Nghe Trương Cao Hiên nói, Dương Khai gật gật đầu nói: -Yêu cầu này hợp tình hợp lý, ta đáp ứng, nhưng…ngươi không sợ ta sẽ không giữ lời hứa đi?
Trương Cao Hiên cười khổ một tiếng: -Sợ thì như thế nào? Mạng ta không còn lâu nữa, nếu không có người thích hợp phó thác, Đạo Nguyên Quả kia sẽ chỉ cất giấu bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, Trương gia ta cũng không lấy được nửa điểm chỗ tốt, cho nên ta cũng chỉ có đánh một canh bạc, đang tiếc trên người ta không có thần hồn khế ước, nếu không đã không cần lo lắng gì.
- Vậy có cần ta thề hay không? Dương Khai nhếch miệng cười.
Trương Cao Hiên liếc hắn xem xét một cái, thản nhiên nói: -Quên đi, lời thề này…a a, ta cũng quả thật không có biện pháp, hơn nữa nhìn bằng hữu tâm tính coi như không tệ, cho nên mới làm như vậy. Mặt khác, bằng hữu sau khi ra ngoài, ta nghĩ mời bằng hữu trấn giữ Trương gia mười năm!
- Mười năm? Dương Khai hừ lạnh một tiếng, -Bằng hữu thật là đòi hỏi nhiều quá a.
- Mười năm rất quá đáng sao? Trương Cao Hiên nét mặt kinh ngạc nhìn Dương Khai, -Ngươi phải biết, ta cho ngươi nhưng là một Đạo Nguyên Quả, võ giả bình thường mặc dù mất cả đời tinh lực, cũng đừng mơ tưởng gặp được, có nó, tỉ lệ ngươi tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh tối thiểu cũng muốn tăng lên bốn năm phần, chỉ cần bằng hữu tư chất không phải quá kém, tấn thăng tuyệt đối là chuyện chắc chắn.
Dương Khai thản nhiên nói: -Nói thật, không có Đạo Nguyên Quả, ta cũng có thể tấn thăng, cho nên lực hấp dẫn của thứ này đối với ta không phải quá lớn.
- Bằng hữu khẩu khí thật lớn! Trương Cao Hiên này quả thật có chút khiếp sợ, nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, muốn nhìn một chút xem hắn có phải hay không cố làm ra vẻ huyền bí, đáng tiếc chính là, Dương Khai thần sắc một mảnh thản nhiên.
Một hồi lâu, hắn mới than thở một tiếng nói: -Xem ra tư chất của ngươi quả thật không giống bình thường, ngay cả Đạo Nguyên Quả cũng không thể khiến ngươi động lòng. Nếu như thế, mười năm kia coi như, ba năm đi.
Dương Khai lắc lắc đầu.
Trương Cao Hiên biến sắc, bất mãn nói: -Vật ngươi muốn như thế nào? Ba năm mà thôi, đối với võ giả Hư Vương tam tầng cảnh như ngươi ta mà nói, căn bản không coi là nhiều đâu, điều kiện này đã đủ rộng rãi rồi.
Dương Khai ha ha cười nói: -Đây không phải là vấn đề mười năm hay ba năm, là ta không muốn bị thời gian trói buộc, cho dù là một năm cũng không được. Bởi vì ta cũng không nói chính xác mình sẽ ở lại Phong Lâm Thành bao lâu. Đến lúc đó vạn nhất có chuyện gì phải rời khỏi Phong Lâm Thành, chẳng phải là hỏng ước định, khiến ta bình sinh tâm ma? Loại mua bán lỗ lãi này, ta sẽ không làm.
- Vậy… Trương Cao Hiên ngẩn ra. Nhưng lại nở một nụ cười. -Xem ra Trương mỗ quả nhiên không nhìn lầm. Bằng hữu là một người giữ chữ tín.
