Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1941: Không muốn chết liền cút ngay




Trên Tế đàn cổ xưa đặt mười mấy món đồ không biết là gì, tất cả đều được bao phủ bởi một màn sáng màu đen, giống như một cái bát úp vậy. Nhìn xuyên qua màn sáng, tuy không thể thấy được rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy được hình dáng mờ mờ bên trong.

Đồ vật được bao phủ bên trong quầng sáng gồm rất nhiều chủng loại khác nhau.

Có bí bảo hình cây chùy, hình kiếm, chủy thủ, có công pháp bí điển màu vàng ố, còn có năm bình ngọc. Mỗi một thứ nhìn là biết đều rất không tầm thường, nhất là những bí bảo kia, không ngờ lại tỏa ra dao động năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, thấp nhất cũng là bí bảo cấp Đạo Nguyên.

Điều này làm cho Dương Khai vừa nhìn thấy mà thèm đỏ mắt.

Chẳng những là hắn, mà toàn bộ những võ giả khác tới đây cũng đều nhìn về phía Tế đàn với vẻ tham lam, khao khát.

- Những thứ này chẳng lẽ chính là đồ vật mà mấy thế lực lớn kia đưa vào sao? Có lẽ Đạo Nguyên Quả cũng ở chỗ này đó! Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới tiếng nói chuyện của một võ giả.

- Đều không phải! Có người lên tiếng tiếp lời: - Ta đến tương đối sớm, nghe nói Tế đàn này là từ dưới lòng đất bỗng nhiên mọc lên, không phải có sẵn, dường như là có vị bằng hữu nào đó động phải cấm chế nên mới làm cho Tế đàn hiện ra, mà những vật phía trên đều phát ra khí tức cổ xưa không tiêu tán, do đó không thể là đồ vật của các thế lực kia được.

- Nói vậy thì đồ vật trên Tế Đàn chẳng phải là đã sớm đặt ở chỗ này, là bảo vật từ thời thượng cổ để lại sao?

- Có lẽ là như vậy!

- Vậy còn chờ gì nữa, mau tới đoạt lấy đi.

Bảo vật từ thời kỳ thượng cổ để lại, không ngờ vẫn được bảo tồn hoàn hảo như thế. Vậy giá trị của nó quả thật không thể đo đếm được, so với bảo vật của mấy thế lực lớn đưa vào còn quý giá hơn vô số lần. Tin tức này truyền ra, lập tức khiến rất cho nhiều võ giả nhiệt huyết sôi trào.

Rất nhiều võ giả vốn vẫn còn do dự muốn quan sát thêm cũng... không kiềm chế được nữa, vội vàng lấy hết can đảm phóng về phía trước. Bọn họ vừa động, lập tức những người khác cũng kích động theo, càng ngày càng có nhiều võ giả bắt đầu hành động.

Ngay cả Dương Khai cũng bắt đầu di động, nhưng hắn cũng không xông lên hàng đầu mà tụt lại ở phía sau, như vậy hắn sẽ có đủ thời gian quan sát động tĩnh của các võ giả phía trước, tránh cho không cẩn thận rơi vào bẫy rập.

- Chư vị chậm đã! Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ rất có uy lực chợt vang lên, ngay sau đó, một thanh niên mặc áo trắng, phong độ ung dung bỗng nhiên bay lên cao.

Thanh niên này môi hồng răng trắng, tuấn tú lịch sự, hai mắt có thần, khí độ bất phàm. Vừa nhìn liền biết xuất thân không tầm thường.

- Chư vị xin hãy bình tĩnh chớ nóng vội, nghe ta nói một lời. Thanh niên kia lại hô lên.

Rất nhiều võ giả nhướng mày, không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn lên, dù sao bảo vật đang ở trước mắt, bỗng nhiên lại có người ngăn cản bọn họ đi tới, quả thực là khiến cho người ta khó chịu. Ngăn cản người khác phát tài không khác gì thù giết cha mẹ mà, loại thù này chính là không đội trời chung

Tuy nhiên, sau khi mọi người thấy rõ khuôn mặt người này, không ít người liền tỏ ra rất nghe lời dừng lại, mặt khác một số người cũng lộ ra vẻ chợt hiểu ra.

