Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1509: Chiến Thiên Thành.




- Sư đệ, làm gì vậy? Hạ Ngưng Thường ở một bên thò đầu ra, nghi ngờ hỏi thăm.

- Đây chính là đường tắt đó. Dương Khai mỉm cười, giải thích cẩn thận với nàng. Nghe nói Phiến Khinh La cùng Bích Lạc chính là từ nơi này trực tiếp đi vào trong Tinh Vực, Hạ Ngưng Thường lập tức tò mò không dứt. Cuối cùng nàng cũng biết, Dương Khai nói người muốn gặp là ai, không khỏi hé miệng cười trộm, thỉnh thoảng mang một đôi mắt to trong suốt nhìn Dương Khai một cái, ý vị thâm trường.

- Ừ, không phải như nàng nghĩ đâu... Dương Khai vô lực biện giải một chút:

- Quên đi, ta nghiên cứu vật này một chút, nàng cứ tùy ý đi. - Ừ.

Hạ Ngưng Thường gật đầu, ở phụ cận tìm một địa phương sạch sẽ ngồi xuống, một bên tìm hiểu Đan Đạo Chân Giải, một bên thử ngưng luyện Thế của bản thân. Dương Khai đưa tay vuốt ve hoa văn cùng đồ án cổ quái trên Tế đàn trước mặt, thả ra thần niệm cẩn thận thưởng thức. Nếu Phiến Khinh La cùng Bích Lạc đều có thể đi tới Yêu Tinh Đế Thần từ nơi này, như vậy thì nói rõ Tế đàn có sự thần kỳ đả thông không gian lưỡng đoan. Nói cách khác, chỉ cần điều kiện phụ họa, Tế đàn này có thể tạo thành một đường hành lang ở không gian lưỡng đoan, không thấy sự trở cách của không gian.

Nơi này so với pháp trận không gian cường đại nhất cũng phải thâm ảo hơn. Dương Khai biết trong Tinh Vực có một chút pháp trận không gian xưa nhất là có thể truyền tống võ giả từ một viên tu luyện chi tinh đến một viên tu luyện chi tinh khác, có thể nhảy ngang ức vạn dặm khoảng cách. Nhưng loại pháp trận không gian này cực kỳ thưa thớt, chẳng những thưa thớt, hơn nữa đa số đều có hư hại, sử dụng phải gánh chịu sự nguy hiểm cực lớn.

Có lẽ người như Chiến Thiên Minh Mạc Tiếu Sinh, mới có thể chữa trị pháp trận không gian bình thường. Nhưng đối với loại pháp trận không gian đặc thù, hắn tuyệt đối không thể ra sức. Cho nên nói như vậy, mặc dù có hế lực của loại pháp trận không gian đặc thù này, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không dễ dàng vận dụng, bọn họ tình nguyện ngồi trên chiến hạm, chậm rãi vận chuyển, hao phí đại lượng thời gian đi tới chỗ mục đích của chính mình, cũng không dám tùy tiện mang tánh mạng của mình nói giỡn. Biện pháp tốt nhất kích hoạt Tế đàn trước mặt chính là huyết mạch của Phiến Khinh La. Năm đó nàng và Bích Lạc chính là trong lúc vô tình dùng máu tươi của chính mình để mở ra Tế đàn. Nhưng Dương Khai không có cách nào khác mượn biện pháp này, Kim huyết của hắn tất nhiên cường đại, nhưng không có hiệu quả như huyết mạch của Phiến Khinh La.

Hắn chỉ có thể dựa vào trình độ cao thâm của tự thân đối với lực lượng không gian. Hắn dò xét không hề bận tâm từng cái một chữ viết cổ xưa, không có phản ứng chút nào, Dương Khai không vội vàng không nóng nảy, ngược lại càng thêm đắm chìm tâm thần vào trong đó. Từ từ hắn cảm nhận được một tia kỳ diệu. Những văn tự cổ xưa tựa hồ đều có tánh mạng của mình, giữa lẫn nhau cũng đều có sự liên lạc rất vi diệu.

