Thấy Dương Khai không nể mặt mình như vậy, Khương Trường Phong thần sắc ngượng ngùng, cũng không dây dưa gì nữa, dù sao cũng là chính lão không biết tự lượng sức mình muốn dùng thần niệm dò xét Dương Khai, nào biết được thủ đoạn của đối phương lại không ngờ quỷ dị như thế, một chút liền khiến mình bị thiệt thòi.
Hít một hơi thật sâu, bình phục lại khí huyết nhào lộn trong lòng, cưỡng chế tức giận, Khương Trường Phong nói: -Bằng hữu chính là vị tôn giả thứ ba của Tư Tinh kia?
Dương Khai nhìn lão một cái, không thèm để ý lời của lão, ngược lại đi tới bên cạnh bàn, cầm Kỳ Sơn Vân Vụ trà lên rót cho mình một chén, khẽ nhập một ngụm, gương mặt không tiếc tán dương: -Trà ngon, trà ngon a!
Gương mặt già nua âm trầm của Khương Trường Phong sắp toát ra một tầng sương mù, trong lòng hiểu rõ đối phương cố ý nói như vậy là bởi vì việc vừa rồi, đối phương không cho nể mặt mình như thế, quả thực khiến lão có chút muốn xuống đài không được, tuy rằng ở trong này người ngoài không thấy được, nhưng lão dầu gì cũng là Hư Vương Cảnh, chưa từng bị người nào coi thường như vậy,không khỏi hừ lạnh một tiếng: -Lão phu là Khương Trường Phong bát trưởng lão Tử Tinh, xin hỏi bằng hữu là vị tôn giả thứ ba của Tử Tinh ta?
Dương Khai mạn bất kinh tâm ngoáy ngoáy lỗ tai, dựa nghiêng vào ghế, khinh bạc nhìn lão, nói: -Lão già kia, ngươi dám tự xưng là lão phu trước mặt ai, hô bằng gọi hữu với ai?
- Ngươi…
Khương Trường Phong tức giận, toàn thân run rẩy.
Dương Khai hừ lạnh nói: -Nếu biết bổn tọa là tôn giả Tử Tinh, còn dám không biết lớn nhỏ như vậy, từng ấy tuổi rồi sống đến thân chó rồi?
Sau khi biết người đến tìm là Khương Trường Phong, Dương Khai liền không có tâm tình gì tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn, một bộ đức hạnh của Khương Siêu kia Dương Khai đã được lĩnh giáo, có thể thấy Khương Trường Phong cũng không có gì tốt đẹp.
Lại thấy đám người Hạ Kinh Vũ bị Khương Trường Phong uy hiếp bức bách như vậy, Dương Khai lại càng tức giận.
Đám người Ngũ Phương Thương Hội gặp phải chuyện này cũng coi như là có dính dáng tới mình, Dương Khai đương nhiên là muốn làm tới cùng cho nên thái độ khẩu khí rất không hữu thiện.
Người cầm tôn lệnh Tử Tinh, liền là tôn giả Tử Tinh, địa vị rất cao, không xếp hạng dưới ba trưởng lão ở Tử Tinh. Khương Trường Phong chỉ là trưởng lão xếp hạng thứ tám mà thôi, theo lý gặp Dương Khai phải là thuộc hạ chi lễ, Dương Khai lấy quy củ này gây khó dễ, Khương Trường Phong tuy là phẫn nộ cũng không thể làm gì.
Cho nên sau khi lời Dương Khai vừa nói ra, Khương Trường Phong một bụng tức như lửa thiêu cũng chỉ có thể cố nhẫn nhịn.
Hít thở sâu lần nữa ổn định tức giận, con ngươi Khương Trường Phong đảo một vòng, mở miệng nói: -Các hạ nói mình là tôn giả liền là tôn giả sao? Chỉ có cầm trong tay tôn lệnh chủ thượng tự mình ban cho, mới có thể trở thành tôn giả Tư Tinh ra, cho đến tận bây giờ, chủ thượng cũng chỉ ban cho hai người mà thôi. Nhưng theo lão phu biết, trong hai người này, cũng không có các hạ!
