Dương Khai đến Bích Vũ Tông mới bốn tháng, đã vào Cốt Lao hai lần.
Nhưng tình cảnh lại khác nhau rất nhiều, lần đầu tiên là bị bắt, lần thứ hai có thể xem như bị trừng phạt mà thôi.
Hắn và Lưu Tiêm Vân bị nhốt trong một phòng giam, bốn người Chu Nghĩa và Trữ Phi bị nhốt ở một phòng giam khác, ở giữa cách một lối đi nhỏ, mặc dù trong bóng tối, Dương Khai vẫn có thể cảm nhận thấy ánh mắt oán hận từ phía đối diện nhìn qua.
Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ.
Thời khắc này hắn khoanh chân ngồi trên đất ướt lạnh, màu chau chụm lại.
Bích Vũ Tông chỉ sợ là không có cách nào tiếp tục ở lại nữa rồi, hắn và Lưu Viêm Vân vốn dĩ là vì bị ép mới bất đắc dĩ tạm thời gia nhập tông môn này, không hề có cảm giác thuộc về nơi này. Giờ lại xảy ra việc này, Dương Khai không muốn lưu lại ở nơi này nữa.
Tiếp tục lưu lại, nói không chừng một ngày kia lại bị người khác tìm đến cửa gây phiền toái. Dương Khai tự thấy thực lực hiện tại không cao, không phải lần nào cũng may mắn chuyển nguy thành an, chỉ cần một lần ngoài ý muốn, con đường võ đạo sinh nhai của mình e rằng cũng sẽ phải dừng ở đây.
Nhất là sau khi nhìn thấy đám người Diêm Hưu Nhiên và Chu Nghĩa lén lút hàn huyên hồi lâu, sau đó âm thầm nhìn về phía mình cười lạnh rồi rời đi, Dương Khai biết bọn họ chắc chắn đang có âm mưu gì đó, rất có thể muốn dùng thủ đoạn để khiến mình chết ở đây.
Dương Khai cũng không muốn ngồi chờ chết.
Giờ này Biện hộ pháp và Khấu Vũ đều không ở trong tông, chỉ cần bọn họ hành động sạch sẽ một chút, giải quyết hậu quả tốt một chút, chắc chắn sẽ không lộ ra sơ hở gì.
Hơn nữa, cho dù Biện Vũ Tình trở lại, với cá tính vui buồn thất thường của nữ nhân đó, có thể vì mình mà ra mặt hay không cũng không nói chắc được. Nàng khi đó ném mình vào Băng Nhai e là cũng không có lòng tốt gì, đó là một cách để khảo nghiệm tiềm lực của mình!
Nếu mình chết, nàng chắc chắn không quan tâm, nếu mình sống, nàng cũng sẽ có chút coi trọng mình, nhưng đây tuyệt đối không có nghĩa là nàng lương thiện.
Sau khi quyết định chủ ý, Dương Khai liền lén lút liên lạc một vị cường giả chỗ này.
- Tiền bối, tiền bối, tiền bối Ô Mông Xuyên
Dương Khai không ngừng gọi thầm.
Không như dự liệu của hắn, lại không có bất kỳ hồi đáp nào.
Ngày đó khi hắn bị nhốt vào Cốt Lao lần đầu tiên, người tên Ô Mông Xuyên này chủ động tìm tới hắn, nói muốn truyền cho hắn một bộ bí thuật phá giải cấm chế trong cơ thể, chỉ có điều lúc đó hắn không hiểu rõ Bích Vũ Tông, không dám tùy tiện hành sự, sợ bị trở thành quân cờ cho người khác lợi dụng.
Hiện giờ, muốn thoát khỏi Bích Vũ Tông, chỉ có thể nhờ vào năng lực của Ô Mông Xuyên này.
Hắn nếu thật là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, để hắn ra ngoài đại náo một trận tuyệt đối là một lựa chọn tốt. Đến lúc đó Dương Khai và Lưu Tiêm Vân liền có thể thừa lúc rối loạn trốn thoát.