- Thì ra là Sở Hà công tử của Khương gia! Trong đám người, có võ giả nhận ra thanh niên này liền ôm quyề nói: - Không biết Khương công tử có ý gì? Chẳng lẽ muốn dựa vào uy thế của Khương gia, độc chiếm những bảo vật trên Tế Đàn này sao? Nếu là như vậy, xin Khương công tử không cần nói nhiều.

- Đúng vậy, bảo vật dành cho người có duyên, tuy rằng Khương gia tại Phong Lâm Thành cũng coi như là một thế lực không tầm thường, nhưng nơi này là Ngũ Sắc Bảo Tháp, nếu Khương công tử định độc chiếm thì xin hãy tự lượng sức một chút. Có người lập tức phụ họa nói.

Nghe bọn hắn nói như vậy, Dương Khai lập tức biết được thân phận của thanh niên này.

Người của Khương gia tại Phong Lâm Thành!

Trong Phong Lâm Thành, dưới phủ thành chủ cũng có một vài thế lực gia tộc, trong đó Khương gia là thế lực không nhỏ, có một lão tổ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh. Mặc dù Dương Khai không có quan hệ gì với Khương gia, nhưng ban đầu ở trong Ngọc Thanh Sơn, hắn đã từng thấy qua mấy thi thể của võ giả Khương gia bị Loan Phượng đánh chết.

Lần này tiến vào Ngũ Sắc Bảo Tháp, hầu như toàn bộ đều là võ giả Phong Lâm Thành, nên hiển nhiên có không ít người nhận ra Khương Sở Hà, cho dù không nhận ra, cũng đã nghe qua tên của hắn.

Tuy nhiên... đúng như những người kia đã nói, nếu như là ở Phong Lâm Thành, có lẽ mọi người còn cố kỵ thực lực của vị lão tổ Khương gia một chút mà nể mặt Khương Sở Hà. Nhưng ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp này, Khương gia không còn có năng lực uy hiếp nữa.

Huống chi bảo vật đang ở trước mắt.

"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi" mãi mãi là chân lý, hiện tại đừng nói Khương Sở Hà, cho dù là vị lão tổ Khương gia đích thân tới, thì mấy trăm Hư Vương Cảnh cũng không sợ chút nào.

Khương Sở Hà cũng không phật lòng, nghe vậy cười nói: - Vị bằng hữu này nghiêm trọng hóa rồi, nơi này tập trung mấy trăm đồng đạo, cho dù Khương mỗ có gan lớn bằng trời cũng không dám làm cho nhiều người tức giận như vậy. Chuyện độc chiếm bảo vật gì đó, cho tới bây giờ Khương mỗ cũng chưa từng nghĩ qua.

- Vậy Khương công tử muốn làm gì?

Khương Sở Hà tiếp tục cười nói: - Khương mỗ chỉ muốn nói cho chư vị biết, nơi có lợi ích nhất định là có nguy hiểm, huống chi nơi này còn là Ngũ Sắc Bảo Tháp! Chẳng lẽ chư vị cho rằng, đồ vật trên Tế Đàn kia thật sự dễ dàng lấy được như vậy sao? Nếu đúng như vậy, chỉ sợ những thứ này đã sớm không còn ở đây rồi, sao có thể còn để lại đây chờ chúng ta tới lấy chứ?

- Điều này hiển nhiên là chúng ta biết, nhưng... nếu như có nguy hiểm mà không dám tiến lên, vậy còn tu luyện làm cái gì? Ta cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi! Người lúc nãy vừa lên tiếng hừ lạnh nói.

- Vị bằng hữu này thật là can đảm! Khương Sở Hà mỉm cười nhìn người kia nói:

- Nhưng trước tiên... có lẽ bằng hữu nên hỏi thăm xem rốt cuộc Tế đàn này là cái gì, cái gọi là "biết người biết ta trăm trận trăm thắng" là vậy đó.

