Trong khi Tuyết Chuẩn đang suy nghĩ lung tung, hai người truy đuổi nàng bỗng nhiên hạ xuống chỗ trước mặt nàng mười mấy trượng.
Một nam một nữ, nam da trắng tinh, như kỹ nữ trang điểm, nhưng khí tức cường đại trên cơ thể lại không thể xem thường.
Nữ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đậm, mặc quần áo hở hang để lộ ra bắp đùi và cánh tay trắng như tuyết, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt nam nhân, một cặp mắt đào hoa long lanh tràn ngập xuân tình, trông khá lẳng lơ.
Vừa hạ xuống, cô gái liếc nhìn Dương Khai một cái, mắt đẹp sáng ngời, lộ vẻ hứng thú, cười lên khanh khách, nhìn về phía nam tử nói: - Sư huynh, thân hình người này quả không tệ.
- Sư muội thích sao? Nam tử kia lại không chút bận lòng, ngược lại còn hào hứng liếc nhìn Dương Khai một cái, gật gật đầu nói: - Thân hình quả thật không tệ, quả nhiên chính là kiểu ngươi thích.
Vừa nói, vừa nhìn Dương Khai và Tuyết Chuẩn, hung hăng bóp mông cô gái lẳng lơ kia một cái, cười gian xảo nói: - Sư muội, ngươi có phải động lòng rồi không?
- Sư huynh Cô gái kia nhăn nhó một chút gương mặt xinh đẹp như mùa xuân. - Sư muội và nam nhân bên cạnh chẳng qua là gặp dịp thì chơi, với huynh mới thật là thương yêu.
- Sư huynh biết. Nam nhân cười ha hả.
Dương Khai và Tuyết Chuẩn ở bên cạnh nhìn tròn mắt há mồm.
Tuyết Chuẩn tuy là Yêu tộc, thừa kế một chút tính tình hào phóng của Yêu tộc, nhưng quả thật cũng không chấp nhận cảnh tượng như vậy. Từ trong lời nói của đôi nam nữ lộ ra hơi thở hôi thối càng làm cho nàng buồn nôn.
- Không phải là thứ tốt đẹp gì! Dương Khai liếc nhìn Tuyết Chuẩn một cái, nhíu mày nói: - Tên này có phải là thích vẻ đẹp của ngươi nên mới đuổi theo ngươi không tha?
Tuyết Chuẩn nghe vậy, hung tợn trừng mắt liếc Dương Khai một cái, cắn răng nói: - Bớt nói mát đi.
Dương Khai cười khà khà một tiếng.
Thấy dáng vẻ bọn họ không có vẻ sợ hãi, bộ dạng thờ ơ, đôi nam nữ đuổi tới đang đứng đối diện kia có chút kinh ngạc, nam tử kia nghiêm túc xem xét Dương Khai một phen, không khỏi cười giễu cợt: - Phản Hư lưỡng tầng cảnh không ngờ cũng dám chạy tới Huyết Ngục? Điều này thật thú vị, sư muội, người này lá gan rất lớn.
- Ta chính là thích nam nhân có gan lớn. Cô gái yêu mị kia lè lưỡi, liếm đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ rất hứng thú với Dương Khai. Biểu hiện khát tình trên mặt càng thêm phơi phới. Vòng eo uốn éo, hiện ra độ cong và đường cong mê hoặc lòng người.
- Được, vậy tên đó thuộc về ngươi. Nam nhân gật đầu, chỉ vào Tuyết Chuẩn nói: - Yêu nữ này thuộc về ta. Sư huynh sống đã nhiều năm như vậy, thật là chưa từng chơi đùa với yêu tộc cao cấp thế này. Xem ra lát nữa nhất định có thể khiến mình vui hết mức! - Yêu nữ, ngươi chạy đến nơi này, chẳng lẽ trông mong tên này cứu mạng ngươi? Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, Lý mỗ xưa nay thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần ngươi phối hợp, ta sẽ không làm khó ngươi, ngược lại còn có thể khiến thể xác và tinh thần ngươi sung sướng, thế nào?
