Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1777: Tông môn các ngươi nhận người không




Quỷ Tổ cảm thấy mình thật là quá bi thảm.

3 ngày giảng đạo giải thích, dựng lên hình tượng to lơn uy nghiêm trong lòng các đệ tử Lăng Tiêu Tông, lão cũng cảm thấy đắc ý vô cùng, cao hứng vì mình có thể nhanh chóng hòa nhập, được các đệ tử Lăng Tiêu Tông tiếp nhận.

Hôm qua, lão nhàn nhã đi dạo Lăng Tiêu Tông, dù gì sau này đây là tông môn của lão, tự nhiên phải làm quen hoàn cảnh.

Lăng Tiêu Tông 81 ngọn núi, linh khí nồng nặc, địa thế hùng hồn, làm lão rất hài lòng.

Tam Viêm Hỏa Hoàn bảo vệ bên ngoài Lăng Tiêu Tông cũng làm lão rung động vô cùng, không biết là thủ đoạn của cường giả nào bố trí, ngay cả hắn cũng không dám xâm nhập vào.

Đợi đến khi đi ngang qua Bách Hoa Cư, tâm huyết sôi trào liền đi vào.

Lúc đó Dương Viêm đang nhắm mắt ngủ mơ, Quỷ Tổ đứng nhìn một hồi, hiểu lầm nàng tu luyện công pháp gì, đợi Dương Viêm mở mắt liền bày ra dáng cao nhân, chỉ điểm mấy câu. Vốn tưởng nhất định sẽ được nàng cảm kích sùng bái, nào ngờ Dương Viêm chỉ cười ha ha.

Chỉ một tiếng ha ha này, làm lão ngây dại.

Cả người đờ ra đó, trong đầu không ngừng quanh quẩn tiếng hì hì này, như vĩnh viễn không có bờ bển, mãi đến hôm nay mới tỉnh lại.

Quỷ Tổ làm sao không biết mình đá trúng tấm thép? Lập tức kính Dương Viêm như người trời, không dám làm càn trước mặt nàng.

Đến giờ lão cũng không biết, rốt cuộc Dương Viêm có tu vi gì.

Chỉ bằng một tiếng cười vô thức, liền làm lão chìm vào ác mộng, không thể tỉnh lại, thủ đoạn như vậy, có khi ngay cả Hư Vương tam tầng cảnh cũng không làm được? Nếu không phải tự mình trải qua, Quỷ Tổ có thể nào cũng không tin chuyện nhảm nhí này.

Điều duy nhất khẳng định được, là tu vi Dương Viêm tuyệt đối cao hơn mình rất nhiều, bởi vì mặc kệ Quỷ Tổ quan sát thế nào, cũng không nhìn ra sâu cạn của Dương Viêm. Trên người đối phương tuyệt đối không có đeo bí bảo ngăn cách thần niệm tra xét.

Cô gái này có lai lịch gì? Sao khủng bố như thế!

Dương tiểu tử thật là không phúc hậu, ở trong tông môn có nhân vật hùng mạnh như vậy, lại không báo trước cho lão phu một tiếng, làm cho mình mùa rìu qua mắt thợ, tự làm xấu mặt.

Hồi tưởng hôm qua mình chỉ điểm mấy câu, Quỷ Tổ liền hận không thể kiếm cái lỗ chui vào, cả đời không ra.

Cảm giác đó như đứa nhỏ tập tễnh học đi, lại nói với người lớn là làm sao để đánh nhau...

Rốt cuộc đây là tông môn gì vậy, trong tông môn chẳng những có nhân tài biến thái như Dương tiểu tử, tuổi quá trẻ đã đến Hư Vương Cảnh, còn có cô gái áo trắng, còn có luyện đan sư cấp Hư Vương bây giờ đi ra một nữ nhân khủng bố đến thế.

Lão phu sẽ không đạp nhầm hố đó chứ? Trong lòng Quỷ Tổ phập phồng thấp thỏm lo âu.

- Tông chủ, ngài cũng biết lão phu là người thế nào, nói đỡ mấy câu cho lão phu đi. Quỷ Tổ thấy Dương Viêm vẫn không hài lòng, đành phải cầu xin Dương Khai.

