- Xin hỏi rốt cuộc các hạ là ai, vì sao lại đến Bích Ba Thành gây chuyện thị phi! Thiện Anh lạnh mặt, trầm giọng hỏi.
- Quan trọng hay sao? Dương Khai bĩu môi.
Thiện Anh nhướng mày: - Bổn thành chủ chưa từng gặp mặt các hạ, các hạ lại ngang tàng không lý lẽ, ra tay đánh chết hai vị chấp sự phủ ta, có phải hơi quá đáng?
Hắn đã nhìn ra thực lực của Dương Khai không kém, cho nên không dám tùy ý xé mặt.
Chỉ tuổi này đã có thực lực như vậy, chỉ sợ sau lưng thanh niên này có chỗ dựa lớn, trước khi hiểu rõ ràng, Thiện Anh không dám tùy tiện ra tay.
- Quá đáng sao? Dương Khai nhe răng cười. - Ta không cảm thấy quá đáng, hôm nay ta đến đây, chẳng những muốn giết hai tên chấp sự, cả mạng của ngươi cũng muốn lấy. Tất cả những kẻ cấu kết xấu xa các ngươi đều phải chết!
Các võ giả phủ thành chủ đều tim gan lạnh buốt.
Thiện Anh ngẩn ngơ, nhưng sau đó lại cười to ha hả: - Thú vị! Thú vị! Đã rất lâu rồi bổn thành chủ không gặp người trẻ tuổi thú vị như vậy. Nếu ngươi đã không biết điều, vậy đừng trách bổn thành chủ không khách khí với ngươi, giết hắn cho ta!
Nể mặt không biết điều, Thiện Anh đã không thể nhẫn nhịn Dương Khai được nữa.
Hai người chấp sự chết, nếu nuốt trôi cục tức này, vậy sau này chỉ sợ hắn sẽ không còn một chút uy nghiêm nào.
Mặc kệ sau lưng thanh niên này có núi dựa gì, cũng không đến mức lớn hơn chỗ sau lưng mình, cho nên Thiện Anh không sợ hãi gì, cũng lười lôi thôi với Dương Khai, vung tay lên quát.
Mười mấy võ giả phủ thành chủ nhận lệnh, thần sắc dữ tợn hóa thành ánh sáng lao về phía Dương Khai.
Tuy rằng nam nhân vừa rồi chết thảm làm mọi người sợ hãi Dương Khai, nhưng dù sao hắn chỉ là một người, mấy người cô gái áo xanh ở đằng sau hắn vốn không lọt vào mắt các võ giả phủ thành chủ.
Người đông thế mạnh, bọn họ tràn đày tin tưởng bắt được Dương Khai.
Bóng người dày đặc, bảo quang bí thuật bùng lên, bao phủ Dương Khai
Mấy người cô gái áo xanh sắc mặt trắng bạch, cảm nhận được dao động năng lượng hỗn loạn khổng lồ, trong mắt đều toát ra tuyệt vọng.
Bọn họ đã cho rằng mình sẽ chết chắc.
Dương Khai vẫn đứng sừng sững, khóe miệng cười càng thêm lạnh lẽo.
Thẳng đến công kích ngợp trời ập xuống, hắn mới đưa tay chỉ ra, một chiếc khiên màu tím chợt xuất hiện.
Chiếc khiên to không quá chậu rửa mặt, nhưng hiện ra liền mở rộng, lập tức bao phủ mười mấy trượng.
Toàn bộ công kích đều đánh vào chiếc khiên.
Tiếng đinh đang vang lên không ngớt, hào quang văng ra, Dương Khai nguyên lành như thường.
- Bí bảo phòng ngự Hư cấp thượng phẩm!
Ánh mắt Dương Khai co rụt, lập tức nhìn ra cấp bậc chiếc khiên này, không khỏi tỏa ra ánh sáng nóng bỏng.
Bí bảo Hư cấp thượng phẩm đã rất hiếm thấy trên U Ám Tinh, huống gì là một món bí bảo phòng ngự, giá trị lớn hơn bình thường! Có bí bảo này, thực lực bất cứ ai cũng có thể tăng vọt.
Thiện Anh càng thêm khẳng định đằng sau Dương Khai có chỗ dựa, bằng không sao lại có thứ tốt như vậy?