Dương Khai như có sở ngộ. Hắn lần lượt thử, từng chút một tìm hiểu, hắn cảm giác mình có một chút thu hoạch, nhưng cẩn thận dò xét, rồi lại không thu hoạch được gì... Thời gian từng chút một trôi qua, tiểu sư tỷ an tĩnh ngồi ở một bên, không quấy rầy Dương Khai. Giờ này nàng đang đắm chìm trong quá trình ngưng luyện cùng tìm hiểu Đan Đạo Chân Giải của mình, hồn toàn không phát hiện được động tĩnh xung quanh.

Một ngày, Dương Khai bỗng nhiên mở mắt, tinh quang nổ bắn ra bên trong hai tròng mắt. Dường Khai như có thu hoạch. Hắn điều động lên lực lượng không gian tự thân, khiến loại lực lượng thần kỳ này xuyên qua trên Tế đàn cổ xưa, xâu chuỗi lại những văn tự phức tạp khó hiểu. Như xe chỉ luồn kim, sự liên lạc lẫn nhau giữa những văn tự đó càng ngày càng dày đặc, dày đến không thể phân biệt.

Lúc chữ viết cuối cùng xuyên thấu lực lượng không gian, đồ án hoa văn trên Tế đàn bỗng nhiên nổ bắn ra tia sáng, dường như được trao cho sinh mạng mới, nhưng lại trôi nổi lên từ trên Tế đàn. Bọn chúng như con cá bơi lội trong hư không vậy, lần nữa sắp hàng tổ hợp, cuối cùng cấu trúc thành hư ảnh của một đạo đại môn trước mặt của Dương Khai!

- Tiểu sư tỷ! Dương Khai quát lớn. Hạ Ngưng Thường vội vàng thu liễm tâm thần. Thân thể mềm mại vụt lên một cái, liền tới đến bên cạnh Dương Khai, cầm bàn tay của hắn. Nàng biết thời cơ đã đến! Dương Khai cũng không trì hoãn, ngưng thần nhìn hư ảnh của đại môn đóng chặc, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng chưa bao giờ có. Hắn tuy rằng thành công với trình độ lực lượng không gian của mình, hiểu triệt để sự huyền bí của Tế đàn, khiến cho hư ảnh của đại môn này thành hình, nhưng hắn không có chìa khóa mở ra cánh cửa này. Huyết mạch của Phiến Khinh La, chính là chìa khóa của cánh đại môn.

Tuy nhiên Dương Khai có phương pháp của mình. Hắn ngưng tụ lực lượng không gian ở đầu ngón tay, trông có vẻ chậm nhưng thật ra điểm rất nhanh về phía trước, rạch mạnh một cái xuống phía dưới! Hư không dường như run rẩy một cái, đại môn đóng chặc bỗng nhiên xuất hiện một đạo cái khe. Mới bắt đầu, cái khe còn rất nhỏ bé, gần như không thể phát hiện, nhưng nó lại khuếch trương với tốc độ rất nhanh.

Chỉ thời gian nháy mắt, nó liền thôn phệ đại môn, lộ ra lối đi tối đen. Lối đi này liên kết giữa hai đầu hành lang hư không ngăn cách không gian hàng tỉ tỉ dặm! Bên trong một mảnh hư vô hỗn độn, giống như mãnh thú mở ra cái miệng to, đủ để cắn nuốt hết thảy thế gian. Thân thể mềm mại của Hạ Ngưng Thường không khỏi có chút căng thẳng, nắm chặc hơn bàn tay của Dương Khai. Dương Khai không chần chờ, kéo Hạ Ngưng Thường một đầu liền chui vào, chờ đến thân ảnh của hai người biến mất không thấy, đường hành lang đen nhánh đó cũng lần nữa khép lại, tiếp đó biến mất không thấy.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ở chỗ này, không có có thanh âm, không có ánh sáng, trước mắt của hai người Hạ Ngưng Thường cùng Dương Khai là một mảnh tối đen. Nhưng rõ ràng, Hạ Ngưng Thường lại có thể cảm giác được, bên người mình chảy xuôi một loại lực lượng thần kỳ. Loại lực lượng này giống như dòng sông chảy xiết, muốn che mất nàng vậy. Dương Khai che nàng lại! Bên trong khe nứt không gian là nơi thần bí không thể biết mà thường nhân khó có thể tới, là vùng cấm của vạn vật khó có thể sinh tồn.

