- Hả... Người này nghỉ chân một hồi, bỗng nhiên dường như phát hiện ra điều gì đó, liền nhìn xuống cái khe ở gần đó, thả ra thần niệm dò xét. Một hồi lâu, lão mới cười ha hả nói:
- Không ngờ lại có những thứ này, tuy không biết các ngươi rốt cuộc là thứ gì, nhưng lão phu cần dùng tới, cũng được, thu các ngươi trước rồi nói sau.
Nói rồi, lão nhảy thẳng xuống đáy khe.
Khi lão vừa hạ xuống, từ trong kẽ nứt ở khắp nơi liền hiện ra vô số bóng đen nhỏ giương nanh múa vuốt phóng thẳng về phía lão.
Người này không sợ, ngược lại còn vui mừng hét lên
- Ha ha, tới tốt lắm, tới tốt lắm.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên lão liền lấy ra một lá cờ lớn đen như mực, từ trong lá cờ truyền ra tiếng ma gào quỷ khóc, âm thanh hết sức chói tai, lấn át hẳn những âm thanh dưới lòng đất. Mà trên lá cờ đen kia có rất nhiều khuôn mặt người méo mó đang phát ra tiếng gào khóc.
Lão liền kết ấn quyết, truyền thánh nguyên vào trong lá cờ đen, khẽ quát lên:
- Đi!
Ngay sau đó, lá cờ đen kia liền biến thành một tấm màn đen rợp trời trùm xuống tất cả bóng đen nhỏ đang lao tới. Những bóng đen nhỏ này giống như gặp phải khắc tinh vậy, bị lá cờ đen nhanh chóng hút vào.
Mà theo quá trình cắn nuốt, khí tức lá cờ đen này phát ra ngày càng mạnh, màu sắc cũng càng ngày càng hắc ám.
Dường như nó có thể cắn nuốt hết mọi thứ, thậm chí cả ánh sáng vậy.
Bị lá cờ đen cắn nuốt man rợ, những bóng đen kia rõ ràng hết sức kinh hoảng. Rất nhanh, bọn chúng liền bắt đầu dung hợp thành một bóng đen to lớn, giống như bóng đen lúc trước đám người Dương khai gặp phải vậy, ý đồ muốn hợp lại để đối kháng lá cờ đen.
Thấy vậy, cường giả Hư Vương Cảnh được hắc khí bao phủ toàn thân kia chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại còn lộ ra vẻ phấn chấn, lẩm bẩm nói
- Không ngờ còn có bản lĩnh này, tốt tốt tốt, e rằng Vạn Hồn Phiên của bổn tọa sẽ được bồi bổ rất nhiều đây, ha ha ha ha!
Hắn cười lớn, rồi chỉ một ngón tay xuống phía dưới. Tấm màn đen đang phủ đi xuống bỗng nhiên vặn vẹo rồi lập tức biến thành một gương mặt người khổng lồ, mặt người kia nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ, trên mặt lồi ra vô số con mắt, mỗi con mắt đều phát ra ánh sáng huyền ảo ẩn chứa uy lực không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài ra, này trên khuôn mặt đó còn có một cái miệng đỏ như máu, từ trong miệng truyền ra tiếng gào thét hung ác mà hết sức kỳ quái.
Cái miệng há rộng ra còn to hơn cả mặt, rồi táp xuống bóng đen hình người được dung hợp hình thành.
Bóng đen to lớn được dung hợp từ vô số bóng đen nhỏ tất nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, hai cánh tay như hai chiếc vòi bạch tuộc liền phóng ra, định ngăn cản công kích của Vạn Hồn Phiên.
Trong phút chốc, đáy khe liền trở nên hỗn loạn, khói bụi mịt mù.
Nhưng tất cả cũng chỉ là phí công vô ích.
Vạn Hồn Phiên căn bản không sợ công kích của bóng đen to lớn, ngoạm toàn bộ thân hình bóng đen vào trong miệng, ngay sau đó ngóc đầu lên nuốt chửng xuống, tựa như chim chóc ngóc cổ nuốt mồi vậy.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên trong khuôn mặt kia truyền ra.
