Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1674: Táng tận lương tâm




Thạch Khổi được Dương Khai thả ra, để nó tự mình hoạt động.

Một năm qua, Dương Khai thỉnh thoảng cũng hạ xuống một vài Tử Tinh, mỗi lúc như thế này, hắn liền thả Thạch Khổi ra, khiến nó thăm dò một phen xem có thể có chút thu hoạch gì khác không.

Thạch Khổi cũng không khiến hắn thất vọng, có thiên phú dị bẩm của nó, thường thường có thể tìm thấy một vài khoáng vật quý hiếm, nhưng số lượng cũng không phải là nhiều lắm, Dương Khai cũng không phải là quá quan tâm, chỉ là hạ lệnh bảo nó tự mình luyện hóa hấp thu.

Thông qua hấp thu những tinh hoa khoáng vật này, thân mình Thạch Khổi có thể trở nên cường tráng, càng ngày càng trở lên lớn mạnh.

Thân thể nhỏ bé của Thạch Khổi rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Dương Khai, hắn lúc này mới lấy ra các thứ khác nhau từ trong nhẫn không gian của mình, bắt đầu bố trí pháp trận không gian.

Hang núi mà hắn lựa chọn này có diện tích không nhỏ, từ trong hư không nhìn xuống, giống như là một lỗ thủng trên Tử Tinh này.

Dương Khai xác định vị trí ở một nơi gần vách đá, các khoáng vật trên tay hắn bắt đầu hòa tan, biến thành các loại hình dáng, theo thời gian trôi qua, từng bộ phận lớn nhỏ biến chuyển và xuất hiện, chất đống bên cạnh Dương Khai.

Những thứ này đều là cơ sở bố trí pháp trận không gian, chỉ cần luyện chế hoàn toàn, rồi tổ hợp ghép lại hoàn chỉnh với nhau, sau đó rót vào lực lượng không gian, khắc dấu trận đồ pháp trận không gian, liền có thể thành công tạo thành.

Dương Khai đã không chỉ làm chuyện này một lần, trước khi rời khỏi U Ám Tinh, đã tự tay bố trí ra một pháp trận không gian vượt tinh tú ở cự ly siêu xa, cho nên tất cả đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó.

Tất cả những gì cần, chỉ là thời gian mà thôi.

Không có người bên cạnh hỗ trợ, một mình xử lý những thứ này, tiêu tốn thời gian quả thật hơi lâu một chút.

Trước sau mất chừng mười lăm ngày, Dương Khai mới bố trí xong pháp trận không gian hoàn chỉnh. Bố trí pháp trận không gian theo sát vách đá, nếu không tìm kiếm cẩn thận, thì căn bản không thể phát hiện được, tính ẩn núp rất cao.

Nhưng chỉ là như vậy, vẫn không thể đảm bảo an toàn cho pháp trận không gian.

Theo một đạo thánh nguyên của Dương Khai được đánh vào trong pháp trận không gian trước mặt, tòa pháp trận không gian này lại bắt đầu biến ảo sắc thái rất nhanh, liền giống hệt đất đai xung quanh.

Nhìn qua, không gian pháp trận này giống như một phần của mặt đất, chỉ có lại gần nhìn kỹ, mới phát hiện một chút manh mối.

Trước khi đi, Dương Khai đến Lưu Ly Môn lấy nhiều Thiên Huyễn Lưu Ly như vậy, mục đích không gì khác, hắn muốn Thiên Huyễn Lưu Ly kia, chủ yếu là vì thêm vào trong pháp trận không gian, tăng cường tính ẩn núp của pháp trận.

Nơi này mặc dù là một Tử Tinh, nhưng ai có thể bảo đảm sẽ không có võ giả đến nơi này? Vạn nhất pháp trận quá rõ ràng bị người ta phát hiện, tất nhiên là chuyện phiền phức.

Nhưng có Thiên Huyễn Lưu Ly luyện vào trong thì lại không giống như vậy rồi, Thiên Huyễn Lưu Ly vốn là có thể biến ảo ngàn vạn lần, Dương Khai luyện vào trong pháp trận, tăng cường tính ẩn núp của pháp trận là chuyện vô cùng đơn giản.

Hơn nữa, có Thiên Huyễn Lưu Ly sáp nhập vào, trình độ của pháp trận chắc chắn cũng tăng cường cực lớn, như vậy, dù thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài thiên thạch vụn còn sót lại của tinh tú hoặc gió lốc gì đó đánh vào, cũng không phá hư pháp trận.

