Vũ Luyện Điên Phong (Võ Luyện Đỉnh Phong)

Chương 1505: Trị thương.




- Thật quá không thể tưởng tượng nổi! Mộng Vô Nhai cắn răng, trong lòng thầm hận, tức giận vỗ xuống tay vịn của cái ghế. Ông ta nghĩ đến Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường nhi nữ tình trường, âu yếm quên mất thời gian.

Cũng đã hơn một tháng rồi, hai người vẫn chưa xuất hiện, khiến cường giả của ba tộc Nhân Yêu Ma ở chỗ này nhàm chán chờ đợi, Mộng Vô Nhai cảm giác thẹn với những vị khách đến thăm này. Ông ta bảo vệ Hạ Ngưng Thường đã nhiều năm như vậy, dốc lòng dạy dỗ nàng ta. Ông ta là thân nhân duy nhất của Hạ Ngưng Thường.

Nhưng hiện giờ, Dương Khai trở lại một cái, lập tức đoạt đi đồ đệ bảo bối từ bên cạnh mình rồi! Mộng Vô Nhai biết, lần này là chân chính tranh giành đi, ngày sau trong lòng của Hạ Ngưng Thường, một sư phụ như ông ta chỉ sợ là phải lui về tuyến hai, điều này làm cho ông ta cảm giác có chút chua xót.

Trong lòng chua xót nhưng vẫn mang một chút ngọt ngào, đồ nhi cơ khổ chờ 30 năm, cuối cùng cũng không chờ công không, Dương Khai tên tiểu tử khốn kiếp này rốt cục đã trở lại. Cảm giác tương đương kỳ diệu a, Mộng Vô Nhai gật gù đắc ý, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không được nói không rõ.

Mấy vị Đại Tôn cùng Ma tộc Ma Tướng của yêu tộc phía dưới cách không nhìn nhau, cường giả của hai đại chủng tộc chia nhau mà ngồi hai bên, tầm mắt va chạm lẫn nhau, không khí rất vi diệu, dường như có giấu một chút mùi hỏa dược tràn ngập. Mặc dù 30 năm trước đây, ba tộc liên thủ qua một lần, nhưng những năm này vì tranh đoạt những thứ tài nguyên tu luyện đó, giữa ba tộc cũng không thiếu va chạm, trong này, lấy sự va chạm giữa Yêu tộc cùng Ma tộc là nghiêm trọng nhất.

Cũng may Yêu tộc Đại Tôn cùng bọn Ma Tướng đều hiểu được khắc chế, cũng không tự mình xuất thủ, nếu không mâu thuẫn nhất định phải thăng cấp. Đều là bọn tiểu tử bên dưới tiểu đả tiểu nháo, cũng không ảnh hưởng toàn cục. Tuy nhiên ngày thường không gặp được lẫn nhau còn chưa tính, giờ này cùng đi Cửu Thiên Thánh Địa, lại chán đến chết đợi chờ thời gian hơn một tháng, tâm tình phiền não, Mộng Vô Nhai cảm giác mình mơ hồ có chút không áp chế nổi cường giả của hai tộc nhằm vào nhau rồi.

Nếu không phải còn có mình và Lăng Thái Hư, Sở Lăng Tiêu ba vị Nhân tộc Nhập Thánh Cảnh cao thủ hàng đầu trấn giữ chỗ này, bọn họ những người dã tính này mười phần chỉ sợ sẽ phải đánh nhau. Nhức đầu nha! Tên tiểu tử khốn kia tiến vào quê nhà ôn nhu, căn bản không quản đám lão gia đau khổ ha. Giờ khắc này, trong lòng của Mộng Vô Nhai mắng Dương Khai thành ra thương tích đầy mình.

Sợ cái gì thì tới cái đó, cũng không biết Yêu tộc vị Đại Tôn đó hay là Ma tộc vị Ma Tướng thần kinh nối trật dây rồi, phía dưới lại ồn ào lên. Mới bắt đầu chỉ có hai người tranh phong tương đối, kết quả tình huống càng ngày càng nghiêm trọng. Các vị Đại Tôn cùng Ma Tướng rối rít ra miệng tương trợ người của mình. Cục diện có chút hỗn loạn rồi. Cuối cùng ngay cả Đại Tôn Lôi Long cùng Ma Tôn Trường Uyên cũng cãi cọ vào trong nước đục.

