Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1843: Lôi hắn ra




Trời ạ! Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy!

Hai người này ở bên trong rốt cuộc làm những gì? Tam đệ tồn tại như ác ma nhân gian này, như thế nào có loại biểu hiện ly kỳ như thế? Thần Đồ thậm chí từ trong khóe mắt Tuyết Nguyệt thấy được một loại kêu là phong tình quyến rũ!

Sâu trong nội tâm Thần Đồ kêu rên không ngừng, ánh mắt nhìn Dương Khai cũng thay đổi hẳn..

Một bên, Lê Nặc cùng Xuân di cũng đều ngây người như phỗng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Tuyết Nguyệt hiển nhiên cũng hiểu rõ nhất định là ba người này hiểu lầm, chỗ khóe mắt lộ vẻ ngượng ngùng càng rõ ràng hơn, ánh mắt mơ hồ, có cảm giác như có tật giật mình.

- Thần Đồ huynh, ta theo Tuyết Nguyệt đi Thủy Thiên Thành một chút!

- À... Thần Đồ máy móc đáp lại, căn bản không có nghe rõ rốt cuộc Dương Khai đang nói gì.

- Vậy xin cáo từ trước! Dương Khai mỉm cười, ôm quyền nói: - Ngũ Phương Thương Hội bên kia, làm phiền Thần Đồ huynh nhiều hơn!

Sau khi nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu về phía Tuyết Nguyệt, hai người liền tế ra Tinh Toa, bay lên không trung.

Thẳng đến bóng dáng hai người mất dạng, đám người Thần Đồ mới chợt tỉnh thần lại.

Thần Đồ vỗ đùi, vẻ mặt đưa đám nói:

- Xong rồi xong rồi, tam đệ sao không tự trọng như thế, sao lại làm như vậy... Còn Dương huynh nữa... Ôi...

Hắn một bộ dáng bóp trán than tiếc cho hai người.

Xuân di cùng Lê Nặc cũng đều là thái độ này.

- Cái này ta cũng xong rồi! Thần Đồ khổ não ôm đầu, ngồi chồm hổm dưới đất không có hình tượng chút nào.

- Nhị công tử, chuyện này liên quan gì tới ngài chứ?

Lê Nặc tò mò nhìn hắn.

- Dương huynh là người ta mang về đây. Sớm biết hắn có bệnh thích như thế, lại quen thân với tam đệ, thì đánh chết ta cũng không dẫn hắn tới Thủy Nguyệt Tinh. Lần này xong rồi, phụ thân vẫn muốn ta và tam đệ sớm ngày cưới vợ, làm tốt kéo dài con nối dõi trong nhà, nhìn tam đệ như vậy, đâu còn có thể kéo dài con nối dòng cái gì... Sau này chẳng phải gánh nặng này là một mình ta gánh chịu hay sao? Thần Đồ oán trách, lộ ra dáng vẻ bị áp lực như núi.

Lê Nặc hé miệng cười nói: - Phận làm con, kéo dài con nối dòng là chuyện đạo lý chính đáng, nhị công tử còn buồn phiền gì chứ!

Thần Đồ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lê Nặc, bỗng nhiên nói: - Vậy bằng không cô nương hãy sinh cho ta đứa bé đi!

Lê Nặc mặt đỏ lên, lườm Thần Đồ một cái, rồi sãi bước chân nhỏ chạy đi.

Phía sau truyền đến tiếng Thần Đồ kêu vói theo: - Có đáp ứng hay không, cô nương phải trả lời một câu chứ! Chạy cái gì?

Xuân di ở một bên lắc đầu không ngừng, đầy mặt bất đắc dĩ!

- - - - - - - - - - - -

Thủy Thiên Thành, chính là thành trì phồn hoa nhất, linh khí nồng đậm nhất trên Thủy Nguyệt Tinh, bất kỳ võ giả nào muốn đi vào cũng phải bỏ ra một khoản thánh tinh xa xỉ làm lộ phí. Mà muốn ở lại trong thành trì, cũng phải nộp số lượng thánh tinh tương ứng mới được.