Vạn Hồn Phiên biến thành mặt người kinh khủng, giờ phút này lại lộ ra vẻ hết sức thỏa mãn, vô số con mắt phía trên đó đều lóe lên hưng phấn.
- Ợ... Nó còn vô cùng nhân cánh hóa, ợ lên một cái.
Bóng đen to lớn trong nháy mắt liền bị nuốt hết, những bóng đen còn lại vội vàng trốn vào kẽ nứt ở xung quanh, không dám ló mặt ra nữa. Dường như bọn chúng đã nhận ra, Vạn Hồn Phiên này chính là khắc tinh của chúng, căn bản không thể cản nổi!
Thấy vậy, tên cường giả Hư Vương Cảnh kia mới cảm thấy hơi thỏa mãn, liền đưa tay phát ra một chiêu, Vạn Hồn Phiên lần nữa trở lại nguyên hình, bay trở về trên tay hắn.
Nhìn từ bên ngoài, Vạn Hồn Phiên cũng không có thay đổi gì lớn so với lúc trước, nhưng mức độ tà ác mà nó phát ra thì rõ ràng là càng sâu hơn.
- Hắc hắc hắc hắc... Từ trong cổ họng của cường giả Hư Vương Cảnh này phát ra tiếng cười dọa người, thưởng thức bí bảo của bản thân, không ngừng gật đầu nói
- Không tệ không tệ, vừa mới tiến vào đã có được thu hoạch như vậy, không hổ là Thất Lạc Chi Địa, khiến cho bổn tọa rất là mong đợi mà!
Hắn giống như một tên điên, nói luyên thuyên một hồi, sau đó cười lớn rồi thu hồi Vạn Hồn Phiên lại, toàn thân được hắc khí bao trùm thoát khỏi đáy khe, nhắm chính xác về hướng đám người Dương Khai rời khỏi đuổi theo.
Ở một nơi khá trong Thất Lạc Chi Địa, Kiếm Minh trưởng lão Thôi Hoằng đang liều mạng điều động bí bảo của bản thân chiến đấu với một con yêu thú dài mười mấy trượng, giống như Dực Xà vậy.
Vận may của lão không được tốt lắm, vừa mới tiến vào Thất Lạc Chi Địa không bao lâu đã xông vào ngay địa bàn của một con yêu thú, sau khi bị phát hiện dĩ nhiên là giao đấu kịch liệt với nhau.
Trong Thất Lạc Chi Địa, thứ nguy hiểm nhất chính là khe nứt không gian vô hình kia. Những khe nứt không gian này nằm rải rác không theo một quy luật nào, mắt thường không thể nhìn thấy được, thần niệm không thể cảm ứng ra, cho dù Hư Vương Cảnh đụng phải, không chết cũng phải bị lột da.
Mà nguy hiểm thứ hai, chính là yêu thú sinh sống ở nơi này.
Yêu thú trong này đều được kế thừa dòng máu thượng cổ, bị pháp tắc thiên địa ở nơi này ảnh hưởng, mỗi một con đều vô cùng mạnh mẽ, so với những yêu thú cùng cấp bậc trong Tinh Vực phải mạnh hơn gấp ba lần.
Mà con Thôi Hoằng đụng phải này, không ngờ chính là một yêu thú bậc mười thứ thiệt. Từ vẻ ngoài của nó cho thấy, dòng máu nó kế thừa hiển nhiên chính là Long huyết thống Phi Vũ Dực rồi. Chỉ có điều năm tháng trôi qua, pháp tắc thiên địa biến đổi, đã khiến cho nó không còn được oai hùng như tổ tiên năm xưa, nếu không, Thôi Hoằng vừa đối mặt với nó sẽ phải biến thành tử thi ngay lập tức.