Hắn với dáng vẻ ăn chắc Tuyết Chuẩn và Dương Khai, đĩnh đạc hỏi.
- Miệng chó ói không ra ngà voi. Tuyết Chuẩn hừ lạnh một tiếng, khẽ kêu: - Nữ nhân giao cho ngươi đối phó, nam nhân này để ta.
- Có thể đổi lại hay không? Ta không phải là người rất thích giết nữ nhân Dương Khai nhìn về phía nàng, lời còn chưa nói hết, Tuyết Chuẩn đã xông lên, một thân yêu nguyên hung mãnh cuồn cuộn, cuốn lên một luồng gió bao phủ lấy nam tử kia.
Trong khoảnh khắc, Tuyết Chuẩn liền cùng nam tử kia giao tranh, còn lại Dương Khai và cô gái yêu mị kia nhìn nhau.
- Tiểu ca, ngươi vừa mới nói muốn giết ta sao? Cô gái yêu mị cũng không có ý lo lắng cho sư huynh của mình, ngược lại nhìn Dương Khai đầy hào hứng.
Dương Khai toét miệng mỉm cười: - Nữ nhân như ngươi, ta nào nỡ giết.
Cô gái ngẩn ra, nở nụ cười đầy phóng khoáng, đủ loại phong tình nhìn Dương Khai nói: - Nếu không nỡ, vậy chúng ta tìm một chỗ trò chuyện được không? Tiểu ca xem ra rất trẻ, tỷ tỷ cũng không nỡ làm khó ngươi.
Giọng nói nàng như hoa lan vậy, một mùi thơm ngọt ngào bỗng nhiên tràn ngập xung quanh, quanh quẩn chóp mũi Dương Khai.
Hơi thở ngọt ngào này giống như bàn tay nhỏ bé vô hình trêu ghẹo từ sâu trong cõi lòng Dương Khai, khiến máu hắn cuồn cuộn lên, nhịp tim tăng nhanh.
Khi nói chuyện, lại có một bàn tay ngọc ngà xinh tươi hướng về phía gò má Dương Khai vuốt ve, đôi mắt thùy mị dịu dàng như nước, động tác mềm mại, dường như có thể khiến tất cả nam nhân mất đi cảnh giác, tùy ý nàng hành động.
- Được. Dương Khai cười tươi, không đợi tay ngọc của nàng chạm đến mình, trong mắt bỗng nhiên thoát ra thần sắc lạnh lùng tàn khốc, chộp lấy cổ tay nàng.
Bất ngờ không kịp đề phòng, tay của cô gái bị Dương Khai nắm chặt.
Cô gái yêu mị hơi biến sắc, không chịu được kêu lên một tiếng, tủi hờn nhìn Dương Khai, như muốn khóc nói:
- Tiểu ca, ngươi làm đau ta.
Vừa nói, cánh tay vừa run lên, cánh tay trắng như phấn giống như con linh xà lay động, giống như không xương co rúm lại, muốn thoát khỏi nắm tay của Dương Khai.
Dương Khai cười gằn, siết chặt lấy cổ tay nàng, kéo mạnh nàng về phía mình.
Đã nhận ra bản thân căn bản không thể kháng cự lại lực lượng cuồng bạo như vậy, cô gái cuối cùng mặt biến sắc, một tay khác chưa bị Dương Khai không chế khẽ lật một cái rất nhanh, giữa các ngón tay bỗng nhiên có mấy cây châm dài nhỏ yếu như lông trâu, thuận thế hướng vào trước bụng Dương Khai, bí bảo hình châm kia không chút lưu tình đâm vào phần eo Dương Khai.
Ngọc thơm đầy trong lòng, Dương Khai cùng cô gái kia da thịt kề sát, hơi thở của cô gái bỗng nhiên trở nên nặng nề, mắt đẹp gợn lên như hơi nước, nhẹ nhàng thổi vào Dương Khai một hơi nói: - Thất Tình Lục Dục Châm này là bí bảo độc nhất vô nhị của tỷ tỷ, tiểu ca ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được, tỷ tỷ nhất định thỏa mãn ngươi.
