Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1871: Ăn miếng trả miếng




Dương Khai những năm này tại trong Tinh Vực bố trí pháp trận không gian siêu cấp, gần như làm cho cả Tinh Vực đều nối thành một đường, đi tới đi lui qua lại vô cùng dễ dàng.

Thời gian một năm gần đây, hắn mang theo bốn nữ nhân của mình một đường du sơn ngoạn thủy, dấu chân bước qua thế giới Trung Đô năm đó, ở Cửu Thiên Thánh Địa của Thông Huyền đại lục cũng đợi qua một đoạn thời gian, còn đi rất nhiều tinh tú cảnh sắc đẹp đẽ, du lãm cảnh đặc sắc khắp Tinh Vực.

Thời gian một năm này, là Dương Khai cùng bốn nữ trải qua cuộc sống vô cùng phong phú, vô cùng vui thích.

Bởi vì một năm này không có phân tranh, không có chiến đấu, thậm chí không có tu luyện, có chăng chỉ là ôn nhu với nhau, dắt tay nhau dạo bước giang hồ, mỗi người đều quên hết thảy, cùng cảm giác quý trọng những gì mình có trước mắt.

Nhưng rốt cục một ngày này vẫn phải tới, Dương Khai mang theo bốn nàng, quay trở về Lăng Tiêu Tông.

Ngay khoảnh khắc thân ảnh Dương Khai xuất hiện, chư vị cường giả Hư Vương tam tầng cảnh đang luận đạo bỗng nhiên đồng loạt quay đầu nhìn về hướng pháp trận không gian bên này.

- Tiểu tử kia đã trở về rồi! Long Thiên Thương toét miệng cười.

- Xú tiểu tử rốt cục bỏ được hiện thân rồi! Xích Nguyệt hừ lạnh một tiếng, có vẻ có chút không vui.

Quỷ Tổ cười kiệt kiệt quái dị một tiếng: - Tông chủ hưởng phúc tề nhân, có thể còn nhớ thời gian đúng giờ trở về đã là khó có được, chư vị không cần cưỡng cầu quá nhiều!

Ngả Âu lại trực tiếp truyền âm nói: - Tiểu tử, cho ngươi ba ngày xử lý việc vặt, ba ngày sau, theo kế hoạch hành sự!

Pháp trận không gian bên kia, Dương Khai hơi đổi sắc, ôm quyền ra hiệu về hướng mọi người ở chỗ xa xa trên ngọn núi cao nhất.

Ngay sau đó hắn quay đầu lại, nhìn bốn nàng cười nói: - Ta còn có thời gian ba ngày!

Bốn nàng bất luận là người nào, cũng không khỏi thần sắc ảm đạm.

Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng khi một ngày này thật sự tới, bất luận là ai đều không đành lòng, đều tràn đầy lo lắng với chuyện Dương Khai muốn đi tới địa phương xa lạ kia.

Kế tiếp ba ngày, Dương Khai trấn giữ Lăng Tiêu Tông, triệu tập các cao tầng trong tông, thương thảo kế sách phát triển trong tông, lệnh cho Diệp Tích Quân tạm thay thế chức tông chủ, quản lý toàn tông, Tô Nhan Hạ Ngưng Thường thăng làm trưởng lão, phụ trợ cạnh bà.

Kể từ đó, dù hắn cùng Quỷ Tổ rời khỏi Lăng Tiêu Tông, cũng có ba vị Hư Vương nhất tầng cảnh trấn giữ chỗ này, cộng thêm trận thế thiên nhiên trong tông, cũng có thể bảo đảm tông môn bình yên không lo, trừ phi gặp cường giả cấp bậc Hư Vương tam tầng cảnh tấn công.

Bất quá cho dù có cường giả Hư Vương tam tầng cảnh xâm chiếm. Lăng Tiêu Tông cũng có sức đánh một trận.

Sắp xếp xong xuôi hết thảy. Dương Khai mới hoàn toàn yên tâm.

Sau đó, hắn lại lưu lại rất nhiều công pháp bí thuật, linh đan diệu dược, chứa trên một ngọn chủ phong Lăng Tiêu Tông, để cung cấp cho đệ tử trong tông tập luyện sử dụng.