Dương Khai nhìn lão một cái, trực tiếp lấy ra tôn lệnh Tử Tinh kia đập vào đầu lão, ngữ khí lớn lối nói: -Trợn to mắt chó của ngươi lên mà nhìn cho rõ. Tấm tôn lệnh này có phải là giả hay không?
Khương Trường Phong luống cuống tay chân bắt lấy tôn lệnh kia, lăn qua lộn lại mà dò xét, sau khi xác định không thể nghi ngờ, trên mặt không khỏi nổi lên vẻ hồ nghi:
- Tấm tôn lệnh này là thật không phải giả, chỉ có điều…vì sao hội trưởng lão Tử Tinh ta chưa từng nhận được tin tức xuất hiện vị tôn giả thứ ba? Tôn lệnh này là chủ thượng ban cho các hạ khi nào vậy?
- Liên quan gì tới ngươi? Dương Khai xuy cười một tiếng, -Thế nào, bát trưởng lão ngươi cảm thấy, chủ thượng các ngươi hành sự cần phải hồi báo một tiếng với ngươi?
Khương Trường Phong sắc mặt đại biến. Vội vàng nói: -Lời này cũng không dám nói, chủ thượng hành sự, Khương mỗ tất nhiên là không có quyền hỏi tới.
Không có quyền hỏi tới ngươi còn dài dòng cái gì.
Khương Trường Phong sắc mặt liên tục thay đổi, cuống cũng vẫn nhịn tức giận, hai tay dâng tôn lệnh lên, đi tới trước mặt Dương Khai. Trầm giọng nói: -Tôn lệnh nghiệm tra xét không sai, có thể xác định các hạ chính là vị tôn giả thứ ba của Tử Tinh ta, lão hủ mạo phạm trước, mong tôn giả thứ tội!
Dương Khai liếc lão một cái, tiếp tục uống trà. Giọng nói không rõ nói: -Ngươi cho là bổn tọa muốn làm tôn giả Tử Tinh các ngươi? Nếu không phải Tử Long khổ sở cầu khẩn, bổn tọa sẽ không nhận tôn lệnh này, cái thứ đồ chơi!
Khương Trường Phong ngạc nhiên há hốc miệng, vô cùng khiếp sợ nhìn Dương Khai, cũng không biết hắn là hồ xuy đại khí hay là quả thật có chuyện này, rốt cuộc chuyện này cũng không thể khảo chứng.
Nhưng cứ cầm mãi tôn lệnh cũng không hay, thấy Dương Khai chậm chạp không nhận lại, lão chỉ có thể đem tôn lệnh để lên bài, lui trở về.
- Bát trưởng lão đến đây, chỉ sợ không phải là vì chứng thực thân phận bổn tọa đi? Dương Khai phun ra một mảnh lá trà, lãnh đạm nhìn lão.
Khương Trường Phong trong lòng máy động, lúc này mới nhớ tới, cùng gia hỏa này đấu khí suýt chút nữa quên chuyện chính, vội vàng nghiêm mặt nói: -Tôn giả minh giám, Khương mỗ lần này tới, là phụ mệnh của đại trưởng lão.
- Đại trưởng lão? Dương Khai nhướn mày.
- Đúng vậy, đại trưởng lão nghe nói Tử Tinh ta lại có thêm một vị tôn giả, thật là an ủi, cho nên đặc mệnh Khương mỗ tới mời tôn giả vào nội thành một chuyến.
- Không có hứng thú! Dương Khai bĩu môi.
- Cái gì? Khương Trường Phong ngạc nhiên nhìn Dương Khai, vẻ mặt không thể tin nổi.
- Nghe không hiểu tiếng người? Ta nói không có hứng thú, ngươi có thể đi.
Khương Trường Phong trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh, ha ha cười nói: -Tôn giả, Khương mỗ là nói, đại trưởng lão cho mời!
- Ta nghe rồi, vậy thì sao nào?
Thì sao nào? Khương Trường Phong chợt phát hiện tự mình vừa rồi bị chặn họng không oan a, vị tôn giả kỳ lạ này ngay cả thể diện đại trưởng lão Tử Tinh cũng không nể, sao có thể để ý đến một bát trưởng lão mình đây?