Bên trong thành lại mở ra các nhà ở lớn có nhỏ có, cung cấp cho võ giả thuê mướn.

Cả Thủy Thiên Thành, quả thực là một chiếc máy kiếm tiền, mỗi một ngày đều có thể kiếm một lượng lớn thánh tinh.

Tuyết Nguyệt dẫn Dương Khai đi tới Thủy Thiên Thành, cũng không cần lấy ra chứng minh thân phận, võ giả thủ vệ kia liền cung kính cho đi, đồng thời tò mò quan sát Dương Khai, không biết Dương Khai là lai lịch thế nào, mà lại đi chung với tam thiếu Tuyết Nguyệt đại danh đỉnh đỉnh kia.

Vào bên trong thành, nơi Tuyết Nguyệt đi qua, không ngừng có tiếng thiếu nữ hét lên, dừng chân ngắm nhìn nàng, trên mặt họ đều lộ ra vẻ mê muội; cũng có thiếu nữ to gan, mặc hở hang liếc mắt đưa tình về phía nàng, hiển lộ phong tình; bất quá phần lớn thiếu nữ đều là dáng vẻ ngượng ngùng, lặng lẽ quan sát Tuyết Nguyệt, tự mơ mộng chuyện tình yêu.

Thậm chí còn có nam nhân lộ ra bộ dáng si mê, lẳng lặng nhìn nàng.

Tuyết Nguyệt dường như sớm đã thành thói quen, đưa mắt ra hiệu với Dương Khai, sau đó lập tức bay lên không bay lên, bay đi hướng trung tâm Thủy Thiên Thành.

Dương Khai nín cười, bay theo sau nàng.

Hai người mới vừa đi, liền có một người cầm một số bức họa vọt tới trên đường phố, hô to: - Bán bức họa tam công tử, xuất từ tay danh gia, cùng thân cao mập gầy không khác với người thật. Có nó, là có thể ngày đêm đối mặt với tam công tử; có nó, giống như tam công tử bồi bạn bên cạnh... 1000 thánh tinh một tấm, muốn mua thì nhanh chân lên!

Khi nói chuyện, hắn một tay mở ra một bức họa.

Trên bức họa kia là một người mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, cầm trong tay chiết phiến, áo trắng như ngọc, tóc dài như mực, không phải Tuyết Nguyệt thì là ai. Trên bức họa kia Tuyết Nguyệt hơi nhếch khóe miệng, dường như đang mỉm cười nhìn người vẽ.

Trong khoảnh khắc, vô số thiếu nữ ùa lên, vây quanh người bán hình vẽ kia lớp lớp, trong đó thậm chí không thiếu một số nam nhân.

- Cho ta một tấm!

- Ta muốn hai tấm!

- Nhanh lên, tiền trao cháo múc, đây là 1000 thánh tinh!

- Ô ô, cho ta một tấm đi! Lão bà ta nói, lần này mà không mua được, sẽ không cho ta bước vào nhà! Ô ô, tam thiếu ta hận ngươi!

- Con bà nó, người nào sờ ngực lão nương, đứng ra cho lão nương, có gan làm mà không có gan thừa nhận sao?

- Ồn ào gì thế, những bức họa này lão tử bao hết! Một nam nhân cao lớn thô kệch, một mặt râu quai nón, vừa chuyển thánh nguyên, đẩy mọi người đều văng ra ngoài, trực tiếp đưa cho người bán bức họa một cái nhẫn không gian, sau đó đoạt lấy tất cả bức họa còn lại, hai tròng mắt quét nhìn bốn phương, đầy khí phách, hừ lạnh nói: - Đám dung tục tầm thường các ngươi này, hãy nhìn lên tam thiếu là thân phận gì? Cũng chỉ có anh hào cái thế như lão tử mới có thể xứng với tam thiếu!

