Đúng là như vậy, thời khắc này Tả Đức mới có một tia cao nhân phong phạm, phối hợp với động tác cùng nắm chắc thời cơ đối với hỏa hậu tựa như nước chảy mây trôi của ông ta, sự nhận thức đối với dược lý trong khoảnh khắc liền chinh phục tất cả luyện đan sư ở đây, khiến người nhìn hoa mắt thần trì, hận tình cảnh này không thể vĩnh viễn kéo dài nữa, vĩnh viễn sẽ không có một khắc kết thúc. Tiếng nghị luận của mọi người mặc dù ồn ào, nhưng không mảy may truyền vào trong tai Tả Đức. Cả người ông đã đi vào một loại trạng thái quên mình, chỉ nhìn trên điểm này, ông ta có thể trở thành luyện đan sư cấp Hư Vương cũng không may mắn, mà là bản thân quả thật có cả bản lãnh.
Ngay cả Dương Khai cách đó không xa thấy một màn như vậy, cũng không khỏi trở nên kinh thán. Võ đạo cùng đan đạo một dạng, chỉ có ném vào toàn bộ tinh lực mới có thể có thành tựu. Loại nhất tâm nhị dụng đó, theo đuổi thứ quá cao xa không thực tế vĩnh viễn không có khả năng đi quá xa. Hắn không có thời gian trì hoãn, mắt thấy Tả Đức đã bắt đầu luyện đan, hắn cũng hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm cảnh của mình. Trong khoảnh khắc, thần tình của Dương Khai trở nên chăm chú, hai tròng mắt thần quang ngưng luyện. Dường như trong mắt của hắn chỉ còn lại có lò luyện đan cùng nhiều dược liệu trước mắt, không có vật gì khác nữa. Dương Khai cũng trong nháy mắt đi vào trong loại trạng thái quên mình đó. Đối thủ là một vị lão bài luyện đan sư cấp Hư Vương, hắn dĩ nhiên không có khả năng qua loa khinh thường. Một bên, Ngả Âu nhìn trước mắt sáng ngời, có chút ngạc nhiên thấp giọng hỏi Tông Ngạo: - Tông đại sư, ta xem giá thế này của Dương huynh đệ... không kém chút nào so với Tả Đức, chẳng lẽ hắn thật sự biết luyện đan sao? Tông Ngạo mỉm cười, đồng dạng nhẹ giọng trả lời: - Dương Khai biết luyện đan, điểm này lão phu có thể bảo đảm. Ừ, lão phu đã từng thấy tận mắt hắn luyện chế qua linh đan. Hơn nữa không chỉ một lần, hắn còn đã từng luyện chế được linh đan có sinh đan vân! - Cái gì?
Ngả Âu thất kinh: - Hắn lại có bản lãnh như thế? Tông đại sư không gạt ta chứ? - Chuyện như vậy Tông mỗ làm sao có thể nói đùa. Trong mắt của Tông Ngạo dâng lên thần sắc nhớ lại: - Năm đó lúc một viên linh đan xuất thế, Tông mỗ đã ở bên cạnh ngắm nhìn, thu hoạch rất nhiều a. Chỉ có điều... - Chỉ có điều cái gì? - Chỉ có điều lúc đó một viên linh đan cấp bậc cũng không cao, hơn nữa có thể sinh ra đan vân coi như là cơ duyên xảo hợp đi. Tông Ngạo nói đúng trọng tâm: - Hôm nay hắn muốn luyện chế linh đan nhưng là Thái Sơ Chuyển Hồn đan, chính là linh đan cấp Hư Vương. Hắn có thể luyện chế được hay không, Tông mỗ cũng không dám kết luận. Nhưng thủ pháp luyện đan cùng thiên phú trên đan đạo của hắn lại là tuyệt đối số một. Hội trưởng nhìn xem thì... Ách Tông Ngạo đang nói chuyện, chỉ thấy Dương Khai không ngừng ném hết những vật liệu mà vừa rồi Ngả Âu cho hắn vào trong Tử Hư Đỉnh. Điều này bất đồng với động tác thành thạo nước chảy mây trôi của Tả Đức đại sư, tốc độ Dương Khai đánh mất dược liệu tuy rằng rất nhanh, nhưng đó gần như chính là một dòng ý thức vứt hết vào. Sau đó trực tiếp khép lại nắp của Tử Hư Đỉnh, không mảy may có tính thưởng thức. Mặc dù là người không hiểu thuật luyện đan cũng nhìn ra vấn đề.
