Nói cả buổi với Quỷ Tổ, Dương Khai mới làm lão trả lại số Phệ Linh Tinh này, trả giá là đợi về Lăng Tiêu Tông sẽ phải nhờ tiểu sư tỷ giúp lão luyện chế thêm mấy viên linh đan cấp Hư Vương.
Quỷ Tổ làm sao biết, tiểu sư tỷ có dược liệu cấp Hư Vương để luyện đan là chuyện cầu còn không được, không có tốn công sức như luyện đan sư bình thường. Nếu lão biết, chỉ sợ sẽ mắng to Dương Khai âm hiểm xảo trá.
Quỷ Tổ mang về khoảng 40-50 viên Phệ Linh Tinh, đều bị Dương Khai đánh tan, hóa thành năng lượng trả lại cho thiên địa này.
Hiện tại Thông Huyền đại lục đã kết nối với Tinh Vực, có thể không ngừng hấp thu lực tinh tú, lại có Tinh Chủ như Hạ Ngưng Thường, chỉ cần thời gian, nhất định sẽ lại phồn vinh.
Sau đó, Dương Khai gọi Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải đang bế quan đi ra, giao cho hai người một chiếc truyền tống lệnh do hắn luyện chế, nói cho hai người ngày sau trông coi Cửu Thiên Thánh Địa, nếu có người bên ngoài làm hại Thông Huyền đại lục, vậy cầm truyền tống lệnh đi vào pháp trận không gian, đến Thanh Mộc Tinh báo tin.
Hai người vừa mới thăng cấp Thánh Vương Cảnh, thực lực không cao, vì thế Dương Khai còn cố ý để lại một con huyết thú, đó là Cương Viêm Quỷ Chu bậc mười, tuy rằng bị luyện hóa thành huyết thú, thực lực hơi giảm xuống, nhưng vẫn là vô địch dưới Hư Vương Cảnh, dù đối mặt Hư Vương Cảnh cũng có thể xoay sở được.
Có Cương Viêm Quỷ Chu canh giữ Cửu Thiên Thánh Địa, cuối cùng Dương Khai có thể yên lòng rời đi.
Chuyến này rời U Ám Tinh, trên đường hắn bố trí mấy tòa pháp trận không gian siêu cấp, hoàn toàn nối liền U Ám Tinh với nơi cũ, ngày sau có thể đi qua lại, hay đến những hành tinh tu luyện khác, đều là chuyện dễ dàng.
Hiện tại chỉ mới là bắt đầu, Dương Khai muốn trải rộng pháp trận không gian siêu cấp trong khắp Tinh Vực, để có thể kết nối với những hành tinh tu luyện thịnh vượng.
Nhưng chuyện này hao tốn thời gian công sức, hơn nữa tiêu hao rất nhiều Không Linh Tinh, nhất thời cũng không vội được.
Sắp xếp xong chuyện ở Thông Huyền đại lục, Dương Khai mới dẫn Quỷ Tổ bước lên pháp trận không gian, truyền vào thánh nguyên kích hoạt vận chuyển trận pháp.
Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải cung kính tiễn đưa.
Thanh Mộc Tinh, Song Sa Đảo, trong hành cung của Dương Khai.
Bên trong cung điện sâu nhất, tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu đang ngồi đối mặt, không biết hai nàng tu luyện bí thuật đặc thù gì, hai tay chạm nhau, thánh nguyên giao hòa, không ngừng chảy qua nhau, linh khí bên ngoài cuồn cuộn chảy vào huyệt khiếu của các nàng.
Trong đại điện không gió, mái tóc quần áo của hai tỷ muội lại bay phần phật.
Đúng lúc này, pháp trận không gian siêu cấp trong đại điện bỗng nhiên truyền ra tiếng vang, trận pháp bình tĩnh bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng.
Hòa Tảo Hòa Miêu lập tức bị kinh động, đều mở mắt đứng lên nhìn pháp trận.
