Xử lý xong chuyện Tiểu Huyền Giới, Dương Khai mới đưa thần hồn trở về, từ từ mở mắt.
Nhàn nhạt liếc Tử Vô Cực đứng đó, Dương Khai nói: - Nhị công tử ngồi đi.
Vừa rồi hắn xử lý chuyện Tiểu Huyền Giới, nhưng vẫn phát hiện Tử Vô Cực đã đến, cho nên cũng không bất ngờ.
Thấy hắn ôn hòa như vậy, Tử Vô Cực vui vẻ, vội nói: - Trước mặt đại nhân, Vô Cực đứng nói là được rồi.
Dương Khai híp mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: - Nói thế nào Vô Cực công tử cũng là nhị công tử Tử Tinh, thân phận địa vị khác thường, đứng nói chỉ sợ không ổn.
Lúc này Tử Vô Cực mới chắp tay, đúng mực nói: - Nếu vậy, tôn giả xin thứ cho Vô Cực làm càn.
Nói rồi, liền ngồi xuống đối diện Dương Khai, chủ động nâng bình trà, rót một ly cho Dương Khai, hết sức ân cần.
Dương Khai cười khẽ nói: - Bổn tọa trước tiên phải cảm tạ nhị công tử âm thầm giải vây.
Tử Vô Cực ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại là Dương Khai chỉ chuyện gì, vội nói: - Tôn giả quá lời, Khương Siêu chẳng qua là thằng hề mà thôi, to gan dám mạo phạm tôn giả, quả thật đáng chết vạn lần. Tuy rằng Vô Cực căn dặn Khúc Chính phó thống lĩnh đuổi đi, nhưng bởi đại trưởng lão thế lớn, cuối cùng vẫn bị bọn họ đưa ra, không thể trừng phạt được gì.
Dương Khai cười ha ha: - Nhị công tử cũng nói, Khương Siêu chẳng qua là thằng hề mà thôi, bổn tọa làm sao lại chắp nhặt với hắn?
Tử Vô Cực liền chắp tay nói: - Tôn giả đại nhân đại lượng, Vô Cực bội phục.
Dương Khai phẩy tay: - Bớt nói linh tinh, lần này nhị công tử bảo Lê Nặc bí mật an bài, không biết tìm ta có chuyện gì?
Tử Vô Cực nghiêm mặt, nói: - Vô Cực nghe nói Tử Tinh xuất hiện vị tôn giả thứ ba, thực lực mạnh mẽ, đây là may mắn của Tử Tinh, vô cùng kính ngưỡng...
- Nói trọng điểm!
Tử Vô Cực khựng lại, trầm ngâm hồi lâu, mới đứng dậy, bái lạy: - Vô Cực cầu xin tôn giả giúp ta khống chế Tử Tinh!
Thần sắc của hắn kiên cường, âm thanh cứng cỏi, nhưng nói ra lời này, trên trán lại toát ra mồ hôi hột, rõ ràng hắn cũng cực kỳ căng thẳng, trong lòng đang giãy giụa rất mạnh.
Nói xong, hắn lại không có đáp trả gì, Tử Vô Cực lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn, lại thấy Dương Khai cười hì hì nhìn hắn. Nụ cười hàm ý sâu xa, ánh mắt đối phương dù không có áp bách gì, nhưng lại như lưỡi kiếm xuyên thủng vạn vật, có thể nhìn sâu vào trong lòng mình.
Trong lòng Tử Vô Cực nhảy dựng, bỗng sinh ra ảo giác như bị nhìn thấu mọi bí mật, cắn răng, trầm giọng quát lớn: - Tôn giả, cầu xin tôn giả giúp Vô Cực một tay!
- To gan! Dương Khai vỗ bàn, giọng lạnh lùng.
Tử Vô Cực rùng mình, kinh ngạc nhìn Dương Khai
Dương Khai cười lạnh nói: - Nhị công tử, không ngờ ngươi lại dám đại nghịch bất đạo như thế! Nếu ngươi biết bổn tọa là Tử Tinh tôn giả, biết tôn giả dưới một người trên vạn người, có những lúc ta đại biểu chủ nhân Tử Tinh. Ngươi lại dám nói những lời này ở trước mặt bổn tọa, là muốn lật đổ thống trị của phụ thân ngươi, bắt buộc bổn tọa ra tay với ngươi?