Hào quang vàng tuôn ra từ sau chiếc khiên, những sợi tơ bắn ra, tính sơ sơ cũng phải trăm sợi, trên đó tỏa ra lực khí huyết làm người ta kinh hoàng, dao động năng lượng khủng khiếp.
Bọn chúng giống như còn sống.
Tơ vàng chạy ra, cắt xé đám người.
Không thánh nguyên hộ thể của võ giả nào cản nổi tơ vàng cắt qua, hào quang hộ thể dày đặc của bọn họ như là giấy, không chịu nổi một chiêu.
Ngay cả bí bảo phòng ngự bình thường cũng không chống nổi tơ vàng sắc bén, bị cắt ra làm đôi, mất hết linh tính, hoàn toàn hư hỏng.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Máu tươi tung tóe, thịt nát rơi đầy đất, những đầu lâu bay lên không, từng thi thể rơi xuống đất.
Các võ giả phủ thành chủ hoảng sợ hét lớn, có người thấy không ổn, vội vàng lùi lại, muốn cách xa Dương Khai.
- Chạy trốn hả? Nếu đã đến, vậy đừng đi nữa. Dương Khai lắc đầu, khóe miệng cười lạnh, thần niệm khống chế, Kim Huyết Ti bay càng thêm nhanh.
Quần ma loạn vũ!
Mọi người chỉ thấy một mảnh ánh sáng màu vàng lóe lên, nghe những tiếng hét thảm rợn người, về phần bên trong chiến trường đã xảy ra chuyện gì, chỉ có một số ít người thấy rõ.
- Mau, mau truyền tin Chiến Thiên Thành, gọi Lương thành chủ gấp rút tiếp viện! Sắc mặt Thiện Anh trắng bệch, vội quát người bên cạnh, hắn mơ hồ cảm thấy mình có lên chỉ sợ cũng không phải đối thủ của thanh niên này, cho nên không dám chần chờ sai người đi cầu cứu viện binh.
Người kia nghe lệnh, không do dự quay đầu chạy vào phủ thành chủ.
Tiếng hét thảm vẫn còn đang vang lên, nhưng đã yếu dần, từ từ không còn tiếng nào nữa.
Ánh sáng vàng thu lại, lộ ra một mảnh khu vực.
Mọi người nhìn vào, đợi nhìn rõ ràng, chân liền nhũn ra...
Lấy Dương Khai làm trung tâm, trong vòng 10 trượng không còn một sống, toàn bộ những người hùa lên công kích hắn đều bị chém, chết thảm ở đó.
Tràng cảnh cực kỳ máu tanh tàn nhẫn, mùi máu tuôn trào làm cho võ giả ngửi được muốn ói.
Cách xa trăm trượng, các võ giả vây xem đều ngây dại, có người không ngừng dụi mắt, theo bản năng bài xích những gì mình đã thấy.
Ở đằng sau Dương Khai, đoàn người lão giả và cô gái áo xanh cũng ngây dại nhìn bóng lưng Dương Khai, miệng há rộng không khép lại được.
Cô gái áo xanh đang run người, một nửa là sợ hãi muốn ói, một nửa là hưng phấn không rõ.
Vừa rồi Dương Khai bảo nàng đi theo đến phủ thành chủ làm loạn, cho nàng áp trận, nàng lập tức đồng ý. Nhưng đến giờ mới biết, Dương Khai không cần người áp trận, một mình hắn có thể diệt toàn bộ phủ thành chủ!
Tràng cảnh trở nên yên lặng kỳ lạ, gió thoảng qua, thổi mùi máu tanh lan tỏa khắp Bích Ba Thành.
Gần như chưa từng ai thấy cảnh tàn sát quy mô như thế, mảnh vụn thịt nát bay tán loạn, nội tạng máu tươi đầy đất, dùng máu tươi tàn bạo cũng không thể hình dung được.
Thiện Anh cùng các thành viên Trưởng lão hội muốn sụp đổ.
- Giết hắn!
- Giết bọn chúng!
- Tiểu huynh đệ làm tốt lắm, nhất định không được bỏ qua những kẻ kia, giết sạch bọn chúng!