Nhưng cho dù là vậy, nó cũng là yêu thú bậc mười, nhìn trên toàn bộ Tinh vực, yêu thú bậc mười cũng là đẳng cấp ngang hàng với cường giả Hư Vương Cảnh, vô cùng thưa thớt.
Cũng may dường như con yêu thú này mới tấn cấp không bao lâu, còn Thôi Hoằng lại là trưởng lão Kiếm Minh, tất cả bảo giáp và bí bảo trên người đều không thấp. Do vậy, khi đại chiến với Dực Xà, lão cũng không rơi xuống hạ phong, mà ngược lại, dựa vào đủ loại bí thuật lão dần dần chiếm thế thượng phong.
Dực Xà này dài hơn mười mấy trượng, trên lưng có một đôi cánh tựa như cánh dơi vậy, cái lưỡi thật dài thò ra thụt vào, thân hình cực kỳ linh hoạt. Nó di chuyển xung quanh Thôi Hoằng hết sức nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại phóng chiếc lưỡi tựa như cây roi thép ra, quất vào người Thôi Hoằng, khiến cả người lão bị chấn động mạnh, không ngừng lảo đảo.
Ác chiến khoảng chừng hai ba canh giờ, Thôi Hoằng mới liều mạng chịu một đòn trọng thương, giết chết con Dực Xà này.
Lão đứng tại chỗ thở hổn hển, cả người đều nhuộm đỏ máu tươi, miệng lẩm bẩm mắng chửi. Sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, lão mới có sức thu thi thể Dực Xà vào nhẫn không gian.
Giờ phút này, lão cũng không còn sức lực nào đển xử lý cẩn thận thi thể này, chỉ có thể chờ sau khi rời khỏi Thất Lạc Chi Địa sẽ từ từ xử lý. Thi thể của yêu thú bậc mười có giá trị vô cùng lớn, nhất là nội đan của yêu thú bậc mười, đối với bất kỳ một một vị Hư Vương Cảnh nào cũng có sức hấp dẫn to lớn.
Võ giả đạt đến đẳng cấp Hư Vương Cảnh, muốn tiếp tục tấn cấp sẽ vô cùng gian nan, bởi vì đây đã là cực hạn của võ giả trong Tinh Vực, bọn họ muốn nhích thêm một bước thì ngoại trừ bỏ ra thời gian dài ngồi tu luyện, cũng chỉ có thể thu thập những thần dược vô cùng thưa thớt có khả năng phối hợp với tu vi của bọn họ mà thôi.
Một cường giả Hư Vương Cảnh, có khi mất cả trăm năm, ngàn năm cũng không thể đột phá gông cùm của bản thân, đây là một chuyện rất bình thường.
Chính vì như vậy, cho nên trong khắp Tinh Vực, cường giả Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong mới hiếm như lông phượng sừng lân, hơn nữa mỗi một người đều là những lão quái vật có trình độ tuyệt thế, bởi vì trên đời này đã không còn thứ gì có thể khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú nữa...
Nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, Thôi Hoằng lập tức rời khỏi nơi phiền phức này. Lão sợ mùi máu tươi ở đây sẽ hấp dẫn những yêu thú khác đến. Với tình trạng hiện giờ của lão, thật sự không thể nào chiến đấu được một trận như vừa rồi nữa.
Ở một nơi khác, minh chủ Kiếm Minh, Tử Long đang mang theo Tử Đông Lai chạy như bay trong Thất Lạc Chi. Dường như lão đã xác định mục tiêu từ trước, cho nên dọc đường không dừng lại chút nào.
Hơn nữa vận may của lão cũng tương đối tốt, từ lúc đi vào đến giờ vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì, khiến cho bọn lão khá yên tâm khi di chuyển.
- Phụ thân, trong Thất Lạc Chi Địa này thật sự có Bất Lão Thụ sao?
Tử Đông Lai đi theo phía sau Tử Long chợt lên tiếng hỏi.