Bất kỳ cường giả nào cũng có thể bị lạc ở trong đó, ở thế giới thần kỳ trầm luân này, cuối cùng thể xác và tinh thần vì hắc ám cắn nuốt, trọn đời thoát thân không được. Mặc dù là Dương Khai, ở chỗ này đi lại cũng phải tập trung tinh thần tới 12 vạn phần, thần niệm không lúc nào không ngừng cẩn thận dò xét bốn phía, dẫn Hạ Ngưng Thường tránh né những sát khí đến từ trong hư không. Địa phương quỷ dị này dường như có thể ảnh hưởng sự suy tư của sinh linh cùng cảm xúc đối với thời gian. Dương Khai chỉ có thể liều mạng điều động lực lượng không gian, ngăn cản sự quấy nhiễu đến từ bốn phương tám hướng.

Phiến Khinh La cùng Bích Lạc năm đó lợi dụng Tế đàn đi vào Yêu Tinh Đế Thần, sẽ không có nguy hiểm quá lớn, đó là bởi vì huyết mạch của nàng phù hợp. Nhưng Dương Khai thì dùng thủ đoạn đặc biệt, cưỡng ép mở ra Tế đàn, trong đó phải gánh chịu nguy hiểm so với Yêu Mị Nữ Vương, không biết mạnh gấp bao nhiêu lần. Cũng may hắn trên trình độ của lực lượng không gian quả thật không tầm thường, mặc dù có chút ít như bước chân trên băng mỏng, nhưng cũng miễn cưỡng ứng phó.

Cũng không biết qua đã bao lâu, Dương Khai mới bỗng nhiên chấn động tinh thần, dắt theo Hạ Ngưng Thường phóng đi về một phường hướng. Sau khi đến nơi đó, hắn đưa tay rạch một cái về phía trước, xé rách không gian, cùng Hạ Ngưng Thường hai người rớt xuống ra ngoài từ nơi thần bí không thể biết đó. Tiểu sư tỷ cho tới giờ khắc này mới hồi phục tinh thần lại, đôi mắt đẹp mê mang cuối cùng cũng từ từ trở nên sáng tỏ.

Nàng cho rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng nàng không biết Dương Khai đã dẫn dắt nàng vùng vẫy du tẩu bên trong khe nứt không gian đã rất nhiều ngày. Địa phương thần bí đó, ảnh hưởng sự phán đoán của Hạ Ngưng Thường đối với thời gian trôi qua. Nơi đó hẳn là một cái hang động dưới đất, ẩm ướt âm u, nhưng trước mặt lại rải rác một chút hài cốt trắng đục, từ quy mô của hài cốt xem ra, hài cốt ấy khi còn sống nhất định là một vật to lớn.

- Nơi này là... Hạ Ngưng Thường nhìn chung quanh trái phải, thần sắc mờ mịt. Dương Khai đi ra phía trước, đưa tay nhặt lên một khối hài cốt, cẩn thận dò xét, một lát sau, hắn toét miệng cười: - Đến chỗ rồi, nơi này là Yêu Tinh Đế Thần!

- Yêu Tinh Đế Thần sao? Hạ Ngưng Thường lẩm bẩm một tiếng:

- Chính là tinh tú của chỗ Nữ Vương tỷ tỷ sao?

- Phải! Dương Khai gật đầu, hắn có thể làm ra loại phán đoán này, cũng là quy công thuộc về cái hài cốt trắng đục trên đất đó. Nếu như hắn không đoán sai, hài cốt trắng đục đó phải là hài cốt của dị chủng thượng cổ Thiên Nguyệt Ma Chu. Phiến Khinh La cùng Bích Lạc năm đó lưu lạc đến nơi này, một vật mà họ gặp đầu tiên chính là hài cốt của Thiên Nguyệt Ma Chu. Phiến Khinh La hấp thu căn nguyên của loại dị chủng thượng cổ ấy, cho nên mới được Xích Nguyệt lĩnh chủ nhìn trúng, cũng như thu làm nghĩa nữ, có thể phong sinh thủy khởi lăn lộn trên Đế Thần Tinh. Nếu không lấy thân phận nhân loại của nàng, làm sao có thể đặt chân trên viên tu luyện chi tinh này. Nàng càng không thể bên trong mấy chục năm ngắn ngủi, đạt tới cảnh giới kinh khủng của Phản Hư tam tầng cảnh.

Lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu giúp Phiến Khinh La chiếu cố rất lớn. Huyết mạch của nàng, vốn là có chút dấu vết của Thiên Nguyệt Ma Chu, cho nên mới có thể mở ra Tế đàn, mới có thể có được cơ duyên chỉ thuộc về nàng! Cơ duyên những thứ này thật sự là huyền diệu dị thường. Dương Khai những năm này nỗ lực như thế, vận may cũng không kém, mới bất quá đột phá đến Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà thôi, nhưng Phiến Khinh La lại sớm đã đi trước mặt hắn. Dương Khai trầm ngâm, hồi tưởng ngày đó trong Đế Uyển, Bích Lạc tiết lộ ra đủ loại tin tức cho hắn. Hắn biết không nhiều lắm đối với Yêu Tinh Đế Thần, chỉ biết rằng đây là một viên tu luyện chi tinh lấy yêu tộc làm chủ.

Tuy rằng trên Đế Thần Tinh cũng có loài người tồn tại, nhưng bất quá là lưu lạc vì yêu tộc làm nền mà thôi. Nhân tộc có ưu thế của nhân tộc, yêu tộc tuy rằng cường đại, nhưng cũng không đuổi tận giết tuyệt nhân tộc, mà là mặc kệ. Trừ phi nhân tộc hiện ra một chút uy hiếp đến cường giả của địa vị mà yêu tộc thống trị, mới có cao thủ của yêu tộc xuất thủ đánh chết. Trên Đế Thần Tinh, Nhân tộc không có địa vị gì. 10 đại lĩnh chủ đó là chúa tể của Đế Thần Tinh, mỗi một người đều là cường giả Hư Vương Cảnh. Xích Nguyệt lĩnh chủ thu Phiến Khinh La làm nghĩa nữ, nên thành một người trong số đó. Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui, tin tức chiếm được cũng chỉ có chút xíu này mà thôi, khiến hắn hơi có chút đau đầu.

- Đi ra ngoài trước rồi nói sau. Dương Khai gọi Hạ Ngưng Thường một tiếng, dắt nàng rời khỏi huyệt động trong lòng đất. Tới khi Dương Khai đi ra bên ngoài, hắn bất ngờ phát hiện nơi này là một mảnh núi non trùng điệp, nguy nga hiểm trở, linh khí thiên địa nồng đậm, nhưng nơi chốn đều tràn đầy yêu khí nồng đậm.

Bên trong vùng núi, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gầm thét cùng tranh đấu của yêu thú hung mãnh. Thật không biết Phiến Khinh La năm đó làm sao an toàn rời khỏi mảnh địa phương này, nghĩ rằng nàng ấy đã chịu không ít khổ đầu. Dương Khai thu liễm tâm thần, tế ra Tinh Toa, dắt Hạ Ngưng Thường nghênh ngang bay vù vù qua bầu trời rừng rậm nơi đây. Mảnh địa phương này, đối với những người khác mà nói là cực kỳ hung hiểm, nhưng đối với Dương Khai mà nói lại không có gì.

Dưới Hư Vương Cảnh, hắn không e ngại bất kỳ kẻ nào, mặc dù là Hư Vương Cảnh như vậy, hắn cũng có thể thản nhiên đối mặt. Tu luyện lực lượng không gian, hiếm thấy có thể có người đưa hắn ép tới tuyệt cảnh, trừ phi giống như lúc trước Tinh Đế Sơn môn chủ Tề Thiên Triệt, đưa hắn lôi vào trong một cái tiểu không gian phong bế. Chỉ là như thế vẫn chưa đủ, còn cần võ lực tuyệt đối áp chế hắn.

Tề Thiên Triệt không có bổn sự này, cho nên hắn đã chết... - Sư đệ, làm gì vậy? Hạ Ngưng Thường ở một bên thò đầu ra, nghi ngờ hỏi thăm.

