Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1950: Băng Nhai




Dương Khai quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy sáu võ giả Hư Vương Cảnh đang tới. Người dẫn đầu khí vũ hiên ngang, khí chất bất phàm, mặt như quan ngọc, vừa thấy liền biết xuất thân không tầm thường.

Hơn nữa…lại còn là người Dương Khai quen biết.

Thiếu cung chủ Phi Thanh Cung, Ninh Viễn Thành!

Ngày đó tại chợ đen, Ninh Viễn Thành và Mạc Tiểu Thất bởi vì mai xà trứng mà xảy ra chút mâu thuẫn, Dương Khai ẩn tàng tướng mạo xé da hổ kiêu ngạo làm lớn, một phen nói láo đe dọa, đem đám người Phi Thanh Cung dọa lui.

Nhưng không nghĩ tới, ở tầng thứ nhất Ngũ Sắc Bảo Tháp, lại gặp người Phi Thánh Cung.

Nhưng lúc này bên canh Ninh Viễn Thành, lại không thấy thân ảnh Lưu Ích Chi cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, dù sao lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, Đạo Nguyên Cảnh cũng không cách nào đi vào, cho nên Ninh Viễn Thành chỉ có thể mang theo vài Hư Vương Cảnh đi chỗ này.

Cũng không biết bọn họ dùng phương pháp gì, mà hội tụ thành một đám, hơn nữa còn đụng phải Dương Khai ở đây.

Mặc dù cũng coi là người quen, Dương Khai lại không có chút nào sợ hãi.

Ngày đó hắn ẩn tàng tướng mạo, tin rằng Ninh Viễn Thành lúc này cũng không nhận ra mình.

- Có chuyện gì? Dương Khai quay đầu, nhàn nhạt nhìn Ninh Viễn Thành hỏi.

- Đừng phí lời, nếu không có chuyện gì sao lại gọi ngươi? Một Hư Vương Cảnh phía sau Ninh Viễn Thành lạnh giọng nói.

Dương Khai giễu cợt cười một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn quan sát người đang nói chuyện kia.

- Không được vô lễ. Ninh Viễn Thành khẽ quát một tiếng, nhìn như có chút khiển trách tên hộ vệ kia,lập tức giương mắt nhìn Dương Khai, cười híp mắt ôm quyền, ngạo nghễ nói:

- Vị bằng hữu này, tại là là Ninh Viễn Thành thiếu cung chủ Phi Thánh cung. Không biết bằng hữu xưng hô như thế nào?

- Có chuyện thì nói, không cần lôi kéo làm quen. Dương Khai thần sắc lạnh nhạt như cũ.

Tính tình của đối phương hắn xem như cũng đã biết, đương nhiên hắn không có khả năng nho nhã lễ độ như vậy, chẳng qua là bởi vì không rõ lắm thân phận và lai lịch của mình, cho nên mới thử dò xét.

Có lẽ…cùng với lần gặp ở chợ đen cũng có chút quan hệ, một lần bị rắn cắn a.

Phản ứng và thần thái của Dương Khai khiến Ninh Viễn Thành nhướn mày, dường như có chút không vui, nhưng hắn chỉ là hơi trầm ngâm liền mở miệng nói:

- Một khi đã như vậy, vậy tại hạ liền khai môn kiến sơn, vừa rồi con thú nhỏ này dường như là cầm thứ gì đó cho các hạ?

- Thì thế nào? Dương Khai lập tức vui vẻ. Thầm nghĩ thì ra là bởi vì ngọc giản a. Ninh Viễn Thành có thể coi ngọc giản thành bảo vật gì đo, lập tức có chút thấy hơi tiền nổi máu tham.

- Đó là vật gì? Ninh Viễn Thành nghe vậy trước mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.

- Có quan hệ gì tới ngươi?

- Tiểu tử thật can đảm!

Hộ vệ lên tiếng lúc trước lập tức giận dữ, quát khẽ: -Thiếu cung chủ hỏi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn trả lời là được. Ngươi nào có tư cách chất vấn.