Dương Khai ho khan, ngẫm lại rồi nói:

- Dương Viêm à, Quỷ Tổ tiền bối cũng có ý tốt, chuyện này cứ thôi đi.

Quỷ Tổ gật đầu không ngừng: - Tại hạ quả thật vô tâm, thường nói người không biết không có tội, xin đại nhân bao dung.

Dương Viêm hừ khẽ, nhưng sắc mặt cũng giãn ra.

Dương Khai cười khẽ: - Từ khi cô ngủ say, hai ta cũng coi nhu mười mấy năm không gặp, không đến mức vừa gặp lại liền nổi cáu đó chứ?

- Ai nổi cáu với ngươi? Dương Viêm lạnh lùng liếc Dương Khai.

Dương Khai ngượng ngùng vuốt mũi: - Bây giờ cô đang rất nóng tính, hoàn toàn khác với trước kia.

Quỷ Tổ ở bên cạnh tức giận nói: - Nhất định là tiểu tử ngươi phong hoa tuyết nguyệt, lạnh lùng với đại nhân!

Vừa nói xong, Quỷ Tổ cũng ý thức được không đúng, vốn hắn có ý muốn lấy lòng Dương Viêm, nào ngờ lời này lại có hàm nghĩa khác.

Quả nhiên, Dương Viêm chầm chậm liếc hắn, sau đó cười "ha ha".

Lại tới nữa...

Sắc mặt Quỷ Tổ đại biến, sau đó cả người cứng ngắc, hai mắt vô thần...

- Cần gì chứ, ôi. Dương Khai cười khổ không thôi, với tầm mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra Quỷ Tổ bị Dương Viêm chấn nhiếp thần hồn, có lẽ phải trải qua ác mộng giày vò.

- Thoáng trừng phạt nhẹ mà thôi, lo làm gì. Dương Viêm nhàn nhạt nói. - Hơn nữa, điều này cũng chưa hẳn không tốt cho hắn, ngươi cho rằng kẻ nào cũng có thể được bổn cung dùng thần niệm áp chế?

- Nếu có lợi cho hắn, vậy thì không sao. Dương Khai cười khẽ, nhìn thẳng vào Dương Viêm: - Luôn cảm thấy sau khi cô thức tỉnh, không giống như trước kia.

- Trước kia chính là pháp thân của bổn cung, hiện tại mới là bản thể, làm sao giống nhau được? Thần sắc Dương Viêm lạnh nhạt, nhưng có lạnh lùng xa cách người khác, điều này làm Dương Khai có chút khó chịu, liền không còn hứng thú nói chuyện, lặng lẽ uống trà.

Im lặng hồi lâu, Dương Viêm mới bỗng nói: - Tiến độ tu luyện của ngươi không tệ, ta cũng không ngờ trong thời gian ngắn mà ngươi có thể thăng cấp Hư Vương Cảnh. Có lẽ với bản lãnh của ngươi... ngươi thật có thể bảo hộ mảnh tinh vực này.

- Ta? Dương Khai chỉ vào mình, buồn cười nói: - Ta chỉ muốn bảo hộ người thân bạn bè, Tinh Vực quá lớn, không liên quan tới ta.

- Ngươi thật nghĩ vậy, thế thì ngươi sai rồi. Dương Viêm nghiêm túc nhìn Dương Khai. - Ngươi có biết vì sao ta muốn giáng xuống mảnh tin vực này?

Dương Khai nhướng mày, mơ hồ ý thức được Dương Viêm lại muốn nói bí ẩn gì, lắc đầu nói: - Cô chưa từng nói, làm sao ta biết, nhưng ta đoán hẳn là có liên quan tới Trùng Đế.

Ở trong Tinh Vực này, vô số năm trước cũng chỉ có Trùng Đế sánh được với Dương Viêm, năm đó hai người đại chiến, một người bị hủy thân thể, một người chìm vào ngủ say, bên ngoài U Ám Tinh, vô số ngôi sao vỡ vụn, đến giờ vẫn còn để lại lực lượng đế uy đậm đặc, biến thành Tử Vực, có thể thấy được chiến đấu lúc đó kịch liệt cỡ nào.

Dương Viêm hỏi như vậy, hắn lập tức liên tưởng tới Trùng Đế.