Dương Khai cũng sẽ không cùng hắn cò kè mặc cả, vậy có nghĩa là hắn thật không muốn làm giao dịch này, cũng sẽ giữ đúng ước định hai bên. Nếu không, Dương Khai hà tất phiền toái như vậy, đáp ứng một tiếng là được, sau đó hoàn toàn có thể không có để ý tới.
Dương Khai nói tới tâm ma, cũng khiến cho Trương Cao Hiên tăng thêm mấy phần lòng tin với hắn.
Nếu không có người giữ chữ tín, tuyệt đối không thể bởi vì hỏng ước định mà thành ra tâm ma.
- Như vậy đi, ta có thể đáp ứng ngươi, trong thời gian ta ở Phong Lâm Thành, dưới điều kiện ta đủ khả năng làm được, sẽ giúp qua cho Trương gia ngươi một phen. Nếu Trương gia ngươi đưa ra yêu cầu gì thật sự quá đáng, ta sẽ không đáp ưng, hơn nữa…bọn họ cũng chỉ có ba cơ hội đưa ra yêu cầu với ta. Dương Khai cân nhắc một chút, mở miệng nói.
- Ba lần sao… Trương Cao Hiên rơi vào trầm tư, thật lâu mới ngẩng đầu lên nói: -Được, theo ý ngươi mà làm, ba lượt thì ba lượt. Nhưng, ta cần ngươi mang tin tức về cho Trương gia.
- Điều này không thành vấn đề. Dương Khai gật gật đầu.
Hai người từ đó xem như nói chuyện thỏa đáng, lập tức, Dương Khai lẳng lặng đợi ở một bên, mà Trương Cao hiên liền lấy ra một khối ngọc giản, rót thần niệm vào trong, hiển nhiên là để lại di ngôn gì đó.
Một lát sau, tất cả thỏa đáng, Trương Cao Hiên đem ngọc giản giao cho Dương Khaim tận mặt nhìn hắn trịnh trọng cất đi, lúc này mới thở phào một hơi, nói: -Tất cả làm phiền bằng hữu.
- Vị trí Đạo Nguyên Quả kia… Dương Khai hỏi.
Trương Cao Hiên mỉm cười, chỉ một ngón tay nói: -Thấy được ngọn núi nhỏ đối diện kia không, Đạo Nguyên Quả ở bên đó, vị trí cụ thể sao…
Nói tới đây, Trương Cao Hiên bỗng nhiên không có thanh âm, chỉ là môi rung rung, vẫn là dùng thần niềm truyền âm đến.
Dương Khai rất nhanh hiểu rõ.
- Bằng hữu, đem nhân không gian của Trương mỗ về cho Trương gia đi, ta đã không cần dùng. Trương Cao Hiên chậm rãi tháo nhẫn không gian trên tay ra, đưa cho Dương Khai.
…
Một lúc lâu sau, Dương Khai đi tới chỗ ngọn núi đối diện, dựa theo gợi ý của Trương Cao Hiên đưa ra, tìm được nơi hắn ẩn giấu Đạo Nguyên Quả.
- Thật là đủ cẩn thận a. Dương Khai tự nói một tiếng.
Vị gia chủ Trương gia này, chẳng những đem Đạo Nguyên Quả giấu ở chỗ khác, ở nơi ẩn giấu này còn bố trí một cái cấm chế, cấm chế này phải cùng với tinh huyết bản thân hắn vi dẫn mới an toàn mở ra, nếu là dùng lực báo phá giải, cấm chế lực sẽ đem Đạo Nguyên Quả phá hủy.
Nói cách khác, nếu thật sự có người đối với Trương Cao Hiên bất lợi, thậm chí bức bách hắn nói ra tung tích Đạo Nguyên Quả, không có hắn chủ động phối hợp lấy ra tinh huyết cũng không có khả năng thành công thủ, kết quả sau cùng sẽ chỉ là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Mà Trương Cao Hiên bị thương nặng, sau khi lấy ra một giọt tinh huyết, tình hình càng thêm không chịu nổi.