- Có người đến từ U Ám Tinh. Hòa Tảo suy tư nói, từ sau khi Dương Khai theo La Lam rời đi, trong thời gian này không ngừng có võ giả Lăng Tiêu Tông từ U Ám Tinh đến đây, mỗi người đều đây đều có tu vi Phản Hư tam tầng cảnh, thậm chí còn có một vị cường giả Hư Vương Cảnh. Hai tỷ muội dần nhận thứ được nội tình hùng mạnh của Lăng Tiêu Tông, càng thêm kiêu ngạo vì gia nhập tông môn như thế, lúc này thấy trận pháp khởi động, nàng liền nghĩ là có người Lăng Tiêu Tông đến đây.
Nàng vừa dứt lời, giữa pháp trận hiện ra hai bóng người mờ ảo, theo pháp trận vận chuyển, hai bóng người dần rõ ràng, đợi cho ánh sáng tan đi, Dương Khai cùng Quỷ Tổ cùng lúc hiện thân.
- Nha, là Dương Khai ca ca! Hòa Miêu vui vẻ hô lên.
Hòa Tảo gõ đầu nàng, mắng: - Là tông chủ!
Hòa Miêu thè lưỡi, vẻ mặt xấu hổ.
Hai tỷ muội nhanh chân đi tới trước mặt Dương Khai, nhẹ nhàng hành lễ, vui vẻ hô: - Bái kiến tông chủ.
- Là các người canh chừng chỗ này? Dương Khai quay nhìn một vòng, cười hỏi.
- Phải. Hòa Tảo ngọt ngào đáp.
- Cực khổ rồi. Dương Khai khẽ gật đầu với nàng.
Thẳng đến lúc này, Quỷ Tổ mới phục hồi từ trong truyền tống khoảng cách xa, lắc lắc đầu, vẻ mặt khó chịu nói: - Cảm giác này thật là không dễ chịu, luôn cảm thấy như sắp bị hư không cắn nuốt.
Mạnh mẽ như lão, cũng phải cảm thấy khó chịu trong khi truyền tống khoảng cách xa, những người khác tu vi kém hơn, mỗi một lần truyền tống đều phải khôi phục một lúc, mới có thể ổn định hơi thở.
Nếu không có truyền tống lệnh mà Dương Khai luyện chế riêng, bất cứ ai dám bước lên pháp trận không gian đều sẽ bị trục xuất vào hư không vô tận, cả đời cũng không tìm được đường ra.
- Vị này là... Hòa Tảo nhíu mày liếc Quỷ Tổ, khí tức trên người Quỷ Tổ tà ác âm u, làm nàng hết sức không thích, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt, nàng không rõ vì sao Dương Khai lại đi chung với người như vậy.
- Hắc hắc, hai bé con này là đệ tử trong môn? Không đợi Dương Khai giải thích, Quỷ Tổ đã chủ động lên tiếng.
- Phải, Hòa Tảo Hòa Miêu cùng Nguyệt Hi sư phụ của họ đã được ta thu vào Lăng Tiêu Tông. Dương Khai gật đầu, vừa vẫy tay gọi hai người: - Tới đây bái kiến thái thượng trưởng lão của bổn tông.
- Thái thượng trưởng lão? Hòa Tảo Hòa Miêu cả kinh, căn bản không ngờ lão già từ đầu đến đuôi đều toát ra khí tức người xấu này lại là thái thượng trưởng lão của tông môn.
Nhưng nếu như Dương Khai đã nói vậy, thế thì tự nhiên sẽ không sai được.
Lập tức thu liễm tâm tư, nghiêm mặt cúi đầu trước Quỷ Tổ, cùng hô lên: - Đệ tử bái kiến thái thượng trưởng lão!
- Ha ha ha ha! Quỷ Tổ cười to một trận, vô cùng đắc ý, cố nặn ra nụ cười hòa ái, vung tay lên: - Miễn lễ miễn lễ, hai bé con này được lắm. À, cũng là lần đầu gặp mặt, lão phu tặng các ngươi chút quà ra mắt.
- A? Hòa Tảo Hòa Miêu không ngờ gọi một tiếng cũng được tặng đồ, ngạc nhiên một chút liền nhìn sang hỏi ý Dương Khai.
Dương Khai quái dị nhìn Quỷ Tổ, cảm thấy hẳn là Quỷ Tổ một mình cô độc quá lâu, đột nhiên trở thành thái thượng trưởng lão Lăng Tiêu Tông, lại có đệ tử cung kính với mình như thế, làm cho lão già này đắc ý quá mức.