Dò xét một phen, xác định bố trí này của mình không có vấn đề gì, Dương Khai rất hài lòng.

Hắn lúc này mới bắt đầu khắc dấu trận đồ trong pháp trận. Trận đồ hoàn thành, Dương Khai lại lần nữa rót lực lượng không gian vào trong.

Pháp trận trong khoảnh khắc vù vù một tiếng.

Chân mày Dương Khai chau lại, mặt lộ vẻ mừng rỡ. Có động tĩnh này, đã nói lên pháp trận mà mình bố trí này đã có liên lạc cùng với pháp trận của Lăng Tiêu Tông kia, chỉ là rốt cuộc có thể truyền tống hay không, còn cần đợi thí nghiệm khảo chứng.

Chuyện như vậy đương nhiên chỉ có thể là hắn đích thân ra trận, hắn tinh thông lực lượng không gian, cho nên dù truyền tống có sai sót hắn cũng sẽ không e ngại, cùng lắm thì dựa vào lực lượng không gian xé rách hư không, từ khe nứt không gian xông ra là được.

Trong lòng cất tiếng gọi Thạch Khổi, Dương Khai liền đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.

Ước chừng qua một ngày, Thạch Khổi mới chậm chạp trở lại.

Nếu không có tâm linh liên lạc đặc thù giữa Dương Khai và nó, biết nó bình yên vô sự, thì sợ rằng sẽ nghĩ nó đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lạc ở chỗ này rồi.

Dương Khai trừng mắt liếc nhìn nó một cái, khi đang muốn lên tiếng khiển trách, ánh mắt chợt dừng lại trên bụng Thạch Khổi, không ngừng xem xét.

Bụng Thạch Khổi tròn vo. Vừa thấy đã biết trong một tháng qua tên này đã cắn nuốt vô số khoáng vật, hơn nữa là số lượng khoáng vật cực lớn, nếu không tuyệt đối không thể khiến cái bụng không đáy của nó trở nên như vậy.

Dương Khai rất ngạc nhiên.

Bởi vì những Tử Tinh hắn đã gặp trên đường hắn đi tới đây, sản vật vô cùng cằn cỗi, thậm trí có Tử Tinh không có chút sản vật nào, có thể nói là đất khô cằn sỏi đá.

Nhưng bây giờ Thạch Khổi lại từ Tử Tinh này thu hoạch được nhiều khoáng vật như vậy, có thể thấy được chỗ này mặc dù không có linh khí thiên địa, nhưng chắc chắn có khoáng vật.

Khoáng vật có thể khiến Thạch Khổi coi trọng, giá trị chắc chắn cũng sẽ không quá thấp.

- Hộc ra cho ta xem chút. Dương Khai nói với Thạch Khổi.

Thạch Khổi gãi gãi đầu, cũng không chần chừ, há miệng, từng khối lớn nhỏ không giống nhau, các loại khoáng vật tản phát ra sắc thái không giống nhau liền xuất hiện trước mặt nó, sau đó chất đống càng ngày càng cao, tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Sau khi ói hết, nó mới vỗ vỗ cái bụng đã hóp lại, gương mặt vẻ vô tội.

- Đây là Mắt Dương Khai sáng ngời, nhìn chằm chằm vào một khối tản phát ra ánh sáng màu bạc trong núi khoáng vật, tảng đá lớn ước chừng chậu rửa mặt, đi lên phía trước đưa tay sờ, thả ra thần niệm dò xét một phen, hô nhỏ: - Thiên Tác Ngân?

Dương Khai giờ này, sớm đã không còn là tiểu tử mao đầu năm đó, xông xáo và rèn luyện nhiều năm như vậy, tạo cho hắn nhãn lực cùng kiến thức uyên bác, phi phàm, các loại vật tư tu luyện trong Tinh Vực, hắn không dám nói biết toàn bộ, tối thiểu cũng biết bảy tám phần.

Khoáng thạch màu bạc lớn như chậu rửa mặt này, hiển nhiên chính là vật liệu Hư cấp thượng phẩm, Thiên Tác Ngân! Vật này nếu như thêm vào trong bí bảo luyện chế, có thể khiến bí bảo tăng lên độ mềm dẻo cực lớn, kể từ đó, khi chiến đấu, bí bảo rất khó bị hư hại.