- Cái này gọi là Thất Tình Lục Dục Châm? Dương Khai toét miệng cười. - Chẳng ra sao cả, hoàn toàn không điều động được hứng tình trong người.
Cô gái kiều mỵ lập tức mặt cứng đờ, cúi đầu xuống nhìn, bất ngờ phát hiện chỗ eo Dương Khai, chẳng biết từ lúc nào có thêm một ánh huỳnh quang màu tím, mà bí bảo của mình bị ánh huỳnh quang màu tím kia chắn ở ngoài, căn bản không đâm được chút nào.
Nàng lập tức trở lên giận dữ, thân hình chuyển động, thánh nguyên trong cơ thể chợt bạo phát, khẽ đánh một chưởng về phía Dương Khai.
Dương Khai hừ lạnh, Ma Diệm màu đen bốc cháy trên tay, hung hăng đánh một quyền về phía bàn tay ngọc của nàng.
Ầm một tiếng, thánh nguyên hai người va chạm, bàn tay ngọc của cô gái căn bản không thể ngăn cản lực lượng cuồng bạo của Dương Khai, trực tiếp bị đánh ngược trở lại, bàn tay đặt trên bộ ngực cao của mình, trong lồng ngực truyền ra tiếng xương cốt gãy lìa.
Tiếng thét chói tai vang lên, thân thể mềm mại của cô gái như con diều đứt dây bay lên cao.
Ma Diệm đen như mực, đốt quần áo nơi ngực nàng, lộ ra xuân quang trắng nõn mê người, nhưng xuân quang khiến nam nhân mê muội này lại rất nhanh trở nên cháy khét.
Máu đỏ sẫm từ trên ngực chảy xuống đến đùi, tạo thành sự đối lập rất rõ ràng so với da thịt trắng nõn, nhưng lại lộ ra một vẻ đẹp đỏ thắm lẳng lơ.
Thân hình cô gái lảo đảo, liều mạng thúc giục thánh nguyên, rất vất vả thân thể mới đứng vững, đứng sừng sững trong hư không, cúi đầu nhìn lồng ngực của mình một cái, sắc mặt của nàng lập tức vặn vẹo, nhìn Dương Khai căm hận, hét to lạc giọng: - Ta muốn giết ngươi!
Thần sắc Dương Khai lạnh lùng, trước thân mình hiện ra kim quang, hai đạo Kim Tuyết Ti xuất hiện, tâm niệm vừa tác động, hai đạo Kim Huyết Ti liền lập tức biến thành mũi tên rời cung, bắn về phía cô gái kia, không chút lưu tình.
Cô gái kia cả kinh thất sắc, nàng căn bản không nghĩ tới nam nhân chỉ có Phản Hư lưỡng tầng cảnh này lại cường hãn như thế.
Nàng cho là mình có thể dễ dàng đối phó hắn, nàng cho rằng đối phương nhất định sẽ quỳ gối dưới chân váy mình, mặc mình muốn làm gì thì làm.
Cho đến giờ phút này, nàng mới biết mình đã sai lớn, sai hoàn toàn.
Nam nhân lưỡng tầng cảnh này căn bản không kém so với bất kỳ tam tầng cảnh nào, thậm chí có xu thế giỏi hơn.
Hai đạo kim quang ép tới trước người, cô gái không dám sơ xuất, thân thể mềm mại run lên, một kiện bảo giáp màu lam nhạt lập tức xuất hiện, bao phủ thân thể mềm mại của nàng ở bên trong, đồng thời bàn tay trắng nõn huy động lên, bắn ra từng bí bảo hình cây châm mắt thường gần như không thể nhận ra.
Một chuỗi tiếng loảng xoảng vang lên, hai đạo Kim Huyết Ti bị ngăn lại ở trong không trung.