Ba ngày, thoáng một cái đã qua.

Một ngày này, bầu không khí khắp Lăng Tiêu Tông trang nghiêm trang trọng.

Vô số đệ tử rời chỗ bế quan của mình, tụ tập trên quảng trường, ngẩng đầu nhìn lên nam nhân một tay sáng lập Lăng Tiêu Tông kia.

Vợ chồng Dương tứ gia và Đổng Tố Trúc mắt đầy lệ nóng, nói lời từ biệt Dương Khai.

Bốn nàng Tô Nhan cũng quay quần quanh Dương Khai, nhất nhất nói chia tay với hắn.

- Đến bên kia, nếu có gặp người có thể chiếu cố chàng, thì cứ thu hết, nam nhân ra cửa tại ngoại, dù sao cũng phải có một nữ nhân ở bên cạnh chiếu cố mới để cho người yên tâm! Tô Nhan dặn dò trọng tâm.

- Sư đệ, phải bảo trọng thân thể, mọi sự không thể cậy mạnh! Hạ Ngưng Thường đôi mắt đỏ hồng, thấp giọng nói.

- Không quản huynh ở bên ngoài làm loạn ra sao, trong lòng phải chừa chút vị trí cho chúng ta! Tuyết Nguyệt nói với ý sâu sắc.

- Nếu huynh dám bội tình bạc nghĩa với mấy vị tỷ muội chúng ta, lần sau gặp mặt ta sẽ... Phiến Khinh La dùng ngón tay làm kiếm vạch một cái, trên gương mặt cười tươi xinh đẹp đằng đằng sát khí.

Dương Khai cười khan ha ha, sắc mặt nghiêm túc, nói: - Những ngày ta không ở nhà, cha mẹ phải làm phiền các nàng chiếu cố!

- Đây là tự nhiên, cứ an tâm đi! Tô Nhan nghiêm nghị gật đầu.

- Có các nàng thật tốt! Dương Khai nói lời thâm tình chân thành.

Bốn nàng cũng không khỏi có chút đỏ mặt, Phiến Khinh La gắt giọng: - Huynh đi nhanh đi, các vị tiền bối đều ở bên kia chế giễu kìa!

Dương Khai cười ha hả, không có mảy may cố kỵ ánh mắt người bên ngoài, nhất nhất ôm bốn nàng vào lòng, ôm chặt các nàng, dường như là muốn lưu lại sự mềm mại và ấm áp từ thân thể các nàng, lúc này hắn mới xoay người, cũng không quay đầu lại bắn nhanh về phía phương xa.

Các nàng đều há miệng, nhưng không một người nào gọi ra tiếng.

- Cung tiễn tông chủ, chúc tông chủ lên đường thắng lợi, thành công trở về! Chúc chư vị tiền bối thời thế thuận lợi, bình an trở về! Sau lưng, vang lên thanh âm của Diệp Tích Quân.

Ngay sau đó, cả Lăng Tiêu Tông đồng loạt hô: - Cung tiễn tông chủ, chúc tông chủ lên đường thắng lợi, thành công trở về! Chúc chư vị tiền bối thời thế thuận lợi, bình an trở về!

Tiếng hô như rồng, khí thế như cầu vồng, chấn động trời cao.

- Cảm tạ chúc lành! Long Thiên Thương cười ha hả, từ xa xa đáp lại.

Mấy luồng sáng nhanh chóng bắn nhanh về hướng tinh không, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Thẳng đến lúc này, mới có thật nhiều người lặng lẽ chảy xuống nước mắt.

- - - - - - - - - - - - -

Trong tinh không, nơi nào đó, một nhóm bảy người đứng ổn định.

Trừ Dương Khai, những người khác toàn bộ đều là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh.

Đối với Dương Khai mọi người ở đây trên cơ bản toàn bộ đều là người quen, Quỷ Tổ, Xích Nguyệt, Ngả Âu thì không cần phải nói; Long Thiên Thương cùng Dương Khai tuy rằng chưa có giao thiệp nhau nhiều, nhưng coi như đã thấy qua mấy lần; Cổ Thương Vân minh chủ Kiếm Minh là một lão già thân hình thấp bé, hơn một năm trước lúc Dương Khai ở Kiếm Minh, cũng thường xuyên trao đổi kinh nghiệm tu luyện với lão già này, Cổ Thương Vân là người bình hòa, không có mảy may làm giá, rất được Dương Khai ưa thích.

