Cũng chỉ có Đế Bảo mới có thể có năng lực huỷ diệt kinh khủng như vậy, một kích đã đánh mất phần lớn linh tính của Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo, đến bí bảo cấp Đạo Nguyên căn bản cũng không có loại uy lực này.
Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Không những có Long lân chân chính luyện hoá vào cơ thể, thậm chí còn có Đế Bảo, chẳng phải bọn họ nói Tinh Vực chỗ mình ở đã phong bế mấy vạn năm hay sao? Tại sao lại có nội tình mạnh như vậy?
Trong chớp nhoáng này đôi mắt Doãn Nhạc Sinh run lẩy bẩy.
Phốc…
Một ngụm máu tươi không kềm chế phun ra từ mồm hắn.
Tới lúc này hắn mới phát hiện một kích của Đế Bảo kia chẳng những phá Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo của hắn, thậm chí còn làm hắn bị thương nặng, cỗ lực lượng mịch diệt vạn vật đang phá huỷ bốn phía kinh mạch hắn, mặc cho hắn động dụng năng lượng như thế nào cũng không thể trấn áp nổi.
Doãn Nhạc Sinh lập tức căng thẳng, đồng thời cũng cảm thấy có chút may mắn.
May mắn là thực lực Dương Khai quá thấp, không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của Đế Bảo, nếu không dưới một kích kia, cường giả Đạo Nguyên Cảnh chỉ sợ cũng tan thành mây khói chứ đừng nói tới mình.
Đế Bảo kia…dù thế nào cũng muốn đoạt lấy, nếu như nói Long lân lúc trước giá trị thấp hơn Hoàng Tuyền Minh Vực Trảo thì món Đế Bảo này giá trị còn cao hơn, mặc dù là tại Tinh Giới cũng là chí bảo có cơ duyên chỉ gặp không thể cầu được.
Doãn Nhạc Sinh đưa tay điểm điên cuồng trên người mình, liều mạng vận chuyển lực lượng đè xuống thương thế, đồng thời lấy ra bó lớn linh đan lấp đầu miệng mình.
Cùng lúc đó bước chân hắn kéo thân thể trọng thương hướng Dương Khai cấp tốc đánh tới.
Nhưng vào lúc này một tiếng thét kinh hãi bỗng từ cách đó không xa truyền đến. Lưu Tiêm Vân hô to: - Doãn sư huynh!
Doãn Nhạc Sinh ngẩn người, quay đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi hoảng sợ.
Chỉ thấy trong thông đạo Tinh Quang này không biết từ lúc nào lại xuất hiện một khe rãnh lớn như lạch trời vắt ngang trong thông đạo. Trong khe kia hư vô hỗn độn, vô số tinh quang bị lực lượng vô danh dẫn dắt hướng tràn vào trong khe.
Xịch rắc rắc…
Lại có vô số khe xuất hiện trong thông đạo Tinh Quang.
Trong chớp nhoáng này cả thông đạo Tinh Quang dường như biến thành một mặt gương vỡ, từng khe nứt cài răng lược liên miên tung hoành.
- Khong xong. Sắc mặt Doãn Nhạc Sinh trắng nhợt, biết uy lực một kích vừa rồi của Đế Bảo đã rung chuyển sự ổn định của thông đạo Tinh Quang, chỗ này chỉ sợ rất nhanh sẽ sụp đổ.
- Đáng ghét. Doãn Nhạc Sinh mắng to, kết quả này là điều hắn không hề ngơ tới, vốn tưởng rằng ở đây chờ đợi năm năm, đem thánh nguyên trong cơ thể mình toàn bộ chuyển hoá thành nguyên lực cùng với không phá phòng ngự Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo hoàn toàn có thể giết bất cứ ai tới đây.
Nào đâu biết được Dương Khai lại là một biến số như vậy.
Thông đạo Tinh Quang là đường cho võ giả từ Tinh Vực đi tới Tinh Giới, nói như vậy, võ giả đi tới đây đều là Hư Vương Cảnh, Hư Vương Cảnh cường giả dù có làm gì trong đó cũng không ảnh hưởng tới tính ổn định của thông đạo Tinh Quang.
Nhưng Dương Khai vận dụng oai Đế Bảo liền khác, Tịch Diệt Lôi Châu tích chứa Đế Tôn lực, thông đạo Tinh Quang sao có thể chịu đựng được.