- Đây chính là đường tắt đó. Dương Khai mỉm cười, giải thích cẩn thận với nàng. Nghe nói Phiến Khinh La cùng Bích Lạc chính là từ nơi này trực tiếp đi vào trong Tinh Vực, Hạ Ngưng Thường lập tức tò mò không dứt. Cuối cùng nàng cũng biết, Dương Khai nói người muốn gặp là ai, không khỏi hé miệng cười trộm, thỉnh thoảng mang một đôi mắt to trong suốt nhìn Dương Khai một cái, ý vị thâm trường.

- Ừ, không phải như nàng nghĩ đâu... Dương Khai vô lực biện giải một chút:

- Quên đi, ta nghiên cứu vật này một chút, nàng cứ tùy ý đi. - Ừ.

Hạ Ngưng Thường gật đầu, ở phụ cận tìm một địa phương sạch sẽ ngồi xuống, một bên tìm hiểu Đan Đạo Chân Giải, một bên thử ngưng luyện Thế của bản thân. Dương Khai đưa tay vuốt ve hoa văn cùng đồ án cổ quái trên Tế đàn trước mặt, thả ra thần niệm cẩn thận thưởng thức. Nếu Phiến Khinh La cùng Bích Lạc đều có thể đi tới Yêu Tinh Đế Thần từ nơi này, như vậy thì nói rõ Tế đàn có sự thần kỳ đả thông không gian lưỡng đoan. Nói cách khác, chỉ cần điều kiện phụ họa, Tế đàn này có thể tạo thành một đường hành lang ở không gian lưỡng đoan, không thấy sự trở cách của không gian.

Nơi này so với pháp trận không gian cường đại nhất cũng phải thâm ảo hơn. Dương Khai biết trong Tinh Vực có một chút pháp trận không gian xưa nhất là có thể truyền tống võ giả từ một viên tu luyện chi tinh đến một viên tu luyện chi tinh khác, có thể nhảy ngang ức vạn dặm khoảng cách. Nhưng loại pháp trận không gian này cực kỳ thưa thớt, chẳng những thưa thớt, hơn nữa đa số đều có hư hại, sử dụng phải gánh chịu sự nguy hiểm cực lớn.

Có lẽ người như Chiến Thiên Minh Mạc Tiếu Sinh, mới có thể chữa trị pháp trận không gian bình thường. Nhưng đối với loại pháp trận không gian đặc thù, hắn tuyệt đối không thể ra sức. Cho nên nói như vậy, mặc dù có hế lực của loại pháp trận không gian đặc thù này, không phải vạn bất đắc dĩ, cũng sẽ không dễ dàng vận dụng, bọn họ tình nguyện ngồi trên chiến hạm, chậm rãi vận chuyển, hao phí đại lượng thời gian đi tới chỗ mục đích của chính mình, cũng không dám tùy tiện mang tánh mạng của mình nói giỡn. Biện pháp tốt nhất kích hoạt Tế đàn trước mặt chính là huyết mạch của Phiến Khinh La. Năm đó nàng và Bích Lạc chính là trong lúc vô tình dùng máu tươi của chính mình để mở ra Tế đàn. Nhưng Dương Khai không có cách nào khác mượn biện pháp này, Kim huyết của hắn tất nhiên cường đại, nhưng không có hiệu quả như huyết mạch của Phiến Khinh La.

Hắn chỉ có thể dựa vào trình độ cao thâm của tự thân đối với lực lượng không gian. Hắn dò xét không hề bận tâm từng cái một chữ viết cổ xưa, không có phản ứng chút nào, Dương Khai không vội vàng không nóng nảy, ngược lại càng thêm đắm chìm tâm thần vào trong đó. Từ từ hắn cảm nhận được một tia kỳ diệu. Những văn tự cổ xưa tựa hồ đều có tánh mạng của mình, giữa lẫn nhau cũng đều có sự liên lạc rất vi diệu.

