Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1893: Có muốn thử không




Phường thị vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, tuy vị trí Dương Khai thuê cửa hàng vắng vẻ, nhưng vừa xảy ra chuyện đã có vô số võ giả tới xem.

Người tới sau không rõ đầu đuôi, chỉ thấy bộ dáng thê thảm của võ giả họ Tưởng kia, đoán được tương lai đen tối của hắn, trong lúc nhất thời lòng khó chịu, đều trợn mắt với Dương Khai, phảng phất như Dương Khai quả thật là một luyện đan sư tài nghệ không đủ lại dám ra đây làm hại đồng môn.

Đương nhiên cũng có người biết chuyện bên trong không đơn giản như vậy, nhưng trong Bích Vũ Tông, tình cảm giữa các đệ tử đạm bạc, lại không ai có giao tình gì với Dương Khai, đương nhiên không ra mặt giùm hắn, vô duyên vô cớ chuốc lấy phiền phức.

Dương Khai quan sát, biết rằng nếu hôm nay không xử lý tốt chuyện này, sau này mình đừng mơ ở đây luyện đan kiếm nguyên tinh nữa, luyện không luyện đan thật ra cũng không sao, chỉ sợ đối phương còn âm mưu nào đó.

- Các ngươi... các ngươi có chứng cớ chứng minh vị Tưởng sư huynh này tẩu hỏa nhập ma là vì linh đan do Dương huynh luyện chế sao?

Lưu Tiêm Vân cắn răng hỏi, bất quá lần chất vấn này có vẻ tái nhợt vô lực.

Trữ Phi cười lạnh: - Tưởng sư đệ người còn ở chỗ này, còn cần gì chứng cớ?

Lưu Tiêm Vân nhất thời không biết nói gì, lo lắng nhìn Dương Khai.

Dương Khai trầm ngâm, mở miệng nói: - Năm ngày trước, vị Tưởng sư huynh này cầu ta luyện chế Hoàng Cấp Huyết Dương đan, loại linh đan có tác dụng bổ sung khí huyết lực, có lẽ có quan hệ với bí thuật Tưởng sư huynh tu luyện. Lúc đó ta đưa hắn bốn viên linh đan, xin hỏi còn thừa lại viên nào không? Nếu còn thừa linh đan, tìm đại sư luyện đan trong tông môn kiểm nghiệm là biết linh đan rốt cuộc có vấn đề hay không.

Lưu Tiêm Vân sáng mắt, phấn chấn nói: - Đúng vậy, nếu còn thừa linh đan, tìm người nghiệm chứng là được?

Trữ Phi hừ nói: - Linh đan đã bị Tưởng sư đệ uống hết, ngươi bảo ta tìm như thế nào?

Dương Khai không buông tha:

- Trữ sư huynh nói như thế, vậy là hoàn toàn không có chứng cớ, là đơn thuần bêu xấu ta, vậy cũng không có biện pháp, thứ cho sư đệ không phụng bồi, chư vị sư huynh đi thong thả, chờ các ngươi tìm được chứng cớ trở lại lý luận với ta cũng không muộn.

Nói xong, Dương Khai xoay người định vào cửa hàng.

Đối phương rõ ràng là muốn gây chuyện, Dương Khai không rảnh dây dưa với họ.

- Còn muốn chạy! Ngươi muốn trốn sao? Trữ Phi vừa thấy thái độ của Dương Khai, lập tức giận tím mặt, quát lên: - Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ngươi hại Tưởng sư đệ thành bộ dạng như vậy lại muốn bỏ đi? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Dương Khai quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Trữ Phi, lạnh lùng nói: - Vậy Trữ sư huynh cảm thấy phải làm thế nào?

- Theo ta tới gặp Chúc hộ pháp chịu tội! Trữ Phi quát.

- Nực cười, ta là môn hạ Biện hộ pháp, cho dù có xử phạt cũng là chuyện của Biện hộ pháp, sao lại tới phiên Chúc hộ pháp?