Bỗng nhiên, trong đám đông cách đó trăm trượng vang lên tiếng gào thét.
Vừa hô lên, toàn bộ thành trì liền vang vọng những tiếng reo hò sâu trong lòng.
Võ giả Bích Ba Thành mấy năm qua không thoải mái, bị phủ thành chủ bóc lột, bị đám người này ức hiếp, dù muốn rời khỏi đây tìm đường khác cũng không được.
Rất nhiều người bị giết, rất nhiều tiểu gia tộc bị diệt môn, có những con gái xinh đẹp bị làm nhục, bắt cướp, cũng không dám chống cự.
Bọn họ chịu đủ rồi.
Nho nhỏ một phủ thành chủ Bích Ba Thành, có lẽ bọn họ còn không coi ra gì.
Nhưng mà Lăng Tiêu Tông, bọn họ không dám làm trái!
3 năm trước, ba đại thế lực đứng đầu U Ám Tinh, Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông, Tinh Đế Sơn, bị nghiền thành phấn bụi dưới gót sắt Lăng Tiêu Tông, Lăng Tiêu Tông đã nhảy lên thành thế lực hùng mạnh nhất U Ám Tinh.
Đây là một cái tông môn làm mọi người nhìn lên khiếp sợ.
Sau lưng Bích Ba Thành có bóng Lăng Tiêu Tông, cho nên võ giả nơi này dù không được như ý, nhưng không dám trắng trợn chống cự.
Căm phẫn hận thù giống như rượu ngon, đóng kín chôn càng lâu, sẽ càng nồng đậm.
Cảnh tượng hôm nay, làm cho bất mãn trong lòng mọi người bùng nổ, bọn họ bắt đầu lên tiếng ủng hộ Dương Khai, trút ra lửa giận, muốn nhìn thấy đám người Thiện Anh thiện ác cuối cùng cũng phải báo.
Có người dũng cảm bước ra, đi về phía trước, đứng ở sau Dương Khai, trợn mắt với đám người Thiện Anh.
Có người đi vào phạm vi trăm trượng quanh phủ thành chủ, quy củ đã bị phá vỡ.
Đoàn người đông nghịt đồng loạt hô giết, hội tụ thành sát khí xông lên trời, chấn cho đám người Thiện Anh lùi lại liên tục, hoảng sợ không thôi.
Cho dù cường giả Hư Vương Cảnh đứng đây, chỉ sợ cũng không đối mặt được với thanh thế này.
Thiện Anh chưa bao giờ nghĩ tới, đám người bình thường ngoan ngoãn nghe lời hắn lại dám lớn tiếng quát mình, chân hắn đang run run.
- Thành chủ đại nhân phải không? Ngươi muốn tự sát, hay là để ta ra tay? Nói trước, ta ra tay, nói không chừng ngươi sẽ bị chút hành hạ, không dễ dàng chết được! Dương Khai cười lạnh nhìn hắn.
Khóe mắt Thiện Anh co rút, ngoài mạnh trong yếu nói: - Tiểu tử, ngươi có biết hôm nay ngươi đắc tội ai? Ta là người của Lương Vĩnh thành chủ Chiến Thiên Thành, Bích Ba Thành ta nằm dưới quản lý của Lăng Tiêu Tông, không cần biết ngươi có lai lịch gì, mặc kệ ngươi xuất thân từ đâu, hôm nay ngươi dám đắc tội Bích Ba Thành ta, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt. Thức thời thì mau rời khỏi đây, bổn thành chủ có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không, ngươi chờ đó!
- Lăng Tiêu Tông? Dương Khai cười khẽ. - Bớt làm xấu danh dự Lăng Tiêu Tông đi, Lăng Tiêu Tông mới không cho phép các ngươi làm những chuyện như vậy.
- Ngươi không tin? Thiện Anh cắn răng.
- Ngươi nói ta tin hay không? Dương Khai cười lạnh.
- Kẻ nào to gan dám không coi Lăng Tiêu Tông ra gì?
Tiếng gầm truyền ra từ trong phủ thành chủ. - Bổn tọa muốn xem thử, có vết xe đổ Chiến Thiên Minh Lôi Đài Tông, ai còn dám đối địch với Lăng Tiêu Tông!