Dương Khai như có sở ngộ. Hắn lần lượt thử, từng chút một tìm hiểu, hắn cảm giác mình có một chút thu hoạch, nhưng cẩn thận dò xét, rồi lại không thu hoạch được gì... Thời gian từng chút một trôi qua, tiểu sư tỷ an tĩnh ngồi ở một bên, không quấy rầy Dương Khai. Giờ này nàng đang đắm chìm trong quá trình ngưng luyện cùng tìm hiểu Đan Đạo Chân Giải của mình, hồn toàn không phát hiện được động tĩnh xung quanh.

Một ngày, Dương Khai bỗng nhiên mở mắt, tinh quang nổ bắn ra bên trong hai tròng mắt. Dường Khai như có thu hoạch. Hắn điều động lên lực lượng không gian tự thân, khiến loại lực lượng thần kỳ này xuyên qua trên Tế đàn cổ xưa, xâu chuỗi lại những văn tự phức tạp khó hiểu. Như xe chỉ luồn kim, sự liên lạc lẫn nhau giữa những văn tự đó càng ngày càng dày đặc, dày đến không thể phân biệt.

Lúc chữ viết cuối cùng xuyên thấu lực lượng không gian, đồ án hoa văn trên Tế đàn bỗng nhiên nổ bắn ra tia sáng, dường như được trao cho sinh mạng mới, nhưng lại trôi nổi lên từ trên Tế đàn. Bọn chúng như con cá bơi lội trong hư không vậy, lần nữa sắp hàng tổ hợp, cuối cùng cấu trúc thành hư ảnh của một đạo đại môn trước mặt của Dương Khai!

- Tiểu sư tỷ! Dương Khai quát lớn. Hạ Ngưng Thường vội vàng thu liễm tâm thần. Thân thể mềm mại vụt lên một cái, liền tới đến bên cạnh Dương Khai, cầm bàn tay của hắn. Nàng biết thời cơ đã đến! Dương Khai cũng không trì hoãn, ngưng thần nhìn hư ảnh của đại môn đóng chặc, trên mặt hiện lên vẻ ngưng trọng chưa bao giờ có. Hắn tuy rằng thành công với trình độ lực lượng không gian của mình, hiểu triệt để sự huyền bí của Tế đàn, khiến cho hư ảnh của đại môn này thành hình, nhưng hắn không có chìa khóa mở ra cánh cửa này. Huyết mạch của Phiến Khinh La, chính là chìa khóa của cánh đại môn.

Tuy nhiên Dương Khai có phương pháp của mình. Hắn ngưng tụ lực lượng không gian ở đầu ngón tay, trông có vẻ chậm nhưng thật ra điểm rất nhanh về phía trước, rạch mạnh một cái xuống phía dưới! Hư không dường như run rẩy một cái, đại môn đóng chặc bỗng nhiên xuất hiện một đạo cái khe. Mới bắt đầu, cái khe còn rất nhỏ bé, gần như không thể phát hiện, nhưng nó lại khuếch trương với tốc độ rất nhanh.

Chỉ thời gian nháy mắt, nó liền thôn phệ đại môn, lộ ra lối đi tối đen. Lối đi này liên kết giữa hai đầu hành lang hư không ngăn cách không gian hàng tỉ tỉ dặm! Bên trong một mảnh hư vô hỗn độn, giống như mãnh thú mở ra cái miệng to, đủ để cắn nuốt hết thảy thế gian. Thân thể mềm mại của Hạ Ngưng Thường không khỏi có chút căng thẳng, nắm chặc hơn bàn tay của Dương Khai. Dương Khai không chần chờ, kéo Hạ Ngưng Thường một đầu liền chui vào, chờ đến thân ảnh của hai người biến mất không thấy, đường hành lang đen nhánh đó cũng lần nữa khép lại, tiếp đó biến mất không thấy.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, ở chỗ này, không có có thanh âm, không có ánh sáng, trước mắt của hai người Hạ Ngưng Thường cùng Dương Khai là một mảnh tối đen. Nhưng rõ ràng, Hạ Ngưng Thường lại có thể cảm giác được, bên người mình chảy xuôi một loại lực lượng thần kỳ. Loại lực lượng này giống như dòng sông chảy xiết, muốn che mất nàng vậy. Dương Khai che nàng lại! Bên trong khe nứt không gian là nơi thần bí không thể biết mà thường nhân khó có thể tới, là vùng cấm của vạn vật khó có thể sinh tồn.

