Chỗ hai người hiện tại là trong đại điện, nơi này tỏa ra hơi thở cổ xưa, hiển nhiên đã có tuổi, bởi vì không có người lui tới, nhiều năm không tu sửa, bởi vậy xung quanh đại điện có dấu hiệu hư hại.
Ở trong đại điện, có hơn trăm bộ xương khô ngồi xếp bằng, phân tán khắp nơi.
Những xương khô này đã sớm không còn khí tức sinh mệnh, không còn thịt gì, ngay cả quần áo cũng bị phong hoá sạch, chỉ còn xương trắng, có cái còn giữ được hình người, có cái tan rã đầy đất, nhìn rất thê thảm.
Xác định xung quanh không có nguy hiểm, ánh mắt Ngả Âu rơi xuống những xương khô này, ánh mắt ảm đạm, thở dài nói: - Đây là các đệ tử thương hội năm đó chưa kịp rút lui.
Năm đó pháp trận không gian đột nhiên hư hỏng, còn có một số võ giả lấy quặng trên khoáng tinh này không kịp trở về Thủy Nguyệt Tinh. Vạn năm trôi qua, trên khoáng tinh không thích hợp tu luyện, tu vi của bọn họ ngừng trệ, tự nhiên chỉ có thể chết già ở đây.
Chỉ riêng trong đại điện, đã chết hơn trăm người, có thể tưởng tượng được bên ngoài chết bao nhiêu.
Lần đó Hằng La Thương Hội tổn thất nặng nề, theo điển tịch ghi lại, đã mất hơn 5000 đệ tử!
Tức là nói, có 5000 đệ tử Hằng La Thương Hội chết trên khoáng tinh này.
- Tiền bối bớt đau thương! Dương Khai cũng không biết an ủi thế nào, thấy thần sắc Ngả Âu buồn bã, chỉ có thể nói một tiếng.
Ngả Âu cười khổ: - Bổn tọa hiểu, đã là chuyện vạn năm trước, ta chỉ là cảm thấy, thương hội thật có lỗi với bọn họ. Bọn họ rải nhiệt huyết sinh mệnh ở nơi này, vạn năm trôi qua, lại không mấy người nhớ tới bọn họ.
- Ngày sau sẽ có người nhớ tới, bọn họ chết ở đây, có thể là muốn bảo vệ pháp trận này không bị ngoại lực phá hủy. Bọn họ làm thế, vốn chính là công lớn..
- Sao lại nói vậy? Ngả Âu ngạc nhiên.
Dương Khai mỉm cười: - Bình thường, muốn truyền tống liên hành tinh, nhất định phải có 2 tòa pháp trận không gian kết nối với nhau. Bất kỳ một bên nào hư hỏng, cũng không thể tiến hành truyền tống. Tòa bên Thủy Nguyệt Tinh đã bị hỏng, nhưng ta sửa xong là có thể truyền tống đến đây, vậy cũng tức là pháp trận bên này còn nguyên vẹn. Lúc trước ta còn bận tâm, nếu như pháp trận bên này hư hỏng, vậy ta phải một mình đi vào hành lang hư không, sửa chữa tiếp điểm truyền tống. Làm như vậy, đối với ta cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng không xuất hiện tình huống này, vậy nói rõ trước khi chết bọn họ đã bảo vệ rất tốt pháp trận. Đối với thương hội, còn không phải là công lớn? Tiền bối phải ghi công cho bọn họ, để cho người đời sau kính ngưỡng.
Ngả Âu bừng tỉnh, gật đầu liên tục:
- Ngươi nói phải, tuy rằng bổn tọa không biết bọn họ là ai, nhưng bọn họ là anh hùng của thương hội, người đời sau phải ghi nhớ công lao của họ.
Khi người ta tuyệt vọng, gặp phải cái chết, sẽ trở nên điên cuồng, không còn lý trí, chuyện gì cũng làm được. Nhưng trong đại điện chết hơn trăm người, lại không có một ai nổi điên phá hỏng pháp trận không gian, mà vẫn tử thủ đến cuối cùng. Có lẽ bọn họ cũng kỳ vọng sẽ có một ngày, sẽ có người từ Thủy Nguyệt Tinh đến cứu bọn họ.
