa thỏa mãn, nó dường như vẫn còn có thể hấp thu lực lượng pháp tắc để hoàn thiện hơn. Đứng dậy, Dương Khai tiếp tục tìm kiếm. Điều Dương Khai không biết là, nơi hắn vừa tu luyện, vốn là đủ cho mười mấy võ giả Hư Vương Cảnh tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh sử dụng, nhưng bởi vì sự tồn tại của Huyền Giới Châu, đã thu nạp phần lớn pháp tắc, chẳng những rút ngắn thời gian cảm ngộ của chính hắn, đồng thời cũng khiến cho nơi tu luyện kia trong trăm năm tới trở nên bình thường, không có bất kỳ thần kỳ nào.
Chuyện này nếu để cho Tinh Thần Cung biết, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua. Từ mức độ mà nói, chỗ tu luyện như vậy là một loại cơ sở căn cứ của Đế Thần Cung, người xấu làm hại cơ sở tông môn, đây cũng không phải chuyện nhỏ. Mấy ngày tiếp theo, Dương Khai luôn tìm kiếm vị trí tương tự ở phía trước, đáng tiếc nơi như vậy dường như rất ít, hắn lại không có phát hiện gì.
Mà mấy ngày nay, hắn cũng bị vài yêu thú tấn công, nhưng có hai đại huyết thú Yêu Trùng Mẫu Thể và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài bảo vệ, những yêu thú này đương nhiên không làm được gì Dương Khai. Hoặc là chết thảm dưới bao vây và tấn công của hai đại huyết thú, hoặc là nhìn thấy bất ổn liền trốn chạy.
Dương Khai không ngưng luyện thêm huyết thú mới, mà xử lý một chút thi thể của những yêu thú đã chết này, lấy ra nội đan và toàn bộ những bộ phận có giá trị, chuẩn bị ngày sau sử dụng hoặc đem bán. Những hành vi ở cố hương Tinh Vực trước kia khiến hắn hiểu rõ, huyết thú không cần nhiều lắm, nếu nhiều quá thì khi khống chế cũng cực kỳ tiêu hao lực thần thức, hơn nữa ngưng luyện huyết thú chẳng những tiêu hao Kim Huyết Ti của bản thân, cũng tương đương bỏ qua vật liệu thi thể yêu thú, hiện tại có chút không đủ vốn. Liên tiếp mấy ngày tìm kiếm không có kết quả, khiến tâm trạng Dương Khai có chút không tốt.
Hắn không biết Ngũ Sắc Bảo Tháp lúc nào sẽ đóng cửa, nhưng lần này thời gian Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra cũng không còn nhiều nữa, nghĩ đến việc có lẽ không thể tiếp tục được bao lâu nữa, cơ duyên khó có được này không thể có cần thứ hai, cho nên hắn không không ngừng tìm kiếm lưu quang.