Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1729: Phát hiện vô tình




Phụ thân mình thân là chủ Tử Tinh, là một trong số vài người có quyền thế nhất trong Tinh Vực, chỉ khẽ dậm chân là cả Tinh Vực đều phải run lên vậy mà lại chịu thua trước khiêu khích và vũ nhục của một người trẻ tuổi? Tử Đông Lai gần như không thể tin được vài tai mình, hắn âm thầm cảm thấy thế giới này quả thực điên cuồng.

- Ngươi hãy im miệng. Tử Long lạnh nhạt liếc hắn, uy nghiêm chí cực. Tử Đồng Lai lúc này không dám lên tiếng nữa. - Đây coi như là xin lỗi sao? Dương Khai toét miệng cười. Tử Long nhíu mày thản nhiên nói: - Ngươi nói phải thì là phải. - Ồ, nếu là nói xin lỗi thì ta liền bất đắc dĩ chấp nhận vậy.

Miễn vi kỳ nan. Tử Đông Lai giận muốn hộc máu. Để chủ nhân của Tử Tinh chủ động nói xin lỗi, tiểu tử này không những không biết cảm ân đãi đức mà ngược lại còn nói gì mà miễn vi kỳ nan? Hắn hẳn không biết đây là vinh dự lớn bậc nào, tên khốn này quả thực không thể tha thứ. - Nhưng…ngươi muốn làm gì? Dương Khai không nhìn ánh mắt Tử Đông Lai mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Tử Long hỏi han ý tứ thâm sâu. Nói xin lỗi như vậy thì chỉ cần nói một chút là xong, không một chút tổn thất nào, cho nên Dương Khai căn bản không để tâm tới lời của Tử Long mà ngược lại chính thái độ của đối phương lại làm hắn âm thầm cảnh giác. Hắn không tin là Tử Long không nhìn thấy tâm ma mình vừa gieo cho Tử Đồng Lai, hắn không tin Tử Long độ lượng như vậy,sẽ không chút để ý tới mình gây sự và nhục mạ.

Chủ nhân này của Tử Tinh, thành phủ thật đáng sợ. - Bổn toạ cũng không muốn làm gì ngươi…chỉ là bổn toạ muốn hỏi ngươi có muốn gia nhập Tử Tinh chúng ta hay không? Tử Long thần sắc nghiêm nghị nhìn Dương Khai hỏi, phát ra lời mời. - Gia nhập Tử Tinh? Dương Khai cười ha hả. - Không sai, tuy rằng tu vi cảnh giới của ngươi chưa tới Hư Vương Cảnh nhưng dựa vào biểu hiện vừa rồi của ngươi, bổn toạ có thể cho ngươi thân phận khách khanh trưởng lão.

- Khách khanh trưởng lão? Tử Đông Lai lúc này không nhịn được nữa không khỏi hô lên một tiếng.

Tử Tinh khách khanh trưởng lão, cũng không phải là khách khanh trưởng lão gia tộc tông môn, điều này đại diện cho một loại thực lực, một loại thân phận.

Giờ này Tử Tinh khách khanh trưởng lão chỉ có bảy người, mỗi người đều là cường giả Hư Vương Cảnh, hơn nữa khách khanh trưởng lão Tử Tinh từ trước tới nay cũng đều là Hư Vương Cảnh, chưa từng có người chưa đạt tu vi Hư Vương Cảnh có thể ngồi vào vị trí này.

Nhưng bây giờ đây, chủ nhân Tự Tinh lại đang tự mình mời kéo một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh gia nhập Tử Tinh với thân phận như vậy.

Chuyện như vậy nói ra ngoài chỉ sợ cả Tinh Vực đều phải chấn động.

- Khách khanh trưởng lão… Dương Khai ha hả cười, không có ý mảy may động lòng, lắc đầu nói:

- Không cần, ta luôn nhàn tán quen rồi, không thích bị troi buộc, cho nên không muốn làm khách khanh trưởng lão đâu.

Người này ngốc à? Tử Đông Lai ngây ngốc nhìn hắn, hắn chẳng lẽ không biết khách khanh trưởng lão mấy chữ này có giá trị lớn chừng nào, chỉ đơn giản như vậy mà không hề từ chối sao?

Sâu trong nội tâm Tử Đông Lai rên rỉ không ngừng.

- Khách khanh trưởng lão không chịu trói buộc của Tử Tinh, hoàn toàn tự do, tiểu hữu tựa hồ như là có chút hiểu lầm với đề nghị của ta. Tử Long nhẫn nhịn giải thích.

Lời còn chưa nói hết đã bị Dương Khai cắt ngang:

- Không cần giải thích, khách khanh trưởng lão là gì trong lòng ta hiểu rõ. Chỉ có điều…ta không muốn gia nhập thế lực nào.

Tử Long mi mắt híp lại, trên mặt treo nụ cười thản nhiên nói: - Tiểu hữu không cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút?

- Ngươi thật nhiều chuyện. Dương Khai khinh bỉ nhìn hắn không chút nể mặt.

Sắc mặt Tử Long lúc này trầm xuống.

- Haha, tiểu tử ngươi cự tuyệt là đúng. Hứa Nguy ở một bên nhìn có chút hả hê: - Nhưng nhất thiết không nên tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ của hắn, nếu ngươi thực sự đồng ý nhận lời hắn thì sau này chắc chắn sẽ phiền toái rồi. Nhưng tính khí của ngươi thật hợp khẩu viij lão phu, có muốn gia nhập Di Khí Sào Huyệt không? Hôm nay ngươi đắc tội người này thì sau này trong tinh vực sẽ khó sống rồi, nhưng Di Khí Sào Huyệt ta không sợ Tử Tinh họ, có lão phu bảo đảm ngươi gia nhập hoàn toàn không thành vấn đề. Với tính tình cùng khả năng của tiểu tử ngươi thì ắt hẳn trong sào huyệt rất nhanh sẽ có một mảng thiên địa.

- Ngươi cũng thật lắm chuyện. Dương Khai quay đầu nhìn Hứa Nguy cười lạnh một tiếng: - Hai lão hồ ly, các người nghĩ rằng ta không biết các ngươi đang có mưu ma chước quỷ gì? Tưởng trì hoãn thời gian là được à?

Lời vừa nói ra, Hứa Nguy cùng Tử Long đều hơi biến sắc mặt hiển nhiên là đã bị hắn nói trúng tâm tư.

Tuy rằng hai người Hứa Nguy cùng Tử Long không hợp nhau, là cừu địch, nhưng mắt thấy Dương Khai lâu đài gần nước, hai người tự nhiên nảy sinh một cảm giác nguy hiểm, đều là hạng người tâm cơ thâm trầm, cũng không cần đi thương nghị đều biết nên làm thế nào để trì hoãn thời gian, đợi Thất Diệu Bảo Quang lui đi.

Sau khi bị Dương Khai nói toạc ra, sắc mặt Tử Long lập tức khó coi lạnh lùng nói: - Tiểu tử, quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Đừng tưởng tinh thông một ít lực lượng không gian là có thể trốn khỏi lòng bàn tay bổn toạ, ngươi chỉ là Phản Hư Cảnh, căn bản không biết Hư Vương Cảnh kinh khủng tới mức nào, còn bổn toạ cũng là tồn tại cực mạnh trong Hư Vương Cảnh, ngươi nếu tưởng có thể dựa vào lực lượng không gian của mình là sai mười mươi rồi. Bổn toạ bây giờ cho ngươi một cơ hội, hái Ngộ Đạo Hoa giao cho bổn toạ bổn toạ sẽ tha cho ngươi không chết.

Lão đã hoàn toàn lật mặt với Dương Khai.

- Hahaha. Dương Khai cười ha hả. - Hư Vương Cảnh có gì lợi hại? Lão tử không chỉ mới giết một người Hư Vương Cảnh.

- Ngông cuồng. Tử Đông Lai ở một bên bĩu môi.

Mặc dù là hắn là một thiên tài có thể tác chiến vượt cấp như vậy, ở trình độ Phản Hư Cảnh đỉnh không cũng không thể gây uy hiếp gì cho một người Hư Vương Cảnh, ngược lại người khác muốn giết hắn lại rất dễ dàng.

Phản Hư Cảnh và Hư Vương Cảnh cách nhau một lạch trời không thể vượt qua.

Cho nên theo bản năng hắn nghĩ Dương Khai đnag nói bừa.