Cho nên mới xuất hiện một màn này.
- Doãn sư huynh, nơi này sao vậy? Phong Đức cũng sắc mặt tái nhợt cảm nhận được thông đạo Tinh Quang sụp đổ, trong nhất thời cuống quýt như kiến bò chảo nóng, không có tâm tư hạ sát thủ với đám người Quỷ Tổ.
- Chỗ này muốn sụp đổ. Doãn Nhạc Sinh vội vã nói, ngay sau đó quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Dương Khai. - Nếu không thể bắt sống thì các ngươi đều phải chết, nhanh chóng giết bọn họ cho ta.
Câu nói của hắn chính là mệnh lệnh cho Phong Đức cùng Lưu Tiêm Vân.
Dương Khai biến sắc quát: - Đừng mơ tưởng.
Khi nói chuyện, hắn không để ý tới tổn hao tự thân, điên cuồng nổ tung Kim huyết trong cơ thể bổ sung cho thân thể khô cạn vì Tịch Diệt Lôi Châu. Lực lượng không gian nồng đậm thoải mái lan ra.
Dương Khai giống như điên, đưa tay mạnh mẽ vỗ vào trong hư không kia.
Tầng tầng lực lượng không gian giống như gợn sóng hướng khuếch tán bốn phía, gia tăng trong thông đạo Tinh Quang, thông đạo vốn không ổn định trong phút chốc càng trở nên không thể chịu nổi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai hơi thở đã vỡ ra như thuỷ tinh vụn.
Từng đạo khe nứt không gian lớn như mãnh thú muốn cắn người dữ tợn nổi lên.
Doãn Nhạc Sinh dường như đã nhận ra ý đồ của Dương Khai liền điên cuồng đánh tới.
Dương Khai không quản không hỏi hắn, thân mình đắm chìm trong lực lượng không gian khống chế, dùng lực tự thân ảnh hưởng biến hoá của thông đạo Tinh Quang
Xoạt xoạt…
Giống như cái gương võ bị đánh nát, cả thông đạo Tinh Quang trong nháy mắt bể náy, vô số khe nứt không gian thành hình.
- Dương Khai. Ngả Âu bỗng nhiên kêu to, vị trí của lão cùng mọi người bị một khe nứt không gian cắn nuốt, vừa dứt lời liền biến mất trong hỗn độn Hư Vô.
Dương Khai cố nén thân thể còn khó chịu, phụt ra thần niệm rót vào trong khe nứt kia chỉ dẫn phương hướng cho đám người Ngả Âu.
Một tiếng gọi duyên dáng truyền tới, Lưu Tiêm Vân cũng bị một khe nứt không gian nuốt sống, ngay sau đó thân ảnh của Phong Đức cũng biến mất không thấy.
- Di… Con chim lửa Lưu Viêm rốt cục thoát vây, động cánh bay vụt tới chỗ Dương Khai, nhưng trở ngại chắn phía trước nó là một cái khe, cái khe kia giống như thiên hà ngăn cách giữa nó và Dương Khai.
Cặp mắt Lưu Viêm tràn đầy vẻ lo lắng, làm thế nào cũng không về được bên cạnh Dương Khai. Sau ba hơi thở nó cũng bị khe nứt không gian nuốt sống trong đó.
Tiểu Tiểu không biết tung tích, đến lúc này chỉ còn lại Dương Khai cùng Doãn Nhạc Sinh trong thông đạo Tinh Quang.
Doãn Nhạc Sinh thần sắc dữ tợn đánh tới trước mặt Dương Khai, Cốt Thương to lớn loé lên hàn quang tự chỉ trước mặt Dương Khai.
Dương Khai lạnh lùng cười: - Thù hôm nay ngày khác sẽ hoàn trả gấp trăm lần. Ta nhớ kỹ ngươi.
Dứt lời hắn chủ động nhảy vào một khe nứt không gian phía sau lưng, Cốt Thương đâm vào không trung.
- Đáng ghét, đáng ghét. Doãn Nhạc Sinh nổi điên rống giận, mắt thấy khe nứt không gian bốn phía ngày càng nhiều, không gian ngày càng không ổn định, chỉ có thể cắn răng một cái chủ động nhảy vào một khe nứt ở gần mình, biến mất không thấy.