- Không sai, ta đến nơi này, quả thật có liên quan tới Trùng Đế, vậy ngươi có biết, Trùng Đế đến đây làm gì? Dương Viêm tiếp tục hỏi.

Dương Khai lại lắc đầu.

Dương Viêm nói:

- Hắn đến nơi này, là muốn cắn nuốt lực pháp tắc thiên địa, thành tựu đế đạo vô thượng. Nếu hắn thành công, tất cả hành tinh tu luyện ở mảnh tinh vực này đều sẽ hóa thành hành tinh chết, cho nên ta mới đuổi theo, liều chết với hắn.

- Vì sao hắn muốn cắn nuốt pháp tắc thiên địa? Dương Khai chấn động nhìn Dương Viêm.

- Đế lộ, chính là phải nắm giữ pháp tắc, chỉ có pháp tắc, mới thành tựu thân Đại Đế! Dương Viêm giải thích. - Nhưng mà lực lượng pháp tắc nào dễ dàng nắm giữ? Kẻ thành Đế, 10 phần hết tám chín đều nắm giữ lực lượng pháp tắc không sâu, muốn lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc, ngoài bản thân tu luyện cảm ngộ ra, còn có một đường tắt...

Dương Khai mơ hồ nghĩ tới, kinh hãi: - Luyện hóa căn nguyên tinh tú?

Hắn luyện hóa căn nguyên tinh tú, có thể mơ hồ cảm nhận được một tia pháp tắc U Ám Tinh, cho nên mới liên tưởng đến điểm này.

- Không sai. Dương Viêm gật đầu.

- Nhưng mà Trùng Đế muốn làm không phải luyện hóa căn nguyên một hành tinh tu luyện, hắn muốn cắn nuốt! Cắn nuốt hết căn nguyên, dung nhập pháp tắc hành tinh tu luyện vào bản thân, tăng cường luyện hóa, đây là đường tắt mà hắn muốn đi.

Dương Khai bỗng nhiên toát đầy mồ hôi lạnh...

Nếu thật để cho Trùng Đế thành công, vậy mảnh Tinh Vực này sẽ bị hủy diệt vô số hành tinh tu luyện, thậm chí có khi toàn bộ diệt vong.

- Ngươi nên biết, thế giới này không chỉ có mảnh tinh vực của các ngươi, còn rất nhiều Tinh Vực khác, giữa chúng có Vực Giới Lực, ngay cả Đế Tôn muốn mở ra cũng không phải dễ dàng, cho nên các ngươi mới không biết tồn tại Tinh Vực bên ngoài. Dương Viêm không để ý Dương Khai rung động, tiếp tục nói: - Ở nhiều năm trước, cường giả chỗ chúng ta phát hiện đường tắt này để cảm ngộ lực lượng pháp tắc, thành tựu Đế Tôn, đều xua nhau thi triển đại thần thông, phá vỡ Vực Giới đi những Tinh Vực khác nhau, luyện hóa cắn nuốt pháp tắc thiên địa trong những Tinh Vực đó. Kết quả làm vậy, là trong trăm năm ngắn ngủi, tổng cộng 19 Tinh Vực chết đi, hoàn toàn sụp đổ! 19 Tinh Vực này, mỗi một cái đều phồn vinh hơn chỗ các ngươi.

Dương Khai toát mồ hôi lạnh.

- Bất cứ Tinh Vực nào cũng là căn bản của là võ giả, Tinh Vực bị hủy diệt, liền lớn chuyện, lúc đó có mười đại cường giả ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên liên thủ với nhau, triệu tập các cường giả khác ngăn cản những kẻ mưu đồ bất chính xâm nhập các Tinh Vực. Nếu có phát hiện, nhất định giết không tha. Tuy rằng rất có hiệu quả, nhưng dù sao không thể diệt tận gốc, có những kẻ luôn thích mạo hiểm làm càn, Trùng Đế là một trong đó. Ta đuổi tới đây, mới xảy ra chuyện tiếp theo.

- Lượng... lượng tin tức hơi lớn, ta có chút không tiếp nhận được, ngày sau ngươi tâm tình tốt rồi nói tiếp được không? Dương Khai vừa lau mồ hôi, vừa muốn quay đầu đi.

