Có thể nhìn ra được, Hạ Ngưng Thường không phải thực thể, mà là một luồng hồn niệm hóa thành, cho nên chỉ hiện ra hư ảnh mà thôi. Lúc này, ánh mắt trong suốt của Hạ Ngưng Thường tràn đầy lo lắng bất đắc dĩ, còn mờ mờ một chút căm phẫn.
Còn nam nhân cùng mấy võ giả Phản Hư Cảnh kia, toàn bộ đều nhàn nhã, giống như ăn chắc đối phương.
Hai bên đang giằng co, hồi lâu sau, nam nhân trung niên mới lên tiếng:
- Bổn tọa đã chờ nhiều ngày, không biết Hạ cô nương có cân nhắc được chưa? Có thể cho bổn tọa một đáp án hài lòng?
Hạ Ngưng Thường nhíu mày, nhẹ nhàng nói: - Có thể cho ta thêm thời gian? Chuyện này liên quan trọng đại, ta cần thương thảo cẩn thận với sư đệ, nhưng hiện giờ, ta không tìm được tung tích của sư đệ.
Nam nhân trung niên hừ lạnh: - Hạ cô nương không phải đang đùa đó chứ? Bổn tọa thấy ngươi trẻ tuổi, có thể luyện hóa căn nguyên tinh tú, cho nên mới sinh lòng yêu tài, không muốn dùng sức mạnh, nhưng bây giờ ngươi đùn đẩy mấy phen, chẳng lẽ coi bổn tọa là kẻ ngốc? Nếu ngươi thật có chuyện, cũng nên thỉnh giáo sư tôn mới phải, làm sao lại thương lượng với sư đệ? Đúng là hoang đường!
- Nhưng mà... Hạ Ngưng Thường thầm nghĩ tu vi sư tôn hiện giờ còn không bằng cả ta, làm sao so được với sư đệ?
- Không có nhưng mà nữa. Nam nhân trung niên không kiên nhẫn cắt lời Hạ Ngưng Thường. -Nếu ngươi không muốn hợp tác, vậy bổn tọa hút hết linh khí thiên địa trên đại lục này, cho nó biến thành hành tinh chết! Về phần căn nguyên tinh tú, ngươi không buông ra, bổn tọa không cần cũng được! Đến lúc đó bổn tọa muốn xem thử, không có linh khí chống đỡ, dù ngươi có căn nguyên thì sẽ bảo tồn nó được bao lâu! Hay là cô nương có bản lĩnh làm nó cải tử hồi sanh? Ha ha! Nói sao thì trên đại lục này có hàng tỷ sinh linh phải không... không có linh khí tưới mát, chỉ sợ trong vài ngày là bọn họ sẽ thành xương khô rồi.
- Đợi đã! Hạ Ngưng Thường kinh hoảng, ánh mắt chần chờ bất đắc dĩ.
Nam nhân trung niên cười lạnh nhìn nàng, sắc mặt nắm chắc.
Tuy rằng nói chuyện không nhiều với cô gái họ Hạ này, nhưng hắn đã nhìn ra, đối phương nhập thế không sâu, không có kinh nghiệm từng trải, hơn nữa lòng dạ lương thiện, không muốn thấy đại lục này đi tới diệt vong, cũng bởi vì nguyên nhân này, mình mới có thể uy hiếp nàng thả ra căn nguyên.
Bằng không lực lượng căn nguyên đã bị nàng luyện hóa, trừ khi mình tìm tới đánh chết bản thể của nàng, mới cướp được căn nguyên tinh tú.
Nhưng bản thể của nàng ở chỗ nào, nam nhân trung niên làm sao biết? Đối phương chỉ là nhận ra mảnh đại lục này có chuyện, cho nên mới giáng một tia hồn niệm phủ xuống. Trừ khi có đại thần thông, mới có thể lần theo thần niệm này truy lùng ra vị trí bản thể của Hạ Ngưng Thường.
Thấy Hạ Ngưng Thường cực kỳ khó xử, nam nhân trung niên làm sao không biết mình uy hiếp phát huy tác dụng? Lấy hàng tỷ sinh linh đè lên người, một cô gái nhỏ bé làm sao gánh vác nổi? Lập tức thừa thế lấn tới: - Hạ cô nương, bổn tọa cũng không muốn làm chuyện tận diệt nhân tính, nếu ngươi có thể buông ra căn nguyên, đợi bổn tọa luyện hóa, bổn tọa có thể trở thành Tinh Chủ nơi này. Nếu ta thành Tinh Chủ, làm sao lại không suy xét cho mảnh đại lục này?