Trái tim của Tuyết Nguyệt không khỏi trầm xuống. Ngả Âu cũng há to miệng, gương mặt với thần sắc không nói nên lời. Tuy nhiên ông ta vẫn ôm vạn nhất kỳ vọng hướng về phía Tông Ngạo hỏi: - Tông đại sư... Dương Khai làm như vậy có ý gì chứ? - Ta cũng không biết a. Thần sắc của Tông Ngạo có chút bối rối. Người luyện đan sư nào lúc luyện đan lại vứt hết tất cả dược liệu vào trong lò luyện đan thế chứ? Khi luyện chế mỗi một loại linh đan, đều cần nắm chắc thứ tự trước sau ném vào dược liệu, nắm chắc thời cơ bỏ thuốc vào. Mỗi khi một loại dược liệu được đưa vào lò luyện đan, luyện đan sư đều phải hao phí tâm thần cùng tinh lực khống chế hỏa hầu trong lò luyện đan, lấy pháp quyết thích hợp dung hợp dịch thuốc. Đây là một quá trình tiến hành theo chất lượng, cũng là một quá trình tinh tế chậm công ra việc. Chỉ có như vậy, luyện đan sư mới có thể luyện chế được linh đan tốt. - Hắn làm như vậy là phá hủy dược liệu. Tông Ngạo khẩn trương: - Mỗi một loại dược liệu đối với nhiệt độ phản ứng đều không giống nhau, đợi một hồi lúc hắn rút lấy lực lượng địa hỏa, thế tất yếu xuất hiện tình huống rất không xong. Lực lượng địa hỏa lớn nhỏ tuy rằng có thể khống chế, nhưng tuyệt đối không thể khống chế linh hoạt như thánh nguyên tự thân của võ giả, chợt thấy bên phía Tả Đức đại sư không ngừng đang khống chế trận pháp, biến đổi địa hỏa lớn nhỏ sao. Chính là bởi vì như vậy, dược liệu mới cần ném vào tự thân, đây cũng không phải hầm thức ăn lộn xộn, có thể nào m vào một lượt toàn bộ thế chứ? - Hắn không phải là tự biết không thể thắng Tả Đức nên cam chịu rồi chứ? Ngả Âu nghĩ tới một khả năng. Dương Khai đề nghị cùng Tả Đức so đấu luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan, vì nhất định là cứu chữa Cốc Bích Hồ, chỉ cần Tả Đức đáp ứng tỷ thí lần này, Cốc Bích Hồ sẽ có hy vọng tỉnh dậy. Dương Khai thắng thua chính là một chuyện khác. - Hắn không phải người lỗ mãng như vậy, chứ nhìn xem! Tuyết Nguyệt khẽ cắn môi mỏng, nơi lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bên kia không rời. Mà sau khi ném ra gần như tất cả dược liệu, Dương Khai lại không mở ra trận pháp dẫn động lực lượng địa hỏa, ngược lại nhắm lại hai tròng mắt, khoanh chân ngồi ở bên cạnh đó, không nhúc nhích, trên tay bấm một cái linh quyết huyền diệu. Một màn này khiến cho Chiêm Nguyên luôn quan sát động tĩnh của Dương Khai nhìn ở trong mắt, chỉ một thoáng, hắn liền nhịn không được cười lên: - Ta nghĩ đến tên kia có bản lãnh gì đâu, ngay cả sự thưởng thức cơ bản nhất của luyện đan cũng không hiểu. Hắn không ngờ ném tất cả dược liệu vào trong lò luyện đan, ha ha ha! Các luyện đan sư bên cạnh nghe hắn nói như vậy, đều nhìn thoáng qua bên phía Dương Khai, ngay sau đó rối rít lắc đầu không ngừng, có người nói: - Phí của trời a, lãng phí nhiều dược liệu tốt như vậy, thật sự là đáng hận mà. Trong mắt của luyện đan sư, bất kỳ một cây dược liệu tốt nào đều phải phát huy ra tác dụng của mình. Dương Khai lãng phí như vậy, dĩ nhiên dẫn tới một chút bất mãn. Vốn dĩ luyện đan sư còn đồng tình với Dương Khai, thời khắc này ánh mắt nhìn bên đó đã tràn đầy oán niệm. Bỗng nhiên, một cỗ lực nóng rực thoải mái đi ra từ bên kia. Cổ lực nóng rực đó cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, dường như có chút biến đổi thất thường, ôn hòa và cuồng bạo cùng tồn tại, khó có thể thăm dò. Cái loại cảm giác này giống như là các loại nhiệt độ hỏa lực tụ tập chung một chỗ, lại không xung đột không dung hợp lẫn nhau, quỷ dị vô cùng. - Lực nóng rực từ đâu tới như thế? - Kỳ quái, hắn chưa rút lấy địa hỏa a, cũng không có dấu hiệu vận chuyển thánh nguyên, làm sao bên kia lại có loại lực lượng này truyền ra? Không ít luyện đan sư đều nghi ngờ nhìn Dương Khai, có chút không rõ. - Thần thức chi hỏa! Chiêm Nguyên ngay từ đầu cũng nghi hoặc không thôi, nhưng bất chợt hắn như đã suy nghĩ minh bạch cái gì, không khỏi khẽ quát một tiếng, trong mắt nổi lên thần sắc cuồng nhiệt cùng mơ ước. - Cái gì? Lại là thần thức chi hỏa sao? - Người đó có thần thức chi hỏa? Từng tên một luyện đan sư há miệng gần như có thể nhét vào một quả trứng gà, rối rít chăm chú nhìn qua phía Dương Khai. Biểu lộ trên mặt của mỗi một luyện đan sư cũng biến thành kích động vạn phần. Thần thức chi hỏa, đây chính là ưu thế may mắn nhất của luyện đan sư và luyện khí sư gặp được. Luyện đan sư hoặc là luyện khí sư có thần thức chi hỏa, lúc luyện chế linh đan hoặc là bí bảo có thể làm ít công to. Đây là sự thông thường mà mọi người đều nhận đồng. Nhưng trong thiên hạ, người có thần thức chi hỏa lại có bao nhiêu? Trong ít người nơi đây, có mấy người có tư chất luyện đan hoặc là tư chất luyện khí? Hơn 500 luyện đan sư có mặt, thậm chí bao gồm Tả Đức, đều không có được thần thức chi hỏa. Dương Khai lại có! Ngay cả Tả Đức một mực không hề bận tâm, đi vào trong trạng thái hồn nhiên vong ngã cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên phía Dương Khai, một đôi mắt già nua lộ ra hào quang ngạc nhiên. Tuy nhiên rất nhanh, ông ta lại thu hồi ánh mắt, không chú ý Dương Khai nữa. Bởi vì ông ta biết, luyện đan phải một lòng một ý, quan sát người khác chỉ sẽ rối loạn tâm thần của mình, thần thức chi hỏa thì đã sao? So được với kinh nghiệm lắng đọng trên đan đạo hơn1000 năm qua của lão phu chăng? Cả Tinh Vực, người có thần thức chi hỏa tuy rằng không nhiều lắm, nhưng không có một người là luyện đan sư cấp Hư Vương. Lão phu là luyện đan sư cấp Hư Vương! Trong lòng của Tả Đức không thèm liếc một cái. - Đáng ghét a! Chiêm Nguyên cắn răng nghiến lợi mắng một tiếng, trên mặt một mảnh vẻ áo não. Hắn nghĩ tới mình là luyện đan sư xuất sắc như thế nhưng lại không có những thứ như thần thức chi hỏa, Dương Khai lại có. Hơn nữa cái lò luyện đan cấp Hư Vương trước đó, Chiêm Nguyên lập tức cảm thấy... trời ghen tỵ anh tài, thiên đạo bất công a! Nếu mình có cái lò luyện đan cấp Hư Vương, lại có thần thức chi hỏa phụ tá, ngày sau nhất định có thể đạt tới độ cao của ân sư. Không không không... tuyệt đối sẽ vượt qua ân sư, lấy được thành tựu trước không có người sau cũng không có người. Cho đến lúc này, Chiêm Nguyên mới hiểu được Dương Khai vì sao trước đó có cử động ly kỳ như vậy. Người này không ngờ có thần thức chi hỏa, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn khống chế đối với thần thức chi hỏa đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh. Có ưu thế này, hắn ném tất cả dược liệu vào lò luyện đan không có vấn đề lớn lao gì. Chỉ cần hắn có thể phân hoá khống chế tốt thần thức chi hỏa của mình thì có thể khống chế hỏa hầu dung điểm nhằm vào mỗi một loại dược liệu! Chuyện như vậy đối với một Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả mà nói khó khăn sao? Chiêm Nguyên nghĩ nghĩ, áo não phát hiện, đây hẳn là một chuyện rất đơn giản. Quả nhiên, sau khi Dương Khai thúc giục thần thức chi hỏa, Ngả Âu cứ như là hiểu rõ cái gì, vẻ lo âu trên mặt trở thành hư không, hơi nở nụ cười. Có thần thức chi hỏa phụ trợ, Dương Khai căn bản không cần phải đi rút lấy lực lượng địa hỏa. Ông ta có thể cảm giác được, thần thức của Dương Khai phân hoá vô số, cường độ của mỗi một luồng đều bất đồng. Những thần thức chi hỏa phân tán ra ngoài tràn vào trong lò luyện đan, bao lại dược liệu trước đó hắn ném vào, bắt đầu ngưng luyện dịch thuốc. Dịch thuốc do thần thức chi hỏa ngưng luyện ra càng tinh khiết, càng triệt để hơn so với dùng địa hỏa ngưng luyện!
Ngả Âu thậm chí còn cảm thấy, thần niệm của Dương Khai không ngừng biến hóa ở bên trong Tử Hư Đỉnh. Từng cái một linh trận phức tạp lớn có nhỏ có, phức tạp khó hiểu huyễn sinh tiêu tan bên trong lò luyện đan, tốc độ thật nhanh. Mà trong cả quá trình, Dương Khai cũng đang không ngừng biến ảo pháp quyết trên tay. Động tác không nhanh, cũng không có tính thưởng thức gì, nhưng những pháp quyết đó lại hiển nhiên thần bí vô cùng, dường như không phải mảnh thiên địa này có được. Cả người củaTông Ngạo đều đắm chìm trong một mảnh thiên địa chỗ Dương Khai. Ông ta bất đồng cùng với Ngả Âu. Ngả Âu là ngoài nghề xem náo nhiệt, chỉ nhìn ra cái đại khái, nhưng Tông Ngạo là một vị luyện đan sư Hư cấp thượng phẩm. Ông ta từ sự biến ảo trong thần thức chi hỏa của Dương Khai, từ sự sinh diệt trong linh trận của lò luyện đan, từ trong pháp quyết biến hóa của người này, theo dõi ra rất nhiều con đường luyện đan sâu vô cùng. Ông ta như có điều suy nghĩ, thần quang trong mắt dâng lên biến ảo, cả người dường như du lịch ở trong đại dương của đan đạo, cũng không thấy vật gì khác nữa. Càng trầm tư, ông ta càng có thu hoạch, thường thường Dương Khai nắm chắc đối với một thời cơ cùng hỏa hầu, thậm chí một cái pháp quyết biến hóa, đều sẽ xúc động nghi vấn sâu trong nội tâm của ông ta, đôn đốc ông ta đi tìm đáp án. Đúng là như vậy, thời khắc này Tả Đức mới có một tia cao nhân phong phạm, phối hợp với động tác cùng nắm chắc thời cơ đối với hỏa hậu tựa như nước chảy mây trôi của ông ta, sự nhận thức đối với dược lý trong khoảnh khắc liền chinh phục tất cả luyện đan sư ở đây, khiến người nhìn hoa mắt thần trì, hận tình cảnh này không thể vĩnh viễn kéo dài nữa, vĩnh viễn sẽ không có một khắc kết thúc. Tiếng nghị luận của mọi người mặc dù ồn ào, nhưng không mảy may truyền vào trong tai Tả Đức. Cả người ông đã đi vào một loại trạng thái quên mình, chỉ nhìn trên điểm này, ông ta có thể trở thành luyện đan sư cấp Hư Vương cũng không may mắn, mà là bản thân quả thật có cả bản lãnh.
