Trong số những nữ nhân mà Dương Khai biết trước kia, nếu bàn về người có tư chất xuất sắc nhất, tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường hoàn toàn xứng đáng.
Dù sao thể chất nàng đặc thù, thân có Dược Linh Thánh Thể, có ưu thế mà thường nhân bình thường khó có thể địch nổi, có khả năng có tương lai vô hạn.
Sau đó là Nữ Vương Yêu Mị Phiến Khinh La, yêu nữ này cũng là thể chất đặc thù, nhưng thể chất nàng có chút tỳ vết, không có tác dụng lớn như Hạ Ngưng Thường.
Còn đại sư tỷ Tô Nhan của Lăng Tiêu Các xưa, thì xếp hạng thứ ba.
Đây là tình thế xấu trời sinh, không phải là tư chất của Tô Nhan thì không thể phát triển được.
Nhưng giờ này xem ra, ba nữ nhân này đều đã là tư chất tuyệt đỉnh, không phân biệt được cao thấp.
Hạ Ngưng Thường không cần phải nói, sau khi có Dược Linh Thánh Thể, lại luyện hóa căn nguyên của Thông Huyền đại lục, trở thành chủ của Thông Huyền đại lục, cùng một nhịp thở với Thông Huyền đại lục, cùng vinh cùng nhục.
Tiền đồ của bất kỳ một vị Tinh Chủ nào cũng đều rạng rỡ bất phàm.
Mà Phiến Khinh La lại hấp thụ căn nguyên lực lượng của dị thú thượng cổ Thiên Nguyệt Ma Chu, chẳng những bù đắp chỗ thiếu sót của bản thân, khiến tư chất của nàng nâng cao một bước. Thiên Nguyệt Ma Chu cũng không phải là tồn tại bình thường, tuy rằng nó không thuộc về một loại thánh linh, nhưng tại thời thượng cổ, nó cũng có lực chiến đấu như thánh linh, cũng là tồn tại cấp bậc bá chủ trong thời kỳ thượng cổ, không thể khinh thường.
Về phần Tô Nhan, có thêm căn nguyên Băng Phượng, lại tu luyện Băng Tâm Quyết tại Băng Tâm Cốc, sau đó tạo thành Băng Tinh Ngọc Thể, vào Tạo Hóa Hàn Đàm, được tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc Băng Vân truyền cho Huyền Sương Thần Kiếm, bàn về tư chất cùng tiềm lực tuyệt đối không kém hai người trước.
Chứng minh tốt nhất chính là, tu vi của ba nữ nhân hiện này đều là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong!
Phiến Khinh La đang bắt tay vào chuẩn bị đánh sâu vào Hư Vương Cảnh, Dương Khai tin Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường cũng không nhàn rỗi.
Giờ này U Ám Tinh không có pháp tắc thiên địa áp chế, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, hai nàng cũng có thể tấn thăng đến Hư Vương Cảnh thuận lợi.
Nghĩ như vậy, Dương Khai lộ ra một chút mỉm cười.
Hắn chợt phát hiện, mấy nữ nhân thân cận với mình, thực lực tư chất dường như không khác biệt lắm, thậm chí bao gồm cả Tuyết Nguyệt
Cũng không biết các nàng nếu đánh nhau, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.
Nghĩ tới đây, Dương Khai vẻ sợ hãi cả kinh, vội lắc đầu. Xua tan ý niệm kinh người trong đầu này đi. Bốn người này nếu đánh nhau, Dương Khai đoán chừng mình phải né tránh, chạy được bao xa thì cố mà chạy.
Phiến Khinh La dù sao cũng đã vào thời khắc mấu chốt đánh sâu vào Hư Vương Cảnh, Dương Khai đương nhiên sẽ không quấy rầy, chỉ lặng lẽ quan sát một hồi, thu hồi thần niệm sau khi xác nhận nàng tất cả đều thuận lợi.