Trong lòng nhất thời thăng bằng không ít.
Nhưng phụng mệnh tới đây, Khương Trường Phong đương nhiên không thể cứ như vậy mà trở về, cau mày nhìn Dương Khai nói: -Tôn giả, hiện tại chủ thượng không trấn giữ Tử Tinh Thành, Tử Tinh hết thảy cũng đều nghe theo mệnh lệnh của đại trưởng lão, tôn giả cự tuyệt như vậy, sợ là không tốt đi?
- Có cái gì không tốt? Dương Khai cười híp mắt nhìn Khương Trường Phong.
- Chuyện này… Khương Trường Phong thầm nghĩ ngươi đây là hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ a, không để cho đại trưởng lão chút thể diện, nào có cái gì tốt?
Dương Khai hừ lạnh một tiếng nói: -Bổn tọa là tôn giả Tử Tinh, không thể bịTử Tinh sai phái, cho dù là Tử Long muốn gặp ta, cũng phải đích thân tới cửa bái phỏng, muốn ta làm cái gì còn phải cùng bổn tọa thương nghị, trở về nói với Công Tôn Lương, muốn gặp bổn tọa, tự mình đến đây! Bổn tọa không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy nghe hắn hoang đường!
Công Tôn Lương trong miệng Dương Khai chính là đại trưởng lão Tử Tinh! Là Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu vi cường đại.
Con ngươi Khương Trường Phong máy động, cuối cùng là nhận thức được vị tôn giả thứ ba này hung hăng càn quấy, thấp thỏm trong lòng, đồng thời không biết tại sao lại có chút mừng thầm.
- Còn không mau cút đi! Dương Khai thấy Khương Trường Phong chậm chạp bất động, không kiên nhẫn quát, trong thanh âm xen lẫn thánh niệm đánh tới, khiến thân thể Khương Trường Phong chấn động, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Vội vàng chắp tau nói: -Nếu như thế, Khương mỗ cáo từ, tôn giả dừng bước!
Nói xong muốn nhanh chóng rời đi.
- Chờ một chút! Dương Khai bỗng nhiên hô lên.
Khương Trường Phong trong lòng cả kinh, xoay người lại. Nghi nghi hoặc nhìn Dương Khai hỏi: -Tôn giả còn có gì phân phó?
Dương Khai hí mắt nhìn lão, âm thanh lạnh lẽo nói: -Hôm nay là lần đầu tiên, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lưu lại chút thánh tinh làm bồi thường đi, trở về nói với Công Tôn Lương, lần sau nếu còn có gia hỏa nào không mở mắt đến Ngũ Phương Thương Hội càn rỡ, dọa những bằng hữu ở đây của ta, vậy thì không chỉ một chút thánh tinh có thể giải quyết được, bổn tọa sẽ tự mình vào nội thành, hàn huyên với lã.
Hắn đem hai chữ hàn huyên này cắn rất nặng, trên mặt còn nổi lên nụ cười dữ tợn.
Khương Trường Phong sợ run một hồi, dường như mới suy nghĩ rõ ràng Dương Khai nói là có ý gì, biểu tình cổ quái nói: -Tôn giả là muốn Khương mỗ để lại chút thánh tinh, bồi thường những người ngoài kia chứ?
- Ngươi đả thương người, lẽ nào muốn cứ thế mà đi? Dương Khai châm chọc nhìn hắn: -Không để lại thánh tinh cũng được, có thù báo thù, có oán báo oán, bổn tọa xuất thủ một chiêu, ngươi tiếp nhận, liền có thể rời đi!
Khương Trường Phong hoảng sợ, tuy rằng thời gian không lâu tiếp xúc với Dương Khai. Nhưng lão cũng nhìn rõ, đối phương lớn lối như thế là bởi vì có cơ sở, với trình độ nhất tầng cảnh của mình, tuyệt đối không thể chống lại hắn, đón một chiêu của hắn sẽ không chết, nhưng tuyệt đối sẽ bị thương.