Mọi người sau khi rời đi thông đạo Tinh Quang chợt bạo nát, vô số khe nứt không gian như lưỡi dao sắc bén ở nơi này. Có thể tưởng tượng nếu có vật còn sống ở đây chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt.
Tràng diện này kéo dài nửa canh giớ, pháp tắc thiên địa nơi này mới từ từ khôi phục lại.
…
Trong núi lớn, Dương Khai lẳng lặng nằm ở một khe núi không nhúc nhích, ngẩn đầu nhìn tinh không sáng lạn.
Thần sắc của hắn lãnh đạm không đau khổ không buồn vui, chỉ là hờ hững.
Gặp đám người Doãn Nhạc Sinh chiến đấu với hắn, làm Dương Khai trong nháy mắt ý thức được tự mình không đủ thực lực, một nhóm sáu người đều là những tồn tại đứng đầu Tinh Vực, lại bị Doãn Nhạc Sinh đùa bỡn như vậy, suýt nữa không có lực phản kháng, cuối cùng nếu không vận dụng Tịch Diệt Lôi Châu chỉ sợ cả nhóm sáu người mình đều phải bỏ mạng ở đó.
Doãn Nhạc Sinh cũng tới từ Tinh Vực, nhưng là một nơi khác gọi là Đại Hoang Tinh Vực, hắn thậm chí còn chưa đi vào Tinh Giới đã cường đại như vậy, cofnnhwnxg võ giả cảnh giới tu vi cao hơn một tầng thì sẽ có thủ đoạn ra sao.
Dương Khai trong lòng mong mỏi.
Về đám người Quỷ Tổ Dương Khai cũng không quá lo lắng, dù sao năm người họ ở cùng một chỗ, hơn nữa lúc đó Dương Khai còn dùng thần niệm chỉ hướng cho bọn họ, thiết nghĩ bọn họ sẽ không bị lạc đường trong đó.
Còn chim lửa cùng Thạch Khổi Tiểu Tiểu sau trận chiến này cũng đã rời khỏi mình.
Dương Khai thực ra đang lo lắng cho bọn chúng, dù sao con chim lửa là linh khí hiển hoá, rất dễ dàng làm người ta nhớ nhung, còn Tiểu Tiểu hình thái đặc thù, nếu bị bắt được chỉ sợ cũng sẽ trở thành nô dịch.
Nhưng bây giờ lo lắng cũng vô dụng, tự bản thân hắn còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh.
Vận dụng Tịch Diệt Lôi Châu đã hút hết lực lượng trong cơ thể hắn, lúc cuối hắn còn lợi dụng bí thuật không gian quấy nhiễu không gian trong thông đạo Tinh Quang sụp đổ, cho nên lần này hoàn toàn đã vượt quá sức của hắn.
Tự sau khi tới đây Dương Khai liền không nhúc nhích, vừa yên lặng dò xét thương thế bản thân vừa khôi phục lực lượng.
Thương thế không tính là nghiêm trọng, chỉ là lực lượng cạn kiệt quá độ mà thôi, dù sao có Long lân bảo vệ, mạnh như Doãn Nhạc Sinh cũng chưa gây thương tổn thực sự cho hắn.
Nơi này hẳn là Tinh Giới rồi chứ? Dương Khai có chút thật không dám xác định.
Bởi vì nằm ở đây ngẩng đầu nhìn lên thấy nơi này giống như Tinh Vực, bầy trời trong kia, từng phiến tinh vân hùng vĩ tráng lệ muôn hình muôn vẻ thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Cảnh sắc như vậy là không thể thấy trong Tinh Vực. Bầu trời đêm trong tinh vực chỉ có đầy sao loé lên.
Hơn nữa trong minh minh, Dương Khai lại có thể nhận ra phương hướng Tinh Vực mình sở tại, dường như có thế gì đó làm hắn có liên lạc mật thiết với Tinh Vực, làm hắn bất kể đang ở đâu cũng có thể cảm nhận được cố hương tồn tại.
Hắn nhíu mày, có chút không rõ đây rốt cuộc là vì sao.
Đợi đã lâu cho thần thức khôi phục lại, Dương Khai lúc này mới hô nhỏ, gian khổ lấy ra từ nhẫn không gian các loại linh đan dùng trị thương nhét vào miệng.