Bất kỳ cường giả nào cũng có thể bị lạc ở trong đó, ở thế giới thần kỳ trầm luân này, cuối cùng thể xác và tinh thần vì hắc ám cắn nuốt, trọn đời thoát thân không được. Mặc dù là Dương Khai, ở chỗ này đi lại cũng phải tập trung tinh thần tới 12 vạn phần, thần niệm không lúc nào không ngừng cẩn thận dò xét bốn phía, dẫn Hạ Ngưng Thường tránh né những sát khí đến từ trong hư không. Địa phương quỷ dị này dường như có thể ảnh hưởng sự suy tư của sinh linh cùng cảm xúc đối với thời gian. Dương Khai chỉ có thể liều mạng điều động lực lượng không gian, ngăn cản sự quấy nhiễu đến từ bốn phương tám hướng.

Phiến Khinh La cùng Bích Lạc năm đó lợi dụng Tế đàn đi vào Yêu Tinh Đế Thần, sẽ không có nguy hiểm quá lớn, đó là bởi vì huyết mạch của nàng phù hợp. Nhưng Dương Khai thì dùng thủ đoạn đặc biệt, cưỡng ép mở ra Tế đàn, trong đó phải gánh chịu nguy hiểm so với Yêu Mị Nữ Vương, không biết mạnh gấp bao nhiêu lần. Cũng may hắn trên trình độ của lực lượng không gian quả thật không tầm thường, mặc dù có chút ít như bước chân trên băng mỏng, nhưng cũng miễn cưỡng ứng phó.

Cũng không biết qua đã bao lâu, Dương Khai mới bỗng nhiên chấn động tinh thần, dắt theo Hạ Ngưng Thường phóng đi về một phường hướng. Sau khi đến nơi đó, hắn đưa tay rạch một cái về phía trước, xé rách không gian, cùng Hạ Ngưng Thường hai người rớt xuống ra ngoài từ nơi thần bí không thể biết đó. Tiểu sư tỷ cho tới giờ khắc này mới hồi phục tinh thần lại, đôi mắt đẹp mê mang cuối cùng cũng từ từ trở nên sáng tỏ.

Nàng cho rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng nàng không biết Dương Khai đã dẫn dắt nàng vùng vẫy du tẩu bên trong khe nứt không gian đã rất nhiều ngày. Địa phương thần bí đó, ảnh hưởng sự phán đoán của Hạ Ngưng Thường đối với thời gian trôi qua. Nơi đó hẳn là một cái hang động dưới đất, ẩm ướt âm u, nhưng trước mặt lại rải rác một chút hài cốt trắng đục, từ quy mô của hài cốt xem ra, hài cốt ấy khi còn sống nhất định là một vật to lớn.

- Nơi này là... Hạ Ngưng Thường nhìn chung quanh trái phải, thần sắc mờ mịt. Dương Khai đi ra phía trước, đưa tay nhặt lên một khối hài cốt, cẩn thận dò xét, một lát sau, hắn toét miệng cười: - Đến chỗ rồi, nơi này là Yêu Tinh Đế Thần!

- Yêu Tinh Đế Thần sao? Hạ Ngưng Thường lẩm bẩm một tiếng:

- Chính là tinh tú của chỗ Nữ Vương tỷ tỷ sao?

- Phải! Dương Khai gật đầu, hắn có thể làm ra loại phán đoán này, cũng là quy công thuộc về cái hài cốt trắng đục trên đất đó. Nếu như hắn không đoán sai, hài cốt trắng đục đó phải là hài cốt của dị chủng thượng cổ Thiên Nguyệt Ma Chu. Phiến Khinh La cùng Bích Lạc năm đó lưu lạc đến nơi này, một vật mà họ gặp đầu tiên chính là hài cốt của Thiên Nguyệt Ma Chu. Phiến Khinh La hấp thu căn nguyên của loại dị chủng thượng cổ ấy, cho nên mới được Xích Nguyệt lĩnh chủ nhìn trúng, cũng như thu làm nghĩa nữ, có thể phong sinh thủy khởi lăn lộn trên Đế Thần Tinh. Nếu không lấy thân phận nhân loại của nàng, làm sao có thể đặt chân trên viên tu luyện chi tinh này. Nàng càng không thể bên trong mấy chục năm ngắn ngủi, đạt tới cảnh giới kinh khủng của Phản Hư tam tầng cảnh.