- Ta lần đầu tiến vào Ngũ Sắc Bảo Tháp này, làm sao biết được Tế đàn này là cái gì chứ? Kia người gật gù đồng ý, nhưng rất nhanh sau đó lại ngạc nhiên nhìn Khương Sở Hà nói: - Chẳng lẽ Khương công tử biết sao? Nếu vậy, xin Khương công tử chỉ giáo.

Khương Sở Hà lắc lắc đầu:

- Khương mỗ cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ... trong này phải có người biết.

Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về một nơi trong đám đông, mỉm cười nói: - Tần tiểu thư, ngươi nói đi?

Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền thấy trong đám đông có một nữ tử được các võ giả vây quanh như chúng tinh ủng nguyệt, nữ tử này cũng không lớn tuổi, chỉ khoảng 25, 26, dáng người xinh xắn lanh lợi, hơn nữa dường như đang mắc bệnh gì đó, sắc mặt vàng như sáp, thân hình gày yếu, đôi môi hơi tái nhợt.

Nếu không có những yếu tố này, thân hình nữ tử đầy đặn thêm một chút thì chắc chắn nữ tử này sẽ là một mỹ nhân điên đảo chúng sinh. Nhưng cho dù là như vậy, nữ tử này cũng vẫn xinh đẹp như hoa lay động trong mưa, khiến người ta rất muốn thương yêu.

Thấy Khương Sở Hà chuyển sự chú ý của mọi người sang mình, Tần tiểu thư kia liền nhíu mày, tỏ ra tức giận. Những võ giả đang vây quanh nàng cũng đều trợn mắt nhìn vẻ phía Khương Sở Hà đầy bất mãn.

- Tần tiểu thư sao? Vị kia chính là Tần Ngọc tiểu thư của Tần gia sao? Trong đám đông chợt truyền ra tiếng kinh hô, dường như nữ tử Tần Ngọc này rất nổi danh vậy.

- Nghe nói Tần Ngọc tiểu thư từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách vở, học thức uyên bác, nhất là đối với những bí cảnh trong thiên hạ biết rất tinh tường. Không biết Tần tiểu thư có biết gì về Tế đàn này không? Xin hãy chỉ giáo, tại hạ cùng các vị đồng đạo vô cùng cảm kích. Khương Sở Hà vẻ mặt như ngọc, ôn hòa mà cười, đối với sự tức giận của Tần Ngọc và những hộ vệ bên cạnh nàng kia, hắn làm như không thấy gì.

Sắc mặt Dương Khai khẽ động, bỗng nhiên liền hiểu rõ mục đích gây náo động của tên Khương Sở Hà này.

Hiển nhiên là hắn muốn dò xét Tế đàn này.

Nhưng nếu một mình hắn đi tới hỏi thăm Tần Ngọc, chưa chắc người ta đã chịu nói. Nhưng bây giờ bị hắn làm như vậy, mọi người đều nhìn vào, Tần Ngọc đâm lao đành phải theo lao, cho dù không muốn nói cũng phải nói.

Ai cũng không muốn chọc cho nhiều người tức giận đó.

Khương Sở Hà này cũng có chút tâm cơ, chỉ có điều thủ đoạn này... hơi hèn hạ.

Võ giả có suy nghĩ giống như Dương Khai không phải số ít, nhưng bởi vì quan hệ đến lợi ích cá nhân cho nên cũng không có vạch trần, ngược lại còn nhìn về phía Tần Ngọc đầy mong đợi.

- Đúng vậy Tần cô nương, nhiều bằng hữu đều ở nơi này như vậy, nếu ngươi biết về Tế đàn này, xin hãy nói cho chúng ta biết một chút đi, chỗ này có nguy hiểm gì không, chúng ta chờ vô cùng cảm kích!