Ngay sau đó, hắn hiển hoá linh thể thần hồn trốn vào trong thức hải.
Hắn mơ hồ nhận ra điểm mấu chốt để mình liên hệ với cố hương nằm ngay trong thức hải của mình.
Đưa mắt nhìn quanh, Dương Khai cẩn thận quan sát bốn phía.
Khi ánh mắt hắn nhìn về bầu trời thức hải, đôi mắt không khỏi sáng ngời, rốt cuộc hắn có hiểu rõ vật gì giúp mình liên hệ với cố hương.
Tinh Đồ!
Tinh Đồ tới nay vẫn được hắn coi là chỉ dùng để phân biệt phương hướng, không có tác dụng gì lớn.
Giờ khắc này nhìn Tinh Đồ, Dương Khai bất ngờ phát hiện hình dáng nó giống hệt một phiến tinh vân lúc trước hắn quan sát cảnh sắc tinh không.
Dương Khai không khỏi lộ vẻ suy nghĩ.
Nói vậy thì vô số tinh vân trước kia mình thấy thực ra chính là Tinh Vực mình sở tại, cho nên hình dáng tinh vân kia mới có thể giống hệt như trong thức hải Tinh Đồ.
Mà những tinh vân khác chính là những tinh vực sở tại khác.
Nghĩ tới đây Dương Khai không khỏi có chút hoảng sợ, trước kia theo hắn quan sát, những Tinh Vực trong tinh không nhiều không kể xiết, nếu như mỗi mảnh tinh vân đều là một tinh vực thì thế giới này thực quá lớn.
Chỉ sợ mạnh như Đế Tôn cũng không có khả năng tới hết được.
Ngột Thánh Phong lúc đó thấy được Tinh Đồ trong đầu mình vô cùng phấn chấn, làm Dương Khai ý thức được tinh đồ này dường như liên quan đến bí mật to lớn gì, sau đó hắn hỏi thăm Dương Viêm, Dương Viêm cũng không nhiều lời.
Nhưng Dương Khai đoán Tinh Đồ này đại khái cũng có quan hệ lớn với người thủ hộ Tinh Vực. Cũng chỉ có Đế Bảo mới có thể có năng lực huỷ diệt kinh khủng như vậy, một kích đã đánh mất phần lớn linh tính của Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo, đến bí bảo cấp Đạo Nguyên căn bản cũng không có loại uy lực này.
Tiểu tử này rốt cuộc là ai? Không những có Long lân chân chính luyện hoá vào cơ thể, thậm chí còn có Đế Bảo, chẳng phải bọn họ nói Tinh Vực chỗ mình ở đã phong bế mấy vạn năm hay sao? Tại sao lại có nội tình mạnh như vậy?
Trong chớp nhoáng này đôi mắt Doãn Nhạc Sinh run lẩy bẩy.
Phốc…
Một ngụm máu tươi không kềm chế phun ra từ mồm hắn.
Tới lúc này hắn mới phát hiện một kích của Đế Bảo kia chẳng những phá Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo của hắn, thậm chí còn làm hắn bị thương nặng, cỗ lực lượng mịch diệt vạn vật đang phá huỷ bốn phía kinh mạch hắn, mặc cho hắn động dụng năng lượng như thế nào cũng không thể trấn áp nổi.
Doãn Nhạc Sinh lập tức căng thẳng, đồng thời cũng cảm thấy có chút may mắn.
May mắn là thực lực Dương Khai quá thấp, không thể phát huy ra toàn bộ uy năng của Đế Bảo, nếu không dưới một kích kia, cường giả Đạo Nguyên Cảnh chỉ sợ cũng tan thành mây khói chứ đừng nói tới mình.
Đế Bảo kia…dù thế nào cũng muốn đoạt lấy, nếu như nói Long lân lúc trước giá trị thấp hơn Hoàng Tuyền Minh Vực Trảo thì món Đế Bảo này giá trị còn cao hơn, mặc dù là tại Tinh Giới cũng là chí bảo có cơ duyên chỉ gặp không thể cầu được.
Doãn Nhạc Sinh đưa tay điểm điên cuồng trên người mình, liều mạng vận chuyển lực lượng đè xuống thương thế, đồng thời lấy ra bó lớn linh đan lấp đầu miệng mình.
Cùng lúc đó bước chân hắn kéo thân thể trọng thương hướng Dương Khai cấp tốc đánh tới.