- Thật can đảm, dám bất kính với hộ pháp đại nhân! Mới nhập môn đã lớn lối như thế, ngày sau còn cao đến đâu? Sư huynh phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết phải làm sư đệ như thế nào cho đúng!

Trữ Phi vốn muốn gây hấn, giờ đã có lý do xuất thủ, sao có thể nhịn? Vừa nói vừa lắc mình tới trước mặt Dương Khai, thân như du long, đưa tay chộp lấy Dương Khai.

Uy năng vực tràng Hư Vương Cảnh tràn ra, hoàn toàn bao phủ Dương Khai, phảng phất có thể giam cầm hoàn toàn không gian quanh người hắn, làm cho không gian trở nên đặc lại, hành động bất tiện.

Dương Khai mi mắt co rụt lại, cũng thúc giục vực tràng của mình, ngăn cản áp chế, cùng lúc đó, ánh sáng vàng lóe lên trên tay, mấy chục đạo Kim Huyết Ti hiện ra, hóa thành một đạo trường tiên Kim huyết, quất tới Trữ Phi.

Không gian như bị xé rách, Kim Huyết Ti sáng vàng rực rỡ tích chứa khí huyết lực cuồng bạo, như biến thành một con rắn độc dữ tợn, xen lẫn uy thế không có gì sánh kịp, làm người ta không dám vọng động.

Trữ Phi hoảng sợ.

Hắn vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một sư đệ mới nhập môn Hư Vương lưỡng tầng cảnh, với trình độ Hư Vương tam tầng cảnh của mình chẳng phải dễ như bỡn? Không ngờ Dương Khai vừa ra tay đã cảm thấy có điểm không đúng.

Vực tràng của đối phương chẳng những không kém mình, ngược lại còn cường đại hơn, làm cho vực tràng của mình không còn tác dụng gì.

Mà một kích của hắn tích chứa uy lực mạnh liệt nói lên nguyên lực trong cơ thể sư đệ này cuồn cuộn, nếu không cách biệt một tầng tiểu cảnh giới, mình căn bản không có chút áp lực với hắn.

Kim Huyết Ti quất tới, Trữ Phi thấy lạnh cả người, hắn không hề nghĩ ngợi, vội vàng thu tay lại, cong ngón tay, một bí bảo như cái gương xuất hiện, ánh sáng hiện ra, từ trong gương bắn ra ánh sáng đen trùm tới Kim Huyết Ti tiên, cùng lúc đó, tạo thành một phòng ngự hình nón ngay trước mặt.

Ba...

Một tiếng vang nhỏ, Kim Huyết Ti tiên quất vào mặt gương, bị đẩy sang một bên, không thể làm Trữ Phi bị thương.

Gương này có thể dời công kích đi?

Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn như thế...

Dương Khai cười gằn.

Kim Huyết Ti tiên bị dời đi chợt vặn vẹo, biến thành một con mãng xà màu vàng, mãng xà hai mắt đỏ thẫm, răng nanh lởm chởm, há miệng to như chậu máu, với tốc độ cực nhanh quấn quanh lấy Trữ Phi, chớp mắt đã quấn 7, 8 vòng, sau đó cắn vào cổ hắn.

Trữ Phi kêu lên sợ hãi, hắn chưa kịp phản ứng, Dương Khai đã lao tới, cả người tới sát mặt Trữ Phi, quyền phải nâng lên, trên nắm tay lóe lên hào quang năm màu, rơi xuống mặt Trữ Phi như kinh thiên cự chùy.

Trữ Phi muốn phản kháng, lại hoảng sợ phát hiện trước mặt Dương Khai mình không hề có lực phản kháng, bí thuật mãng xà màu vàng của đối phương vô cùng quỷ dị, vực tràng vô cùng tinh thuần áp chế, làm hắn ngay cả nhúc nhích cũng không được.

Oanh...

Một tiếng vang nặng nề, Trữ Phi bị đập bay lên giữa không trung lăn lộn mấy vòng, rầm rầm rơi xuống đất.

Xung quanh ồ lên! Mỗi người chấn động mãnh liệt, trợn mắt há mồm nhìn trận chiến.