Dương Khai đoán chừng hắn có thể sống thêm một ngày nữa chính là vạn hạnh, chỉ sợ nửa ngày sau sẽ phải quy thiên.
Lợi dụng thủ pháp Trương Cao Hiên truyền thụ phá giải cấm chế, lấy tinh huyết vi dẫn, rót vào trong cấm chế.
Dương Khai đưa tay một chiêu, đã đem hộp gỗ hút tới, từ từ mở ra, lập tức, một quả ước chừng to bằng quả hạnh, toàn thân vàng óng ảnh quả thực ập vào trong tầm mắt, hơi thở vào mũi mùi thơm ngát hợp lòng người, hơn nữa trong mùi này dường như còn tích chứa một chút năng lượng thần kỳ, khiến võ giả có thể rõ ràng mà cảm thụ pháp tắc thiên địa chi lực bốn phía.
Đạo Nguyên Quả vốn là dùng để luyện chế Đạo Nguyên đan, phụ trợ võ giả tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh phục dụng, có công hiệu như vậy cũng không kỳ quái.
Chỉ có điều, Dương Khai phát hiện Đạo Nguyên Quả hơi khô cứng, hình như từ sau khi hái xuống đã trải qua không ít năm rồi, có dấu hiệu một ít dược tính chảy ra.
- Thiên Vũ Thánh Địa… Dương Khai chậm rãi lắc đầu, sâu trong nội tâm đối với tông môn đứng đầu Nam Vực này không khỏi có một tia oán thầm.
Trước có nghe võ giả Phong Lâm Thành nói Thiên Vũ Thánh Dại đóng góp ba miếng Đạo Nguyên Quả cho Ngũ Sắc Bảo Tháp, mong muốn như điên, Nhưng bây giờ thật sự tới tay, Dương Khai mới phát hiện, Đạo Nguyên Quả này tuyết đối là thứ phẩm của Thiên Vũ Thánh Địa.
Ngẫm lại cũng là, nếu thật sự là Đạo Nguyên Quả phẩm chất tốt nhất, Thiên Vũ Thánh Địa cũng không nỡ lấy ra.
Nhưng mặc dù là thứ phẩm, đây cũng là Đạo Nguyên Quả, dùng để luyện chế Đạo Nguyên đan tuyệt đối không có vấn đề gì, chính là số lượng đan xuất có thể kém một chút.
Cẩn thận đem Đạo Nguyên Quả cất đi, Dương Khai thả người bay vọt lên, rất nhanh liền biến mất trong hư không.
Hai ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Phi Thiên Độn Địa Bức, Dương Khai đi tới một động hoang.
Sau khi đến nơi này, tâm tình con thú nhỏ trở nên vô cùng sung sướng, hơi chao đảo một cái, liền chui vào trong bùn đất, với tốc độ cực nhanh hướng phía trước đi tiếp, không lâu công phu sau liền đi tới phía sau một sườn núi.
Dương Khai nhướn mày, thả ra thần niệm hướng phía trước cẩn thận cảm nhận, còn không chờ hắn nhìn ra manh mối gì, bên tai liền truyền đến thanh âm của Mạc Tiếu Thất: -Dương đại ca!
Dương Khai mi mắt co rút lại, men theo thanh mâm mới xác định được vị trí Mạc Tiếu Thất, nhưng phóng mắt nhìn tới căn bản không thấy được thân ảnh của nàng, nàng dường như là vận dụng bí thuật gì, hoàn toàn ẩn giấu hành tung của mình.
Lúc ở Ngọc Thanh Sơn, Dương Khai liền phát hiện bí thuật ẩn núp Mạc Tiểu Thất tu luyện không giống bình thường, hiện tại xem ra, tự mình còn đánh giá thấp thủ đoạn của nàng.
Cũng không biết nàng thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc đang làm gì.
