- Ta sợ quá! Dương Khai làm ra vẻ cực kỳ khoa trương, tay ôm lồng ngực của mình, nhìn như rất sợ hãi, ngay sau đó, sắc mặt của hắn lạnh thấu xương, lạnh lùng nói: - Nhưng điều đó cũng không liên quan đến ngươi nữa rồi, người của Tử Tinh ngươi nếu có đuổi giết ta, đến một tên ta giết một tên, đến hai tên ta giết cả hai, cũng không biết Tử Tinh ngươi có bao nhiêu Hư Vương Cảnh để ta có thể giết.
Vừa nói, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười tàn khốc.
Tử Đông Lai sợ run người, bị ánh mắt của Dương Khai nhìn chằm chằm như vậy, cả người đều ớn lạnh, hắn hiểu rõ đối phương không phải là đang đe dọa mình, cũng không phải đang nói đùa, lập tức kêu lên vạn phần khẩn thiết: - Phụ thân! Cứu con!
Hắn lại không can đảm cùng Dương Khai đấu một trận, trực tiếp hướng về phía Tử Long nhờ giúp đỡ.
Thanh niên tuấn ngạn như hắn và Tuyết Nguyệt, Cổ Kiếm Tâm, ý chí võ đạo cũng đều là vô cùng cứng cỏi, Thế đương nhiên có thể gặp mạnh thì càng mạnh, càng đấu càng dũng cảm, như Cổ Kiếm Tâm ngày đó bị Lệ Minh Hải mai phục đánh lén, liền quên mình tranh đấu với hắn.
Tin rằng nếu là Tuyết Nguyệt gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn cũng sẽ không lên tiếng kêu cứu, mà sẽ tự nghĩ biện pháp để đối đầu với kẻ địch.
Hư Vương Cảnh thì sao? Kẻ là thiên tài, ai không tác chiến vượt cấp như ăn cơm bữa chứ? Nếu bị một võ giả cấp cao để ý tới lại không có can đảm chiến đấu, vậy sau này còn muốn tu luyện cái gì?
Chỉ có thể tung tăng vui đùa với võ giả cùng cấp, vĩnh viễn không thể leo đến cảnh giới võ đạo đỉnh phong.
Tử Đông Lai hoàn toàn đánh mất tư cách trở thành cường giả của Tinh Vực trong tương lai! Từ sau khi gặp Dương Khai, bị làm nhực hết lần này đến lần khác, bị đánh, sâu trong nội tâm hắn sớm đã mất tự tin, đầy lo lắng.
Cho nên hắn không dám đối kháng cùng Dương Khai, lần này cho dù hắn có thể sống tiếp, ngày sau có thể tấn thăng Hư Vương Cảnh hay không là hai việc khác nhau.
- Tiểu tử, ngươi nếu dám động đến một sợi lông mao của con trai ta, lão phu nhất định sẽ giết cả nhà ngươi, diệt cửu tộc ngươi! Cách đó không xa truyền đến tiếng hét lớn của Tử Long, nhưng âm thanh của hắn rất nhanh bị một tiếng nổ mãnh liệt át đi.
Hắn sao không muốn cứu con trai mình chứ, nhưng cả người hắn đều bị Vạn Hồn Phiên của Quỷ Tổ vây hãm, quỷ mị bốn phía trùng trùng lớp lớp, căn bản không thể thoát thân, mặc dù có muốn cũng không thể ra sức.
- Thật sao? Dương Khai quay đầu nhìn lại, liếc mắt về phía âm thanh truyền ra, khẽ cười lạnh một tiếng, tay vung lên, một đạo kình khí bay ra.
Ngay sau đó, Tử Đông Lai liền cảm giác trên đỉnh đầu của mình phát lạnh, sợ run toàn thân.
Đã chết rồi sao? Không phải là mình đã chết rồi chứ? Tử Đông Lai kinh nghi bất định suy nghĩ lung tung, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mình không bị thương chút nào, duy chỉ có chỗ đỉnh đầu có chút cảm giác là lạ.