Hắn luôn có cảm giác không tốt.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện mình bị một cỗ một cổ lực lượng vô hình giam cầm, chỉ có thể ngồi một chỗ, không thể động đậy.

Dương Viêm liếc hắn, tiếp tục nói: - Mỗi một Tinh Vực, thật ra đều có người thủ hộ riêng, cũng là cách tốt nhất để phòng ngựa những kẻ ý đồ bất chính xâm nhập. Một khi phát hiện có võ giả vượt qua Tinh Vực đi vào, những người thủ hộ đều có thể nhận được tin tức, sau đó đi tới ngăn chặn. Có điều, người thủ hộ Tinh Vực chỗ các ngươi đã mất tích mấy chục ngàn năm, không ai biết sống chết của hắn, cho nên ta mới đến. Đúng rồi, chiếc Huyền Giới Châu của ngươi, là vật của hắn.

Dương Viêm cười hì hì nhìn Dương Khai, vẻ mặt không có ý tốt. - Ta cũng có Tinh Vực cần bảo vệ, ta rời khỏi đó đã đủ lâu, hiện tại thức tỉnh, không thể tiếp tục ở lại. Sau này an nguy của mảnh tinh vực này chỉ có thể dựa vào các ngươi, nếu ngươi nhận được Huyền Giới Châu của người kia, vậy nên kế thừa hắn, trở thành người thủ hộ Tinh Vực này. Hơn nữa nơi này có người thân bạn bè của ngươi, ngươi không thể mặc kệ, phải không?

- Nếu ngươi không có bản lĩnh, ngày sau người ta đến luyện hóa U Ám Tinh, vậy không trách ai được. Muốn người thân bè bạn của mình được bình yên, vậy cố gắng tu luyện, chờ đến một ngày có tu vi như ta, sẽ có thể tự bảo vệ mảnh tinh vực này.

Nói xong, Dương Viêm liền không để ý Dương Khai, nâng chén trà chầm chậm nhấm nháp.

Lực lượng giam cầm Dương Khai đã biến mất, Dương Khai vẫn không đi, mà ngồi đó cau mày trầm tư, đang tiêu hóa lời Dương Viêm vừa nói. Quỷ Tổ cảm thấy mình thật là quá bi thảm.

3 ngày giảng đạo giải thích, dựng lên hình tượng to lơn uy nghiêm trong lòng các đệ tử Lăng Tiêu Tông, lão cũng cảm thấy đắc ý vô cùng, cao hứng vì mình có thể nhanh chóng hòa nhập, được các đệ tử Lăng Tiêu Tông tiếp nhận.

Hôm qua, lão nhàn nhã đi dạo Lăng Tiêu Tông, dù gì sau này đây là tông môn của lão, tự nhiên phải làm quen hoàn cảnh.

Lăng Tiêu Tông 81 ngọn núi, linh khí nồng nặc, địa thế hùng hồn, làm lão rất hài lòng.

Tam Viêm Hỏa Hoàn bảo vệ bên ngoài Lăng Tiêu Tông cũng làm lão rung động vô cùng, không biết là thủ đoạn của cường giả nào bố trí, ngay cả hắn cũng không dám xâm nhập vào.

Đợi đến khi đi ngang qua Bách Hoa Cư, tâm huyết sôi trào liền đi vào.

Lúc đó Dương Viêm đang nhắm mắt ngủ mơ, Quỷ Tổ đứng nhìn một hồi, hiểu lầm nàng tu luyện công pháp gì, đợi Dương Viêm mở mắt liền bày ra dáng cao nhân, chỉ điểm mấy câu. Vốn tưởng nhất định sẽ được nàng cảm kích sùng bái, nào ngờ Dương Viêm chỉ cười ha ha.

Chỉ một tiếng ha ha này, làm lão ngây dại.

Cả người đờ ra đó, trong đầu không ngừng quanh quẩn tiếng hì hì này, như vĩnh viễn không có bờ bển, mãi đến hôm nay mới tỉnh lại.

Quỷ Tổ làm sao không biết mình đá trúng tấm thép? Lập tức kính Dương Viêm như người trời, không dám làm càn trước mặt nàng.

Đến giờ lão cũng không biết, rốt cuộc Dương Viêm có tu vi gì.