Thân hình Dương Khai cũng thoắt một cái, thi triển bí thuật Hư Vô, thu liễm khí tức của mình, từng bước một hướng phía trước đi tới.
Một lát sau, Dương Khai đi tới sườn núi phía trước, cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện một chút dấu vết, không khỏi bật cười nói: -Tiểu Thất, ngươi trốn ở đây làm gì?
- Haiz… Mạc Tiểu Thật giơ ngón trỏ đặt bên miệng, ra hiệu Dương Khai hướng phía trước mà nhìn.
Dương Khai hồ nghi không hiểu, vội vàng lặng lẽ ngồi xổm xuống, theo phương hướng Tiểu Thất ra hiệu, hướng bên kia liếc nhìn một cái.
Đập vào mắt, khiến Dương Khai vô cùng giật mình.
Bởi vì ở nơi phía trước đó trái phải mười dặm, vây quanh không ít võ giả, đếm qua, có mấy chục, quần tam tụ ngũ khoanh chân ngồi dưới đất, từng người thi triển thủ đoạn, hướng một vị trí trung tâm rót lực lượng của mình vào.
- Bọn họ đây là đang làm gì? Dương Khai thấp giọng hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, dường như là phát hiện cấm chế gì đó, bọn họ muốn hợp lực phá khai. Mạc Tiểu Thất nhẹ giọng đáp.
- A? Dương Khai lập tức hứng trí,’ -Có cấm chế đây chẳng phải là nói có bảo vật? Ngươi làm sao lại không có đi tham gia náo nhiệt?
Mạc Tiểu Thất nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: -Ta cảm thấy không đúng lắm, trong cấm chế kia khả năng không có bảo vật gì.
- Không phải bảo vật thì là cái gì? Dương Khai kinh ngạc.
- Ta cũng không biết nha, cho nên chính là ở đây để nhìn. Mạc Tiểu Thất đương nhiên đáp.
Dương Khai không khỏi nói không nên lời, nhưng hắn cũng thật tò mò bên kia rốt cuộc có cái cấm chế gì, mà lại cần nhiều Hư Vương Cảnh hợp lực mói phá giải.
Nói như vậy, uy lực của cấm chế càng lớn, bên trong ẩn núp gì đó là không tầm thường. Cần mấy chục Hư Vương Cảnh hợp lực phá giải cấm chế, bên trong ẩn núp tối thiểu cũng là bảo vật cấp Đạo Nguyên, nói không chừng còn là cấp Đế.
Trách không được có thể để cho nhiều người bình yên vô sự ở cùng một chỗ hợp tác như vậy.
- Ngươi cảm thấy không đúng chỗ nào? Dương Khai nghĩ một chút rồi hỏi.
Cách mười dặm, hơn nữa bên kia còn có nhiều võ giả như vậy, hắn cũng không dám tùy tiện thả thần thức ra dò xét, miễn cho bại lộ hành tung.
- Nói không được, càng đến gần bên kia trong lòng càng hoang mang rối loạn, dường như có nguy hiểm. Mạc Tiểu Thất nghiêm túc đáp.
- Ngươi xác định? Dương Khai biến sắc.
Bình thường mà nói, võ giả đều có tâm linh cảm ứng của mình, loại cảm ứng này nói không rõ, nhưng một khi xuất hiện, sẽ nói lên bản thân võ giả thật sẽ gặp chuyện gì đó.
Mạc Tiểu Thất xuất thân bất phàm, nếu nàng có loại cảm giác này, vậy đã nói rõ cấm chế bên kia vô cùng có khả năng phong ấn nguy hiểm gì gì đó.
- Bây giờ trong lòng ta vẫn hoang mang rối loạn đây. Mạc Tiểu Thất dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực, -Hơn nữa, Tiểu Bức cũng có loại cảm giác này.
Nghe Trương Cao Hiên nói, Dương Khai gật gật đầu nói: -Yêu cầu này hợp tình hợp lý, ta đáp ứng, nhưng…ngươi không sợ ta sẽ không giữ lời hứa đi?