Nhưng hắn cũng không biết được sự thực là hắn không chỉ mới giết một người Hư Vương Cảnh, lại là Hư Vương Cảnh lưỡng tầng cảnh, mặc dù là mượn uy lực Tinh Đế Lệnh nhưng đó cũng là một loại kinh nghiệm.

Nếu như Tử Đông Lai biết nhất định sẽ tự biết xấu hổ.

- Thôi, kệ các ngươi. Dương Khai có chút mất hứng xoay người, tuy rằng hắn luôn cùng tranh cãi với đám người Hứa Nguy cùng Tử Long nhưng trong lòng vẫn luôn tính toán thời gian Thất Diệu Bảo Quang lui đi.

Còn có một nén nhang, thời gian thừa thãi.

- Ô, dược khí thật thơm. Sau khi khoa trương kinh hô một tiếng, Dương Khai hít thật sâu mùi hương năm đoá Ngộ Đạo Hoa phát ra, trên mặt lộ ra một mảnh say mê, biểu hiện muốn sống muốn chết. - Không hổ là Ngộ Đạo Hoa, tích chứa đạo vận quả nhiên không tầm thường, ta cảm giác bình cảnh của mình có chút buông lỏng, thế này là thế nào?

Vừa nói vừa gãi đầu gãi tai ra vẻ rất đắn đo.

Hắn ở bên đó luyên thuyên, vừa chiếm lợi lại còn khoe mã, Tử Đông Lai nghe mà đỏ mắt ghen tị.

Chỉ là hít một hơi mùi dược hương mà đã làm bình cảnh buông lỏng?

Tu vi cảnh giới của Dương Khai và hắn như nhau, đều là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, chỉ khác là một cơ duyên để có thể tấn thăng Hư Vương Cảnh, mà bây giờ…Dương Khai không thể nghi ngờ là bắt được cơ duyên này rồi.

Còn Tử Đông Lai hắn lại chỉ có thể trốn ở hơn trăm trượng mắt lom lom nhìn lại mà không thể xuất lực.

Chuyện như vậy làm Tử Đông Lai đau khổ cả về tinh thần lẫn thể xác, hận không thể xông lên phía trước xuất quyền.

- Không nên không nên, tấn thăng tại địa phương quỷ quái này coi như là tự tìm đường chết à. Mau áp chế phù động khí cơ, chờ sau này an toàn sẽ đột phá.

Dương Khai lại ầm ĩ./

Tử Đông Lai thật muốn ói máu.

Tự mình cầu cũng không được cơ hội bày ở trước mặt Dương Khai lại bị hắn ương ngạnh áp chế xuống, trên đời còn có chuyện đả kích như vậy sao?

Tử Đông Lai cảm thấy lần này gặp Dương Khai ở Thất Lạc Chi Địa quả thực chính là ác mộng lớn nhất cuộc đời hắn. Hắn đã bị Dương Khai đả kích đến nỗi thương tích đầy mình…

- Tiểu tử, đủ chưa? Tử Long nhìn thấy con trai mình thần tình không đúng không nhịn được nổi giận nhìn Dương Khai quát.

- Hắc hắc… Dương Khai liếc mắt nhìn lão một chút rồi chà chà tay, bộ dạng háo sắc gặp mỹ nữ nước miếng đều muốn chảy ra, hình tượng thực hết sức bê tha, đưa tay hướng tới phía trước một đoá Ngộ Đạo Hoa chụp tới.

Chỉ là nhẹ nhàng kéo một cái Ngộ Đạo Hoa kia đã bị hắn cắn nuốt không mảy may hao tổn một chút nào.

Thật ra theo đạo lý mà nói, đào được loại thiên tài địa bảo này là phải chặt đứt một thân cây nào đó, như vậy có thể chiếm được lợi ích lớn, cũng không đến mức nhổ cỏ tận gốc, phải để lại cho Ngộ Đạo Hoa một đường sinh cơ, chưa tới mấy ngàn năm không biết chừng nó còn có thể nở hoa.

Luyện đan sư lúc đào dược liệu đều sẽ làm như vậy.

Nhưng Dương Khai cảm thấy cho dù mình để lại cho Ngộ Đạo Hoa một đường sống thì cuối cùng cũng chỉ có lợi cho Tử Long cùng Hứa Nguy cho nên hắn trực tiếp làm tuyệt, không để cho hai tên cáo già này bất kỳ một cơ hội nào.