Cuộc chiến giữa Dương Khai và Trữ Phi xảy ra nhanh, kết thúc càng nhanh, gần như trong một cái nháy mắt mà thôi, nhanh đến độ Lưu Tiêm Vân muốn xuất thủ tương trợ cũng không kịp, cho tới lúc này, Lưu Tiêm Vân mới trong tư thế công kích, nhưng Trữ Phi đã bị đánh bay.

Nàng hoàn toàn không có cơ hội nhúng tay!

Tâm hồn thiếu nữ rung động, đôi mắt run run nhìn Dương Khai, nàng kinh hãi phát hiện, so với lúc gặp hắn trong thông đạo Tinh Quang, tên này không chỉ mạnh hơn một bậc!

Nàng chưa từng hoài nghi Dương Khai không phải đối thủ của Trữ Phi, dù sao hắn ở trong thông đạo Tinh Quang đã làm Doãn Nhạc Sinh chịu nhiều thua thiệt.

Tuy Trữ Phi cũng là Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng lực lượng trong cơ thể chắc chắn chưa chuyển hóa hoàn toàn thành nguyên lực, không thể so với Doãn Nhạc Sinh.

Dương Khai có thể chặn họng Doãn Nhạc Sinh, thắng Trữ Phi đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng nàng lại không ngờ Dương Khai lại thắng dễ dàng như thế.

Đối thủ dù gì cũng là một Hư Vương tam tầng cảnh a? Nói hắn là Phản Hư tam tầng cảnh chắc người ta cũng tin.

Nam nhân này thật sự tới từ Tinh Vực hạ diện sao? Nếu không gặp hắn trong thông đạo Tinh Quang, Lưu Tiêm Vân không thể tin nổi chuyện này.

Lưu Tiêm Vân rung động, nhóm đệ tử Bích Vũ Tông đứng xem cũng há hốc mồm.

Nhất là những võ giả biết Dương Khai còn là một luyện đan sư, quả thực không thể tin vào mắt mình!

Phải biết, tuy rằng luyện đan sư cũng tu luyện, nhưng bởi vì phần lớn thời gian tiêu hao cho thuật luyện đan, cho nên tu vi luyện đan sư không cao lắm.

Dương Khai có thể luyện chế linh đan cấp Hư Vương, bản thân lại là võ giả Hư Vương Cảnh cũng đủ khó tin rồi, mà hắn lại với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thoải mái nghiền ép một sư huynh Hư Vương tam tầng cảnh!

Không sai, cảnh tượng trước mắt, dùng hai chữ nghiền ép để hình dung cũng không ngoa.

Biểu hiện của Dương Khai như khai sáng tầm mắt của bọn họ!

Một đệ tử có chiến lực hung hãn như này, có thể nghiền ép đối thủ vượt cấp, còn tinh thông thuật luyện đan, muốn không được coi trọng cũng khó a, nhóm đệ tử Bích Vũ Tông đang vây xem nhìn Dương Khai, có thể đoán được, sau ngày hôm nay nhất định hắn sẽ được tông môn chú ý, được mạnh mẽ bồi dưỡng, về chuyện đả thương sư huynh... trong Bích Vũ Tông này, có thể tính là một chuyện sao?

Đã có không ít người đang suy tính làm thế nào để tạo quan hệ với Dương Khai, để sau này hắn thăng quan tiến chức như diều gặp gió mình còn có thể húp chút cháo.

Hai võ giả Hư Vương Cảnh đi theo Trữ Phi mặt mũi trắng bệch.

Lúc Trữ Phi và Dương Khai động thủ, chúng cũng như Lưu Tiêm Vân, muốn lên trợ trận, nhưng trong chớp mắt, Trữ Phi đã sưng mặt sưng mũi nằm trên đất, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của chúng.

Theo chúng tưởng tượng thì Dương Khai sẽ bị Trữ Phi hung hăng dạy dỗ một trận, sau đó cầu xin tha thứ, sau đó bọn họ muốn làm gì thì làm...

Nhưng thực tế tàn khốc làm bọn họ gần như mất khả năng suy nghĩ.