Đắn đo một lúc. Khương Trường Phong nào có do dự gì, vội vàng lấy ra một ít thánh tinh từ nhẫn không gian, căm tức nói: -Mệnh lệnh của tôn giả, Khương mỗ không dám không nghe theo, lời của tôn giả hôm này. Khương mỗ một chữ cũng sẽ không bỏ sót truyền đạt lại cho đại trưởng lão!
- Như vậy là tốt nhất! Dương Khai âm tà cười, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
Khương Trường Phong hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi sau khi Khương Trường Phong rời đi, Dương Khai mới khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Hắn bỗng nhiên cảm giác, Tử Tinh Thành này bề ngoài gió êm sóng lặng, dường như lại có dòng nước xiết bắt đầu khởi động.
Hôm nay lúc cùng Hoa U mộng ra ngoài, còn gặp người của Hằng La Thương Hội và Tử Tinh xảy ra xung đột, sau đó lại có người âm thầm đối tốt với mình như thế, về tới thương hội, Khương Trường Phong lại chờ ở đây.
Đủ loại dấu hiệu biểu lộ, Tử Tinh Thành sợ là muốn thay đổi thời tiết a.
- Đại nhân… Hoa U Mộng đi đến, thấy Dương Khai trầm tư hồi lâu cũng không lên tiếng, không khỏi lo âu gọi một tiếng.
- Chuyện gì? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.
- Những thánh tinh này… Hoa U Mộng đầu óc mơ hồ chỉ vào thánh tinh đầy đất, mặc dù không có đếm kĩ, nhưng chỗ thánh tinh này tối thiểu cũng nhiều hơn 300 ngàn khối, chất đống ở cùng một chỗ tản ra hào quang, làm người khác hoa cả mắt.
- Ân, những thứ này là Khương Trường Phong bồi thường cho Hạ thúc bọn họ, kêu bọn họ tự lấy rồi chia nhau. Dương Khai mỉm cười giải thích.
- Bồi…bồi thường? Hoa U Mộng biểu tình ngẩn ngơ, kinh ngạc vạn phần.
- Ân, vừa rồi Khương trưởng lão khí thế quá đáng, khiến Hạ thúc bọn họ bị kinh sợ, Khương trưởng lão trạch tâm nhân hậu, vô cùng áy náy, cho nên lưu lại chút thánh tinh cho Hạ thúc bọn họ khỏi sợ hãi.
Hoa U Mộng lập tức lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, nàng thông minh lanh lợi, làm sao không biết những bồi thường này là Dương Khai thay Hạ thúc bọn họ ra tay tranh chấp? Khương Trường Phong thân là bát trưởng lão Tử Tinh, cao cao tại thượng, không ai bì nổi, chưa từng đem sống chết của võ giả bình thường coi ra gì, lại không biết chủ động bồi thường, trừ phi có người bắt lão làm như vậy.
Trong lòng sáng như tuyết, Hoa U Mộng cảm kích nhìn Dương Khai nói:
- Đa tạ đại nhân.
- Đúng rồi Hoa hội trưởng, ta có thể làm phiền ngươi một chuyện không?
- Đại nhận có chuyện trực tiếp phân phó là được, Ngũ Phương Thương Hội trên dưới nhất định toàn lực ứng phó. Hơn nữa…đại nhân cũng không cần gọi thiếp là hội trưởng, thiếp không gánh nổi, liền gọi tên…thiếp là được. Nói xong lời cuối, Hoa U Mộng sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu xuống.
Dương Khai ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: -Là như này, ta muốn ngươi giúp ra tìm hiểu một chút trong Tử Tinh Thành gần đây có cái gì…gió thổi cỏ lay hay không, các ngươi dù sao cũng có môn lộ ở Tử Tinh Thành, có lẽ có thể dò ra một chút manh mối.
- Gió thổi cỏ lay? Hoa U Mộng chân mày nhíu lại, cũng không hỏi nhiều, lúc này mới nghiêm mặt nói: -Đại nhân yên tâm, thiếp nhất định toàn lực ứng phó! Thấy Dương Khai không nể mặt mình như vậy, Khương Trường Phong thần sắc ngượng ngùng, cũng không dây dưa gì nữa, dù sao cũng là chính lão không biết tự lượng sức mình muốn dùng thần niệm dò xét Dương Khai, nào biết được thủ đoạn của đối phương lại không ngờ quỷ dị như thế, một chút liền khiến mình bị thiệt thòi.