- Nhưng... nhưng các ngươi không phải luôn rút lấy linh khí thiên địa hay sao? Hạ Ngưng Thường không rõ Phệ Linh Pháp Trận bá đạo tà ác, trong nhất thời không phát hiện đối phương dụng tâm hiểm ác.
- Trước phá rồi lập sau mà thôi. Nam nhân trung niên cười nhạt. - Nguyên nhân cụ thể không tiện nói cho Hạ cô nương, cô nương chỉ cần biết, nếu nhường căn nguyên cho bổn tọa luyện hóa, bổn tọa chắc chắn sẽ dẫn dắt mảnh đại lục này đi tới phồn vinh hưng thịnh!
- Thật như thế?
Hạ Ngưng Thường lẩm bẩm nói, tuy rằng nàng trời sinh lương thiện, tâm tính đơn thuần, nhưng không có nghĩa nàng là kẻ ngu. Nàng tự nhiên sớm nhìn ra nam nhân trung niên này không phải thứ tốt, nhưng đối phương uy hiếp lại nắm lấy yếu điểm của nàng.
Không thả ra căn nguyên cho hắn luyện hóa, linh khí toàn bộ đại lục sớm muộn gì cũng bị hút hết, đến lúc đó sẽ thật biến thành hành tinh chết.
Nàng thân là Tinh Chủ, cảm nhận được sinh cơ nhịp đập của hàng tỷ sinh linh trên Thông Huyền đại lục, cảm thụ đại lục thăng trầm vinh suy, làm sao nhẫn tâm nhìn mảnh đại lục này trở thành tuyệt địa lạnh giá?
Hạ Ngưng Thường thật không thể quyết định được, sâu trong lòng chỉ có một âm thanh đang kêu gọi: Sư đệ đang ở đâu? Nếu đệ ở vị trí như ta, sẽ xử lý thế nào?
- Tiểu sư tỷ, đừng nghe hắn nói bậy! Tiếng nói bỗng nhiên vang lên ở sâu trong lòng đất.
Hạ Ngưng Thường bỗng ngẩng đầu, theo bản năng cho rằng mình nhớ nhung quá độ, nhưng khi nàng nhìn thấy hình bóng quen thuộc hiện ra, nụ cười thân quen, nàng mới ý thức được sư đệ thật sự xuất hiện trước mặt nàng vào thời điểm này.
Hạ Ngưng Thường méo miệng, suýt chút khóc ra, ủy khuất muốn chết.
Chỉ vài ngày trước, nàng luôn vòng vo nói điều kiện với nam nhân trung niên, nội tâm yếu ớt nhạy cảm gánh chịu áp lực khó tưởng tượng, nhưng vẫn phải giả vờ ứng phó. Khi hình bóng này xuất hiện, Hạ Ngưng Thường lập tức cảm giác cả người muốn sụp đổ, gánh nặng đặt trên vai làm nàng muốn tan xác, khi tháo nó xuống, nàng mới ý thức được mình phải gánh vác cỡ nào.
- Sư đệ! Hạ Ngưng Thường mím môi hô.
- Sư tỷ đừng khóc! Dương Khai lóe lên đến trước hồn niệm của Hạ Ngưng Thường, nhìn kỹ nàng, mỉm cười nói: - Không sao không sao, ta đến rồi.
Hắn như an ủi trẻ con, còn thiếu chút vỗ vỗ đầu Hạ Ngưng Thường.
Hạ Ngưng Thường ngoan ngoãn gật đầu.
- Nàng đã nhận ra không đúng, mới giáng hồn niệm tới đây? Dương Khai vừa nhìn, liền hiểu tình hình hiện tại. Chỉ có Tinh Chủ mới làm được chuyện như thế, nếu hắn muốn, cũng có thể cho một tia hồn niệm quay về U Ám Tinh,nhưng mà bản thân sẽ tiêu hao rất lớn. Hồn niệm cách bản thể quá xa, thời gian dài thì không tốt, sẽ dễ tạo thành tổn thương. Nàng về trước, nói bọn họ mấy ngày nữa ta sẽ quay về tông môn, bảo bọn họ không cần lo.