Tử Vô Cực nói: - Tôn giả bớt giận, Vô Cực thân là nhị công tử Tử Tinh, vẫn phải hiểu quy củ này, có điều...
- Có điều cái gì? Dương Khai híp mắt nhìn hắn, Vực tràng bao phủ, dáng dấp như chỉ cần hắn dám nói sai là sẽ đại khai sát giới.
Mồ hôi trên trán Tử Vô Cực rớt xuống như mưa, lần đầu cảm nhận được hơi thở tử vong, bị Vực tràng của Dương Khai đè xuống, hắn như đánh mất năng lực suy nghĩ, quỳ rạp dưới đất.
Thời khắc mấu chốt, hắn cắn đầu lưỡi, làm cho đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt, trầm giọng nói: - Nếu là lúc bình thường, Vô Cực nhất định không dám có ý tưởng không nên này. Tử Tinh do Tử gia ta nhiều đời quản lý, Tử Long cha ta là bá chủ đứng trên thiên hạ, là người Vô Cực sùng bái tôn kính nhất, Vô Cực làm sao dám bất kính với ngài ấy? Nhưng mà... phụ thân ngài ấy đã ngã xuống, đại ca không biết tung tích, Tử Tinh không thể không có người quản lý, vào lúc này Vô Cực không đứng ra, vậy còn ai đứng ra nữa?
- Ngươi vừa nói gì? Dương Khai híp mắt, nhìn chằm chằm Tử Vô Cực, trong lòng sinh ra một tia sát khí.
Hắn tuyệt đối không ngờ, Tử Vô Cực lại biết được Tử Long đã ngã xuống.
Tuy rằng không biết hắn đã thông qua cách nào mà biết được, nhưng nhìn thần thái lời nói của đối phương, hẳn không phải là suy đoán, mà là nắm chắc.
Nhưng chuyện này, ngoài Dương Khai cùng Quỷ Tổ ra, không ai biết được. Làm sao Tử Vô Cực biết được? Dương Khai nghĩ mãi không hiểu.
Tử Vô Cực có vẻ bình tĩnh hơn, nói chuyện cũng rõ ràng, không e không sợ nhìn thẳng vào mắt Dương Khai, nói: - Tôn giả không cần gạt Vô Cực, phụ thân ngã xuống mấy ngày, Vô Cực đã biết chuyện này.
Nói xong lại cười gượng: - Khẳng định tôn giả hoài nghi làm sao Vô Cực biết được. Nói tới chuyện này cũng đơn giản, cha ta có một chiếc Nguyên Mệnh Đăng, người còn đèn còn, người chết đèn tắt. Trong thiên hạ chỉ có một người biết sự tồn tại của đèn này, chính là mẫu thân của Vô Cực! Ngay cả đại ca Tử Đông Lai, cũng không biết sự tồn tại của Nguyên Mệnh Đăng này.
- Nguyên Mệnh Đăng? Dương Khai nhướng mày, tuy rằng chưa nghe qua thứ này, nhưng cũng biết nó hẳn giống Băng Hồn Châu mà Tô Nhan ngưng luyện ra, người còn châu còn, người mất châu nát.
- Không sai. Tử Vô Cực nghiêm mặt gật đầu: - Mặc dù phụ thân có không ít thê thiếp, nhưng yêu thích nhất vẫn là mẫu thân của Vô Cực. Cho nên Nguyên Mệnh Đăng này vẫn do ngài ấy bảo quản, sau khi Nguyên Mệnh Đăng tan biến, mẫu thân báo chuyện này cho Vô Cực.
- Nếu như Tử Long để ý mẫu thân ngươi như thế, vậy sao không bồi dưỡng ngươi làm người nối nghiệp? Dương Khai cười lạnh.
Tử Vô Cực cười khổ nói: - Tôn giả đến Tử Tinh chưa lâu, có lẽ còn chưa hiểu rõ. Tử Tinh tự nhiên do phụ thân đứng đầu, nhưng dưới phụ thân, đại trưởng lão là người có quyền thế nhất, còn mẫu thân của đại ca ta, lại vừa lúc là con gái của đại trưởng lão...