"Ụa..." Trên bầu trời, Tuyết Nguyệt lảo đảo một cái, thiếu chút nữa một đầu rơi xuống.

Tuy rằng đã bay khá xa, nhưng với tu vi của nàng, tự nhiên cũng nghe rõ ràng thanh âm bên dưới, không khỏi một thân nổi da gà.

Dương Khai tò mò nhìn nàng: - Mỗi lần cô nương xuất hiện, đều sẽ dấy lên phong ba như vậy ư?

- Không kém bao nhiêu đâu! Tuyết Nguyệt nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: - Cho nên dưới tình hình chung, ta sẽ không ló mặt ra ngoài!

Khi nói chuyện, nàng liếc nhìn Dương Khai sâu kín nói tiếp: - Buồn cười lắm sao?

- Ta không có cười nha! Dương Khai nghiêm trang trả lời.

- Hừ! Nếu huynh dám cười ra tiếng, ta muốn huynh hãy đợi đấy!

- Ta thật không có cười... Ha Ha Ha!

"Rốp Rốp..."

Tuyết Nguyệt nghiến hàm răng trắng đều sắp bị vỡ nát.

Thủy Thiên Thành chỗ trung ương nhất, linh khí đầy trời, dày đặc như thực chất, chỉ khác một đường liền có thể thực hiện trình độ linh khí hóa sợi.

Mà ở chỗ này, có một dãy cung điện nguy nga sừng sững, đây cũng là trung tâm nhất của Hằng La Thương Hội, chẳng những nơi này là quyền lợi trung tâm nhất, cũng là tài phú trung tâm nhất.

Dãy cung điện góc tây bắc, bên trong một cung điện, một nam nhân vóc người khôi ngô, khí thế như sư tử đang chau mày, bước qua bước lại bất an, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, dường như là đang đợi người nào.

Bộ dáng người này lo âu đã viết rõ trên mặt, chân mày đều nhíu sát, dường như vĩnh viễn cũng không thể giãn ra.

Trong đại điện còn có một số người khác, nhìn phục sức của họ, hiển nhiên là một đám luyện đan sư Hư cấp trở lên, phóng mắt nhìn bất kỳ địa phương nào đều là nhân vật cực kỳ tôn quý.

Nhưng những luyện đan sư này lại không một người nào dám mở miệng nói chuyện, e sợ chọc giận nam nhân khôi ngô kia không vui.

Không gì khác, nam nhân này là chủ nhân của Hằng La Thương Hội, là hội trưởng Ngả Âu!

Luyện đan sư Hư cấp tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng cũng không sánh bằng người chủ của Hằng La Thương Hội; huống chi, bọn họ đối với tình huống nữ nhân trong điện kia bó tay không có biện pháp, đều tự giác mất thể diện, đâu còn muốn chủ động tìm xui xẻo.

Ngả Âu vốn dáng người to lớn, eo gấu lưng hổ, tạo cho người ta một áp lực cực mạnh, thời khắc này tâm tình phiền não, thỉnh thoảng không tự chủ toát ra dao động thánh nguyên của Hư Vương lưỡng tầng cảnh, làm cho các luyện đan sư trong đại điện kêu khổ thấu trời, nhưng lại không dám nhắc nhở.

Bất chợt, Ngả Âu dừng lại bước chân, cặp mắt phát sáng nhìn ra ngoài.

Ngay sau đó, ông lộ vẻ mặt vui mừng, bước nhanh ra đón, trên miệng lại vội vàng nói: - Đúng là Tả Đức đại sư tới?

Trước đại điện, hai vầng sáng hạ xuống, lộ ra thân ảnh, một người là Tuyết Nguyệt, một người là Dương Khai.

Nghe câu nói của Ngả Âu, Dương Khai theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện sau lưng cũng không có người nào, nhưng Tuyết Nguyệt có điều hiểu ý, vội vàng giải thích: - Cha, không phải Tả Đức đại sư tới!