- Ừ! Sư đệ cẩn thận một chút, những người này...
- Không sao, mấy thứ rác rưởi không lên trên được thôi. Dương Khai cười lạnh.
Nghe hắn nói vậy, Hạ Ngưng Thường cười ngọt ngào, không còn lo lắng, lập tức bấm linh quyết, hồn niệm hiển hóa dần tiêu tán.
Ngay khoảng khắc khi Hạ Ngưng Thường rời đi, nàng chợt nhớ ra, vội nói: - Đúng rồi, sư đệ, Dương Viêm nàng...
- Dương Viêm thế nào? Dương Khai giật mình, nhưng trước mặt nào còn bóng dáng Hạ Ngưng Thường, hồn niệm của nàng đã sớm xuyên qua tinh không, trở về U Ám Tinh.
- Rốt cuộc là sao chứ? Dương Khai buồn bực, Hạ Ngưng Thường không hiểu thân phận chân thật của Dương Viêm, nhưng hắn lại biết rõ. Dương Viêm trở về từ Đế Uyển thì vẫn luôn ngủ say, muốn hoàn toàn dung hợp bản thể cùng pháp thân, hiện tại đã qua mười mấy năm, không biết tình hình thế nào. Hiện tại Hạ Ngưng Thường bỗng nhiên truyền tới tin tức về Dương Viêm, nhưng không nói đầy đủ, làm Dương Khai nóng vội.
- Trở về sẽ trừng trị nàng! Dương Khai thầm hung ác.
- Tiểu tử, ngươi thật là ngang ngược, dám đánh giá bổn tọa như thế.
Từ khi Dương Khai hiện thân, nam nhân trung niên cùng mấy võ giả Phản Hư Cảnh vẫn luôn cảnh giác theo dõi hắn, vừa rồi nghe Dương Khai đánh giá bọn họ là thứ rác rưởi không lên trên được, liền giận dữ không thôi.
Hơn nữa lực lượng căn nguyên sắp tới tay liền bị Dương Khai nói hai ba câu làm đổ bể, nam nhân trung niên làm sao nhịn được? Lập tức giận dữ quát.
Dương Khai chầm chậm xoay người lại, mắt lạnh nhìn bọn họ, cười cợt: - Sao hả? Chẳng lẽ các ngươi không phải rác rưởi? Mấy người đàn ông hợp lại ăn hiếp một cô gái nhỏ, nói các ngươi là rác rưởi, cũng là sỉ nhục hai chữ rác rưởi!
Nam nhân trung niên hừ lạnh, trong mắt trào ra sát cơ dày đặc.
- Vừa rồi là kẻ nào nói muốn biến chỗ này thành hành tinh chết? Đứng ra, bổn tông chủ bảo đảm không đánh chết ngươi! Dương Khai ngông nghênh không biên giới, ngạo nghễ nhìn mấy người đối phương.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng có chút thực lực là có thể vô pháp vô thiên, ếch ngồi đáy giếng làm sao biết trời cao biển rộng, thấy ngươi trẻ tuổi đã có tu vi Hư Vương Cảnh, coi như nhân tài đáng đào tạo, không bằng đầu phục bổn tọa? Bổn tọa có thể truyền cho ngươi bí thuật vô thượng giúp ngươi sớm ngày lên đến đỉnh cao. Nam nhân trung niên chắp tay sau lưng trầm giọng nói, nhìn có khí độ tông sư.
- Cái gì, Hư Vương Cảnh?
- Bằng hắn?
- Không phải chứ?
Mấy Phản Hư Cảnh đằng sau nam nhân trung niên kinh hãi, đều kinh hô lên, bọn họ vẫn luôn tra xét cảnh giới của Dương Khai, nhưng không phát hiện ra dấu vết gì. Vốn tưởng trên người đối phương mang bí bảo ngăn cách thần niệm, nào ngờ là thực lực đối phương mạnh hơn mình.
Nhưng mà... trên đời này còn có Hư Vương Cảnh trẻ tuổi như vậy?