Ngay cả Dương Khai cách đó không xa thấy một màn như vậy, cũng không khỏi trở nên kinh thán. Võ đạo cùng đan đạo một dạng, chỉ có ném vào toàn bộ tinh lực mới có thể có thành tựu. Loại nhất tâm nhị dụng đó, theo đuổi thứ quá cao xa không thực tế vĩnh viễn không có khả năng đi quá xa. Hắn không có thời gian trì hoãn, mắt thấy Tả Đức đã bắt đầu luyện đan, hắn cũng hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm cảnh của mình. Trong khoảnh khắc, thần tình của Dương Khai trở nên chăm chú, hai tròng mắt thần quang ngưng luyện. Dường như trong mắt của hắn chỉ còn lại có lò luyện đan cùng nhiều dược liệu trước mắt, không có vật gì khác nữa. Dương Khai cũng trong nháy mắt đi vào trong loại trạng thái quên mình đó. Đối thủ là một vị lão bài luyện đan sư cấp Hư Vương, hắn dĩ nhiên không có khả năng qua loa khinh thường. Một bên, Ngả Âu nhìn trước mắt sáng ngời, có chút ngạc nhiên thấp giọng hỏi Tông Ngạo: - Tông đại sư, ta xem giá thế này của Dương huynh đệ... không kém chút nào so với Tả Đức, chẳng lẽ hắn thật sự biết luyện đan sao? Tông Ngạo mỉm cười, đồng dạng nhẹ giọng trả lời: - Dương Khai biết luyện đan, điểm này lão phu có thể bảo đảm. Ừ, lão phu đã từng thấy tận mắt hắn luyện chế qua linh đan. Hơn nữa không chỉ một lần, hắn còn đã từng luyện chế được linh đan có sinh đan vân! - Cái gì?
Ngả Âu thất kinh: - Hắn lại có bản lãnh như thế? Tông đại sư không gạt ta chứ? - Chuyện như vậy Tông mỗ làm sao có thể nói đùa. Trong mắt của Tông Ngạo dâng lên thần sắc nhớ lại: - Năm đó lúc một viên linh đan xuất thế, Tông mỗ đã ở bên cạnh ngắm nhìn, thu hoạch rất nhiều a. Chỉ có điều... - Chỉ có điều cái gì? - Chỉ có điều lúc đó một viên linh đan cấp bậc cũng không cao, hơn nữa có thể sinh ra đan vân coi như là cơ duyên xảo hợp đi. Tông Ngạo nói đúng trọng tâm: - Hôm nay hắn muốn luyện chế linh đan nhưng là Thái Sơ Chuyển Hồn đan, chính là linh đan cấp Hư Vương. Hắn có thể luyện chế được hay không, Tông mỗ cũng không dám kết luận. Nhưng thủ pháp luyện đan cùng thiên phú trên đan đạo của hắn lại là tuyệt đối số một. Hội trưởng nhìn xem thì... Ách Tông Ngạo đang nói chuyện, chỉ thấy Dương Khai không ngừng ném hết những vật liệu mà vừa rồi Ngả Âu cho hắn vào trong Tử Hư Đỉnh. Điều này bất đồng với động tác thành thạo nước chảy mây trôi của Tả Đức đại sư, tốc độ Dương Khai đánh mất dược liệu tuy rằng rất nhanh, nhưng đó gần như chính là một dòng ý thức vứt hết vào. Sau đó trực tiếp khép lại nắp của Tử Hư Đỉnh, không mảy may có tính thưởng thức. Mặc dù là người không hiểu thuật luyện đan cũng nhìn ra vấn đề.