Hắn sờ tay, ngay sau đó, liền điên cuồng kêu lớn: - A, tóc của ta!
Tóc dài bay bay trên đầu hắn kia lại bị Dương Khai cắt đứt, nơi đỉnh đầu một mảnh trụi lủi, dáng vẻ trông vô cùng tức cười.
Hắn cũng tự cho mình là phong lưu phóng khoáng, là kẻ bất kham, mặc dù dáng vẻ không thể so sánh với yêu nghiệt như Tuyết Nguyệt, nhưng cũng là có chút vẻ đẹp nam tính, tóc dài màu tím được thừa hưởng từ di truyền kia là bộ phận hắn yêu thích nhất, có thể thể hiện ra vẻ tuấn tú của hắn.
Nhưng giờ này, tóc dài màu tím lại bị chém đứt, rời khỏi mình!
Tử Đông Lai vừa đau lòng cũng vừa vô cùng hoảng sợ.
Một đòn của Dương Khai, bản thân căn bản không có thời gian phản ứng, hắn có thể chém rớt tóc mình, thì cũng có thể chém rớt đầu mình! Nghĩ tới đây, Tử Đông Lai lập tức mồ hôi như tắm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy
- Ta vừa động vào rất nhiều lông mao, ngươi định làm gì với ta? Dương Khai chế nhạo nói.
Trong Vạn Hồn Phiên, Tử Long trầm mặc im lặng, đoán chừng là bị chọc tức giận rồi, Quỷ Tổ cười ha hả: - Lão phu nhìn tóc tím của hai tên này đã khó chịu từ lâu rồi, chém đẹp lắm, chém đẹp lắm.
- Tiểu tử! Giọng Tử Long lại lần nữa truyền ra, - Ngươi thả con trai ta ra đi, lão phu cũng sẽ rút lui, không bao giờ gây phiền toái cho ngươi nữa, tục ngữ có câu, không đánh nhau thì không quen biết, đều là sống trong Tinh Vực này, ngày sau cũng có khả năng ngươi cần nhờ Tử Tinh ta giúp đỡ gì đó, lão phu thân là chủ nhân Tử Tinh, có thể đáp ứng ngươi một điều kiện không tính là quá đáng, chỉ cần Tử Tinh ta có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.
- Tình cảm thật tốt quá. Dương Khai cười ha hả, - Có thể khiến Tử Tinh có thể vì ta mà làm một chuyện, đó là vinh hạnh của ta.
- Ngươi hiểu là tốt, ngươi hiểu là tốt! Tử Đông Lai không ngừng gật đầu, - Chỉ cần ngươi không giết ta, chuyện gì cũng có thể thương lượng, sau này nếu ta trở thành chủ nhân của Tử Tinh, còn có thể cùng ngươi kết nghĩa huynh đệ.
Khi nói ra, trong mắt hắn lóe lên thần sắc oán độc, tuy rằng thoáng lên một cái rồi biến mất, nhưng nào có thể thoát khỏi được quan sát của Dương Khai?
- Nói như vậy, xem ra là ngươi đã đáp ứng? Tử Long trầm giọng hỏi.
- Đã đáp ứng rồi, điều này có gì cần phải suy nghĩ? Tiền bối Tử Long bản lãnh thông thiên, thái thượng trưởng lão của bổn tông có thể áp ngươi một bậc, nhưng sợ là cũng không thể giết chết ngươi, thay vì mọi người chém giết lẫn nhau, vậy thì nên dùng lời nói để giải quyết thì tốt hơn.
- Ngươi hóa ra cũng là kẻ hiểu chuyện. Tử Long gật đầu hài lòng, trên thực tế cũng quả thật như Dương Khai nói, Quỷ Tổ tuy rằng tạm thời giam Tử Long trong Vạn Hồn Phiên, nhưng nếu muốn giết hắn lại không thực tế, hai người đều là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, khoảng cách hai người không chênh lệch bao nhiêu, Quỷ Tổ cho dù có thể giết chết Tử Long, bản thân e rằng cũng mất nửa cái mạng, thậm chí tử vong.