- Ai dà, đây chính là Ngộ Đạo Hoa trong truyền thuyết sao? Không tệ không tệ, chín cánh hoa, lại là màu tím nhạt, thoạt nhìn có tối thiểu ba ngàn năm dược linh, lần này hời rồi, sau này tấn thăng Hư Vương Cảnh, tu luyện cũng không sợ không có thứ gì tốt, dù cho mình không cần thì đem đi đổi đồ cũng tốt, chắc sẽ có không ít người thích. Dương Khai vừa nói vừa lấy từ nhẫn không gian của mình ra một hộp ngọc, đem mở hộp ngọc ra, cẩn thận bỏ Ngộ Đạo Hoa vào trong đó.

Động tác của hắn ung dung thong thả, cả quá trình đó đều bị Tử Long cùng Hứa Nguy nhìn rõ.

Tình cờ hai vị cường giả Hư Vương Cảnh đều cảm thấy trong lòng mình đang rỉ máu.

Tên khốn này rõ ràng là cố ý.

Hứa Nguy cùng Tử Long đều có suy nghĩ như vậy, càng thêm căm hận Dương Khai.

Chuyện này giống như người đang sôi bụng vì đói mấy ngày không ăn không uống bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bàn sơn hào hải vị có sắc có hương, nhưng những sơn hào hải vị này bọn họ chẳng nhưng không thể ăn được lại còn phải nhịn mà nhìn người ngồi bàn bên cạnh vừa ăn vừa đánh giá.

Dương Khai không thể nghi ngờ gì chính là người ngồi bàn đó ăn sơn hào hải vị, còn luôn mồm nói nó tốt như nào nó ngon ra làm sao…

- Cây thứ hai, hắc hắc… Dương Khai khi nói chuyện lại hái một bông Ngộ Đạo Hoa, bỏ vào trong hộp ngọc của mình.

Động tác không có gì khác so với lúc trước, chậm chạp làm người ta giận sôi.

Tử Long hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại.

Hắn đã không muốn nhìn nữa, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ. Phụ thân mình thân là chủ Tử Tinh, là một trong số vài người có quyền thế nhất trong Tinh Vực, chỉ khẽ dậm chân là cả Tinh Vực đều phải run lên vậy mà lại chịu thua trước khiêu khích và vũ nhục của một người trẻ tuổi? Tử Đông Lai gần như không thể tin được vài tai mình, hắn âm thầm cảm thấy thế giới này quả thực điên cuồng.

- Ngươi hãy im miệng. Tử Long lạnh nhạt liếc hắn, uy nghiêm chí cực. Tử Đồng Lai lúc này không dám lên tiếng nữa. - Đây coi như là xin lỗi sao? Dương Khai toét miệng cười. Tử Long nhíu mày thản nhiên nói: - Ngươi nói phải thì là phải. - Ồ, nếu là nói xin lỗi thì ta liền bất đắc dĩ chấp nhận vậy.

Miễn vi kỳ nan. Tử Đông Lai giận muốn hộc máu. Để chủ nhân của Tử Tinh chủ động nói xin lỗi, tiểu tử này không những không biết cảm ân đãi đức mà ngược lại còn nói gì mà miễn vi kỳ nan? Hắn hẳn không biết đây là vinh dự lớn bậc nào, tên khốn này quả thực không thể tha thứ. - Nhưng…ngươi muốn làm gì? Dương Khai không nhìn ánh mắt Tử Đông Lai mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Tử Long hỏi han ý tứ thâm sâu. Nói xin lỗi như vậy thì chỉ cần nói một chút là xong, không một chút tổn thất nào, cho nên Dương Khai căn bản không để tâm tới lời của Tử Long mà ngược lại chính thái độ của đối phương lại làm hắn âm thầm cảnh giác. Hắn không tin là Tử Long không nhìn thấy tâm ma mình vừa gieo cho Tử Đồng Lai, hắn không tin Tử Long độ lượng như vậy,sẽ không chút để ý tới mình gây sự và nhục mạ.