Đơn giản mà nói, Thiên Tác Ngân là vật liệu phụ trợ thêm vào khi luyện chế bí bảo, bất kỳ bí bảo nào đều có thể thêm vào, là một loại hình vật liệu vạn năng. Võ giả vô cùng xem trọng bí bảo của mình, nếu như có xuất hiện vật liệu làm tăng tính năng của bí bảo, tất nhiên sẽ dẫn tới tranh đoạt.

Thiên tác Ngân chính là loại vật liệu như vậy, giá trị không thấp!

Thiên Tác Ngân lớn bằng quả trứng bồ câu có thể bán ra với giá ít nhất 100 ngàn thánh tinh thượng phẩm.

Thiên Tác Ngân lớn bằng chậu rửa mặt, giá trị ít nhất mấy triệu!

Dương Khai vẫn chưa khôi phục lại tinh thần từ trong kinh ngạc, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một khối khoáng thạch phát tán ra ánh sáng màu vàng.

- Huyền Cương Tinh!

- Ngũ Thải Sa!

- Hoàng Lệ Bích Thiết!

- Còn bao nhiêu thánh tinh?

Dương Khai kiểm tra từng thứ, sau một lát, hoàn toàn bị kinh ngạc trước thu hoạch trong vòng nửa tháng này của Thạch Khổi.

Trong lòng hắn thầm đánh giá giá trị đống đồ trước mắt, bất ngờ phát hiện, những thứ Thạch Khổi thu hoạch trong nửa tháng, gần như tương đương với tích chứa của một tông môn bậc trung ở U Ám Tinh.

Những khoáng vật trước mắt không thứ nào không phải là vật liệu luyện chế bí bảo tốt, thậm chí có loại đã đạt đến cấp Hư Vương, nhưng khiến Dương Khai không hiểu nổi, là lượng lớn thánh tinh Thạch Khổi đã cắn nuốt.

Tử Tinh này xuất hiện nhiều khoáng vật như vậy còn có thể lý giải, nhưng chỗ này căn bản không có tồn tại của linh khí thiên địa, làm sao lại sản sinh ra những thứ như thánh tinh thế này?

Thánh tinh, bình thường sẽ chỉ có tại nơi có linh khí, trong tinh tú có sinh linh tu luyện sản sinh ra, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên Tử Tinh.

Ánh mắt Dương Khai chớp động, sâu trong nội tâm hiện lên hai loại đoán biết không giống nhau, cũng không chần chừ, sau khi bảo Thạch Khổi lần nữa cắn nuốt những thứ trước mặt, lên tiếng nói; - Ngươi tìm thấy những thứ này từ đâu, đưa ta đi xem chút!

Thạch Khổi không nói một lời, dùng cả tay cả chân, đi trước dẫn đường.

Cách hang núi nơi Dương Khai bố trí pháp trận hơn 100 dặm, có một hang động như cái hố bẫy, sau khi Thạch Khổi đi tới đây, liền nhảy thẳng xuống.

Dương Khai theo sát.

Khi bố trí pháp trận không gian, hắn cũng dò xét qua tình cảnh trong chu vi ba mươi vạn dặm, nhưng không phát hiện nguy hiểm, nhưng đối với một hang động thế này, hắn lại không hề để ý.

Thạch Khổi hiển nhiên đã phát hiện thứ tốt từ bên trong!

Hang động dường như rất sâu, trên đường đi xuống, bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua vù vù, Dương Khai cũng không sợ, thần niệm thả ra, dò xét tình huống phía dưới, mặc dù tất cả đen như mực, cũng có thể nhìn rõ.

Đi thẳng xuống ước chừng ba ngàn trượng, mới đến đáy hang.

Sau khi đặt chân xuống, trước tiên Dương Khai khuếch trương thần niềm, dò xét bốn phía.

Lần dò xét này, hắn lập tức bị kinh ngạc một chút.

Dưới đất này, lại không phải một hang đất hoang sơ như trong tưởng tượng của hắn, mà là một diện tích vô cùng to lớn, đến thần niệm của hắn cũng không quét được đến điểm cuối của không gian khổng lồ!

Không khí hơi khô, nhưng không ảnh hưởng hít thở, nhưng dưới thần niệm của Dương Khai, hắn lại kinh ngạc phát hiện, bên trong không gian này, lại có một cảnh tượng hoang tàn của những tòa nhà sụp đổ, kéo dài bất tận, kéo dài đến vị trí cực xa.