Hít một hơi thật sâu, bình phục lại khí huyết nhào lộn trong lòng, cưỡng chế tức giận, Khương Trường Phong nói: -Bằng hữu chính là vị tôn giả thứ ba của Tư Tinh kia?
Dương Khai nhìn lão một cái, không thèm để ý lời của lão, ngược lại đi tới bên cạnh bàn, cầm Kỳ Sơn Vân Vụ trà lên rót cho mình một chén, khẽ nhập một ngụm, gương mặt không tiếc tán dương: -Trà ngon, trà ngon a!
Gương mặt già nua âm trầm của Khương Trường Phong sắp toát ra một tầng sương mù, trong lòng hiểu rõ đối phương cố ý nói như vậy là bởi vì việc vừa rồi, đối phương không cho nể mặt mình như thế, quả thực khiến lão có chút muốn xuống đài không được, tuy rằng ở trong này người ngoài không thấy được, nhưng lão dầu gì cũng là Hư Vương Cảnh, chưa từng bị người nào coi thường như vậy,không khỏi hừ lạnh một tiếng: -Lão phu là Khương Trường Phong bát trưởng lão Tử Tinh, xin hỏi bằng hữu là vị tôn giả thứ ba của Tử Tinh ta?
Dương Khai mạn bất kinh tâm ngoáy ngoáy lỗ tai, dựa nghiêng vào ghế, khinh bạc nhìn lão, nói: -Lão già kia, ngươi dám tự xưng là lão phu trước mặt ai, hô bằng gọi hữu với ai?
- Ngươi…
Khương Trường Phong tức giận, toàn thân run rẩy.
Dương Khai hừ lạnh nói: -Nếu biết bổn tọa là tôn giả Tử Tinh, còn dám không biết lớn nhỏ như vậy, từng ấy tuổi rồi sống đến thân chó rồi?
Sau khi biết người đến tìm là Khương Trường Phong, Dương Khai liền không có tâm tình gì tốt, thượng bất chính hạ tắc loạn, một bộ đức hạnh của Khương Siêu kia Dương Khai đã được lĩnh giáo, có thể thấy Khương Trường Phong cũng không có gì tốt đẹp.
Lại thấy đám người Hạ Kinh Vũ bị Khương Trường Phong uy hiếp bức bách như vậy, Dương Khai lại càng tức giận.
Đám người Ngũ Phương Thương Hội gặp phải chuyện này cũng coi như là có dính dáng tới mình, Dương Khai đương nhiên là muốn làm tới cùng cho nên thái độ khẩu khí rất không hữu thiện.
Người cầm tôn lệnh Tử Tinh, liền là tôn giả Tử Tinh, địa vị rất cao, không xếp hạng dưới ba trưởng lão ở Tử Tinh. Khương Trường Phong chỉ là trưởng lão xếp hạng thứ tám mà thôi, theo lý gặp Dương Khai phải là thuộc hạ chi lễ, Dương Khai lấy quy củ này gây khó dễ, Khương Trường Phong tuy là phẫn nộ cũng không thể làm gì.
Cho nên sau khi lời Dương Khai vừa nói ra, Khương Trường Phong một bụng tức như lửa thiêu cũng chỉ có thể cố nhẫn nhịn.
Hít thở sâu lần nữa ổn định tức giận, con ngươi Khương Trường Phong đảo một vòng, mở miệng nói: -Các hạ nói mình là tôn giả liền là tôn giả sao? Chỉ có cầm trong tay tôn lệnh chủ thượng tự mình ban cho, mới có thể trở thành tôn giả Tư Tinh ra, cho đến tận bây giờ, chủ thượng cũng chỉ ban cho hai người mà thôi. Nhưng theo lão phu biết, trong hai người này, cũng không có các hạ!
Dương Khai nhìn lão một cái, trực tiếp lấy ra tôn lệnh Tử Tinh kia đập vào đầu lão, ngữ khí lớn lối nói: -Trợn to mắt chó của ngươi lên mà nhìn cho rõ. Tấm tôn lệnh này có phải là giả hay không?