Dương Khai cười ha ha, khinh bỉ nói: - Người Phệ Linh Tông các ngươi đều ngu xuẩn như vậy? Khó trách sắp bị người ta diệt môn.
Ánh mắt nam nhân trung niên co rụt:
- Ngươi biết chúng ta là người Phệ Linh Tông còn dám càn rỡ như thế?
Mấy Phản Hư Cảnh cũng run người, như bí mật của mình bị người ta biết, ánh mắt toát ra thần sắc kiêng kỵ.
- Làm càn thì sao, ngươi cắn ta đi? Dương Khai cười nhạo. - Nếu ngươi không có gan, ta cho ngươi mượn mấy cái?
Nam nhân trung niên tức giận đến run hết người, nhưng không dám làm bừa, hắn đã sớm nhìn ra Dương Khai có tu vi Hư Vương nhất tầng cảnh, không kém gì hắn, hắn căn bản không có nắm chắc giết được Dương Khai, cho nên mới vẫn nhịn.
Nhưng mà, bí mật của Phệ Linh Tông lại không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không, rất có thể sẽ dẫn tới võ giả toàn bộ Tinh Vực đuổi giết.
Trong nhất thời, nam nhân trung niên to đầu, không biết phải làm sao.
Dương Khai thấy hắn chần chờ, cười lạnh, thêm dầu vào lửa: - Đúng rồi, trước khi đến đây, ta giết mấy người Phệ Linh Tông các ngươi, một tên trong đó nói mình là thiếu tông chủ Phệ Linh Tông, tự xưng Mộc Thừa Phong, tên đó là con trai của ngươi... đúng không Mộc Vô tông chủ?
Mộc Vô chấn động, ánh mắt đỏ rực: - Ngươi giết Thuận Phong?
- Nói sai rồi, ngại quá. Dương Khai cười xin lỗi. - Người không phải ta giết, ta chỉ đánh hắn một trận, à, hắn bị người Thiên Mạc Phủ loạn quyền đánh chết, chết phải nói là thảm thiết, sắp thành thịt bằm. Mộc Vô tông chủ ngài không có ở hiện trường, nếu ngài thấy được, nhất định phải khóc hu hu, chậc chậc... Có thể nhìn ra được, Hạ Ngưng Thường không phải thực thể, mà là một luồng hồn niệm hóa thành, cho nên chỉ hiện ra hư ảnh mà thôi. Lúc này, ánh mắt trong suốt của Hạ Ngưng Thường tràn đầy lo lắng bất đắc dĩ, còn mờ mờ một chút căm phẫn.
Còn nam nhân cùng mấy võ giả Phản Hư Cảnh kia, toàn bộ đều nhàn nhã, giống như ăn chắc đối phương.
Hai bên đang giằng co, hồi lâu sau, nam nhân trung niên mới lên tiếng:
- Bổn tọa đã chờ nhiều ngày, không biết Hạ cô nương có cân nhắc được chưa? Có thể cho bổn tọa một đáp án hài lòng?
Hạ Ngưng Thường nhíu mày, nhẹ nhàng nói: - Có thể cho ta thêm thời gian? Chuyện này liên quan trọng đại, ta cần thương thảo cẩn thận với sư đệ, nhưng hiện giờ, ta không tìm được tung tích của sư đệ.
Nam nhân trung niên hừ lạnh: - Hạ cô nương không phải đang đùa đó chứ? Bổn tọa thấy ngươi trẻ tuổi, có thể luyện hóa căn nguyên tinh tú, cho nên mới sinh lòng yêu tài, không muốn dùng sức mạnh, nhưng bây giờ ngươi đùn đẩy mấy phen, chẳng lẽ coi bổn tọa là kẻ ngốc? Nếu ngươi thật có chuyện, cũng nên thỉnh giáo sư tôn mới phải, làm sao lại thương lượng với sư đệ? Đúng là hoang đường!
- Nhưng mà... Hạ Ngưng Thường thầm nghĩ tu vi sư tôn hiện giờ còn không bằng cả ta, làm sao so được với sư đệ?