- À, ta hiểu rồi. Dương Khai gật đầu, nói tới vẫn là Tử Long thỏa hiệp, khó trách kẻ phẩm chất kém cỏi như Tử Đông Lai cũng có thể trở thành thiếu chủ Tử Tinh. Trước kia Dương Khai còn tưởng là Tử Long nuông chiều hắn quá mức, thì ra bên trong còn có nguyên do khác.
- Tôn giả có vẻ không bất ngờ về tin phụ thân ngã xuống, xem ra đã sớm biết chuyện này? Tử Vô Cực nhìn Dương Khai, nhỏ giọng hỏi.
- Vì sao thấy vậy? Dương Khai hỏi lại.
- Ha ha! Trước đó phụ thân dẫn đại ca ra ngoài, chính là đi Thất Lạc Chi Địa trong truyền thuyết... Nơi đó cực kỳ nguy hiểm, tràn đầy nguy cơ, dù cho phụ thân cũng không chắc trở ra toàn thân, hẳn là phụ thân đã ngã xuống trong đó... Còn trong thời gian này tôn giả ngài lại đột nhiên xuất hiện ở Tử Tinh Thành, trước kia Vô Cực chưa bao giờ nghe qua sự tồn tại của ngài. Vô Cực suy đoán, hẳn là ngài quen biết phụ thân trong Thất Lạc Chi Địa, đồng thời ở trong trong Thất Lạc Chi Địa trở thành vị tôn giả thứ ba Tử Tinh, có lẽ lúc phụ thân ngã xuống, ngài cũng có mặt, cho nên hiện giờ không hề bất ngờ.
- Phân tích thật hợp tình hợp lý! Dương Khai gật đầu khen ngợi, ngay sau đó sắc mặt lạnh lùng, tràn ra sát khí: - Nhưng nếu là ta giết Tử Long, cũng có thể xuất hiện chuyện đó, Vô Cực công tử có từng nghĩ tới?
Tử Vô Cực biến sắc, nhưng cũng không quá hoảng loạn, mà bình tĩnh nói: - Tự nhiên Vô Cực cũng có nghĩ qua, nhưng điều này không có khả năng. Không phải là Vô Cực nghi ngờ thực lực của tôn giả, nếu như tôn giả có thể được phụ thân thừa nhận, cũng giao cho Tôn Giả Lệnh, tự nhiên thủ đoạn thông thiên, thực lực mạnh mẽ, nhưng nhân vật như phụ thân, tôn giả muốn đánh chết, bản thân còn có thể trở ra toàn thân? Cho nên cái chết của phụ thân, hẳn là không có liên quan tới tôn giả.
Tử Vô Cực suy đoán như vậy cũng không có vấn đề, chỉ là hắn đánh giá thấp nghiêm trọng về thực lực của Dương Khai, hơn nữa tình huống lúc đó không phải một mình Dương Khai đánh với Tử Long, còn có Quỷ Tổ và pháp thân cùng giáp công.
- Ngoài ra, còn một nguyên nhân trọng yếu hơn, đó là đại ca của ta còn sống, nếu như phụ thân thật do tôn giả đánh chết, đại ca nhất định không thể trốn khỏi.
- Đại ca ngươi cũng có Nguyên Mệnh Đăng? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Tự nhiên là có. Tử Vô Cực gật đầu.
Dương Khai không khỏi may mắn, may mà thần hồn của Tử Đông Lai không bị diệt, bằng không mình đến Tử Tinh chuyến này, chỉ sợ đã chui đầu vào lưới.
Nghĩ vậy, ánh mắt Dương Khai dần trở nên ôn hòa, cảm khái nói: - Vô Cực công tử, ngươi rất thông minh! Nếu ta là Tử Long, nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi làm người nối nghiệp!
Tử Vô Cực mừng rỡ, khiêm tốn nói: - Tôn giả quá khen, Vô Cực chẳng qua chỉ sống cho qua ngày thôi!