Trương Cao Hiên cười khổ một tiếng: -Sợ thì như thế nào? Mạng ta không còn lâu nữa, nếu không có người thích hợp phó thác, Đạo Nguyên Quả kia sẽ chỉ cất giấu bên trong Ngũ Sắc Bảo Tháp, Trương gia ta cũng không lấy được nửa điểm chỗ tốt, cho nên ta cũng chỉ có đánh một canh bạc, đang tiếc trên người ta không có thần hồn khế ước, nếu không đã không cần lo lắng gì.
- Vậy có cần ta thề hay không? Dương Khai nhếch miệng cười.
Trương Cao Hiên liếc hắn xem xét một cái, thản nhiên nói: -Quên đi, lời thề này…a a, ta cũng quả thật không có biện pháp, hơn nữa nhìn bằng hữu tâm tính coi như không tệ, cho nên mới làm như vậy. Mặt khác, bằng hữu sau khi ra ngoài, ta nghĩ mời bằng hữu trấn giữ Trương gia mười năm!
- Mười năm? Dương Khai hừ lạnh một tiếng, -Bằng hữu thật là đòi hỏi nhiều quá a.
- Mười năm rất quá đáng sao? Trương Cao Hiên nét mặt kinh ngạc nhìn Dương Khai, -Ngươi phải biết, ta cho ngươi nhưng là một Đạo Nguyên Quả, võ giả bình thường mặc dù mất cả đời tinh lực, cũng đừng mơ tưởng gặp được, có nó, tỉ lệ ngươi tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh tối thiểu cũng muốn tăng lên bốn năm phần, chỉ cần bằng hữu tư chất không phải quá kém, tấn thăng tuyệt đối là chuyện chắc chắn.
Dương Khai thản nhiên nói: -Nói thật, không có Đạo Nguyên Quả, ta cũng có thể tấn thăng, cho nên lực hấp dẫn của thứ này đối với ta không phải quá lớn.
- Bằng hữu khẩu khí thật lớn! Trương Cao Hiên này quả thật có chút khiếp sợ, nhìn Dương Khai từ trên xuống dưới, muốn nhìn một chút xem hắn có phải hay không cố làm ra vẻ huyền bí, đáng tiếc chính là, Dương Khai thần sắc một mảnh thản nhiên.
Một hồi lâu, hắn mới than thở một tiếng nói: -Xem ra tư chất của ngươi quả thật không giống bình thường, ngay cả Đạo Nguyên Quả cũng không thể khiến ngươi động lòng. Nếu như thế, mười năm kia coi như, ba năm đi.
Dương Khai lắc lắc đầu.
Trương Cao Hiên biến sắc, bất mãn nói: -Vật ngươi muốn như thế nào? Ba năm mà thôi, đối với võ giả Hư Vương tam tầng cảnh như ngươi ta mà nói, căn bản không coi là nhiều đâu, điều kiện này đã đủ rộng rãi rồi.
Dương Khai ha ha cười nói: -Đây không phải là vấn đề mười năm hay ba năm, là ta không muốn bị thời gian trói buộc, cho dù là một năm cũng không được. Bởi vì ta cũng không nói chính xác mình sẽ ở lại Phong Lâm Thành bao lâu. Đến lúc đó vạn nhất có chuyện gì phải rời khỏi Phong Lâm Thành, chẳng phải là hỏng ước định, khiến ta bình sinh tâm ma? Loại mua bán lỗ lãi này, ta sẽ không làm.
- Vậy… Trương Cao Hiên ngẩn ra. Nhưng lại nở một nụ cười. -Xem ra Trương mỗ quả nhiên không nhìn lầm. Bằng hữu là một người giữ chữ tín.