Hai người giao tình cũng xem như không tệ.

Người cuối cùng... Dương Khai lại không nhận biết.

Thấy hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía vị cường giả cuối cùng kia, Long Thiên Thương mỉm cười nói: - Dương Khai tới tới đây, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là tư lịch già nhất, Hư Vương tam tầng cảnh thực lực mạnh nhất trong Tinh Vực, là Vô Đạo huynh!

Dương Khai mi mắt co rụt lại, cả kinh nói: - Ngài chính là Vô Đạo đại nhân?

Vô Đạo thoạt nhìn cũng không bắt mắt lắm, mặc trường bào màu xám, râu tóc bạc trắng, tuy có chút phong phạm tiên phong đạo cốt, nhưng thân hình gầy, nếu Long Thiên Thương không giới thiệu, hắn hoàn toàn không nghĩ tới đây chính là Vô Đạo trong truyền thuyết.

Vô Đạo chỉ riêng cái tên, cũng là tượng trưng cho một thời đại.

Nghe đồn người này đã sống qua năm ngàn tuổi, đã trải qua vô số đại sự xảy ra trên Tinh Vực, từng chứng kiến nhiều thế lực thăng trầm.

Tuy rằng lão là "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi", nhưng ở trong phạm vi cường giả Hư Vương Cảnh, ai nấy đều công nhận người đứng đầu chính là Vô Đạo!

Lần đầu tiên Dương Khai nghe được tên gọi Vô Đạo này là ở trên Thúy Vi Tinh.

Đó là một lần Huyết Ngục thí luyện, Dương Khai gặp một người thanh niên tên Hứa Tân Bạch, Hứa Tân Bạch chính là của đệ tử Vô Đạo. Lạc Hải Tinh Chủ của Thúy Vi Tinh bởi vì nguyên nhân này, có vài phần kính trọng đối với Hứa Tân Bạch, có thể thấy được Vô Đạo có uy danh lớn biết bao.

Đây quả thực là cường giả già cả nhất trên Tinh Vực a.

Khó được nhất là, người này tuy rằng thực lực thông thiên, nhưng một mực ẩn cư không ra, cho tới bây giờ chưa từng làm ra chuyện ỷ thế hiếp người; hơn nữa danh tiếng cũng không tệ... được không ít võ giả kính ngưỡng sùng bái.

- Vãn bối Dương Khai, ra mắt Vô Đạo đại nhân! Dương Khai không dám sơ suất, vội vàng thi lễ chào hỏi.

- Dương tông chủ khách sáo rồi! Vô Đạo mỉm cười: - Long huynh nói như vậy bất quá là cất nhắc lão phu thôi, làm sao tông chủ cũng tưởng thật! Lão phu chẳng qua là Diêm Vương quên mất, sống lâu một chút, cũng không tài giỏi gì... Ngược lại Dương tông chủ, có thể tìm ra phương pháp đi tới Tinh Giới theo dõi võ đạo cao hơn, khiến Vô Đạo vô cùng bội phục! Lần này còn phải làm phiền Dương tông chủ dẫn đường đây!

Dương Khai luôn miệng nói không dám, nhìn chung quanh bốn phía, nói: - Chư vị có thể không quản an nguy, hiệp trợ tiểu tử đánh thông đường đi tới Tinh Giới, tiểu tử vô cùng cảm kích, xin chư vị để tiểu tử cúi đầu tạ lễ!

Nói xong, Dương Khai ôm quyền vái chào.

Xích Nguyệt cười nói: - Tiểu tử ngươi cũng đừng xem chuyện này là của riêng mình, chúng ta đáp ứng với ngươi hoàn toàn là suy tính cho mình, thực lực đạt tới Hư Vương tam tầng cảnh này, muốn đột phá, chỉ có thể đi tới Tinh Giới... Là một võ giả, ai nguyện ý không đạp bước tiến thêm? Vô Đạo có thể đến đây chính là ví dụ tốt nhất!