Dương Khai thở dài, nói: - Ngươi nói không sai, Tử Long quả thật ngã xuống ở Thất Lạc Chi Địa, ta cũng quen biết Tử Long trong đó, đồng thời cũng hắn trải qua một phen đồng sinh cộng tử, hắn mời ta gia nhập Tử Tinh, bổn tọa cũng đồng ý. Nhưng nào ngờ trong chỗ quỷ quái đó có một con chim thần Thất Diệu Khổng Tước, Hư Vương tam tầng cảnh không thể ngăn cản được nghiệt súc này, phụ thân ngươi nhất thời không chú ý bị Thất Diệu Thần Quang bao phủ, liền ngã xuống, bổn tọa hết sức đau thương.
Nghe Dương Khai nói vậy, Tử Vô Cực liền khóc rống, vô cùng bi thương, nước mắt rơi liền liền...
Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng bội phục.
Tử Vô Cực này tuyệt đối là một nhân tài, tuy rằng hắn khóc vang trời vang đất, vô cùng đau khổ, nhưng chính vì nguyên nhân này, mới trở nên giống đóng kịch.
Dù sao hắn không phải mới biết phụ thân mình ngã xuống, mà sớm thông qua Nguyên Mệnh Đăng đã tắt mà biết được, hiện tại ở trước mặt Dương Khai mà làm vậy, liền có thành phần đóng kịch, hơn nữa Dương Khai cũng không xác định hắn có tin tưởng vào lời giải thích ngụy tạo này hay không.
Nhưng mặc kệ hắn có tin hay không, lúc này Dương Khai chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Khóc một hồi, Tử Vô Cực mới tắt tiếng, lau nước mắt, run giọng nói: - Làm tôn giả chê cười.
- Chuyện thường tình, nhị công tử nén bi thương! Dương Khai cố mà an ủi.
- Tôn giả, Vô Cực còn một chuyện không rõ, mong tôn giả vui lòng chỉ bảo. Tử Vô Cực nhanh chóng khôi phục lại, giống như đang hóa đau thương thành sức mạnh.
- Nói đi. Dương Khai nhàn nhạt nói.
- Đại ca của ta... hiện tại hắn ở nơi nào?
Tử Vô Cực nhỏ giọng hỏi. Xử lý xong chuyện Tiểu Huyền Giới, Dương Khai mới đưa thần hồn trở về, từ từ mở mắt.
Nhàn nhạt liếc Tử Vô Cực đứng đó, Dương Khai nói: - Nhị công tử ngồi đi.
Vừa rồi hắn xử lý chuyện Tiểu Huyền Giới, nhưng vẫn phát hiện Tử Vô Cực đã đến, cho nên cũng không bất ngờ.
Thấy hắn ôn hòa như vậy, Tử Vô Cực vui vẻ, vội nói: - Trước mặt đại nhân, Vô Cực đứng nói là được rồi.
Dương Khai híp mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: - Nói thế nào Vô Cực công tử cũng là nhị công tử Tử Tinh, thân phận địa vị khác thường, đứng nói chỉ sợ không ổn.
Lúc này Tử Vô Cực mới chắp tay, đúng mực nói: - Nếu vậy, tôn giả xin thứ cho Vô Cực làm càn.
Nói rồi, liền ngồi xuống đối diện Dương Khai, chủ động nâng bình trà, rót một ly cho Dương Khai, hết sức ân cần.
Dương Khai cười khẽ nói: - Bổn tọa trước tiên phải cảm tạ nhị công tử âm thầm giải vây.
Tử Vô Cực ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại là Dương Khai chỉ chuyện gì, vội nói: - Tôn giả quá lời, Khương Siêu chẳng qua là thằng hề mà thôi, to gan dám mạo phạm tôn giả, quả thật đáng chết vạn lần. Tuy rằng Vô Cực căn dặn Khúc Chính phó thống lĩnh đuổi đi, nhưng bởi đại trưởng lão thế lớn, cuối cùng vẫn bị bọn họ đưa ra, không thể trừng phạt được gì.
Dương Khai cười ha ha: - Nhị công tử cũng nói, Khương Siêu chẳng qua là thằng hề mà thôi, bổn tọa làm sao lại chắp nhặt với hắn?
Tử Vô Cực liền chắp tay nói: - Tôn giả đại nhân đại lượng, Vô Cực bội phục.