Nhưng không đợi cô gái kia ngừng nghỉ một hơi, hai đạo Kim Huyết Ti lại đang biến ảo vặn vẹo, bỗng nhiên biến thành yêu thú có hình thể khổng lồ với hai màu vàng đỏ tương giao, có hai cánh mọc trên lưng.
Lôi Viêm Phi Tích! Cô gái biểu hiện đơ ra, hoàn toàn không thể nào hiểu rõ điểm ảo diệu của bí thuật này.
Hai Lôi Viêm Phi Tích, một trái một phải đánh về phía nàng, đang mở rộng miệng lớn như chậu máu, dường như muốn cắn nuốt nàng.
Cô gái thần sắc hoảng hốt lúng túng, trong mắt đẹp đầy hoảng sợ, thân thể mềm mại không kiềm được sợ run lên.
Không đợi nàng thi triển bí thuật gì, móng vuốt to lớn của Lôi Viêm Phi Tích đã đập tới trước mặt nàng, một tiếng vang nặng nề truyền đến, cô gái lập tức bị đánh bay ra, mặt khác một Lôi Viêm Phi Tích khác vừa đúng lúc cắn nàng một cái.
Tia sáng trên bảo giáp màu lam nhạt kia lóe sáng không bất định, ngăn cản hợp lực cắn kinh khủng của Lôi Viêm Phi Tích.
Dương Khai bay lên, nhìn chăm chú cô gái tuyệt vọng, trên tay bỗng nhiên có thêm một bí bảo như mũi tên ngắn nhỏ.
Vũ Linh Tiễn! Sau khi bổ sung năng lượng hoàn toàn, có thể sử dụng bí bảo quỷ dị hai lần, lực sát thương cường đại, mặc dù là võ giả Phản Hư tam tầng cảnh cũng không thể nhìn thấy.
Cổ tay hơi rung lên, một mũi tên năng lượng bắn về phía cô gái.
Hơi thở của cái chết ập đến trước mặt, cô gái la thất thanh: - Sư huynh cứu ta!
Tiếng cầu cứu vừa dứt, Vũ Linh Tiễn trực tiếp đánh bảo giáp phòng ngự trên người nàng tan thành mảnh vỡ, không có bảo giáp phòng hộ, Lôi Viêm Phi Tích một ngụm liền cắn cô gái thành hai khúc.
Nàng không phải là thân thể yếu đuối, nhưng đối diện với Lôi Viêm Phi Tích vẫn không có năng lực ngăn cản.
Xác tàn từ trên cao rơi xuống, mùi máu tươi ngút trời.
Hai Lôi Viêm Phi Tích lại vặn vẹo một hồi, lần nữa huyễn hóa thành Kim Huyết Ti, bay vụt vào trong cơ thể Dương Khai.
Đứng ở chỗ cũ, Dương Khai trầm ngâm một lát, thần sắc hài lòng.
Lần trước tại Huy Nguyệt Thành, Dương Khai đánh chết hai yêu thú kéo xe, dùng Kim Huyết Ti hấp thu gần như hoàn toàn tinh huyết Lôi Viêm Phi Tích luyện hóa thành huyết thú, đây là lần đầu tiên dùng trong chiến đấu.
Uy lực quả nhiên không tầm thường! Điều đáng quý nhất chính là, một khi luyện hóa thành huyết thú, không cần Dương Khai phân tâm khống chế, huyết thú có năng lượng tự làm chủ để đối địch.
Điểm này khiến Dương Khai rất hài lòng.
Hắn đưa mắt nhìn về chiến trường khác ở phía trước, nhìn một hồi bèn yên lòng.
Nam nhân vốn dĩ khoe khoang kia dường như căn bản không phải là đối thủ của Tuyết Chuẩn, yêu khí bên kia ngút trời, hoàn toàn khống chế hơi thở của nam tử kia, Tuyết Chuẩn chiếm thế thượng phong tuyệt đối. Trong khi Tuyết Chuẩn đang suy nghĩ lung tung, hai người truy đuổi nàng bỗng nhiên hạ xuống chỗ trước mặt nàng mười mấy trượng.