Nghe tiếng nói này, Thiện Anh sắc mặt tro tàn bỗng nhiên mừng rỡ, vội quay lại nhìn vào phủ thành chủ, giống như người đuối nước bắt được phao cứu mạng, kinh hoàng bất an liền hóa thành hư không.
Trong mắt Dương Khai xẹt qua một tia âm trầm, cũng nhìn vào bên trong.
Thoáng cái, trong phủ thành chủ có người bước ra như rồng hổ, không giận mà oai.
Ở đằng sau hắn, từng người cường giả Phản Hư Cảnh theo sau, thần sắc kiêu căng.
- Thiện Anh bái kiến Lương thành chủ! Thiện Anh vội chắp tay hành lễ.
Vừa rồi hắn sai người truyền tin cho Lương Vĩnh, không ngờ đối phương dùng pháp trận không gian chạy tới nhanh như thế.
Vậy là được cứu rồi.
Cường giả bên Chiến Thiên Thành lợi hại hơn Bích Ba Thành không chỉ một chút, tiểu tử này dù có giỏi cỡ nào, đối mặt Lương thành chủ cũng chỉ có bó tay chịu trói.
- Ừm! Lương Vĩnh nhàn nhạt gật đầu, liếc Thiện Anh, hừ lạnh nói: - Ngươi làm thành chủ này thật là ngày càng không có tiền đồ, ta nghe nói có người gây chuyện trong này, ngươi lại không thể giải quyết?
- Lương thành chủ thứ tội! Thiện Anh cả người đầy mồ hôi lạnh, vội nói: - Thật sự là thực lực của tiểu tử này không tầm thường, mấy chục thuộc hạ của tại hạ bị hắn tàn nhẫn đồ sát, xin Lương thành chủ chủ trì công đạo cho Thiện mỗ!
- Nếu như bổn thành chủ đến đây, tự nhiên sẽ không ngồi mặc kệ, là ai gây chuyện, còn không nể mặt Lăng Tiêu Tông ta? Lương Vĩnh hừ lạnh hỏi. - Xin hỏi rốt cuộc các hạ là ai, vì sao lại đến Bích Ba Thành gây chuyện thị phi! Thiện Anh lạnh mặt, trầm giọng hỏi.
- Quan trọng hay sao? Dương Khai bĩu môi.
Thiện Anh nhướng mày: - Bổn thành chủ chưa từng gặp mặt các hạ, các hạ lại ngang tàng không lý lẽ, ra tay đánh chết hai vị chấp sự phủ ta, có phải hơi quá đáng?
Hắn đã nhìn ra thực lực của Dương Khai không kém, cho nên không dám tùy ý xé mặt.
Chỉ tuổi này đã có thực lực như vậy, chỉ sợ sau lưng thanh niên này có chỗ dựa lớn, trước khi hiểu rõ ràng, Thiện Anh không dám tùy tiện ra tay.
- Quá đáng sao? Dương Khai nhe răng cười. - Ta không cảm thấy quá đáng, hôm nay ta đến đây, chẳng những muốn giết hai tên chấp sự, cả mạng của ngươi cũng muốn lấy. Tất cả những kẻ cấu kết xấu xa các ngươi đều phải chết!
Các võ giả phủ thành chủ đều tim gan lạnh buốt.
Thiện Anh ngẩn ngơ, nhưng sau đó lại cười to ha hả: - Thú vị! Thú vị! Đã rất lâu rồi bổn thành chủ không gặp người trẻ tuổi thú vị như vậy. Nếu ngươi đã không biết điều, vậy đừng trách bổn thành chủ không khách khí với ngươi, giết hắn cho ta!
Nể mặt không biết điều, Thiện Anh đã không thể nhẫn nhịn Dương Khai được nữa.
Hai người chấp sự chết, nếu nuốt trôi cục tức này, vậy sau này chỉ sợ hắn sẽ không còn một chút uy nghiêm nào.
Mặc kệ sau lưng thanh niên này có núi dựa gì, cũng không đến mức lớn hơn chỗ sau lưng mình, cho nên Thiện Anh không sợ hãi gì, cũng lười lôi thôi với Dương Khai, vung tay lên quát.