Khương Trường Phong luống cuống tay chân bắt lấy tôn lệnh kia, lăn qua lộn lại mà dò xét, sau khi xác định không thể nghi ngờ, trên mặt không khỏi nổi lên vẻ hồ nghi:
- Tấm tôn lệnh này là thật không phải giả, chỉ có điều…vì sao hội trưởng lão Tử Tinh ta chưa từng nhận được tin tức xuất hiện vị tôn giả thứ ba? Tôn lệnh này là chủ thượng ban cho các hạ khi nào vậy?
- Liên quan gì tới ngươi? Dương Khai xuy cười một tiếng, -Thế nào, bát trưởng lão ngươi cảm thấy, chủ thượng các ngươi hành sự cần phải hồi báo một tiếng với ngươi?
Khương Trường Phong sắc mặt đại biến. Vội vàng nói: -Lời này cũng không dám nói, chủ thượng hành sự, Khương mỗ tất nhiên là không có quyền hỏi tới.
Không có quyền hỏi tới ngươi còn dài dòng cái gì.
Khương Trường Phong sắc mặt liên tục thay đổi, cuống cũng vẫn nhịn tức giận, hai tay dâng tôn lệnh lên, đi tới trước mặt Dương Khai. Trầm giọng nói: -Tôn lệnh nghiệm tra xét không sai, có thể xác định các hạ chính là vị tôn giả thứ ba của Tử Tinh ta, lão hủ mạo phạm trước, mong tôn giả thứ tội!
Dương Khai liếc lão một cái, tiếp tục uống trà. Giọng nói không rõ nói: -Ngươi cho là bổn tọa muốn làm tôn giả Tử Tinh các ngươi? Nếu không phải Tử Long khổ sở cầu khẩn, bổn tọa sẽ không nhận tôn lệnh này, cái thứ đồ chơi!
Khương Trường Phong ngạc nhiên há hốc miệng, vô cùng khiếp sợ nhìn Dương Khai, cũng không biết hắn là hồ xuy đại khí hay là quả thật có chuyện này, rốt cuộc chuyện này cũng không thể khảo chứng.
Nhưng cứ cầm mãi tôn lệnh cũng không hay, thấy Dương Khai chậm chạp không nhận lại, lão chỉ có thể đem tôn lệnh để lên bài, lui trở về.
- Bát trưởng lão đến đây, chỉ sợ không phải là vì chứng thực thân phận bổn tọa đi? Dương Khai phun ra một mảnh lá trà, lãnh đạm nhìn lão.
Khương Trường Phong trong lòng máy động, lúc này mới nhớ tới, cùng gia hỏa này đấu khí suýt chút nữa quên chuyện chính, vội vàng nghiêm mặt nói: -Tôn giả minh giám, Khương mỗ lần này tới, là phụ mệnh của đại trưởng lão.
- Đại trưởng lão? Dương Khai nhướn mày.
- Đúng vậy, đại trưởng lão nghe nói Tử Tinh ta lại có thêm một vị tôn giả, thật là an ủi, cho nên đặc mệnh Khương mỗ tới mời tôn giả vào nội thành một chuyến.
- Không có hứng thú! Dương Khai bĩu môi.
- Cái gì? Khương Trường Phong ngạc nhiên nhìn Dương Khai, vẻ mặt không thể tin nổi.
- Nghe không hiểu tiếng người? Ta nói không có hứng thú, ngươi có thể đi.
Khương Trường Phong trên trán lập tức toát ra mồ hôi lạnh, ha ha cười nói: -Tôn giả, Khương mỗ là nói, đại trưởng lão cho mời!
- Ta nghe rồi, vậy thì sao nào?
Thì sao nào? Khương Trường Phong chợt phát hiện tự mình vừa rồi bị chặn họng không oan a, vị tôn giả kỳ lạ này ngay cả thể diện đại trưởng lão Tử Tinh cũng không nể, sao có thể để ý đến một bát trưởng lão mình đây?
Trong lòng nhất thời thăng bằng không ít.