Quỷ Tổ chau mày, tuy rằng hắn ôn hòa đối với Dương Khai, nhưng không có nghĩa hắn người người hòa ái, Quỹ Tổ là người lòng dạ độc ác, hắn biết chuyện lần này không thể nào yên lành rồi, dù Dương Khai thực sự muốn hiệp nghị cùng với Tử Long, Dương Khai ngày sau cũng chắc chắn không đạt được lợi ích gì.
Lời nói không có căn cứ, Dương Khai sau này nếu thực sự đi Tử Tinh sai bọn họ hành sự, chỉ sợ lập tức sẽ bị nhiều cường giả của Tử Tinh bắt lại.
Dù sao lần này cha con Tử Long lại mất thể diện lớn, hơn nữa chuyện liên quan đến Bất Lão Thụ, Tử Long sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ?
Nhưng tình huống trước mắt này, hắn cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể để Dương Khai tùy ý.
- Ta dĩ nhiên hiểu lý lẽ, khà khà Dương Khai nói, lại đưa tay bóp bóp trán, dáng vẻ đắn đo, - Phải rồi, nhắc đến, ta thật đúng là có một việc cần tiền bối Tử Long giúp ta xử lý một chút, mong rằng tiền bối có thể đáp ứng.
Sắc mặt Tử Long không khỏi sầm xuống, thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là cầm lông gà làm thẻ lệnh? Lời vừa nói chẳng qua là lời nói cửa miệng mà thôi, có chút kiêng kỵ với nhau, sau đó gặp mặt rồi lại dễ dàng đường ai nấy đi, chỉ cần người có chút đầu óc cũng sẽ không tưởng thật, tiểu tử này lập tức tiện côn đánh rắn, lại bắt đầu đưa ra yêu cầu.
Tuy rằng sắc mặt không vui, nhưng Tử Long nhẫn nhịn nói: - Ngươi nói đi, chỉ cần Tử Long ta có thể làm, nhất định làm cho ngươi thỏa mãn.
Đợi lát nữa sau khi đưa Đông Lai rời khỏi nơi này, lập tức ban bố lệnh truy sát, lão phu sẽ khiến ngươi không có đường lên trời, không có đường chạy xuống đất! Trong lòng Tử Long âm thầm toan tính ác độc.
- Chuyện này rất đơn giản, Tử Long tiền bối đương nhiên có thể làm được. Dương Khai cười ha hả, vẻ mặt hoàn toàn vô hại: - Tiểu tử cả gan, xin tiền bốiđi chết đi!
- Hả Trong Vạn Hồn Phiên, truyền đến giọng Quỷ Tổ như bị mất hơi, động tĩnh quỷ khóc ma gào bên trong dường như đều dừng lại trong chớp mắt, hiển lộ ra nội tâm cực kỳ bất an của Quỷ Tổ.
Tử Long cũng lập tức trở nên trầm mặc, nhưng bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được, lửa giận của hắn đang tăng lên, như có thể đốt cháy Vạn Hồn Phiên vậy.
Mà cách đó không xa, Tử Đông Lai lại há hốc mồm, ngây người nhìn Dương Khai, căn bản không thể nào tưởng tưởng Dương Khai lại đưa ra điều kiện như vậy, lại thể hiện ra biểu hiện như vậy.
Tiểu tử này có biết mình đang nói gì không? Sọ của hắn không phải bị hư rồi chứ?
Suy nghĩ trong đầu vẫn chưa chuyển hoàn, Tử Đông Lai liền cảm thấy hoa mắt, Dương Khai bỗng nhiên đã hiện ra ở trước mặt hắn, đưa một tay hướng về phía hắn.
Tử Đông Lai kinh hãi hét lớn, một thân Tử Khí Trường Hà Quyết vận chuyển tới cực hạn, muốn thoát khỏi chỗ này.