Dương Khai cũng sẽ không cùng hắn cò kè mặc cả, vậy có nghĩa là hắn thật không muốn làm giao dịch này, cũng sẽ giữ đúng ước định hai bên. Nếu không, Dương Khai hà tất phiền toái như vậy, đáp ứng một tiếng là được, sau đó hoàn toàn có thể không có để ý tới.
Dương Khai nói tới tâm ma, cũng khiến cho Trương Cao Hiên tăng thêm mấy phần lòng tin với hắn.
Nếu không có người giữ chữ tín, tuyệt đối không thể bởi vì hỏng ước định mà thành ra tâm ma.
- Như vậy đi, ta có thể đáp ứng ngươi, trong thời gian ta ở Phong Lâm Thành, dưới điều kiện ta đủ khả năng làm được, sẽ giúp qua cho Trương gia ngươi một phen. Nếu Trương gia ngươi đưa ra yêu cầu gì thật sự quá đáng, ta sẽ không đáp ưng, hơn nữa…bọn họ cũng chỉ có ba cơ hội đưa ra yêu cầu với ta. Dương Khai cân nhắc một chút, mở miệng nói.
- Ba lần sao… Trương Cao Hiên rơi vào trầm tư, thật lâu mới ngẩng đầu lên nói: -Được, theo ý ngươi mà làm, ba lượt thì ba lượt. Nhưng, ta cần ngươi mang tin tức về cho Trương gia.
- Điều này không thành vấn đề. Dương Khai gật gật đầu.
Hai người từ đó xem như nói chuyện thỏa đáng, lập tức, Dương Khai lẳng lặng đợi ở một bên, mà Trương Cao hiên liền lấy ra một khối ngọc giản, rót thần niệm vào trong, hiển nhiên là để lại di ngôn gì đó.
Một lát sau, tất cả thỏa đáng, Trương Cao Hiên đem ngọc giản giao cho Dương Khaim tận mặt nhìn hắn trịnh trọng cất đi, lúc này mới thở phào một hơi, nói: -Tất cả làm phiền bằng hữu.
- Vị trí Đạo Nguyên Quả kia… Dương Khai hỏi.
Trương Cao Hiên mỉm cười, chỉ một ngón tay nói: -Thấy được ngọn núi nhỏ đối diện kia không, Đạo Nguyên Quả ở bên đó, vị trí cụ thể sao…
Nói tới đây, Trương Cao Hiên bỗng nhiên không có thanh âm, chỉ là môi rung rung, vẫn là dùng thần niềm truyền âm đến.
Dương Khai rất nhanh hiểu rõ.
- Bằng hữu, đem nhân không gian của Trương mỗ về cho Trương gia đi, ta đã không cần dùng. Trương Cao Hiên chậm rãi tháo nhẫn không gian trên tay ra, đưa cho Dương Khai.
…
Một lúc lâu sau, Dương Khai đi tới chỗ ngọn núi đối diện, dựa theo gợi ý của Trương Cao Hiên đưa ra, tìm được nơi hắn ẩn giấu Đạo Nguyên Quả.
- Thật là đủ cẩn thận a. Dương Khai tự nói một tiếng.
Vị gia chủ Trương gia này, chẳng những đem Đạo Nguyên Quả giấu ở chỗ khác, ở nơi ẩn giấu này còn bố trí một cái cấm chế, cấm chế này phải cùng với tinh huyết bản thân hắn vi dẫn mới an toàn mở ra, nếu là dùng lực báo phá giải, cấm chế lực sẽ đem Đạo Nguyên Quả phá hủy.
Nói cách khác, nếu thật sự có người đối với Trương Cao Hiên bất lợi, thậm chí bức bách hắn nói ra tung tích Đạo Nguyên Quả, không có hắn chủ động phối hợp lấy ra tinh huyết cũng không có khả năng thành công thủ, kết quả sau cùng sẽ chỉ là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Mà Trương Cao Hiên bị thương nặng, sau khi lấy ra một giọt tinh huyết, tình hình càng thêm không chịu nổi.