Ninh Viễn Thành phất tay một cái, ngăn lại hành động kế tiếp của hộ vệ, thần sắc từ từ chuyển lạnh. Cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn cùng Dương Khai tiếp tục chu toàn, mở miệng nói: -là như này, tại hạ cảm thấy khá hứng thú đối với con thú nhỏ này của ngươi, không biết các hạ có thể bỏ những thứ yêu thích hay không, tại hạ nguyện ý ra…

- Không có hứng thú. Dương Khai không chờ hắn nói xong, liền trực tiếp lên tiếng cự tuyệt.

Không nói đến con thú nhỏ này là yêu thú bậc mười,nuôi dạy cũng không dễ dàng, mặc là là bản thân Dương Khai cũng không có khả năng tùy tiện bán, huống chi, nó còn là của Mạc Tiểu Thất.

Sau khi nói xong, hắn xoay người rời đi.

- Bằng hữu xem ra rượu mời không uống lại thích uống rượ phạt a, bắt hắn lại cho ta! Ninh Viễn Thành thấy Dương Khai không nể mặt như vậy, cũng lười làm bộ làm tịch, trở mặt, mở miệng phát lệnh nói.

Năm Hư Vương Cảnh kia nghe vậy, lập tức có hành động.

Nhưng vào lúc này, Phi Thiên Độn Địa Bức vẫn bay múa ở giữa không trung, chợt mở to cái miệng nhỏ nhắn, một chuỗi tiếng động to lớn bén nhọn thoải mái đi ra.

Mắt thường có thể thấy được âm thanh giống như gợn sóng, điên cuồng hướng phía trước khuếch tán, thành hình quạt bao trùm đám người Phi Thánh Cung.

Chỉ một thoáng, năm tên Hư Vương Cảnh ngay cả Ninh Viễn Thành cũng không khỏi biến sắc, chỉ cảm thấy màng nhĩ bị đâm đau vô cùng, cả người khí huyết sôi trào, nguyên lực trong cơ thể không được khống chế nhào lộn không ngừng.

Mọi người vẻ mặt hãi hùng, vội vàng vận chuyện lực lượng ngăn cản tiếng kêu to lớn bén nhọn kia, đè xuống khí huyết đang nhào lộn.

Đợi sau khi lấy lại tinh thần, Dương Khai và con thú nhỏ đã đi xa, chỉ thấy được bóng lưng phía xa xa.

- Đáng ghét, đuổi theo cho ta, bất kể như thế nào cũng phải cướp được con thú nhỏ kia vào tay, con thú nhỏ kia dường như là có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo, ở nơi này phát huy tác dụng không nhỏ! Ninh Viễn Thành thần sắc giận dữ, quát lớn.

Năm người kia nào dám sơ suất, vội vàng thi triển thân pháp đuổi theo ra ngoài.

Nhưng một lát sau, bọn họ liền mất tung tích Dương Khai và con thú nhỏ.

- Đi đâu rồi? Ninh Viễn Thành nhìn trái phải xung quanh, nhưng căn bản không chút nào nào phát hiện.

- Bẩm báo thiếu cung chủ, chúng ta cũng không rõ lắm, bọn họ dường như biến mất vậy.

Một gã hộ vẻ mặt cũng không giải thích được.

- Chắc chắn đang ở quanh đây, lục soát cho ta! Bổn thiếu chủ coi trọng cái gì còn có thể chạy được sao? Ninh Viễn Thành vẻ mặt ngoan sắc nói.

Năm người kia lập tức tản ra, tìm kiếm bốn phía.

Không lâu sau, một tên hộ vệ vui mừng hét lớn: -Thiếu cung chủ, mau đến nhìn xem, trong này hình như là cửa vào tầng thứ hai!

- Cái gì? Ninh Viễn Thành nghe vậy vui mừng, ngay sau đó tức giận nói: -Thối lắm! Cửa vào tầng thứ hai kia, là cột sáng năm màu nối liền trời đất, vô cùng rõ ràng, ngươi chẳng lẽ cho là bổn thiếu chủ mù lòa, không thấy được sao? Trong này nào có cái gì…hừ?

Ninh Viễn Thành ngừng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên thấy được một cột sáng năm màu, nối liền trời đất đứng sừng sững ở nơi kia.