Chủ nhân này của Tử Tinh, thành phủ thật đáng sợ. - Bổn toạ cũng không muốn làm gì ngươi…chỉ là bổn toạ muốn hỏi ngươi có muốn gia nhập Tử Tinh chúng ta hay không? Tử Long thần sắc nghiêm nghị nhìn Dương Khai hỏi, phát ra lời mời. - Gia nhập Tử Tinh? Dương Khai cười ha hả. - Không sai, tuy rằng tu vi cảnh giới của ngươi chưa tới Hư Vương Cảnh nhưng dựa vào biểu hiện vừa rồi của ngươi, bổn toạ có thể cho ngươi thân phận khách khanh trưởng lão.

- Khách khanh trưởng lão? Tử Đông Lai lúc này không nhịn được nữa không khỏi hô lên một tiếng.

Tử Tinh khách khanh trưởng lão, cũng không phải là khách khanh trưởng lão gia tộc tông môn, điều này đại diện cho một loại thực lực, một loại thân phận.

Giờ này Tử Tinh khách khanh trưởng lão chỉ có bảy người, mỗi người đều là cường giả Hư Vương Cảnh, hơn nữa khách khanh trưởng lão Tử Tinh từ trước tới nay cũng đều là Hư Vương Cảnh, chưa từng có người chưa đạt tu vi Hư Vương Cảnh có thể ngồi vào vị trí này.

Nhưng bây giờ đây, chủ nhân Tự Tinh lại đang tự mình mời kéo một võ giả Phản Hư tam tầng cảnh gia nhập Tử Tinh với thân phận như vậy.

Chuyện như vậy nói ra ngoài chỉ sợ cả Tinh Vực đều phải chấn động.

- Khách khanh trưởng lão… Dương Khai ha hả cười, không có ý mảy may động lòng, lắc đầu nói:

- Không cần, ta luôn nhàn tán quen rồi, không thích bị troi buộc, cho nên không muốn làm khách khanh trưởng lão đâu.

Người này ngốc à? Tử Đông Lai ngây ngốc nhìn hắn, hắn chẳng lẽ không biết khách khanh trưởng lão mấy chữ này có giá trị lớn chừng nào, chỉ đơn giản như vậy mà không hề từ chối sao?

Sâu trong nội tâm Tử Đông Lai rên rỉ không ngừng.

- Khách khanh trưởng lão không chịu trói buộc của Tử Tinh, hoàn toàn tự do, tiểu hữu tựa hồ như là có chút hiểu lầm với đề nghị của ta. Tử Long nhẫn nhịn giải thích.

Lời còn chưa nói hết đã bị Dương Khai cắt ngang:

- Không cần giải thích, khách khanh trưởng lão là gì trong lòng ta hiểu rõ. Chỉ có điều…ta không muốn gia nhập thế lực nào.

Tử Long mi mắt híp lại, trên mặt treo nụ cười thản nhiên nói: - Tiểu hữu không cần phải suy nghĩ cẩn thận một chút?

- Ngươi thật nhiều chuyện. Dương Khai khinh bỉ nhìn hắn không chút nể mặt.

Sắc mặt Tử Long lúc này trầm xuống.

- Haha, tiểu tử ngươi cự tuyệt là đúng. Hứa Nguy ở một bên nhìn có chút hả hê: - Nhưng nhất thiết không nên tin tưởng hoa ngôn xảo ngữ của hắn, nếu ngươi thực sự đồng ý nhận lời hắn thì sau này chắc chắn sẽ phiền toái rồi. Nhưng tính khí của ngươi thật hợp khẩu viij lão phu, có muốn gia nhập Di Khí Sào Huyệt không? Hôm nay ngươi đắc tội người này thì sau này trong tinh vực sẽ khó sống rồi, nhưng Di Khí Sào Huyệt ta không sợ Tử Tinh họ, có lão phu bảo đảm ngươi gia nhập hoàn toàn không thành vấn đề. Với tính tình cùng khả năng của tiểu tử ngươi thì ắt hẳn trong sào huyệt rất nhanh sẽ có một mảng thiên địa.

- Ngươi cũng thật lắm chuyện. Dương Khai quay đầu nhìn Hứa Nguy cười lạnh một tiếng: - Hai lão hồ ly, các người nghĩ rằng ta không biết các ngươi đang có mưu ma chước quỷ gì? Tưởng trì hoãn thời gian là được à?

Lời vừa nói ra, Hứa Nguy cùng Tử Long đều hơi biến sắc mặt hiển nhiên là đã bị hắn nói trúng tâm tư.