Dưới vô số ánh mắt chăn chú nhìn mình, dường như Tần Ngọc có vẻ không được tự nhiên lắm. Hơn nữa có lẽ do có rất nhiều tiếng ầm ĩ truyền đến, nên nàng liền khẽ ho một trận, lấy khăn tay che miệng lại.

- Thân thể tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã có bệnh nhẹ, không nên nói thêm nữa, xin chư vị thứ lỗi! Một hộ vệ Hư Vương tam tầng cảnh khoảng 40, 50 tuổi đứng bên cạnh Tần Ngọc, vẻ mặt lạnh lùng, từ xa ôm quyền nói.

Tần Ngọc đưa tay ra hiệu, nhẹ giọng nói: - Không sao, nếu Khương công tử và chư vị bằng hữu đều muốn biết... vậy thiếp sẽ nói một lời.

Cũng không biết nàng bị bệnh gì, nhìn qua chẳng những buồn bã ỉu xìu, nói một lúc thì hết hơi, khiến người ta không khỏi lo lắng.

Tuy nhiên nghe nàng nguyện ý nói rõ về Tế đàn này, mọi người đều không khỏi phấn chấn, nhìn nàng đầy mong đợi.

- Quả nhiên Tần tiểu thư đã nghe nói về Tế đàn này, Khương mỗ bội phục! Ánh mắt Khương Sở Hà cũng sáng ngời, trước đó hắn cũng chỉ thử một lần mà thôi, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.

Mặt khác, hắn vừa hy vọng Tần Ngọc sẽ nói kỹ một chút, giúp hắn hiểu rõ về Tế đàn này, lại vừa sợ người khác chiếm được tin tức sẽ cạnh tranh với hắn. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn hết sức phức tạp.

- Đây là Thăng Long Đàn... Tần Ngọc chậm rãi nói, ở nơi tầng thứ nhất Ngũ Sắc Bảo Tháp này, toàn trường đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh yếu ớt của Tần Ngọc theo gió lan ra: - Có nghĩa là "Cá vượt Long Môn, hóa thân làm rồng"!

- Thời gian Thăng Long Đàn xuất hiện cũng không cố định, hơn nữa vị trí xuất hiện cũng hết sức mơ hồ, có thể ở tầng thứ nhất, cũng có thể ở tầng thứ hai, tầng thứ năm... Nghe đồn đã tồn tại từ thời kỳ thượng cổ, cho nên... cho dù là người Tinh Thần Cung đi vào trong này, muốn nhìn thấy Thăng Long Đàn cũng không dễ dàng.

- Trong điển tịch Tinh Thần Cung ghi lại, tổng cộng Thăng Long Đàn mới chỉ xuất hiện qua tám lần mà thôi... Mỗi một lần xuất hiện đều sẽ có một vài bảo vật quý hiếm hiện thế kèm theo, nếu đạt được một trong số đó có lẽ có thể trở thành "cá vượt Long Môn", tu luyện đến cảnh giới Đế Tôn cũng không phải không có khả năng.

- Cá vượt Long Môn!

- Cảnh giới Đế Tôn!

Rất nhiều võ giả khẽ thốt lên, ánh mắt tỏa sáng.

Đa số võ giả Phong Lâm Thành đều là một nhóm người ở tầng chót nhất, tuy thực lực cũng không tính là quá kém, nhưng bởi vì không có địa vị và chỗ dựa vững chắc, cho nên muốn từ Hư Vương Cảnh tiến thêm một bước mà nói, quả thực khó như lên trời.

Nhưng lời nói của Tần Ngọc lại mang đến cho bọn họ hy vọng, tựa như trước mặt của mình là một đại lộ thênh thang rộng lớn nối thẳng tới chiếc ghế Đế Tôn vậy! Trên Tế đàn cổ xưa đặt mười mấy món đồ không biết là gì, tất cả đều được bao phủ bởi một màn sáng màu đen, giống như một cái bát úp vậy. Nhìn xuyên qua màn sáng, tuy không thể thấy được rõ ràng, nhưng cũng có thể thấy được hình dáng mờ mờ bên trong.