Chỉ bằng một tiếng cười vô thức, liền làm lão chìm vào ác mộng, không thể tỉnh lại, thủ đoạn như vậy, có khi ngay cả Hư Vương tam tầng cảnh cũng không làm được? Nếu không phải tự mình trải qua, Quỷ Tổ có thể nào cũng không tin chuyện nhảm nhí này.

Điều duy nhất khẳng định được, là tu vi Dương Viêm tuyệt đối cao hơn mình rất nhiều, bởi vì mặc kệ Quỷ Tổ quan sát thế nào, cũng không nhìn ra sâu cạn của Dương Viêm. Trên người đối phương tuyệt đối không có đeo bí bảo ngăn cách thần niệm tra xét.

Cô gái này có lai lịch gì? Sao khủng bố như thế!

Dương tiểu tử thật là không phúc hậu, ở trong tông môn có nhân vật hùng mạnh như vậy, lại không báo trước cho lão phu một tiếng, làm cho mình mùa rìu qua mắt thợ, tự làm xấu mặt.

Hồi tưởng hôm qua mình chỉ điểm mấy câu, Quỷ Tổ liền hận không thể kiếm cái lỗ chui vào, cả đời không ra.

Cảm giác đó như đứa nhỏ tập tễnh học đi, lại nói với người lớn là làm sao để đánh nhau...

Rốt cuộc đây là tông môn gì vậy, trong tông môn chẳng những có nhân tài biến thái như Dương tiểu tử, tuổi quá trẻ đã đến Hư Vương Cảnh, còn có cô gái áo trắng, còn có luyện đan sư cấp Hư Vương bây giờ đi ra một nữ nhân khủng bố đến thế.

Lão phu sẽ không đạp nhầm hố đó chứ? Trong lòng Quỷ Tổ phập phồng thấp thỏm lo âu.

- Tông chủ, ngài cũng biết lão phu là người thế nào, nói đỡ mấy câu cho lão phu đi. Quỷ Tổ thấy Dương Viêm vẫn không hài lòng, đành phải cầu xin Dương Khai.

Dương Khai ho khan, ngẫm lại rồi nói:

- Dương Viêm à, Quỷ Tổ tiền bối cũng có ý tốt, chuyện này cứ thôi đi.

Quỷ Tổ gật đầu không ngừng: - Tại hạ quả thật vô tâm, thường nói người không biết không có tội, xin đại nhân bao dung.

Dương Viêm hừ khẽ, nhưng sắc mặt cũng giãn ra.

Dương Khai cười khẽ: - Từ khi cô ngủ say, hai ta cũng coi nhu mười mấy năm không gặp, không đến mức vừa gặp lại liền nổi cáu đó chứ?

- Ai nổi cáu với ngươi? Dương Viêm lạnh lùng liếc Dương Khai.

Dương Khai ngượng ngùng vuốt mũi: - Bây giờ cô đang rất nóng tính, hoàn toàn khác với trước kia.

Quỷ Tổ ở bên cạnh tức giận nói: - Nhất định là tiểu tử ngươi phong hoa tuyết nguyệt, lạnh lùng với đại nhân!

Vừa nói xong, Quỷ Tổ cũng ý thức được không đúng, vốn hắn có ý muốn lấy lòng Dương Viêm, nào ngờ lời này lại có hàm nghĩa khác.

Quả nhiên, Dương Viêm chầm chậm liếc hắn, sau đó cười "ha ha".

Lại tới nữa...

Sắc mặt Quỷ Tổ đại biến, sau đó cả người cứng ngắc, hai mắt vô thần...

- Cần gì chứ, ôi. Dương Khai cười khổ không thôi, với tầm mắt của hắn, tự nhiên nhìn ra Quỷ Tổ bị Dương Viêm chấn nhiếp thần hồn, có lẽ phải trải qua ác mộng giày vò.

- Thoáng trừng phạt nhẹ mà thôi, lo làm gì. Dương Viêm nhàn nhạt nói. - Hơn nữa, điều này cũng chưa hẳn không tốt cho hắn, ngươi cho rằng kẻ nào cũng có thể được bổn cung dùng thần niệm áp chế?

- Nếu có lợi cho hắn, vậy thì không sao. Dương Khai cười khẽ, nhìn thẳng vào Dương Viêm: - Luôn cảm thấy sau khi cô thức tỉnh, không giống như trước kia.