Đang lúc Dương Khai dự định an tâm điều chỉnh hơi thở một hồi, bỗng nhiên chân mày nhích lên, nhìn ra ngoài cửa, ngay sau đó, hắn liền mỉm cười.
Ngoài cửa huyên náo, dường như có chút động tĩnh.
Dương Khai vung tay lên, cửa phòng mở ra.
Một tiếng gọi duyên dáng truyền đến, một đạo thân ảnh lảo đảo vọt vào trong phòng.
Rầm Cửa phòng bị đóng lại.
Dáng vẻ người đến dường như có chút cảnh giác, nhìn xung quanh, sau khi phát hiện gương mặt Dương Khai đang nhìn nàng cười tủm tỉm, không khỏi tức giận hừ một tiếng.
- Đến rồi thì vào đi, ở bên ngoài lén lút làm gì? Dương Khai bật cười khanh khách, đứng dậy hướng về phía nữ nhân đối diện vẫy vẫy tay, đi tới bàn rót cho nàng chén nước.
Người đến chính là Bích Lạc, tỳ nữ luôn đi theo Phiến Khinh La.
Bích Lạc từ khi ở Phiêu Hương Thành của Thương Vân Tà Địa, luôn đi theo bên cạnh Phiến Khinh La, từ sau khi trải qua Tế đàn kia đi vào Đế Thần Tinh, cũng là lúc nàng theo Phiến Khinh La, lần trước cũng theo Phiến Khinh La vào Đế Uyển rèn luyện.
Người con gái không thích nam nhân, chỉ thích nữ nhân đồng tính này, Dương Khai có ấn tượng rất sâu sắc
- Ai lén lén lút lút. Bích Lạc hừ nói, đôi mắt phượng trừng trừng nhìn Dương Khai, dường như muốn giết người. - Cũng là ngươi đáng ghét, nếu đã phát hiện là ta, sao không gọi ta một tiếng, bỗng nhiên mở cửa, muốn dọa ta sợ à?
- Ừ, ta sai rồi. Ngồi xuống, uống trà. Dương Khai đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đấu võ mồm cùng nàng, đưa tay ra hiệu một chút.
Bích Lạc tức giận ngồi xuống, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó ngồi ở chỗ kia không nói một lời.
Dương Khai chờ một hồi, cũng không biết nàng rốt cuộc đến tìm mình làm gì, đang chuẩn bị hỏi rõ, Bích Lạc chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên tia sáng kỳ dị, sáng bừng nhìn hắn, thần tình có chút phấn chấn nói: - Ta nghe con gấu to kia nói, ngươi đã là Hư Vương lưỡng tầng cảnh?
- Con gấu to Dương Khai mặt lộ vẻ cổ quái, nhưng trong đầu liền hiện lên hình dáng anh vợ tương lai Dục Hùng, bật cười gật gật đầu: - Phải.
- Chả trách nhìn ngươi hùng tráng hơn trước kia không ít. Bích Lạc tùy tiện đưa bàn tay ngọc xinh xắn vỗ vỗ bả vai Dương Khai, gương mặt vui vẻ: - Nữ Vương đại nhân quả nhiên không nhìn lầm người, tiểu tử rất có tiền đồ.
Dáng vẻ nàng như rất kỳ lạ, như có chuyện gì đó.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
Với thân phận và tu vi cảnh giới hiện tại của mình, trong thiên hạ ngoại trừ số ít mấy lão quái vật đến chết cũng không xuất hiện, cũng chỉ có Bích Lạc dám nói chuyện với mình như vậy.
Nhưng Dương Khai cũng không giận, ngược lại có chút vui vẻ. Dù sao đều là từ thế giới bên kia đến đây, vốn dĩ có một loại cảm giác thân thiết.
- Ngươi tiếp tục cố gắng, nam nhân mà, phải có thực lực cường đại mới được, bằng không sau này sao bảo vệ được Nữ Vương đại nhân.