Đáng tiếc, không ngờ tới chờ đợi hơn vạn năm! Còn bọn họ đã biến thành xương khô từ lâu.
Thần sắc Ngả Âu trở nên nghiêm nghị, bước xuống pháp trận, nghiêm trang nói: - Ta là Ngả Âu đương nhiệm hội trưởng Hằng La Thương Hội, công lao của các vị, Ngả mỗ nhất định ghi rõ vào sách sử, các vị sẽ không chết vô nghĩa. Tuy rằng Ngả mỗ đến chậm, nhưng hôm nay đưa mọi người về nhà, an táng tử tế. Nếu có mạo phạm, xin vong linh các vị thứ lỗi!
Vừa nói, hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian trống, cẩn thận vung tay, vận chuyển thánh nguyên thu một bộ xương vào trong.
Sau đó là bộ thứ hai, thứ ba...
Tốn nửa nén nhang, Ngả Âu mới thu lấy toàn bộ xương khô.
Hắn quay sang Dương Khai: - Ta chuẩn bị đi ra ngoài tìm, xem còn có các đệ tử khác không, ngươi tùy tiện đi dạo. Nơi này là khoáng tinh, có lẽ sẽ có thu hoạch, không cần khách khí, nếu phát hiện thứ gì, vậy cũng là cơ duyên của ngươi.
- Được, vậy một tháng sau gặp ở đây, ta có chút chuyện thương lượng với tiền bối.
Ngả Âu gật đầu, người lóe lên đã biến mất.
Đợi hắn đi rồi, Dương Khai cũng ra khỏi đại điện này.
Nhìn ra, khoáng tinh này cũng tương tự hành tinh mà mình vô tình phát hiện, âm u lạnh lẽo, linh khí mỏng manh, không thích hợp tu luyện, nhưng chứa khoáng sản dồi dào.
Hiện tại Lăng Tiêu Tông dựa vào trữ lượng khoáng tinh đó, đã trở nên giàu có, tin tưởng nếu như Hằng La Thương Hội có thể khai thác nơi này, vậy tài sản sẽ lại lên một bậc.
Nhớ tới khoáng tinh kia, trong lòng Dương Khai khẽ động, vung tay thả ra Tiểu Tiểu cùng chim lửa.
- Chủ nhân, có gì dặn dò? Lưu Viêm vẫn tạo hình nóng bỏng như trước, cánh tay nõn nà lộ ra, quần áo đỏ rực, ở bụng nhỏ, lỗ rốn vô cùng dụ hoặc.
Dương Khai liếc nàng, lắc đầu, nhìn sang Thạch Khổi hỏi: - Tiểu Tiểu, nơi này có thứ gì ngươi thích không?
Dương Khai quả thật hỏi nhiều, Tiểu Tiểu vừa đi ra, liền mở to mắt đen nhìn xung quanh, nhìn rất ngu ngốc, nhưng Dương Khai biết đó là biểu hiện hưng phấn của nó.
Đối với Thạch Khổi nhất tộc trời sinh luyện hóa tinh hoa khoáng vật cho mình dùng, khoáng tinh quả thật là thiên đường của chúng. Chỉ cần cho chúng đủ thời gian, chúng có thể cắn nuốt luyện hóa cả khoáng tinh.
Dương Khai vừa dứt lời, Tiểu Tiểu liền gật đầu như gà mổ thóc.
Dương Khai mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: - Có còn sót lại căn nguyên không?
Lần trước ở trên khoáng tinh đó, Tiểu Tiểu cắn nuốt căn nguyên tinh tú còn sót lại, mới chìm vào ngủ say tiến hóa, dù thức tỉnh mà thực lực không mạnh lên, nhưng nó có thể bỏ qua Vực tràng của Hư Vương Cảnh.