Bằng không, gặp đệ tử tông môn, làm sao tùy tiện ban phát lộc như vậy?
Thái thượng trưởng lão tông môn nào cũng không có hào phóng như thế.
Thái thượng trưởng lão, đều là tồn tại tượng trưng, là đối tượng cho các đệ tử kính ngưỡng sùng bái, chỉ có đệ tử lập được công lao lớn hay tư chất xuất chúng, mới có tư cách gặp mặt, được chỉ điểm một phen, ban thưởng một chút, mang ơn cảm đức.
Còn giống như Quỷ Tổ, dù có ôn hòa của thái thượng trưởng lão, nhưng lại mất uy nghiêm.
Nhưng vậy cũng không sao, hắn thích vậy, Dương Khai làm sao ngăn cản? Liền mỉm cười nói: - Nếu là thái thượng trưởng lão ban thưởng, các ngươi cứ cầm lấy.
Hòa Tảo Hòa Miêu mới mừng rỡ cảm tạ: - Cảm tạ thái thượng trưởng lão.
- Ừ. Quỷ Tổ cười khẽ, như đã sớm chuẩn bị sẵn, lấy ra hai cái khóa đồng, vung tay lên, mỗi cái lướt nhẹ về phía Hòa Tảo Hòa Miêu, miệng nói: - Đây là bí bảo Đồng Tâm Tỏa, không phải dùng chiến đấu, là để hỗ trợ tu luyện. Hai ngươi chia nhau luyện hóa một cái, ngày sau tu luyện có Đồng Tâm Tỏa hỗ trợ, có thể hợp nhất tâm thần, hiệu suất tu luyện tăng gấp bội.
- Thái thượng trưởng lão ra tay bất phàm.
Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, tuy rằng cấp bậc bí bảo này không cao, chỉ có dao động Hư cấp trung phẩm, nhưng bí bảo hỗ trợ tu luyện là cực kỳ khó có, hơn nữa đặc biệt thích hợp cho anh chị em ruột như Hòa Tảo Hòa Miêu.
Hiển nhiên Quỷ Tổ cũng nhìn ra quan hệ thân mật của các nàng, mới cố tình ban cho Đồng Tâm Tỏa.
Quỷ Tổ mỉm cười, đúng dáng cao nhân.
Hòa Tảo Hòa Miêu cũng cầm lấy Đồng Tâm Tỏa, mừng rỡ ngắm nhìn.
- Gọi sư phụ các người đến gặp ta, ta có một số chuyện muốn hỏi. Dương Khai nói xong, dẫn Quỷ Tổ rời đại điện, đi chỗ tẩm cung.
Không lâu sau, Nguyệt Hi chạy tới, nàng nghe Hòa Tảo Hòa Miêu nói về Quỷ Tổ, cho nên gặp được Quỷ Tổ cũng không bất ngờ, tự nhiên hành lễ.
- Tông chủ, chuyến này thu hoạch thế nào? Trong tẩm cung, Dương Khai cùng Quỷ Tổ chia ra ngồi xuống, Nguyệt Hi đứng một bên nhẹ nhàng hỏi.
- Còn được, trong thời gian ta không có mặt, hành cung có gì khác thường? Có kẻ nào đui mù tới gây chuyện? Dương Khai uống ngụm trà, nhàn nhạt hỏi.
- Không xảy ra chuyện như vậy, hiện tại trên Thanh Mộc Tinh đều biết, Song Sa Đảo được La Lam tiền bối trực tiếp che chở, tự nhiên không có kẻ nào đui mù tới chịu chết. Võ giả trên đảo cũng sống bình yên, mỗi tháng đều có tiến cống thánh tinh.
- Bình yên thì tốt, vậy bên Lăng Tiêu Tông có người nào đến?
- Đang muốn bẩm báo với tông chủ chuyện này. Nguyệt Hi khẽ cười, tràn đầy phong vận.
- Từ sau khi tông chủ rời đi, bên phía Lăng Tiêu Tông có không ít người đến, đệ tử ghi lại danh sách, mời tông chủ xem qua.
Nói rồi, đi lên đưa ra giấy da thú.