Nhưng bây giờ đối phương lại không có phản ứng, điều này khiến Dương Khai có chút hoài nghi có phải Bích Tông Vũ đã đưa người này đi khỏi hay không, hoặc là đối phương cũng đã chết rồi.
Nhưng hắn cũng không nóng vội, không ngừng thử tiếp.
Cuối cùng, ước chừng sau hai canh giờ, một cỗ dao động thần thức mới khẽ truyền đến, truyền cho Dương Khai một tin niệm.
- Là tiểu tử ngươi, ngươi lại bị nhốt vào rồi sao? Ô Mông Xuyên có vẻ rất ngạc nhiên.
Dương Khai nhếch mép: - Tiền bối đừng chê cười ta, nhưng sao tiền bối thời gian dài như vậy mà không có trả lời, ta còn tưởng tiền bối đã không còn ở chỗ này nữa.
Tiếng cười Ô Mông Xuyên truyền đến: - Mỗi ngày ta có thể khôi phụ lực thần hồn không nhiều lắm, chỉ đủ duy trì nửa canh giờ mà thôi, cho nên không dám tùy tiện vận dụng.
- Thì ra là thế!
Dương Khai khẽ gật đầu, không nghi ngờ hắn.
- Tiểu tử ngươi tìm lão phu có chuyện gì? Có phải đã suy nghĩ xong, muốn cùng lão phu hợp tác? Tâm trạng Ô Mông Xuyên dường như có chút kích động không ngừng, dù sao hắn đã ở đây nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp được một trợ thủ thích hợp, nên không muốn bỏ lỡ.
Nếu bỏ lỡ, hắn có thể còn sống mà trốn thoát hỏi Cốt Lao hay không vẫn là một ẩn số.
Dương Khai trầm ngâm, lên tiếng nói: - Hợp tác không thành vấn đề, ta cũng có thể giúp tiền bối thoát khỏi chỗ này, nhưng Tiền bối có thể cho ta lợi ích gì? Dù sao tiểu tử cũng không thể ra tay không công.
- Ngươi muốn lợi ích gì? Lão phu không dối ngươi, lão phu hiện tại không có thứ gì, dù đáp ứng ngươi, chỉ sợ cũng không thể đưa cho ngươi gì cả, nhưng ngươi nếu tin lão phu, đợi lão phu ra ngoài, ngươi muốn cái gì, lão phu liền có thể cho ngươi thứ đó! Ô Mông Xuyên trầm giọng nói.
Dương Khai bĩu môi, gương mặt không cho rằng như thế: - Tiền bối, thế này đi, người có bí pháp gì tốt một chút, thì truyền cho ta một bộ.
- Muốn bí pháp? Ô Mông Xuyên hỏi ngược một câu, ngay sau đó rơi vào trong trầm mặc.
Dương Khai cũng không nóng vội, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Hắn sở dĩ đưa ra yêu cầu này, cũng chỉ là tùy tiện nói ra thôi, bởi vì cho dù Ô Mông Xuyên không cho hắn thứ gì tốt, hắn muốn sống chỉ có thể lựa chọn hợp tác với hắn, đưa ra yêu cầu cũng là ôm tâm trạng thử một lần, nhưng xét từ sự trầm mặc của đối phương, e là là thực sự có hy vọng.
Điều này làm cho Dương Khai nhận thức được, Ô Mông Xuyên sợ là không kịp rời khỏi nơi này, hơn nữa mình là trợ lực mà hắn không thể thiếu, nếu không thì hắn cũng không suy tính nghiêm túc như vậy.
Muốn định giá đến mức nào? Trong đầu Dương Khai bỗng nhiên nhớ ra một điều, nhưng rất nhanh bị hắn bác bỏ.
Thực lực đối phương cao như vậy, vạn nhất chọc giận hắn, chờ sau khi hắn khôi phụ tự do, việc đầu tiên làm sợ là sẽ đối phó với mình.
