- Chờ những võ giả Tinh Vực khác vào Tinh Giới? Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức sửng sốt không thể nghĩ tới Doãn Nhạc Sinh không tiếc vận dụng Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo ngăn cách tinh quang lúc này lại muốn dừng lại ở đây năm năm là vì lý do này.
Phải biết Hoàng Tuyền Minh Vực Trảo là bảo vật trấn tông của Hoàng Tuyền Tông, nghe nói là từ Tinh Giới truyền xuống, cấp bậc sớm đã vượt qua cấp Hư Vương.
Cũng chỉ có Hoàng Tuyền Tông loại này ở Tinh Giới mới có tông môn truyền thừa, mới có bảo vật nghịch thiên bậc này. Mà mỗi lần vận dụng nó, Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo đều phải hấp thu ngàn vạn âm hồn.
Lưu Tiêm Vân bỗng nhiên hồi tưởng lại ba năm trước Doãn Nhạc Sinh đã từng đi tới một ngôi sao tu luyện ở Đại Hoang Tinh Vực, tru diệt mười mấy tòa thành trì sinh linh, lúc đó cho là hắn tà tính quá độ, diệt tuyệt nhân tính. Hiện tại xem ra là vì chuẩn bị cho Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo.
- Nghĩ không thông? Doãn Nhạc Sinh cười nhạt nhìn hai người.
Lưu Tiêm Vân lắc đầu nói: - Còn xin Doãn sư huynh giải thích nghi hoặc..
Doãn Nhạc Sinh nói: - Ta chính là chờ những Tinh Chủ kia.
Lời vừa nói ra, Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức đều toát ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, Lưu Tiêm Vân nói: - Lẽ nào lời đồn trong truyền thuyết Hoàng Tuyền Tông cướp căn nguyên tinh tú bí thuật của người bên ngoài là thật?
Doãn Nhạc Sinh gật đầu nói: -Tất nhiên là không giả.
- Nói vậy Doãn sư huynh muốn cướp căn nguyên tinh tú của những người khác?
- Không. Doãn Nhạc Sinh mắt lóe hàn quang. - Ta đã có căn nguyên tinh tú, trong khoảng thời gian ngắn không thể lại có loại thứ hai.
- Vậy Doãn sư huynh huynh…
- Ta quả thực có rồi, nhưng lần này tới Tinh Giới Hoàng Tuyền Tông còn thiếu một thứ lễ vật, nếu có thể có được lễ vật này, Hoàng Tuyền Tông sau đi vào Tinh Giới cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức lúc này mới hiểu được giờ này hắn chờ ở đây năm năm rốt cuộc là muốn làm gì.
Tuy nói Doãn Nhạc Sinh tại Đại Hoang Tinh Vực gần như độc bá thiên hạ, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, vào Tinh Giới tu vi như vậy sẽ không coi vào đâu. Bản thân Hoàng Tuyền Tông nội bộ cạnh tranh ác liệt, giữa các đệ tử có âm thầm có rõ ràng tranh đấu là chuyện bình thường như cơm bữa.
Doãn Nhạc Sinh lần này đi tới Hoàng Tuyền Tông ở Tinh Giới không có chỗ dựa, không có bối cảnh, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Mà võ giả cấp bậc Tinh Chủ chính là mục tiêu của hắn.
Chỉ cần có thể mang tới một phần lễ vật như vậy tới Hoàng Tuyền Tông còn lo sợ không được coi trọng hay sao?
Trong nhất thời Lưu Tiên Vân cùng Phong Đức không khỏi có chút khâm phục Doãn Nhạc Sinh nhìn xa trông rộng.
Đối với Tinh Giới bất kỳ võ giả Hư Vương tam tầng cảnh nào đều có mong muốn hướng tới, có thể hao phí năm năm đợi ở đây có thể thấy được Doãn Nhạc Sinh kiên nghị như thế nào.
Chỉ có điều...nếu có thể chờ được thì may nhưng nếu không được thì sẽ mất nhiều hơn được.
Dù sao cứ đợi ở đây thánh nguyên trong cơ thể Doãn Nhạc Sinh dù toàn bộ chuyển hoá thành nguyên lực cũng không thể đột phá, chỉ sợ sẽ lãng phí thời gian một cách vô ích.