Ánh mắt sắc bén của Dương Khai nhìn đến đây, hai người không tự chủ được lui về sau một bước.

Hai người bọn họ một là Hư Vương nhất tầng cảnh, một là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, liên thủ cũng không phải đối thủ của Trữ Phi, nào dám khiêu khích Dương Khai?

Cũng may Dương Khai không định gây phiền toái cho bọn họ, mà từng bước một đi tới trước mặt Trữ Phi, hí mắt cười nói: - Trữ sư huynh, không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta coi như đã quen biết, có thể hảo hảo nói chuyện một chút -- về chuyện vị Tưởng sư huynh này tẩu hỏa nhập ma.

Trữ Phi vừa nghe, nào dám tiếp tục nằm giả chết, vội vàng nhảy dựng lên, ngoài mạnh trong yếu quát lên: - Ngươi muốn làm cái gì?

- Sư huynh nói đùa, sư đệ mới đến, nào dám làm gì sư huynh? Ân, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện một chút mà thôi. Dương Khai cười rất thân thiện, nhưng nụ cười kia trong mắt Trữ Phi lại giống lệ quỷ làm người ta sợ hãi.

Vừa nói, Dương Khai vừa siết quả đấm, khớp xương kêu răng rắc.

Trữ Phi sắc mặt tái nhợt, hốc mắt còn máu ứ đọng, con mắt sưng lên, oán độc nói: - Lần này ta nhận gặp hạn, bất quá ngươi đừng có được voi đòi tiên!

- Được voi đòi tiên? Dương Khai lạnh lung, - Sư huynh vô cớ nhục mạ danh dự luyện đan sư của ta, chuyện hôm nay mà không giải quyết, ngươi nói sau này làm sao ta luyện đan tiếp đây?

- Vậy ngươi muốn như thế nào? Trữ Phi cắn răng hỏi. Phường thị vô cùng náo nhiệt, người đến người đi, tuy vị trí Dương Khai thuê cửa hàng vắng vẻ, nhưng vừa xảy ra chuyện đã có vô số võ giả tới xem.

Người tới sau không rõ đầu đuôi, chỉ thấy bộ dáng thê thảm của võ giả họ Tưởng kia, đoán được tương lai đen tối của hắn, trong lúc nhất thời lòng khó chịu, đều trợn mắt với Dương Khai, phảng phất như Dương Khai quả thật là một luyện đan sư tài nghệ không đủ lại dám ra đây làm hại đồng môn.

Đương nhiên cũng có người biết chuyện bên trong không đơn giản như vậy, nhưng trong Bích Vũ Tông, tình cảm giữa các đệ tử đạm bạc, lại không ai có giao tình gì với Dương Khai, đương nhiên không ra mặt giùm hắn, vô duyên vô cớ chuốc lấy phiền phức.

Dương Khai quan sát, biết rằng nếu hôm nay không xử lý tốt chuyện này, sau này mình đừng mơ ở đây luyện đan kiếm nguyên tinh nữa, luyện không luyện đan thật ra cũng không sao, chỉ sợ đối phương còn âm mưu nào đó.

- Các ngươi... các ngươi có chứng cớ chứng minh vị Tưởng sư huynh này tẩu hỏa nhập ma là vì linh đan do Dương huynh luyện chế sao?

Lưu Tiêm Vân cắn răng hỏi, bất quá lần chất vấn này có vẻ tái nhợt vô lực.

Trữ Phi cười lạnh: - Tưởng sư đệ người còn ở chỗ này, còn cần gì chứng cớ?

Lưu Tiêm Vân nhất thời không biết nói gì, lo lắng nhìn Dương Khai.

Dương Khai trầm ngâm, mở miệng nói: - Năm ngày trước, vị Tưởng sư huynh này cầu ta luyện chế Hoàng Cấp Huyết Dương đan, loại linh đan có tác dụng bổ sung khí huyết lực, có lẽ có quan hệ với bí thuật Tưởng sư huynh tu luyện. Lúc đó ta đưa hắn bốn viên linh đan, xin hỏi còn thừa lại viên nào không? Nếu còn thừa linh đan, tìm đại sư luyện đan trong tông môn kiểm nghiệm là biết linh đan rốt cuộc có vấn đề hay không.