Dương Khai đảo qua, phát hiện trên đó có tên mấy người Tiền Thông, Dương Tu Trúc, Lâm Ngọc Nhiêu, Sở Hàn Y, Mặc Vũ. Ngoài Tiền Thông là Hư Vương Cảnh, những người khác đều là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong.
Mục đích bọn họ đến đây, khỏi nói cũng biết, là muốn mượn pháp tắc thiên địa Thanh Mộc Tinh xung kích trói buộc Hư Vương Cảnh.
- Hả, đại trưởng lão cũng đến đây? Dương Khai thấy tên Diệp Tích Quân ghi trên đó, không khỏi làm hắn khó hiểu. Diệp Tích Quân đã từng nói, nàng phải bảo vệ Dương Viêm, một ngày Đại Đế không tỉnh, nàng sẽ không rời Lăng Tiêu Tông, hiện tại nàng đến Thanh Mộc Tinh, chẳng lẽ là....
Nghĩ vậy, Dương Khai nghiêm mặt, vội hỏi: - Đại trưởng lão đến đây khi nào?
- Diệp đại trưởng lão đến đây từ 3 tháng trước.
- Có biết bọn họ đang ở đâu?
Nguyệt Hi thấy Dương Khai vội vàng, giống như có chuyện khẩn cấp, liền lúng túng nói: - Đệ tử chỉ biết hiện tại Tiền điện chủ đang ở Thanh Mộc Cung kế bên, tham khảo ảo diệu Hư Vương Cảnh với La tiền bối. Về phần những người khác... tông chủ thứ tội, đệ tử không biết bọn họ đi nơi nào. Mỗi một trưởng lão đến đây đều nói với đệ tử là muốn tìm chỗ bí ẩn bế quan, cho nên...
- Ừm, chuyện này không trách ngươi được, ngươi không cần tự trách. Dương Khai an ủi, mấy người Diệp Tích Quân đến đây tự nhiên có mục đích đột phá Hư Vương Cảnh, sẽ phải tìm chỗ bế quan thích hợp. Thanh Mộc Tinh lớn như vậy, bọn họ tùy tiện tìm một góc, Nguyệt Hi làm sao biết? Nói cả buổi với Quỷ Tổ, Dương Khai mới làm lão trả lại số Phệ Linh Tinh này, trả giá là đợi về Lăng Tiêu Tông sẽ phải nhờ tiểu sư tỷ giúp lão luyện chế thêm mấy viên linh đan cấp Hư Vương.
Quỷ Tổ làm sao biết, tiểu sư tỷ có dược liệu cấp Hư Vương để luyện đan là chuyện cầu còn không được, không có tốn công sức như luyện đan sư bình thường. Nếu lão biết, chỉ sợ sẽ mắng to Dương Khai âm hiểm xảo trá.
Quỷ Tổ mang về khoảng 40-50 viên Phệ Linh Tinh, đều bị Dương Khai đánh tan, hóa thành năng lượng trả lại cho thiên địa này.
Hiện tại Thông Huyền đại lục đã kết nối với Tinh Vực, có thể không ngừng hấp thu lực tinh tú, lại có Tinh Chủ như Hạ Ngưng Thường, chỉ cần thời gian, nhất định sẽ lại phồn vinh.
Sau đó, Dương Khai gọi Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải đang bế quan đi ra, giao cho hai người một chiếc truyền tống lệnh do hắn luyện chế, nói cho hai người ngày sau trông coi Cửu Thiên Thánh Địa, nếu có người bên ngoài làm hại Thông Huyền đại lục, vậy cầm truyền tống lệnh đi vào pháp trận không gian, đến Thanh Mộc Tinh báo tin.
Hai người vừa mới thăng cấp Thánh Vương Cảnh, thực lực không cao, vì thế Dương Khai còn cố ý để lại một con huyết thú, đó là Cương Viêm Quỷ Chu bậc mười, tuy rằng bị luyện hóa thành huyết thú, thực lực hơi giảm xuống, nhưng vẫn là vô địch dưới Hư Vương Cảnh, dù đối mặt Hư Vương Cảnh cũng có thể xoay sở được.
Có Cương Viêm Quỷ Chu canh giữ Cửu Thiên Thánh Địa, cuối cùng Dương Khai có thể yên lòng rời đi.