Nơi này chính là một mảnh di tích phế tích!

Nhìn từ phong cách kiến trúc kia, thời gian tồn tại của di tích này đã rất xưa rồi, rất có thể là di tích mấy vạn năm trước để lại.

Mà di tích này, hiển nhiên còn là một tổng đà của một đại tông môn!

- Quả nhiên là như thế! Dương Khai sắc mặt dù kinh sợ, nhưng trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Tất cả những thứ này, không khác lắm so với phỏng đoán của hắn.

Sau khi phát hiện Thạch Khổi mang về lượng thánh tinh lớn, Dương Khai liền đoán được có hai khả năng.

Một là có khả năng Tử Tinh này đang ở vào thời kì thai nghén pháp tắc của mình, hơn nữa sắp hình thành trình độ, Tử Tinh đến trình độ này, từ bên ngoài nhìn không ra manh mối gì, nhưng bên trong lại có thể sinh ra thánh tinh.

Những thánh tinh này sẽ trong vô số năm sau này tản ra linh khí, làm phong phú thiên địa của Tử Tinh, khiến Tử Tinh trở nên dần dần thích hợp với sự sinh tồn của sinh linh.

Đây cũng là quá trình tiến hóa của tinh tu luyện, Tử Tinh như thế, được coi là tinh tú mới sinh.

Nhưng trong cảm nhận của Dương Khai, hắn cũng không nhận ra bất kỳ dấu vết pháp tắc thiên địa nào.

Như vậy, khả năng này rất khó xảy ra.

Một khả năng lớn khác rất lâu rất lâu trước, Tử Tinh này không phải là một Tử Tinh, mà là một tinh tu luyện chân chính, nhưng bởi vì một chút biến cố, dẫn đến pháp tắc sụp đổ, linh khí tiêu tan, biến thành bộ dạng thế này.

Thông Huyền đại lục nếu như không thay đổi, chưa tới mấy ngàn vạn năm nữa, cũng có khả năng sẽ trở thành một Tử Tinh. Thạch Khổi được Dương Khai thả ra, để nó tự mình hoạt động.

Một năm qua, Dương Khai thỉnh thoảng cũng hạ xuống một vài Tử Tinh, mỗi lúc như thế này, hắn liền thả Thạch Khổi ra, khiến nó thăm dò một phen xem có thể có chút thu hoạch gì khác không.

Thạch Khổi cũng không khiến hắn thất vọng, có thiên phú dị bẩm của nó, thường thường có thể tìm thấy một vài khoáng vật quý hiếm, nhưng số lượng cũng không phải là nhiều lắm, Dương Khai cũng không phải là quá quan tâm, chỉ là hạ lệnh bảo nó tự mình luyện hóa hấp thu.

Thông qua hấp thu những tinh hoa khoáng vật này, thân mình Thạch Khổi có thể trở nên cường tráng, càng ngày càng trở lên lớn mạnh.

Thân thể nhỏ bé của Thạch Khổi rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Dương Khai, hắn lúc này mới lấy ra các thứ khác nhau từ trong nhẫn không gian của mình, bắt đầu bố trí pháp trận không gian.

Hang núi mà hắn lựa chọn này có diện tích không nhỏ, từ trong hư không nhìn xuống, giống như là một lỗ thủng trên Tử Tinh này.

Dương Khai xác định vị trí ở một nơi gần vách đá, các khoáng vật trên tay hắn bắt đầu hòa tan, biến thành các loại hình dáng, theo thời gian trôi qua, từng bộ phận lớn nhỏ biến chuyển và xuất hiện, chất đống bên cạnh Dương Khai.

Những thứ này đều là cơ sở bố trí pháp trận không gian, chỉ cần luyện chế hoàn toàn, rồi tổ hợp ghép lại hoàn chỉnh với nhau, sau đó rót vào lực lượng không gian, khắc dấu trận đồ pháp trận không gian, liền có thể thành công tạo thành.

Dương Khai đã không chỉ làm chuyện này một lần, trước khi rời khỏi U Ám Tinh, đã tự tay bố trí ra một pháp trận không gian vượt tinh tú ở cự ly siêu xa, cho nên tất cả đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó.

Tất cả những gì cần, chỉ là thời gian mà thôi.