- Không có nhưng mà nữa. Nam nhân trung niên không kiên nhẫn cắt lời Hạ Ngưng Thường. -Nếu ngươi không muốn hợp tác, vậy bổn tọa hút hết linh khí thiên địa trên đại lục này, cho nó biến thành hành tinh chết! Về phần căn nguyên tinh tú, ngươi không buông ra, bổn tọa không cần cũng được! Đến lúc đó bổn tọa muốn xem thử, không có linh khí chống đỡ, dù ngươi có căn nguyên thì sẽ bảo tồn nó được bao lâu! Hay là cô nương có bản lĩnh làm nó cải tử hồi sanh? Ha ha! Nói sao thì trên đại lục này có hàng tỷ sinh linh phải không... không có linh khí tưới mát, chỉ sợ trong vài ngày là bọn họ sẽ thành xương khô rồi.
- Đợi đã! Hạ Ngưng Thường kinh hoảng, ánh mắt chần chờ bất đắc dĩ.
Nam nhân trung niên cười lạnh nhìn nàng, sắc mặt nắm chắc.
Tuy rằng nói chuyện không nhiều với cô gái họ Hạ này, nhưng hắn đã nhìn ra, đối phương nhập thế không sâu, không có kinh nghiệm từng trải, hơn nữa lòng dạ lương thiện, không muốn thấy đại lục này đi tới diệt vong, cũng bởi vì nguyên nhân này, mình mới có thể uy hiếp nàng thả ra căn nguyên.
Bằng không lực lượng căn nguyên đã bị nàng luyện hóa, trừ khi mình tìm tới đánh chết bản thể của nàng, mới cướp được căn nguyên tinh tú.
Nhưng bản thể của nàng ở chỗ nào, nam nhân trung niên làm sao biết? Đối phương chỉ là nhận ra mảnh đại lục này có chuyện, cho nên mới giáng một tia hồn niệm phủ xuống. Trừ khi có đại thần thông, mới có thể lần theo thần niệm này truy lùng ra vị trí bản thể của Hạ Ngưng Thường.
Thấy Hạ Ngưng Thường cực kỳ khó xử, nam nhân trung niên làm sao không biết mình uy hiếp phát huy tác dụng? Lấy hàng tỷ sinh linh đè lên người, một cô gái nhỏ bé làm sao gánh vác nổi? Lập tức thừa thế lấn tới: - Hạ cô nương, bổn tọa cũng không muốn làm chuyện tận diệt nhân tính, nếu ngươi có thể buông ra căn nguyên, đợi bổn tọa luyện hóa, bổn tọa có thể trở thành Tinh Chủ nơi này. Nếu ta thành Tinh Chủ, làm sao lại không suy xét cho mảnh đại lục này?
- Nhưng... nhưng các ngươi không phải luôn rút lấy linh khí thiên địa hay sao? Hạ Ngưng Thường không rõ Phệ Linh Pháp Trận bá đạo tà ác, trong nhất thời không phát hiện đối phương dụng tâm hiểm ác.
- Trước phá rồi lập sau mà thôi. Nam nhân trung niên cười nhạt. - Nguyên nhân cụ thể không tiện nói cho Hạ cô nương, cô nương chỉ cần biết, nếu nhường căn nguyên cho bổn tọa luyện hóa, bổn tọa chắc chắn sẽ dẫn dắt mảnh đại lục này đi tới phồn vinh hưng thịnh!
- Thật như thế?
Hạ Ngưng Thường lẩm bẩm nói, tuy rằng nàng trời sinh lương thiện, tâm tính đơn thuần, nhưng không có nghĩa nàng là kẻ ngu. Nàng tự nhiên sớm nhìn ra nam nhân trung niên này không phải thứ tốt, nhưng đối phương uy hiếp lại nắm lấy yếu điểm của nàng.
Không thả ra căn nguyên cho hắn luyện hóa, linh khí toàn bộ đại lục sớm muộn gì cũng bị hút hết, đến lúc đó sẽ thật biến thành hành tinh chết.
Nàng thân là Tinh Chủ, cảm nhận được sinh cơ nhịp đập của hàng tỷ sinh linh trên Thông Huyền đại lục, cảm thụ đại lục thăng trầm vinh suy, làm sao nhẫn tâm nhìn mảnh đại lục này trở thành tuyệt địa lạnh giá?
Hạ Ngưng Thường thật không thể quyết định được, sâu trong lòng chỉ có một âm thanh đang kêu gọi: Sư đệ đang ở đâu? Nếu đệ ở vị trí như ta, sẽ xử lý thế nào?