Một nam một nữ, nam da trắng tinh, như kỹ nữ trang điểm, nhưng khí tức cường đại trên cơ thể lại không thể xem thường.
Nữ ăn mặc lộng lẫy, trang điểm đậm, mặc quần áo hở hang để lộ ra bắp đùi và cánh tay trắng như tuyết, cực kỳ hấp dẫn ánh mắt nam nhân, một cặp mắt đào hoa long lanh tràn ngập xuân tình, trông khá lẳng lơ.
Vừa hạ xuống, cô gái liếc nhìn Dương Khai một cái, mắt đẹp sáng ngời, lộ vẻ hứng thú, cười lên khanh khách, nhìn về phía nam tử nói: - Sư huynh, thân hình người này quả không tệ.
- Sư muội thích sao? Nam tử kia lại không chút bận lòng, ngược lại còn hào hứng liếc nhìn Dương Khai một cái, gật gật đầu nói: - Thân hình quả thật không tệ, quả nhiên chính là kiểu ngươi thích.
Vừa nói, vừa nhìn Dương Khai và Tuyết Chuẩn, hung hăng bóp mông cô gái lẳng lơ kia một cái, cười gian xảo nói: - Sư muội, ngươi có phải động lòng rồi không?
- Sư huynh Cô gái kia nhăn nhó một chút gương mặt xinh đẹp như mùa xuân. - Sư muội và nam nhân bên cạnh chẳng qua là gặp dịp thì chơi, với huynh mới thật là thương yêu.
- Sư huynh biết. Nam nhân cười ha hả.
Dương Khai và Tuyết Chuẩn ở bên cạnh nhìn tròn mắt há mồm.
Tuyết Chuẩn tuy là Yêu tộc, thừa kế một chút tính tình hào phóng của Yêu tộc, nhưng quả thật cũng không chấp nhận cảnh tượng như vậy. Từ trong lời nói của đôi nam nữ lộ ra hơi thở hôi thối càng làm cho nàng buồn nôn.
- Không phải là thứ tốt đẹp gì! Dương Khai liếc nhìn Tuyết Chuẩn một cái, nhíu mày nói: - Tên này có phải là thích vẻ đẹp của ngươi nên mới đuổi theo ngươi không tha?
Tuyết Chuẩn nghe vậy, hung tợn trừng mắt liếc Dương Khai một cái, cắn răng nói: - Bớt nói mát đi.
Dương Khai cười khà khà một tiếng.
Thấy dáng vẻ bọn họ không có vẻ sợ hãi, bộ dạng thờ ơ, đôi nam nữ đuổi tới đang đứng đối diện kia có chút kinh ngạc, nam tử kia nghiêm túc xem xét Dương Khai một phen, không khỏi cười giễu cợt: - Phản Hư lưỡng tầng cảnh không ngờ cũng dám chạy tới Huyết Ngục? Điều này thật thú vị, sư muội, người này lá gan rất lớn.
- Ta chính là thích nam nhân có gan lớn. Cô gái yêu mị kia lè lưỡi, liếm đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ rất hứng thú với Dương Khai. Biểu hiện khát tình trên mặt càng thêm phơi phới. Vòng eo uốn éo, hiện ra độ cong và đường cong mê hoặc lòng người.
- Được, vậy tên đó thuộc về ngươi. Nam nhân gật đầu, chỉ vào Tuyết Chuẩn nói: - Yêu nữ này thuộc về ta. Sư huynh sống đã nhiều năm như vậy, thật là chưa từng chơi đùa với yêu tộc cao cấp thế này. Xem ra lát nữa nhất định có thể khiến mình vui hết mức! - Yêu nữ, ngươi chạy đến nơi này, chẳng lẽ trông mong tên này cứu mạng ngươi? Ta khuyên ngươi ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, Lý mỗ xưa nay thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần ngươi phối hợp, ta sẽ không làm khó ngươi, ngược lại còn có thể khiến thể xác và tinh thần ngươi sung sướng, thế nào?