- Lôi Long, bản tôn năm gần đây bế quan như có sở ngộ, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp chứng thực thành quả. Hôm nay không ngại mượn quý bảo địa này, ngươi và ta so tài một phen được không? Trường Uyên cười tủm tỉm nhìn Đại Tôn Lôi Long. Ánh mắt kia tràn đầy chiến ý hùng hổ dọa người.

- Được nha. Đúng dịp bổn tọa những năm này cũng có chút thu hoạch, đang lo không tìm được đối thủ. Thiên Huyền Phong Ấn Quyết của Trường Uyên huynh huyền diệu có một không hai nghe tiếng đã lâu, ngay cả Mộng tiên sinh năm đó cũng chịu thiệt thòi, bổn tọa rất muốn lãnh giáo một chút. Lôi Long mỉm cười, vui mừng không sợ.

- Liên hệ lão phu làm chi! Mộng Vô Nhai lập tức không vui. Mộng Vô Nhai bị Ma Tôn Trường Uyên dùng Thiên Huyền Phong Ấn Quyết đánh trúng, một thân tu vi bị phong ấn hơn phân nửa, bất đắc dĩ chạy tới bên Trung Đô lánh họa, chuyện này là sự sỉ nhục cả đời của ông ta. Tuy nói lúc đó là Trường Uyên dùng trận pháp phụ trợ, mới có thể thắng ông ta, nhưng Mộng Vô Nhai không vui nhất khi nghe người ta nói tới chuyện này. Phía dưới Đại Tôn Lôi Long cùng Ma Tôn Trường Uyên đã giao phong rồi. Hai người cũng không có động tác quá lớn, chỉ là từng người thả ra thần thức, vô thanh vô tức đụng chạm.

Nhưng sự hung hiểm của loại tranh đấu này, càng hơn xa so với sự chiến đấu của thường quy, sơ ý một chút là kết quả lưỡng bại câu thương, thậm chí hồn phi phách tán. Mọi người trong đại điện đều thần sắc ngưng trọng.

Sự tranh cãi ầm ĩ trước đó cũng từ từ thở bình thường lại, không người nào dám lên tiếng quấy rầy, đều khẩn trương nhìn chằm chằm cường giả trong nhất tộc của mình, e sợ cho sự xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Thần thức lực của Nhập Thánh tam tầng cảnh cuốn ùa trong cả đại điện, bất kỳ cường giả nào cảm nhận được sự va chạm đo, thì con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ.

Chiến đấu rất nhanh liền đi vào trình độ bạch nhiệt hóa. Lôi Long cùng Trường Uyên đều dùng hết toàn lực, kết quả vẫn như cũ chẳng phân biệt được trên dưới, chỉ sàn sàn như nhau. Nhưng sắc mặt của hai vị cường giả đều từ từ chuyển trắng, mồ hôi tinh mịn rịn ra trên trán.

Thần niệm dây dưa đụng vào nhau, hung hiểm vạn phần. Biểu lộ của đám người Mộng Vô Nhai ngưng trọng, sắc mặt khó coi. Bọn họ giờ này muốn nhúng tay đều nhúng tay không được, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi kết quả giao chiến giữa Lôi Long cùng Trường Uyên. Nhưng từ tình huống dưới mắt xem ra, kết quả tốt nhất chính là lưỡng bại câu thương. Một khi xuất hiện chuyện như vậy, chỉ sợ mâu thuẫn sẽ phải thăng cấp, đây cũng không phải là cường giả bên phía nhân tộc hy vọng thấy được.

- Dương Khai đi đâu vậy? Lăng Thái Hư vội vàng hỏi. Mộng Vô Nhai lắc đầu, bày tỏ mình căn bản không biết. Mấy ngày trước đây ông ta đã đi tới mật thất của Hạ Ngưng Thường bế quan, nhưng không phát hiện dấu vết của Dương Khai cùng đồ nhi, ai cũng không biết hai người này đi đâu.

- Tình huống không ổn a. Thiên Tiêu Tông tông chủ Sở Lăng Tiêu chau mày, chuyện phát triển trở thành như vậy, có chút ngoài dự liệu của người này. Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười to sang sảng.

- Rất náo nhiệt nha, sao lại đánh nhau trước như vậy?