- Đúng đúng đúng. Dương Khai không ngừng gật đầu, tỏ vẻ thụ giáo.
Bích Lạc hí mắt nhìn hắn, trong con ngươi lóe lên tinh quang, tựa hồ như thể hiện vô cùng hài lòng với hắn.
Nhưng Dương Khai lại nhạy cảm phát hiện, dưới vẻ mặt vui vẻ kia của Bích Lạc, lại có chút buồn bã.
Hơi trầm tư một chút, Dương Khai liền hiểu được Bích Lạc vì sao lại như vậy, nghĩ một chút, mỉm cười nói: - Ngươi cũng không tệ, giờ đã là Phản Hư nhất tầng cảnh rồi.
Tư chất Bích Lạc thực ra cũng không tính là quá tốt, đặt trong thế giới bên kia, cũng chỉ thuộc loại tư chất bậc trung mà thôi, phóng mắt cả Tinh Vực, tư chất của nàng sợ là chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào bậc trung.
Nhưng năm đó sau khi nàng thông qua Tế đàn theo Phiến Khinh La đi tới Đế Thần Tinh, gặp được hài cốt của Thiên Nguyệt Ma Chu, khi Phiến Khinh La hấp thu lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu, nàng cũng nhận được chút lợi ích, lại cộng với vật tư của Xích Nguyệt Lĩnh bên này, mới có thể có được thành tựu Phản Hư Cảnh hôm nay.
Nếu không thì, nàng hiện tại e rằng vẫn luôn chỉ là một Thánh Vương Cảnh, hoặc có lẽ vẫn chỉ là một Thánh Vương nhất tầng cảnh mà thôi.
- Phản Hư nhất tầng cảnh là gì chứ. Bích Lạc tự cười mình. - Nữ Vương đại nhân sắp đột phá Hư Vương Cảnh rồi Ta cũng không biết có thể đi theo đại nhân bao lâu nữa.
Quả nhiên!
Nghe nàng buồn bã nói đến chuyện này, Dương Khai lập tức biết mình đoán không sai. Bích Lạc rõ ràng là bởi vì chênh lệch giữa bản thân và Phiến Khinh La càng ngày càng lớn, nên mới có biểu hiện như vậy.
Tuy nói tình nghĩa giữa nàng và Phiến Khinh La không giống bình thường, nhưng nếu thực lực chênh lệch quá nhiều, nàng đi theo bên cạnh Phiến Khinh La cũng chỉ là một phiền toái.
Giống như lần trước đi Huyết Ngục thí luyện, nàng không có khả năng đồng hành bên cạnh Phiến Khinh La.
Lòng trung thành của nàng đối với Phiến Khinh La, sao có thể nguyện ý để Phiến Khinh La lo cho mình. Đến khi chênh lệch trình độ của nàng và Phiến Khinh La càng lớn, nói không chừng có lẽ sẽ lặng lẽ rời đi.
Hiểu rõ điều này, trong lòng Dương Khai đã có tính toán, khẽ mỉm cười nói: - Có phải là Đế Thần Tinh không có công pháp và bí thuật tu luyện thích hợp cho Nhân tộc?
Bích Lạc gật gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, nơi này là yêu tinh. Nữ Vương đại nhân có thêm căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu, xem như nửa Yêu tộc, cho nên tu luyện đến bí điển tối cao của Yêu tộc cũng không vấn đề gì, nhưng ta lại không tìm thấy thứ thích hợp cho mình. Trong Xích Nguyệt Cung mặc dù có một số công pháp và bí thuật của Nhân tộc, nhưng cấp bậc đều không quá cao, ta cũng tìm và tu luyện qua thứ lợi hại nhất rồi, hiệu quả không như ý lắm.
Gương mặt Bích Lạc ảo não.
- Ta có. Dương Khai mỉm cười.
Bích Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đẹp toát ra hào quang kinh người, ngay sau đó không khách khí chút nào đưa tay ra nói: - Nhanh cho ta, nhanh cho ta, cả đời này ta sẽ ghi nhớ ngươi.