Vô Đạo cười khổ nói: - Không sai! Lúc nghe Long huynh nhắc tới chuyện này, lão phu đã biết, chuyến này ta là không tới không được! Nếu còn không tới, lão phu không còn sống bao lâu nữa!

Hư Vương tam tầng cảnh, sống hơn năm ngàn năm, coi như là người trường thọ, bản thân Vô Đạo tuổi thọ đã không còn nhiều, muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể đột phá tu vi của mình, đi tới Tinh Giới là hy vọng cuối cùng của lão, sao lão có thể không đi.

- Lời tuy nói thế, nhưng tiểu tử vẫn phải cảm tạ chư vị! Dương Khai mơ hồ có chút áy náy, bởi vì hắn cũng không có báo cho mọi người biết tất cả sự thật, bao gồm chuyện người thủ hộ của Tinh Vực. Nhưng bây giờ có nói ra cũng không có ý nghĩa, cho nên Dương Khai cũng không có nói tỉ mỉ.

- Được rồi, không cần nói nhiều! Tiểu tử ngươi hãy nói bây giờ nên làm gì đi! Ngả Âu không kiên nhẫn thúc giục.

- Chư vị là toàn bộ đều muốn đi Tinh Giới sao? Dương Khai hỏi.

- Long sư thúc không đi, mà chỉ tới hiệp trợ thôi! Ngả Âu giải thích: - Hằng La Thương Hội ta sự nghiệp to lớn, dù sao cũng phải có người ở lại trấn giữ mới được, cho nên lần này sẽ do ta theo ngươi một chuyến!.

Dương Khai gật gật đầu, tỏ ý hiểu.

Lăng Tiêu Tông bên kia hắn đã làm xong an bài thích đáng, có ba vị Hư Vương Cảnh trấn giữ, đừng nói chi là Hằng La Thương Hội.

Trong Hằng La Thương Hội nếu không có cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, chỉ sợ không cần tới bao lâu sẽ bị người ta cường thế chia cắt chiếm giữ.

- Nếu như thế, tiểu tử hãy bắt đầu vậy! Dương Khai nói dứt lời, thần sắc nghiêm lại, phất tay một cái, 9 khối Tinh Đế Lệnh bỗng nhiên bắn ra ngoài.

9 khối Tinh Đế Lệnh vốn là không tỏa sáng, không có gì lạ, thần thông phong ấn bên trong sớm đã được sử dụng, chỉ còn lại có chút đế uy mà thôi, nhưng khi chúng cùng một lúc xuất hiện ở trước mắt mọi người, không ngờ 9 khối Tinh Đế Lệnh lại phát ra một tiếng nổ vang động.

Ngay sau đó, các văn lộ trên Tinh Đế Lệnh lóe sáng.

Những văn lộ kia cực kỳ phức tạp khó hiểu, thoạt nhìn dường như tích chứa huyền cơ cực lớn, ở điều kiện không có người khống chế, 9 khối Tinh Đế Lệnh kia vẫn xoay tròn theo quỹ tích nhất định.

Dần dần, có một khối Tinh Đế Lệnh cố định ở vị trí giữa, 8 khối còn lại phân tán ở bốn phía, tạo thành một trận tám góc.

Trong minh minh, từ trong trận tám góc này truyền ra lực dẫn dắt gì đó, bên trong tinh vực, vô số năng lượng phân tán bị hút vào trong trận tám góc, làm cho Tinh Đế Lệnh kêu ong ong càng thêm rõ ràng, văn lộ trên đó cũng càng ngày càng sáng.

Đúng lúc này, Dương Khai chợt quát một tiếng: - Mời chư vị đồng loạt ra tay, rót thánh nguyên vào trong!

Dứt lời, hắn là người đầu tiên bạo phát ra lực lượng trong cơ thể mình, rót vào trong trận tám góc kia.

Những người khác cũng không cam lòng yếu thế, hoặc thét dài, hoặc là gầm nhẹ, hoặc trầm mặc im lặng, nhưng mỗi người đều xuất ra công lực cả đời.

Chỉ một thoáng, với phạm vi chỗ mọi người làm trung tâm, phương viên vạn dặm tinh không chấn động... Dương Khai những năm này tại trong Tinh Vực bố trí pháp trận không gian siêu cấp, gần như làm cho cả Tinh Vực đều nối thành một đường, đi tới đi lui qua lại vô cùng dễ dàng.