Vào lúc lời nói rơi xuống, mọi người chỉ thấy ngoài cửa có bóng người nhoáng lên một cái, Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường dùng khăn đen che mặt dắt tay nhau xuất hiện trong tầm mắt. Mọi người đều bị thanh âm này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi tinh thần chấn động.

Rất nhiều người nghe nói Dương Khai trở về, vẫn không thể nào tin tưởng, cho tới giờ khắc này gặp được thân ảnh của hắn mới xác định không thể nghi ngờ. Mộng Vô Nhai lại nghi ngờ đánh giá Hạ Ngưng Thường. Ông ta bỗng nhiên có loại cảm giác rất kỳ quái, chỉ hơn một tháng không gặp, đồ nhi này của mình dường như có chút biến hóa, trở nên khiến ông ta đều cảm giác có chút núi cao ngước dừng lại...

- Tiểu sư điệt! Một tiếng duyên dáng gọi to truyền ra, một đạo tịnh ảnh chạy như bay ra từ trong đại điện, trực tiếp lẻn đến trước mặt Dương Khai, cười hì hì trên dưới xem xét hắn, trong miệng tắc lưỡi thành tiếng, một hồi lâu mới khe khẽ gật đầu nói:

- Ô, mấy chục năm không gặp, càng thêm có mị lực của nam nhân, ngay cả sư thúc cũng xem ra có chút tâm trì nhộn nhạo. Sắc mặt của Dương Khai tối sầm, theo bản năng nhìn Hạ Ngưng Thường một cái, lúng túng nói:

- Sư thúc, lão nhân gia ngài đoan trang chút tốt hơn. Phi Vũ sư thúc nghe vậy, lập tức trợn ngược mắt lườm Dương Khai một cái, quả thật là một kẻ phong tình vạn chủng. Ông ta theo chân Sở Lăng Tiêu đến đây, nghe được bên phía Cửu Thiên Thánh Địa truyền tin, nói Dương Khai đã trở về, Sở Lăng Tiêu lúc này dẫn tông nội tứ đại trưởng lão đi đến đây. Giờ này mới vừa gặp mặt, Phi Vũ sư thúc lại là một người nghiêm chỉnh.

Dương Khai cảm thấy ấm áp bội phần. Năm đó hắn ở Thiên Tiêu Tông Khởi Tú Phong cùng với Phi Vũ sư thúc, sư thúc chính là bộ đức hạnh đó. Thường sau khi uống rượu say nằm trên đất, quần áo lăng loạn, xuân quang tiết ra ngoài, cũng không có ý tứ mảy may kiêng dè Dương Khai. Khi cách mấy chục năm lần nữa cảm nhận được sự nhiệt tình khác của sư thúc, Dương Khai bỗng nhiên có một loại cảm giác phảng phất như cách một thế hệ.

- Sư thúc ta giờ này phong nhã hào hoa, mới không già! Phi Vũ hừ hừ, lại cười tủm tỉm nói:

- Thương Viêm, Lực Hoàn cùng Phi Tiến bọn họ đều tới đây, còn có sư tổ! Ông ta nói như thế, liền nhìn lại trong đại điện. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, cất bước tiến lên, đầu tiên là nói mấy câu với mấy vị sư thúc Thương Viêm, lúc này mới thần sắc trang nghiêm trang trọng đi tới trước mặt Sở Lăng Tiêu, trầm giọng nói:

- Đệ tử Dương Khai, bái kiến sư tổ, khiến sư tổ đợi lâu.

- Được, được, được không cần đa lễ. Sở Lăng Tiêu sung sướng gật đầu, thần niệm thả ra, quét một chút trên người của Dương Khai, phát hiện quả nhiên như đám người Lăng Thái Hư nói, cảnh giới tu vi hiện giờ của Dương Khai đã sâu không lường được, đều không phải là hắn có thể theo dõi. Đã nhận ra điểm này, Sở Lăng Tiêu lộ ra nụ cười càng thêm hòa ái:

- Ngươi rất giỏi, rất giỏi. Quả nhiên đã xông ra một mảnh thiên địa, lão phu lấy ngươi làm vinh, ngày sau trọng trách chấn hưng tông môn, sợ là phải giao cho ngươi rồi!

- Sư tổ khen sai rồi, đệ tử còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, còn cần sư tổ cùng sư công chỉ điểm nhiều hơn.