Một hồi lâu, Ô Mông Xuyên mới có quyết định, hắn cười quái dị một tiếng, nói: - Được, nếu tiểu tử ngươi muốn bí pháp, lão phu liền truyền cho ngươi một bộ bí thuật lợi hại nhất mà lão phu biết, có bí thuật này tương trợ, ngày sau đạt đến cảnh giới Đế Tôn cũng không phải quá xa vời! Nhanh tiếp nhận đi!
Dứt lời, một cỗ tin niệm như thủy triều tràn vào trong thức hải Dương Khai, Dương Khai buông lỏng phòng ngự thức hải, đón nhận tất cả.
Trong đoạn tin niệm này bao gồm hai bộ bí thuật, trong đó một bộ là bí thuật giải trừ cấm chế bản thân, một bộ khác là thứ tốt mà Ô Mông Xuyên đưa cho Dương Khai.
Dương Khai vội vàng dò xét.
Giọng Ô Mông Xuyên lần nữa truyền đến, mang theo một cảm giác mệt mỏi nói không ra hơi: - Tiểu tử, lão phu toàn bộ trông cậy vào ngươi, mau nhanh chóng giải trừ cấm chế giúp lão phu giải thoát ra.
Sau khi nói xong, hắn liền không có động tĩnh nữa, dường như vừa rồi đã dùng hết năng lượng thần thức hắn đã tích trữ, khi Dương Khai gọi tiếp, hắn không hồi đáp nữa.
Dương Khai lúc này mới bắt đầu dò xét hai bộ bí thuật Ô Mông Xuyên truyền cho mình kia, bí thuật giải trừ cấm chế kia không cần nói, cũng không phải là uyên thâm, Dương Khai chỉ xem sơ lược mấy lần liền có lĩnh ngộ, còn lại chỉ cần dựa theo đường vận công trên bộ bí thuật để điều động lực lượng trong cơ thể, liền có thể dần dần phá đi cấm chế trong cơ thể.
Còn một bộ khác, có một cái tên cực kỳ cổ quái.
Phệ Thiên Chiến Pháp!
Dương Khai không có thời gian đi tìm hiểu tỉ mỉ, chỉ xem xét qua loa.
Không lâu sau, thần sắc của hắn trở nên vô cùng khiếp sợ.
Hắn vốn tưởng rằng Ô Mông Xuyên sẽ tùy tiện lấy một bộ bí thuật để đáp lại yêu cầu của mình, mặc dù miệng hắn nói là truyền thụ bí thuật lợi hại nhất mà hắn biết, nhưng Dương Khai cũng không nghĩ là thật.
Ai vô duyên vô cớ truyền thụ bí thuật lợi hại nhất của mình cho một người xa lạ?
Nhưng bây giờ xem ra lời Ô Mông Xuyên nói có thể là thật.
Bộ Phệ Thiên Chiến Pháp không chỉ là một bộ bí thuật, mà chính xác hơn còn là một bộ công pháp, hơn nữa còn là một bộ công pháp cực kỳ uyên thâm, dùng công pháp này để tu luyện, có thể như Thực Linh Yêu Trùng kia vậy, cắn nuốt toàn bộ linh khí của vật trên thế gian, cưỡng ép cướp đoạt linh khí kia để mình sử dụng, trở nên mạnh mẽ với tốc độ cực nhanh.
Công pháp phân làm nhiều bộ phận, tầng uyên thâm nhất, chính là bao gồm bộ phận của Đế Tôn Cảnh.
Con ngươi Dương Khai như sắp lồi ra ngoài.
Bao gồm Đế Tôn Cảnh, bộ Phệ Thiên Chiến Pháp này chính là công pháp tu luyện chân chính đến Đế Tôn Cảnh, thậm chí cao hơn một tầng, một bộ công pháp có giá trị lớn như vậy, quả thực khó có thể lường được, đặt ở trong Tinh Giới cũng tuyệt đối là bảo vật vô số người đổ máu cướp đoạt.