Hắn nhướn mày, lui về phía sau mấy bước, cột sáng năm màu trước mắt lại cứ như vậy biến mất không thấy, đi tới vài bước, cột sáng lại lần nữa hiện ra.

- Thần kỳ như vậy? Ninh Viễn Thành kinh hãi.

- Đúng vậy thiếu cung chủ, cửa vào này hình như phải đứng ở vị trí đặc biết mới phát hiện ra, nếu không mặc dù gần trong gang tấc cũng không có khả năng phát giác điều gì. Hộ vệ phát hiện ra cửa vào vẻ mặt ngạc nhiên nói.

- Gia hỏa Tinh Thần Cung thật gian trá a, may mắn bổn thiếu chủ phúc nguyên thâm hậu, trời cao chiếu cố, nếu không, sao có thể tìm tới cửa vào này? Ha ha ha ha, nếu như thế vậy còn chần chờ gì nữa, đi, đi tầng thứ hai! Tên kia khẳng định cũng đã đi tầng thứ hai, ta cũng không tin hắn có thể trốn khỏi lòng bàn tay ta!

Thiếu cung chủ, con thú nhỏ kia nói không chừng chẳng những có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo. Còn có thể tìm kiếm cửa vào, quả nhiên là kỳ thú a.

- Vậy bổn thiếu chủ càng phải có được nó, nói không chừng còn có thể tìm được cửa vào tầng thứ ba, vào tầng ba kia nhìn một chút. Ninh Viễn Thành trên mặt một vẻ nóng lòng, mang năm tên hộ vệ chui vào trong cột sáng năm màu, ngay sau đó, bóng người chớp động, sáu người lần lượt không thấy bóng dáng.

Nhưng sau khi bọn hắn đi vào tầng thứ hai, Dương Khai đã sớm không thấy.

Cùng lúc đó, ở nơi nào đó tầng thứ hai. Dương Khai lững thững bay vù vù. Phi Thiên Độn Địa Bức kia liền ở phía trước dẫn đường.

Dương Khai biết, nó là đang tìm Mạc Tiểu Thất, cho nên liền ưu nha đi theo sau lưng nó, đồng thời âm thầm đánh giá tình huống tầng thứ hai.

Trong này cũng không có gì khác biết với tầng thứ nhất. Linh khí thiên địa vô cùng mỏng manh. Cũng không thích hợp tu luyện. Hơn nữa, pháp tắc tàn phá chí cực.

Chỉ có điều, tầng thứ hai so với tầng thứ nhất dường như muốn hung hiểm hơn.

Dương Khai ở tầng thứ nhất thăm dò thời gian dài như vậy cũng không có gặp nhiều bẫy rập cùng cấm chế.

Nhưng sau khi đi tới tầng thứ hai, hắn thả thần niệm ra cảm nhận, lại có thể cảm nhận được không ít lực lượng dao động ẩn núp.

Những thứ kia hiển nhiên là do người làm ra hoặc là tự nhiên sinh ra cấm chế chi lực, một khi xâm nhập vào phạm vi nhất định, sẽ dẫn phát cấm chế công kích.

Nhưng có Phi Thiên Độn Địa Bức dẫn đường, Dương Khai lại không lo lắng gặp phải nguy hiểm gì, con thú nhỏ này năng lực cảm nhận nguy hiểm dường như rất cường đại, có thể tránh được rất nhiều bẫy rập và cấm chế khắp nơi.

Nửa ngày sau, một người một thú đến một con đường ở hẻm núi, hẻm núi thư thái khoảng trăm trượng, trong cốc kình phong lạnh thấu xương.

Dương Khai dò xét trái phải, xác nhận cũng không có nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, Phi Thiên Độn Địa Bức bay đến bên trên hẻm núi bất ngờ kêu lên xèo xèo bén nhọn, thanh âm trong đó lộ ra ý tứ cực kỳ thất kinh.

Dương Khai cả kinh, còn chưa kịp dò xét rốt cuộc thế nào, đúng vào lúc này, cả ngươi bỗng nhiên liên tục trầm xuống.