Mười mấy võ giả phủ thành chủ nhận lệnh, thần sắc dữ tợn hóa thành ánh sáng lao về phía Dương Khai.
Tuy rằng nam nhân vừa rồi chết thảm làm mọi người sợ hãi Dương Khai, nhưng dù sao hắn chỉ là một người, mấy người cô gái áo xanh ở đằng sau hắn vốn không lọt vào mắt các võ giả phủ thành chủ.
Người đông thế mạnh, bọn họ tràn đày tin tưởng bắt được Dương Khai.
Bóng người dày đặc, bảo quang bí thuật bùng lên, bao phủ Dương Khai
Mấy người cô gái áo xanh sắc mặt trắng bạch, cảm nhận được dao động năng lượng hỗn loạn khổng lồ, trong mắt đều toát ra tuyệt vọng.
Bọn họ đã cho rằng mình sẽ chết chắc.
Dương Khai vẫn đứng sừng sững, khóe miệng cười càng thêm lạnh lẽo.
Thẳng đến công kích ngợp trời ập xuống, hắn mới đưa tay chỉ ra, một chiếc khiên màu tím chợt xuất hiện.
Chiếc khiên to không quá chậu rửa mặt, nhưng hiện ra liền mở rộng, lập tức bao phủ mười mấy trượng.
Toàn bộ công kích đều đánh vào chiếc khiên.
Tiếng đinh đang vang lên không ngớt, hào quang văng ra, Dương Khai nguyên lành như thường.
- Bí bảo phòng ngự Hư cấp thượng phẩm!
Ánh mắt Dương Khai co rụt, lập tức nhìn ra cấp bậc chiếc khiên này, không khỏi tỏa ra ánh sáng nóng bỏng.
Bí bảo Hư cấp thượng phẩm đã rất hiếm thấy trên U Ám Tinh, huống gì là một món bí bảo phòng ngự, giá trị lớn hơn bình thường! Có bí bảo này, thực lực bất cứ ai cũng có thể tăng vọt.
Thiện Anh càng thêm khẳng định đằng sau Dương Khai có chỗ dựa, bằng không sao lại có thứ tốt như vậy?
Hào quang vàng tuôn ra từ sau chiếc khiên, những sợi tơ bắn ra, tính sơ sơ cũng phải trăm sợi, trên đó tỏa ra lực khí huyết làm người ta kinh hoàng, dao động năng lượng khủng khiếp.
Bọn chúng giống như còn sống.
Tơ vàng chạy ra, cắt xé đám người.
Không thánh nguyên hộ thể của võ giả nào cản nổi tơ vàng cắt qua, hào quang hộ thể dày đặc của bọn họ như là giấy, không chịu nổi một chiêu.
Ngay cả bí bảo phòng ngự bình thường cũng không chống nổi tơ vàng sắc bén, bị cắt ra làm đôi, mất hết linh tính, hoàn toàn hư hỏng.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng.
Máu tươi tung tóe, thịt nát rơi đầy đất, những đầu lâu bay lên không, từng thi thể rơi xuống đất.
Các võ giả phủ thành chủ hoảng sợ hét lớn, có người thấy không ổn, vội vàng lùi lại, muốn cách xa Dương Khai.
- Chạy trốn hả? Nếu đã đến, vậy đừng đi nữa. Dương Khai lắc đầu, khóe miệng cười lạnh, thần niệm khống chế, Kim Huyết Ti bay càng thêm nhanh.
Quần ma loạn vũ!
Mọi người chỉ thấy một mảnh ánh sáng màu vàng lóe lên, nghe những tiếng hét thảm rợn người, về phần bên trong chiến trường đã xảy ra chuyện gì, chỉ có một số ít người thấy rõ.
- Mau, mau truyền tin Chiến Thiên Thành, gọi Lương thành chủ gấp rút tiếp viện! Sắc mặt Thiện Anh trắng bệch, vội quát người bên cạnh, hắn mơ hồ cảm thấy mình có lên chỉ sợ cũng không phải đối thủ của thanh niên này, cho nên không dám chần chờ sai người đi cầu cứu viện binh.
Người kia nghe lệnh, không do dự quay đầu chạy vào phủ thành chủ.