Sâu trong nội tâm Dương Khai rung động không dứt, mấy lần kiểm tra, xác định bản thân mình nhìn không sai.
Khiếp sợ, đồng thời hắn cũng đầy hồ nghi.
Ô Mông Xuyên sao có thể không chút keo kiệt mà truyền thụ cho mình công pháp cao như vậy? Mặc dù hắn muốn nhờ vả mình, cũng không thể hào phóng như vậy, hắn rốt cuộc đang có dã tâm âm, mưu gì?
Không phải là Dương Khai lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, chỉ là chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy không bình thường.
Hắn âm thầm đoán, bộ công pháp này hoặc là cần người đặc biệt mới có thể tu luyện, hoặc là nếu mình có thể tu luyện, cũng có tai hại lớn!
Nội tâm hắn nghiêng về khả năng phía sau.
Về phần tai hại này rốt cuộc là gì, hắn cũng không thể đoán được.
Tạm thời bỏ qua chuyện Phệ Thiên Chiến Pháp, Dương Khai bắt đầu tìm hiểu bí thuật giải trừ cấm chế kia.
Cấm chế trên người hắn, là do võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh Bàng sư huynh kia hạ, nhất định phải có bí thuật đặc biệt mới có thể giải trừ, nếu miễn cưỡng phá giải, chẳng những có thể bị cấm chế cắn trả, rất có thể sẽ gây nên thương tổn đối với bản thân.
Dương Khai cũng không phải võ giả mới gia nhập, nên vẫn hiểu chút kiến thức thông thường này.
Hắn đã có thời gian dài làm công tác chuẩn bị.
Có thể khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, dựa theo bộ bí thuật mà Ô Mông Xuyên cung cấp kia để vận công, lại chỉ cần chưa đến một canh giò, cấm chế trong cơ thể liền có dấu hiệu buông lỏng, lực lượng bắt đầu từ từ khôi phục và lưu chuyển.
Sự phát hiện này khiến Dương Khai vạn phần kinh ngạc, thầm đoán Ô Mông Xuyên liệu có phải vốn là cao thủ của Bích Vũ Tông hay không, bằng không sao lại có thể thành thục phương pháp giải trừ cấm chế như vậy? Lại có thể truyền thụ phương pháp giải trừ nhanh như vậy?
Nhưng nếu như hắn vốn là cao thủ của Bích Vũ Tông, vậy sao lại bị nhốt vào nơi sâu nhất của Cốt Lao?
Điều này khiến Dương Khai không thể nào hiểu được, hắn cũng không suy nghĩ sâu hơn, giờ này cục diện này, đương nhiên là giải trừ cấm chế càng nhanh càng tốt.
Dao động lực lượng trên người hắn dần dần dâng lên, không giấu được Lưu Tiêm Vân đang ở gần trong gang tấc.
Khi nhận ra điều này, Lưu Tiêm Vân lúc này lấy tay che đôi môi đỏ mọng, khiếp sợ nhìn Dương Khai, không thể tin được hắn có thể mạnh mẽ đánh sâu vào cấm chế mà cường giả Đạo Nguyên Cảnh đã hạ, hơn nữa còn có hiệu quả không tệ.
Để tránh bị người ngoài phát hiện manh mối, Lưu Tiêm Vân chủ động đến trước mặt Dương Khai ngồi xuống khoanh chân, dùng thân hình của mình chắn phía trước Dương Khai.
Nhưng điều này chỉ có thể tạm thời mà thôi.
Khi dao động lực lượng trên người Dương Khai càng lúc càng rõ ràng, đám người Chu Nghĩa bị nhốt ở phía đối diện rốt cục cũng có phát giác.
Từng người rối rít bò dậy, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Dương Khai. Dương Khai đến Bích Vũ Tông mới bốn tháng, đã vào Cốt Lao hai lần.