Trong chớp nhoáng, dưới chân dường như truyền đến một cỗ lực hút kinh khủng, khiến thân thể mình không tự chủ được rơi xuống dưới.

Dương Khai sắc mặt đại biến.

Hắn vội vàng vận chuyển lực lượng trong cơ thể, muốn ngăn cản lực hút không hiểu kia.

Nhưng rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện tất cả đều phí công, bằng vào tu vi Hư Vương tam tầng cảnh của hắn, lại cũng không có biện pháp ổn định thân thể chút nào, về phần con thú nhỏ giỏi bay trên trời độn dưới đất kia, cũng như thế không thể trốn khỏi kiếp nạn này, đánh chuyển từ bầu trời té rớt xuống hẻm núi.

Bên tai, tiếng gió gào thét, tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, kình phong quất ở trên mặt, giống như đao tước đau đớn khó chịu.

Dương Khai lúc này cuối cùng hoảng hồn.

Hắn lập tức sáng tỏ, bản thân sợ là gặp phải cấm chế cường đại gì đó, mà cấm chế này không những mình không có phát hiện, ngay cả Phi Thiên Độn Địa Bức cũng không hề phát hiện.

Sức mạnh cấm chế như thế, khả năng không phải là người làm ra, có khả năng rất lớn là trời sinh.

Loại cấm chế này bình thường đều rất khó phát hiện, chờ đến lúc phát hiện thì đã chậm.

Theo loại tốc độ rơi xuống này, cho dù thân thế Dương Khai có chắc chắn thế nào, thậm chí thúc giục Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm và long hóa bí thuật, cũng tuyết đối là có kết quả té ngã tan xương nát thịt.

Chết kiểu này cũng không tránh khỏi rất thê thảm.

Tiếng kêu bén nhọn của con thú nhỏ không ngừng truyền vào trong tai, nhưng bởi vì tốc độ rơi xuống quá nhanh dẫn tới có chút tẩu điều.

Dương Khai mở mắt, căn bản không cách nào thấy rõ tình huống phía dưới, bất đắc dĩ, thả ra thần thức, sau một phen dò xét, tình huống cuối cùng là khá hơn một chút.

Hắn dùng thần thức khóa được vị trí của con thú nhỏ, bấm tay bắn ra một đạo Kim Huyết Ti, nhưng dưới tình huống như vậy, hắn căn bản không thể giữ vững đủ chính xác, lại không thể đem con thú nhỏ cuốn trở về bên cạnh mình.

Rơi vào đường cùng, mười ngón tay Dương Khai đều xuất hiện, mấy chục đạo Kim Huyết Ti bay vụt, tết thành một đạo tấm lưới lớn,cuối cùng cũng đem con thú nhỏ trong lưới thu về.

Ngay sau đó, hắn ôm con thú nhỏ, không chút nghĩ ngợi trốn vào trong Huyền Giới Châu.

Chỉ chốc lát sau, phía dưới cùng hẻm núi, truyền đến một tiếng vang nhỏ, Huyền Giới Châu lăn mấy vòng, liền không có động tĩnh.

Cho đến lúc này, Dương Khai mới dám thả ra thần niệm dò xét tình huống bốn phía.

Nhưng lực hấp dẫn chỗ này thật sự là quá mức kinh khủng, ngay cả thần niệm của hắn đều có chút không thể ngăn cản, bị lôi kéo biến hình, căn bản khuếch tan không ra khoảng cách xa được.

Hắn suy nghĩ một chút, mở miệng trấn an con thú nhỏ, để nó tiếp tục đợi trong Huyền Giới Châu, mà bản thân lại nhảy vọt ra.

Ngay sau đó, cả người Dương Khai liền bị một cỗ lực hút, chặt chẽ dính ở trên mặt đất, ngay cả động một ngón tay dường như cũng vô cùng khó khăn.

- Môi trường trọng lực thiên nhiên? Dương Khai sắc mặt không khỏi thay đổi vài lần. Dương Khai quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy sáu võ giả Hư Vương Cảnh đang tới. Người dẫn đầu khí vũ hiên ngang, khí chất bất phàm, mặt như quan ngọc, vừa thấy liền biết xuất thân không tầm thường.