Nghe ba chữ Bất Lão Thụ, ánh mắt Tử Long vốn vô cùng bình tĩnh liền sáng rực lên, mái tóc màu tím không gió cũng tự động tung bay, vừa chạy vừa khẽ vuốt cằm nói
- Điều này tuy phụ thân không dám khẳng định, nhưng cũng nắm chắc tám phần, dù sao đây cũng là tin tức do Thái thúc công của con để lại. Bất Lão Thụ quả thật ở trong này, 2000 năm trước, Thái thúc công của ngươi tới nơi này đã từng thấy được một loại cây vô cùng giống với Bất Lão Thụ trong truyền thuyết, nhưng không thể thành công lấy được, ngược lại còn bị con yêu thú bảo vệ Bất Lão Thụ đánh cho bị thương nặng, bất đắc dĩ đành phải rút lui, cuối cùng buồn bực mà qua đời.
Tử Đông Lai hơi biến sắc, khẽ thốt lên
- Con nhớ tu vi của Thái thúc công chính là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, vậy mà Người lại bị yêu thú bảo vệ kia đánh cho bị thương nặng là sao? Vậy rốt cuộc đó là yêu thú gì chứ?
- Chim thần... Khổng Tước thượng cổ! Tử Long hít sâu một hơi nói.
- Chim thần! Tử Đông Lai cũng không khỏi hoảng sợ biến sắc.
Bất kỳ yêu thú nào có liên hệ với hai chữ "thượng cổ" đều không phải thứ dễ trêu chọc, bởi vì bọn chúng đều có thủ đoạn kinh thiên, hơn nữa bản năng lại tàn bạo. Chỉ cần một con yêu thú như vậy xông vào Tinh Vực, sợ rằng sẽ hủy diệt vô số hành tinh tu luyện, đến lúc đó ắt sẽ trở thành tai nạn trên toàn Tinh Vực.
Lúc này Tử Long lại trầm giọng nói
- Trong Tinh Vực, danh tiếng của ba đại thần thủy đã được lưu truyền rộng rãi, một là Sinh Mệnh Quỳnh Tương, hai là Tẩy Hồn Thần Thủy, ba là Bất Tử Nguyên Dịch! Trong ba loại thần thủy này, Tẩy Hồn Thần Thủy mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một lần, số lượng cũng không nhiều lắm. Nhưng còn Sinh Mệnh Quỳnh Tương và Bất Tử Nguyên Dịch đều đã sớm tuyệt tích, ít nhất phụ thân sống đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua có người đoạt được hai thứ này. Ba đại thần thủy có tác dụng đặc biệt, là nhóm chí bảo mà võ giả tha thiết mơ ước: Tẩy Hồn Thần Thủy có thể gột rửa thần hồn, khiến cho thần hồn càng thêm cô đọng mạnh mẽ, chính là chí bảo tuyệt đỉnh để rèn luyện lực lượng thần thức; Sinh Mệnh Quỳnh Tương có thể tăng cường thể chất và khí huyết lực của võ giả, chỉ cần một giọt là có thể thoát thai hoán cốt, tẩy kinh phạt tủy, khiến cho lực lượng thân thể trở nên vô cùng mạnh mẽ; nhưng... hai thứ trên so với Bất Tử Nguyên Dịch vẫn còn kém hơn rất nhiều.
- Phụ thân, Bất Tử Nguyên Dịch kia có quan hệ gì cùng Bất Lão Thụ?
Tử Đông Lai tò mò hỏi.
- Ha ha, tất nhiên là có quan hệ. Tử Long là bá chủ một phương, khí thế uy nghiêm tự động phát ra, nhưng trước mặt con trai mình lại rất ôn hòa. Dù sao, Tử Đông Lai cũng chưa từng phụ sự kỳ vọng của lão, là người nối nghiệp mà lão ký thác vào.
- Kính xin phụ thân chỉ dạy! Tử Đông Lai tỏ ra rất kiêm tốn, nghiêm nghị nói. - Hả... Người này nghỉ chân một hồi, bỗng nhiên dường như phát hiện ra điều gì đó, liền nhìn xuống cái khe ở gần đó, thả ra thần niệm dò xét. Một hồi lâu, lão mới cười ha hả nói:
- Không ngờ lại có những thứ này, tuy không biết các ngươi rốt cuộc là thứ gì, nhưng lão phu cần dùng tới, cũng được, thu các ngươi trước rồi nói sau.