Mọi hành động chỉ là vô ích! Hắn căn bản không kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì, liền cảm giác lực lượng của mình bị áp chế, sau đó cả người bị Dương Khai túm cổ nhấc lên.
- Chà Dương Khai thở dài một tiếng, - Xem ra Tử Long tiền bối nói không giữ lời, nếu như vậy, thì chúng ta phải đánh một trận mới biết cao thấp.
- Tiểu bối, dám đả thương con trai ta, lão phu sẽ băm ngươi thành trăm mảnh! Tử Long rất lo lắng, nổi giận gầm lên một tiếng.
Dương Khai đưa một tay kia ra, ung dung ngoáy tay, bĩu môi nói: - Lời như thế ngươi vừa nói qua một lần rồi, cũng chưa thấy ngươi làm gì ta, ngươi chỉ biết nói mồm sao? Hành động thực tế chút có được không? Nhưng ta cũng rất hiếu kỳ, ta nếu thực sự giết hắn, ngươi sẽ như thế nào
Tử Long không dám nói tiếp nữa, sợ chạm vào dây thần kinh bất ổn nào đó của Dương Khai, dẫn tới con trai mình bị tiêu diệt.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, tiểu tử này chính là tên điên hoàn toàn, chẳng có đạo lý gì có thể nói với kẻ điên cả.
Răng rắc
Nơi cổ Tử Đông Lai truyền đến tiếng xương nứt vỡ, hai tay hắn dùng sức đập vào cánh tay Dương Khai, dường như là muốn đẩy ra, nhưng hắn không thể vận dụng thánh nguyên, rõ ràng là vô năng vô lực rồi.
Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: - Ta và cha con ngươi không thù không oán, nước giếng không phạm nước sông, nhưng các ngươi lại ỷ thế hiếp người, ỷ lớn hiếp nhỏ, tất cả những gì hôm nay, đều là các ngươi từ chuốc lấy, kiếp sau đừng có mọc mắt trên đỉnh đầu nữa, như vậy dễ bị té ngã.
Dứt lời, tay hắn liền dùng lực.
Đầu của Tử Đông Lai lệch sang một bên, động tác vùng vẫy trong khoảnh khắc cũng ngừng lại, sinh cơ đoạn tuyệt.
Thiếu chủ Tử Tinh, chết!
Nhận ra động tĩnh bên này, Quỷ Tổ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình một cái.
Hắn cũng không nghĩ tới Dương Khai thực sự ra tay giết Tử Đông Lai, hắn vừa rồi luôn suy nghĩ Dương Khai rốt cuộc là cố ý bày trận, muốn thu được lợi ích gì đó từ cha con Tử Long, hoặc còn có cách nghĩ khác gì nữa.
Nhưng thật không ngờ, Dương Khai thực sự muốn giết người.
Điều này không ổn rồi! Trong lòng Quỷ Tổ chấn động.
Con trai của mình đã bị giết rồi, Tử Long hắn e là muốn nổ tung hoàn toàn.
Suy nghĩ trong đầu vẫn chưa dứt, con ngươi Quỷ Tổ lộ vẻ hoảng sợ, Vạn Hồn Phiên vốn là tối sầm, thời khắc này lại bắn ra hàng vạn hàng ngàn hào quang màu tím, sát thương tích chứa trong những tia sáng kia vô cùng kinh khủng, tất cả ma quỷ quỷ quái đều lui, Vạn Hồn Phiên của mình lại rung lên không ngừng, run rẩy không ngừng.