Không có người bên cạnh hỗ trợ, một mình xử lý những thứ này, tiêu tốn thời gian quả thật hơi lâu một chút.

Trước sau mất chừng mười lăm ngày, Dương Khai mới bố trí xong pháp trận không gian hoàn chỉnh. Bố trí pháp trận không gian theo sát vách đá, nếu không tìm kiếm cẩn thận, thì căn bản không thể phát hiện được, tính ẩn núp rất cao.

Nhưng chỉ là như vậy, vẫn không thể đảm bảo an toàn cho pháp trận không gian.

Theo một đạo thánh nguyên của Dương Khai được đánh vào trong pháp trận không gian trước mặt, tòa pháp trận không gian này lại bắt đầu biến ảo sắc thái rất nhanh, liền giống hệt đất đai xung quanh.

Nhìn qua, không gian pháp trận này giống như một phần của mặt đất, chỉ có lại gần nhìn kỹ, mới phát hiện một chút manh mối.

Trước khi đi, Dương Khai đến Lưu Ly Môn lấy nhiều Thiên Huyễn Lưu Ly như vậy, mục đích không gì khác, hắn muốn Thiên Huyễn Lưu Ly kia, chủ yếu là vì thêm vào trong pháp trận không gian, tăng cường tính ẩn núp của pháp trận.

Nơi này mặc dù là một Tử Tinh, nhưng ai có thể bảo đảm sẽ không có võ giả đến nơi này? Vạn nhất pháp trận quá rõ ràng bị người ta phát hiện, tất nhiên là chuyện phiền phức.

Nhưng có Thiên Huyễn Lưu Ly luyện vào trong thì lại không giống như vậy rồi, Thiên Huyễn Lưu Ly vốn là có thể biến ảo ngàn vạn lần, Dương Khai luyện vào trong pháp trận, tăng cường tính ẩn núp của pháp trận là chuyện vô cùng đơn giản.

Hơn nữa, có Thiên Huyễn Lưu Ly sáp nhập vào, trình độ của pháp trận chắc chắn cũng tăng cường cực lớn, như vậy, dù thỉnh thoảng cũng sẽ có một vài thiên thạch vụn còn sót lại của tinh tú hoặc gió lốc gì đó đánh vào, cũng không phá hư pháp trận.

Dò xét một phen, xác định bố trí này của mình không có vấn đề gì, Dương Khai rất hài lòng.

Hắn lúc này mới bắt đầu khắc dấu trận đồ trong pháp trận. Trận đồ hoàn thành, Dương Khai lại lần nữa rót lực lượng không gian vào trong.

Pháp trận trong khoảnh khắc vù vù một tiếng.

Chân mày Dương Khai chau lại, mặt lộ vẻ mừng rỡ. Có động tĩnh này, đã nói lên pháp trận mà mình bố trí này đã có liên lạc cùng với pháp trận của Lăng Tiêu Tông kia, chỉ là rốt cuộc có thể truyền tống hay không, còn cần đợi thí nghiệm khảo chứng.

Chuyện như vậy đương nhiên chỉ có thể là hắn đích thân ra trận, hắn tinh thông lực lượng không gian, cho nên dù truyền tống có sai sót hắn cũng sẽ không e ngại, cùng lắm thì dựa vào lực lượng không gian xé rách hư không, từ khe nứt không gian xông ra là được.

Trong lòng cất tiếng gọi Thạch Khổi, Dương Khai liền đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi.

Ước chừng qua một ngày, Thạch Khổi mới chậm chạp trở lại.

Nếu không có tâm linh liên lạc đặc thù giữa Dương Khai và nó, biết nó bình yên vô sự, thì sợ rằng sẽ nghĩ nó đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, lạc ở chỗ này rồi.

Dương Khai trừng mắt liếc nhìn nó một cái, khi đang muốn lên tiếng khiển trách, ánh mắt chợt dừng lại trên bụng Thạch Khổi, không ngừng xem xét.

Bụng Thạch Khổi tròn vo. Vừa thấy đã biết trong một tháng qua tên này đã cắn nuốt vô số khoáng vật, hơn nữa là số lượng khoáng vật cực lớn, nếu không tuyệt đối không thể khiến cái bụng không đáy của nó trở nên như vậy.

Dương Khai rất ngạc nhiên.