Đồ vật được bao phủ bên trong quầng sáng gồm rất nhiều chủng loại khác nhau.

Có bí bảo hình cây chùy, hình kiếm, chủy thủ, có công pháp bí điển màu vàng ố, còn có năm bình ngọc. Mỗi một thứ nhìn là biết đều rất không tầm thường, nhất là những bí bảo kia, không ngờ lại tỏa ra dao động năng lượng cực kỳ mạnh mẽ, thấp nhất cũng là bí bảo cấp Đạo Nguyên.

Điều này làm cho Dương Khai vừa nhìn thấy mà thèm đỏ mắt.

Chẳng những là hắn, mà toàn bộ những võ giả khác tới đây cũng đều nhìn về phía Tế đàn với vẻ tham lam, khao khát.

- Những thứ này chẳng lẽ chính là đồ vật mà mấy thế lực lớn kia đưa vào sao? Có lẽ Đạo Nguyên Quả cũng ở chỗ này đó! Bên cạnh bỗng nhiên truyền tới tiếng nói chuyện của một võ giả.

- Đều không phải! Có người lên tiếng tiếp lời: - Ta đến tương đối sớm, nghe nói Tế đàn này là từ dưới lòng đất bỗng nhiên mọc lên, không phải có sẵn, dường như là có vị bằng hữu nào đó động phải cấm chế nên mới làm cho Tế đàn hiện ra, mà những vật phía trên đều phát ra khí tức cổ xưa không tiêu tán, do đó không thể là đồ vật của các thế lực kia được.

- Nói vậy thì đồ vật trên Tế Đàn chẳng phải là đã sớm đặt ở chỗ này, là bảo vật từ thời thượng cổ để lại sao?

- Có lẽ là như vậy!

- Vậy còn chờ gì nữa, mau tới đoạt lấy đi.

Bảo vật từ thời kỳ thượng cổ để lại, không ngờ vẫn được bảo tồn hoàn hảo như thế. Vậy giá trị của nó quả thật không thể đo đếm được, so với bảo vật của mấy thế lực lớn đưa vào còn quý giá hơn vô số lần. Tin tức này truyền ra, lập tức khiến rất cho nhiều võ giả nhiệt huyết sôi trào.

Rất nhiều võ giả vốn vẫn còn do dự muốn quan sát thêm cũng... không kiềm chế được nữa, vội vàng lấy hết can đảm phóng về phía trước. Bọn họ vừa động, lập tức những người khác cũng kích động theo, càng ngày càng có nhiều võ giả bắt đầu hành động.

Ngay cả Dương Khai cũng bắt đầu di động, nhưng hắn cũng không xông lên hàng đầu mà tụt lại ở phía sau, như vậy hắn sẽ có đủ thời gian quan sát động tĩnh của các võ giả phía trước, tránh cho không cẩn thận rơi vào bẫy rập.

- Chư vị chậm đã! Đúng lúc này, một tiếng quát nhẹ rất có uy lực chợt vang lên, ngay sau đó, một thanh niên mặc áo trắng, phong độ ung dung bỗng nhiên bay lên cao.

Thanh niên này môi hồng răng trắng, tuấn tú lịch sự, hai mắt có thần, khí độ bất phàm. Vừa nhìn liền biết xuất thân không tầm thường.

- Chư vị xin hãy bình tĩnh chớ nóng vội, nghe ta nói một lời. Thanh niên kia lại hô lên.

Rất nhiều võ giả nhướng mày, không kiên nhẫn ngẩng đầu nhìn lên, dù sao bảo vật đang ở trước mắt, bỗng nhiên lại có người ngăn cản bọn họ đi tới, quả thực là khiến cho người ta khó chịu. Ngăn cản người khác phát tài không khác gì thù giết cha mẹ mà, loại thù này chính là không đội trời chung

Tuy nhiên, sau khi mọi người thấy rõ khuôn mặt người này, không ít người liền tỏ ra rất nghe lời dừng lại, mặt khác một số người cũng lộ ra vẻ chợt hiểu ra.