Chuyến này rời U Ám Tinh, trên đường hắn bố trí mấy tòa pháp trận không gian siêu cấp, hoàn toàn nối liền U Ám Tinh với nơi cũ, ngày sau có thể đi qua lại, hay đến những hành tinh tu luyện khác, đều là chuyện dễ dàng.
Hiện tại chỉ mới là bắt đầu, Dương Khai muốn trải rộng pháp trận không gian siêu cấp trong khắp Tinh Vực, để có thể kết nối với những hành tinh tu luyện thịnh vượng.
Nhưng chuyện này hao tốn thời gian công sức, hơn nữa tiêu hao rất nhiều Không Linh Tinh, nhất thời cũng không vội được.
Sắp xếp xong chuyện ở Thông Huyền đại lục, Dương Khai mới dẫn Quỷ Tổ bước lên pháp trận không gian, truyền vào thánh nguyên kích hoạt vận chuyển trận pháp.
Lâm Vũ Hào cùng Dịch Chính Khải cung kính tiễn đưa.
Thanh Mộc Tinh, Song Sa Đảo, trong hành cung của Dương Khai.
Bên trong cung điện sâu nhất, tỷ muội Hòa Tảo Hòa Miêu đang ngồi đối mặt, không biết hai nàng tu luyện bí thuật đặc thù gì, hai tay chạm nhau, thánh nguyên giao hòa, không ngừng chảy qua nhau, linh khí bên ngoài cuồn cuộn chảy vào huyệt khiếu của các nàng.
Trong đại điện không gió, mái tóc quần áo của hai tỷ muội lại bay phần phật.
Đúng lúc này, pháp trận không gian siêu cấp trong đại điện bỗng nhiên truyền ra tiếng vang, trận pháp bình tĩnh bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng.
Hòa Tảo Hòa Miêu lập tức bị kinh động, đều mở mắt đứng lên nhìn pháp trận.
- Có người đến từ U Ám Tinh. Hòa Tảo suy tư nói, từ sau khi Dương Khai theo La Lam rời đi, trong thời gian này không ngừng có võ giả Lăng Tiêu Tông từ U Ám Tinh đến đây, mỗi người đều đây đều có tu vi Phản Hư tam tầng cảnh, thậm chí còn có một vị cường giả Hư Vương Cảnh. Hai tỷ muội dần nhận thứ được nội tình hùng mạnh của Lăng Tiêu Tông, càng thêm kiêu ngạo vì gia nhập tông môn như thế, lúc này thấy trận pháp khởi động, nàng liền nghĩ là có người Lăng Tiêu Tông đến đây.
Nàng vừa dứt lời, giữa pháp trận hiện ra hai bóng người mờ ảo, theo pháp trận vận chuyển, hai bóng người dần rõ ràng, đợi cho ánh sáng tan đi, Dương Khai cùng Quỷ Tổ cùng lúc hiện thân.
- Nha, là Dương Khai ca ca! Hòa Miêu vui vẻ hô lên.
Hòa Tảo gõ đầu nàng, mắng: - Là tông chủ!
Hòa Miêu thè lưỡi, vẻ mặt xấu hổ.
Hai tỷ muội nhanh chân đi tới trước mặt Dương Khai, nhẹ nhàng hành lễ, vui vẻ hô: - Bái kiến tông chủ.
- Là các người canh chừng chỗ này? Dương Khai quay nhìn một vòng, cười hỏi.
- Phải. Hòa Tảo ngọt ngào đáp.
- Cực khổ rồi. Dương Khai khẽ gật đầu với nàng.
Thẳng đến lúc này, Quỷ Tổ mới phục hồi từ trong truyền tống khoảng cách xa, lắc lắc đầu, vẻ mặt khó chịu nói: - Cảm giác này thật là không dễ chịu, luôn cảm thấy như sắp bị hư không cắn nuốt.
Mạnh mẽ như lão, cũng phải cảm thấy khó chịu trong khi truyền tống khoảng cách xa, những người khác tu vi kém hơn, mỗi một lần truyền tống đều phải khôi phục một lúc, mới có thể ổn định hơi thở.
Nếu không có truyền tống lệnh mà Dương Khai luyện chế riêng, bất cứ ai dám bước lên pháp trận không gian đều sẽ bị trục xuất vào hư không vô tận, cả đời cũng không tìm được đường ra.