- Hảo hài tử. Sở Lăng Tiêu cười to sung sướng, cùng Lăng Thái Hư nhìn nhau, an ủi trong lòng.

- Sư tổ hãy chờ một lát, hai vị bằng hữu kia tánh khí hơi lớn, đệ tử trước tiên dập tắt lửa cho bọn họ.

Dương Khai toét miệng cười, quay đầu nhìn về Đại Tôn Lôi Long cùng Ma Tôn Trường Uyên dùng thần thức lực đang đánh nhau chết sống. - Cẩn thận một chút, cũng không thể làm bị thương bọn họ. Lăng Thái Hư vội vàng dặn dò.

- Yên tâm đi sư công, không gây thương tổn đâu. Gương mặt của Dương Khai vẻ ngạo nghễ, thần thức lực ầm ầm bính phát ra, tràn vào trong hư không. Thần thức của hai người Nhập Thánh tam tầng cảnh so đấu, trong đại điện những người khác quả thật không dám tùy tiện xuất thủ quấy nhiễu.

Nhưng đối với Dương Khai mà nói, trận chiến thần thức đối người ngoài mà nói kinh hiểm vô cùng đó lại thật ra buồn cười giống như tiểu hài tử chào gia gia mà thôi. Trong hư không dường như truyền đến tiếng vang xì xì. Thân hình của Lôi Long cùng Trường Uyên đều chấn động, rối rít cảm thấy thần thức lực của mình cùng đối phương dây dưa ở cùng một chỗ bị một đôi bàn tay vô hình, mạnh mẽ tách ra.

Loại cường đại đó làm cho bọn họ cảm nhận được một loại cảm giác vô lực, căn bản không thể phản kháng! Ầm... Một vòng vầng sáng nổ bắn ra bốn phương, Lôi Đồng cùng Trường Uyên từng người lui về phía sau mấy bước, hít một hơi thật sâu, cực kỳ chấn động nhìn lại phía Dương Khai, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Hắn không ngờ dễ dàng đã tách ra mình cùng đối thủ rồi.

- Hai vị, để cho các ngươi đợi lâu là ta không đúng. Ừ, quả thật gặp chút ngoài ý muốn, cho nên mới trì hoãn thời gian dài như vậy, nhưng các ngươi cũng không cần vừa thấy mặt đã bạt kiếm giương cung như vậy chứ. Dương Khai cười tủm tỉm nhìn hai người. Lôi Long hít sâu một hơi, dường như tâm tình còn phập phồng vẫn chưa thong thả, trầm ngâm, cung tay nói:

- Thất lễ.

Trường Uyên cũng không phải người nhỏ nhen, thấy Lôi Long đã nói như vậy, lúc này cười ha hả:

- Đa tạ Dương thánh chủ, có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi.

- Vậy là được rồi, đều là cuộc sống dưới một mảnh trời, làm gì vừa thấy mặt đã đánh đánh giết giết như thế. Dương Khai gật đầu nhẹ nhàng, đối với thái độ của hai người rất là hài lòng. Dương Khai thấy không ít người đều đứng tại chỗ, dùng ánh mắt khác thường quan sát mình, đưa tay án nhẹ xuống nói:

- Mọi người cũng ngồi đi, không cần khách khí, hôm nay ta gọi người tới, là có chuyện muốn cùng các người thương nghị.

- Ha ha, biết được Dương thánh chủ trở về, bản tôn đi cả ngày đêm từ Ma Đô chạy đến Thánh địa, chỉ là không biết Dương thánh chủ triệu tập bọn ta rốt cuộc có chuyện gì quan trọng? Nơi này chính là cường giả của ba tộc Nhân Yêu Ma tề tụ. Muốn nói gì Dương thánh chủ cứ nói, khẳng định không phải chuyện đùa chứ?

Trường Uyên dường như tùy ý hỏi thăm, nhưng bên trong đôi mắt lại toát ra vẻ kiêng kỵ sâu đậm. Vừa rồi Dương Khai tách ra lão ta cùng Lôi Long, mặc dù không cảm nhận được nhiều lắm, nhưng Trường Uyên lại biết, giờ này Dương Khai, căn bản không phải mình có thể so sánh. - Thật quá không thể tưởng tượng nổi! Mộng Vô Nhai cắn răng, trong lòng thầm hận, tức giận vỗ xuống tay vịn của cái ghế. Ông ta nghĩ đến Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường nhi nữ tình trường, âu yếm quên mất thời gian.