Tiếng hét thảm vẫn còn đang vang lên, nhưng đã yếu dần, từ từ không còn tiếng nào nữa.
Ánh sáng vàng thu lại, lộ ra một mảnh khu vực.
Mọi người nhìn vào, đợi nhìn rõ ràng, chân liền nhũn ra...
Lấy Dương Khai làm trung tâm, trong vòng 10 trượng không còn một sống, toàn bộ những người hùa lên công kích hắn đều bị chém, chết thảm ở đó.
Tràng cảnh cực kỳ máu tanh tàn nhẫn, mùi máu tuôn trào làm cho võ giả ngửi được muốn ói.
Cách xa trăm trượng, các võ giả vây xem đều ngây dại, có người không ngừng dụi mắt, theo bản năng bài xích những gì mình đã thấy.
Ở đằng sau Dương Khai, đoàn người lão giả và cô gái áo xanh cũng ngây dại nhìn bóng lưng Dương Khai, miệng há rộng không khép lại được.
Cô gái áo xanh đang run người, một nửa là sợ hãi muốn ói, một nửa là hưng phấn không rõ.
Vừa rồi Dương Khai bảo nàng đi theo đến phủ thành chủ làm loạn, cho nàng áp trận, nàng lập tức đồng ý. Nhưng đến giờ mới biết, Dương Khai không cần người áp trận, một mình hắn có thể diệt toàn bộ phủ thành chủ!
Tràng cảnh trở nên yên lặng kỳ lạ, gió thoảng qua, thổi mùi máu tanh lan tỏa khắp Bích Ba Thành.
Gần như chưa từng ai thấy cảnh tàn sát quy mô như thế, mảnh vụn thịt nát bay tán loạn, nội tạng máu tươi đầy đất, dùng máu tươi tàn bạo cũng không thể hình dung được.
Thiện Anh cùng các thành viên Trưởng lão hội muốn sụp đổ.
- Giết hắn!
- Giết bọn chúng!
- Tiểu huynh đệ làm tốt lắm, nhất định không được bỏ qua những kẻ kia, giết sạch bọn chúng!
Bỗng nhiên, trong đám đông cách đó trăm trượng vang lên tiếng gào thét.
Vừa hô lên, toàn bộ thành trì liền vang vọng những tiếng reo hò sâu trong lòng.
Võ giả Bích Ba Thành mấy năm qua không thoải mái, bị phủ thành chủ bóc lột, bị đám người này ức hiếp, dù muốn rời khỏi đây tìm đường khác cũng không được.
Rất nhiều người bị giết, rất nhiều tiểu gia tộc bị diệt môn, có những con gái xinh đẹp bị làm nhục, bắt cướp, cũng không dám chống cự.
Bọn họ chịu đủ rồi.
Nho nhỏ một phủ thành chủ Bích Ba Thành, có lẽ bọn họ còn không coi ra gì.
Nhưng mà Lăng Tiêu Tông, bọn họ không dám làm trái!
3 năm trước, ba đại thế lực đứng đầu U Ám Tinh, Chiến Thiên Minh, Lôi Đài Tông, Tinh Đế Sơn, bị nghiền thành phấn bụi dưới gót sắt Lăng Tiêu Tông, Lăng Tiêu Tông đã nhảy lên thành thế lực hùng mạnh nhất U Ám Tinh.
Đây là một cái tông môn làm mọi người nhìn lên khiếp sợ.
Sau lưng Bích Ba Thành có bóng Lăng Tiêu Tông, cho nên võ giả nơi này dù không được như ý, nhưng không dám trắng trợn chống cự.
Căm phẫn hận thù giống như rượu ngon, đóng kín chôn càng lâu, sẽ càng nồng đậm.
Cảnh tượng hôm nay, làm cho bất mãn trong lòng mọi người bùng nổ, bọn họ bắt đầu lên tiếng ủng hộ Dương Khai, trút ra lửa giận, muốn nhìn thấy đám người Thiện Anh thiện ác cuối cùng cũng phải báo.
Có người dũng cảm bước ra, đi về phía trước, đứng ở sau Dương Khai, trợn mắt với đám người Thiện Anh.
Có người đi vào phạm vi trăm trượng quanh phủ thành chủ, quy củ đã bị phá vỡ.