Nhưng tình cảnh lại khác nhau rất nhiều, lần đầu tiên là bị bắt, lần thứ hai có thể xem như bị trừng phạt mà thôi.
Hắn và Lưu Tiêm Vân bị nhốt trong một phòng giam, bốn người Chu Nghĩa và Trữ Phi bị nhốt ở một phòng giam khác, ở giữa cách một lối đi nhỏ, mặc dù trong bóng tối, Dương Khai vẫn có thể cảm nhận thấy ánh mắt oán hận từ phía đối diện nhìn qua.
Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ.
Thời khắc này hắn khoanh chân ngồi trên đất ướt lạnh, màu chau chụm lại.
Bích Vũ Tông chỉ sợ là không có cách nào tiếp tục ở lại nữa rồi, hắn và Lưu Viêm Vân vốn dĩ là vì bị ép mới bất đắc dĩ tạm thời gia nhập tông môn này, không hề có cảm giác thuộc về nơi này. Giờ lại xảy ra việc này, Dương Khai không muốn lưu lại ở nơi này nữa.
Tiếp tục lưu lại, nói không chừng một ngày kia lại bị người khác tìm đến cửa gây phiền toái. Dương Khai tự thấy thực lực hiện tại không cao, không phải lần nào cũng may mắn chuyển nguy thành an, chỉ cần một lần ngoài ý muốn, con đường võ đạo sinh nhai của mình e rằng cũng sẽ phải dừng ở đây.
Nhất là sau khi nhìn thấy đám người Diêm Hưu Nhiên và Chu Nghĩa lén lút hàn huyên hồi lâu, sau đó âm thầm nhìn về phía mình cười lạnh rồi rời đi, Dương Khai biết bọn họ chắc chắn đang có âm mưu gì đó, rất có thể muốn dùng thủ đoạn để khiến mình chết ở đây.
Dương Khai cũng không muốn ngồi chờ chết.
Giờ này Biện hộ pháp và Khấu Vũ đều không ở trong tông, chỉ cần bọn họ hành động sạch sẽ một chút, giải quyết hậu quả tốt một chút, chắc chắn sẽ không lộ ra sơ hở gì.
Hơn nữa, cho dù Biện Vũ Tình trở lại, với cá tính vui buồn thất thường của nữ nhân đó, có thể vì mình mà ra mặt hay không cũng không nói chắc được. Nàng khi đó ném mình vào Băng Nhai e là cũng không có lòng tốt gì, đó là một cách để khảo nghiệm tiềm lực của mình!
Nếu mình chết, nàng chắc chắn không quan tâm, nếu mình sống, nàng cũng sẽ có chút coi trọng mình, nhưng đây tuyệt đối không có nghĩa là nàng lương thiện.
Sau khi quyết định chủ ý, Dương Khai liền lén lút liên lạc một vị cường giả chỗ này.
- Tiền bối, tiền bối, tiền bối Ô Mông Xuyên
Dương Khai không ngừng gọi thầm.
Không như dự liệu của hắn, lại không có bất kỳ hồi đáp nào.
Ngày đó khi hắn bị nhốt vào Cốt Lao lần đầu tiên, người tên Ô Mông Xuyên này chủ động tìm tới hắn, nói muốn truyền cho hắn một bộ bí thuật phá giải cấm chế trong cơ thể, chỉ có điều lúc đó hắn không hiểu rõ Bích Vũ Tông, không dám tùy tiện hành sự, sợ bị trở thành quân cờ cho người khác lợi dụng.
Hiện giờ, muốn thoát khỏi Bích Vũ Tông, chỉ có thể nhờ vào năng lực của Ô Mông Xuyên này.
Hắn nếu thật là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, để hắn ra ngoài đại náo một trận tuyệt đối là một lựa chọn tốt. Đến lúc đó Dương Khai và Lưu Tiêm Vân liền có thể thừa lúc rối loạn trốn thoát.