- Trước kia chính là pháp thân của bổn cung, hiện tại mới là bản thể, làm sao giống nhau được? Thần sắc Dương Viêm lạnh nhạt, nhưng có lạnh lùng xa cách người khác, điều này làm Dương Khai có chút khó chịu, liền không còn hứng thú nói chuyện, lặng lẽ uống trà.

Im lặng hồi lâu, Dương Viêm mới bỗng nói: - Tiến độ tu luyện của ngươi không tệ, ta cũng không ngờ trong thời gian ngắn mà ngươi có thể thăng cấp Hư Vương Cảnh. Có lẽ với bản lãnh của ngươi... ngươi thật có thể bảo hộ mảnh tinh vực này.

- Ta? Dương Khai chỉ vào mình, buồn cười nói: - Ta chỉ muốn bảo hộ người thân bạn bè, Tinh Vực quá lớn, không liên quan tới ta.

- Ngươi thật nghĩ vậy, thế thì ngươi sai rồi. Dương Viêm nghiêm túc nhìn Dương Khai. - Ngươi có biết vì sao ta muốn giáng xuống mảnh tin vực này?

Dương Khai nhướng mày, mơ hồ ý thức được Dương Viêm lại muốn nói bí ẩn gì, lắc đầu nói: - Cô chưa từng nói, làm sao ta biết, nhưng ta đoán hẳn là có liên quan tới Trùng Đế.

Ở trong Tinh Vực này, vô số năm trước cũng chỉ có Trùng Đế sánh được với Dương Viêm, năm đó hai người đại chiến, một người bị hủy thân thể, một người chìm vào ngủ say, bên ngoài U Ám Tinh, vô số ngôi sao vỡ vụn, đến giờ vẫn còn để lại lực lượng đế uy đậm đặc, biến thành Tử Vực, có thể thấy được chiến đấu lúc đó kịch liệt cỡ nào.

Dương Viêm hỏi như vậy, hắn lập tức liên tưởng tới Trùng Đế.

- Không sai, ta đến nơi này, quả thật có liên quan tới Trùng Đế, vậy ngươi có biết, Trùng Đế đến đây làm gì? Dương Viêm tiếp tục hỏi.

Dương Khai lại lắc đầu.

Dương Viêm nói:

- Hắn đến nơi này, là muốn cắn nuốt lực pháp tắc thiên địa, thành tựu đế đạo vô thượng. Nếu hắn thành công, tất cả hành tinh tu luyện ở mảnh tinh vực này đều sẽ hóa thành hành tinh chết, cho nên ta mới đuổi theo, liều chết với hắn.

- Vì sao hắn muốn cắn nuốt pháp tắc thiên địa? Dương Khai chấn động nhìn Dương Viêm.

- Đế lộ, chính là phải nắm giữ pháp tắc, chỉ có pháp tắc, mới thành tựu thân Đại Đế! Dương Viêm giải thích. - Nhưng mà lực lượng pháp tắc nào dễ dàng nắm giữ? Kẻ thành Đế, 10 phần hết tám chín đều nắm giữ lực lượng pháp tắc không sâu, muốn lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc, ngoài bản thân tu luyện cảm ngộ ra, còn có một đường tắt...

Dương Khai mơ hồ nghĩ tới, kinh hãi: - Luyện hóa căn nguyên tinh tú?

Hắn luyện hóa căn nguyên tinh tú, có thể mơ hồ cảm nhận được một tia pháp tắc U Ám Tinh, cho nên mới liên tưởng đến điểm này.

- Không sai. Dương Viêm gật đầu.

- Nhưng mà Trùng Đế muốn làm không phải luyện hóa căn nguyên một hành tinh tu luyện, hắn muốn cắn nuốt! Cắn nuốt hết căn nguyên, dung nhập pháp tắc hành tinh tu luyện vào bản thân, tăng cường luyện hóa, đây là đường tắt mà hắn muốn đi.

Dương Khai bỗng nhiên toát đầy mồ hôi lạnh...

Nếu thật để cho Trùng Đế thành công, vậy mảnh Tinh Vực này sẽ bị hủy diệt vô số hành tinh tu luyện, thậm chí có khi toàn bộ diệt vong.