Cũng đã hơn một tháng rồi, hai người vẫn chưa xuất hiện, khiến cường giả của ba tộc Nhân Yêu Ma ở chỗ này nhàm chán chờ đợi, Mộng Vô Nhai cảm giác thẹn với những vị khách đến thăm này. Ông ta bảo vệ Hạ Ngưng Thường đã nhiều năm như vậy, dốc lòng dạy dỗ nàng ta. Ông ta là thân nhân duy nhất của Hạ Ngưng Thường.

Nhưng hiện giờ, Dương Khai trở lại một cái, lập tức đoạt đi đồ đệ bảo bối từ bên cạnh mình rồi! Mộng Vô Nhai biết, lần này là chân chính tranh giành đi, ngày sau trong lòng của Hạ Ngưng Thường, một sư phụ như ông ta chỉ sợ là phải lui về tuyến hai, điều này làm cho ông ta cảm giác có chút chua xót.

Trong lòng chua xót nhưng vẫn mang một chút ngọt ngào, đồ nhi cơ khổ chờ 30 năm, cuối cùng cũng không chờ công không, Dương Khai tên tiểu tử khốn kiếp này rốt cục đã trở lại. Cảm giác tương đương kỳ diệu a, Mộng Vô Nhai gật gù đắc ý, trong lòng ngũ vị tạp trần, nói không được nói không rõ.

Mấy vị Đại Tôn cùng Ma tộc Ma Tướng của yêu tộc phía dưới cách không nhìn nhau, cường giả của hai đại chủng tộc chia nhau mà ngồi hai bên, tầm mắt va chạm lẫn nhau, không khí rất vi diệu, dường như có giấu một chút mùi hỏa dược tràn ngập. Mặc dù 30 năm trước đây, ba tộc liên thủ qua một lần, nhưng những năm này vì tranh đoạt những thứ tài nguyên tu luyện đó, giữa ba tộc cũng không thiếu va chạm, trong này, lấy sự va chạm giữa Yêu tộc cùng Ma tộc là nghiêm trọng nhất.

Cũng may Yêu tộc Đại Tôn cùng bọn Ma Tướng đều hiểu được khắc chế, cũng không tự mình xuất thủ, nếu không mâu thuẫn nhất định phải thăng cấp. Đều là bọn tiểu tử bên dưới tiểu đả tiểu nháo, cũng không ảnh hưởng toàn cục. Tuy nhiên ngày thường không gặp được lẫn nhau còn chưa tính, giờ này cùng đi Cửu Thiên Thánh Địa, lại chán đến chết đợi chờ thời gian hơn một tháng, tâm tình phiền não, Mộng Vô Nhai cảm giác mình mơ hồ có chút không áp chế nổi cường giả của hai tộc nhằm vào nhau rồi.

Nếu không phải còn có mình và Lăng Thái Hư, Sở Lăng Tiêu ba vị Nhân tộc Nhập Thánh Cảnh cao thủ hàng đầu trấn giữ chỗ này, bọn họ những người dã tính này mười phần chỉ sợ sẽ phải đánh nhau. Nhức đầu nha! Tên tiểu tử khốn kia tiến vào quê nhà ôn nhu, căn bản không quản đám lão gia đau khổ ha. Giờ khắc này, trong lòng của Mộng Vô Nhai mắng Dương Khai thành ra thương tích đầy mình.

Sợ cái gì thì tới cái đó, cũng không biết Yêu tộc vị Đại Tôn đó hay là Ma tộc vị Ma Tướng thần kinh nối trật dây rồi, phía dưới lại ồn ào lên. Mới bắt đầu chỉ có hai người tranh phong tương đối, kết quả tình huống càng ngày càng nghiêm trọng. Các vị Đại Tôn cùng Ma Tướng rối rít ra miệng tương trợ người của mình. Cục diện có chút hỗn loạn rồi. Cuối cùng ngay cả Đại Tôn Lôi Long cùng Ma Tôn Trường Uyên cũng cãi cọ vào trong nước đục.