Nói rồi, lão nhảy thẳng xuống đáy khe.
Khi lão vừa hạ xuống, từ trong kẽ nứt ở khắp nơi liền hiện ra vô số bóng đen nhỏ giương nanh múa vuốt phóng thẳng về phía lão.
Người này không sợ, ngược lại còn vui mừng hét lên
- Ha ha, tới tốt lắm, tới tốt lắm.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên lão liền lấy ra một lá cờ lớn đen như mực, từ trong lá cờ truyền ra tiếng ma gào quỷ khóc, âm thanh hết sức chói tai, lấn át hẳn những âm thanh dưới lòng đất. Mà trên lá cờ đen kia có rất nhiều khuôn mặt người méo mó đang phát ra tiếng gào khóc.
Lão liền kết ấn quyết, truyền thánh nguyên vào trong lá cờ đen, khẽ quát lên:
- Đi!
Ngay sau đó, lá cờ đen kia liền biến thành một tấm màn đen rợp trời trùm xuống tất cả bóng đen nhỏ đang lao tới. Những bóng đen nhỏ này giống như gặp phải khắc tinh vậy, bị lá cờ đen nhanh chóng hút vào.
Mà theo quá trình cắn nuốt, khí tức lá cờ đen này phát ra ngày càng mạnh, màu sắc cũng càng ngày càng hắc ám.
Dường như nó có thể cắn nuốt hết mọi thứ, thậm chí cả ánh sáng vậy.
Bị lá cờ đen cắn nuốt man rợ, những bóng đen kia rõ ràng hết sức kinh hoảng. Rất nhanh, bọn chúng liền bắt đầu dung hợp thành một bóng đen to lớn, giống như bóng đen lúc trước đám người Dương khai gặp phải vậy, ý đồ muốn hợp lại để đối kháng lá cờ đen.
Thấy vậy, cường giả Hư Vương Cảnh được hắc khí bao phủ toàn thân kia chẳng những không sợ hãi, mà ngược lại còn lộ ra vẻ phấn chấn, lẩm bẩm nói
- Không ngờ còn có bản lĩnh này, tốt tốt tốt, e rằng Vạn Hồn Phiên của bổn tọa sẽ được bồi bổ rất nhiều đây, ha ha ha ha!
Hắn cười lớn, rồi chỉ một ngón tay xuống phía dưới. Tấm màn đen đang phủ đi xuống bỗng nhiên vặn vẹo rồi lập tức biến thành một gương mặt người khổng lồ, mặt người kia nhìn vô cùng dữ tợn đáng sợ, trên mặt lồi ra vô số con mắt, mỗi con mắt đều phát ra ánh sáng huyền ảo ẩn chứa uy lực không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài ra, này trên khuôn mặt đó còn có một cái miệng đỏ như máu, từ trong miệng truyền ra tiếng gào thét hung ác mà hết sức kỳ quái.
Cái miệng há rộng ra còn to hơn cả mặt, rồi táp xuống bóng đen hình người được dung hợp hình thành.
Bóng đen to lớn được dung hợp từ vô số bóng đen nhỏ tất nhiên sẽ không khoanh tay chịu chết, hai cánh tay như hai chiếc vòi bạch tuộc liền phóng ra, định ngăn cản công kích của Vạn Hồn Phiên.
Trong phút chốc, đáy khe liền trở nên hỗn loạn, khói bụi mịt mù.
Nhưng tất cả cũng chỉ là phí công vô ích.
Vạn Hồn Phiên căn bản không sợ công kích của bóng đen to lớn, ngoạm toàn bộ thân hình bóng đen vào trong miệng, ngay sau đó ngóc đầu lên nuốt chửng xuống, tựa như chim chóc ngóc cổ nuốt mồi vậy.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên trong khuôn mặt kia truyền ra.