Dương Khai đoán chừng hắn có thể sống thêm một ngày nữa chính là vạn hạnh, chỉ sợ nửa ngày sau sẽ phải quy thiên.
Lợi dụng thủ pháp Trương Cao Hiên truyền thụ phá giải cấm chế, lấy tinh huyết vi dẫn, rót vào trong cấm chế.
Dương Khai đưa tay một chiêu, đã đem hộp gỗ hút tới, từ từ mở ra, lập tức, một quả ước chừng to bằng quả hạnh, toàn thân vàng óng ảnh quả thực ập vào trong tầm mắt, hơi thở vào mũi mùi thơm ngát hợp lòng người, hơn nữa trong mùi này dường như còn tích chứa một chút năng lượng thần kỳ, khiến võ giả có thể rõ ràng mà cảm thụ pháp tắc thiên địa chi lực bốn phía.
Đạo Nguyên Quả vốn là dùng để luyện chế Đạo Nguyên đan, phụ trợ võ giả tấn thăng Đạo Nguyên Cảnh phục dụng, có công hiệu như vậy cũng không kỳ quái.
Chỉ có điều, Dương Khai phát hiện Đạo Nguyên Quả hơi khô cứng, hình như từ sau khi hái xuống đã trải qua không ít năm rồi, có dấu hiệu một ít dược tính chảy ra.
- Thiên Vũ Thánh Địa… Dương Khai chậm rãi lắc đầu, sâu trong nội tâm đối với tông môn đứng đầu Nam Vực này không khỏi có một tia oán thầm.
Trước có nghe võ giả Phong Lâm Thành nói Thiên Vũ Thánh Dại đóng góp ba miếng Đạo Nguyên Quả cho Ngũ Sắc Bảo Tháp, mong muốn như điên, Nhưng bây giờ thật sự tới tay, Dương Khai mới phát hiện, Đạo Nguyên Quả này tuyết đối là thứ phẩm của Thiên Vũ Thánh Địa.
Ngẫm lại cũng là, nếu thật sự là Đạo Nguyên Quả phẩm chất tốt nhất, Thiên Vũ Thánh Địa cũng không nỡ lấy ra.
Nhưng mặc dù là thứ phẩm, đây cũng là Đạo Nguyên Quả, dùng để luyện chế Đạo Nguyên đan tuyệt đối không có vấn đề gì, chính là số lượng đan xuất có thể kém một chút.
Cẩn thận đem Đạo Nguyên Quả cất đi, Dương Khai thả người bay vọt lên, rất nhanh liền biến mất trong hư không.
Hai ngày sau, dưới sự chỉ dẫn của Phi Thiên Độn Địa Bức, Dương Khai đi tới một động hoang.
Sau khi đến nơi này, tâm tình con thú nhỏ trở nên vô cùng sung sướng, hơi chao đảo một cái, liền chui vào trong bùn đất, với tốc độ cực nhanh hướng phía trước đi tiếp, không lâu công phu sau liền đi tới phía sau một sườn núi.
Dương Khai nhướn mày, thả ra thần niệm hướng phía trước cẩn thận cảm nhận, còn không chờ hắn nhìn ra manh mối gì, bên tai liền truyền đến thanh âm của Mạc Tiếu Thất: -Dương đại ca!
Dương Khai mi mắt co rút lại, men theo thanh mâm mới xác định được vị trí Mạc Tiếu Thất, nhưng phóng mắt nhìn tới căn bản không thấy được thân ảnh của nàng, nàng dường như là vận dụng bí thuật gì, hoàn toàn ẩn giấu hành tung của mình.
Lúc ở Ngọc Thanh Sơn, Dương Khai liền phát hiện bí thuật ẩn núp Mạc Tiểu Thất tu luyện không giống bình thường, hiện tại xem ra, tự mình còn đánh giá thấp thủ đoạn của nàng.
Cũng không biết nàng thần thần bí bí như vậy, rốt cuộc đang làm gì.