- Vị này là... Hòa Tảo nhíu mày liếc Quỷ Tổ, khí tức trên người Quỷ Tổ tà ác âm u, làm nàng hết sức không thích, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt, nàng không rõ vì sao Dương Khai lại đi chung với người như vậy.
- Hắc hắc, hai bé con này là đệ tử trong môn? Không đợi Dương Khai giải thích, Quỷ Tổ đã chủ động lên tiếng.
- Phải, Hòa Tảo Hòa Miêu cùng Nguyệt Hi sư phụ của họ đã được ta thu vào Lăng Tiêu Tông. Dương Khai gật đầu, vừa vẫy tay gọi hai người: - Tới đây bái kiến thái thượng trưởng lão của bổn tông.
- Thái thượng trưởng lão? Hòa Tảo Hòa Miêu cả kinh, căn bản không ngờ lão già từ đầu đến đuôi đều toát ra khí tức người xấu này lại là thái thượng trưởng lão của tông môn.
Nhưng nếu như Dương Khai đã nói vậy, thế thì tự nhiên sẽ không sai được.
Lập tức thu liễm tâm tư, nghiêm mặt cúi đầu trước Quỷ Tổ, cùng hô lên: - Đệ tử bái kiến thái thượng trưởng lão!
- Ha ha ha ha! Quỷ Tổ cười to một trận, vô cùng đắc ý, cố nặn ra nụ cười hòa ái, vung tay lên: - Miễn lễ miễn lễ, hai bé con này được lắm. À, cũng là lần đầu gặp mặt, lão phu tặng các ngươi chút quà ra mắt.
- A? Hòa Tảo Hòa Miêu không ngờ gọi một tiếng cũng được tặng đồ, ngạc nhiên một chút liền nhìn sang hỏi ý Dương Khai.
Dương Khai quái dị nhìn Quỷ Tổ, cảm thấy hẳn là Quỷ Tổ một mình cô độc quá lâu, đột nhiên trở thành thái thượng trưởng lão Lăng Tiêu Tông, lại có đệ tử cung kính với mình như thế, làm cho lão già này đắc ý quá mức.
Bằng không, gặp đệ tử tông môn, làm sao tùy tiện ban phát lộc như vậy?
Thái thượng trưởng lão tông môn nào cũng không có hào phóng như thế.
Thái thượng trưởng lão, đều là tồn tại tượng trưng, là đối tượng cho các đệ tử kính ngưỡng sùng bái, chỉ có đệ tử lập được công lao lớn hay tư chất xuất chúng, mới có tư cách gặp mặt, được chỉ điểm một phen, ban thưởng một chút, mang ơn cảm đức.
Còn giống như Quỷ Tổ, dù có ôn hòa của thái thượng trưởng lão, nhưng lại mất uy nghiêm.
Nhưng vậy cũng không sao, hắn thích vậy, Dương Khai làm sao ngăn cản? Liền mỉm cười nói: - Nếu là thái thượng trưởng lão ban thưởng, các ngươi cứ cầm lấy.
Hòa Tảo Hòa Miêu mới mừng rỡ cảm tạ: - Cảm tạ thái thượng trưởng lão.
- Ừ. Quỷ Tổ cười khẽ, như đã sớm chuẩn bị sẵn, lấy ra hai cái khóa đồng, vung tay lên, mỗi cái lướt nhẹ về phía Hòa Tảo Hòa Miêu, miệng nói: - Đây là bí bảo Đồng Tâm Tỏa, không phải dùng chiến đấu, là để hỗ trợ tu luyện. Hai ngươi chia nhau luyện hóa một cái, ngày sau tu luyện có Đồng Tâm Tỏa hỗ trợ, có thể hợp nhất tâm thần, hiệu suất tu luyện tăng gấp bội.
- Thái thượng trưởng lão ra tay bất phàm.
Ánh mắt Dương Khai sáng ngời, tuy rằng cấp bậc bí bảo này không cao, chỉ có dao động Hư cấp trung phẩm, nhưng bí bảo hỗ trợ tu luyện là cực kỳ khó có, hơn nữa đặc biệt thích hợp cho anh chị em ruột như Hòa Tảo Hòa Miêu.