Đoàn người đông nghịt đồng loạt hô giết, hội tụ thành sát khí xông lên trời, chấn cho đám người Thiện Anh lùi lại liên tục, hoảng sợ không thôi.
Cho dù cường giả Hư Vương Cảnh đứng đây, chỉ sợ cũng không đối mặt được với thanh thế này.
Thiện Anh chưa bao giờ nghĩ tới, đám người bình thường ngoan ngoãn nghe lời hắn lại dám lớn tiếng quát mình, chân hắn đang run run.
- Thành chủ đại nhân phải không? Ngươi muốn tự sát, hay là để ta ra tay? Nói trước, ta ra tay, nói không chừng ngươi sẽ bị chút hành hạ, không dễ dàng chết được! Dương Khai cười lạnh nhìn hắn.
Khóe mắt Thiện Anh co rút, ngoài mạnh trong yếu nói: - Tiểu tử, ngươi có biết hôm nay ngươi đắc tội ai? Ta là người của Lương Vĩnh thành chủ Chiến Thiên Thành, Bích Ba Thành ta nằm dưới quản lý của Lăng Tiêu Tông, không cần biết ngươi có lai lịch gì, mặc kệ ngươi xuất thân từ đâu, hôm nay ngươi dám đắc tội Bích Ba Thành ta, ngươi nhất định sẽ không có kết cục tốt. Thức thời thì mau rời khỏi đây, bổn thành chủ có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không, ngươi chờ đó!
- Lăng Tiêu Tông? Dương Khai cười khẽ. - Bớt làm xấu danh dự Lăng Tiêu Tông đi, Lăng Tiêu Tông mới không cho phép các ngươi làm những chuyện như vậy.
- Ngươi không tin? Thiện Anh cắn răng.
- Ngươi nói ta tin hay không? Dương Khai cười lạnh.
- Kẻ nào to gan dám không coi Lăng Tiêu Tông ra gì?
Tiếng gầm truyền ra từ trong phủ thành chủ. - Bổn tọa muốn xem thử, có vết xe đổ Chiến Thiên Minh Lôi Đài Tông, ai còn dám đối địch với Lăng Tiêu Tông!
Nghe tiếng nói này, Thiện Anh sắc mặt tro tàn bỗng nhiên mừng rỡ, vội quay lại nhìn vào phủ thành chủ, giống như người đuối nước bắt được phao cứu mạng, kinh hoàng bất an liền hóa thành hư không.
Trong mắt Dương Khai xẹt qua một tia âm trầm, cũng nhìn vào bên trong.
Thoáng cái, trong phủ thành chủ có người bước ra như rồng hổ, không giận mà oai.
Ở đằng sau hắn, từng người cường giả Phản Hư Cảnh theo sau, thần sắc kiêu căng.
- Thiện Anh bái kiến Lương thành chủ! Thiện Anh vội chắp tay hành lễ.
Vừa rồi hắn sai người truyền tin cho Lương Vĩnh, không ngờ đối phương dùng pháp trận không gian chạy tới nhanh như thế.
Vậy là được cứu rồi.
Cường giả bên Chiến Thiên Thành lợi hại hơn Bích Ba Thành không chỉ một chút, tiểu tử này dù có giỏi cỡ nào, đối mặt Lương thành chủ cũng chỉ có bó tay chịu trói.
- Ừm! Lương Vĩnh nhàn nhạt gật đầu, liếc Thiện Anh, hừ lạnh nói: - Ngươi làm thành chủ này thật là ngày càng không có tiền đồ, ta nghe nói có người gây chuyện trong này, ngươi lại không thể giải quyết?
- Lương thành chủ thứ tội! Thiện Anh cả người đầy mồ hôi lạnh, vội nói: - Thật sự là thực lực của tiểu tử này không tầm thường, mấy chục thuộc hạ của tại hạ bị hắn tàn nhẫn đồ sát, xin Lương thành chủ chủ trì công đạo cho Thiện mỗ!
- Nếu như bổn thành chủ đến đây, tự nhiên sẽ không ngồi mặc kệ, là ai gây chuyện, còn không nể mặt Lăng Tiêu Tông ta? Lương Vĩnh hừ lạnh hỏi.