Lực lượng căn nguyên của Thiên Nguyệt Ma Chu giúp Phiến Khinh La chiếu cố rất lớn. Huyết mạch của nàng, vốn là có chút dấu vết của Thiên Nguyệt Ma Chu, cho nên mới có thể mở ra Tế đàn, mới có thể có được cơ duyên chỉ thuộc về nàng! Cơ duyên những thứ này thật sự là huyền diệu dị thường. Dương Khai những năm này nỗ lực như thế, vận may cũng không kém, mới bất quá đột phá đến Phản Hư lưỡng tầng cảnh mà thôi, nhưng Phiến Khinh La lại sớm đã đi trước mặt hắn. Dương Khai trầm ngâm, hồi tưởng ngày đó trong Đế Uyển, Bích Lạc tiết lộ ra đủ loại tin tức cho hắn. Hắn biết không nhiều lắm đối với Yêu Tinh Đế Thần, chỉ biết rằng đây là một viên tu luyện chi tinh lấy yêu tộc làm chủ.

Tuy rằng trên Đế Thần Tinh cũng có loài người tồn tại, nhưng bất quá là lưu lạc vì yêu tộc làm nền mà thôi. Nhân tộc có ưu thế của nhân tộc, yêu tộc tuy rằng cường đại, nhưng cũng không đuổi tận giết tuyệt nhân tộc, mà là mặc kệ. Trừ phi nhân tộc hiện ra một chút uy hiếp đến cường giả của địa vị mà yêu tộc thống trị, mới có cao thủ của yêu tộc xuất thủ đánh chết. Trên Đế Thần Tinh, Nhân tộc không có địa vị gì. 10 đại lĩnh chủ đó là chúa tể của Đế Thần Tinh, mỗi một người đều là cường giả Hư Vương Cảnh. Xích Nguyệt lĩnh chủ thu Phiến Khinh La làm nghĩa nữ, nên thành một người trong số đó. Dương Khai nghĩ tới nghĩ lui, tin tức chiếm được cũng chỉ có chút xíu này mà thôi, khiến hắn hơi có chút đau đầu.

- Đi ra ngoài trước rồi nói sau. Dương Khai gọi Hạ Ngưng Thường một tiếng, dắt nàng rời khỏi huyệt động trong lòng đất. Tới khi Dương Khai đi ra bên ngoài, hắn bất ngờ phát hiện nơi này là một mảnh núi non trùng điệp, nguy nga hiểm trở, linh khí thiên địa nồng đậm, nhưng nơi chốn đều tràn đầy yêu khí nồng đậm.

Bên trong vùng núi, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng gầm thét cùng tranh đấu của yêu thú hung mãnh. Thật không biết Phiến Khinh La năm đó làm sao an toàn rời khỏi mảnh địa phương này, nghĩ rằng nàng ấy đã chịu không ít khổ đầu. Dương Khai thu liễm tâm thần, tế ra Tinh Toa, dắt Hạ Ngưng Thường nghênh ngang bay vù vù qua bầu trời rừng rậm nơi đây. Mảnh địa phương này, đối với những người khác mà nói là cực kỳ hung hiểm, nhưng đối với Dương Khai mà nói lại không có gì.

Dưới Hư Vương Cảnh, hắn không e ngại bất kỳ kẻ nào, mặc dù là Hư Vương Cảnh như vậy, hắn cũng có thể thản nhiên đối mặt. Tu luyện lực lượng không gian, hiếm thấy có thể có người đưa hắn ép tới tuyệt cảnh, trừ phi giống như lúc trước Tinh Đế Sơn môn chủ Tề Thiên Triệt, đưa hắn lôi vào trong một cái tiểu không gian phong bế. Chỉ là như thế vẫn chưa đủ, còn cần võ lực tuyệt đối áp chế hắn.

Tề Thiên Triệt không có bổn sự này, cho nên hắn đã chết...