- Ngươi nên biết, thế giới này không chỉ có mảnh tinh vực của các ngươi, còn rất nhiều Tinh Vực khác, giữa chúng có Vực Giới Lực, ngay cả Đế Tôn muốn mở ra cũng không phải dễ dàng, cho nên các ngươi mới không biết tồn tại Tinh Vực bên ngoài. Dương Viêm không để ý Dương Khai rung động, tiếp tục nói: - Ở nhiều năm trước, cường giả chỗ chúng ta phát hiện đường tắt này để cảm ngộ lực lượng pháp tắc, thành tựu Đế Tôn, đều xua nhau thi triển đại thần thông, phá vỡ Vực Giới đi những Tinh Vực khác nhau, luyện hóa cắn nuốt pháp tắc thiên địa trong những Tinh Vực đó. Kết quả làm vậy, là trong trăm năm ngắn ngủi, tổng cộng 19 Tinh Vực chết đi, hoàn toàn sụp đổ! 19 Tinh Vực này, mỗi một cái đều phồn vinh hơn chỗ các ngươi.

Dương Khai toát mồ hôi lạnh.

- Bất cứ Tinh Vực nào cũng là căn bản của là võ giả, Tinh Vực bị hủy diệt, liền lớn chuyện, lúc đó có mười đại cường giả ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên liên thủ với nhau, triệu tập các cường giả khác ngăn cản những kẻ mưu đồ bất chính xâm nhập các Tinh Vực. Nếu có phát hiện, nhất định giết không tha. Tuy rằng rất có hiệu quả, nhưng dù sao không thể diệt tận gốc, có những kẻ luôn thích mạo hiểm làm càn, Trùng Đế là một trong đó. Ta đuổi tới đây, mới xảy ra chuyện tiếp theo.

- Lượng... lượng tin tức hơi lớn, ta có chút không tiếp nhận được, ngày sau ngươi tâm tình tốt rồi nói tiếp được không? Dương Khai vừa lau mồ hôi, vừa muốn quay đầu đi.

Hắn luôn có cảm giác không tốt.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền phát hiện mình bị một cỗ một cổ lực lượng vô hình giam cầm, chỉ có thể ngồi một chỗ, không thể động đậy.

Dương Viêm liếc hắn, tiếp tục nói: - Mỗi một Tinh Vực, thật ra đều có người thủ hộ riêng, cũng là cách tốt nhất để phòng ngựa những kẻ ý đồ bất chính xâm nhập. Một khi phát hiện có võ giả vượt qua Tinh Vực đi vào, những người thủ hộ đều có thể nhận được tin tức, sau đó đi tới ngăn chặn. Có điều, người thủ hộ Tinh Vực chỗ các ngươi đã mất tích mấy chục ngàn năm, không ai biết sống chết của hắn, cho nên ta mới đến. Đúng rồi, chiếc Huyền Giới Châu của ngươi, là vật của hắn.

Dương Viêm cười hì hì nhìn Dương Khai, vẻ mặt không có ý tốt. - Ta cũng có Tinh Vực cần bảo vệ, ta rời khỏi đó đã đủ lâu, hiện tại thức tỉnh, không thể tiếp tục ở lại. Sau này an nguy của mảnh tinh vực này chỉ có thể dựa vào các ngươi, nếu ngươi nhận được Huyền Giới Châu của người kia, vậy nên kế thừa hắn, trở thành người thủ hộ Tinh Vực này. Hơn nữa nơi này có người thân bạn bè của ngươi, ngươi không thể mặc kệ, phải không?

- Nếu ngươi không có bản lĩnh, ngày sau người ta đến luyện hóa U Ám Tinh, vậy không trách ai được. Muốn người thân bè bạn của mình được bình yên, vậy cố gắng tu luyện, chờ đến một ngày có tu vi như ta, sẽ có thể tự bảo vệ mảnh tinh vực này.

Nói xong, Dương Viêm liền không để ý Dương Khai, nâng chén trà chầm chậm nhấm nháp.

Lực lượng giam cầm Dương Khai đã biến mất, Dương Khai vẫn không đi, mà ngồi đó cau mày trầm tư, đang tiêu hóa lời Dương Viêm vừa nói.