Nhưng bây giờ đối phương lại không có phản ứng, điều này khiến Dương Khai có chút hoài nghi có phải Bích Tông Vũ đã đưa người này đi khỏi hay không, hoặc là đối phương cũng đã chết rồi.
Nhưng hắn cũng không nóng vội, không ngừng thử tiếp.
Cuối cùng, ước chừng sau hai canh giờ, một cỗ dao động thần thức mới khẽ truyền đến, truyền cho Dương Khai một tin niệm.
- Là tiểu tử ngươi, ngươi lại bị nhốt vào rồi sao? Ô Mông Xuyên có vẻ rất ngạc nhiên.
Dương Khai nhếch mép: - Tiền bối đừng chê cười ta, nhưng sao tiền bối thời gian dài như vậy mà không có trả lời, ta còn tưởng tiền bối đã không còn ở chỗ này nữa.
Tiếng cười Ô Mông Xuyên truyền đến: - Mỗi ngày ta có thể khôi phụ lực thần hồn không nhiều lắm, chỉ đủ duy trì nửa canh giờ mà thôi, cho nên không dám tùy tiện vận dụng.
- Thì ra là thế!
Dương Khai khẽ gật đầu, không nghi ngờ hắn.
- Tiểu tử ngươi tìm lão phu có chuyện gì? Có phải đã suy nghĩ xong, muốn cùng lão phu hợp tác? Tâm trạng Ô Mông Xuyên dường như có chút kích động không ngừng, dù sao hắn đã ở đây nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng gặp được một trợ thủ thích hợp, nên không muốn bỏ lỡ.
Nếu bỏ lỡ, hắn có thể còn sống mà trốn thoát hỏi Cốt Lao hay không vẫn là một ẩn số.
Dương Khai trầm ngâm, lên tiếng nói: - Hợp tác không thành vấn đề, ta cũng có thể giúp tiền bối thoát khỏi chỗ này, nhưng Tiền bối có thể cho ta lợi ích gì? Dù sao tiểu tử cũng không thể ra tay không công.
- Ngươi muốn lợi ích gì? Lão phu không dối ngươi, lão phu hiện tại không có thứ gì, dù đáp ứng ngươi, chỉ sợ cũng không thể đưa cho ngươi gì cả, nhưng ngươi nếu tin lão phu, đợi lão phu ra ngoài, ngươi muốn cái gì, lão phu liền có thể cho ngươi thứ đó! Ô Mông Xuyên trầm giọng nói.
Dương Khai bĩu môi, gương mặt không cho rằng như thế: - Tiền bối, thế này đi, người có bí pháp gì tốt một chút, thì truyền cho ta một bộ.
- Muốn bí pháp? Ô Mông Xuyên hỏi ngược một câu, ngay sau đó rơi vào trong trầm mặc.
Dương Khai cũng không nóng vội, chỉ là lẳng lặng chờ đợi.
Hắn sở dĩ đưa ra yêu cầu này, cũng chỉ là tùy tiện nói ra thôi, bởi vì cho dù Ô Mông Xuyên không cho hắn thứ gì tốt, hắn muốn sống chỉ có thể lựa chọn hợp tác với hắn, đưa ra yêu cầu cũng là ôm tâm trạng thử một lần, nhưng xét từ sự trầm mặc của đối phương, e là là thực sự có hy vọng.
Điều này làm cho Dương Khai nhận thức được, Ô Mông Xuyên sợ là không kịp rời khỏi nơi này, hơn nữa mình là trợ lực mà hắn không thể thiếu, nếu không thì hắn cũng không suy tính nghiêm túc như vậy.
Muốn định giá đến mức nào? Trong đầu Dương Khai bỗng nhiên nhớ ra một điều, nhưng rất nhanh bị hắn bác bỏ.
Thực lực đối phương cao như vậy, vạn nhất chọc giận hắn, chờ sau khi hắn khôi phụ tự do, việc đầu tiên làm sợ là sẽ đối phó với mình.