- Chỉ cần bổn toạ có thể được Tinh Giới Hoàng Tuyền Tông coi trọng, sau này tuyệt đối sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện, ngày thành tựu Đế Tôn cũng sắp tới. Hai người các ngươi theo ta cũng sẽ không bị thiệt.
Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức vội vàng cảm tạ.
- Nếu đã biết tính toán của bổn toạ thì đừng huyên náo nữa, cứ yên tâm chờ đi.
Doãn Nhạc Sinh vung tay.
- Tuân lệnh. Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức đều đồng loạt gật đầu.
Trải qua một màn vừa rồi hai người ai cũng không sinh lòng phản kháng. Doãn Nhạc Sinh muốn giết họ đi nữa e rằng cũng chỉ là chuyện một cái phất tay. Khoảng cách giữa bọn họ hiện tại là quá lớn.
Đúng lúc này một tiếng leng keng vang ra.
Doãn Nhạc Sinh ngẩn ra, ngay sau đó vội vàng lấy ra chiếc lục lạc bên hông. Chiếc lục lạc kia thoạt nhìn không chút bắt mắt, nhưng dường như lúc này lại như bị thứ gì đó quấy nhiễu không ngừng phát ra những tiếng động nhỏ.
- Có người đến. Tinh quang trong mắt Doãn Nhạc Sinh nhoáng lên, không khỏi toét miệng cười: - Không uổng công bổn toạ ở đây chờ năm năm, hy vọng các ngươi đừng làm ta quá thất vọng, nếu không…hắc hắc hắc…
Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức không khỏi sắc mặt đại biến âm thầm mặc niệm cho người sắp tới kia.
Không kể người sắp tới ở trong Tinh Vực cường đại tới mức nào, địa vị lớn cỡ nào nhưng ở đây gặp phải Doãn Nhạc Sinh chi có thể nói là bọn họ đã không may.
Nếu Doãn Nhạc Sinh chờ được võ giả cấp Tinh Chủ còn may, có thể cho những người khác được sảng khoái.
Nhưng nếu không thì Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức đều xác định những người kia sẽ rất nhanh chóng hiểu được thế nào là sống không bằng chết. Dù sao thủ đoạn hành hạ người của Hoàng Tuyền Tông đều làm cả Tinh Vực run sợ.
Phía trước trong vòng trăm dặm, đám người Dương Khai một đường bình an vô sự.
Hắn không biết tình huống của những người khác như thế nào, còn thánh nguyên trong cơ thể hắn lại chuyển hoá sang một hình thái khác với tốc độ rất nhanh, loại đó cũng là lực lượng khí tức tự nhiên, làm hắn cảm giác vận chuyển càng thuận lợi, càng thêm có uy lực.
Nhưng tốc độ chuyển hoá như vậy còn hơi chậm, hắn đoán chừng tốc độ này nếu kéo dài thì tối thiểu cũng phải một hai năm mới đạt thành.
Một nhóm sáu người yên tĩnh không tiếng động.
Bỗng nhiên, Dương Khai ngẩng đầu hướng phía trước nhìn lại chau mày.
Trong mơ hồ hắn cảm thấy phía trước có sinh linh khí tức, nhưng chỗ này môi trường đặc thù, mặc dù với cường độ thần niệm của hắn cũng không thể dò xét được quá xa cho nên có chút không dám xác định.
Nghĩ một chút, tâm niệm Dương Khai vừa động, hắn vận chuyển bí thuật không gian, với lực lượng không gian tăng trên thần thức.
Chỉ một lúc, thần niệm vượt qua hư không dò xét ra phía xa bên ngoài.
- Quả nhiên có người.
Biểu tình hắn lập tức trở nên cổ quái, đây chính là chuyện hắn không thể nghĩ tới, ở nơi Tinh Quang Thông Đạo này lại có người khác tồn tại.
Chẳng lẽ cũng là võ già tử Tinh Vực chuẩn bị đi vào Tinh Giới.
Hắn chỉ có thể suy đoán như vậy.
Cùng lúc đó hắn vội dùng thần niệm truyền âm báo cho mọi người tạm dừng bước.
Bên kia, Doãn Nhạc Sinh đang lẳng lặng chờ hơi co rụt mí mắt, trên mặt lộ ra vẻ hồ nghi.
Khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm giác được một đạo thần thức quỷ dị thổi qua người mình, điều này làm hắn cảm thấy có chút khó tin, bởi vì bên trong Tinh Quang Thông Đạo này thần thức căn bản không thể dò xét quá xa, mặc dù là chính hắn cũng không thể tra xét được tình huống ở bên ngoài trăm dặm, cho nên phải dùng bí bảo lục lạc kia tra xét sự sống của người khác dựa vào khí tức của họ.
- Ảo giác sao? Doãn Nhạc Sinh tự lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó lại cười gian ác. - Nếu không phải là ảo giác thì chính là gặp cao thủ rồi, thú vị thật.
Hắn ở chỗ này chờ năm năm, đã sớm chuyển hoá thánh nguyên tự thân thành nguyên lực, mặc dù không có tấn thăng đến Đạp Nguyên Cảnh, nhưng chiến lực bản thân hắn cũng không phải là Hư Vương Cảnh có thể so sánh được.
Không quản người tới là ai, nếu là từ Tinh Vực đi vào Tinh Giới thì tu vi kia nhất định không vượt qua Hư Vương Cảnh.
Doãn Nhạc Sinh hắn cũng không coi vào đâu.
Động tĩnh từ lục lạc trên tay tạm thời ngừng lại, điều này làm cho Doãn Nhạc Sinh càng thêm xác định mình đã gặp phải một võ giả có sức mạnh thần thức cực mạnh, đối phương khẳng định đã phát hiện ra tình huống bên này.
Sự thật quả thực như hắn nghĩ, Dương Khai sau khi gọi năm người kia lại liền nói cho họ biết tình huống bên kia.
- Nơi này có người? Hơn nữa còn có ba người? Xích Nguyệt trợn to đôi mắt đẹp không thể tin nổi.
- Dương tiểu tử ngươi không có cảm giác sai chứ? Ngả Âu gương mặt cũng biểu lộ vẻ hoài nghi.
- Dương tông chủ nếu nói vậy thì khẳng định là không phải không có căn cứ. Vô Đạo cau mày. - Chỉ là không biết ba người đối phương rốt cuộc muốn làm gì, có địch ý hay không.
- Không sai, chúng ta lần đầu tới, có chút phong ba tránh được thì nên tránh. Dương Khai, tình huống bọn họ bên kia như thế nào nói rõ một chút xem.
Dương Khai trầm ngâm một lúc mở miệng nói: - Trong cảm giác của ta ba người kia luôn đứng một chỗ dường như đang đợi điều gì đó, tu vi tất nhiên là Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng trong đó có một người cho ta cảm giác rất nguy hiểm.
- Tới ngươi đều cảm giác nguy hiểm, xem ra không đơn giản. Ngả Âu nhướn mày: - NHưng bọn họ nếu là Hư Vương tam tầng cảnh, chắc hẳn là võ giả từ Tinh Vực tới, chắc cũng giống chúng ta muốn đi vào Tinh Giới, chắc không phải lạc đường ở đây đâu.
- Qua hỏi là biết. Quỷ Tổ cười quái dị. - Ba người bọn họ, chúng ta có sáu người, nhiều gấp đôi họ, chẳng lẽ còn sợ họ sao?
- Tuy là vậy nhưng ngươi phải biết sau khi vào chênh lệch giữa Hư Vương tam tầng cảnh là cực lớn, cứ lấy hội trưởng Ngả Âu mà nói đi, chúng ta bây giờ chiri sợ không ai là đối thủ của người.
- Đúng vậy đúng vậy, loại sức mạnh sau khi chuyển hoá thánh nguyên đó cực kỳ cường đại.
- Nhưng chúng ta cũng không thể đứng ở đây. Chư vị đều là những nhân vật cấp bậc hùng chủ, từ khi nào mà hành sự cứ lo trước lo sau như vậy.
Lời vừa nói ra mọi người không khỏi sợ hãi cả kinh, lúc này mới ý thức được, từ khi vào Tinh Quang Thông Đạo, cảm nhận được sự huyền diệu nơi đây, cùng với việc luôn mong mỏi Tinh Giới thì tâm tính của mình cũng đã từ từ thay đổi.
Họ không còn có thể ngạo nghễ tung hoành duy ngã độc tôn như trước nữa.
- Như vậy đi, chúng ta cứ cẩn thận một chút, hết thảy hành sự theo hoàn cảnh, bọn họ nếu thực là lạc đường thì còn dễ nói, nhưng nếu là có địch ý thì không ngại đánh một trận đi. Dương Khai thản nhiên nói.