Thời gian một năm gần đây, hắn mang theo bốn nữ nhân của mình một đường du sơn ngoạn thủy, dấu chân bước qua thế giới Trung Đô năm đó, ở Cửu Thiên Thánh Địa của Thông Huyền đại lục cũng đợi qua một đoạn thời gian, còn đi rất nhiều tinh tú cảnh sắc đẹp đẽ, du lãm cảnh đặc sắc khắp Tinh Vực.

Thời gian một năm này, là Dương Khai cùng bốn nữ trải qua cuộc sống vô cùng phong phú, vô cùng vui thích.

Bởi vì một năm này không có phân tranh, không có chiến đấu, thậm chí không có tu luyện, có chăng chỉ là ôn nhu với nhau, dắt tay nhau dạo bước giang hồ, mỗi người đều quên hết thảy, cùng cảm giác quý trọng những gì mình có trước mắt.

Nhưng rốt cục một ngày này vẫn phải tới, Dương Khai mang theo bốn nàng, quay trở về Lăng Tiêu Tông.

Ngay khoảnh khắc thân ảnh Dương Khai xuất hiện, chư vị cường giả Hư Vương tam tầng cảnh đang luận đạo bỗng nhiên đồng loạt quay đầu nhìn về hướng pháp trận không gian bên này.

- Tiểu tử kia đã trở về rồi! Long Thiên Thương toét miệng cười.

- Xú tiểu tử rốt cục bỏ được hiện thân rồi! Xích Nguyệt hừ lạnh một tiếng, có vẻ có chút không vui.

Quỷ Tổ cười kiệt kiệt quái dị một tiếng: - Tông chủ hưởng phúc tề nhân, có thể còn nhớ thời gian đúng giờ trở về đã là khó có được, chư vị không cần cưỡng cầu quá nhiều!

Ngả Âu lại trực tiếp truyền âm nói: - Tiểu tử, cho ngươi ba ngày xử lý việc vặt, ba ngày sau, theo kế hoạch hành sự!

Pháp trận không gian bên kia, Dương Khai hơi đổi sắc, ôm quyền ra hiệu về hướng mọi người ở chỗ xa xa trên ngọn núi cao nhất.

Ngay sau đó hắn quay đầu lại, nhìn bốn nàng cười nói: - Ta còn có thời gian ba ngày!

Bốn nàng bất luận là người nào, cũng không khỏi thần sắc ảm đạm.

Tuy rằng trong lòng sớm có chuẩn bị, nhưng khi một ngày này thật sự tới, bất luận là ai đều không đành lòng, đều tràn đầy lo lắng với chuyện Dương Khai muốn đi tới địa phương xa lạ kia.

Kế tiếp ba ngày, Dương Khai trấn giữ Lăng Tiêu Tông, triệu tập các cao tầng trong tông, thương thảo kế sách phát triển trong tông, lệnh cho Diệp Tích Quân tạm thay thế chức tông chủ, quản lý toàn tông, Tô Nhan Hạ Ngưng Thường thăng làm trưởng lão, phụ trợ cạnh bà.

Kể từ đó, dù hắn cùng Quỷ Tổ rời khỏi Lăng Tiêu Tông, cũng có ba vị Hư Vương nhất tầng cảnh trấn giữ chỗ này, cộng thêm trận thế thiên nhiên trong tông, cũng có thể bảo đảm tông môn bình yên không lo, trừ phi gặp cường giả cấp bậc Hư Vương tam tầng cảnh tấn công.

Bất quá cho dù có cường giả Hư Vương tam tầng cảnh xâm chiếm. Lăng Tiêu Tông cũng có sức đánh một trận.

Sắp xếp xong xuôi hết thảy. Dương Khai mới hoàn toàn yên tâm.

Sau đó, hắn lại lưu lại rất nhiều công pháp bí thuật, linh đan diệu dược, chứa trên một ngọn chủ phong Lăng Tiêu Tông, để cung cấp cho đệ tử trong tông tập luyện sử dụng.

Ba ngày, thoáng một cái đã qua.

Một ngày này, bầu không khí khắp Lăng Tiêu Tông trang nghiêm trang trọng.