Vạn Hồn Phiên biến thành mặt người kinh khủng, giờ phút này lại lộ ra vẻ hết sức thỏa mãn, vô số con mắt phía trên đó đều lóe lên hưng phấn.
- Ợ... Nó còn vô cùng nhân cánh hóa, ợ lên một cái.
Bóng đen to lớn trong nháy mắt liền bị nuốt hết, những bóng đen còn lại vội vàng trốn vào kẽ nứt ở xung quanh, không dám ló mặt ra nữa. Dường như bọn chúng đã nhận ra, Vạn Hồn Phiên này chính là khắc tinh của chúng, căn bản không thể cản nổi!
Thấy vậy, tên cường giả Hư Vương Cảnh kia mới cảm thấy hơi thỏa mãn, liền đưa tay phát ra một chiêu, Vạn Hồn Phiên lần nữa trở lại nguyên hình, bay trở về trên tay hắn.
Nhìn từ bên ngoài, Vạn Hồn Phiên cũng không có thay đổi gì lớn so với lúc trước, nhưng mức độ tà ác mà nó phát ra thì rõ ràng là càng sâu hơn.
- Hắc hắc hắc hắc... Từ trong cổ họng của cường giả Hư Vương Cảnh này phát ra tiếng cười dọa người, thưởng thức bí bảo của bản thân, không ngừng gật đầu nói
- Không tệ không tệ, vừa mới tiến vào đã có được thu hoạch như vậy, không hổ là Thất Lạc Chi Địa, khiến cho bổn tọa rất là mong đợi mà!
Hắn giống như một tên điên, nói luyên thuyên một hồi, sau đó cười lớn rồi thu hồi Vạn Hồn Phiên lại, toàn thân được hắc khí bao trùm thoát khỏi đáy khe, nhắm chính xác về hướng đám người Dương Khai rời khỏi đuổi theo.
Ở một nơi khá trong Thất Lạc Chi Địa, Kiếm Minh trưởng lão Thôi Hoằng đang liều mạng điều động bí bảo của bản thân chiến đấu với một con yêu thú dài mười mấy trượng, giống như Dực Xà vậy.
Vận may của lão không được tốt lắm, vừa mới tiến vào Thất Lạc Chi Địa không bao lâu đã xông vào ngay địa bàn của một con yêu thú, sau khi bị phát hiện dĩ nhiên là giao đấu kịch liệt với nhau.
Trong Thất Lạc Chi Địa, thứ nguy hiểm nhất chính là khe nứt không gian vô hình kia. Những khe nứt không gian này nằm rải rác không theo một quy luật nào, mắt thường không thể nhìn thấy được, thần niệm không thể cảm ứng ra, cho dù Hư Vương Cảnh đụng phải, không chết cũng phải bị lột da.
Mà nguy hiểm thứ hai, chính là yêu thú sinh sống ở nơi này.
Yêu thú trong này đều được kế thừa dòng máu thượng cổ, bị pháp tắc thiên địa ở nơi này ảnh hưởng, mỗi một con đều vô cùng mạnh mẽ, so với những yêu thú cùng cấp bậc trong Tinh Vực phải mạnh hơn gấp ba lần.
Mà con Thôi Hoằng đụng phải này, không ngờ chính là một yêu thú bậc mười thứ thiệt. Từ vẻ ngoài của nó cho thấy, dòng máu nó kế thừa hiển nhiên chính là Long huyết thống Phi Vũ Dực rồi. Chỉ có điều năm tháng trôi qua, pháp tắc thiên địa biến đổi, đã khiến cho nó không còn được oai hùng như tổ tiên năm xưa, nếu không, Thôi Hoằng vừa đối mặt với nó sẽ phải biến thành tử thi ngay lập tức.
Nhưng cho dù là vậy, nó cũng là yêu thú bậc mười, nhìn trên toàn bộ Tinh vực, yêu thú bậc mười cũng là đẳng cấp ngang hàng với cường giả Hư Vương Cảnh, vô cùng thưa thớt.