- Cứ như vậy đi. Vô Đạo gật đầu đồng ý.
- Vậy vẫn do tiểu tử đi đánh tiên phong. Dương Khai mỉm cười chủ động xin đi giết giặc.
- Để ta, ngươi cút ra sau đi. Ngả Âu hừ một tiếng đứng đầu tiên.
Thân là trưởng bối mà cứ cần Dương Khai bảo vệ thì coi là ý gì.
Xích Nguyệt cũng cười tủm tỉm nói: - Lần này ngươi liền ngoan ngoãn đi theo là được.
- Ô, vậy cũng được. Dương Khai cũng không kiên trì, dù sau đối diện rốt cuộc là địch hay là bạn còn không rõ lắm, hiện tại cứ tranh giành cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lập tức một nhóm sáu người hướng tới chỗ đám người Doãn Nhạc Sinh.
Mà cùng với bọn họ tiến gần, động tĩnh lục lạc trên tay Doãn Nhạc Sinh cũng càng ngày cầng dồn dập, càng lúc càng liên tục hơn.
Ở vị trí trăm dặm, đối với mọi người mà nói cũng không là gì, chỉ trong thời gian chừng nửa nén nhang hai nhóm người sẽ gặp mặt.
Ngả Âu nhất mã đương tiền, tại khoảng cách với đám người Doãn Nhạc Sinh tầm mười trượng lão dừng lại ngưng thần nhìn về phía trước.
Bốn phía tinh quang không bị khống chế hướng tràn vào cơ thể lão, để lão hấp thu đón nhận.
Doãn Nhạc Sinh vốn là ánh mắt bình thản, trong nháy mắt khi nhìn đến Ngả Âu liền bạo phát hào quang mãnh liệt, liền không nhịn được vỗ tay cười ha hả: - Được lắm được lắm, quả nhiên không ổng bổn toạ chờ khổn ăm năm, cuối cùng cũng ra gì lắm. - Chờ những võ giả Tinh Vực khác vào Tinh Giới? Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức sửng sốt không thể nghĩ tới Doãn Nhạc Sinh không tiếc vận dụng Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo ngăn cách tinh quang lúc này lại muốn dừng lại ở đây năm năm là vì lý do này.
Phải biết Hoàng Tuyền Minh Vực Trảo là bảo vật trấn tông của Hoàng Tuyền Tông, nghe nói là từ Tinh Giới truyền xuống, cấp bậc sớm đã vượt qua cấp Hư Vương.
Cũng chỉ có Hoàng Tuyền Tông loại này ở Tinh Giới mới có tông môn truyền thừa, mới có bảo vật nghịch thiên bậc này. Mà mỗi lần vận dụng nó, Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo đều phải hấp thu ngàn vạn âm hồn.
Lưu Tiêm Vân bỗng nhiên hồi tưởng lại ba năm trước Doãn Nhạc Sinh đã từng đi tới một ngôi sao tu luyện ở Đại Hoang Tinh Vực, tru diệt mười mấy tòa thành trì sinh linh, lúc đó cho là hắn tà tính quá độ, diệt tuyệt nhân tính. Hiện tại xem ra là vì chuẩn bị cho Hoàng Tuyền Minh Vực Tráo.
- Nghĩ không thông? Doãn Nhạc Sinh cười nhạt nhìn hai người.
Lưu Tiêm Vân lắc đầu nói: - Còn xin Doãn sư huynh giải thích nghi hoặc..
Doãn Nhạc Sinh nói: - Ta chính là chờ những Tinh Chủ kia.
Lời vừa nói ra, Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức đều toát ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, Lưu Tiêm Vân nói: - Lẽ nào lời đồn trong truyền thuyết Hoàng Tuyền Tông cướp căn nguyên tinh tú bí thuật của người bên ngoài là thật?
Doãn Nhạc Sinh gật đầu nói: -Tất nhiên là không giả.
- Nói vậy Doãn sư huynh muốn cướp căn nguyên tinh tú của những người khác?
- Không. Doãn Nhạc Sinh mắt lóe hàn quang. - Ta đã có căn nguyên tinh tú, trong khoảng thời gian ngắn không thể lại có loại thứ hai.