- Thì ra là Sở Hà công tử của Khương gia! Trong đám người, có võ giả nhận ra thanh niên này liền ôm quyề nói: - Không biết Khương công tử có ý gì? Chẳng lẽ muốn dựa vào uy thế của Khương gia, độc chiếm những bảo vật trên Tế Đàn này sao? Nếu là như vậy, xin Khương công tử không cần nói nhiều.

- Đúng vậy, bảo vật dành cho người có duyên, tuy rằng Khương gia tại Phong Lâm Thành cũng coi như là một thế lực không tầm thường, nhưng nơi này là Ngũ Sắc Bảo Tháp, nếu Khương công tử định độc chiếm thì xin hãy tự lượng sức một chút. Có người lập tức phụ họa nói.

Nghe bọn hắn nói như vậy, Dương Khai lập tức biết được thân phận của thanh niên này.

Người của Khương gia tại Phong Lâm Thành!

Trong Phong Lâm Thành, dưới phủ thành chủ cũng có một vài thế lực gia tộc, trong đó Khương gia là thế lực không nhỏ, có một lão tổ Đạo Nguyên nhất tầng cảnh. Mặc dù Dương Khai không có quan hệ gì với Khương gia, nhưng ban đầu ở trong Ngọc Thanh Sơn, hắn đã từng thấy qua mấy thi thể của võ giả Khương gia bị Loan Phượng đánh chết.

Lần này tiến vào Ngũ Sắc Bảo Tháp, hầu như toàn bộ đều là võ giả Phong Lâm Thành, nên hiển nhiên có không ít người nhận ra Khương Sở Hà, cho dù không nhận ra, cũng đã nghe qua tên của hắn.

Tuy nhiên... đúng như những người kia đã nói, nếu như là ở Phong Lâm Thành, có lẽ mọi người còn cố kỵ thực lực của vị lão tổ Khương gia một chút mà nể mặt Khương Sở Hà. Nhưng ở trong Ngũ Sắc Bảo Tháp này, Khương gia không còn có năng lực uy hiếp nữa.

Huống chi bảo vật đang ở trước mắt.

"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi" mãi mãi là chân lý, hiện tại đừng nói Khương Sở Hà, cho dù là vị lão tổ Khương gia đích thân tới, thì mấy trăm Hư Vương Cảnh cũng không sợ chút nào.

Khương Sở Hà cũng không phật lòng, nghe vậy cười nói: - Vị bằng hữu này nghiêm trọng hóa rồi, nơi này tập trung mấy trăm đồng đạo, cho dù Khương mỗ có gan lớn bằng trời cũng không dám làm cho nhiều người tức giận như vậy. Chuyện độc chiếm bảo vật gì đó, cho tới bây giờ Khương mỗ cũng chưa từng nghĩ qua.

- Vậy Khương công tử muốn làm gì?

Khương Sở Hà tiếp tục cười nói: - Khương mỗ chỉ muốn nói cho chư vị biết, nơi có lợi ích nhất định là có nguy hiểm, huống chi nơi này còn là Ngũ Sắc Bảo Tháp! Chẳng lẽ chư vị cho rằng, đồ vật trên Tế Đàn kia thật sự dễ dàng lấy được như vậy sao? Nếu đúng như vậy, chỉ sợ những thứ này đã sớm không còn ở đây rồi, sao có thể còn để lại đây chờ chúng ta tới lấy chứ?

- Điều này hiển nhiên là chúng ta biết, nhưng... nếu như có nguy hiểm mà không dám tiến lên, vậy còn tu luyện làm cái gì? Ta cũng đã sớm chuẩn bị tư tưởng rồi! Người lúc nãy vừa lên tiếng hừ lạnh nói.