Nhưng vào lúc này một tiếng thét kinh hãi bỗng từ cách đó không xa truyền đến. Lưu Tiêm Vân hô to: - Doãn sư huynh!
Doãn Nhạc Sinh ngẩn người, quay đầu nhìn lại, sắc mặt không khỏi hoảng sợ.
Chỉ thấy trong thông đạo Tinh Quang này không biết từ lúc nào lại xuất hiện một khe rãnh lớn như lạch trời vắt ngang trong thông đạo. Trong khe kia hư vô hỗn độn, vô số tinh quang bị lực lượng vô danh dẫn dắt hướng tràn vào trong khe.
Xịch rắc rắc…
Lại có vô số khe xuất hiện trong thông đạo Tinh Quang.
Trong chớp nhoáng này cả thông đạo Tinh Quang dường như biến thành một mặt gương vỡ, từng khe nứt cài răng lược liên miên tung hoành.
- Khong xong. Sắc mặt Doãn Nhạc Sinh trắng nhợt, biết uy lực một kích vừa rồi của Đế Bảo đã rung chuyển sự ổn định của thông đạo Tinh Quang, chỗ này chỉ sợ rất nhanh sẽ sụp đổ.
- Đáng ghét. Doãn Nhạc Sinh mắng to, kết quả này là điều hắn không hề ngơ tới, vốn tưởng rằng ở đây chờ đợi năm năm, đem thánh nguyên trong cơ thể mình toàn bộ chuyển hoá thành nguyên lực cùng với không phá phòng ngự Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo hoàn toàn có thể giết bất cứ ai tới đây.
Nào đâu biết được Dương Khai lại là một biến số như vậy.
Thông đạo Tinh Quang là đường cho võ giả từ Tinh Vực đi tới Tinh Giới, nói như vậy, võ giả đi tới đây đều là Hư Vương Cảnh, Hư Vương Cảnh cường giả dù có làm gì trong đó cũng không ảnh hưởng tới tính ổn định của thông đạo Tinh Quang.
Nhưng Dương Khai vận dụng oai Đế Bảo liền khác, Tịch Diệt Lôi Châu tích chứa Đế Tôn lực, thông đạo Tinh Quang sao có thể chịu đựng được.
Cho nên mới xuất hiện một màn này.
- Doãn sư huynh, nơi này sao vậy? Phong Đức cũng sắc mặt tái nhợt cảm nhận được thông đạo Tinh Quang sụp đổ, trong nhất thời cuống quýt như kiến bò chảo nóng, không có tâm tư hạ sát thủ với đám người Quỷ Tổ.
- Chỗ này muốn sụp đổ. Doãn Nhạc Sinh vội vã nói, ngay sau đó quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Dương Khai. - Nếu không thể bắt sống thì các ngươi đều phải chết, nhanh chóng giết bọn họ cho ta.
Câu nói của hắn chính là mệnh lệnh cho Phong Đức cùng Lưu Tiêm Vân.
Dương Khai biến sắc quát: - Đừng mơ tưởng.
Khi nói chuyện, hắn không để ý tới tổn hao tự thân, điên cuồng nổ tung Kim huyết trong cơ thể bổ sung cho thân thể khô cạn vì Tịch Diệt Lôi Châu. Lực lượng không gian nồng đậm thoải mái lan ra.
Dương Khai giống như điên, đưa tay mạnh mẽ vỗ vào trong hư không kia.
Tầng tầng lực lượng không gian giống như gợn sóng hướng khuếch tán bốn phía, gia tăng trong thông đạo Tinh Quang, thông đạo vốn không ổn định trong phút chốc càng trở nên không thể chịu nổi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai hơi thở đã vỡ ra như thuỷ tinh vụn.
Từng đạo khe nứt không gian lớn như mãnh thú muốn cắn người dữ tợn nổi lên.
Doãn Nhạc Sinh dường như đã nhận ra ý đồ của Dương Khai liền điên cuồng đánh tới.
Dương Khai không quản không hỏi hắn, thân mình đắm chìm trong lực lượng không gian khống chế, dùng lực tự thân ảnh hưởng biến hoá của thông đạo Tinh Quang
Xoạt xoạt…
Giống như cái gương võ bị đánh nát, cả thông đạo Tinh Quang trong nháy mắt bể náy, vô số khe nứt không gian thành hình.