Vô số đệ tử rời chỗ bế quan của mình, tụ tập trên quảng trường, ngẩng đầu nhìn lên nam nhân một tay sáng lập Lăng Tiêu Tông kia.

Vợ chồng Dương tứ gia và Đổng Tố Trúc mắt đầy lệ nóng, nói lời từ biệt Dương Khai.

Bốn nàng Tô Nhan cũng quay quần quanh Dương Khai, nhất nhất nói chia tay với hắn.

- Đến bên kia, nếu có gặp người có thể chiếu cố chàng, thì cứ thu hết, nam nhân ra cửa tại ngoại, dù sao cũng phải có một nữ nhân ở bên cạnh chiếu cố mới để cho người yên tâm! Tô Nhan dặn dò trọng tâm.

- Sư đệ, phải bảo trọng thân thể, mọi sự không thể cậy mạnh! Hạ Ngưng Thường đôi mắt đỏ hồng, thấp giọng nói.

- Không quản huynh ở bên ngoài làm loạn ra sao, trong lòng phải chừa chút vị trí cho chúng ta! Tuyết Nguyệt nói với ý sâu sắc.

- Nếu huynh dám bội tình bạc nghĩa với mấy vị tỷ muội chúng ta, lần sau gặp mặt ta sẽ... Phiến Khinh La dùng ngón tay làm kiếm vạch một cái, trên gương mặt cười tươi xinh đẹp đằng đằng sát khí.

Dương Khai cười khan ha ha, sắc mặt nghiêm túc, nói: - Những ngày ta không ở nhà, cha mẹ phải làm phiền các nàng chiếu cố!

- Đây là tự nhiên, cứ an tâm đi! Tô Nhan nghiêm nghị gật đầu.

- Có các nàng thật tốt! Dương Khai nói lời thâm tình chân thành.

Bốn nàng cũng không khỏi có chút đỏ mặt, Phiến Khinh La gắt giọng: - Huynh đi nhanh đi, các vị tiền bối đều ở bên kia chế giễu kìa!

Dương Khai cười ha hả, không có mảy may cố kỵ ánh mắt người bên ngoài, nhất nhất ôm bốn nàng vào lòng, ôm chặt các nàng, dường như là muốn lưu lại sự mềm mại và ấm áp từ thân thể các nàng, lúc này hắn mới xoay người, cũng không quay đầu lại bắn nhanh về phía phương xa.

Các nàng đều há miệng, nhưng không một người nào gọi ra tiếng.

- Cung tiễn tông chủ, chúc tông chủ lên đường thắng lợi, thành công trở về! Chúc chư vị tiền bối thời thế thuận lợi, bình an trở về! Sau lưng, vang lên thanh âm của Diệp Tích Quân.

Ngay sau đó, cả Lăng Tiêu Tông đồng loạt hô: - Cung tiễn tông chủ, chúc tông chủ lên đường thắng lợi, thành công trở về! Chúc chư vị tiền bối thời thế thuận lợi, bình an trở về!

Tiếng hô như rồng, khí thế như cầu vồng, chấn động trời cao.

- Cảm tạ chúc lành! Long Thiên Thương cười ha hả, từ xa xa đáp lại.

Mấy luồng sáng nhanh chóng bắn nhanh về hướng tinh không, trong nháy mắt liền không thấy bóng dáng.

Thẳng đến lúc này, mới có thật nhiều người lặng lẽ chảy xuống nước mắt.

- - - - - - - - - - - - -

Trong tinh không, nơi nào đó, một nhóm bảy người đứng ổn định.

Trừ Dương Khai, những người khác toàn bộ đều là cường giả Hư Vương tam tầng cảnh.

Đối với Dương Khai mọi người ở đây trên cơ bản toàn bộ đều là người quen, Quỷ Tổ, Xích Nguyệt, Ngả Âu thì không cần phải nói; Long Thiên Thương cùng Dương Khai tuy rằng chưa có giao thiệp nhau nhiều, nhưng coi như đã thấy qua mấy lần; Cổ Thương Vân minh chủ Kiếm Minh là một lão già thân hình thấp bé, hơn một năm trước lúc Dương Khai ở Kiếm Minh, cũng thường xuyên trao đổi kinh nghiệm tu luyện với lão già này, Cổ Thương Vân là người bình hòa, không có mảy may làm giá, rất được Dương Khai ưa thích.