Ầm
Lồng chụp Vạn Hồn Phiên bị đánh rách một lỗ, thân hình Tử Long từ trong bắn ra, thẳng hướng Dương Khai đánh tới, thần sắc dữ tợn, miệng quát lớn: - Tiểu tử, ta bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu! - Ta sợ quá! Dương Khai làm ra vẻ cực kỳ khoa trương, tay ôm lồng ngực của mình, nhìn như rất sợ hãi, ngay sau đó, sắc mặt của hắn lạnh thấu xương, lạnh lùng nói: - Nhưng điều đó cũng không liên quan đến ngươi nữa rồi, người của Tử Tinh ngươi nếu có đuổi giết ta, đến một tên ta giết một tên, đến hai tên ta giết cả hai, cũng không biết Tử Tinh ngươi có bao nhiêu Hư Vương Cảnh để ta có thể giết.
Vừa nói, khóe miệng của hắn hiện lên một nụ cười tàn khốc.
Tử Đông Lai sợ run người, bị ánh mắt của Dương Khai nhìn chằm chằm như vậy, cả người đều ớn lạnh, hắn hiểu rõ đối phương không phải là đang đe dọa mình, cũng không phải đang nói đùa, lập tức kêu lên vạn phần khẩn thiết: - Phụ thân! Cứu con!
Hắn lại không can đảm cùng Dương Khai đấu một trận, trực tiếp hướng về phía Tử Long nhờ giúp đỡ.
Thanh niên tuấn ngạn như hắn và Tuyết Nguyệt, Cổ Kiếm Tâm, ý chí võ đạo cũng đều là vô cùng cứng cỏi, Thế đương nhiên có thể gặp mạnh thì càng mạnh, càng đấu càng dũng cảm, như Cổ Kiếm Tâm ngày đó bị Lệ Minh Hải mai phục đánh lén, liền quên mình tranh đấu với hắn.
Tin rằng nếu là Tuyết Nguyệt gặp phải chuyện như vậy, chắc chắn cũng sẽ không lên tiếng kêu cứu, mà sẽ tự nghĩ biện pháp để đối đầu với kẻ địch.
Hư Vương Cảnh thì sao? Kẻ là thiên tài, ai không tác chiến vượt cấp như ăn cơm bữa chứ? Nếu bị một võ giả cấp cao để ý tới lại không có can đảm chiến đấu, vậy sau này còn muốn tu luyện cái gì?
Chỉ có thể tung tăng vui đùa với võ giả cùng cấp, vĩnh viễn không thể leo đến cảnh giới võ đạo đỉnh phong.
Tử Đông Lai hoàn toàn đánh mất tư cách trở thành cường giả của Tinh Vực trong tương lai! Từ sau khi gặp Dương Khai, bị làm nhực hết lần này đến lần khác, bị đánh, sâu trong nội tâm hắn sớm đã mất tự tin, đầy lo lắng.
Cho nên hắn không dám đối kháng cùng Dương Khai, lần này cho dù hắn có thể sống tiếp, ngày sau có thể tấn thăng Hư Vương Cảnh hay không là hai việc khác nhau.
- Tiểu tử, ngươi nếu dám động đến một sợi lông mao của con trai ta, lão phu nhất định sẽ giết cả nhà ngươi, diệt cửu tộc ngươi! Cách đó không xa truyền đến tiếng hét lớn của Tử Long, nhưng âm thanh của hắn rất nhanh bị một tiếng nổ mãnh liệt át đi.
Hắn sao không muốn cứu con trai mình chứ, nhưng cả người hắn đều bị Vạn Hồn Phiên của Quỷ Tổ vây hãm, quỷ mị bốn phía trùng trùng lớp lớp, căn bản không thể thoát thân, mặc dù có muốn cũng không thể ra sức.
- Thật sao? Dương Khai quay đầu nhìn lại, liếc mắt về phía âm thanh truyền ra, khẽ cười lạnh một tiếng, tay vung lên, một đạo kình khí bay ra.
Ngay sau đó, Tử Đông Lai liền cảm giác trên đỉnh đầu của mình phát lạnh, sợ run toàn thân.
Đã chết rồi sao? Không phải là mình đã chết rồi chứ? Tử Đông Lai kinh nghi bất định suy nghĩ lung tung, nhưng rất nhanh, hắn phát hiện mình không bị thương chút nào, duy chỉ có chỗ đỉnh đầu có chút cảm giác là lạ.