- Không phải Tả Đức đại sư! Ngả Âu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Dương Khai, ngay sau đó hướng về phía Tuyết Nguyệt phẫn nộ quát: - Nếu không phải Tả Đức đại sư, ngươi dẫn hắn tới đây làm gì, ngươi nghĩ nơi này là địa phương nào?

Bị Ngả Âu quát mắng khiển trách một hơi, Tuyết Nguyệt cũng không dám phản bác, chỉ cúi thấp đầu nói xin lỗi: - Thật xin lỗi cha, nhưng vị bằng hữu này của con cũng là một vị luyện đan sư, cho nên...

- Luyện đan sư! Ngả Âu sắc mặt hơi buông lỏng, lúc này mới lần nữa quan sát Dương Khai, đợi nhận ra tu vi của Dương Khai liền cả kinh kêu lên: - Hư Vương lưỡng tầng cảnh!

Cho tới giờ khắc này ông mới phát hiện, cảnh giới tu vi của Dương Khai, lại ngang cấp với mình.

Có chút không dám tin lần nữa dò xét lại một phen, xác nhận mình cũng không có nhìn sai, lúc này ông mới nghi hoặc nói: - Nguyệt Nhi, khi nào thì ngươi có bằng hữu như vậy?

Ông cảm nhận Dương Khai rất xa lạ, Tuyết Nguyệt tuy rằng tư chất không tầm thường, nhưng đến nay cũng chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh, hoàn toàn không có khả năng làm quen được với bằng hữu Hư Vương lưỡng tầng cảnh, cho nên ông rất tò mò muốn biết.

- Hắn chính là con đã nói với cha... Dương Khai! Tuyết Nguyệt nhỏ giọng đáp, một bên trả lời một bên lặng lẽ quan sát biến hóa trên mặt Ngả Âu.

- Tiểu tử Dương Khai, ra mắt Ngả Âu hội trưởng! Dương Khai ôm quyền, không nóng không lạnh chào một câu.

Tuy rằng hắn có chút không cao hứng lắm vừa rồi Tuyết Nguyệt vô duyên vô cố bị trách mắng, nhưng đứng ở trước mặt hắn, dù sao cũng là phụ thân của Tuyết Nguyệt và Thần Đồ, cho nên trên lễ phép cũng thể thiếu.

- Dương Khai? Ngả Âu nhướn mày, bỗng nhiên như là nhớ ra điều gì, hô nhỏ: - Ngươi chính là tên Dương Khai kia?

- Xem ra Ngả Âu hội trưởng có biết về ta! Dương Khai khẽ nhíu mày, biến hóa trên nét mặt Ngả Âu làm hắn có cảm giác không đúng.

- Biết, rất biết! Ngả Âu trầm giọng đáp lại, đột nhiên, bộc phát ra thánh nguyên, đưa ra một bàn tay chụp thẳng tới hướng Dương Khai.

Nhìn theo tư thế đó, dường như là muốn bắt giữ Dương Khai!

- Cha! Tuyết Nguyệt biến sắc kêu lên. Không biết vì sao phụ thân của mình vừa thấy mặt liền ra tay với Dương Khai.

Dương Khai chợt lạnh mặt xuống, đưa tay đẩy Tuyết Nguyệt qua một bên, đồng thời chụp ra một chưởng, trên lòng bàn tay thánh nguyên bắt đầu khởi động, xoay tròn, tích chứa một lực lượng dồi dào chống cự lại.

"Ầm..."

Trong đại điện truyền ra tiếng vang to lớn, lực lượng của hai vị Hư Vương Cảnh va chạm giữa hư không, cuốn lên cuồng phong, quét ra bốn phía.

Chốc lát, bụi bậm lắng đọng, Dương Khai thụt lùi ba bước, Ngả Âu lui về sau hai bước.

Một phen đấu chiến này, Ngả Âu hơi chiếm chút thượng phong... Trời ạ! Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy!