- Dương Khai. Ngả Âu bỗng nhiên kêu to, vị trí của lão cùng mọi người bị một khe nứt không gian cắn nuốt, vừa dứt lời liền biến mất trong hỗn độn Hư Vô.
Dương Khai cố nén thân thể còn khó chịu, phụt ra thần niệm rót vào trong khe nứt kia chỉ dẫn phương hướng cho đám người Ngả Âu.
Một tiếng gọi duyên dáng truyền tới, Lưu Tiêm Vân cũng bị một khe nứt không gian nuốt sống, ngay sau đó thân ảnh của Phong Đức cũng biến mất không thấy.
- Di… Con chim lửa Lưu Viêm rốt cục thoát vây, động cánh bay vụt tới chỗ Dương Khai, nhưng trở ngại chắn phía trước nó là một cái khe, cái khe kia giống như thiên hà ngăn cách giữa nó và Dương Khai.
Cặp mắt Lưu Viêm tràn đầy vẻ lo lắng, làm thế nào cũng không về được bên cạnh Dương Khai. Sau ba hơi thở nó cũng bị khe nứt không gian nuốt sống trong đó.
Tiểu Tiểu không biết tung tích, đến lúc này chỉ còn lại Dương Khai cùng Doãn Nhạc Sinh trong thông đạo Tinh Quang.
Doãn Nhạc Sinh thần sắc dữ tợn đánh tới trước mặt Dương Khai, Cốt Thương to lớn loé lên hàn quang tự chỉ trước mặt Dương Khai.
Dương Khai lạnh lùng cười: - Thù hôm nay ngày khác sẽ hoàn trả gấp trăm lần. Ta nhớ kỹ ngươi.
Dứt lời hắn chủ động nhảy vào một khe nứt không gian phía sau lưng, Cốt Thương đâm vào không trung.
- Đáng ghét, đáng ghét. Doãn Nhạc Sinh nổi điên rống giận, mắt thấy khe nứt không gian bốn phía ngày càng nhiều, không gian ngày càng không ổn định, chỉ có thể cắn răng một cái chủ động nhảy vào một khe nứt ở gần mình, biến mất không thấy.
Mọi người sau khi rời đi thông đạo Tinh Quang chợt bạo nát, vô số khe nứt không gian như lưỡi dao sắc bén ở nơi này. Có thể tưởng tượng nếu có vật còn sống ở đây chỉ sợ sẽ tan xương nát thịt.
Tràng diện này kéo dài nửa canh giớ, pháp tắc thiên địa nơi này mới từ từ khôi phục lại.
…
Trong núi lớn, Dương Khai lẳng lặng nằm ở một khe núi không nhúc nhích, ngẩn đầu nhìn tinh không sáng lạn.
Thần sắc của hắn lãnh đạm không đau khổ không buồn vui, chỉ là hờ hững.
Gặp đám người Doãn Nhạc Sinh chiến đấu với hắn, làm Dương Khai trong nháy mắt ý thức được tự mình không đủ thực lực, một nhóm sáu người đều là những tồn tại đứng đầu Tinh Vực, lại bị Doãn Nhạc Sinh đùa bỡn như vậy, suýt nữa không có lực phản kháng, cuối cùng nếu không vận dụng Tịch Diệt Lôi Châu chỉ sợ cả nhóm sáu người mình đều phải bỏ mạng ở đó.
Doãn Nhạc Sinh cũng tới từ Tinh Vực, nhưng là một nơi khác gọi là Đại Hoang Tinh Vực, hắn thậm chí còn chưa đi vào Tinh Giới đã cường đại như vậy, cofnnhwnxg võ giả cảnh giới tu vi cao hơn một tầng thì sẽ có thủ đoạn ra sao.
Dương Khai trong lòng mong mỏi.
Về đám người Quỷ Tổ Dương Khai cũng không quá lo lắng, dù sao năm người họ ở cùng một chỗ, hơn nữa lúc đó Dương Khai còn dùng thần niệm chỉ hướng cho bọn họ, thiết nghĩ bọn họ sẽ không bị lạc đường trong đó.
Còn chim lửa cùng Thạch Khổi Tiểu Tiểu sau trận chiến này cũng đã rời khỏi mình.