Một hồi lâu, Ô Mông Xuyên mới có quyết định, hắn cười quái dị một tiếng, nói: - Được, nếu tiểu tử ngươi muốn bí pháp, lão phu liền truyền cho ngươi một bộ bí thuật lợi hại nhất mà lão phu biết, có bí thuật này tương trợ, ngày sau đạt đến cảnh giới Đế Tôn cũng không phải quá xa vời! Nhanh tiếp nhận đi!
Dứt lời, một cỗ tin niệm như thủy triều tràn vào trong thức hải Dương Khai, Dương Khai buông lỏng phòng ngự thức hải, đón nhận tất cả.
Trong đoạn tin niệm này bao gồm hai bộ bí thuật, trong đó một bộ là bí thuật giải trừ cấm chế bản thân, một bộ khác là thứ tốt mà Ô Mông Xuyên đưa cho Dương Khai.
Dương Khai vội vàng dò xét.
Giọng Ô Mông Xuyên lần nữa truyền đến, mang theo một cảm giác mệt mỏi nói không ra hơi: - Tiểu tử, lão phu toàn bộ trông cậy vào ngươi, mau nhanh chóng giải trừ cấm chế giúp lão phu giải thoát ra.
Sau khi nói xong, hắn liền không có động tĩnh nữa, dường như vừa rồi đã dùng hết năng lượng thần thức hắn đã tích trữ, khi Dương Khai gọi tiếp, hắn không hồi đáp nữa.
Dương Khai lúc này mới bắt đầu dò xét hai bộ bí thuật Ô Mông Xuyên truyền cho mình kia, bí thuật giải trừ cấm chế kia không cần nói, cũng không phải là uyên thâm, Dương Khai chỉ xem sơ lược mấy lần liền có lĩnh ngộ, còn lại chỉ cần dựa theo đường vận công trên bộ bí thuật để điều động lực lượng trong cơ thể, liền có thể dần dần phá đi cấm chế trong cơ thể.
Còn một bộ khác, có một cái tên cực kỳ cổ quái.
Phệ Thiên Chiến Pháp!
Dương Khai không có thời gian đi tìm hiểu tỉ mỉ, chỉ xem xét qua loa.
Không lâu sau, thần sắc của hắn trở nên vô cùng khiếp sợ.
Hắn vốn tưởng rằng Ô Mông Xuyên sẽ tùy tiện lấy một bộ bí thuật để đáp lại yêu cầu của mình, mặc dù miệng hắn nói là truyền thụ bí thuật lợi hại nhất mà hắn biết, nhưng Dương Khai cũng không nghĩ là thật.
Ai vô duyên vô cớ truyền thụ bí thuật lợi hại nhất của mình cho một người xa lạ?
Nhưng bây giờ xem ra lời Ô Mông Xuyên nói có thể là thật.
Bộ Phệ Thiên Chiến Pháp không chỉ là một bộ bí thuật, mà chính xác hơn còn là một bộ công pháp, hơn nữa còn là một bộ công pháp cực kỳ uyên thâm, dùng công pháp này để tu luyện, có thể như Thực Linh Yêu Trùng kia vậy, cắn nuốt toàn bộ linh khí của vật trên thế gian, cưỡng ép cướp đoạt linh khí kia để mình sử dụng, trở nên mạnh mẽ với tốc độ cực nhanh.
Công pháp phân làm nhiều bộ phận, tầng uyên thâm nhất, chính là bao gồm bộ phận của Đế Tôn Cảnh.
Con ngươi Dương Khai như sắp lồi ra ngoài.
Bao gồm Đế Tôn Cảnh, bộ Phệ Thiên Chiến Pháp này chính là công pháp tu luyện chân chính đến Đế Tôn Cảnh, thậm chí cao hơn một tầng, một bộ công pháp có giá trị lớn như vậy, quả thực khó có thể lường được, đặt ở trong Tinh Giới cũng tuyệt đối là bảo vật vô số người đổ máu cướp đoạt.