- Vậy Doãn sư huynh huynh…
- Ta quả thực có rồi, nhưng lần này tới Tinh Giới Hoàng Tuyền Tông còn thiếu một thứ lễ vật, nếu có thể có được lễ vật này, Hoàng Tuyền Tông sau đi vào Tinh Giới cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.
Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức lúc này mới hiểu được giờ này hắn chờ ở đây năm năm rốt cuộc là muốn làm gì.
Tuy nói Doãn Nhạc Sinh tại Đại Hoang Tinh Vực gần như độc bá thiên hạ, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, vào Tinh Giới tu vi như vậy sẽ không coi vào đâu. Bản thân Hoàng Tuyền Tông nội bộ cạnh tranh ác liệt, giữa các đệ tử có âm thầm có rõ ràng tranh đấu là chuyện bình thường như cơm bữa.
Doãn Nhạc Sinh lần này đi tới Hoàng Tuyền Tông ở Tinh Giới không có chỗ dựa, không có bối cảnh, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Mà võ giả cấp bậc Tinh Chủ chính là mục tiêu của hắn.
Chỉ cần có thể mang tới một phần lễ vật như vậy tới Hoàng Tuyền Tông còn lo sợ không được coi trọng hay sao?
Trong nhất thời Lưu Tiên Vân cùng Phong Đức không khỏi có chút khâm phục Doãn Nhạc Sinh nhìn xa trông rộng.
Đối với Tinh Giới bất kỳ võ giả Hư Vương tam tầng cảnh nào đều có mong muốn hướng tới, có thể hao phí năm năm đợi ở đây có thể thấy được Doãn Nhạc Sinh kiên nghị như thế nào.
Chỉ có điều...nếu có thể chờ được thì may nhưng nếu không được thì sẽ mất nhiều hơn được.
Dù sao cứ đợi ở đây thánh nguyên trong cơ thể Doãn Nhạc Sinh dù toàn bộ chuyển hoá thành nguyên lực cũng không thể đột phá, chỉ sợ sẽ lãng phí thời gian một cách vô ích.
- Chỉ cần bổn toạ có thể được Tinh Giới Hoàng Tuyền Tông coi trọng, sau này tuyệt đối sẽ không thiếu tài nguyên tu luyện, ngày thành tựu Đế Tôn cũng sắp tới. Hai người các ngươi theo ta cũng sẽ không bị thiệt.
Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức vội vàng cảm tạ.
- Nếu đã biết tính toán của bổn toạ thì đừng huyên náo nữa, cứ yên tâm chờ đi.
Doãn Nhạc Sinh vung tay.
- Tuân lệnh. Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức đều đồng loạt gật đầu.
Trải qua một màn vừa rồi hai người ai cũng không sinh lòng phản kháng. Doãn Nhạc Sinh muốn giết họ đi nữa e rằng cũng chỉ là chuyện một cái phất tay. Khoảng cách giữa bọn họ hiện tại là quá lớn.
Đúng lúc này một tiếng leng keng vang ra.
Doãn Nhạc Sinh ngẩn ra, ngay sau đó vội vàng lấy ra chiếc lục lạc bên hông. Chiếc lục lạc kia thoạt nhìn không chút bắt mắt, nhưng dường như lúc này lại như bị thứ gì đó quấy nhiễu không ngừng phát ra những tiếng động nhỏ.
- Có người đến. Tinh quang trong mắt Doãn Nhạc Sinh nhoáng lên, không khỏi toét miệng cười: - Không uổng công bổn toạ ở đây chờ năm năm, hy vọng các ngươi đừng làm ta quá thất vọng, nếu không…hắc hắc hắc…
Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức không khỏi sắc mặt đại biến âm thầm mặc niệm cho người sắp tới kia.
Không kể người sắp tới ở trong Tinh Vực cường đại tới mức nào, địa vị lớn cỡ nào nhưng ở đây gặp phải Doãn Nhạc Sinh chi có thể nói là bọn họ đã không may.
Nếu Doãn Nhạc Sinh chờ được võ giả cấp Tinh Chủ còn may, có thể cho những người khác được sảng khoái.
Nhưng nếu không thì Lưu Tiêm Vân cùng Phong Đức đều xác định những người kia sẽ rất nhanh chóng hiểu được thế nào là sống không bằng chết. Dù sao thủ đoạn hành hạ người của Hoàng Tuyền Tông đều làm cả Tinh Vực run sợ.