Hắn với dáng vẻ ăn chắc Tuyết Chuẩn và Dương Khai, đĩnh đạc hỏi.
- Miệng chó ói không ra ngà voi. Tuyết Chuẩn hừ lạnh một tiếng, khẽ kêu: - Nữ nhân giao cho ngươi đối phó, nam nhân này để ta.
- Có thể đổi lại hay không? Ta không phải là người rất thích giết nữ nhân Dương Khai nhìn về phía nàng, lời còn chưa nói hết, Tuyết Chuẩn đã xông lên, một thân yêu nguyên hung mãnh cuồn cuộn, cuốn lên một luồng gió bao phủ lấy nam tử kia.
Trong khoảnh khắc, Tuyết Chuẩn liền cùng nam tử kia giao tranh, còn lại Dương Khai và cô gái yêu mị kia nhìn nhau.
- Tiểu ca, ngươi vừa mới nói muốn giết ta sao? Cô gái yêu mị cũng không có ý lo lắng cho sư huynh của mình, ngược lại nhìn Dương Khai đầy hào hứng.
Dương Khai toét miệng mỉm cười: - Nữ nhân như ngươi, ta nào nỡ giết.
Cô gái ngẩn ra, nở nụ cười đầy phóng khoáng, đủ loại phong tình nhìn Dương Khai nói: - Nếu không nỡ, vậy chúng ta tìm một chỗ trò chuyện được không? Tiểu ca xem ra rất trẻ, tỷ tỷ cũng không nỡ làm khó ngươi.
Giọng nói nàng như hoa lan vậy, một mùi thơm ngọt ngào bỗng nhiên tràn ngập xung quanh, quanh quẩn chóp mũi Dương Khai.
Hơi thở ngọt ngào này giống như bàn tay nhỏ bé vô hình trêu ghẹo từ sâu trong cõi lòng Dương Khai, khiến máu hắn cuồn cuộn lên, nhịp tim tăng nhanh.
Khi nói chuyện, lại có một bàn tay ngọc ngà xinh tươi hướng về phía gò má Dương Khai vuốt ve, đôi mắt thùy mị dịu dàng như nước, động tác mềm mại, dường như có thể khiến tất cả nam nhân mất đi cảnh giác, tùy ý nàng hành động.
- Được. Dương Khai cười tươi, không đợi tay ngọc của nàng chạm đến mình, trong mắt bỗng nhiên thoát ra thần sắc lạnh lùng tàn khốc, chộp lấy cổ tay nàng.
Bất ngờ không kịp đề phòng, tay của cô gái bị Dương Khai nắm chặt.
Cô gái yêu mị hơi biến sắc, không chịu được kêu lên một tiếng, tủi hờn nhìn Dương Khai, như muốn khóc nói:
- Tiểu ca, ngươi làm đau ta.
Vừa nói, cánh tay vừa run lên, cánh tay trắng như phấn giống như con linh xà lay động, giống như không xương co rúm lại, muốn thoát khỏi nắm tay của Dương Khai.
Dương Khai cười gằn, siết chặt lấy cổ tay nàng, kéo mạnh nàng về phía mình.
Đã nhận ra bản thân căn bản không thể kháng cự lại lực lượng cuồng bạo như vậy, cô gái cuối cùng mặt biến sắc, một tay khác chưa bị Dương Khai không chế khẽ lật một cái rất nhanh, giữa các ngón tay bỗng nhiên có mấy cây châm dài nhỏ yếu như lông trâu, thuận thế hướng vào trước bụng Dương Khai, bí bảo hình châm kia không chút lưu tình đâm vào phần eo Dương Khai.