Dương Khai lập tức thấy kỳ lạ, thầm nghĩ lời nói này nghe có chút không hợp lý lắm.
Bích Lạc dường như cũng đã nhận ra bản thân mình có chút đường đột, ngượng ngùng lè lưỡi một cái, đường hoàng nói: - Nếu thuận tiện, ngươi có thể truyền thụ cho ta, ta cả đời này ghi nhớ lòng tốt của ngươi. Sau này không bao giờ nói xấu ngươi trước mặt Nữ Vương đại nhân nữa.
- Ngươi còn nói xấu ta trước mặt Khinh La. Dương Khai giận tím mặt.
Bích Lạc bĩu môi: - Nữ Vương đại nhân một lòng một dạ với ngươi, ta nói gì nàng cũng đều cười
- Ngươi đã nói gì với nàng? Dương Khai có chút chột dạ hỏi.
- Cái gì cũng đều nói, ta và Nữ Vương không gì là không nói cả. Bích Lạc vẻ mặt vô tội nhìn Dương Khai, gương mặt ngây thơ.
- Bao gồm cả lần trong lầu các kia
- Đừng nhắc chuyện đó nữa, đó là sỉ nhục cả đời của bổn cô nương. Bích Lạc mặt đỏ bừng, khi nói chuyện, không tự chủ được lè lưỡi liếm khóe miệng, dường như ở đó có thứ gì.
- Ôi, ngông cuồng thời niên thiếu! Dương Khai nặng nề thở dài một tiếng.
Bích Lạc lập tức đứng ngồi không yên, nếu không phải trông chờ Dương Khai cho nàng một công pháp tu luyện của Nhân Tộc thích hợp với nàng, e là nàng sớm đã lao ra khỏi cửa. Mỗi khi nhớ lại việc năm đó, nàng đều hận không thể tìm một lỗ mà chui xuống, không bao giờ gặp ai nữa.
Tuy rằng đã cách mấy chục năm, nhưng cho đến hôm nay nàng vẫn hồi tưởng rõ ràng mùi vị đặc thù kia
- Thôi, chuyện này chúng ta đừng nhắc nữa, coi như chưa từng xảy ra. Dương Khai khoát tay.
Bích Lạc núp ở trên ghế gật đầu mạnh, vành tai đều nóng bừng lên, đỏ ửng.
- Ta xem ngũ hành của thân thể ngươi một chút! Dương Khai nói, không lưỡng lự đưa tay ra, ấn hai ngón tay vào cổ tay Bích Lạc.
Bích Lạc không nhúc nhích, tùy ý Dương Khai dò xét.
Một lát sau, Dương Khai mới lên tiếng nói: - Ồ, hỏa làm chủ ngũ hành, đều nằm trong dự liệu.
Bích Lạc luôn tùy tiện, tính khí cũng hấp tấp, cũng là phù hợp với tính hỏa.
- Công pháp ta tu luyện trước kia cũng là tính hỏa, cảm thấy tu luyện công pháp thuộc tính hỏa không kém là bao so với những thứ khác.
- Đây là đương nhiên, thân thể mỗi người đều không giống nhau, căn cứ ngũ hành nhiều ít, tương tác với năng lượng của lực lượng trong thiên địa cũng không giống nhau. Ngũ hành của ngươi lấy hỏa làm chủ, đương nhiên phải tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, ta xem xem có cái gì phù hợp cho ngươi dùng không.
Sau khi nói xong, Dương Khai liền bắt đầu lật tìm trong nhẫn không gian của mình.
Bích Lạc gương mặt chờ mong, không dám lên tiếng quấy rầy. Trong số những nữ nhân mà Dương Khai biết trước kia, nếu bàn về người có tư chất xuất sắc nhất, tiểu sư tỷ Hạ Ngưng Thường hoàn toàn xứng đáng.