Lưu Tiêm Vân sáng mắt, phấn chấn nói: - Đúng vậy, nếu còn thừa linh đan, tìm người nghiệm chứng là được?

Trữ Phi hừ nói: - Linh đan đã bị Tưởng sư đệ uống hết, ngươi bảo ta tìm như thế nào?

Dương Khai không buông tha:

- Trữ sư huynh nói như thế, vậy là hoàn toàn không có chứng cớ, là đơn thuần bêu xấu ta, vậy cũng không có biện pháp, thứ cho sư đệ không phụng bồi, chư vị sư huynh đi thong thả, chờ các ngươi tìm được chứng cớ trở lại lý luận với ta cũng không muộn.

Nói xong, Dương Khai xoay người định vào cửa hàng.

Đối phương rõ ràng là muốn gây chuyện, Dương Khai không rảnh dây dưa với họ.

- Còn muốn chạy! Ngươi muốn trốn sao? Trữ Phi vừa thấy thái độ của Dương Khai, lập tức giận tím mặt, quát lên: - Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, ngươi hại Tưởng sư đệ thành bộ dạng như vậy lại muốn bỏ đi? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Dương Khai quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn Trữ Phi, lạnh lùng nói: - Vậy Trữ sư huynh cảm thấy phải làm thế nào?

- Theo ta tới gặp Chúc hộ pháp chịu tội! Trữ Phi quát.

- Nực cười, ta là môn hạ Biện hộ pháp, cho dù có xử phạt cũng là chuyện của Biện hộ pháp, sao lại tới phiên Chúc hộ pháp?

- Thật can đảm, dám bất kính với hộ pháp đại nhân! Mới nhập môn đã lớn lối như thế, ngày sau còn cao đến đâu? Sư huynh phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, cho ngươi biết phải làm sư đệ như thế nào cho đúng!

Trữ Phi vốn muốn gây hấn, giờ đã có lý do xuất thủ, sao có thể nhịn? Vừa nói vừa lắc mình tới trước mặt Dương Khai, thân như du long, đưa tay chộp lấy Dương Khai.

Uy năng vực tràng Hư Vương Cảnh tràn ra, hoàn toàn bao phủ Dương Khai, phảng phất có thể giam cầm hoàn toàn không gian quanh người hắn, làm cho không gian trở nên đặc lại, hành động bất tiện.

Dương Khai mi mắt co rụt lại, cũng thúc giục vực tràng của mình, ngăn cản áp chế, cùng lúc đó, ánh sáng vàng lóe lên trên tay, mấy chục đạo Kim Huyết Ti hiện ra, hóa thành một đạo trường tiên Kim huyết, quất tới Trữ Phi.

Không gian như bị xé rách, Kim Huyết Ti sáng vàng rực rỡ tích chứa khí huyết lực cuồng bạo, như biến thành một con rắn độc dữ tợn, xen lẫn uy thế không có gì sánh kịp, làm người ta không dám vọng động.

Trữ Phi hoảng sợ.

Hắn vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một sư đệ mới nhập môn Hư Vương lưỡng tầng cảnh, với trình độ Hư Vương tam tầng cảnh của mình chẳng phải dễ như bỡn? Không ngờ Dương Khai vừa ra tay đã cảm thấy có điểm không đúng.

Vực tràng của đối phương chẳng những không kém mình, ngược lại còn cường đại hơn, làm cho vực tràng của mình không còn tác dụng gì.

Mà một kích của hắn tích chứa uy lực mạnh liệt nói lên nguyên lực trong cơ thể sư đệ này cuồn cuộn, nếu không cách biệt một tầng tiểu cảnh giới, mình căn bản không có chút áp lực với hắn.