Vậy cũng là mạnh lên ở góc khác.
Nếu có thể cắn nuốt thêm chút căn nguyên còn sót lại, Tiểu Tiểu nhất định sẽ trưởng thành thêm.
Căn nguyên tinh tú trên khoáng tinh không giống hành tinh tu luyện, bởi vì căn nguyên khoáng tinh tổn hại nghiêm trọng, dẫn tới linh khí thiên địa mỏng manh, không thích hợp tu luyện, bởi vậy có cũng không sao.
Chỉ cần vẫn còn khoáng sản, giá trị khoáng tinh sẽ không giảm xuống.
Nhưng mà hành tinh tu luyện thì khác, mỗi một hành tinh đều có hàng tỷ dân cư, nếu không còn lực lượng căn nguyên, sẽ nhanh chóng biến thành hành tinh chết, đến lúc đó hàng tỷ dân cư cũng gặp tai họa.
Cùng tương đồng, dược tinh cũng thế.
Dược tinh linh khí thiên địa dày đặc còn vượt xa hành tinh tu luyện bình thường, bởi vì chỉ có linh khí dày đặc, linh dược mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Nghe Dương Khai hỏi vậy, Tiểu Tiểu mơ hồ, gãi đầu gãi tai, ngây ngốc nhìn Dương Khai, không hiểu hắn đang hỏi gì.
- Ngu ngốc, chính là thứ lần trước ngươi nuốt xong liền ngủ đó. Lưu Viêm gõ đầu Tiểu Tiểu, phát ra tiếng vang leng keng.
Cuối cùng Tiểu Tiểu cũng hiểu được, ánh mắt sáng lên, vội gật đầu.
- Đi mau, nuốt nó, giữa đường thấy thứ gì tốt thì đừng bỏ qua, thấy được rồi, thì tới đây chờ ta. Dương Khai cười khẽ, phất tay.
Tiểu Tiểu được lệnh, liền lộn mèo, thân thể nhỏ bé như vô hình, trực tiếp chui xuống đất, nhanh chóng biến mất.
Trong thần niệm của Dương Khai, nó cực nhanh xâm nhập xuống trăm dặm, còn đang tiến sâu vào trong lòng đất, là muốn tìm căn nguyên sót lại.
- Chủ nhân, vậy ta phải làm gì? Lưu Viêm hỏi.
- Ngươi cũng tùy tiện đi xung quanh, xem có cơ duyên của mình không. Chỗ này đã vạn năm không người đến, sẽ có chút thứ tốt, nói không chừng có thứ gì đang chờ ngươi tới lấy.
- Không cần ta ở cạnh ngài sao?
- Không cần. Dương Khai lắc đầu, bỗng nhiên hắn chợt ý thức được, kinh ngạc nhìn sang Lưu Viêm: - Linh trí của ngươi...
Trước kia Lưu Viêm sẽ không tự làm việc riêng, hỏi mình những chuyện tương tự, nhưng hôm nay Lưu Viêm biểu hiện có chút khác thường.
Bản thân Lưu Viêm cũng sững sờ, nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.
Dương Khai cười khẽ:
- Xem ra luyện hóa Thái Dương Chân Hỏa, quả nhiên có lợi lớn cho ngươi trưởng thành. Đáng tiếc... Tiểu Tiểu trời sanh linh trí thấp kém, bằng không cũng sẽ thông minh ra. Ngươi cố gắng lên, nếu có một ngày tìm được cơ duyên, ta sẽ nghĩ cách đúc thân thể cho ngươi, ngươi cũng không cần sinh tồn ở dạng năng lượng thể như vậy.
Ánh mắt Lưu Viêm bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt, duyên dáng hành lễ: - Vậy Lưu Viêm cám ơn chủ nhân trước.
Dương Khai phất tay, Lưu Viêm kêu một tiếng, hóa thành chim lửa khổng lồ, ánh lửa thiêu đốt phóng về chân trời.