Tuy rằng hai người Hứa Nguy cùng Tử Long không hợp nhau, là cừu địch, nhưng mắt thấy Dương Khai lâu đài gần nước, hai người tự nhiên nảy sinh một cảm giác nguy hiểm, đều là hạng người tâm cơ thâm trầm, cũng không cần đi thương nghị đều biết nên làm thế nào để trì hoãn thời gian, đợi Thất Diệu Bảo Quang lui đi.

Sau khi bị Dương Khai nói toạc ra, sắc mặt Tử Long lập tức khó coi lạnh lùng nói: - Tiểu tử, quá thông minh cũng không phải là chuyện tốt. Đừng tưởng tinh thông một ít lực lượng không gian là có thể trốn khỏi lòng bàn tay bổn toạ, ngươi chỉ là Phản Hư Cảnh, căn bản không biết Hư Vương Cảnh kinh khủng tới mức nào, còn bổn toạ cũng là tồn tại cực mạnh trong Hư Vương Cảnh, ngươi nếu tưởng có thể dựa vào lực lượng không gian của mình là sai mười mươi rồi. Bổn toạ bây giờ cho ngươi một cơ hội, hái Ngộ Đạo Hoa giao cho bổn toạ bổn toạ sẽ tha cho ngươi không chết.

Lão đã hoàn toàn lật mặt với Dương Khai.

- Hahaha. Dương Khai cười ha hả. - Hư Vương Cảnh có gì lợi hại? Lão tử không chỉ mới giết một người Hư Vương Cảnh.

- Ngông cuồng. Tử Đông Lai ở một bên bĩu môi.

Mặc dù là hắn là một thiên tài có thể tác chiến vượt cấp như vậy, ở trình độ Phản Hư Cảnh đỉnh không cũng không thể gây uy hiếp gì cho một người Hư Vương Cảnh, ngược lại người khác muốn giết hắn lại rất dễ dàng.

Phản Hư Cảnh và Hư Vương Cảnh cách nhau một lạch trời không thể vượt qua.

Cho nên theo bản năng hắn nghĩ Dương Khai đnag nói bừa.

Nhưng hắn cũng không biết được sự thực là hắn không chỉ mới giết một người Hư Vương Cảnh, lại là Hư Vương Cảnh lưỡng tầng cảnh, mặc dù là mượn uy lực Tinh Đế Lệnh nhưng đó cũng là một loại kinh nghiệm.

Nếu như Tử Đông Lai biết nhất định sẽ tự biết xấu hổ.

- Thôi, kệ các ngươi. Dương Khai có chút mất hứng xoay người, tuy rằng hắn luôn cùng tranh cãi với đám người Hứa Nguy cùng Tử Long nhưng trong lòng vẫn luôn tính toán thời gian Thất Diệu Bảo Quang lui đi.

Còn có một nén nhang, thời gian thừa thãi.

- Ô, dược khí thật thơm. Sau khi khoa trương kinh hô một tiếng, Dương Khai hít thật sâu mùi hương năm đoá Ngộ Đạo Hoa phát ra, trên mặt lộ ra một mảnh say mê, biểu hiện muốn sống muốn chết. - Không hổ là Ngộ Đạo Hoa, tích chứa đạo vận quả nhiên không tầm thường, ta cảm giác bình cảnh của mình có chút buông lỏng, thế này là thế nào?

Vừa nói vừa gãi đầu gãi tai ra vẻ rất đắn đo.

Hắn ở bên đó luyên thuyên, vừa chiếm lợi lại còn khoe mã, Tử Đông Lai nghe mà đỏ mắt ghen tị.

Chỉ là hít một hơi mùi dược hương mà đã làm bình cảnh buông lỏng?

Tu vi cảnh giới của Dương Khai và hắn như nhau, đều là Phản Hư tam tầng cảnh đỉnh phong, chỉ khác là một cơ duyên để có thể tấn thăng Hư Vương Cảnh, mà bây giờ…Dương Khai không thể nghi ngờ là bắt được cơ duyên này rồi.

Còn Tử Đông Lai hắn lại chỉ có thể trốn ở hơn trăm trượng mắt lom lom nhìn lại mà không thể xuất lực.

Chuyện như vậy làm Tử Đông Lai đau khổ cả về tinh thần lẫn thể xác, hận không thể xông lên phía trước xuất quyền.