Dương Khai phẩy tay: - Bớt nói linh tinh, lần này nhị công tử bảo Lê Nặc bí mật an bài, không biết tìm ta có chuyện gì?
Tử Vô Cực nghiêm mặt, nói: - Vô Cực nghe nói Tử Tinh xuất hiện vị tôn giả thứ ba, thực lực mạnh mẽ, đây là may mắn của Tử Tinh, vô cùng kính ngưỡng...
- Nói trọng điểm!
Tử Vô Cực khựng lại, trầm ngâm hồi lâu, mới đứng dậy, bái lạy: - Vô Cực cầu xin tôn giả giúp ta khống chế Tử Tinh!
Thần sắc của hắn kiên cường, âm thanh cứng cỏi, nhưng nói ra lời này, trên trán lại toát ra mồ hôi hột, rõ ràng hắn cũng cực kỳ căng thẳng, trong lòng đang giãy giụa rất mạnh.
Nói xong, hắn lại không có đáp trả gì, Tử Vô Cực lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn, lại thấy Dương Khai cười hì hì nhìn hắn. Nụ cười hàm ý sâu xa, ánh mắt đối phương dù không có áp bách gì, nhưng lại như lưỡi kiếm xuyên thủng vạn vật, có thể nhìn sâu vào trong lòng mình.
Trong lòng Tử Vô Cực nhảy dựng, bỗng sinh ra ảo giác như bị nhìn thấu mọi bí mật, cắn răng, trầm giọng quát lớn: - Tôn giả, cầu xin tôn giả giúp Vô Cực một tay!
- To gan! Dương Khai vỗ bàn, giọng lạnh lùng.
Tử Vô Cực rùng mình, kinh ngạc nhìn Dương Khai
Dương Khai cười lạnh nói: - Nhị công tử, không ngờ ngươi lại dám đại nghịch bất đạo như thế! Nếu ngươi biết bổn tọa là Tử Tinh tôn giả, biết tôn giả dưới một người trên vạn người, có những lúc ta đại biểu chủ nhân Tử Tinh. Ngươi lại dám nói những lời này ở trước mặt bổn tọa, là muốn lật đổ thống trị của phụ thân ngươi, bắt buộc bổn tọa ra tay với ngươi?
Tử Vô Cực nói: - Tôn giả bớt giận, Vô Cực thân là nhị công tử Tử Tinh, vẫn phải hiểu quy củ này, có điều...
- Có điều cái gì? Dương Khai híp mắt nhìn hắn, Vực tràng bao phủ, dáng dấp như chỉ cần hắn dám nói sai là sẽ đại khai sát giới.
Mồ hôi trên trán Tử Vô Cực rớt xuống như mưa, lần đầu cảm nhận được hơi thở tử vong, bị Vực tràng của Dương Khai đè xuống, hắn như đánh mất năng lực suy nghĩ, quỳ rạp dưới đất.
Thời khắc mấu chốt, hắn cắn đầu lưỡi, làm cho đầu óc tỉnh táo trong nháy mắt, trầm giọng nói: - Nếu là lúc bình thường, Vô Cực nhất định không dám có ý tưởng không nên này. Tử Tinh do Tử gia ta nhiều đời quản lý, Tử Long cha ta là bá chủ đứng trên thiên hạ, là người Vô Cực sùng bái tôn kính nhất, Vô Cực làm sao dám bất kính với ngài ấy? Nhưng mà... phụ thân ngài ấy đã ngã xuống, đại ca không biết tung tích, Tử Tinh không thể không có người quản lý, vào lúc này Vô Cực không đứng ra, vậy còn ai đứng ra nữa?
- Ngươi vừa nói gì? Dương Khai híp mắt, nhìn chằm chằm Tử Vô Cực, trong lòng sinh ra một tia sát khí.
Hắn tuyệt đối không ngờ, Tử Vô Cực lại biết được Tử Long đã ngã xuống.
Tuy rằng không biết hắn đã thông qua cách nào mà biết được, nhưng nhìn thần thái lời nói của đối phương, hẳn không phải là suy đoán, mà là nắm chắc.
Nhưng chuyện này, ngoài Dương Khai cùng Quỷ Tổ ra, không ai biết được. Làm sao Tử Vô Cực biết được? Dương Khai nghĩ mãi không hiểu.