Đợi cho hai đại hỗ trợ đi rồi, Dương Khai mới thả ra thần niệm, tra xét tình huống pháp thân trong Huyền Giới Châu.
Pháp thân cũng như Tiểu Tiểu, có thể cắn nuốt luyện hóa khoáng vật, lớn mạnh bản thân.
Có điều pháp thân mới luyện hóa toàn bộ Huyền Không đại lục, hiện tại còn đang tiêu hóa, hình thể to như núi làm người ta sợ hãi.
Dương Khai thấy nó như thế, cũng hiểu lúc này không thích hợp thả nó ra.
Sau đó liền nhảy lên, trực tiếp bay lên trời.
Nơi này là Ám Tinh, là bị kỳ trận thiên địa che giấu, khoáng vật trong này không có giá trị lớn với Dương Khai, nhưng mà kỳ trận thiên địa che đậy Ám Tinh, thì lại có tất yếu phải đi xem.
Nếu có thể thông qua quan sát kỳ trận nhìn thấu được chút gì, đủ cho Dương Khai được lợi vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời tối mờ, không giống bất cứ hành tinh nào, không có trời trăng ngôi sao, thậm chí không có ánh sao chiếu xuống, chỉ có hào quang mơ hồ, rũ xuống từ bầu trời, không biết là ánh sáng gì. Nhưng chính vì những hào quang này, khoáng tinh mới không tối tăm.
Khắp trời đất, như nồi bị đậy nắp, tách thành một thế giới riêng.
Dương Khai lên cao trăm ngàn dặm, liền không lên nữa, bởi vì hắn cảm giác được kỳ trận na thiên địa phát huy ra tác dụng rất lớn, nếu tùy tiện đi lên nữa, nhất định sẽ dẫn động sát cục.
Loại sát cục này, ngay cả hắn cũng không chắc thoát được, đó là uy lực pháp tắc, thiên địa giận dữ. Chỗ hai người hiện tại là trong đại điện, nơi này tỏa ra hơi thở cổ xưa, hiển nhiên đã có tuổi, bởi vì không có người lui tới, nhiều năm không tu sửa, bởi vậy xung quanh đại điện có dấu hiệu hư hại.
Ở trong đại điện, có hơn trăm bộ xương khô ngồi xếp bằng, phân tán khắp nơi.
Những xương khô này đã sớm không còn khí tức sinh mệnh, không còn thịt gì, ngay cả quần áo cũng bị phong hoá sạch, chỉ còn xương trắng, có cái còn giữ được hình người, có cái tan rã đầy đất, nhìn rất thê thảm.
Xác định xung quanh không có nguy hiểm, ánh mắt Ngả Âu rơi xuống những xương khô này, ánh mắt ảm đạm, thở dài nói: - Đây là các đệ tử thương hội năm đó chưa kịp rút lui.
Năm đó pháp trận không gian đột nhiên hư hỏng, còn có một số võ giả lấy quặng trên khoáng tinh này không kịp trở về Thủy Nguyệt Tinh. Vạn năm trôi qua, trên khoáng tinh không thích hợp tu luyện, tu vi của bọn họ ngừng trệ, tự nhiên chỉ có thể chết già ở đây.
Chỉ riêng trong đại điện, đã chết hơn trăm người, có thể tưởng tượng được bên ngoài chết bao nhiêu.
Lần đó Hằng La Thương Hội tổn thất nặng nề, theo điển tịch ghi lại, đã mất hơn 5000 đệ tử!
Tức là nói, có 5000 đệ tử Hằng La Thương Hội chết trên khoáng tinh này.
- Tiền bối bớt đau thương! Dương Khai cũng không biết an ủi thế nào, thấy thần sắc Ngả Âu buồn bã, chỉ có thể nói một tiếng.
Ngả Âu cười khổ: - Bổn tọa hiểu, đã là chuyện vạn năm trước, ta chỉ là cảm thấy, thương hội thật có lỗi với bọn họ. Bọn họ rải nhiệt huyết sinh mệnh ở nơi này, vạn năm trôi qua, lại không mấy người nhớ tới bọn họ.