Hai người giao tình cũng xem như không tệ.

Người cuối cùng... Dương Khai lại không nhận biết.

Thấy hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía vị cường giả cuối cùng kia, Long Thiên Thương mỉm cười nói: - Dương Khai tới tới đây, giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là tư lịch già nhất, Hư Vương tam tầng cảnh thực lực mạnh nhất trong Tinh Vực, là Vô Đạo huynh!

Dương Khai mi mắt co rụt lại, cả kinh nói: - Ngài chính là Vô Đạo đại nhân?

Vô Đạo thoạt nhìn cũng không bắt mắt lắm, mặc trường bào màu xám, râu tóc bạc trắng, tuy có chút phong phạm tiên phong đạo cốt, nhưng thân hình gầy, nếu Long Thiên Thương không giới thiệu, hắn hoàn toàn không nghĩ tới đây chính là Vô Đạo trong truyền thuyết.

Vô Đạo chỉ riêng cái tên, cũng là tượng trưng cho một thời đại.

Nghe đồn người này đã sống qua năm ngàn tuổi, đã trải qua vô số đại sự xảy ra trên Tinh Vực, từng chứng kiến nhiều thế lực thăng trầm.

Tuy rằng lão là "rồng thần thấy đầu không thấy đuôi", nhưng ở trong phạm vi cường giả Hư Vương Cảnh, ai nấy đều công nhận người đứng đầu chính là Vô Đạo!

Lần đầu tiên Dương Khai nghe được tên gọi Vô Đạo này là ở trên Thúy Vi Tinh.

Đó là một lần Huyết Ngục thí luyện, Dương Khai gặp một người thanh niên tên Hứa Tân Bạch, Hứa Tân Bạch chính là của đệ tử Vô Đạo. Lạc Hải Tinh Chủ của Thúy Vi Tinh bởi vì nguyên nhân này, có vài phần kính trọng đối với Hứa Tân Bạch, có thể thấy được Vô Đạo có uy danh lớn biết bao.

Đây quả thực là cường giả già cả nhất trên Tinh Vực a.

Khó được nhất là, người này tuy rằng thực lực thông thiên, nhưng một mực ẩn cư không ra, cho tới bây giờ chưa từng làm ra chuyện ỷ thế hiếp người; hơn nữa danh tiếng cũng không tệ... được không ít võ giả kính ngưỡng sùng bái.

- Vãn bối Dương Khai, ra mắt Vô Đạo đại nhân! Dương Khai không dám sơ suất, vội vàng thi lễ chào hỏi.

- Dương tông chủ khách sáo rồi! Vô Đạo mỉm cười: - Long huynh nói như vậy bất quá là cất nhắc lão phu thôi, làm sao tông chủ cũng tưởng thật! Lão phu chẳng qua là Diêm Vương quên mất, sống lâu một chút, cũng không tài giỏi gì... Ngược lại Dương tông chủ, có thể tìm ra phương pháp đi tới Tinh Giới theo dõi võ đạo cao hơn, khiến Vô Đạo vô cùng bội phục! Lần này còn phải làm phiền Dương tông chủ dẫn đường đây!

Dương Khai luôn miệng nói không dám, nhìn chung quanh bốn phía, nói: - Chư vị có thể không quản an nguy, hiệp trợ tiểu tử đánh thông đường đi tới Tinh Giới, tiểu tử vô cùng cảm kích, xin chư vị để tiểu tử cúi đầu tạ lễ!

Nói xong, Dương Khai ôm quyền vái chào.

Xích Nguyệt cười nói: - Tiểu tử ngươi cũng đừng xem chuyện này là của riêng mình, chúng ta đáp ứng với ngươi hoàn toàn là suy tính cho mình, thực lực đạt tới Hư Vương tam tầng cảnh này, muốn đột phá, chỉ có thể đi tới Tinh Giới... Là một võ giả, ai nguyện ý không đạp bước tiến thêm? Vô Đạo có thể đến đây chính là ví dụ tốt nhất!