Kim Huyết Ti quất tới, Trữ Phi thấy lạnh cả người, hắn không hề nghĩ ngợi, vội vàng thu tay lại, cong ngón tay, một bí bảo như cái gương xuất hiện, ánh sáng hiện ra, từ trong gương bắn ra ánh sáng đen trùm tới Kim Huyết Ti tiên, cùng lúc đó, tạo thành một phòng ngự hình nón ngay trước mặt.

Ba...

Một tiếng vang nhỏ, Kim Huyết Ti tiên quất vào mặt gương, bị đẩy sang một bên, không thể làm Trữ Phi bị thương.

Gương này có thể dời công kích đi?

Nhưng nếu chỉ vẻn vẹn như thế...

Dương Khai cười gằn.

Kim Huyết Ti tiên bị dời đi chợt vặn vẹo, biến thành một con mãng xà màu vàng, mãng xà hai mắt đỏ thẫm, răng nanh lởm chởm, há miệng to như chậu máu, với tốc độ cực nhanh quấn quanh lấy Trữ Phi, chớp mắt đã quấn 7, 8 vòng, sau đó cắn vào cổ hắn.

Trữ Phi kêu lên sợ hãi, hắn chưa kịp phản ứng, Dương Khai đã lao tới, cả người tới sát mặt Trữ Phi, quyền phải nâng lên, trên nắm tay lóe lên hào quang năm màu, rơi xuống mặt Trữ Phi như kinh thiên cự chùy.

Trữ Phi muốn phản kháng, lại hoảng sợ phát hiện trước mặt Dương Khai mình không hề có lực phản kháng, bí thuật mãng xà màu vàng của đối phương vô cùng quỷ dị, vực tràng vô cùng tinh thuần áp chế, làm hắn ngay cả nhúc nhích cũng không được.

Oanh...

Một tiếng vang nặng nề, Trữ Phi bị đập bay lên giữa không trung lăn lộn mấy vòng, rầm rầm rơi xuống đất.

Xung quanh ồ lên! Mỗi người chấn động mãnh liệt, trợn mắt há mồm nhìn trận chiến.

Cuộc chiến giữa Dương Khai và Trữ Phi xảy ra nhanh, kết thúc càng nhanh, gần như trong một cái nháy mắt mà thôi, nhanh đến độ Lưu Tiêm Vân muốn xuất thủ tương trợ cũng không kịp, cho tới lúc này, Lưu Tiêm Vân mới trong tư thế công kích, nhưng Trữ Phi đã bị đánh bay.

Nàng hoàn toàn không có cơ hội nhúng tay!

Tâm hồn thiếu nữ rung động, đôi mắt run run nhìn Dương Khai, nàng kinh hãi phát hiện, so với lúc gặp hắn trong thông đạo Tinh Quang, tên này không chỉ mạnh hơn một bậc!

Nàng chưa từng hoài nghi Dương Khai không phải đối thủ của Trữ Phi, dù sao hắn ở trong thông đạo Tinh Quang đã làm Doãn Nhạc Sinh chịu nhiều thua thiệt.

Tuy Trữ Phi cũng là Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng lực lượng trong cơ thể chắc chắn chưa chuyển hóa hoàn toàn thành nguyên lực, không thể so với Doãn Nhạc Sinh.

Dương Khai có thể chặn họng Doãn Nhạc Sinh, thắng Trữ Phi đương nhiên không thành vấn đề.

Nhưng nàng lại không ngờ Dương Khai lại thắng dễ dàng như thế.

Đối thủ dù gì cũng là một Hư Vương tam tầng cảnh a? Nói hắn là Phản Hư tam tầng cảnh chắc người ta cũng tin.

Nam nhân này thật sự tới từ Tinh Vực hạ diện sao? Nếu không gặp hắn trong thông đạo Tinh Quang, Lưu Tiêm Vân không thể tin nổi chuyện này.

Lưu Tiêm Vân rung động, nhóm đệ tử Bích Vũ Tông đứng xem cũng há hốc mồm.

Nhất là những võ giả biết Dương Khai còn là một luyện đan sư, quả thực không thể tin vào mắt mình!