- Ngày sau sẽ có người nhớ tới, bọn họ chết ở đây, có thể là muốn bảo vệ pháp trận này không bị ngoại lực phá hủy. Bọn họ làm thế, vốn chính là công lớn..
- Sao lại nói vậy? Ngả Âu ngạc nhiên.
Dương Khai mỉm cười: - Bình thường, muốn truyền tống liên hành tinh, nhất định phải có 2 tòa pháp trận không gian kết nối với nhau. Bất kỳ một bên nào hư hỏng, cũng không thể tiến hành truyền tống. Tòa bên Thủy Nguyệt Tinh đã bị hỏng, nhưng ta sửa xong là có thể truyền tống đến đây, vậy cũng tức là pháp trận bên này còn nguyên vẹn. Lúc trước ta còn bận tâm, nếu như pháp trận bên này hư hỏng, vậy ta phải một mình đi vào hành lang hư không, sửa chữa tiếp điểm truyền tống. Làm như vậy, đối với ta cũng có nguy hiểm nhất định, nhưng không xuất hiện tình huống này, vậy nói rõ trước khi chết bọn họ đã bảo vệ rất tốt pháp trận. Đối với thương hội, còn không phải là công lớn? Tiền bối phải ghi công cho bọn họ, để cho người đời sau kính ngưỡng.
Ngả Âu bừng tỉnh, gật đầu liên tục:
- Ngươi nói phải, tuy rằng bổn tọa không biết bọn họ là ai, nhưng bọn họ là anh hùng của thương hội, người đời sau phải ghi nhớ công lao của họ.
Khi người ta tuyệt vọng, gặp phải cái chết, sẽ trở nên điên cuồng, không còn lý trí, chuyện gì cũng làm được. Nhưng trong đại điện chết hơn trăm người, lại không có một ai nổi điên phá hỏng pháp trận không gian, mà vẫn tử thủ đến cuối cùng. Có lẽ bọn họ cũng kỳ vọng sẽ có một ngày, sẽ có người từ Thủy Nguyệt Tinh đến cứu bọn họ.
Đáng tiếc, không ngờ tới chờ đợi hơn vạn năm! Còn bọn họ đã biến thành xương khô từ lâu.
Thần sắc Ngả Âu trở nên nghiêm nghị, bước xuống pháp trận, nghiêm trang nói: - Ta là Ngả Âu đương nhiệm hội trưởng Hằng La Thương Hội, công lao của các vị, Ngả mỗ nhất định ghi rõ vào sách sử, các vị sẽ không chết vô nghĩa. Tuy rằng Ngả mỗ đến chậm, nhưng hôm nay đưa mọi người về nhà, an táng tử tế. Nếu có mạo phạm, xin vong linh các vị thứ lỗi!
Vừa nói, hắn lấy ra một chiếc nhẫn không gian trống, cẩn thận vung tay, vận chuyển thánh nguyên thu một bộ xương vào trong.
Sau đó là bộ thứ hai, thứ ba...
Tốn nửa nén nhang, Ngả Âu mới thu lấy toàn bộ xương khô.
Hắn quay sang Dương Khai: - Ta chuẩn bị đi ra ngoài tìm, xem còn có các đệ tử khác không, ngươi tùy tiện đi dạo. Nơi này là khoáng tinh, có lẽ sẽ có thu hoạch, không cần khách khí, nếu phát hiện thứ gì, vậy cũng là cơ duyên của ngươi.
- Được, vậy một tháng sau gặp ở đây, ta có chút chuyện thương lượng với tiền bối.
Ngả Âu gật đầu, người lóe lên đã biến mất.
Đợi hắn đi rồi, Dương Khai cũng ra khỏi đại điện này.
Nhìn ra, khoáng tinh này cũng tương tự hành tinh mà mình vô tình phát hiện, âm u lạnh lẽo, linh khí mỏng manh, không thích hợp tu luyện, nhưng chứa khoáng sản dồi dào.