Sâu trong nội tâm Dương Khai rung động không dứt, mấy lần kiểm tra, xác định bản thân mình nhìn không sai.
Khiếp sợ, đồng thời hắn cũng đầy hồ nghi.
Ô Mông Xuyên sao có thể không chút keo kiệt mà truyền thụ cho mình công pháp cao như vậy? Mặc dù hắn muốn nhờ vả mình, cũng không thể hào phóng như vậy, hắn rốt cuộc đang có dã tâm âm, mưu gì?
Không phải là Dương Khai lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, chỉ là chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy không bình thường.
Hắn âm thầm đoán, bộ công pháp này hoặc là cần người đặc biệt mới có thể tu luyện, hoặc là nếu mình có thể tu luyện, cũng có tai hại lớn!
Nội tâm hắn nghiêng về khả năng phía sau.
Về phần tai hại này rốt cuộc là gì, hắn cũng không thể đoán được.
Tạm thời bỏ qua chuyện Phệ Thiên Chiến Pháp, Dương Khai bắt đầu tìm hiểu bí thuật giải trừ cấm chế kia.
Cấm chế trên người hắn, là do võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh Bàng sư huynh kia hạ, nhất định phải có bí thuật đặc biệt mới có thể giải trừ, nếu miễn cưỡng phá giải, chẳng những có thể bị cấm chế cắn trả, rất có thể sẽ gây nên thương tổn đối với bản thân.
Dương Khai cũng không phải võ giả mới gia nhập, nên vẫn hiểu chút kiến thức thông thường này.
Hắn đã có thời gian dài làm công tác chuẩn bị.
Có thể khiến cho hắn không nghĩ tới chính là, dựa theo bộ bí thuật mà Ô Mông Xuyên cung cấp kia để vận công, lại chỉ cần chưa đến một canh giò, cấm chế trong cơ thể liền có dấu hiệu buông lỏng, lực lượng bắt đầu từ từ khôi phục và lưu chuyển.
Sự phát hiện này khiến Dương Khai vạn phần kinh ngạc, thầm đoán Ô Mông Xuyên liệu có phải vốn là cao thủ của Bích Vũ Tông hay không, bằng không sao lại có thể thành thục phương pháp giải trừ cấm chế như vậy? Lại có thể truyền thụ phương pháp giải trừ nhanh như vậy?
Nhưng nếu như hắn vốn là cao thủ của Bích Vũ Tông, vậy sao lại bị nhốt vào nơi sâu nhất của Cốt Lao?
Điều này khiến Dương Khai không thể nào hiểu được, hắn cũng không suy nghĩ sâu hơn, giờ này cục diện này, đương nhiên là giải trừ cấm chế càng nhanh càng tốt.
Dao động lực lượng trên người hắn dần dần dâng lên, không giấu được Lưu Tiêm Vân đang ở gần trong gang tấc.
Khi nhận ra điều này, Lưu Tiêm Vân lúc này lấy tay che đôi môi đỏ mọng, khiếp sợ nhìn Dương Khai, không thể tin được hắn có thể mạnh mẽ đánh sâu vào cấm chế mà cường giả Đạo Nguyên Cảnh đã hạ, hơn nữa còn có hiệu quả không tệ.
Để tránh bị người ngoài phát hiện manh mối, Lưu Tiêm Vân chủ động đến trước mặt Dương Khai ngồi xuống khoanh chân, dùng thân hình của mình chắn phía trước Dương Khai.
Nhưng điều này chỉ có thể tạm thời mà thôi.
Khi dao động lực lượng trên người Dương Khai càng lúc càng rõ ràng, đám người Chu Nghĩa bị nhốt ở phía đối diện rốt cục cũng có phát giác.
Từng người rối rít bò dậy, sau đó nghi ngờ nhìn về phía Dương Khai.