Cũng may dường như con yêu thú này mới tấn cấp không bao lâu, còn Thôi Hoằng lại là trưởng lão Kiếm Minh, tất cả bảo giáp và bí bảo trên người đều không thấp. Do vậy, khi đại chiến với Dực Xà, lão cũng không rơi xuống hạ phong, mà ngược lại, dựa vào đủ loại bí thuật lão dần dần chiếm thế thượng phong.
Dực Xà này dài hơn mười mấy trượng, trên lưng có một đôi cánh tựa như cánh dơi vậy, cái lưỡi thật dài thò ra thụt vào, thân hình cực kỳ linh hoạt. Nó di chuyển xung quanh Thôi Hoằng hết sức nhẹ nhàng, thỉnh thoảng lại phóng chiếc lưỡi tựa như cây roi thép ra, quất vào người Thôi Hoằng, khiến cả người lão bị chấn động mạnh, không ngừng lảo đảo.
Ác chiến khoảng chừng hai ba canh giờ, Thôi Hoằng mới liều mạng chịu một đòn trọng thương, giết chết con Dực Xà này.
Lão đứng tại chỗ thở hổn hển, cả người đều nhuộm đỏ máu tươi, miệng lẩm bẩm mắng chửi. Sau khi nghỉ ngơi hồi lâu, lão mới có sức thu thi thể Dực Xà vào nhẫn không gian.
Giờ phút này, lão cũng không còn sức lực nào đển xử lý cẩn thận thi thể này, chỉ có thể chờ sau khi rời khỏi Thất Lạc Chi Địa sẽ từ từ xử lý. Thi thể của yêu thú bậc mười có giá trị vô cùng lớn, nhất là nội đan của yêu thú bậc mười, đối với bất kỳ một một vị Hư Vương Cảnh nào cũng có sức hấp dẫn to lớn.
Võ giả đạt đến đẳng cấp Hư Vương Cảnh, muốn tiếp tục tấn cấp sẽ vô cùng gian nan, bởi vì đây đã là cực hạn của võ giả trong Tinh Vực, bọn họ muốn nhích thêm một bước thì ngoại trừ bỏ ra thời gian dài ngồi tu luyện, cũng chỉ có thể thu thập những thần dược vô cùng thưa thớt có khả năng phối hợp với tu vi của bọn họ mà thôi.
Một cường giả Hư Vương Cảnh, có khi mất cả trăm năm, ngàn năm cũng không thể đột phá gông cùm của bản thân, đây là một chuyện rất bình thường.
Chính vì như vậy, cho nên trong khắp Tinh Vực, cường giả Hư Vương tam tầng cảnh đỉnh phong mới hiếm như lông phượng sừng lân, hơn nữa mỗi một người đều là những lão quái vật có trình độ tuyệt thế, bởi vì trên đời này đã không còn thứ gì có thể khiến cho bọn họ cảm thấy hứng thú nữa...
Nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, Thôi Hoằng lập tức rời khỏi nơi phiền phức này. Lão sợ mùi máu tươi ở đây sẽ hấp dẫn những yêu thú khác đến. Với tình trạng hiện giờ của lão, thật sự không thể nào chiến đấu được một trận như vừa rồi nữa.
Ở một nơi khác, minh chủ Kiếm Minh, Tử Long đang mang theo Tử Đông Lai chạy như bay trong Thất Lạc Chi. Dường như lão đã xác định mục tiêu từ trước, cho nên dọc đường không dừng lại chút nào.
Hơn nữa vận may của lão cũng tương đối tốt, từ lúc đi vào đến giờ vẫn chưa gặp phải nguy hiểm gì, khiến cho bọn lão khá yên tâm khi di chuyển.
- Phụ thân, trong Thất Lạc Chi Địa này thật sự có Bất Lão Thụ sao?
Tử Đông Lai đi theo phía sau Tử Long chợt lên tiếng hỏi.