Phía trước trong vòng trăm dặm, đám người Dương Khai một đường bình an vô sự.
Hắn không biết tình huống của những người khác như thế nào, còn thánh nguyên trong cơ thể hắn lại chuyển hoá sang một hình thái khác với tốc độ rất nhanh, loại đó cũng là lực lượng khí tức tự nhiên, làm hắn cảm giác vận chuyển càng thuận lợi, càng thêm có uy lực.
Nhưng tốc độ chuyển hoá như vậy còn hơi chậm, hắn đoán chừng tốc độ này nếu kéo dài thì tối thiểu cũng phải một hai năm mới đạt thành.
Một nhóm sáu người yên tĩnh không tiếng động.
Bỗng nhiên, Dương Khai ngẩng đầu hướng phía trước nhìn lại chau mày.
Trong mơ hồ hắn cảm thấy phía trước có sinh linh khí tức, nhưng chỗ này môi trường đặc thù, mặc dù với cường độ thần niệm của hắn cũng không thể dò xét được quá xa cho nên có chút không dám xác định.
Nghĩ một chút, tâm niệm Dương Khai vừa động, hắn vận chuyển bí thuật không gian, với lực lượng không gian tăng trên thần thức.
Chỉ một lúc, thần niệm vượt qua hư không dò xét ra phía xa bên ngoài.
- Quả nhiên có người.
Biểu tình hắn lập tức trở nên cổ quái, đây chính là chuyện hắn không thể nghĩ tới, ở nơi Tinh Quang Thông Đạo này lại có người khác tồn tại.
Chẳng lẽ cũng là võ già tử Tinh Vực chuẩn bị đi vào Tinh Giới.
Hắn chỉ có thể suy đoán như vậy.
Cùng lúc đó hắn vội dùng thần niệm truyền âm báo cho mọi người tạm dừng bước.
Bên kia, Doãn Nhạc Sinh đang lẳng lặng chờ hơi co rụt mí mắt, trên mặt lộ ra vẻ hồ nghi.
Khoảnh khắc vừa rồi hắn cảm giác được một đạo thần thức quỷ dị thổi qua người mình, điều này làm hắn cảm thấy có chút khó tin, bởi vì bên trong Tinh Quang Thông Đạo này thần thức căn bản không thể dò xét quá xa, mặc dù là chính hắn cũng không thể tra xét được tình huống ở bên ngoài trăm dặm, cho nên phải dùng bí bảo lục lạc kia tra xét sự sống của người khác dựa vào khí tức của họ.
- Ảo giác sao? Doãn Nhạc Sinh tự lẩm bẩm một tiếng, ngay sau đó lại cười gian ác. - Nếu không phải là ảo giác thì chính là gặp cao thủ rồi, thú vị thật.
Hắn ở chỗ này chờ năm năm, đã sớm chuyển hoá thánh nguyên tự thân thành nguyên lực, mặc dù không có tấn thăng đến Đạp Nguyên Cảnh, nhưng chiến lực bản thân hắn cũng không phải là Hư Vương Cảnh có thể so sánh được.
Không quản người tới là ai, nếu là từ Tinh Vực đi vào Tinh Giới thì tu vi kia nhất định không vượt qua Hư Vương Cảnh.
Doãn Nhạc Sinh hắn cũng không coi vào đâu.
Động tĩnh từ lục lạc trên tay tạm thời ngừng lại, điều này làm cho Doãn Nhạc Sinh càng thêm xác định mình đã gặp phải một võ giả có sức mạnh thần thức cực mạnh, đối phương khẳng định đã phát hiện ra tình huống bên này.
Sự thật quả thực như hắn nghĩ, Dương Khai sau khi gọi năm người kia lại liền nói cho họ biết tình huống bên kia.
- Nơi này có người? Hơn nữa còn có ba người? Xích Nguyệt trợn to đôi mắt đẹp không thể tin nổi.
- Dương tiểu tử ngươi không có cảm giác sai chứ? Ngả Âu gương mặt cũng biểu lộ vẻ hoài nghi.
- Dương tông chủ nếu nói vậy thì khẳng định là không phải không có căn cứ. Vô Đạo cau mày. - Chỉ là không biết ba người đối phương rốt cuộc muốn làm gì, có địch ý hay không.