- Lôi Long, bản tôn năm gần đây bế quan như có sở ngộ, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp chứng thực thành quả. Hôm nay không ngại mượn quý bảo địa này, ngươi và ta so tài một phen được không? Trường Uyên cười tủm tỉm nhìn Đại Tôn Lôi Long. Ánh mắt kia tràn đầy chiến ý hùng hổ dọa người.

- Được nha. Đúng dịp bổn tọa những năm này cũng có chút thu hoạch, đang lo không tìm được đối thủ. Thiên Huyền Phong Ấn Quyết của Trường Uyên huynh huyền diệu có một không hai nghe tiếng đã lâu, ngay cả Mộng tiên sinh năm đó cũng chịu thiệt thòi, bổn tọa rất muốn lãnh giáo một chút. Lôi Long mỉm cười, vui mừng không sợ.

- Liên hệ lão phu làm chi! Mộng Vô Nhai lập tức không vui. Mộng Vô Nhai bị Ma Tôn Trường Uyên dùng Thiên Huyền Phong Ấn Quyết đánh trúng, một thân tu vi bị phong ấn hơn phân nửa, bất đắc dĩ chạy tới bên Trung Đô lánh họa, chuyện này là sự sỉ nhục cả đời của ông ta. Tuy nói lúc đó là Trường Uyên dùng trận pháp phụ trợ, mới có thể thắng ông ta, nhưng Mộng Vô Nhai không vui nhất khi nghe người ta nói tới chuyện này. Phía dưới Đại Tôn Lôi Long cùng Ma Tôn Trường Uyên đã giao phong rồi. Hai người cũng không có động tác quá lớn, chỉ là từng người thả ra thần thức, vô thanh vô tức đụng chạm.

Nhưng sự hung hiểm của loại tranh đấu này, càng hơn xa so với sự chiến đấu của thường quy, sơ ý một chút là kết quả lưỡng bại câu thương, thậm chí hồn phi phách tán. Mọi người trong đại điện đều thần sắc ngưng trọng.

Sự tranh cãi ầm ĩ trước đó cũng từ từ thở bình thường lại, không người nào dám lên tiếng quấy rầy, đều khẩn trương nhìn chằm chằm cường giả trong nhất tộc của mình, e sợ cho sự xuất hiện cái gì ngoài ý muốn. Thần thức lực của Nhập Thánh tam tầng cảnh cuốn ùa trong cả đại điện, bất kỳ cường giả nào cảm nhận được sự va chạm đo, thì con ngươi lộ ra vẻ hoảng sợ.

Chiến đấu rất nhanh liền đi vào trình độ bạch nhiệt hóa. Lôi Long cùng Trường Uyên đều dùng hết toàn lực, kết quả vẫn như cũ chẳng phân biệt được trên dưới, chỉ sàn sàn như nhau. Nhưng sắc mặt của hai vị cường giả đều từ từ chuyển trắng, mồ hôi tinh mịn rịn ra trên trán.

Thần niệm dây dưa đụng vào nhau, hung hiểm vạn phần. Biểu lộ của đám người Mộng Vô Nhai ngưng trọng, sắc mặt khó coi. Bọn họ giờ này muốn nhúng tay đều nhúng tay không được, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi kết quả giao chiến giữa Lôi Long cùng Trường Uyên. Nhưng từ tình huống dưới mắt xem ra, kết quả tốt nhất chính là lưỡng bại câu thương. Một khi xuất hiện chuyện như vậy, chỉ sợ mâu thuẫn sẽ phải thăng cấp, đây cũng không phải là cường giả bên phía nhân tộc hy vọng thấy được.

- Dương Khai đi đâu vậy? Lăng Thái Hư vội vàng hỏi. Mộng Vô Nhai lắc đầu, bày tỏ mình căn bản không biết. Mấy ngày trước đây ông ta đã đi tới mật thất của Hạ Ngưng Thường bế quan, nhưng không phát hiện dấu vết của Dương Khai cùng đồ nhi, ai cũng không biết hai người này đi đâu.

- Tình huống không ổn a. Thiên Tiêu Tông tông chủ Sở Lăng Tiêu chau mày, chuyện phát triển trở thành như vậy, có chút ngoài dự liệu của người này. Đúng lúc đó, ngoài cửa bỗng nhiên truyền tới một tiếng cười to sang sảng.

- Rất náo nhiệt nha, sao lại đánh nhau trước như vậy?