Tử Vô Cực có vẻ bình tĩnh hơn, nói chuyện cũng rõ ràng, không e không sợ nhìn thẳng vào mắt Dương Khai, nói: - Tôn giả không cần gạt Vô Cực, phụ thân ngã xuống mấy ngày, Vô Cực đã biết chuyện này.
Nói xong lại cười gượng: - Khẳng định tôn giả hoài nghi làm sao Vô Cực biết được. Nói tới chuyện này cũng đơn giản, cha ta có một chiếc Nguyên Mệnh Đăng, người còn đèn còn, người chết đèn tắt. Trong thiên hạ chỉ có một người biết sự tồn tại của đèn này, chính là mẫu thân của Vô Cực! Ngay cả đại ca Tử Đông Lai, cũng không biết sự tồn tại của Nguyên Mệnh Đăng này.
- Nguyên Mệnh Đăng? Dương Khai nhướng mày, tuy rằng chưa nghe qua thứ này, nhưng cũng biết nó hẳn giống Băng Hồn Châu mà Tô Nhan ngưng luyện ra, người còn châu còn, người mất châu nát.
- Không sai. Tử Vô Cực nghiêm mặt gật đầu: - Mặc dù phụ thân có không ít thê thiếp, nhưng yêu thích nhất vẫn là mẫu thân của Vô Cực. Cho nên Nguyên Mệnh Đăng này vẫn do ngài ấy bảo quản, sau khi Nguyên Mệnh Đăng tan biến, mẫu thân báo chuyện này cho Vô Cực.
- Nếu như Tử Long để ý mẫu thân ngươi như thế, vậy sao không bồi dưỡng ngươi làm người nối nghiệp? Dương Khai cười lạnh.
Tử Vô Cực cười khổ nói: - Tôn giả đến Tử Tinh chưa lâu, có lẽ còn chưa hiểu rõ. Tử Tinh tự nhiên do phụ thân đứng đầu, nhưng dưới phụ thân, đại trưởng lão là người có quyền thế nhất, còn mẫu thân của đại ca ta, lại vừa lúc là con gái của đại trưởng lão...
- À, ta hiểu rồi. Dương Khai gật đầu, nói tới vẫn là Tử Long thỏa hiệp, khó trách kẻ phẩm chất kém cỏi như Tử Đông Lai cũng có thể trở thành thiếu chủ Tử Tinh. Trước kia Dương Khai còn tưởng là Tử Long nuông chiều hắn quá mức, thì ra bên trong còn có nguyên do khác.
- Tôn giả có vẻ không bất ngờ về tin phụ thân ngã xuống, xem ra đã sớm biết chuyện này? Tử Vô Cực nhìn Dương Khai, nhỏ giọng hỏi.
- Vì sao thấy vậy? Dương Khai hỏi lại.
- Ha ha! Trước đó phụ thân dẫn đại ca ra ngoài, chính là đi Thất Lạc Chi Địa trong truyền thuyết... Nơi đó cực kỳ nguy hiểm, tràn đầy nguy cơ, dù cho phụ thân cũng không chắc trở ra toàn thân, hẳn là phụ thân đã ngã xuống trong đó... Còn trong thời gian này tôn giả ngài lại đột nhiên xuất hiện ở Tử Tinh Thành, trước kia Vô Cực chưa bao giờ nghe qua sự tồn tại của ngài. Vô Cực suy đoán, hẳn là ngài quen biết phụ thân trong Thất Lạc Chi Địa, đồng thời ở trong trong Thất Lạc Chi Địa trở thành vị tôn giả thứ ba Tử Tinh, có lẽ lúc phụ thân ngã xuống, ngài cũng có mặt, cho nên hiện giờ không hề bất ngờ.
- Phân tích thật hợp tình hợp lý! Dương Khai gật đầu khen ngợi, ngay sau đó sắc mặt lạnh lùng, tràn ra sát khí: - Nhưng nếu là ta giết Tử Long, cũng có thể xuất hiện chuyện đó, Vô Cực công tử có từng nghĩ tới?