Phải biết, tuy rằng luyện đan sư cũng tu luyện, nhưng bởi vì phần lớn thời gian tiêu hao cho thuật luyện đan, cho nên tu vi luyện đan sư không cao lắm.

Dương Khai có thể luyện chế linh đan cấp Hư Vương, bản thân lại là võ giả Hư Vương Cảnh cũng đủ khó tin rồi, mà hắn lại với tu vi Hư Vương lưỡng tầng cảnh, thoải mái nghiền ép một sư huynh Hư Vương tam tầng cảnh!

Không sai, cảnh tượng trước mắt, dùng hai chữ nghiền ép để hình dung cũng không ngoa.

Biểu hiện của Dương Khai như khai sáng tầm mắt của bọn họ!

Một đệ tử có chiến lực hung hãn như này, có thể nghiền ép đối thủ vượt cấp, còn tinh thông thuật luyện đan, muốn không được coi trọng cũng khó a, nhóm đệ tử Bích Vũ Tông đang vây xem nhìn Dương Khai, có thể đoán được, sau ngày hôm nay nhất định hắn sẽ được tông môn chú ý, được mạnh mẽ bồi dưỡng, về chuyện đả thương sư huynh... trong Bích Vũ Tông này, có thể tính là một chuyện sao?

Đã có không ít người đang suy tính làm thế nào để tạo quan hệ với Dương Khai, để sau này hắn thăng quan tiến chức như diều gặp gió mình còn có thể húp chút cháo.

Hai võ giả Hư Vương Cảnh đi theo Trữ Phi mặt mũi trắng bệch.

Lúc Trữ Phi và Dương Khai động thủ, chúng cũng như Lưu Tiêm Vân, muốn lên trợ trận, nhưng trong chớp mắt, Trữ Phi đã sưng mặt sưng mũi nằm trên đất, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của chúng.

Theo chúng tưởng tượng thì Dương Khai sẽ bị Trữ Phi hung hăng dạy dỗ một trận, sau đó cầu xin tha thứ, sau đó bọn họ muốn làm gì thì làm...

Nhưng thực tế tàn khốc làm bọn họ gần như mất khả năng suy nghĩ.

Ánh mắt sắc bén của Dương Khai nhìn đến đây, hai người không tự chủ được lui về sau một bước.

Hai người bọn họ một là Hư Vương nhất tầng cảnh, một là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, liên thủ cũng không phải đối thủ của Trữ Phi, nào dám khiêu khích Dương Khai?

Cũng may Dương Khai không định gây phiền toái cho bọn họ, mà từng bước một đi tới trước mặt Trữ Phi, hí mắt cười nói: - Trữ sư huynh, không đánh nhau thì không quen biết, chúng ta coi như đã quen biết, có thể hảo hảo nói chuyện một chút -- về chuyện vị Tưởng sư huynh này tẩu hỏa nhập ma.

Trữ Phi vừa nghe, nào dám tiếp tục nằm giả chết, vội vàng nhảy dựng lên, ngoài mạnh trong yếu quát lên: - Ngươi muốn làm cái gì?

- Sư huynh nói đùa, sư đệ mới đến, nào dám làm gì sư huynh? Ân, ta chỉ muốn cùng ngươi nói chuyện một chút mà thôi. Dương Khai cười rất thân thiện, nhưng nụ cười kia trong mắt Trữ Phi lại giống lệ quỷ làm người ta sợ hãi.

Vừa nói, Dương Khai vừa siết quả đấm, khớp xương kêu răng rắc.

Trữ Phi sắc mặt tái nhợt, hốc mắt còn máu ứ đọng, con mắt sưng lên, oán độc nói: - Lần này ta nhận gặp hạn, bất quá ngươi đừng có được voi đòi tiên!

- Được voi đòi tiên? Dương Khai lạnh lung, - Sư huynh vô cớ nhục mạ danh dự luyện đan sư của ta, chuyện hôm nay mà không giải quyết, ngươi nói sau này làm sao ta luyện đan tiếp đây?

- Vậy ngươi muốn như thế nào? Trữ Phi cắn răng hỏi.