Vào lúc lời nói rơi xuống, mọi người chỉ thấy ngoài cửa có bóng người nhoáng lên một cái, Dương Khai cùng Hạ Ngưng Thường dùng khăn đen che mặt dắt tay nhau xuất hiện trong tầm mắt. Mọi người đều bị thanh âm này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi tinh thần chấn động.

Rất nhiều người nghe nói Dương Khai trở về, vẫn không thể nào tin tưởng, cho tới giờ khắc này gặp được thân ảnh của hắn mới xác định không thể nghi ngờ. Mộng Vô Nhai lại nghi ngờ đánh giá Hạ Ngưng Thường. Ông ta bỗng nhiên có loại cảm giác rất kỳ quái, chỉ hơn một tháng không gặp, đồ nhi này của mình dường như có chút biến hóa, trở nên khiến ông ta đều cảm giác có chút núi cao ngước dừng lại...

- Tiểu sư điệt! Một tiếng duyên dáng gọi to truyền ra, một đạo tịnh ảnh chạy như bay ra từ trong đại điện, trực tiếp lẻn đến trước mặt Dương Khai, cười hì hì trên dưới xem xét hắn, trong miệng tắc lưỡi thành tiếng, một hồi lâu mới khe khẽ gật đầu nói:

- Ô, mấy chục năm không gặp, càng thêm có mị lực của nam nhân, ngay cả sư thúc cũng xem ra có chút tâm trì nhộn nhạo. Sắc mặt của Dương Khai tối sầm, theo bản năng nhìn Hạ Ngưng Thường một cái, lúng túng nói:

- Sư thúc, lão nhân gia ngài đoan trang chút tốt hơn. Phi Vũ sư thúc nghe vậy, lập tức trợn ngược mắt lườm Dương Khai một cái, quả thật là một kẻ phong tình vạn chủng. Ông ta theo chân Sở Lăng Tiêu đến đây, nghe được bên phía Cửu Thiên Thánh Địa truyền tin, nói Dương Khai đã trở về, Sở Lăng Tiêu lúc này dẫn tông nội tứ đại trưởng lão đi đến đây. Giờ này mới vừa gặp mặt, Phi Vũ sư thúc lại là một người nghiêm chỉnh.

Dương Khai cảm thấy ấm áp bội phần. Năm đó hắn ở Thiên Tiêu Tông Khởi Tú Phong cùng với Phi Vũ sư thúc, sư thúc chính là bộ đức hạnh đó. Thường sau khi uống rượu say nằm trên đất, quần áo lăng loạn, xuân quang tiết ra ngoài, cũng không có ý tứ mảy may kiêng dè Dương Khai. Khi cách mấy chục năm lần nữa cảm nhận được sự nhiệt tình khác của sư thúc, Dương Khai bỗng nhiên có một loại cảm giác phảng phất như cách một thế hệ.

- Sư thúc ta giờ này phong nhã hào hoa, mới không già! Phi Vũ hừ hừ, lại cười tủm tỉm nói:

- Thương Viêm, Lực Hoàn cùng Phi Tiến bọn họ đều tới đây, còn có sư tổ! Ông ta nói như thế, liền nhìn lại trong đại điện. Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu, cất bước tiến lên, đầu tiên là nói mấy câu với mấy vị sư thúc Thương Viêm, lúc này mới thần sắc trang nghiêm trang trọng đi tới trước mặt Sở Lăng Tiêu, trầm giọng nói:

- Đệ tử Dương Khai, bái kiến sư tổ, khiến sư tổ đợi lâu.

- Được, được, được không cần đa lễ. Sở Lăng Tiêu sung sướng gật đầu, thần niệm thả ra, quét một chút trên người của Dương Khai, phát hiện quả nhiên như đám người Lăng Thái Hư nói, cảnh giới tu vi hiện giờ của Dương Khai đã sâu không lường được, đều không phải là hắn có thể theo dõi. Đã nhận ra điểm này, Sở Lăng Tiêu lộ ra nụ cười càng thêm hòa ái:

- Ngươi rất giỏi, rất giỏi. Quả nhiên đã xông ra một mảnh thiên địa, lão phu lấy ngươi làm vinh, ngày sau trọng trách chấn hưng tông môn, sợ là phải giao cho ngươi rồi!

- Sư tổ khen sai rồi, đệ tử còn có rất nhiều chỗ thiếu sót, còn cần sư tổ cùng sư công chỉ điểm nhiều hơn.