Hơn nữa…lại còn là người Dương Khai quen biết.

Thiếu cung chủ Phi Thanh Cung, Ninh Viễn Thành!

Ngày đó tại chợ đen, Ninh Viễn Thành và Mạc Tiểu Thất bởi vì mai xà trứng mà xảy ra chút mâu thuẫn, Dương Khai ẩn tàng tướng mạo xé da hổ kiêu ngạo làm lớn, một phen nói láo đe dọa, đem đám người Phi Thanh Cung dọa lui.

Nhưng không nghĩ tới, ở tầng thứ nhất Ngũ Sắc Bảo Tháp, lại gặp người Phi Thánh Cung.

Nhưng lúc này bên canh Ninh Viễn Thành, lại không thấy thân ảnh Lưu Ích Chi cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, dù sao lần này Ngũ Sắc Bảo Tháp mở ra, Đạo Nguyên Cảnh cũng không cách nào đi vào, cho nên Ninh Viễn Thành chỉ có thể mang theo vài Hư Vương Cảnh đi chỗ này.

Cũng không biết bọn họ dùng phương pháp gì, mà hội tụ thành một đám, hơn nữa còn đụng phải Dương Khai ở đây.

Mặc dù cũng coi là người quen, Dương Khai lại không có chút nào sợ hãi.

Ngày đó hắn ẩn tàng tướng mạo, tin rằng Ninh Viễn Thành lúc này cũng không nhận ra mình.

- Có chuyện gì? Dương Khai quay đầu, nhàn nhạt nhìn Ninh Viễn Thành hỏi.

- Đừng phí lời, nếu không có chuyện gì sao lại gọi ngươi? Một Hư Vương Cảnh phía sau Ninh Viễn Thành lạnh giọng nói.

Dương Khai giễu cợt cười một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn quan sát người đang nói chuyện kia.

- Không được vô lễ. Ninh Viễn Thành khẽ quát một tiếng, nhìn như có chút khiển trách tên hộ vệ kia,lập tức giương mắt nhìn Dương Khai, cười híp mắt ôm quyền, ngạo nghễ nói:

- Vị bằng hữu này, tại là là Ninh Viễn Thành thiếu cung chủ Phi Thánh cung. Không biết bằng hữu xưng hô như thế nào?

- Có chuyện thì nói, không cần lôi kéo làm quen. Dương Khai thần sắc lạnh nhạt như cũ.

Tính tình của đối phương hắn xem như cũng đã biết, đương nhiên hắn không có khả năng nho nhã lễ độ như vậy, chẳng qua là bởi vì không rõ lắm thân phận và lai lịch của mình, cho nên mới thử dò xét.

Có lẽ…cùng với lần gặp ở chợ đen cũng có chút quan hệ, một lần bị rắn cắn a.

Phản ứng và thần thái của Dương Khai khiến Ninh Viễn Thành nhướn mày, dường như có chút không vui, nhưng hắn chỉ là hơi trầm ngâm liền mở miệng nói:

- Một khi đã như vậy, vậy tại hạ liền khai môn kiến sơn, vừa rồi con thú nhỏ này dường như là cầm thứ gì đó cho các hạ?

- Thì thế nào? Dương Khai lập tức vui vẻ. Thầm nghĩ thì ra là bởi vì ngọc giản a. Ninh Viễn Thành có thể coi ngọc giản thành bảo vật gì đo, lập tức có chút thấy hơi tiền nổi máu tham.

- Đó là vật gì? Ninh Viễn Thành nghe vậy trước mắt sáng ngời, vội vàng hỏi.

- Có quan hệ gì tới ngươi?

- Tiểu tử thật can đảm!

Hộ vệ lên tiếng lúc trước lập tức giận dữ, quát khẽ: -Thiếu cung chủ hỏi. Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn trả lời là được. Ngươi nào có tư cách chất vấn.