Dù sao thể chất nàng đặc thù, thân có Dược Linh Thánh Thể, có ưu thế mà thường nhân bình thường khó có thể địch nổi, có khả năng có tương lai vô hạn.
Sau đó là Nữ Vương Yêu Mị Phiến Khinh La, yêu nữ này cũng là thể chất đặc thù, nhưng thể chất nàng có chút tỳ vết, không có tác dụng lớn như Hạ Ngưng Thường.
Còn đại sư tỷ Tô Nhan của Lăng Tiêu Các xưa, thì xếp hạng thứ ba.
Đây là tình thế xấu trời sinh, không phải là tư chất của Tô Nhan thì không thể phát triển được.
Nhưng giờ này xem ra, ba nữ nhân này đều đã là tư chất tuyệt đỉnh, không phân biệt được cao thấp.
Hạ Ngưng Thường không cần phải nói, sau khi có Dược Linh Thánh Thể, lại luyện hóa căn nguyên của Thông Huyền đại lục, trở thành chủ của Thông Huyền đại lục, cùng một nhịp thở với Thông Huyền đại lục, cùng vinh cùng nhục.
Tiền đồ của bất kỳ một vị Tinh Chủ nào cũng đều rạng rỡ bất phàm.
Mà Phiến Khinh La lại hấp thụ căn nguyên lực lượng của dị thú thượng cổ Thiên Nguyệt Ma Chu, chẳng những bù đắp chỗ thiếu sót của bản thân, khiến tư chất của nàng nâng cao một bước. Thiên Nguyệt Ma Chu cũng không phải là tồn tại bình thường, tuy rằng nó không thuộc về một loại thánh linh, nhưng tại thời thượng cổ, nó cũng có lực chiến đấu như thánh linh, cũng là tồn tại cấp bậc bá chủ trong thời kỳ thượng cổ, không thể khinh thường.
Về phần Tô Nhan, có thêm căn nguyên Băng Phượng, lại tu luyện Băng Tâm Quyết tại Băng Tâm Cốc, sau đó tạo thành Băng Tinh Ngọc Thể, vào Tạo Hóa Hàn Đàm, được tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc Băng Vân truyền cho Huyền Sương Thần Kiếm, bàn về tư chất cùng tiềm lực tuyệt đối không kém hai người trước.
Chứng minh tốt nhất chính là, tu vi của ba nữ nhân hiện này đều là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong!
Phiến Khinh La đang bắt tay vào chuẩn bị đánh sâu vào Hư Vương Cảnh, Dương Khai tin Tô Nhan và Hạ Ngưng Thường cũng không nhàn rỗi.
Giờ này U Ám Tinh không có pháp tắc thiên địa áp chế, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ, hai nàng cũng có thể tấn thăng đến Hư Vương Cảnh thuận lợi.
Nghĩ như vậy, Dương Khai lộ ra một chút mỉm cười.
Hắn chợt phát hiện, mấy nữ nhân thân cận với mình, thực lực tư chất dường như không khác biệt lắm, thậm chí bao gồm cả Tuyết Nguyệt
Cũng không biết các nàng nếu đánh nhau, rốt cuộc ai mạnh ai yếu.
Nghĩ tới đây, Dương Khai vẻ sợ hãi cả kinh, vội lắc đầu. Xua tan ý niệm kinh người trong đầu này đi. Bốn người này nếu đánh nhau, Dương Khai đoán chừng mình phải né tránh, chạy được bao xa thì cố mà chạy.
Phiến Khinh La dù sao cũng đã vào thời khắc mấu chốt đánh sâu vào Hư Vương Cảnh, Dương Khai đương nhiên sẽ không quấy rầy, chỉ lặng lẽ quan sát một hồi, thu hồi thần niệm sau khi xác nhận nàng tất cả đều thuận lợi.
Đang lúc Dương Khai dự định an tâm điều chỉnh hơi thở một hồi, bỗng nhiên chân mày nhích lên, nhìn ra ngoài cửa, ngay sau đó, hắn liền mỉm cười.