Trái tim của Tuyết Nguyệt không khỏi trầm xuống. Ngả Âu cũng há to miệng, gương mặt với thần sắc không nói nên lời. Tuy nhiên ông ta vẫn ôm vạn nhất kỳ vọng hướng về phía Tông Ngạo hỏi: - Tông đại sư... Dương Khai làm như vậy có ý gì chứ? - Ta cũng không biết a. Thần sắc của Tông Ngạo có chút bối rối. Người luyện đan sư nào lúc luyện đan lại vứt hết tất cả dược liệu vào trong lò luyện đan thế chứ? Khi luyện chế mỗi một loại linh đan, đều cần nắm chắc thứ tự trước sau ném vào dược liệu, nắm chắc thời cơ bỏ thuốc vào. Mỗi khi một loại dược liệu được đưa vào lò luyện đan, luyện đan sư đều phải hao phí tâm thần cùng tinh lực khống chế hỏa hầu trong lò luyện đan, lấy pháp quyết thích hợp dung hợp dịch thuốc. Đây là một quá trình tiến hành theo chất lượng, cũng là một quá trình tinh tế chậm công ra việc. Chỉ có như vậy, luyện đan sư mới có thể luyện chế được linh đan tốt. - Hắn làm như vậy là phá hủy dược liệu. Tông Ngạo khẩn trương: - Mỗi một loại dược liệu đối với nhiệt độ phản ứng đều không giống nhau, đợi một hồi lúc hắn rút lấy lực lượng địa hỏa, thế tất yếu xuất hiện tình huống rất không xong. Lực lượng địa hỏa lớn nhỏ tuy rằng có thể khống chế, nhưng tuyệt đối không thể khống chế linh hoạt như thánh nguyên tự thân của võ giả, chợt thấy bên phía Tả Đức đại sư không ngừng đang khống chế trận pháp, biến đổi địa hỏa lớn nhỏ sao. Chính là bởi vì như vậy, dược liệu mới cần ném vào tự thân, đây cũng không phải hầm thức ăn lộn xộn, có thể nào m vào một lượt toàn bộ thế chứ? - Hắn không phải là tự biết không thể thắng Tả Đức nên cam chịu rồi chứ? Ngả Âu nghĩ tới một khả năng. Dương Khai đề nghị cùng Tả Đức so đấu luyện chế Thái Sơ Chuyển Hồn đan, vì nhất định là cứu chữa Cốc Bích Hồ, chỉ cần Tả Đức đáp ứng tỷ thí lần này, Cốc Bích Hồ sẽ có hy vọng tỉnh dậy. Dương Khai thắng thua chính là một chuyện khác. - Hắn không phải người lỗ mãng như vậy, chứ nhìn xem! Tuyết Nguyệt khẽ cắn môi mỏng, nơi lòng bàn tay toát ra mồ hôi. Một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bên kia không rời. Mà sau khi ném ra gần như tất cả dược liệu, Dương Khai lại không mở ra trận pháp dẫn động lực lượng địa hỏa, ngược lại nhắm lại hai tròng mắt, khoanh chân ngồi ở bên cạnh đó, không nhúc nhích, trên tay bấm một cái linh quyết huyền diệu. Một màn này khiến cho Chiêm Nguyên luôn quan sát động tĩnh của Dương Khai nhìn ở trong mắt, chỉ một thoáng, hắn liền nhịn không được cười lên: - Ta nghĩ đến tên kia có bản lãnh gì đâu, ngay cả sự thưởng thức cơ bản nhất của luyện đan cũng không hiểu. Hắn không ngờ ném tất cả dược liệu vào trong lò luyện đan, ha ha ha! Các luyện đan sư bên cạnh nghe hắn nói như vậy, đều nhìn thoáng qua bên phía Dương Khai, ngay sau đó rối rít lắc đầu không ngừng, có người nói: - Phí của trời a, lãng phí nhiều dược liệu tốt như vậy, thật sự là đáng hận mà. Trong mắt của luyện đan sư, bất kỳ một cây dược liệu