Ninh Viễn Thành phất tay một cái, ngăn lại hành động kế tiếp của hộ vệ, thần sắc từ từ chuyển lạnh. Cũng không có bao nhiêu kiên nhẫn cùng Dương Khai tiếp tục chu toàn, mở miệng nói: -là như này, tại hạ cảm thấy khá hứng thú đối với con thú nhỏ này của ngươi, không biết các hạ có thể bỏ những thứ yêu thích hay không, tại hạ nguyện ý ra…

- Không có hứng thú. Dương Khai không chờ hắn nói xong, liền trực tiếp lên tiếng cự tuyệt.

Không nói đến con thú nhỏ này là yêu thú bậc mười,nuôi dạy cũng không dễ dàng, mặc là là bản thân Dương Khai cũng không có khả năng tùy tiện bán, huống chi, nó còn là của Mạc Tiểu Thất.

Sau khi nói xong, hắn xoay người rời đi.

- Bằng hữu xem ra rượu mời không uống lại thích uống rượ phạt a, bắt hắn lại cho ta! Ninh Viễn Thành thấy Dương Khai không nể mặt như vậy, cũng lười làm bộ làm tịch, trở mặt, mở miệng phát lệnh nói.

Năm Hư Vương Cảnh kia nghe vậy, lập tức có hành động.

Nhưng vào lúc này, Phi Thiên Độn Địa Bức vẫn bay múa ở giữa không trung, chợt mở to cái miệng nhỏ nhắn, một chuỗi tiếng động to lớn bén nhọn thoải mái đi ra.

Mắt thường có thể thấy được âm thanh giống như gợn sóng, điên cuồng hướng phía trước khuếch tán, thành hình quạt bao trùm đám người Phi Thánh Cung.

Chỉ một thoáng, năm tên Hư Vương Cảnh ngay cả Ninh Viễn Thành cũng không khỏi biến sắc, chỉ cảm thấy màng nhĩ bị đâm đau vô cùng, cả người khí huyết sôi trào, nguyên lực trong cơ thể không được khống chế nhào lộn không ngừng.

Mọi người vẻ mặt hãi hùng, vội vàng vận chuyện lực lượng ngăn cản tiếng kêu to lớn bén nhọn kia, đè xuống khí huyết đang nhào lộn.

Đợi sau khi lấy lại tinh thần, Dương Khai và con thú nhỏ đã đi xa, chỉ thấy được bóng lưng phía xa xa.

- Đáng ghét, đuổi theo cho ta, bất kể như thế nào cũng phải cướp được con thú nhỏ kia vào tay, con thú nhỏ kia dường như là có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo, ở nơi này phát huy tác dụng không nhỏ! Ninh Viễn Thành thần sắc giận dữ, quát lớn.

Năm người kia nào dám sơ suất, vội vàng thi triển thân pháp đuổi theo ra ngoài.

Nhưng một lát sau, bọn họ liền mất tung tích Dương Khai và con thú nhỏ.

- Đi đâu rồi? Ninh Viễn Thành nhìn trái phải xung quanh, nhưng căn bản không chút nào nào phát hiện.

- Bẩm báo thiếu cung chủ, chúng ta cũng không rõ lắm, bọn họ dường như biến mất vậy.

Một gã hộ vẻ mặt cũng không giải thích được.

- Chắc chắn đang ở quanh đây, lục soát cho ta! Bổn thiếu chủ coi trọng cái gì còn có thể chạy được sao? Ninh Viễn Thành vẻ mặt ngoan sắc nói.

Năm người kia lập tức tản ra, tìm kiếm bốn phía.

Không lâu sau, một tên hộ vệ vui mừng hét lớn: -Thiếu cung chủ, mau đến nhìn xem, trong này hình như là cửa vào tầng thứ hai!

- Cái gì? Ninh Viễn Thành nghe vậy vui mừng, ngay sau đó tức giận nói: -Thối lắm! Cửa vào tầng thứ hai kia, là cột sáng năm màu nối liền trời đất, vô cùng rõ ràng, ngươi chẳng lẽ cho là bổn thiếu chủ mù lòa, không thấy được sao? Trong này nào có cái gì…hừ?

Ninh Viễn Thành ngừng nói, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên thấy được một cột sáng năm màu, nối liền trời đất đứng sừng sững ở nơi kia.