Hai người này ở bên trong rốt cuộc làm những gì? Tam đệ tồn tại như ác ma nhân gian này, như thế nào có loại biểu hiện ly kỳ như thế? Thần Đồ thậm chí từ trong khóe mắt Tuyết Nguyệt thấy được một loại kêu là phong tình quyến rũ!

Sâu trong nội tâm Thần Đồ kêu rên không ngừng, ánh mắt nhìn Dương Khai cũng thay đổi hẳn..

Một bên, Lê Nặc cùng Xuân di cũng đều ngây người như phỗng, không biết nên nói cái gì cho phải.

Tuyết Nguyệt hiển nhiên cũng hiểu rõ nhất định là ba người này hiểu lầm, chỗ khóe mắt lộ vẻ ngượng ngùng càng rõ ràng hơn, ánh mắt mơ hồ, có cảm giác như có tật giật mình.

- Thần Đồ huynh, ta theo Tuyết Nguyệt đi Thủy Thiên Thành một chút!

- À... Thần Đồ máy móc đáp lại, căn bản không có nghe rõ rốt cuộc Dương Khai đang nói gì.

- Vậy xin cáo từ trước! Dương Khai mỉm cười, ôm quyền nói: - Ngũ Phương Thương Hội bên kia, làm phiền Thần Đồ huynh nhiều hơn!

Sau khi nói xong, hắn nháy mắt ra hiệu về phía Tuyết Nguyệt, hai người liền tế ra Tinh Toa, bay lên không trung.

Thẳng đến bóng dáng hai người mất dạng, đám người Thần Đồ mới chợt tỉnh thần lại.

Thần Đồ vỗ đùi, vẻ mặt đưa đám nói:

- Xong rồi xong rồi, tam đệ sao không tự trọng như thế, sao lại làm như vậy... Còn Dương huynh nữa... Ôi...

Hắn một bộ dáng bóp trán than tiếc cho hai người.

Xuân di cùng Lê Nặc cũng đều là thái độ này.

- Cái này ta cũng xong rồi! Thần Đồ khổ não ôm đầu, ngồi chồm hổm dưới đất không có hình tượng chút nào.

- Nhị công tử, chuyện này liên quan gì tới ngài chứ?

Lê Nặc tò mò nhìn hắn.

- Dương huynh là người ta mang về đây. Sớm biết hắn có bệnh thích như thế, lại quen thân với tam đệ, thì đánh chết ta cũng không dẫn hắn tới Thủy Nguyệt Tinh. Lần này xong rồi, phụ thân vẫn muốn ta và tam đệ sớm ngày cưới vợ, làm tốt kéo dài con nối dõi trong nhà, nhìn tam đệ như vậy, đâu còn có thể kéo dài con nối dòng cái gì... Sau này chẳng phải gánh nặng này là một mình ta gánh chịu hay sao? Thần Đồ oán trách, lộ ra dáng vẻ bị áp lực như núi.

Lê Nặc hé miệng cười nói: - Phận làm con, kéo dài con nối dòng là chuyện đạo lý chính đáng, nhị công tử còn buồn phiền gì chứ!

Thần Đồ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Lê Nặc, bỗng nhiên nói: - Vậy bằng không cô nương hãy sinh cho ta đứa bé đi!

Lê Nặc mặt đỏ lên, lườm Thần Đồ một cái, rồi sãi bước chân nhỏ chạy đi.

Phía sau truyền đến tiếng Thần Đồ kêu vói theo: - Có đáp ứng hay không, cô nương phải trả lời một câu chứ! Chạy cái gì?

Xuân di ở một bên lắc đầu không ngừng, đầy mặt bất đắc dĩ!

- - - - - - - - - - - -

Thủy Thiên Thành, chính là thành trì phồn hoa nhất, linh khí nồng đậm nhất trên Thủy Nguyệt Tinh, bất kỳ võ giả nào muốn đi vào cũng phải bỏ ra một khoản thánh tinh xa xỉ làm lộ phí. Mà muốn ở lại trong thành trì, cũng phải nộp số lượng thánh tinh tương ứng mới được.

Bên trong thành lại mở ra các nhà ở lớn có nhỏ có, cung cấp cho võ giả thuê mướn.

Cả Thủy Thiên Thành, quả thực là một chiếc máy kiếm tiền, mỗi một ngày đều có thể kiếm một lượng lớn thánh tinh.

Tuyết Nguyệt dẫn Dương Khai đi tới Thủy Thiên Thành, cũng không cần lấy ra chứng minh thân phận, võ giả thủ vệ kia liền cung kính cho đi, đồng thời tò mò quan sát Dương Khai, không biết Dương Khai là lai lịch thế nào, mà lại đi chung với tam thiếu Tuyết Nguyệt đại danh đỉnh đỉnh kia.

Vào bên trong thành, nơi Tuyết Nguyệt đi qua, không ngừng có tiếng thiếu nữ hét lên, dừng chân ngắm nhìn nàng, trên mặt họ đều lộ ra vẻ mê muội; cũng có thiếu nữ to gan, mặc hở hang liếc mắt đưa tình về phía nàng, hiển lộ phong tình; bất quá phần lớn thiếu nữ đều là dáng vẻ ngượng ngùng, lặng lẽ quan sát Tuyết Nguyệt, tự mơ mộng chuyện tình yêu.

Thậm chí còn có nam nhân lộ ra bộ dáng si mê, lẳng lặng nhìn nàng.

Tuyết Nguyệt dường như sớm đã thành thói quen, đưa mắt ra hiệu với Dương Khai, sau đó lập tức bay lên không bay lên, bay đi hướng trung tâm Thủy Thiên Thành.

Dương Khai nín cười, bay theo sau nàng.

Hai người mới vừa đi, liền có một người cầm một số bức họa vọt tới trên đường phố, hô to: - Bán bức họa tam công tử, xuất từ tay danh gia, cùng thân cao mập gầy không khác với người thật. Có nó, là có thể ngày đêm đối mặt với tam công tử; có nó, giống như tam công tử bồi bạn bên cạnh... 1000 thánh tinh một tấm, muốn mua thì nhanh chân lên!

Khi nói chuyện, hắn một tay mở ra một bức họa.

Trên bức họa kia là một người mặt như quan ngọc, phong thần tuấn lãng, cầm trong tay chiết phiến, áo trắng như ngọc, tóc dài như mực, không phải Tuyết Nguyệt thì là ai. Trên bức họa kia Tuyết Nguyệt hơi nhếch khóe miệng, dường như đang mỉm cười nhìn người vẽ.

Trong khoảnh khắc, vô số thiếu nữ ùa lên, vây quanh người bán hình vẽ kia lớp lớp, trong đó thậm chí không thiếu một số nam nhân.

- Cho ta một tấm!

- Ta muốn hai tấm!

- Nhanh lên, tiền trao cháo múc, đây là 1000 thánh tinh!

- Ô ô, cho ta một tấm đi! Lão bà ta nói, lần này mà không mua được, sẽ không cho ta bước vào nhà! Ô ô, tam thiếu ta hận ngươi!

- Con bà nó, người nào sờ ngực lão nương, đứng ra cho lão nương, có gan làm mà không có gan thừa nhận sao?

- Ồn ào gì thế, những bức họa này lão tử bao hết! Một nam nhân cao lớn thô kệch, một mặt râu quai nón, vừa chuyển thánh nguyên, đẩy mọi người đều văng ra ngoài, trực tiếp đưa cho người bán bức họa một cái nhẫn không gian, sau đó đoạt lấy tất cả bức họa còn lại, hai tròng mắt quét nhìn bốn phương, đầy khí phách, hừ lạnh nói: - Đám dung tục tầm thường các ngươi này, hãy nhìn lên tam thiếu là thân phận gì? Cũng chỉ có anh hào cái thế như lão tử mới có thể xứng với tam thiếu!

"Ụa..." Trên bầu trời, Tuyết Nguyệt lảo đảo một cái, thiếu chút nữa một đầu rơi xuống.

Tuy rằng đã bay khá xa, nhưng với tu vi của nàng, tự nhiên cũng nghe rõ ràng thanh âm bên dưới, không khỏi một thân nổi da gà.

Dương Khai tò mò nhìn nàng: - Mỗi lần cô nương xuất hiện, đều sẽ dấy lên phong ba như vậy ư?

- Không kém bao nhiêu đâu! Tuyết Nguyệt nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: - Cho nên dưới tình hình chung, ta sẽ không ló mặt ra ngoài!

Khi nói chuyện, nàng liếc nhìn Dương Khai sâu kín nói tiếp: - Buồn cười lắm sao?

- Ta không có cười nha! Dương Khai nghiêm trang trả lời.

- Hừ! Nếu huynh dám cười ra tiếng, ta muốn huynh hãy đợi đấy!

- Ta thật không có cười... Ha Ha Ha!

"Rốp Rốp..."

Tuyết Nguyệt nghiến hàm răng trắng đều sắp bị vỡ nát.

Thủy Thiên Thành chỗ trung ương nhất, linh khí đầy trời, dày đặc như thực chất, chỉ khác một đường liền có thể thực hiện trình độ linh khí hóa sợi.

Mà ở chỗ này, có một dãy cung điện nguy nga sừng sững, đây cũng là trung tâm nhất của Hằng La Thương Hội, chẳng những nơi này là quyền lợi trung tâm nhất, cũng là tài phú trung tâm nhất.

Dãy cung điện góc tây bắc, bên trong một cung điện, một nam nhân vóc người khôi ngô, khí thế như sư tử đang chau mày, bước qua bước lại bất an, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, dường như là đang đợi người nào.

Bộ dáng người này lo âu đã viết rõ trên mặt, chân mày đều nhíu sát, dường như vĩnh viễn cũng không thể giãn ra.

Trong đại điện còn có một số người khác, nhìn phục sức của họ, hiển nhiên là một đám luyện đan sư Hư cấp trở lên, phóng mắt nhìn bất kỳ địa phương nào đều là nhân vật cực kỳ tôn quý.

Nhưng những luyện đan sư này lại không một người nào dám mở miệng nói chuyện, e sợ chọc giận nam nhân khôi ngô kia không vui.

Không gì khác, nam nhân này là chủ nhân của Hằng La Thương Hội, là hội trưởng Ngả Âu!

Luyện đan sư Hư cấp tuy rằng thân phận tôn quý, nhưng cũng không sánh bằng người chủ của Hằng La Thương Hội; huống chi, bọn họ đối với tình huống nữ nhân trong điện kia bó tay không có biện pháp, đều tự giác mất thể diện, đâu còn muốn chủ động tìm xui xẻo.

Ngả Âu vốn dáng người to lớn, eo gấu lưng hổ, tạo cho người ta một áp lực cực mạnh, thời khắc này tâm tình phiền não, thỉnh thoảng không tự chủ toát ra dao động thánh nguyên của Hư Vương lưỡng tầng cảnh, làm cho các luyện đan sư trong đại điện kêu khổ thấu trời, nhưng lại không dám nhắc nhở.

Bất chợt, Ngả Âu dừng lại bước chân, cặp mắt phát sáng nhìn ra ngoài.

Ngay sau đó, ông lộ vẻ mặt vui mừng, bước nhanh ra đón, trên miệng lại vội vàng nói: - Đúng là Tả Đức đại sư tới?

Trước đại điện, hai vầng sáng hạ xuống, lộ ra thân ảnh, một người là Tuyết Nguyệt, một người là Dương Khai.

Nghe câu nói của Ngả Âu, Dương Khai theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lại phát hiện sau lưng cũng không có người nào, nhưng Tuyết Nguyệt có điều hiểu ý, vội vàng giải thích: - Cha, không phải Tả Đức đại sư tới!