Hắn sờ tay, ngay sau đó, liền điên cuồng kêu lớn: - A, tóc của ta!
Tóc dài bay bay trên đầu hắn kia lại bị Dương Khai cắt đứt, nơi đỉnh đầu một mảnh trụi lủi, dáng vẻ trông vô cùng tức cười.
Hắn cũng tự cho mình là phong lưu phóng khoáng, là kẻ bất kham, mặc dù dáng vẻ không thể so sánh với yêu nghiệt như Tuyết Nguyệt, nhưng cũng là có chút vẻ đẹp nam tính, tóc dài màu tím được thừa hưởng từ di truyền kia là bộ phận hắn yêu thích nhất, có thể thể hiện ra vẻ tuấn tú của hắn.
Nhưng giờ này, tóc dài màu tím lại bị chém đứt, rời khỏi mình!
Tử Đông Lai vừa đau lòng cũng vừa vô cùng hoảng sợ.
Một đòn của Dương Khai, bản thân căn bản không có thời gian phản ứng, hắn có thể chém rớt tóc mình, thì cũng có thể chém rớt đầu mình! Nghĩ tới đây, Tử Đông Lai lập tức mồ hôi như tắm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy
- Ta vừa động vào rất nhiều lông mao, ngươi định làm gì với ta? Dương Khai chế nhạo nói.
Trong Vạn Hồn Phiên, Tử Long trầm mặc im lặng, đoán chừng là bị chọc tức giận rồi, Quỷ Tổ cười ha hả: - Lão phu nhìn tóc tím của hai tên này đã khó chịu từ lâu rồi, chém đẹp lắm, chém đẹp lắm.
- Tiểu tử! Giọng Tử Long lại lần nữa truyền ra, - Ngươi thả con trai ta ra đi, lão phu cũng sẽ rút lui, không bao giờ gây phiền toái cho ngươi nữa, tục ngữ có câu, không đánh nhau thì không quen biết, đều là sống trong Tinh Vực này, ngày sau cũng có khả năng ngươi cần nhờ Tử Tinh ta giúp đỡ gì đó, lão phu thân là chủ nhân Tử Tinh, có thể đáp ứng ngươi một điều kiện không tính là quá đáng, chỉ cần Tử Tinh ta có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.
- Tình cảm thật tốt quá. Dương Khai cười ha hả, - Có thể khiến Tử Tinh có thể vì ta mà làm một chuyện, đó là vinh hạnh của ta.
- Ngươi hiểu là tốt, ngươi hiểu là tốt! Tử Đông Lai không ngừng gật đầu, - Chỉ cần ngươi không giết ta, chuyện gì cũng có thể thương lượng, sau này nếu ta trở thành chủ nhân của Tử Tinh, còn có thể cùng ngươi kết nghĩa huynh đệ.
Khi nói ra, trong mắt hắn lóe lên thần sắc oán độc, tuy rằng thoáng lên một cái rồi biến mất, nhưng nào có thể thoát khỏi được quan sát của Dương Khai?
- Nói như vậy, xem ra là ngươi đã đáp ứng? Tử Long trầm giọng hỏi.
- Đã đáp ứng rồi, điều này có gì cần phải suy nghĩ? Tiền bối Tử Long bản lãnh thông thiên, thái thượng trưởng lão của bổn tông có thể áp ngươi một bậc, nhưng sợ là cũng không thể giết chết ngươi, thay vì mọi người chém giết lẫn nhau, vậy thì nên dùng lời nói để giải quyết thì tốt hơn.
- Ngươi hóa ra cũng là kẻ hiểu chuyện. Tử Long gật đầu hài lòng, trên thực tế cũng quả thật như Dương Khai nói, Quỷ Tổ tuy rằng tạm thời giam Tử Long trong Vạn Hồn Phiên, nhưng nếu muốn giết hắn lại không thực tế, hai người đều là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, khoảng cách hai người không chênh lệch bao nhiêu, Quỷ Tổ cho dù có thể giết chết Tử Long, bản thân e rằng cũng mất nửa cái mạng, thậm chí tử vong.