Bởi vì những Tử Tinh hắn đã gặp trên đường hắn đi tới đây, sản vật vô cùng cằn cỗi, thậm trí có Tử Tinh không có chút sản vật nào, có thể nói là đất khô cằn sỏi đá.

Nhưng bây giờ Thạch Khổi lại từ Tử Tinh này thu hoạch được nhiều khoáng vật như vậy, có thể thấy được chỗ này mặc dù không có linh khí thiên địa, nhưng chắc chắn có khoáng vật.

Khoáng vật có thể khiến Thạch Khổi coi trọng, giá trị chắc chắn cũng sẽ không quá thấp.

- Hộc ra cho ta xem chút. Dương Khai nói với Thạch Khổi.

Thạch Khổi gãi gãi đầu, cũng không chần chừ, há miệng, từng khối lớn nhỏ không giống nhau, các loại khoáng vật tản phát ra sắc thái không giống nhau liền xuất hiện trước mặt nó, sau đó chất đống càng ngày càng cao, tạo thành một ngọn núi nhỏ.

Sau khi ói hết, nó mới vỗ vỗ cái bụng đã hóp lại, gương mặt vẻ vô tội.

- Đây là Mắt Dương Khai sáng ngời, nhìn chằm chằm vào một khối tản phát ra ánh sáng màu bạc trong núi khoáng vật, tảng đá lớn ước chừng chậu rửa mặt, đi lên phía trước đưa tay sờ, thả ra thần niệm dò xét một phen, hô nhỏ: - Thiên Tác Ngân?

Dương Khai giờ này, sớm đã không còn là tiểu tử mao đầu năm đó, xông xáo và rèn luyện nhiều năm như vậy, tạo cho hắn nhãn lực cùng kiến thức uyên bác, phi phàm, các loại vật tư tu luyện trong Tinh Vực, hắn không dám nói biết toàn bộ, tối thiểu cũng biết bảy tám phần.

Khoáng thạch màu bạc lớn như chậu rửa mặt này, hiển nhiên chính là vật liệu Hư cấp thượng phẩm, Thiên Tác Ngân! Vật này nếu như thêm vào trong bí bảo luyện chế, có thể khiến bí bảo tăng lên độ mềm dẻo cực lớn, kể từ đó, khi chiến đấu, bí bảo rất khó bị hư hại.

Đơn giản mà nói, Thiên Tác Ngân là vật liệu phụ trợ thêm vào khi luyện chế bí bảo, bất kỳ bí bảo nào đều có thể thêm vào, là một loại hình vật liệu vạn năng. Võ giả vô cùng xem trọng bí bảo của mình, nếu như có xuất hiện vật liệu làm tăng tính năng của bí bảo, tất nhiên sẽ dẫn tới tranh đoạt.

Thiên tác Ngân chính là loại vật liệu như vậy, giá trị không thấp!

Thiên Tác Ngân lớn bằng quả trứng bồ câu có thể bán ra với giá ít nhất 100 ngàn thánh tinh thượng phẩm.

Thiên Tác Ngân lớn bằng chậu rửa mặt, giá trị ít nhất mấy triệu!

Dương Khai vẫn chưa khôi phục lại tinh thần từ trong kinh ngạc, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi một khối khoáng thạch phát tán ra ánh sáng màu vàng.

- Huyền Cương Tinh!

- Ngũ Thải Sa!

- Hoàng Lệ Bích Thiết!

- Còn bao nhiêu thánh tinh?

Dương Khai kiểm tra từng thứ, sau một lát, hoàn toàn bị kinh ngạc trước thu hoạch trong vòng nửa tháng này của Thạch Khổi.

Trong lòng hắn thầm đánh giá giá trị đống đồ trước mắt, bất ngờ phát hiện, những thứ Thạch Khổi thu hoạch trong nửa tháng, gần như tương đương với tích chứa của một tông môn bậc trung ở U Ám Tinh.

Những khoáng vật trước mắt không thứ nào không phải là vật liệu luyện chế bí bảo tốt, thậm chí có loại đã đạt đến cấp Hư Vương, nhưng khiến Dương Khai không hiểu nổi, là lượng lớn thánh tinh Thạch Khổi đã cắn nuốt.

Tử Tinh này xuất hiện nhiều khoáng vật như vậy còn có thể lý giải, nhưng chỗ này căn bản không có tồn tại của linh khí thiên địa, làm sao lại sản sinh ra những thứ như thánh tinh thế này?