Hiện tại Lăng Tiêu Tông dựa vào trữ lượng khoáng tinh đó, đã trở nên giàu có, tin tưởng nếu như Hằng La Thương Hội có thể khai thác nơi này, vậy tài sản sẽ lại lên một bậc.
Nhớ tới khoáng tinh kia, trong lòng Dương Khai khẽ động, vung tay thả ra Tiểu Tiểu cùng chim lửa.
- Chủ nhân, có gì dặn dò? Lưu Viêm vẫn tạo hình nóng bỏng như trước, cánh tay nõn nà lộ ra, quần áo đỏ rực, ở bụng nhỏ, lỗ rốn vô cùng dụ hoặc.
Dương Khai liếc nàng, lắc đầu, nhìn sang Thạch Khổi hỏi: - Tiểu Tiểu, nơi này có thứ gì ngươi thích không?
Dương Khai quả thật hỏi nhiều, Tiểu Tiểu vừa đi ra, liền mở to mắt đen nhìn xung quanh, nhìn rất ngu ngốc, nhưng Dương Khai biết đó là biểu hiện hưng phấn của nó.
Đối với Thạch Khổi nhất tộc trời sinh luyện hóa tinh hoa khoáng vật cho mình dùng, khoáng tinh quả thật là thiên đường của chúng. Chỉ cần cho chúng đủ thời gian, chúng có thể cắn nuốt luyện hóa cả khoáng tinh.
Dương Khai vừa dứt lời, Tiểu Tiểu liền gật đầu như gà mổ thóc.
Dương Khai mỉm cười, nhỏ giọng hỏi: - Có còn sót lại căn nguyên không?
Lần trước ở trên khoáng tinh đó, Tiểu Tiểu cắn nuốt căn nguyên tinh tú còn sót lại, mới chìm vào ngủ say tiến hóa, dù thức tỉnh mà thực lực không mạnh lên, nhưng nó có thể bỏ qua Vực tràng của Hư Vương Cảnh.
Vậy cũng là mạnh lên ở góc khác.
Nếu có thể cắn nuốt thêm chút căn nguyên còn sót lại, Tiểu Tiểu nhất định sẽ trưởng thành thêm.
Căn nguyên tinh tú trên khoáng tinh không giống hành tinh tu luyện, bởi vì căn nguyên khoáng tinh tổn hại nghiêm trọng, dẫn tới linh khí thiên địa mỏng manh, không thích hợp tu luyện, bởi vậy có cũng không sao.
Chỉ cần vẫn còn khoáng sản, giá trị khoáng tinh sẽ không giảm xuống.
Nhưng mà hành tinh tu luyện thì khác, mỗi một hành tinh đều có hàng tỷ dân cư, nếu không còn lực lượng căn nguyên, sẽ nhanh chóng biến thành hành tinh chết, đến lúc đó hàng tỷ dân cư cũng gặp tai họa.
Cùng tương đồng, dược tinh cũng thế.
Dược tinh linh khí thiên địa dày đặc còn vượt xa hành tinh tu luyện bình thường, bởi vì chỉ có linh khí dày đặc, linh dược mới có thể nhanh chóng trưởng thành.
Nghe Dương Khai hỏi vậy, Tiểu Tiểu mơ hồ, gãi đầu gãi tai, ngây ngốc nhìn Dương Khai, không hiểu hắn đang hỏi gì.
- Ngu ngốc, chính là thứ lần trước ngươi nuốt xong liền ngủ đó. Lưu Viêm gõ đầu Tiểu Tiểu, phát ra tiếng vang leng keng.
Cuối cùng Tiểu Tiểu cũng hiểu được, ánh mắt sáng lên, vội gật đầu.
- Đi mau, nuốt nó, giữa đường thấy thứ gì tốt thì đừng bỏ qua, thấy được rồi, thì tới đây chờ ta. Dương Khai cười khẽ, phất tay.