Quỷ Tổ chau mày, tuy rằng hắn ôn hòa đối với Dương Khai, nhưng không có nghĩa hắn người người hòa ái, Quỹ Tổ là người lòng dạ độc ác, hắn biết chuyện lần này không thể nào yên lành rồi, dù Dương Khai thực sự muốn hiệp nghị cùng với Tử Long, Dương Khai ngày sau cũng chắc chắn không đạt được lợi ích gì.
Lời nói không có căn cứ, Dương Khai sau này nếu thực sự đi Tử Tinh sai bọn họ hành sự, chỉ sợ lập tức sẽ bị nhiều cường giả của Tử Tinh bắt lại.
Dù sao lần này cha con Tử Long lại mất thể diện lớn, hơn nữa chuyện liên quan đến Bất Lão Thụ, Tử Long sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ?
Nhưng tình huống trước mắt này, hắn cũng không có biện pháp gì tốt, chỉ có thể để Dương Khai tùy ý.
- Ta dĩ nhiên hiểu lý lẽ, khà khà Dương Khai nói, lại đưa tay bóp bóp trán, dáng vẻ đắn đo, - Phải rồi, nhắc đến, ta thật đúng là có một việc cần tiền bối Tử Long giúp ta xử lý một chút, mong rằng tiền bối có thể đáp ứng.
Sắc mặt Tử Long không khỏi sầm xuống, thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là cầm lông gà làm thẻ lệnh? Lời vừa nói chẳng qua là lời nói cửa miệng mà thôi, có chút kiêng kỵ với nhau, sau đó gặp mặt rồi lại dễ dàng đường ai nấy đi, chỉ cần người có chút đầu óc cũng sẽ không tưởng thật, tiểu tử này lập tức tiện côn đánh rắn, lại bắt đầu đưa ra yêu cầu.
Tuy rằng sắc mặt không vui, nhưng Tử Long nhẫn nhịn nói: - Ngươi nói đi, chỉ cần Tử Long ta có thể làm, nhất định làm cho ngươi thỏa mãn.
Đợi lát nữa sau khi đưa Đông Lai rời khỏi nơi này, lập tức ban bố lệnh truy sát, lão phu sẽ khiến ngươi không có đường lên trời, không có đường chạy xuống đất! Trong lòng Tử Long âm thầm toan tính ác độc.
- Chuyện này rất đơn giản, Tử Long tiền bối đương nhiên có thể làm được. Dương Khai cười ha hả, vẻ mặt hoàn toàn vô hại: - Tiểu tử cả gan, xin tiền bốiđi chết đi!
- Hả Trong Vạn Hồn Phiên, truyền đến giọng Quỷ Tổ như bị mất hơi, động tĩnh quỷ khóc ma gào bên trong dường như đều dừng lại trong chớp mắt, hiển lộ ra nội tâm cực kỳ bất an của Quỷ Tổ.
Tử Long cũng lập tức trở nên trầm mặc, nhưng bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận được, lửa giận của hắn đang tăng lên, như có thể đốt cháy Vạn Hồn Phiên vậy.
Mà cách đó không xa, Tử Đông Lai lại há hốc mồm, ngây người nhìn Dương Khai, căn bản không thể nào tưởng tưởng Dương Khai lại đưa ra điều kiện như vậy, lại thể hiện ra biểu hiện như vậy.
Tiểu tử này có biết mình đang nói gì không? Sọ của hắn không phải bị hư rồi chứ?
Suy nghĩ trong đầu vẫn chưa chuyển hoàn, Tử Đông Lai liền cảm thấy hoa mắt, Dương Khai bỗng nhiên đã hiện ra ở trước mặt hắn, đưa một tay hướng về phía hắn.