Ngoài cửa huyên náo, dường như có chút động tĩnh.
Dương Khai vung tay lên, cửa phòng mở ra.
Một tiếng gọi duyên dáng truyền đến, một đạo thân ảnh lảo đảo vọt vào trong phòng.
Rầm Cửa phòng bị đóng lại.
Dáng vẻ người đến dường như có chút cảnh giác, nhìn xung quanh, sau khi phát hiện gương mặt Dương Khai đang nhìn nàng cười tủm tỉm, không khỏi tức giận hừ một tiếng.
- Đến rồi thì vào đi, ở bên ngoài lén lút làm gì? Dương Khai bật cười khanh khách, đứng dậy hướng về phía nữ nhân đối diện vẫy vẫy tay, đi tới bàn rót cho nàng chén nước.
Người đến chính là Bích Lạc, tỳ nữ luôn đi theo Phiến Khinh La.
Bích Lạc từ khi ở Phiêu Hương Thành của Thương Vân Tà Địa, luôn đi theo bên cạnh Phiến Khinh La, từ sau khi trải qua Tế đàn kia đi vào Đế Thần Tinh, cũng là lúc nàng theo Phiến Khinh La, lần trước cũng theo Phiến Khinh La vào Đế Uyển rèn luyện.
Người con gái không thích nam nhân, chỉ thích nữ nhân đồng tính này, Dương Khai có ấn tượng rất sâu sắc
- Ai lén lén lút lút. Bích Lạc hừ nói, đôi mắt phượng trừng trừng nhìn Dương Khai, dường như muốn giết người. - Cũng là ngươi đáng ghét, nếu đã phát hiện là ta, sao không gọi ta một tiếng, bỗng nhiên mở cửa, muốn dọa ta sợ à?
- Ừ, ta sai rồi. Ngồi xuống, uống trà. Dương Khai đương nhiên sẽ không ngu xuẩn đấu võ mồm cùng nàng, đưa tay ra hiệu một chút.
Bích Lạc tức giận ngồi xuống, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, ngay sau đó ngồi ở chỗ kia không nói một lời.
Dương Khai chờ một hồi, cũng không biết nàng rốt cuộc đến tìm mình làm gì, đang chuẩn bị hỏi rõ, Bích Lạc chợt ngẩng đầu, trong đôi mắt đẹp kia hiện lên tia sáng kỳ dị, sáng bừng nhìn hắn, thần tình có chút phấn chấn nói: - Ta nghe con gấu to kia nói, ngươi đã là Hư Vương lưỡng tầng cảnh?
- Con gấu to Dương Khai mặt lộ vẻ cổ quái, nhưng trong đầu liền hiện lên hình dáng anh vợ tương lai Dục Hùng, bật cười gật gật đầu: - Phải.
- Chả trách nhìn ngươi hùng tráng hơn trước kia không ít. Bích Lạc tùy tiện đưa bàn tay ngọc xinh xắn vỗ vỗ bả vai Dương Khai, gương mặt vui vẻ: - Nữ Vương đại nhân quả nhiên không nhìn lầm người, tiểu tử rất có tiền đồ.
Dáng vẻ nàng như rất kỳ lạ, như có chuyện gì đó.
Dương Khai khẽ mỉm cười.
Với thân phận và tu vi cảnh giới hiện tại của mình, trong thiên hạ ngoại trừ số ít mấy lão quái vật đến chết cũng không xuất hiện, cũng chỉ có Bích Lạc dám nói chuyện với mình như vậy.
Nhưng Dương Khai cũng không giận, ngược lại có chút vui vẻ. Dù sao đều là từ thế giới bên kia đến đây, vốn dĩ có một loại cảm giác thân thiết.
- Ngươi tiếp tục cố gắng, nam nhân mà, phải có thực lực cường đại mới được, bằng không sau này sao bảo vệ được Nữ Vương đại nhân.
- Đúng đúng đúng. Dương Khai không ngừng gật đầu, tỏ vẻ thụ giáo.
Bích Lạc hí mắt nhìn hắn, trong con ngươi lóe lên tinh quang, tựa hồ như thể hiện vô cùng hài lòng với hắn.
Nhưng Dương Khai lại nhạy cảm phát hiện, dưới vẻ mặt vui vẻ kia của Bích Lạc, lại có chút buồn bã.
Hơi trầm tư một chút, Dương Khai liền hiểu được Bích Lạc vì sao lại như vậy, nghĩ một chút, mỉm cười nói: - Ngươi cũng không tệ, giờ đã là Phản Hư nhất tầng cảnh rồi.
Tư chất Bích Lạc thực ra cũng không tính là quá tốt, đặt trong thế giới bên kia, cũng chỉ thuộc loại tư chất bậc trung mà thôi, phóng mắt cả Tinh Vực, tư chất của nàng sợ là chỉ có thể miễn cưỡng xếp vào bậc trung.
Nhưng năm đó sau khi nàng thông qua Tế đàn theo Phiến Khinh La đi tới Đế Thần Tinh, gặp được hài cốt của Thiên Nguyệt Ma Chu, khi Phiến Khinh La hấp thu lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu, nàng cũng nhận được chút lợi ích, lại cộng với vật tư của Xích Nguyệt Lĩnh bên này, mới có thể có được thành tựu Phản Hư Cảnh hôm nay.
Nếu không thì, nàng hiện tại e rằng vẫn luôn chỉ là một Thánh Vương Cảnh, hoặc có lẽ vẫn chỉ là một Thánh Vương nhất tầng cảnh mà thôi.
- Phản Hư nhất tầng cảnh là gì chứ. Bích Lạc tự cười mình. - Nữ Vương đại nhân sắp đột phá Hư Vương Cảnh rồi Ta cũng không biết có thể đi theo đại nhân bao lâu nữa.
Quả nhiên!
Nghe nàng buồn bã nói đến chuyện này, Dương Khai lập tức biết mình đoán không sai. Bích Lạc rõ ràng là bởi vì chênh lệch giữa bản thân và Phiến Khinh La càng ngày càng lớn, nên mới có biểu hiện như vậy.
Tuy nói tình nghĩa giữa nàng và Phiến Khinh La không giống bình thường, nhưng nếu thực lực chênh lệch quá nhiều, nàng đi theo bên cạnh Phiến Khinh La cũng chỉ là một phiền toái.
Giống như lần trước đi Huyết Ngục thí luyện, nàng không có khả năng đồng hành bên cạnh Phiến Khinh La.
Lòng trung thành của nàng đối với Phiến Khinh La, sao có thể nguyện ý để Phiến Khinh La lo cho mình. Đến khi chênh lệch trình độ của nàng và Phiến Khinh La càng lớn, nói không chừng có lẽ sẽ lặng lẽ rời đi.
Hiểu rõ điều này, trong lòng Dương Khai đã có tính toán, khẽ mỉm cười nói: - Có phải là Đế Thần Tinh không có công pháp và bí thuật tu luyện thích hợp cho Nhân tộc?
Bích Lạc gật gật đầu nói: - Ngươi nói không sai, nơi này là yêu tinh. Nữ Vương đại nhân có thêm căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu, xem như nửa Yêu tộc, cho nên tu luyện đến bí điển tối cao của Yêu tộc cũng không vấn đề gì, nhưng ta lại không tìm thấy thứ thích hợp cho mình. Trong Xích Nguyệt Cung mặc dù có một số công pháp và bí thuật của Nhân tộc, nhưng cấp bậc đều không quá cao, ta cũng tìm và tu luyện qua thứ lợi hại nhất rồi, hiệu quả không như ý lắm.
Gương mặt Bích Lạc ảo não.
- Ta có. Dương Khai mỉm cười.
Bích Lạc lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt đẹp toát ra hào quang kinh người, ngay sau đó không khách khí chút nào đưa tay ra nói: - Nhanh cho ta, nhanh cho ta, cả đời này ta sẽ ghi nhớ ngươi.
Dương Khai lập tức thấy kỳ lạ, thầm nghĩ lời nói này nghe có chút không hợp lý lắm.
Bích Lạc dường như cũng đã nhận ra bản thân mình có chút đường đột, ngượng ngùng lè lưỡi một cái, đường hoàng nói: - Nếu thuận tiện, ngươi có thể truyền thụ cho ta, ta cả đời này ghi nhớ lòng tốt của ngươi. Sau này không bao giờ nói xấu ngươi trước mặt Nữ Vương đại nhân nữa.
- Ngươi còn nói xấu ta trước mặt Khinh La. Dương Khai giận tím mặt.
Bích Lạc bĩu môi: - Nữ Vương đại nhân một lòng một dạ với ngươi, ta nói gì nàng cũng đều cười
- Ngươi đã nói gì với nàng? Dương Khai có chút chột dạ hỏi.
- Cái gì cũng đều nói, ta và Nữ Vương không gì là không nói cả. Bích Lạc vẻ mặt vô tội nhìn Dương Khai, gương mặt ngây thơ.
- Bao gồm cả lần trong lầu các kia
- Đừng nhắc chuyện đó nữa, đó là sỉ nhục cả đời của bổn cô nương. Bích Lạc mặt đỏ bừng, khi nói chuyện, không tự chủ được lè lưỡi liếm khóe miệng, dường như ở đó có thứ gì.
- Ôi, ngông cuồng thời niên thiếu! Dương Khai nặng nề thở dài một tiếng.
Bích Lạc lập tức đứng ngồi không yên, nếu không phải trông chờ Dương Khai cho nàng một công pháp tu luyện của Nhân Tộc thích hợp với nàng, e là nàng sớm đã lao ra khỏi cửa. Mỗi khi nhớ lại việc năm đó, nàng đều hận không thể tìm một lỗ mà chui xuống, không bao giờ gặp ai nữa.
Tuy rằng đã cách mấy chục năm, nhưng cho đến hôm nay nàng vẫn hồi tưởng rõ ràng mùi vị đặc thù kia
- Thôi, chuyện này chúng ta đừng nhắc nữa, coi như chưa từng xảy ra. Dương Khai khoát tay.
Bích Lạc núp ở trên ghế gật đầu mạnh, vành tai đều nóng bừng lên, đỏ ửng.
- Ta xem ngũ hành của thân thể ngươi một chút! Dương Khai nói, không lưỡng lự đưa tay ra, ấn hai ngón tay vào cổ tay Bích Lạc.
Bích Lạc không nhúc nhích, tùy ý Dương Khai dò xét.
Một lát sau, Dương Khai mới lên tiếng nói: - Ồ, hỏa làm chủ ngũ hành, đều nằm trong dự liệu.
Bích Lạc luôn tùy tiện, tính khí cũng hấp tấp, cũng là phù hợp với tính hỏa.
- Công pháp ta tu luyện trước kia cũng là tính hỏa, cảm thấy tu luyện công pháp thuộc tính hỏa không kém là bao so với những thứ khác.
- Đây là đương nhiên, thân thể mỗi người đều không giống nhau, căn cứ ngũ hành nhiều ít, tương tác với năng lượng của lực lượng trong thiên địa cũng không giống nhau. Ngũ hành của ngươi lấy hỏa làm chủ, đương nhiên phải tu luyện công pháp thuộc tính hỏa, ta xem xem có cái gì phù hợp cho ngươi dùng không.
Sau khi nói xong, Dương Khai liền bắt đầu lật tìm trong nhẫn không gian của mình.
Bích Lạc gương mặt chờ mong, không dám lên tiếng quấy rầy.