- Hảo hài tử. Sở Lăng Tiêu cười to sung sướng, cùng Lăng Thái Hư nhìn nhau, an ủi trong lòng.

- Sư tổ hãy chờ một lát, hai vị bằng hữu kia tánh khí hơi lớn, đệ tử trước tiên dập tắt lửa cho bọn họ.

Dương Khai toét miệng cười, quay đầu nhìn về Đại Tôn Lôi Long cùng Ma Tôn Trường Uyên dùng thần thức lực đang đánh nhau chết sống. - Cẩn thận một chút, cũng không thể làm bị thương bọn họ. Lăng Thái Hư vội vàng dặn dò.

- Yên tâm đi sư công, không gây thương tổn đâu. Gương mặt của Dương Khai vẻ ngạo nghễ, thần thức lực ầm ầm bính phát ra, tràn vào trong hư không. Thần thức của hai người Nhập Thánh tam tầng cảnh so đấu, trong đại điện những người khác quả thật không dám tùy tiện xuất thủ quấy nhiễu.

Nhưng đối với Dương Khai mà nói, trận chiến thần thức đối người ngoài mà nói kinh hiểm vô cùng đó lại thật ra buồn cười giống như tiểu hài tử chào gia gia mà thôi. Trong hư không dường như truyền đến tiếng vang xì xì. Thân hình của Lôi Long cùng Trường Uyên đều chấn động, rối rít cảm thấy thần thức lực của mình cùng đối phương dây dưa ở cùng một chỗ bị một đôi bàn tay vô hình, mạnh mẽ tách ra.

Loại cường đại đó làm cho bọn họ cảm nhận được một loại cảm giác vô lực, căn bản không thể phản kháng! Ầm... Một vòng vầng sáng nổ bắn ra bốn phương, Lôi Đồng cùng Trường Uyên từng người lui về phía sau mấy bước, hít một hơi thật sâu, cực kỳ chấn động nhìn lại phía Dương Khai, trong mắt tràn đầy hoảng sợ. Hắn không ngờ dễ dàng đã tách ra mình cùng đối thủ rồi.

- Hai vị, để cho các ngươi đợi lâu là ta không đúng. Ừ, quả thật gặp chút ngoài ý muốn, cho nên mới trì hoãn thời gian dài như vậy, nhưng các ngươi cũng không cần vừa thấy mặt đã bạt kiếm giương cung như vậy chứ. Dương Khai cười tủm tỉm nhìn hai người. Lôi Long hít sâu một hơi, dường như tâm tình còn phập phồng vẫn chưa thong thả, trầm ngâm, cung tay nói:

- Thất lễ.

Trường Uyên cũng không phải người nhỏ nhen, thấy Lôi Long đã nói như vậy, lúc này cười ha hả:

- Đa tạ Dương thánh chủ, có chỗ đắc tội, xin hãy tha lỗi.

- Vậy là được rồi, đều là cuộc sống dưới một mảnh trời, làm gì vừa thấy mặt đã đánh đánh giết giết như thế. Dương Khai gật đầu nhẹ nhàng, đối với thái độ của hai người rất là hài lòng. Dương Khai thấy không ít người đều đứng tại chỗ, dùng ánh mắt khác thường quan sát mình, đưa tay án nhẹ xuống nói:

- Mọi người cũng ngồi đi, không cần khách khí, hôm nay ta gọi người tới, là có chuyện muốn cùng các người thương nghị.

- Ha ha, biết được Dương thánh chủ trở về, bản tôn đi cả ngày đêm từ Ma Đô chạy đến Thánh địa, chỉ là không biết Dương thánh chủ triệu tập bọn ta rốt cuộc có chuyện gì quan trọng? Nơi này chính là cường giả của ba tộc Nhân Yêu Ma tề tụ. Muốn nói gì Dương thánh chủ cứ nói, khẳng định không phải chuyện đùa chứ?

Trường Uyên dường như tùy ý hỏi thăm, nhưng bên trong đôi mắt lại toát ra vẻ kiêng kỵ sâu đậm. Vừa rồi Dương Khai tách ra lão ta cùng Lôi Long, mặc dù không cảm nhận được nhiều lắm, nhưng Trường Uyên lại biết, giờ này Dương Khai, căn bản không phải mình có thể so sánh.