Hắn nhướn mày, lui về phía sau mấy bước, cột sáng năm màu trước mắt lại cứ như vậy biến mất không thấy, đi tới vài bước, cột sáng lại lần nữa hiện ra.

- Thần kỳ như vậy? Ninh Viễn Thành kinh hãi.

- Đúng vậy thiếu cung chủ, cửa vào này hình như phải đứng ở vị trí đặc biết mới phát hiện ra, nếu không mặc dù gần trong gang tấc cũng không có khả năng phát giác điều gì. Hộ vệ phát hiện ra cửa vào vẻ mặt ngạc nhiên nói.

- Gia hỏa Tinh Thần Cung thật gian trá a, may mắn bổn thiếu chủ phúc nguyên thâm hậu, trời cao chiếu cố, nếu không, sao có thể tìm tới cửa vào này? Ha ha ha ha, nếu như thế vậy còn chần chờ gì nữa, đi, đi tầng thứ hai! Tên kia khẳng định cũng đã đi tầng thứ hai, ta cũng không tin hắn có thể trốn khỏi lòng bàn tay ta!

Thiếu cung chủ, con thú nhỏ kia nói không chừng chẳng những có thể tìm kiếm thiên tài địa bảo. Còn có thể tìm kiếm cửa vào, quả nhiên là kỳ thú a.

- Vậy bổn thiếu chủ càng phải có được nó, nói không chừng còn có thể tìm được cửa vào tầng thứ ba, vào tầng ba kia nhìn một chút. Ninh Viễn Thành trên mặt một vẻ nóng lòng, mang năm tên hộ vệ chui vào trong cột sáng năm màu, ngay sau đó, bóng người chớp động, sáu người lần lượt không thấy bóng dáng.

Nhưng sau khi bọn hắn đi vào tầng thứ hai, Dương Khai đã sớm không thấy.

Cùng lúc đó, ở nơi nào đó tầng thứ hai. Dương Khai lững thững bay vù vù. Phi Thiên Độn Địa Bức kia liền ở phía trước dẫn đường.

Dương Khai biết, nó là đang tìm Mạc Tiểu Thất, cho nên liền ưu nha đi theo sau lưng nó, đồng thời âm thầm đánh giá tình huống tầng thứ hai.

Trong này cũng không có gì khác biết với tầng thứ nhất. Linh khí thiên địa vô cùng mỏng manh. Cũng không thích hợp tu luyện. Hơn nữa, pháp tắc tàn phá chí cực.

Chỉ có điều, tầng thứ hai so với tầng thứ nhất dường như muốn hung hiểm hơn.

Dương Khai ở tầng thứ nhất thăm dò thời gian dài như vậy cũng không có gặp nhiều bẫy rập cùng cấm chế.

Nhưng sau khi đi tới tầng thứ hai, hắn thả thần niệm ra cảm nhận, lại có thể cảm nhận được không ít lực lượng dao động ẩn núp.

Những thứ kia hiển nhiên là do người làm ra hoặc là tự nhiên sinh ra cấm chế chi lực, một khi xâm nhập vào phạm vi nhất định, sẽ dẫn phát cấm chế công kích.

Nhưng có Phi Thiên Độn Địa Bức dẫn đường, Dương Khai lại không lo lắng gặp phải nguy hiểm gì, con thú nhỏ này năng lực cảm nhận nguy hiểm dường như rất cường đại, có thể tránh được rất nhiều bẫy rập và cấm chế khắp nơi.

Nửa ngày sau, một người một thú đến một con đường ở hẻm núi, hẻm núi thư thái khoảng trăm trượng, trong cốc kình phong lạnh thấu xương.

Dương Khai dò xét trái phải, xác nhận cũng không có nguy hiểm.

Nhưng vào lúc này, Phi Thiên Độn Địa Bức bay đến bên trên hẻm núi bất ngờ kêu lên xèo xèo bén nhọn, thanh âm trong đó lộ ra ý tứ cực kỳ thất kinh.

Dương Khai cả kinh, còn chưa kịp dò xét rốt cuộc thế nào, đúng vào lúc này, cả ngươi bỗng nhiên liên tục trầm xuống.