- Tiểu sư tỷ, đừng nghe hắn nói bậy! Tiếng nói bỗng nhiên vang lên ở sâu trong lòng đất.
Hạ Ngưng Thường bỗng ngẩng đầu, theo bản năng cho rằng mình nhớ nhung quá độ, nhưng khi nàng nhìn thấy hình bóng quen thuộc hiện ra, nụ cười thân quen, nàng mới ý thức được sư đệ thật sự xuất hiện trước mặt nàng vào thời điểm này.
Hạ Ngưng Thường méo miệng, suýt chút khóc ra, ủy khuất muốn chết.
Chỉ vài ngày trước, nàng luôn vòng vo nói điều kiện với nam nhân trung niên, nội tâm yếu ớt nhạy cảm gánh chịu áp lực khó tưởng tượng, nhưng vẫn phải giả vờ ứng phó. Khi hình bóng này xuất hiện, Hạ Ngưng Thường lập tức cảm giác cả người muốn sụp đổ, gánh nặng đặt trên vai làm nàng muốn tan xác, khi tháo nó xuống, nàng mới ý thức được mình phải gánh vác cỡ nào.
- Sư đệ! Hạ Ngưng Thường mím môi hô.
- Sư tỷ đừng khóc! Dương Khai lóe lên đến trước hồn niệm của Hạ Ngưng Thường, nhìn kỹ nàng, mỉm cười nói: - Không sao không sao, ta đến rồi.
Hắn như an ủi trẻ con, còn thiếu chút vỗ vỗ đầu Hạ Ngưng Thường.
Hạ Ngưng Thường ngoan ngoãn gật đầu.
- Nàng đã nhận ra không đúng, mới giáng hồn niệm tới đây? Dương Khai vừa nhìn, liền hiểu tình hình hiện tại. Chỉ có Tinh Chủ mới làm được chuyện như thế, nếu hắn muốn, cũng có thể cho một tia hồn niệm quay về U Ám Tinh,nhưng mà bản thân sẽ tiêu hao rất lớn. Hồn niệm cách bản thể quá xa, thời gian dài thì không tốt, sẽ dễ tạo thành tổn thương. Nàng về trước, nói bọn họ mấy ngày nữa ta sẽ quay về tông môn, bảo bọn họ không cần lo.
- Ừ! Sư đệ cẩn thận một chút, những người này...
- Không sao, mấy thứ rác rưởi không lên trên được thôi. Dương Khai cười lạnh.
Nghe hắn nói vậy, Hạ Ngưng Thường cười ngọt ngào, không còn lo lắng, lập tức bấm linh quyết, hồn niệm hiển hóa dần tiêu tán.
Ngay khoảng khắc khi Hạ Ngưng Thường rời đi, nàng chợt nhớ ra, vội nói: - Đúng rồi, sư đệ, Dương Viêm nàng...
- Dương Viêm thế nào? Dương Khai giật mình, nhưng trước mặt nào còn bóng dáng Hạ Ngưng Thường, hồn niệm của nàng đã sớm xuyên qua tinh không, trở về U Ám Tinh.
- Rốt cuộc là sao chứ? Dương Khai buồn bực, Hạ Ngưng Thường không hiểu thân phận chân thật của Dương Viêm, nhưng hắn lại biết rõ. Dương Viêm trở về từ Đế Uyển thì vẫn luôn ngủ say, muốn hoàn toàn dung hợp bản thể cùng pháp thân, hiện tại đã qua mười mấy năm, không biết tình hình thế nào. Hiện tại Hạ Ngưng Thường bỗng nhiên truyền tới tin tức về Dương Viêm, nhưng không nói đầy đủ, làm Dương Khai nóng vội.
- Trở về sẽ trừng trị nàng! Dương Khai thầm hung ác.
- Tiểu tử, ngươi thật là ngang ngược, dám đánh giá bổn tọa như thế.
Từ khi Dương Khai hiện thân, nam nhân trung niên cùng mấy võ giả Phản Hư Cảnh vẫn luôn cảnh giác theo dõi hắn, vừa rồi nghe Dương Khai đánh giá bọn họ là thứ rác rưởi không lên trên được, liền giận dữ không thôi.