Thân hình Dương Khai cũng thoắt một cái, thi triển bí thuật Hư Vô, thu liễm khí tức của mình, từng bước một hướng phía trước đi tới.
Một lát sau, Dương Khai đi tới sườn núi phía trước, cẩn thận quan sát, lúc này mới phát hiện một chút dấu vết, không khỏi bật cười nói: -Tiểu Thất, ngươi trốn ở đây làm gì?
- Haiz… Mạc Tiểu Thật giơ ngón trỏ đặt bên miệng, ra hiệu Dương Khai hướng phía trước mà nhìn.
Dương Khai hồ nghi không hiểu, vội vàng lặng lẽ ngồi xổm xuống, theo phương hướng Tiểu Thất ra hiệu, hướng bên kia liếc nhìn một cái.
Đập vào mắt, khiến Dương Khai vô cùng giật mình.
Bởi vì ở nơi phía trước đó trái phải mười dặm, vây quanh không ít võ giả, đếm qua, có mấy chục, quần tam tụ ngũ khoanh chân ngồi dưới đất, từng người thi triển thủ đoạn, hướng một vị trí trung tâm rót lực lượng của mình vào.
- Bọn họ đây là đang làm gì? Dương Khai thấp giọng hỏi.
- Ta cũng không rõ lắm, dường như là phát hiện cấm chế gì đó, bọn họ muốn hợp lực phá khai. Mạc Tiểu Thất nhẹ giọng đáp.
- A? Dương Khai lập tức hứng trí,’ -Có cấm chế đây chẳng phải là nói có bảo vật? Ngươi làm sao lại không có đi tham gia náo nhiệt?
Mạc Tiểu Thất nhíu nhíu mày, lắc đầu nói: -Ta cảm thấy không đúng lắm, trong cấm chế kia khả năng không có bảo vật gì.
- Không phải bảo vật thì là cái gì? Dương Khai kinh ngạc.
- Ta cũng không biết nha, cho nên chính là ở đây để nhìn. Mạc Tiểu Thất đương nhiên đáp.
Dương Khai không khỏi nói không nên lời, nhưng hắn cũng thật tò mò bên kia rốt cuộc có cái cấm chế gì, mà lại cần nhiều Hư Vương Cảnh hợp lực mói phá giải.
Nói như vậy, uy lực của cấm chế càng lớn, bên trong ẩn núp gì đó là không tầm thường. Cần mấy chục Hư Vương Cảnh hợp lực phá giải cấm chế, bên trong ẩn núp tối thiểu cũng là bảo vật cấp Đạo Nguyên, nói không chừng còn là cấp Đế.
Trách không được có thể để cho nhiều người bình yên vô sự ở cùng một chỗ hợp tác như vậy.
- Ngươi cảm thấy không đúng chỗ nào? Dương Khai nghĩ một chút rồi hỏi.
Cách mười dặm, hơn nữa bên kia còn có nhiều võ giả như vậy, hắn cũng không dám tùy tiện thả thần thức ra dò xét, miễn cho bại lộ hành tung.
- Nói không được, càng đến gần bên kia trong lòng càng hoang mang rối loạn, dường như có nguy hiểm. Mạc Tiểu Thất nghiêm túc đáp.
- Ngươi xác định? Dương Khai biến sắc.
Bình thường mà nói, võ giả đều có tâm linh cảm ứng của mình, loại cảm ứng này nói không rõ, nhưng một khi xuất hiện, sẽ nói lên bản thân võ giả thật sẽ gặp chuyện gì đó.
Mạc Tiểu Thất xuất thân bất phàm, nếu nàng có loại cảm giác này, vậy đã nói rõ cấm chế bên kia vô cùng có khả năng phong ấn nguy hiểm gì gì đó.
- Bây giờ trong lòng ta vẫn hoang mang rối loạn đây. Mạc Tiểu Thất dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ ngực, -Hơn nữa, Tiểu Bức cũng có loại cảm giác này.