- Vị bằng hữu này thật là can đảm! Khương Sở Hà mỉm cười nhìn người kia nói:

- Nhưng trước tiên... có lẽ bằng hữu nên hỏi thăm xem rốt cuộc Tế đàn này là cái gì, cái gọi là "biết người biết ta trăm trận trăm thắng" là vậy đó.

- Ta lần đầu tiến vào Ngũ Sắc Bảo Tháp này, làm sao biết được Tế đàn này là cái gì chứ? Kia người gật gù đồng ý, nhưng rất nhanh sau đó lại ngạc nhiên nhìn Khương Sở Hà nói: - Chẳng lẽ Khương công tử biết sao? Nếu vậy, xin Khương công tử chỉ giáo.

Khương Sở Hà lắc lắc đầu:

- Khương mỗ cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ... trong này phải có người biết.

Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về một nơi trong đám đông, mỉm cười nói: - Tần tiểu thư, ngươi nói đi?

Mọi người theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền thấy trong đám đông có một nữ tử được các võ giả vây quanh như chúng tinh ủng nguyệt, nữ tử này cũng không lớn tuổi, chỉ khoảng 25, 26, dáng người xinh xắn lanh lợi, hơn nữa dường như đang mắc bệnh gì đó, sắc mặt vàng như sáp, thân hình gày yếu, đôi môi hơi tái nhợt.

Nếu không có những yếu tố này, thân hình nữ tử đầy đặn thêm một chút thì chắc chắn nữ tử này sẽ là một mỹ nhân điên đảo chúng sinh. Nhưng cho dù là như vậy, nữ tử này cũng vẫn xinh đẹp như hoa lay động trong mưa, khiến người ta rất muốn thương yêu.

Thấy Khương Sở Hà chuyển sự chú ý của mọi người sang mình, Tần tiểu thư kia liền nhíu mày, tỏ ra tức giận. Những võ giả đang vây quanh nàng cũng đều trợn mắt nhìn vẻ phía Khương Sở Hà đầy bất mãn.

- Tần tiểu thư sao? Vị kia chính là Tần Ngọc tiểu thư của Tần gia sao? Trong đám đông chợt truyền ra tiếng kinh hô, dường như nữ tử Tần Ngọc này rất nổi danh vậy.

- Nghe nói Tần Ngọc tiểu thư từ nhỏ đã đọc rất nhiều sách vở, học thức uyên bác, nhất là đối với những bí cảnh trong thiên hạ biết rất tinh tường. Không biết Tần tiểu thư có biết gì về Tế đàn này không? Xin hãy chỉ giáo, tại hạ cùng các vị đồng đạo vô cùng cảm kích. Khương Sở Hà vẻ mặt như ngọc, ôn hòa mà cười, đối với sự tức giận của Tần Ngọc và những hộ vệ bên cạnh nàng kia, hắn làm như không thấy gì.

Sắc mặt Dương Khai khẽ động, bỗng nhiên liền hiểu rõ mục đích gây náo động của tên Khương Sở Hà này.

Hiển nhiên là hắn muốn dò xét Tế đàn này.

Nhưng nếu một mình hắn đi tới hỏi thăm Tần Ngọc, chưa chắc người ta đã chịu nói. Nhưng bây giờ bị hắn làm như vậy, mọi người đều nhìn vào, Tần Ngọc đâm lao đành phải theo lao, cho dù không muốn nói cũng phải nói.

Ai cũng không muốn chọc cho nhiều người tức giận đó.

Khương Sở Hà này cũng có chút tâm cơ, chỉ có điều thủ đoạn này... hơi hèn hạ.

Võ giả có suy nghĩ giống như Dương Khai không phải số ít, nhưng bởi vì quan hệ đến lợi ích cá nhân cho nên cũng không có vạch trần, ngược lại còn nhìn về phía Tần Ngọc đầy mong đợi.

- Đúng vậy Tần cô nương, nhiều bằng hữu đều ở nơi này như vậy, nếu ngươi biết về Tế đàn này, xin hãy nói cho chúng ta biết một chút đi, chỗ này có nguy hiểm gì không, chúng ta chờ vô cùng cảm kích!