Hơn nữa lực lượng căn nguyên sắp tới tay liền bị Dương Khai nói hai ba câu làm đổ bể, nam nhân trung niên làm sao nhịn được? Lập tức giận dữ quát.
Dương Khai chầm chậm xoay người lại, mắt lạnh nhìn bọn họ, cười cợt: - Sao hả? Chẳng lẽ các ngươi không phải rác rưởi? Mấy người đàn ông hợp lại ăn hiếp một cô gái nhỏ, nói các ngươi là rác rưởi, cũng là sỉ nhục hai chữ rác rưởi!
Nam nhân trung niên hừ lạnh, trong mắt trào ra sát cơ dày đặc.
- Vừa rồi là kẻ nào nói muốn biến chỗ này thành hành tinh chết? Đứng ra, bổn tông chủ bảo đảm không đánh chết ngươi! Dương Khai ngông nghênh không biên giới, ngạo nghễ nhìn mấy người đối phương.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng có chút thực lực là có thể vô pháp vô thiên, ếch ngồi đáy giếng làm sao biết trời cao biển rộng, thấy ngươi trẻ tuổi đã có tu vi Hư Vương Cảnh, coi như nhân tài đáng đào tạo, không bằng đầu phục bổn tọa? Bổn tọa có thể truyền cho ngươi bí thuật vô thượng giúp ngươi sớm ngày lên đến đỉnh cao. Nam nhân trung niên chắp tay sau lưng trầm giọng nói, nhìn có khí độ tông sư.
- Cái gì, Hư Vương Cảnh?
- Bằng hắn?
- Không phải chứ?
Mấy Phản Hư Cảnh đằng sau nam nhân trung niên kinh hãi, đều kinh hô lên, bọn họ vẫn luôn tra xét cảnh giới của Dương Khai, nhưng không phát hiện ra dấu vết gì. Vốn tưởng trên người đối phương mang bí bảo ngăn cách thần niệm, nào ngờ là thực lực đối phương mạnh hơn mình.
Nhưng mà... trên đời này còn có Hư Vương Cảnh trẻ tuổi như vậy?
Dương Khai cười ha ha, khinh bỉ nói: - Người Phệ Linh Tông các ngươi đều ngu xuẩn như vậy? Khó trách sắp bị người ta diệt môn.
Ánh mắt nam nhân trung niên co rụt:
- Ngươi biết chúng ta là người Phệ Linh Tông còn dám càn rỡ như thế?
Mấy Phản Hư Cảnh cũng run người, như bí mật của mình bị người ta biết, ánh mắt toát ra thần sắc kiêng kỵ.
- Làm càn thì sao, ngươi cắn ta đi? Dương Khai cười nhạo. - Nếu ngươi không có gan, ta cho ngươi mượn mấy cái?
Nam nhân trung niên tức giận đến run hết người, nhưng không dám làm bừa, hắn đã sớm nhìn ra Dương Khai có tu vi Hư Vương nhất tầng cảnh, không kém gì hắn, hắn căn bản không có nắm chắc giết được Dương Khai, cho nên mới vẫn nhịn.
Nhưng mà, bí mật của Phệ Linh Tông lại không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không, rất có thể sẽ dẫn tới võ giả toàn bộ Tinh Vực đuổi giết.
Trong nhất thời, nam nhân trung niên to đầu, không biết phải làm sao.
Dương Khai thấy hắn chần chờ, cười lạnh, thêm dầu vào lửa: - Đúng rồi, trước khi đến đây, ta giết mấy người Phệ Linh Tông các ngươi, một tên trong đó nói mình là thiếu tông chủ Phệ Linh Tông, tự xưng Mộc Thừa Phong, tên đó là con trai của ngươi... đúng không Mộc Vô tông chủ?
Mộc Vô chấn động, ánh mắt đỏ rực: - Ngươi giết Thuận Phong?
- Nói sai rồi, ngại quá. Dương Khai cười xin lỗi. - Người không phải ta giết, ta chỉ đánh hắn một trận, à, hắn bị người Thiên Mạc Phủ loạn quyền đánh chết, chết phải nói là thảm thiết, sắp thành thịt bằm. Mộc Vô tông chủ ngài không có ở hiện trường, nếu ngài thấy được, nhất định phải khóc hu hu, chậc chậc...