- Không nên không nên, tấn thăng tại địa phương quỷ quái này coi như là tự tìm đường chết à. Mau áp chế phù động khí cơ, chờ sau này an toàn sẽ đột phá.

Dương Khai lại ầm ĩ./

Tử Đông Lai thật muốn ói máu.

Tự mình cầu cũng không được cơ hội bày ở trước mặt Dương Khai lại bị hắn ương ngạnh áp chế xuống, trên đời còn có chuyện đả kích như vậy sao?

Tử Đông Lai cảm thấy lần này gặp Dương Khai ở Thất Lạc Chi Địa quả thực chính là ác mộng lớn nhất cuộc đời hắn. Hắn đã bị Dương Khai đả kích đến nỗi thương tích đầy mình…

- Tiểu tử, đủ chưa? Tử Long nhìn thấy con trai mình thần tình không đúng không nhịn được nổi giận nhìn Dương Khai quát.

- Hắc hắc… Dương Khai liếc mắt nhìn lão một chút rồi chà chà tay, bộ dạng háo sắc gặp mỹ nữ nước miếng đều muốn chảy ra, hình tượng thực hết sức bê tha, đưa tay hướng tới phía trước một đoá Ngộ Đạo Hoa chụp tới.

Chỉ là nhẹ nhàng kéo một cái Ngộ Đạo Hoa kia đã bị hắn cắn nuốt không mảy may hao tổn một chút nào.

Thật ra theo đạo lý mà nói, đào được loại thiên tài địa bảo này là phải chặt đứt một thân cây nào đó, như vậy có thể chiếm được lợi ích lớn, cũng không đến mức nhổ cỏ tận gốc, phải để lại cho Ngộ Đạo Hoa một đường sinh cơ, chưa tới mấy ngàn năm không biết chừng nó còn có thể nở hoa.

Luyện đan sư lúc đào dược liệu đều sẽ làm như vậy.

Nhưng Dương Khai cảm thấy cho dù mình để lại cho Ngộ Đạo Hoa một đường sống thì cuối cùng cũng chỉ có lợi cho Tử Long cùng Hứa Nguy cho nên hắn trực tiếp làm tuyệt, không để cho hai tên cáo già này bất kỳ một cơ hội nào.

- Ai dà, đây chính là Ngộ Đạo Hoa trong truyền thuyết sao? Không tệ không tệ, chín cánh hoa, lại là màu tím nhạt, thoạt nhìn có tối thiểu ba ngàn năm dược linh, lần này hời rồi, sau này tấn thăng Hư Vương Cảnh, tu luyện cũng không sợ không có thứ gì tốt, dù cho mình không cần thì đem đi đổi đồ cũng tốt, chắc sẽ có không ít người thích. Dương Khai vừa nói vừa lấy từ nhẫn không gian của mình ra một hộp ngọc, đem mở hộp ngọc ra, cẩn thận bỏ Ngộ Đạo Hoa vào trong đó.

Động tác của hắn ung dung thong thả, cả quá trình đó đều bị Tử Long cùng Hứa Nguy nhìn rõ.

Tình cờ hai vị cường giả Hư Vương Cảnh đều cảm thấy trong lòng mình đang rỉ máu.

Tên khốn này rõ ràng là cố ý.

Hứa Nguy cùng Tử Long đều có suy nghĩ như vậy, càng thêm căm hận Dương Khai.

Chuyện này giống như người đang sôi bụng vì đói mấy ngày không ăn không uống bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bàn sơn hào hải vị có sắc có hương, nhưng những sơn hào hải vị này bọn họ chẳng nhưng không thể ăn được lại còn phải nhịn mà nhìn người ngồi bàn bên cạnh vừa ăn vừa đánh giá.

Dương Khai không thể nghi ngờ gì chính là người ngồi bàn đó ăn sơn hào hải vị, còn luôn mồm nói nó tốt như nào nó ngon ra làm sao…

- Cây thứ hai, hắc hắc… Dương Khai khi nói chuyện lại hái một bông Ngộ Đạo Hoa, bỏ vào trong hộp ngọc của mình.

Động tác không có gì khác so với lúc trước, chậm chạp làm người ta giận sôi.

Tử Long hít sâu một hơi nhắm hai mắt lại.

Hắn đã không muốn nhìn nữa, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.