Tử Vô Cực biến sắc, nhưng cũng không quá hoảng loạn, mà bình tĩnh nói: - Tự nhiên Vô Cực cũng có nghĩ qua, nhưng điều này không có khả năng. Không phải là Vô Cực nghi ngờ thực lực của tôn giả, nếu như tôn giả có thể được phụ thân thừa nhận, cũng giao cho Tôn Giả Lệnh, tự nhiên thủ đoạn thông thiên, thực lực mạnh mẽ, nhưng nhân vật như phụ thân, tôn giả muốn đánh chết, bản thân còn có thể trở ra toàn thân? Cho nên cái chết của phụ thân, hẳn là không có liên quan tới tôn giả.
Tử Vô Cực suy đoán như vậy cũng không có vấn đề, chỉ là hắn đánh giá thấp nghiêm trọng về thực lực của Dương Khai, hơn nữa tình huống lúc đó không phải một mình Dương Khai đánh với Tử Long, còn có Quỷ Tổ và pháp thân cùng giáp công.
- Ngoài ra, còn một nguyên nhân trọng yếu hơn, đó là đại ca của ta còn sống, nếu như phụ thân thật do tôn giả đánh chết, đại ca nhất định không thể trốn khỏi.
- Đại ca ngươi cũng có Nguyên Mệnh Đăng? Dương Khai ngạc nhiên hỏi.
- Tự nhiên là có. Tử Vô Cực gật đầu.
Dương Khai không khỏi may mắn, may mà thần hồn của Tử Đông Lai không bị diệt, bằng không mình đến Tử Tinh chuyến này, chỉ sợ đã chui đầu vào lưới.
Nghĩ vậy, ánh mắt Dương Khai dần trở nên ôn hòa, cảm khái nói: - Vô Cực công tử, ngươi rất thông minh! Nếu ta là Tử Long, nhất định sẽ bồi dưỡng ngươi làm người nối nghiệp!
Tử Vô Cực mừng rỡ, khiêm tốn nói: - Tôn giả quá khen, Vô Cực chẳng qua chỉ sống cho qua ngày thôi!
Dương Khai thở dài, nói: - Ngươi nói không sai, Tử Long quả thật ngã xuống ở Thất Lạc Chi Địa, ta cũng quen biết Tử Long trong đó, đồng thời cũng hắn trải qua một phen đồng sinh cộng tử, hắn mời ta gia nhập Tử Tinh, bổn tọa cũng đồng ý. Nhưng nào ngờ trong chỗ quỷ quái đó có một con chim thần Thất Diệu Khổng Tước, Hư Vương tam tầng cảnh không thể ngăn cản được nghiệt súc này, phụ thân ngươi nhất thời không chú ý bị Thất Diệu Thần Quang bao phủ, liền ngã xuống, bổn tọa hết sức đau thương.
Nghe Dương Khai nói vậy, Tử Vô Cực liền khóc rống, vô cùng bi thương, nước mắt rơi liền liền...
Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, trong lòng bội phục.
Tử Vô Cực này tuyệt đối là một nhân tài, tuy rằng hắn khóc vang trời vang đất, vô cùng đau khổ, nhưng chính vì nguyên nhân này, mới trở nên giống đóng kịch.
Dù sao hắn không phải mới biết phụ thân mình ngã xuống, mà sớm thông qua Nguyên Mệnh Đăng đã tắt mà biết được, hiện tại ở trước mặt Dương Khai mà làm vậy, liền có thành phần đóng kịch, hơn nữa Dương Khai cũng không xác định hắn có tin tưởng vào lời giải thích ngụy tạo này hay không.
Nhưng mặc kệ hắn có tin hay không, lúc này Dương Khai chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Khóc một hồi, Tử Vô Cực mới tắt tiếng, lau nước mắt, run giọng nói: - Làm tôn giả chê cười.
- Chuyện thường tình, nhị công tử nén bi thương! Dương Khai cố mà an ủi.
- Tôn giả, Vô Cực còn một chuyện không rõ, mong tôn giả vui lòng chỉ bảo. Tử Vô Cực nhanh chóng khôi phục lại, giống như đang hóa đau thương thành sức mạnh.
- Nói đi. Dương Khai nhàn nhạt nói.
- Đại ca của ta... hiện tại hắn ở nơi nào?
Tử Vô Cực nhỏ giọng hỏi.