- Không sai, chúng ta lần đầu tới, có chút phong ba tránh được thì nên tránh. Dương Khai, tình huống bọn họ bên kia như thế nào nói rõ một chút xem.
Dương Khai trầm ngâm một lúc mở miệng nói: - Trong cảm giác của ta ba người kia luôn đứng một chỗ dường như đang đợi điều gì đó, tu vi tất nhiên là Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng trong đó có một người cho ta cảm giác rất nguy hiểm.
- Tới ngươi đều cảm giác nguy hiểm, xem ra không đơn giản. Ngả Âu nhướn mày: - NHưng bọn họ nếu là Hư Vương tam tầng cảnh, chắc hẳn là võ giả từ Tinh Vực tới, chắc cũng giống chúng ta muốn đi vào Tinh Giới, chắc không phải lạc đường ở đây đâu.
- Qua hỏi là biết. Quỷ Tổ cười quái dị. - Ba người bọn họ, chúng ta có sáu người, nhiều gấp đôi họ, chẳng lẽ còn sợ họ sao?
- Tuy là vậy nhưng ngươi phải biết sau khi vào chênh lệch giữa Hư Vương tam tầng cảnh là cực lớn, cứ lấy hội trưởng Ngả Âu mà nói đi, chúng ta bây giờ chiri sợ không ai là đối thủ của người.
- Đúng vậy đúng vậy, loại sức mạnh sau khi chuyển hoá thánh nguyên đó cực kỳ cường đại.
- Nhưng chúng ta cũng không thể đứng ở đây. Chư vị đều là những nhân vật cấp bậc hùng chủ, từ khi nào mà hành sự cứ lo trước lo sau như vậy.
Lời vừa nói ra mọi người không khỏi sợ hãi cả kinh, lúc này mới ý thức được, từ khi vào Tinh Quang Thông Đạo, cảm nhận được sự huyền diệu nơi đây, cùng với việc luôn mong mỏi Tinh Giới thì tâm tính của mình cũng đã từ từ thay đổi.
Họ không còn có thể ngạo nghễ tung hoành duy ngã độc tôn như trước nữa.
- Như vậy đi, chúng ta cứ cẩn thận một chút, hết thảy hành sự theo hoàn cảnh, bọn họ nếu thực là lạc đường thì còn dễ nói, nhưng nếu là có địch ý thì không ngại đánh một trận đi. Dương Khai thản nhiên nói.
- Cứ như vậy đi. Vô Đạo gật đầu đồng ý.
- Vậy vẫn do tiểu tử đi đánh tiên phong. Dương Khai mỉm cười chủ động xin đi giết giặc.
- Để ta, ngươi cút ra sau đi. Ngả Âu hừ một tiếng đứng đầu tiên.
Thân là trưởng bối mà cứ cần Dương Khai bảo vệ thì coi là ý gì.
Xích Nguyệt cũng cười tủm tỉm nói: - Lần này ngươi liền ngoan ngoãn đi theo là được.
- Ô, vậy cũng được. Dương Khai cũng không kiên trì, dù sau đối diện rốt cuộc là địch hay là bạn còn không rõ lắm, hiện tại cứ tranh giành cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lập tức một nhóm sáu người hướng tới chỗ đám người Doãn Nhạc Sinh.
Mà cùng với bọn họ tiến gần, động tĩnh lục lạc trên tay Doãn Nhạc Sinh cũng càng ngày cầng dồn dập, càng lúc càng liên tục hơn.
Ở vị trí trăm dặm, đối với mọi người mà nói cũng không là gì, chỉ trong thời gian chừng nửa nén nhang hai nhóm người sẽ gặp mặt.
Ngả Âu nhất mã đương tiền, tại khoảng cách với đám người Doãn Nhạc Sinh tầm mười trượng lão dừng lại ngưng thần nhìn về phía trước.
Bốn phía tinh quang không bị khống chế hướng tràn vào cơ thể lão, để lão hấp thu đón nhận.
Doãn Nhạc Sinh vốn là ánh mắt bình thản, trong nháy mắt khi nhìn đến Ngả Âu liền bạo phát hào quang mãnh liệt, liền không nhịn được vỗ tay cười ha hả: - Được lắm được lắm, quả nhiên không ổng bổn toạ chờ khổn ăm năm, cuối cùng cũng ra gì lắm.