tốt nào đều phải phát huy ra tác dụng của mình. Dương Khai lãng phí như vậy, dĩ nhiên dẫn tới một chút bất mãn. Vốn dĩ luyện đan sư còn đồng tình với Dương Khai, thời khắc này ánh mắt nhìn bên đó đã tràn đầy oán niệm. Bỗng nhiên, một cỗ lực nóng rực thoải mái đi ra từ bên kia. Cổ lực nóng rực đó cho người ta có cảm giác rất kỳ quái, dường như có chút biến đổi thất thường, ôn hòa và cuồng bạo cùng tồn tại, khó có thể thăm dò. Cái loại cảm giác này giống như là các loại nhiệt độ hỏa lực tụ tập chung một chỗ, lại không xung đột không dung hợp lẫn nhau, quỷ dị vô cùng. - Lực nóng rực từ đâu tới như thế? - Kỳ quái, hắn chưa rút lấy địa hỏa a, cũng không có dấu hiệu vận chuyển thánh nguyên, làm sao bên kia lại có loại lực lượng này truyền ra? Không ít luyện đan sư đều nghi ngờ nhìn Dương Khai, có chút không rõ. - Thần thức chi hỏa! Chiêm Nguyên ngay từ đầu cũng nghi hoặc không thôi, nhưng bất chợt hắn như đã suy nghĩ minh bạch cái gì, không khỏi khẽ quát một tiếng, trong mắt nổi lên thần sắc cuồng nhiệt cùng mơ ước. - Cái gì? Lại là thần thức chi hỏa sao? - Người đó có thần thức chi hỏa? Từng tên một luyện đan sư há miệng gần như có thể nhét vào một quả trứng gà, rối rít chăm chú nhìn qua phía Dương Khai. Biểu lộ trên mặt của mỗi một luyện đan sư cũng biến thành kích động vạn phần. Thần thức chi hỏa, đây chính là ưu thế may mắn nhất của luyện đan sư và luyện khí sư gặp được. Luyện đan sư hoặc là luyện khí sư có thần thức chi hỏa, lúc luyện chế linh đan hoặc là bí bảo có thể làm ít công to. Đây là sự thông thường mà mọi người đều nhận đồng. Nhưng trong thiên hạ, người có thần thức chi hỏa lại có bao nhiêu? Trong ít người nơi đây, có mấy người có tư chất luyện đan hoặc là tư chất luyện khí? Hơn 500 luyện đan sư có mặt, thậm chí bao gồm Tả Đức, đều không có được thần thức chi hỏa. Dương Khai lại có! Ngay cả Tả Đức một mực không hề bận tâm, đi vào trong trạng thái hồn nhiên vong ngã cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bên phía Dương Khai, một đôi mắt già nua lộ ra hào quang ngạc nhiên. Tuy nhiên rất nhanh, ông ta lại thu hồi ánh mắt, không chú ý Dương Khai nữa. Bởi vì ông ta biết, luyện đan phải một lòng một ý, quan sát người khác chỉ sẽ rối loạn tâm thần của mình, thần thức chi hỏa thì đã sao? So được với kinh nghiệm lắng đọng trên đan đạo hơn1000 năm qua của lão phu chăng? Cả Tinh Vực, người có thần thức chi hỏa tuy rằng không nhiều lắm, nhưng không có một người là luyện đan sư cấp Hư Vương. Lão phu là luyện đan sư cấp Hư Vương! Trong lòng của Tả Đức không thèm liếc một cái. - Đáng ghét a! Chiêm Nguyên cắn răng nghiến lợi mắng một tiếng, trên mặt một mảnh vẻ áo não. Hắn nghĩ tới mình là luyện đan sư xuất sắc như thế nhưng lại không có những thứ như thần thức chi hỏa, Dương Khai lại có. Hơn nữa cái lò luyện đan cấp Hư Vương trước đó, Chiêm Nguyên lập tức cảm thấy... trời ghen tỵ anh tài, thiên