- Không phải Tả Đức đại sư! Ngả Âu sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua Dương Khai, ngay sau đó hướng về phía Tuyết Nguyệt phẫn nộ quát: - Nếu không phải Tả Đức đại sư, ngươi dẫn hắn tới đây làm gì, ngươi nghĩ nơi này là địa phương nào?

Bị Ngả Âu quát mắng khiển trách một hơi, Tuyết Nguyệt cũng không dám phản bác, chỉ cúi thấp đầu nói xin lỗi: - Thật xin lỗi cha, nhưng vị bằng hữu này của con cũng là một vị luyện đan sư, cho nên...

- Luyện đan sư! Ngả Âu sắc mặt hơi buông lỏng, lúc này mới lần nữa quan sát Dương Khai, đợi nhận ra tu vi của Dương Khai liền cả kinh kêu lên: - Hư Vương lưỡng tầng cảnh!

Cho tới giờ khắc này ông mới phát hiện, cảnh giới tu vi của Dương Khai, lại ngang cấp với mình.

Có chút không dám tin lần nữa dò xét lại một phen, xác nhận mình cũng không có nhìn sai, lúc này ông mới nghi hoặc nói: - Nguyệt Nhi, khi nào thì ngươi có bằng hữu như vậy?

Ông cảm nhận Dương Khai rất xa lạ, Tuyết Nguyệt tuy rằng tư chất không tầm thường, nhưng đến nay cũng chỉ là Phản Hư tam tầng cảnh, hoàn toàn không có khả năng làm quen được với bằng hữu Hư Vương lưỡng tầng cảnh, cho nên ông rất tò mò muốn biết.

- Hắn chính là con đã nói với cha... Dương Khai! Tuyết Nguyệt nhỏ giọng đáp, một bên trả lời một bên lặng lẽ quan sát biến hóa trên mặt Ngả Âu.

- Tiểu tử Dương Khai, ra mắt Ngả Âu hội trưởng! Dương Khai ôm quyền, không nóng không lạnh chào một câu.

Tuy rằng hắn có chút không cao hứng lắm vừa rồi Tuyết Nguyệt vô duyên vô cố bị trách mắng, nhưng đứng ở trước mặt hắn, dù sao cũng là phụ thân của Tuyết Nguyệt và Thần Đồ, cho nên trên lễ phép cũng thể thiếu.

- Dương Khai? Ngả Âu nhướn mày, bỗng nhiên như là nhớ ra điều gì, hô nhỏ: - Ngươi chính là tên Dương Khai kia?

- Xem ra Ngả Âu hội trưởng có biết về ta! Dương Khai khẽ nhíu mày, biến hóa trên nét mặt Ngả Âu làm hắn có cảm giác không đúng.

- Biết, rất biết! Ngả Âu trầm giọng đáp lại, đột nhiên, bộc phát ra thánh nguyên, đưa ra một bàn tay chụp thẳng tới hướng Dương Khai.

Nhìn theo tư thế đó, dường như là muốn bắt giữ Dương Khai!

- Cha! Tuyết Nguyệt biến sắc kêu lên. Không biết vì sao phụ thân của mình vừa thấy mặt liền ra tay với Dương Khai.

Dương Khai chợt lạnh mặt xuống, đưa tay đẩy Tuyết Nguyệt qua một bên, đồng thời chụp ra một chưởng, trên lòng bàn tay thánh nguyên bắt đầu khởi động, xoay tròn, tích chứa một lực lượng dồi dào chống cự lại.

"Ầm..."

Trong đại điện truyền ra tiếng vang to lớn, lực lượng của hai vị Hư Vương Cảnh va chạm giữa hư không, cuốn lên cuồng phong, quét ra bốn phía.

Chốc lát, bụi bậm lắng đọng, Dương Khai thụt lùi ba bước, Ngả Âu lui về sau hai bước.

Một phen đấu chiến này, Ngả Âu hơi chiếm chút thượng phong...