Ngọc thơm đầy trong lòng, Dương Khai cùng cô gái kia da thịt kề sát, hơi thở của cô gái bỗng nhiên trở nên nặng nề, mắt đẹp gợn lên như hơi nước, nhẹ nhàng thổi vào Dương Khai một hơi nói: - Thất Tình Lục Dục Châm này là bí bảo độc nhất vô nhị của tỷ tỷ, tiểu ca ngươi ngoan ngoãn nghe lời là được, tỷ tỷ nhất định thỏa mãn ngươi.
- Cái này gọi là Thất Tình Lục Dục Châm? Dương Khai toét miệng cười. - Chẳng ra sao cả, hoàn toàn không điều động được hứng tình trong người.
Cô gái kiều mỵ lập tức mặt cứng đờ, cúi đầu xuống nhìn, bất ngờ phát hiện chỗ eo Dương Khai, chẳng biết từ lúc nào có thêm một ánh huỳnh quang màu tím, mà bí bảo của mình bị ánh huỳnh quang màu tím kia chắn ở ngoài, căn bản không đâm được chút nào.
Nàng lập tức trở lên giận dữ, thân hình chuyển động, thánh nguyên trong cơ thể chợt bạo phát, khẽ đánh một chưởng về phía Dương Khai.
Dương Khai hừ lạnh, Ma Diệm màu đen bốc cháy trên tay, hung hăng đánh một quyền về phía bàn tay ngọc của nàng.
Ầm một tiếng, thánh nguyên hai người va chạm, bàn tay ngọc của cô gái căn bản không thể ngăn cản lực lượng cuồng bạo của Dương Khai, trực tiếp bị đánh ngược trở lại, bàn tay đặt trên bộ ngực cao của mình, trong lồng ngực truyền ra tiếng xương cốt gãy lìa.
Tiếng thét chói tai vang lên, thân thể mềm mại của cô gái như con diều đứt dây bay lên cao.
Ma Diệm đen như mực, đốt quần áo nơi ngực nàng, lộ ra xuân quang trắng nõn mê người, nhưng xuân quang khiến nam nhân mê muội này lại rất nhanh trở nên cháy khét.
Máu đỏ sẫm từ trên ngực chảy xuống đến đùi, tạo thành sự đối lập rất rõ ràng so với da thịt trắng nõn, nhưng lại lộ ra một vẻ đẹp đỏ thắm lẳng lơ.
Thân hình cô gái lảo đảo, liều mạng thúc giục thánh nguyên, rất vất vả thân thể mới đứng vững, đứng sừng sững trong hư không, cúi đầu nhìn lồng ngực của mình một cái, sắc mặt của nàng lập tức vặn vẹo, nhìn Dương Khai căm hận, hét to lạc giọng: - Ta muốn giết ngươi!
Thần sắc Dương Khai lạnh lùng, trước thân mình hiện ra kim quang, hai đạo Kim Tuyết Ti xuất hiện, tâm niệm vừa tác động, hai đạo Kim Huyết Ti liền lập tức biến thành mũi tên rời cung, bắn về phía cô gái kia, không chút lưu tình.
Cô gái kia cả kinh thất sắc, nàng căn bản không nghĩ tới nam nhân chỉ có Phản Hư lưỡng tầng cảnh này lại cường hãn như thế.
Nàng cho là mình có thể dễ dàng đối phó hắn, nàng cho rằng đối phương nhất định sẽ quỳ gối dưới chân váy mình, mặc mình muốn làm gì thì làm.
Cho đến giờ phút này, nàng mới biết mình đã sai lớn, sai hoàn toàn.
Nam nhân lưỡng tầng cảnh này căn bản không kém so với bất kỳ tam tầng cảnh nào, thậm chí có xu thế giỏi hơn.
Hai đạo kim quang ép tới trước người, cô gái không dám sơ xuất, thân thể mềm mại run lên, một kiện bảo giáp màu lam nhạt lập tức xuất hiện, bao phủ thân thể mềm mại của nàng ở bên trong, đồng thời bàn tay trắng nõn huy động lên, bắn ra từng bí bảo hình cây châm mắt thường gần như không thể nhận ra.
Một chuỗi tiếng loảng xoảng vang lên, hai đạo Kim Huyết Ti bị ngăn lại ở trong không trung.