Nhưng phụng mệnh tới đây, Khương Trường Phong đương nhiên không thể cứ như vậy mà trở về, cau mày nhìn Dương Khai nói: -Tôn giả, hiện tại chủ thượng không trấn giữ Tử Tinh Thành, Tử Tinh hết thảy cũng đều nghe theo mệnh lệnh của đại trưởng lão, tôn giả cự tuyệt như vậy, sợ là không tốt đi?
- Có cái gì không tốt? Dương Khai cười híp mắt nhìn Khương Trường Phong.
- Chuyện này… Khương Trường Phong thầm nghĩ ngươi đây là hiểu rõ còn giả bộ hồ đồ a, không để cho đại trưởng lão chút thể diện, nào có cái gì tốt?
Dương Khai hừ lạnh một tiếng nói: -Bổn tọa là tôn giả Tử Tinh, không thể bịTử Tinh sai phái, cho dù là Tử Long muốn gặp ta, cũng phải đích thân tới cửa bái phỏng, muốn ta làm cái gì còn phải cùng bổn tọa thương nghị, trở về nói với Công Tôn Lương, muốn gặp bổn tọa, tự mình đến đây! Bổn tọa không có nhiều thời gian rãnh rỗi như vậy nghe hắn hoang đường!
Công Tôn Lương trong miệng Dương Khai chính là đại trưởng lão Tử Tinh! Là Hư Vương lưỡng tầng cảnh tu vi cường đại.
Con ngươi Khương Trường Phong máy động, cuối cùng là nhận thức được vị tôn giả thứ ba này hung hăng càn quấy, thấp thỏm trong lòng, đồng thời không biết tại sao lại có chút mừng thầm.
- Còn không mau cút đi! Dương Khai thấy Khương Trường Phong chậm chạp bất động, không kiên nhẫn quát, trong thanh âm xen lẫn thánh niệm đánh tới, khiến thân thể Khương Trường Phong chấn động, mặt lộ vẻ hoảng sợ. Vội vàng chắp tau nói: -Nếu như thế, Khương mỗ cáo từ, tôn giả dừng bước!
Nói xong muốn nhanh chóng rời đi.
- Chờ một chút! Dương Khai bỗng nhiên hô lên.
Khương Trường Phong trong lòng cả kinh, xoay người lại. Nghi nghi hoặc nhìn Dương Khai hỏi: -Tôn giả còn có gì phân phó?
Dương Khai hí mắt nhìn lão, âm thanh lạnh lẽo nói: -Hôm nay là lần đầu tiên, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lưu lại chút thánh tinh làm bồi thường đi, trở về nói với Công Tôn Lương, lần sau nếu còn có gia hỏa nào không mở mắt đến Ngũ Phương Thương Hội càn rỡ, dọa những bằng hữu ở đây của ta, vậy thì không chỉ một chút thánh tinh có thể giải quyết được, bổn tọa sẽ tự mình vào nội thành, hàn huyên với lã.
Hắn đem hai chữ hàn huyên này cắn rất nặng, trên mặt còn nổi lên nụ cười dữ tợn.
Khương Trường Phong sợ run một hồi, dường như mới suy nghĩ rõ ràng Dương Khai nói là có ý gì, biểu tình cổ quái nói: -Tôn giả là muốn Khương mỗ để lại chút thánh tinh, bồi thường những người ngoài kia chứ?
- Ngươi đả thương người, lẽ nào muốn cứ thế mà đi? Dương Khai châm chọc nhìn hắn: -Không để lại thánh tinh cũng được, có thù báo thù, có oán báo oán, bổn tọa xuất thủ một chiêu, ngươi tiếp nhận, liền có thể rời đi!
Khương Trường Phong hoảng sợ, tuy rằng thời gian không lâu tiếp xúc với Dương Khai. Nhưng lão cũng nhìn rõ, đối phương lớn lối như thế là bởi vì có cơ sở, với trình độ nhất tầng cảnh của mình, tuyệt đối không thể chống lại hắn, đón một chiêu của hắn sẽ không chết, nhưng tuyệt đối sẽ bị thương.