Nghe ba chữ Bất Lão Thụ, ánh mắt Tử Long vốn vô cùng bình tĩnh liền sáng rực lên, mái tóc màu tím không gió cũng tự động tung bay, vừa chạy vừa khẽ vuốt cằm nói
- Điều này tuy phụ thân không dám khẳng định, nhưng cũng nắm chắc tám phần, dù sao đây cũng là tin tức do Thái thúc công của con để lại. Bất Lão Thụ quả thật ở trong này, 2000 năm trước, Thái thúc công của ngươi tới nơi này đã từng thấy được một loại cây vô cùng giống với Bất Lão Thụ trong truyền thuyết, nhưng không thể thành công lấy được, ngược lại còn bị con yêu thú bảo vệ Bất Lão Thụ đánh cho bị thương nặng, bất đắc dĩ đành phải rút lui, cuối cùng buồn bực mà qua đời.
Tử Đông Lai hơi biến sắc, khẽ thốt lên
- Con nhớ tu vi của Thái thúc công chính là Hư Vương lưỡng tầng cảnh, vậy mà Người lại bị yêu thú bảo vệ kia đánh cho bị thương nặng là sao? Vậy rốt cuộc đó là yêu thú gì chứ?
- Chim thần... Khổng Tước thượng cổ! Tử Long hít sâu một hơi nói.
- Chim thần! Tử Đông Lai cũng không khỏi hoảng sợ biến sắc.
Bất kỳ yêu thú nào có liên hệ với hai chữ "thượng cổ" đều không phải thứ dễ trêu chọc, bởi vì bọn chúng đều có thủ đoạn kinh thiên, hơn nữa bản năng lại tàn bạo. Chỉ cần một con yêu thú như vậy xông vào Tinh Vực, sợ rằng sẽ hủy diệt vô số hành tinh tu luyện, đến lúc đó ắt sẽ trở thành tai nạn trên toàn Tinh Vực.
Lúc này Tử Long lại trầm giọng nói
- Trong Tinh Vực, danh tiếng của ba đại thần thủy đã được lưu truyền rộng rãi, một là Sinh Mệnh Quỳnh Tương, hai là Tẩy Hồn Thần Thủy, ba là Bất Tử Nguyên Dịch! Trong ba loại thần thủy này, Tẩy Hồn Thần Thủy mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một lần, số lượng cũng không nhiều lắm. Nhưng còn Sinh Mệnh Quỳnh Tương và Bất Tử Nguyên Dịch đều đã sớm tuyệt tích, ít nhất phụ thân sống đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua có người đoạt được hai thứ này. Ba đại thần thủy có tác dụng đặc biệt, là nhóm chí bảo mà võ giả tha thiết mơ ước: Tẩy Hồn Thần Thủy có thể gột rửa thần hồn, khiến cho thần hồn càng thêm cô đọng mạnh mẽ, chính là chí bảo tuyệt đỉnh để rèn luyện lực lượng thần thức; Sinh Mệnh Quỳnh Tương có thể tăng cường thể chất và khí huyết lực của võ giả, chỉ cần một giọt là có thể thoát thai hoán cốt, tẩy kinh phạt tủy, khiến cho lực lượng thân thể trở nên vô cùng mạnh mẽ; nhưng... hai thứ trên so với Bất Tử Nguyên Dịch vẫn còn kém hơn rất nhiều.
- Phụ thân, Bất Tử Nguyên Dịch kia có quan hệ gì cùng Bất Lão Thụ?
Tử Đông Lai tò mò hỏi.
- Ha ha, tất nhiên là có quan hệ. Tử Long là bá chủ một phương, khí thế uy nghiêm tự động phát ra, nhưng trước mặt con trai mình lại rất ôn hòa. Dù sao, Tử Đông Lai cũng chưa từng phụ sự kỳ vọng của lão, là người nối nghiệp mà lão ký thác vào.
- Kính xin phụ thân chỉ dạy! Tử Đông Lai tỏ ra rất kiêm tốn, nghiêm nghị nói.