Nhưng không đợi cô gái kia ngừng nghỉ một hơi, hai đạo Kim Huyết Ti lại đang biến ảo vặn vẹo, bỗng nhiên biến thành yêu thú có hình thể khổng lồ với hai màu vàng đỏ tương giao, có hai cánh mọc trên lưng.
Lôi Viêm Phi Tích! Cô gái biểu hiện đơ ra, hoàn toàn không thể nào hiểu rõ điểm ảo diệu của bí thuật này.
Hai Lôi Viêm Phi Tích, một trái một phải đánh về phía nàng, đang mở rộng miệng lớn như chậu máu, dường như muốn cắn nuốt nàng.
Cô gái thần sắc hoảng hốt lúng túng, trong mắt đẹp đầy hoảng sợ, thân thể mềm mại không kiềm được sợ run lên.
Không đợi nàng thi triển bí thuật gì, móng vuốt to lớn của Lôi Viêm Phi Tích đã đập tới trước mặt nàng, một tiếng vang nặng nề truyền đến, cô gái lập tức bị đánh bay ra, mặt khác một Lôi Viêm Phi Tích khác vừa đúng lúc cắn nàng một cái.
Tia sáng trên bảo giáp màu lam nhạt kia lóe sáng không bất định, ngăn cản hợp lực cắn kinh khủng của Lôi Viêm Phi Tích.
Dương Khai bay lên, nhìn chăm chú cô gái tuyệt vọng, trên tay bỗng nhiên có thêm một bí bảo như mũi tên ngắn nhỏ.
Vũ Linh Tiễn! Sau khi bổ sung năng lượng hoàn toàn, có thể sử dụng bí bảo quỷ dị hai lần, lực sát thương cường đại, mặc dù là võ giả Phản Hư tam tầng cảnh cũng không thể nhìn thấy.
Cổ tay hơi rung lên, một mũi tên năng lượng bắn về phía cô gái.
Hơi thở của cái chết ập đến trước mặt, cô gái la thất thanh: - Sư huynh cứu ta!
Tiếng cầu cứu vừa dứt, Vũ Linh Tiễn trực tiếp đánh bảo giáp phòng ngự trên người nàng tan thành mảnh vỡ, không có bảo giáp phòng hộ, Lôi Viêm Phi Tích một ngụm liền cắn cô gái thành hai khúc.
Nàng không phải là thân thể yếu đuối, nhưng đối diện với Lôi Viêm Phi Tích vẫn không có năng lực ngăn cản.
Xác tàn từ trên cao rơi xuống, mùi máu tươi ngút trời.
Hai Lôi Viêm Phi Tích lại vặn vẹo một hồi, lần nữa huyễn hóa thành Kim Huyết Ti, bay vụt vào trong cơ thể Dương Khai.
Đứng ở chỗ cũ, Dương Khai trầm ngâm một lát, thần sắc hài lòng.
Lần trước tại Huy Nguyệt Thành, Dương Khai đánh chết hai yêu thú kéo xe, dùng Kim Huyết Ti hấp thu gần như hoàn toàn tinh huyết Lôi Viêm Phi Tích luyện hóa thành huyết thú, đây là lần đầu tiên dùng trong chiến đấu.
Uy lực quả nhiên không tầm thường! Điều đáng quý nhất chính là, một khi luyện hóa thành huyết thú, không cần Dương Khai phân tâm khống chế, huyết thú có năng lượng tự làm chủ để đối địch.
Điểm này khiến Dương Khai rất hài lòng.
Hắn đưa mắt nhìn về chiến trường khác ở phía trước, nhìn một hồi bèn yên lòng.
Nam nhân vốn dĩ khoe khoang kia dường như căn bản không phải là đối thủ của Tuyết Chuẩn, yêu khí bên kia ngút trời, hoàn toàn khống chế hơi thở của nam tử kia, Tuyết Chuẩn chiếm thế thượng phong tuyệt đối.