Vô Đạo cười khổ nói: - Không sai! Lúc nghe Long huynh nhắc tới chuyện này, lão phu đã biết, chuyến này ta là không tới không được! Nếu còn không tới, lão phu không còn sống bao lâu nữa!

Hư Vương tam tầng cảnh, sống hơn năm ngàn năm, coi như là người trường thọ, bản thân Vô Đạo tuổi thọ đã không còn nhiều, muốn tiến thêm một bước, chỉ có thể đột phá tu vi của mình, đi tới Tinh Giới là hy vọng cuối cùng của lão, sao lão có thể không đi.

- Lời tuy nói thế, nhưng tiểu tử vẫn phải cảm tạ chư vị! Dương Khai mơ hồ có chút áy náy, bởi vì hắn cũng không có báo cho mọi người biết tất cả sự thật, bao gồm chuyện người thủ hộ của Tinh Vực. Nhưng bây giờ có nói ra cũng không có ý nghĩa, cho nên Dương Khai cũng không có nói tỉ mỉ.

- Được rồi, không cần nói nhiều! Tiểu tử ngươi hãy nói bây giờ nên làm gì đi! Ngả Âu không kiên nhẫn thúc giục.

- Chư vị là toàn bộ đều muốn đi Tinh Giới sao? Dương Khai hỏi.

- Long sư thúc không đi, mà chỉ tới hiệp trợ thôi! Ngả Âu giải thích: - Hằng La Thương Hội ta sự nghiệp to lớn, dù sao cũng phải có người ở lại trấn giữ mới được, cho nên lần này sẽ do ta theo ngươi một chuyến!.

Dương Khai gật gật đầu, tỏ ý hiểu.

Lăng Tiêu Tông bên kia hắn đã làm xong an bài thích đáng, có ba vị Hư Vương Cảnh trấn giữ, đừng nói chi là Hằng La Thương Hội.

Trong Hằng La Thương Hội nếu không có cường giả Hư Vương tam tầng cảnh, chỉ sợ không cần tới bao lâu sẽ bị người ta cường thế chia cắt chiếm giữ.

- Nếu như thế, tiểu tử hãy bắt đầu vậy! Dương Khai nói dứt lời, thần sắc nghiêm lại, phất tay một cái, 9 khối Tinh Đế Lệnh bỗng nhiên bắn ra ngoài.

9 khối Tinh Đế Lệnh vốn là không tỏa sáng, không có gì lạ, thần thông phong ấn bên trong sớm đã được sử dụng, chỉ còn lại có chút đế uy mà thôi, nhưng khi chúng cùng một lúc xuất hiện ở trước mắt mọi người, không ngờ 9 khối Tinh Đế Lệnh lại phát ra một tiếng nổ vang động.

Ngay sau đó, các văn lộ trên Tinh Đế Lệnh lóe sáng.

Những văn lộ kia cực kỳ phức tạp khó hiểu, thoạt nhìn dường như tích chứa huyền cơ cực lớn, ở điều kiện không có người khống chế, 9 khối Tinh Đế Lệnh kia vẫn xoay tròn theo quỹ tích nhất định.

Dần dần, có một khối Tinh Đế Lệnh cố định ở vị trí giữa, 8 khối còn lại phân tán ở bốn phía, tạo thành một trận tám góc.

Trong minh minh, từ trong trận tám góc này truyền ra lực dẫn dắt gì đó, bên trong tinh vực, vô số năng lượng phân tán bị hút vào trong trận tám góc, làm cho Tinh Đế Lệnh kêu ong ong càng thêm rõ ràng, văn lộ trên đó cũng càng ngày càng sáng.

Đúng lúc này, Dương Khai chợt quát một tiếng: - Mời chư vị đồng loạt ra tay, rót thánh nguyên vào trong!

Dứt lời, hắn là người đầu tiên bạo phát ra lực lượng trong cơ thể mình, rót vào trong trận tám góc kia.

Những người khác cũng không cam lòng yếu thế, hoặc thét dài, hoặc là gầm nhẹ, hoặc trầm mặc im lặng, nhưng mỗi người đều xuất ra công lực cả đời.

Chỉ một thoáng, với phạm vi chỗ mọi người làm trung tâm, phương viên vạn dặm tinh không chấn động...