Hiển nhiên Quỷ Tổ cũng nhìn ra quan hệ thân mật của các nàng, mới cố tình ban cho Đồng Tâm Tỏa.
Quỷ Tổ mỉm cười, đúng dáng cao nhân.
Hòa Tảo Hòa Miêu cũng cầm lấy Đồng Tâm Tỏa, mừng rỡ ngắm nhìn.
- Gọi sư phụ các người đến gặp ta, ta có một số chuyện muốn hỏi. Dương Khai nói xong, dẫn Quỷ Tổ rời đại điện, đi chỗ tẩm cung.
Không lâu sau, Nguyệt Hi chạy tới, nàng nghe Hòa Tảo Hòa Miêu nói về Quỷ Tổ, cho nên gặp được Quỷ Tổ cũng không bất ngờ, tự nhiên hành lễ.
- Tông chủ, chuyến này thu hoạch thế nào? Trong tẩm cung, Dương Khai cùng Quỷ Tổ chia ra ngồi xuống, Nguyệt Hi đứng một bên nhẹ nhàng hỏi.
- Còn được, trong thời gian ta không có mặt, hành cung có gì khác thường? Có kẻ nào đui mù tới gây chuyện? Dương Khai uống ngụm trà, nhàn nhạt hỏi.
- Không xảy ra chuyện như vậy, hiện tại trên Thanh Mộc Tinh đều biết, Song Sa Đảo được La Lam tiền bối trực tiếp che chở, tự nhiên không có kẻ nào đui mù tới chịu chết. Võ giả trên đảo cũng sống bình yên, mỗi tháng đều có tiến cống thánh tinh.
- Bình yên thì tốt, vậy bên Lăng Tiêu Tông có người nào đến?
- Đang muốn bẩm báo với tông chủ chuyện này. Nguyệt Hi khẽ cười, tràn đầy phong vận.
- Từ sau khi tông chủ rời đi, bên phía Lăng Tiêu Tông có không ít người đến, đệ tử ghi lại danh sách, mời tông chủ xem qua.
Nói rồi, đi lên đưa ra giấy da thú.
Dương Khai đảo qua, phát hiện trên đó có tên mấy người Tiền Thông, Dương Tu Trúc, Lâm Ngọc Nhiêu, Sở Hàn Y, Mặc Vũ. Ngoài Tiền Thông là Hư Vương Cảnh, những người khác đều là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong.
Mục đích bọn họ đến đây, khỏi nói cũng biết, là muốn mượn pháp tắc thiên địa Thanh Mộc Tinh xung kích trói buộc Hư Vương Cảnh.
- Hả, đại trưởng lão cũng đến đây? Dương Khai thấy tên Diệp Tích Quân ghi trên đó, không khỏi làm hắn khó hiểu. Diệp Tích Quân đã từng nói, nàng phải bảo vệ Dương Viêm, một ngày Đại Đế không tỉnh, nàng sẽ không rời Lăng Tiêu Tông, hiện tại nàng đến Thanh Mộc Tinh, chẳng lẽ là....
Nghĩ vậy, Dương Khai nghiêm mặt, vội hỏi: - Đại trưởng lão đến đây khi nào?
- Diệp đại trưởng lão đến đây từ 3 tháng trước.
- Có biết bọn họ đang ở đâu?
Nguyệt Hi thấy Dương Khai vội vàng, giống như có chuyện khẩn cấp, liền lúng túng nói: - Đệ tử chỉ biết hiện tại Tiền điện chủ đang ở Thanh Mộc Cung kế bên, tham khảo ảo diệu Hư Vương Cảnh với La tiền bối. Về phần những người khác... tông chủ thứ tội, đệ tử không biết bọn họ đi nơi nào. Mỗi một trưởng lão đến đây đều nói với đệ tử là muốn tìm chỗ bí ẩn bế quan, cho nên...
- Ừm, chuyện này không trách ngươi được, ngươi không cần tự trách. Dương Khai an ủi, mấy người Diệp Tích Quân đến đây tự nhiên có mục đích đột phá Hư Vương Cảnh, sẽ phải tìm chỗ bế quan thích hợp. Thanh Mộc Tinh lớn như vậy, bọn họ tùy tiện tìm một góc, Nguyệt Hi làm sao biết?