Thánh tinh, bình thường sẽ chỉ có tại nơi có linh khí, trong tinh tú có sinh linh tu luyện sản sinh ra, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trên Tử Tinh.

Ánh mắt Dương Khai chớp động, sâu trong nội tâm hiện lên hai loại đoán biết không giống nhau, cũng không chần chừ, sau khi bảo Thạch Khổi lần nữa cắn nuốt những thứ trước mặt, lên tiếng nói; - Ngươi tìm thấy những thứ này từ đâu, đưa ta đi xem chút!

Thạch Khổi không nói một lời, dùng cả tay cả chân, đi trước dẫn đường.

Cách hang núi nơi Dương Khai bố trí pháp trận hơn 100 dặm, có một hang động như cái hố bẫy, sau khi Thạch Khổi đi tới đây, liền nhảy thẳng xuống.

Dương Khai theo sát.

Khi bố trí pháp trận không gian, hắn cũng dò xét qua tình cảnh trong chu vi ba mươi vạn dặm, nhưng không phát hiện nguy hiểm, nhưng đối với một hang động thế này, hắn lại không hề để ý.

Thạch Khổi hiển nhiên đã phát hiện thứ tốt từ bên trong!

Hang động dường như rất sâu, trên đường đi xuống, bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua vù vù, Dương Khai cũng không sợ, thần niệm thả ra, dò xét tình huống phía dưới, mặc dù tất cả đen như mực, cũng có thể nhìn rõ.

Đi thẳng xuống ước chừng ba ngàn trượng, mới đến đáy hang.

Sau khi đặt chân xuống, trước tiên Dương Khai khuếch trương thần niềm, dò xét bốn phía.

Lần dò xét này, hắn lập tức bị kinh ngạc một chút.

Dưới đất này, lại không phải một hang đất hoang sơ như trong tưởng tượng của hắn, mà là một diện tích vô cùng to lớn, đến thần niệm của hắn cũng không quét được đến điểm cuối của không gian khổng lồ!

Không khí hơi khô, nhưng không ảnh hưởng hít thở, nhưng dưới thần niệm của Dương Khai, hắn lại kinh ngạc phát hiện, bên trong không gian này, lại có một cảnh tượng hoang tàn của những tòa nhà sụp đổ, kéo dài bất tận, kéo dài đến vị trí cực xa.

Nơi này chính là một mảnh di tích phế tích!

Nhìn từ phong cách kiến trúc kia, thời gian tồn tại của di tích này đã rất xưa rồi, rất có thể là di tích mấy vạn năm trước để lại.

Mà di tích này, hiển nhiên còn là một tổng đà của một đại tông môn!

- Quả nhiên là như thế! Dương Khai sắc mặt dù kinh sợ, nhưng trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Tất cả những thứ này, không khác lắm so với phỏng đoán của hắn.

Sau khi phát hiện Thạch Khổi mang về lượng thánh tinh lớn, Dương Khai liền đoán được có hai khả năng.

Một là có khả năng Tử Tinh này đang ở vào thời kì thai nghén pháp tắc của mình, hơn nữa sắp hình thành trình độ, Tử Tinh đến trình độ này, từ bên ngoài nhìn không ra manh mối gì, nhưng bên trong lại có thể sinh ra thánh tinh.

Những thánh tinh này sẽ trong vô số năm sau này tản ra linh khí, làm phong phú thiên địa của Tử Tinh, khiến Tử Tinh trở nên dần dần thích hợp với sự sinh tồn của sinh linh.

Đây cũng là quá trình tiến hóa của tinh tu luyện, Tử Tinh như thế, được coi là tinh tú mới sinh.

Nhưng trong cảm nhận của Dương Khai, hắn cũng không nhận ra bất kỳ dấu vết pháp tắc thiên địa nào.

Như vậy, khả năng này rất khó xảy ra.

Một khả năng lớn khác rất lâu rất lâu trước, Tử Tinh này không phải là một Tử Tinh, mà là một tinh tu luyện chân chính, nhưng bởi vì một chút biến cố, dẫn đến pháp tắc sụp đổ, linh khí tiêu tan, biến thành bộ dạng thế này.

Thông Huyền đại lục nếu như không thay đổi, chưa tới mấy ngàn vạn năm nữa, cũng có khả năng sẽ trở thành một Tử Tinh.