Đắn đo một lúc. Khương Trường Phong nào có do dự gì, vội vàng lấy ra một ít thánh tinh từ nhẫn không gian, căm tức nói: -Mệnh lệnh của tôn giả, Khương mỗ không dám không nghe theo, lời của tôn giả hôm này. Khương mỗ một chữ cũng sẽ không bỏ sót truyền đạt lại cho đại trưởng lão!
- Như vậy là tốt nhất! Dương Khai âm tà cười, một bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
Khương Trường Phong hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.
Đợi sau khi Khương Trường Phong rời đi, Dương Khai mới khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Hắn bỗng nhiên cảm giác, Tử Tinh Thành này bề ngoài gió êm sóng lặng, dường như lại có dòng nước xiết bắt đầu khởi động.
Hôm nay lúc cùng Hoa U mộng ra ngoài, còn gặp người của Hằng La Thương Hội và Tử Tinh xảy ra xung đột, sau đó lại có người âm thầm đối tốt với mình như thế, về tới thương hội, Khương Trường Phong lại chờ ở đây.
Đủ loại dấu hiệu biểu lộ, Tử Tinh Thành sợ là muốn thay đổi thời tiết a.
- Đại nhân… Hoa U Mộng đi đến, thấy Dương Khai trầm tư hồi lâu cũng không lên tiếng, không khỏi lo âu gọi một tiếng.
- Chuyện gì? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.
- Những thánh tinh này… Hoa U Mộng đầu óc mơ hồ chỉ vào thánh tinh đầy đất, mặc dù không có đếm kĩ, nhưng chỗ thánh tinh này tối thiểu cũng nhiều hơn 300 ngàn khối, chất đống ở cùng một chỗ tản ra hào quang, làm người khác hoa cả mắt.
- Ân, những thứ này là Khương Trường Phong bồi thường cho Hạ thúc bọn họ, kêu bọn họ tự lấy rồi chia nhau. Dương Khai mỉm cười giải thích.
- Bồi…bồi thường? Hoa U Mộng biểu tình ngẩn ngơ, kinh ngạc vạn phần.
- Ân, vừa rồi Khương trưởng lão khí thế quá đáng, khiến Hạ thúc bọn họ bị kinh sợ, Khương trưởng lão trạch tâm nhân hậu, vô cùng áy náy, cho nên lưu lại chút thánh tinh cho Hạ thúc bọn họ khỏi sợ hãi.
Hoa U Mộng lập tức lộ ra biểu tình dở khóc dở cười, nàng thông minh lanh lợi, làm sao không biết những bồi thường này là Dương Khai thay Hạ thúc bọn họ ra tay tranh chấp? Khương Trường Phong thân là bát trưởng lão Tử Tinh, cao cao tại thượng, không ai bì nổi, chưa từng đem sống chết của võ giả bình thường coi ra gì, lại không biết chủ động bồi thường, trừ phi có người bắt lão làm như vậy.
Trong lòng sáng như tuyết, Hoa U Mộng cảm kích nhìn Dương Khai nói:
- Đa tạ đại nhân.
- Đúng rồi Hoa hội trưởng, ta có thể làm phiền ngươi một chuyện không?
- Đại nhận có chuyện trực tiếp phân phó là được, Ngũ Phương Thương Hội trên dưới nhất định toàn lực ứng phó. Hơn nữa…đại nhân cũng không cần gọi thiếp là hội trưởng, thiếp không gánh nổi, liền gọi tên…thiếp là được. Nói xong lời cuối, Hoa U Mộng sắc mặt ửng đỏ, cúi đầu xuống.
Dương Khai ho nhẹ một tiếng, mở miệng nói: -Là như này, ta muốn ngươi giúp ra tìm hiểu một chút trong Tử Tinh Thành gần đây có cái gì…gió thổi cỏ lay hay không, các ngươi dù sao cũng có môn lộ ở Tử Tinh Thành, có lẽ có thể dò ra một chút manh mối.
- Gió thổi cỏ lay? Hoa U Mộng chân mày nhíu lại, cũng không hỏi nhiều, lúc này mới nghiêm mặt nói: -Đại nhân yên tâm, thiếp nhất định toàn lực ứng phó!