Trong chớp nhoáng, dưới chân dường như truyền đến một cỗ lực hút kinh khủng, khiến thân thể mình không tự chủ được rơi xuống dưới.

Dương Khai sắc mặt đại biến.

Hắn vội vàng vận chuyển lực lượng trong cơ thể, muốn ngăn cản lực hút không hiểu kia.

Nhưng rất nhanh, Dương Khai liền phát hiện tất cả đều phí công, bằng vào tu vi Hư Vương tam tầng cảnh của hắn, lại cũng không có biện pháp ổn định thân thể chút nào, về phần con thú nhỏ giỏi bay trên trời độn dưới đất kia, cũng như thế không thể trốn khỏi kiếp nạn này, đánh chuyển từ bầu trời té rớt xuống hẻm núi.

Bên tai, tiếng gió gào thét, tốc độ rơi xuống càng lúc càng nhanh, kình phong quất ở trên mặt, giống như đao tước đau đớn khó chịu.

Dương Khai lúc này cuối cùng hoảng hồn.

Hắn lập tức sáng tỏ, bản thân sợ là gặp phải cấm chế cường đại gì đó, mà cấm chế này không những mình không có phát hiện, ngay cả Phi Thiên Độn Địa Bức cũng không hề phát hiện.

Sức mạnh cấm chế như thế, khả năng không phải là người làm ra, có khả năng rất lớn là trời sinh.

Loại cấm chế này bình thường đều rất khó phát hiện, chờ đến lúc phát hiện thì đã chậm.

Theo loại tốc độ rơi xuống này, cho dù thân thế Dương Khai có chắc chắn thế nào, thậm chí thúc giục Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm và long hóa bí thuật, cũng tuyết đối là có kết quả té ngã tan xương nát thịt.

Chết kiểu này cũng không tránh khỏi rất thê thảm.

Tiếng kêu bén nhọn của con thú nhỏ không ngừng truyền vào trong tai, nhưng bởi vì tốc độ rơi xuống quá nhanh dẫn tới có chút tẩu điều.

Dương Khai mở mắt, căn bản không cách nào thấy rõ tình huống phía dưới, bất đắc dĩ, thả ra thần thức, sau một phen dò xét, tình huống cuối cùng là khá hơn một chút.

Hắn dùng thần thức khóa được vị trí của con thú nhỏ, bấm tay bắn ra một đạo Kim Huyết Ti, nhưng dưới tình huống như vậy, hắn căn bản không thể giữ vững đủ chính xác, lại không thể đem con thú nhỏ cuốn trở về bên cạnh mình.

Rơi vào đường cùng, mười ngón tay Dương Khai đều xuất hiện, mấy chục đạo Kim Huyết Ti bay vụt, tết thành một đạo tấm lưới lớn,cuối cùng cũng đem con thú nhỏ trong lưới thu về.

Ngay sau đó, hắn ôm con thú nhỏ, không chút nghĩ ngợi trốn vào trong Huyền Giới Châu.

Chỉ chốc lát sau, phía dưới cùng hẻm núi, truyền đến một tiếng vang nhỏ, Huyền Giới Châu lăn mấy vòng, liền không có động tĩnh.

Cho đến lúc này, Dương Khai mới dám thả ra thần niệm dò xét tình huống bốn phía.

Nhưng lực hấp dẫn chỗ này thật sự là quá mức kinh khủng, ngay cả thần niệm của hắn đều có chút không thể ngăn cản, bị lôi kéo biến hình, căn bản khuếch tan không ra khoảng cách xa được.

Hắn suy nghĩ một chút, mở miệng trấn an con thú nhỏ, để nó tiếp tục đợi trong Huyền Giới Châu, mà bản thân lại nhảy vọt ra.

Ngay sau đó, cả người Dương Khai liền bị một cỗ lực hút, chặt chẽ dính ở trên mặt đất, ngay cả động một ngón tay dường như cũng vô cùng khó khăn.

- Môi trường trọng lực thiên nhiên? Dương Khai sắc mặt không khỏi thay đổi vài lần.