Dưới vô số ánh mắt chăn chú nhìn mình, dường như Tần Ngọc có vẻ không được tự nhiên lắm. Hơn nữa có lẽ do có rất nhiều tiếng ầm ĩ truyền đến, nên nàng liền khẽ ho một trận, lấy khăn tay che miệng lại.

- Thân thể tiểu thư nhà ta từ nhỏ đã có bệnh nhẹ, không nên nói thêm nữa, xin chư vị thứ lỗi! Một hộ vệ Hư Vương tam tầng cảnh khoảng 40, 50 tuổi đứng bên cạnh Tần Ngọc, vẻ mặt lạnh lùng, từ xa ôm quyền nói.

Tần Ngọc đưa tay ra hiệu, nhẹ giọng nói: - Không sao, nếu Khương công tử và chư vị bằng hữu đều muốn biết... vậy thiếp sẽ nói một lời.

Cũng không biết nàng bị bệnh gì, nhìn qua chẳng những buồn bã ỉu xìu, nói một lúc thì hết hơi, khiến người ta không khỏi lo lắng.

Tuy nhiên nghe nàng nguyện ý nói rõ về Tế đàn này, mọi người đều không khỏi phấn chấn, nhìn nàng đầy mong đợi.

- Quả nhiên Tần tiểu thư đã nghe nói về Tế đàn này, Khương mỗ bội phục! Ánh mắt Khương Sở Hà cũng sáng ngời, trước đó hắn cũng chỉ thử một lần mà thôi, không ngờ lại chó ngáp phải ruồi.

Mặt khác, hắn vừa hy vọng Tần Ngọc sẽ nói kỹ một chút, giúp hắn hiểu rõ về Tế đàn này, lại vừa sợ người khác chiếm được tin tức sẽ cạnh tranh với hắn. Trong lúc nhất thời, trong lòng hắn hết sức phức tạp.

- Đây là Thăng Long Đàn... Tần Ngọc chậm rãi nói, ở nơi tầng thứ nhất Ngũ Sắc Bảo Tháp này, toàn trường đều yên tĩnh, chỉ có âm thanh yếu ớt của Tần Ngọc theo gió lan ra: - Có nghĩa là "Cá vượt Long Môn, hóa thân làm rồng"!

- Thời gian Thăng Long Đàn xuất hiện cũng không cố định, hơn nữa vị trí xuất hiện cũng hết sức mơ hồ, có thể ở tầng thứ nhất, cũng có thể ở tầng thứ hai, tầng thứ năm... Nghe đồn đã tồn tại từ thời kỳ thượng cổ, cho nên... cho dù là người Tinh Thần Cung đi vào trong này, muốn nhìn thấy Thăng Long Đàn cũng không dễ dàng.

- Trong điển tịch Tinh Thần Cung ghi lại, tổng cộng Thăng Long Đàn mới chỉ xuất hiện qua tám lần mà thôi... Mỗi một lần xuất hiện đều sẽ có một vài bảo vật quý hiếm hiện thế kèm theo, nếu đạt được một trong số đó có lẽ có thể trở thành "cá vượt Long Môn", tu luyện đến cảnh giới Đế Tôn cũng không phải không có khả năng.

- Cá vượt Long Môn!

- Cảnh giới Đế Tôn!

Rất nhiều võ giả khẽ thốt lên, ánh mắt tỏa sáng.

Đa số võ giả Phong Lâm Thành đều là một nhóm người ở tầng chót nhất, tuy thực lực cũng không tính là quá kém, nhưng bởi vì không có địa vị và chỗ dựa vững chắc, cho nên muốn từ Hư Vương Cảnh tiến thêm một bước mà nói, quả thực khó như lên trời.

Nhưng lời nói của Tần Ngọc lại mang đến cho bọn họ hy vọng, tựa như trước mặt của mình là một đại lộ thênh thang rộng lớn nối thẳng tới chiếc ghế Đế Tôn vậy!