đạo bất công a! Nếu mình có cái lò luyện đan cấp Hư Vương, lại có thần thức chi hỏa phụ tá, ngày sau nhất định có thể đạt tới độ cao của ân sư. Không không không... tuyệt đối sẽ vượt qua ân sư, lấy được thành tựu trước không có người sau cũng không có người. Cho đến lúc này, Chiêm Nguyên mới hiểu được Dương Khai vì sao trước đó có cử động ly kỳ như vậy. Người này không ngờ có thần thức chi hỏa, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn khống chế đối với thần thức chi hỏa đã đạt đến trình độ lô hỏa thuần thanh. Có ưu thế này, hắn ném tất cả dược liệu vào lò luyện đan không có vấn đề lớn lao gì. Chỉ cần hắn có thể phân hoá khống chế tốt thần thức chi hỏa của mình thì có thể khống chế hỏa hầu dung điểm nhằm vào mỗi một loại dược liệu! Chuyện như vậy đối với một Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả mà nói khó khăn sao? Chiêm Nguyên nghĩ nghĩ, áo não phát hiện, đây hẳn là một chuyện rất đơn giản. Quả nhiên, sau khi Dương Khai thúc giục thần thức chi hỏa, Ngả Âu cứ như là hiểu rõ cái gì, vẻ lo âu trên mặt trở thành hư không, hơi nở nụ cười. Có thần thức chi hỏa phụ trợ, Dương Khai căn bản không cần phải đi rút lấy lực lượng địa hỏa. Ông ta có thể cảm giác được, thần thức của Dương Khai phân hoá vô số, cường độ của mỗi một luồng đều bất đồng. Những thần thức chi hỏa phân tán ra ngoài tràn vào trong lò luyện đan, bao lại dược liệu trước đó hắn ném vào, bắt đầu ngưng luyện dịch thuốc. Dịch thuốc do thần thức chi hỏa ngưng luyện ra càng tinh khiết, càng triệt để hơn so với dùng địa hỏa ngưng luyện!
Ngả Âu thậm chí còn cảm thấy, thần niệm của Dương Khai không ngừng biến hóa ở bên trong Tử Hư Đỉnh. Từng cái một linh trận phức tạp lớn có nhỏ có, phức tạp khó hiểu huyễn sinh tiêu tan bên trong lò luyện đan, tốc độ thật nhanh. Mà trong cả quá trình, Dương Khai cũng đang không ngừng biến ảo pháp quyết trên tay. Động tác không nhanh, cũng không có tính thưởng thức gì, nhưng những pháp quyết đó lại hiển nhiên thần bí vô cùng, dường như không phải mảnh thiên địa này có được. Cả người củaTông Ngạo đều đắm chìm trong một mảnh thiên địa chỗ Dương Khai. Ông ta bất đồng cùng với Ngả Âu. Ngả Âu là ngoài nghề xem náo nhiệt, chỉ nhìn ra cái đại khái, nhưng Tông Ngạo là một vị luyện đan sư Hư cấp thượng phẩm. Ông ta từ sự biến ảo trong thần thức chi hỏa của Dương Khai, từ sự sinh diệt trong linh trận của lò luyện đan, từ trong pháp quyết biến hóa của người này, theo dõi ra rất nhiều con đường luyện đan sâu vô cùng. Ông ta như có điều suy nghĩ, thần quang trong mắt dâng lên biến ảo, cả người dường như du lịch ở trong đại dương của đan đạo, cũng không thấy vật gì khác nữa. Càng trầm tư, ông ta càng có thu hoạch, thường thường Dương Khai nắm chắc đối với một thời cơ cùng hỏa hầu, thậm chí một cái pháp quyết biến hóa, đều sẽ xúc động nghi vấn sâu trong nội tâm của ông ta, đôn đốc ông ta đi tìm đáp án.