Tiểu Tiểu được lệnh, liền lộn mèo, thân thể nhỏ bé như vô hình, trực tiếp chui xuống đất, nhanh chóng biến mất.
Trong thần niệm của Dương Khai, nó cực nhanh xâm nhập xuống trăm dặm, còn đang tiến sâu vào trong lòng đất, là muốn tìm căn nguyên sót lại.
- Chủ nhân, vậy ta phải làm gì? Lưu Viêm hỏi.
- Ngươi cũng tùy tiện đi xung quanh, xem có cơ duyên của mình không. Chỗ này đã vạn năm không người đến, sẽ có chút thứ tốt, nói không chừng có thứ gì đang chờ ngươi tới lấy.
- Không cần ta ở cạnh ngài sao?
- Không cần. Dương Khai lắc đầu, bỗng nhiên hắn chợt ý thức được, kinh ngạc nhìn sang Lưu Viêm: - Linh trí của ngươi...
Trước kia Lưu Viêm sẽ không tự làm việc riêng, hỏi mình những chuyện tương tự, nhưng hôm nay Lưu Viêm biểu hiện có chút khác thường.
Bản thân Lưu Viêm cũng sững sờ, nhíu mày, vẻ mặt mờ mịt.
Dương Khai cười khẽ:
- Xem ra luyện hóa Thái Dương Chân Hỏa, quả nhiên có lợi lớn cho ngươi trưởng thành. Đáng tiếc... Tiểu Tiểu trời sanh linh trí thấp kém, bằng không cũng sẽ thông minh ra. Ngươi cố gắng lên, nếu có một ngày tìm được cơ duyên, ta sẽ nghĩ cách đúc thân thể cho ngươi, ngươi cũng không cần sinh tồn ở dạng năng lượng thể như vậy.
Ánh mắt Lưu Viêm bỗng tỏa ra ánh sáng chói mắt, duyên dáng hành lễ: - Vậy Lưu Viêm cám ơn chủ nhân trước.
Dương Khai phất tay, Lưu Viêm kêu một tiếng, hóa thành chim lửa khổng lồ, ánh lửa thiêu đốt phóng về chân trời.
Đợi cho hai đại hỗ trợ đi rồi, Dương Khai mới thả ra thần niệm, tra xét tình huống pháp thân trong Huyền Giới Châu.
Pháp thân cũng như Tiểu Tiểu, có thể cắn nuốt luyện hóa khoáng vật, lớn mạnh bản thân.
Có điều pháp thân mới luyện hóa toàn bộ Huyền Không đại lục, hiện tại còn đang tiêu hóa, hình thể to như núi làm người ta sợ hãi.
Dương Khai thấy nó như thế, cũng hiểu lúc này không thích hợp thả nó ra.
Sau đó liền nhảy lên, trực tiếp bay lên trời.
Nơi này là Ám Tinh, là bị kỳ trận thiên địa che giấu, khoáng vật trong này không có giá trị lớn với Dương Khai, nhưng mà kỳ trận thiên địa che đậy Ám Tinh, thì lại có tất yếu phải đi xem.
Nếu có thể thông qua quan sát kỳ trận nhìn thấu được chút gì, đủ cho Dương Khai được lợi vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời tối mờ, không giống bất cứ hành tinh nào, không có trời trăng ngôi sao, thậm chí không có ánh sao chiếu xuống, chỉ có hào quang mơ hồ, rũ xuống từ bầu trời, không biết là ánh sáng gì. Nhưng chính vì những hào quang này, khoáng tinh mới không tối tăm.
Khắp trời đất, như nồi bị đậy nắp, tách thành một thế giới riêng.
Dương Khai lên cao trăm ngàn dặm, liền không lên nữa, bởi vì hắn cảm giác được kỳ trận na thiên địa phát huy ra tác dụng rất lớn, nếu tùy tiện đi lên nữa, nhất định sẽ dẫn động sát cục.
Loại sát cục này, ngay cả hắn cũng không chắc thoát được, đó là uy lực pháp tắc, thiên địa giận dữ.