Dương Khai thực ra đang lo lắng cho bọn chúng, dù sao con chim lửa là linh khí hiển hoá, rất dễ dàng làm người ta nhớ nhung, còn Tiểu Tiểu hình thái đặc thù, nếu bị bắt được chỉ sợ cũng sẽ trở thành nô dịch.
Nhưng bây giờ lo lắng cũng vô dụng, tự bản thân hắn còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh.
Vận dụng Tịch Diệt Lôi Châu đã hút hết lực lượng trong cơ thể hắn, lúc cuối hắn còn lợi dụng bí thuật không gian quấy nhiễu không gian trong thông đạo Tinh Quang sụp đổ, cho nên lần này hoàn toàn đã vượt quá sức của hắn.
Tự sau khi tới đây Dương Khai liền không nhúc nhích, vừa yên lặng dò xét thương thế bản thân vừa khôi phục lực lượng.
Thương thế không tính là nghiêm trọng, chỉ là lực lượng cạn kiệt quá độ mà thôi, dù sao có Long lân bảo vệ, mạnh như Doãn Nhạc Sinh cũng chưa gây thương tổn thực sự cho hắn.
Nơi này hẳn là Tinh Giới rồi chứ? Dương Khai có chút thật không dám xác định.
Bởi vì nằm ở đây ngẩng đầu nhìn lên thấy nơi này giống như Tinh Vực, bầy trời trong kia, từng phiến tinh vân hùng vĩ tráng lệ muôn hình muôn vẻ thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp.
Cảnh sắc như vậy là không thể thấy trong Tinh Vực. Bầu trời đêm trong tinh vực chỉ có đầy sao loé lên.
Hơn nữa trong minh minh, Dương Khai lại có thể nhận ra phương hướng Tinh Vực mình sở tại, dường như có thế gì đó làm hắn có liên lạc mật thiết với Tinh Vực, làm hắn bất kể đang ở đâu cũng có thể cảm nhận được cố hương tồn tại.
Hắn nhíu mày, có chút không rõ đây rốt cuộc là vì sao.
Đợi đã lâu cho thần thức khôi phục lại, Dương Khai lúc này mới hô nhỏ, gian khổ lấy ra từ nhẫn không gian các loại linh đan dùng trị thương nhét vào miệng.
Ngay sau đó, hắn hiển hoá linh thể thần hồn trốn vào trong thức hải.
Hắn mơ hồ nhận ra điểm mấu chốt để mình liên hệ với cố hương nằm ngay trong thức hải của mình.
Đưa mắt nhìn quanh, Dương Khai cẩn thận quan sát bốn phía.
Khi ánh mắt hắn nhìn về bầu trời thức hải, đôi mắt không khỏi sáng ngời, rốt cuộc hắn có hiểu rõ vật gì giúp mình liên hệ với cố hương.
Tinh Đồ!
Tinh Đồ tới nay vẫn được hắn coi là chỉ dùng để phân biệt phương hướng, không có tác dụng gì lớn.
Giờ khắc này nhìn Tinh Đồ, Dương Khai bất ngờ phát hiện hình dáng nó giống hệt một phiến tinh vân lúc trước hắn quan sát cảnh sắc tinh không.
Dương Khai không khỏi lộ vẻ suy nghĩ.
Nói vậy thì vô số tinh vân trước kia mình thấy thực ra chính là Tinh Vực mình sở tại, cho nên hình dáng tinh vân kia mới có thể giống hệt như trong thức hải Tinh Đồ.
Mà những tinh vân khác chính là những tinh vực sở tại khác.
Nghĩ tới đây Dương Khai không khỏi có chút hoảng sợ, trước kia theo hắn quan sát, những Tinh Vực trong tinh không nhiều không kể xiết, nếu như mỗi mảnh tinh vân đều là một tinh vực thì thế giới này thực quá lớn.
Chỉ sợ mạnh như Đế Tôn cũng không có khả năng tới hết được.
Ngột Thánh Phong lúc đó thấy được Tinh Đồ trong đầu mình vô cùng phấn chấn, làm Dương Khai ý thức được tinh đồ này dường như liên quan đến bí mật to lớn gì, sau đó hắn hỏi thăm Dương Viêm, Dương Viêm cũng không nhiều lời.
Nhưng Dương Khai đoán Tinh Đồ này đại khái cũng có quan hệ lớn với người thủ hộ Tinh Vực.