Tử Đông Lai kinh hãi hét lớn, một thân Tử Khí Trường Hà Quyết vận chuyển tới cực hạn, muốn thoát khỏi chỗ này.
Mọi hành động chỉ là vô ích! Hắn căn bản không kịp phản ứng rốt cuộc là chuyện gì, liền cảm giác lực lượng của mình bị áp chế, sau đó cả người bị Dương Khai túm cổ nhấc lên.
- Chà Dương Khai thở dài một tiếng, - Xem ra Tử Long tiền bối nói không giữ lời, nếu như vậy, thì chúng ta phải đánh một trận mới biết cao thấp.
- Tiểu bối, dám đả thương con trai ta, lão phu sẽ băm ngươi thành trăm mảnh! Tử Long rất lo lắng, nổi giận gầm lên một tiếng.
Dương Khai đưa một tay kia ra, ung dung ngoáy tay, bĩu môi nói: - Lời như thế ngươi vừa nói qua một lần rồi, cũng chưa thấy ngươi làm gì ta, ngươi chỉ biết nói mồm sao? Hành động thực tế chút có được không? Nhưng ta cũng rất hiếu kỳ, ta nếu thực sự giết hắn, ngươi sẽ như thế nào
Tử Long không dám nói tiếp nữa, sợ chạm vào dây thần kinh bất ổn nào đó của Dương Khai, dẫn tới con trai mình bị tiêu diệt.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, tiểu tử này chính là tên điên hoàn toàn, chẳng có đạo lý gì có thể nói với kẻ điên cả.
Răng rắc
Nơi cổ Tử Đông Lai truyền đến tiếng xương nứt vỡ, hai tay hắn dùng sức đập vào cánh tay Dương Khai, dường như là muốn đẩy ra, nhưng hắn không thể vận dụng thánh nguyên, rõ ràng là vô năng vô lực rồi.
Dương Khai lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: - Ta và cha con ngươi không thù không oán, nước giếng không phạm nước sông, nhưng các ngươi lại ỷ thế hiếp người, ỷ lớn hiếp nhỏ, tất cả những gì hôm nay, đều là các ngươi từ chuốc lấy, kiếp sau đừng có mọc mắt trên đỉnh đầu nữa, như vậy dễ bị té ngã.
Dứt lời, tay hắn liền dùng lực.
Đầu của Tử Đông Lai lệch sang một bên, động tác vùng vẫy trong khoảnh khắc cũng ngừng lại, sinh cơ đoạn tuyệt.
Thiếu chủ Tử Tinh, chết!
Nhận ra động tĩnh bên này, Quỷ Tổ thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi của mình một cái.
Hắn cũng không nghĩ tới Dương Khai thực sự ra tay giết Tử Đông Lai, hắn vừa rồi luôn suy nghĩ Dương Khai rốt cuộc là cố ý bày trận, muốn thu được lợi ích gì đó từ cha con Tử Long, hoặc còn có cách nghĩ khác gì nữa.
Nhưng thật không ngờ, Dương Khai thực sự muốn giết người.
Điều này không ổn rồi! Trong lòng Quỷ Tổ chấn động.
Con trai của mình đã bị giết rồi, Tử Long hắn e là muốn nổ tung hoàn toàn.
Suy nghĩ trong đầu vẫn chưa dứt, con ngươi Quỷ Tổ lộ vẻ hoảng sợ, Vạn Hồn Phiên vốn là tối sầm, thời khắc này lại bắn ra hàng vạn hàng ngàn hào quang màu tím, sát thương tích chứa trong những tia sáng kia vô cùng kinh khủng, tất cả ma quỷ quỷ quái đều lui, Vạn Hồn Phiên của mình lại rung lên không ngừng, run rẩy không ngừng.
Ầm
Lồng chụp Vạn Hồn Phiên bị đánh rách một lỗ, thân hình Tử Long từ trong bắn ra, thẳng hướng Dương Khai đánh tới, thần sắc dữ tợn, miệng quát lớn: - Tiểu tử, ta bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu!