Mọi người dường như không dám tin vào mắt mình nữa. Lúc này thời gian mới được bao lâu? Từ lúc Dương Khai lấy trận bài ra đến bây giờ, chẳng qua mới một nén nhang mà thôi, chỉ có chút thời gian như vật, hơn mười vị Phản Hư Cảnh cư nhiên đã mệnh tang trên tay Dương Khai.
Trong trận pháp đó, rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Không ai biết được, nhưng không ai còn dám coi thường Dương Khai.
- Được, được, ngươi rất được! Khúc Tranh hai mặt đỏ ngầu nhìn Dương Khai, mối thù giết con hắn luôn khắc ghi trong lòng, lúc này nhìn thấy Dương Khai tự nhiên không muốn từ bỏ ý đồ,
- Ngươi quả nhiên không khiến lão phu thất vọng, mạng của ngươi, lão phu tự mình đến lấy! Vừa dứt lời, Khúc Tranh đã thân hóa cầu vồng, thế như mãnh hổ xuống núi hướng về phía Dương Khai đánh tới.
- Minh chủ không được! Tiếng kinh hô từ bốn phương tám hương vang lên, đã có một nửa số người chết trên tay Dương Khai, có thể thấy được thực lực của hắn không phải chuyện đùa, Khúc Tranh giờ này lửa giận công tâm, bất kể hậu quả, mặc kệ hắn và Dương Khai ai mạnh ai yếu, cứ thế xông lên chịu thiệt thòi sẽ là hắn. Nếu không là địch, khẳng định sẽ bị thương. Nếu là giết chết Dương Khai, Tinh Đế Sơn bên kia sẽ truy cứu.
Cho nên lúc Khúc Tranh động thủ trong nháy mắt, thì rất nhiều người liền ngăn cản lại. Lại không làm nên chuyện gì, Khúc Tranh giờ này chỉ muốn đưa Dương Khai vào chỗ chết, vì Khúc Trường Phong báo thù rửa hận, nào còn nghe được người khác khuyên can? Đang ở trên nửa đường, hai chưởng giao thoa, thánh nguyên bàng bạc ngưng tụ thành thực chất, hướng vào đầu Dương Khai chụp xuống.
Dương Khai cười lạnh nhìn hắn, vui mừng không sợ, lật tay đẩy ra một chưởng, chưởng ấn cực lớn theo không khí xuất hiện, đem không gian trước mặt Khúc Tranh hoàn toàn bao trùm, thậm chí tạm thời che phủ toàn bộ ánh sáng trước mắt hắn. Già Thiên Thủ! Khúc Tranh sắc mặt ngưng tụ, hắn mặc dù phẫn nộ tới cực điểm, nhưng thân là một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, cả đời trải qua rất nhiều trận đấu lớn nhỏ, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu phong phú chí cực, trong khoảnh khắc liền nhận ra chưởng ấn này có lực sát thương cực lớn.
Nhưng không hề có ý tránh né, thánh nguyên bộc phát cuồn cuộn. Năng lượng của hai người chạm nhau tại vị trí trung tâm, ầm ầm tiếng vang không dứt bên tai, chấn động năng lượng tạo thành cơn gió mạnh, hướng bốn phía khuếch tán. Khúc Tranh bị đánh bay trở lại, Dương Khai cũng là lùi lại mười mấy bước. Phen giao phong này, nhưng lại tương xứng!
Phương Bằng đột nhiên biến sắc. Có thể dưới một kích phẫn nộ của Khúc Tranh làm được đến trình độ này, điều đó có nghĩa là thực lực của Dương Khai không hề kém đối phương! Cũng là nói, không hề kém hơn mình. Tiểu tử này, quả nhiên là một quái thai.
- Khúc huynh, bình tĩnh một chút chớ nóng vội! Phương Bằng hét lên một tiếng.
- Người chết không thể sống lại, ngươi hôm nay tức giận cũng không làm nên chuyện gì. Muốn khiến kẻ địch đau khổ. Không phải chỉ có mỗi phương pháp giết hắn. Khúc Tranh nghe vậy, màu đỏ trong mắt dần dần tiêu tan, dường như đã tỉnh ráo lại. Âm lãnh nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng hít thở, gật đầu, trầm giọng nói:
- Phương huynh nói đúng, là Khúc mỗ lỗ mãng rồi. Hắn cuối cùng cũng đã phản ứng lại, hành động này lần này không phải là đơn giản giết chết Dương Khai như vậy, mà là phải bắt sống hắn. Trong lúc hai người nói chuyện, Dương Khai thần sắc lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại cố ý như vô ý nhìn lướt qua đám người, một lão giả một thân trường bào màu nâu tóc hoa râm. Người này, chắc chính là lão gia hỏa lúc trước Lương Vĩnh đã nhắc đến.
Chợt vừa nhìn, người này không nổi bật, tùy ý đứng trong đám người, nhưng khi Dương Khai cẩn thận thăm dò, bất ngờ phát hiện lão gia hỏa này có chút không đơn giản. Trên người hắn có một cỗ khí tức khiến mình có chút cố kị. Không dám quan sát quá cẩn thận, miễ cho đánh rắn động cỏ, Dương Khia cũng hiểu được rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì khiến mình cố kị. Nhưng nếu dự liệu không sai, lão gia hỏa này phải hẳn là đến từ Tinh Đế Sơn rồi.
Lần này Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông liên thủ đối phó mình, là vì phụng mệnh của Tinh Đế Sơn, với tư cách là người ra lệnh, Tinh Đế Sơn bế đó đương nhiên sẽ phát người đi theo. Hắn che dấu vô cùng hoàn mỹ, nếu Lương Vĩnh không nhắc nhở, Dương Khai cũng sẽ không chú ý đến hắn, danh tiếng của Khúc Tranh và Phương Bằng đã hoàn toàn bao phủ hắn.
- Dương tông chủ quả nhiên là thiếu niên anh hùng, lão hủ bội phục!
Phương Bằng xa xa ôm quyền, sâu trong đáy măt lóe lên một tia thương tiếc cùng phẫn nộ, những người vừa mới bị Dương Khai kéo vào trong trận pháp đánh chết kia, có đến một nửa là thuộc Lôi Đài Tông hắn, trong đó không thiếu cường giả Phản Hư tam tầng cảnh. Cứ vô duyên vô cớ mà chết đi như vậy, Phương Bằng đương nhiên đau lòng.
Qua chiến dịch này, mặc dù nói sẽ không thương gân động cốt, nhưng đối với thực lực của Lôi Đài Tông nhất định có tổn hại. Hơn nữa, tin tức bên này nếu là truyền ra ngoài, uy vọng của Lôi Đài Tông cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng.
- Phương tông chủ cho là, những người còn sót lại này của các ngươi có thể bắt được ta? Dương Khai mỉm cười, lạnh nhạt nhìn hắn.
- Ha ha, trước đây Phương mỗ cho rằng không có chút sơ hở nào, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Dương tông chủ, Phương mỗ không dám nghĩ như vậy rồi. Phương Bằng chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Phương tông chủ có thể nói như vậy, tự nhiên là không còn gì tốt hơn. Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
- Nhưng Phương mỗ mặc dù vô tình cùng Dương tông chủ là địch, nhưng ngươi giết nhiều người như vậy, ta cũng không thể để ngươi cứ như vậy mà đi. Ân, Dương tông chủ xin hãy bình tĩnh một chút chớ nóng vội, trước tiên gặp hai vị bằng hữu đã.
- Hai vị bằng hữu? Dương Khai nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được không ổn rồi.
- Dẫn tới đi! Phương Bằng vỗ vỗ tay, vẻ mặt đắc y nhìn Dương Khai.
Theo mệnh lệnh của hắn, ở bên kia cách đó không xa bất ngờ xuất hiện hai đạo ánh sáng cầu vồng, cấp tốc hướng bên này bay tới, đợi đến lúc ánh sáng cầu vồng tản đi, lộ ra hai thân ảnh, Dương Khai không khỏi co rút mi mắt, sắc mặt âm u. Hai đạo thân ảnh trong ánh sáng cầu vồng kia, đúng là Tiền Thông và Phí Chi Đi vào đây cùng mình.
Hai người hiến nhiên trải qua chiến đấu gian khổ, toàn thân vết máu loang lổ, chật vật không chịu nổi. Lúc này thần thái của hai người đều rất uể oải, Tiền Thông vai trái vặn vẹo, rõ ràng là bị đứt, mà Phí Chi Đồ bụng có nhiều lỗ nhỏ, dường như là bị vũ khí sắc bén như kiếm gây thương tích, đang chảy máu róc rách.
Bị người áp đến nơi này, hai người đều bất đắc dĩ nhìn Dương Khai cười khổ. Bọn họ cũng không ngờ rằng sẽ bị người tính kế, hơn nữa là để đối phó Dương Khai! Bất luận là Tiền Thông hay Phí Chi Đồ, đều khinh thường can đảm của Khúc Tranh và Phí Chi Đồ.
Theo đạo lý mà nói, địa vị hai người bọn họ không thấp, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông sẽ không dễ dàng đắc tội bọn họ, nhưng lần này, có Tinh Đế Sơn làm chủ việc này, Khúc Tranh và Phương Bằng còn cần gì cố kị Ảnh Nguyệt Điện?
- Bị người đánh lén. Tiền Thông mím môi, khô khốc nói. Mặc dù là bị người đánh lén, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, lúc này sắc mặt hắn cũng khó coi. Nếu không như vậy, với thực lực hai người hắn và Phí Chi Đồ, sao có thể bị bắt sống?
Đánh không lại, chẳng lẽ còn không chạy thoát sao? Họn ho cũng là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, chính vì nhất thời lơ là, làm người áp chế, mới nháy mắt bị rơi vào thế hạ phong, dẫn đến muốn chạy cũng không có cách nào. Hơn nữa vì đối phó hai người bọn họ, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông bên này xuất động năm sáu nhân thủ, ra ít địch nhiều, kết quả rõ ràng.
- Đã nhìn ra. Dương Khai khẽ gật đầu,
- Hai vị, không sao chứ?
- Vẫn tốt, tạm thời chưa chết được, chỉ là bị người hạ cấm chế, không cách nào điều động thánh nguyên. Phí Chi Đồ nhếch miệng cười, xem ra thạng thái vẫn không coi là tệ lắm.
- Vậy thì tốt rồi! Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, quay đầu, híp mắt nhìn về phía Phương bằng, thấp giọng nói:
- Phương tông chủ, đây là ý gì!
- Không có gì. Phương Bằng ha ha cười, thần thái thân thiết,
- Chỉ là nghe nói Dương tông chủ tinh thông một chút lực lượng đặc biệt, cho nên sớm có phòng bị mà thôi, nhưng không ngờ thật sự lại có tác dụng. Dường như quan hệ của Dương tông chủ với Tiền trưởng lão và Phí thành chủ không tệ đi? Không biết có vì bọn họ mà thúc thủ chịu trói?
- Muốn ra thúc thủ chịu trói? Dương Khai cười lạnh,
- Phương tông chủ có phải là vẫn chưa tỉnh ngủ hay không? Không biết chuyện lần này nếu lan truyền ra ngoài, thế nhân sẽ nhìn Lôi Đài Tông ngươi và Chiến Thiên Minh thế nào? Phương Bằng khẽ lắc đầu:
- Thế nhân nhìn thế nào không sao cả, quan trọng là Dương tông chủ lựa chọn ra sao, Dương tông chủ, ngươi cũng giết không ít người chúng ta, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây thế nào? Ngươi ngoan ngoan không phản kháng, lão phu nhất định sẽ không tổn hại Tiền trưởng lão và Phí thành chủ, mọi người đều là nhân vật có tiếng tăm ở U Ám Tinh, lão phu cũng không muốn trở mặt, nếu không sau này cũng khó gặp lại, ngươi nói đúng hay không? Hắn vẻ mặt ôn hòa ân cần thiện dụ, dường như chỉ là khuyên Dương Khai từ bỏ mấy thứ đồ không quan trọng.
- Ta nếu là nói không thì sao?
- Ha ha… Phương Bằng bật cười, trầm ngâm một lát, mở miệng nói,
- Xem ra, Dương tông chủ vẫn chưa hiểu tính nghiêm trọng của sự việc a. -Hắn không hiểu, vậy lão phu sẽ khiến cho hắn hiểu! Khúc Tranh đứng một bên bỗng nhiên lên tiếng. Vừa nói xong, thân hình khẽ động, chợp mắt liền đến trước mặt Phí Chi Đồ, dưới cái nhìn chăm chú của Phí Chi Đồ, duỗi tay lật ngược, một bí bảo như thanh đoản mâu xuất hiện trong lòng bàn tay, không có chút do dự nào, trực tiếp đâm vào ngực Phí Chi Đồ. Thổi phù một tiếng, máu tươi văng khắp nơi. Thân thể Phí Chi Đồ bị xuyên thủng, thanh đoản mâu từ bụng hắn xuyên qua cơ thể mà ra, trên thân mâu dính đầy vết máu đỏ thẫm.
- Lão Phí!
Tiền Thông cả kinh thất sắc, vạn không nghĩ tới Khúc Tranh quả quyết tàn nhẫn như thế.
- Khụ khu… Phí Chi Đồ ho khan một tiếng, một ngụm máu phun ra, nghênh diện hướng về phía Khúc Tranh, mà người phái sau không tránh không né, mặc kệ cho máu nhuộm đỏ bản thân, vốn dĩ là gương mặt dữ tọn càng thêm cuồng loạn. Dương Khai nheo mắt lại. Hắn dùng thần niệm thăm dò, một kích vừa rồi mặc dù không trực tiếp lấy đi cái mạng của Phí Chi Đồ, nhưng cũng là sát trái tim, chỉ cần lệch một chút, Phí Chi Dồ lập tức sẽ mất mạng. Mà tổn thương xuyên qua nghiêm trọng như vậy, mặc dù là Phản Hư tam tầng cảnh cấp thấp, muốn khỏi hẳn, cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Ha ha, Khúc minh chủ vừa mới trải qua nỗi đau mất con, lão phu cũng là khuyên một hồi, mới khiến cho hắn hồi phục tâm tình, Dương tông chủ, ta thấy lúc này ngươi vẫn là không nên chọc giận hắn thì tốt hơn. Phương Bằng đứng một bên khoan thai nhắc nhở
- Kì thực ngươi cũng thật sự không muốn Tiền trưởng lão và Phí thành chủ vì người mà chết ở đây đi? Bọn họ sống hay chết, chỉ là một ý niệm của ngươi.
- Dương Khai, cho ngươi mười tức công phu, ngươi cẩn thận mà suy nghĩ, nếu là không để bổn minh chủ hài lòng, ta lập tức giết bọn họ! Khúc Tranh gầm nhẹ. Tiền Thông và Phí Chi Đồ vẻ mặt phẫn uất, bị người lấy ra làm lợi thế để uy hiếp Dương Khai, trong lòng bọn họ cũng không thoải mái, đáng tiếc giờ đây thân thể bị hạ cấm chế, thánh nguyên không cách nào thúc động được, căn bản không giúp được gì cho Dương Khai
. -Được, ta đi theo các ngươi, thả Tiền trưởng lão và Phí thành chủ ra! Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Dương Khai lập tức đồng ý luôn, chỉ là nét mặt khó coi đến cực điểm.
- Dương khai ngươi… Tiền Thông vô cùng đau lòng lại xấu hổ day dứt vạn phần nhìn hắn, -Ngươi không cần phải như vậy a!
Mọi người dường như không dám tin vào mắt mình nữa. Lúc này thời gian mới được bao lâu? Từ lúc Dương Khai lấy trận bài ra đến bây giờ, chẳng qua mới một nén nhang mà thôi, chỉ có chút thời gian như vật, hơn mười vị Phản Hư Cảnh cư nhiên đã mệnh tang trên tay Dương Khai.
Trong trận pháp đó, rốt cuộc là đã phát sinh chuyện gì? Không ai biết được, nhưng không ai còn dám coi thường Dương Khai.
- Được, được, ngươi rất được! Khúc Tranh hai mặt đỏ ngầu nhìn Dương Khai, mối thù giết con hắn luôn khắc ghi trong lòng, lúc này nhìn thấy Dương Khai tự nhiên không muốn từ bỏ ý đồ,
- Ngươi quả nhiên không khiến lão phu thất vọng, mạng của ngươi, lão phu tự mình đến lấy! Vừa dứt lời, Khúc Tranh đã thân hóa cầu vồng, thế như mãnh hổ xuống núi hướng về phía Dương Khai đánh tới.
- Minh chủ không được! Tiếng kinh hô từ bốn phương tám hương vang lên, đã có một nửa số người chết trên tay Dương Khai, có thể thấy được thực lực của hắn không phải chuyện đùa, Khúc Tranh giờ này lửa giận công tâm, bất kể hậu quả, mặc kệ hắn và Dương Khai ai mạnh ai yếu, cứ thế xông lên chịu thiệt thòi sẽ là hắn. Nếu không là địch, khẳng định sẽ bị thương. Nếu là giết chết Dương Khai, Tinh Đế Sơn bên kia sẽ truy cứu.
Cho nên lúc Khúc Tranh động thủ trong nháy mắt, thì rất nhiều người liền ngăn cản lại. Lại không làm nên chuyện gì, Khúc Tranh giờ này chỉ muốn đưa Dương Khai vào chỗ chết, vì Khúc Trường Phong báo thù rửa hận, nào còn nghe được người khác khuyên can? Đang ở trên nửa đường, hai chưởng giao thoa, thánh nguyên bàng bạc ngưng tụ thành thực chất, hướng vào đầu Dương Khai chụp xuống.
Dương Khai cười lạnh nhìn hắn, vui mừng không sợ, lật tay đẩy ra một chưởng, chưởng ấn cực lớn theo không khí xuất hiện, đem không gian trước mặt Khúc Tranh hoàn toàn bao trùm, thậm chí tạm thời che phủ toàn bộ ánh sáng trước mắt hắn. Già Thiên Thủ! Khúc Tranh sắc mặt ngưng tụ, hắn mặc dù phẫn nộ tới cực điểm, nhưng thân là một cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, cả đời trải qua rất nhiều trận đấu lớn nhỏ, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu phong phú chí cực, trong khoảnh khắc liền nhận ra chưởng ấn này có lực sát thương cực lớn.
Nhưng không hề có ý tránh né, thánh nguyên bộc phát cuồn cuộn. Năng lượng của hai người chạm nhau tại vị trí trung tâm, ầm ầm tiếng vang không dứt bên tai, chấn động năng lượng tạo thành cơn gió mạnh, hướng bốn phía khuếch tán. Khúc Tranh bị đánh bay trở lại, Dương Khai cũng là lùi lại mười mấy bước. Phen giao phong này, nhưng lại tương xứng!
Phương Bằng đột nhiên biến sắc. Có thể dưới một kích phẫn nộ của Khúc Tranh làm được đến trình độ này, điều đó có nghĩa là thực lực của Dương Khai không hề kém đối phương! Cũng là nói, không hề kém hơn mình. Tiểu tử này, quả nhiên là một quái thai.
- Khúc huynh, bình tĩnh một chút chớ nóng vội! Phương Bằng hét lên một tiếng.
- Người chết không thể sống lại, ngươi hôm nay tức giận cũng không làm nên chuyện gì. Muốn khiến kẻ địch đau khổ. Không phải chỉ có mỗi phương pháp giết hắn. Khúc Tranh nghe vậy, màu đỏ trong mắt dần dần tiêu tan, dường như đã tỉnh ráo lại. Âm lãnh nhìn Dương Khai, nhẹ nhàng hít thở, gật đầu, trầm giọng nói:
- Phương huynh nói đúng, là Khúc mỗ lỗ mãng rồi. Hắn cuối cùng cũng đã phản ứng lại, hành động này lần này không phải là đơn giản giết chết Dương Khai như vậy, mà là phải bắt sống hắn. Trong lúc hai người nói chuyện, Dương Khai thần sắc lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại cố ý như vô ý nhìn lướt qua đám người, một lão giả một thân trường bào màu nâu tóc hoa râm. Người này, chắc chính là lão gia hỏa lúc trước Lương Vĩnh đã nhắc đến.
Chợt vừa nhìn, người này không nổi bật, tùy ý đứng trong đám người, nhưng khi Dương Khai cẩn thận thăm dò, bất ngờ phát hiện lão gia hỏa này có chút không đơn giản. Trên người hắn có một cỗ khí tức khiến mình có chút cố kị. Không dám quan sát quá cẩn thận, miễ cho đánh rắn động cỏ, Dương Khia cũng hiểu được rốt cuộc hắn có bản lĩnh gì khiến mình cố kị. Nhưng nếu dự liệu không sai, lão gia hỏa này phải hẳn là đến từ Tinh Đế Sơn rồi.
Lần này Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông liên thủ đối phó mình, là vì phụng mệnh của Tinh Đế Sơn, với tư cách là người ra lệnh, Tinh Đế Sơn bế đó đương nhiên sẽ phát người đi theo. Hắn che dấu vô cùng hoàn mỹ, nếu Lương Vĩnh không nhắc nhở, Dương Khai cũng sẽ không chú ý đến hắn, danh tiếng của Khúc Tranh và Phương Bằng đã hoàn toàn bao phủ hắn.
- Dương tông chủ quả nhiên là thiếu niên anh hùng, lão hủ bội phục!
Phương Bằng xa xa ôm quyền, sâu trong đáy măt lóe lên một tia thương tiếc cùng phẫn nộ, những người vừa mới bị Dương Khai kéo vào trong trận pháp đánh chết kia, có đến một nửa là thuộc Lôi Đài Tông hắn, trong đó không thiếu cường giả Phản Hư tam tầng cảnh. Cứ vô duyên vô cớ mà chết đi như vậy, Phương Bằng đương nhiên đau lòng.
Qua chiến dịch này, mặc dù nói sẽ không thương gân động cốt, nhưng đối với thực lực của Lôi Đài Tông nhất định có tổn hại. Hơn nữa, tin tức bên này nếu là truyền ra ngoài, uy vọng của Lôi Đài Tông cũng sẽ rớt xuống ngàn trượng.
- Phương tông chủ cho là, những người còn sót lại này của các ngươi có thể bắt được ta? Dương Khai mỉm cười, lạnh nhạt nhìn hắn.
- Ha ha, trước đây Phương mỗ cho rằng không có chút sơ hở nào, nhưng sau khi chứng kiến thủ đoạn của Dương tông chủ, Phương mỗ không dám nghĩ như vậy rồi. Phương Bằng chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
- Phương tông chủ có thể nói như vậy, tự nhiên là không còn gì tốt hơn. Dương Khai hừ lạnh một tiếng.
- Nhưng Phương mỗ mặc dù vô tình cùng Dương tông chủ là địch, nhưng ngươi giết nhiều người như vậy, ta cũng không thể để ngươi cứ như vậy mà đi. Ân, Dương tông chủ xin hãy bình tĩnh một chút chớ nóng vội, trước tiên gặp hai vị bằng hữu đã.
- Hai vị bằng hữu? Dương Khai nhíu mày, bỗng nhiên ý thức được không ổn rồi.
- Dẫn tới đi! Phương Bằng vỗ vỗ tay, vẻ mặt đắc y nhìn Dương Khai.
Theo mệnh lệnh của hắn, ở bên kia cách đó không xa bất ngờ xuất hiện hai đạo ánh sáng cầu vồng, cấp tốc hướng bên này bay tới, đợi đến lúc ánh sáng cầu vồng tản đi, lộ ra hai thân ảnh, Dương Khai không khỏi co rút mi mắt, sắc mặt âm u. Hai đạo thân ảnh trong ánh sáng cầu vồng kia, đúng là Tiền Thông và Phí Chi Đi vào đây cùng mình.
Hai người hiến nhiên trải qua chiến đấu gian khổ, toàn thân vết máu loang lổ, chật vật không chịu nổi. Lúc này thần thái của hai người đều rất uể oải, Tiền Thông vai trái vặn vẹo, rõ ràng là bị đứt, mà Phí Chi Đồ bụng có nhiều lỗ nhỏ, dường như là bị vũ khí sắc bén như kiếm gây thương tích, đang chảy máu róc rách.
Bị người áp đến nơi này, hai người đều bất đắc dĩ nhìn Dương Khai cười khổ. Bọn họ cũng không ngờ rằng sẽ bị người tính kế, hơn nữa là để đối phó Dương Khai! Bất luận là Tiền Thông hay Phí Chi Đồ, đều khinh thường can đảm của Khúc Tranh và Phí Chi Đồ.
Theo đạo lý mà nói, địa vị hai người bọn họ không thấp, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông sẽ không dễ dàng đắc tội bọn họ, nhưng lần này, có Tinh Đế Sơn làm chủ việc này, Khúc Tranh và Phương Bằng còn cần gì cố kị Ảnh Nguyệt Điện?
- Bị người đánh lén. Tiền Thông mím môi, khô khốc nói. Mặc dù là bị người đánh lén, nhưng thắng làm vua thua làm giặc, lúc này sắc mặt hắn cũng khó coi. Nếu không như vậy, với thực lực hai người hắn và Phí Chi Đồ, sao có thể bị bắt sống?
Đánh không lại, chẳng lẽ còn không chạy thoát sao? Họn ho cũng là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh, chính vì nhất thời lơ là, làm người áp chế, mới nháy mắt bị rơi vào thế hạ phong, dẫn đến muốn chạy cũng không có cách nào. Hơn nữa vì đối phó hai người bọn họ, Chiến Thiên Minh và Lôi Đài Tông bên này xuất động năm sáu nhân thủ, ra ít địch nhiều, kết quả rõ ràng.
- Đã nhìn ra. Dương Khai khẽ gật đầu,
- Hai vị, không sao chứ?
- Vẫn tốt, tạm thời chưa chết được, chỉ là bị người hạ cấm chế, không cách nào điều động thánh nguyên. Phí Chi Đồ nhếch miệng cười, xem ra thạng thái vẫn không coi là tệ lắm.
- Vậy thì tốt rồi! Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, quay đầu, híp mắt nhìn về phía Phương bằng, thấp giọng nói:
- Phương tông chủ, đây là ý gì!
- Không có gì. Phương Bằng ha ha cười, thần thái thân thiết,
- Chỉ là nghe nói Dương tông chủ tinh thông một chút lực lượng đặc biệt, cho nên sớm có phòng bị mà thôi, nhưng không ngờ thật sự lại có tác dụng. Dường như quan hệ của Dương tông chủ với Tiền trưởng lão và Phí thành chủ không tệ đi? Không biết có vì bọn họ mà thúc thủ chịu trói?
- Muốn ra thúc thủ chịu trói? Dương Khai cười lạnh,
- Phương tông chủ có phải là vẫn chưa tỉnh ngủ hay không? Không biết chuyện lần này nếu lan truyền ra ngoài, thế nhân sẽ nhìn Lôi Đài Tông ngươi và Chiến Thiên Minh thế nào? Phương Bằng khẽ lắc đầu:
- Thế nhân nhìn thế nào không sao cả, quan trọng là Dương tông chủ lựa chọn ra sao, Dương tông chủ, ngươi cũng giết không ít người chúng ta, chuyện hôm nay chấm dứt ở đây thế nào? Ngươi ngoan ngoan không phản kháng, lão phu nhất định sẽ không tổn hại Tiền trưởng lão và Phí thành chủ, mọi người đều là nhân vật có tiếng tăm ở U Ám Tinh, lão phu cũng không muốn trở mặt, nếu không sau này cũng khó gặp lại, ngươi nói đúng hay không? Hắn vẻ mặt ôn hòa ân cần thiện dụ, dường như chỉ là khuyên Dương Khai từ bỏ mấy thứ đồ không quan trọng.
- Ta nếu là nói không thì sao?
- Ha ha… Phương Bằng bật cười, trầm ngâm một lát, mở miệng nói,
- Xem ra, Dương tông chủ vẫn chưa hiểu tính nghiêm trọng của sự việc a. -Hắn không hiểu, vậy lão phu sẽ khiến cho hắn hiểu! Khúc Tranh đứng một bên bỗng nhiên lên tiếng. Vừa nói xong, thân hình khẽ động, chợp mắt liền đến trước mặt Phí Chi Đồ, dưới cái nhìn chăm chú của Phí Chi Đồ, duỗi tay lật ngược, một bí bảo như thanh đoản mâu xuất hiện trong lòng bàn tay, không có chút do dự nào, trực tiếp đâm vào ngực Phí Chi Đồ. Thổi phù một tiếng, máu tươi văng khắp nơi. Thân thể Phí Chi Đồ bị xuyên thủng, thanh đoản mâu từ bụng hắn xuyên qua cơ thể mà ra, trên thân mâu dính đầy vết máu đỏ thẫm.
- Lão Phí!
Tiền Thông cả kinh thất sắc, vạn không nghĩ tới Khúc Tranh quả quyết tàn nhẫn như thế.
- Khụ khu… Phí Chi Đồ ho khan một tiếng, một ngụm máu phun ra, nghênh diện hướng về phía Khúc Tranh, mà người phái sau không tránh không né, mặc kệ cho máu nhuộm đỏ bản thân, vốn dĩ là gương mặt dữ tọn càng thêm cuồng loạn. Dương Khai nheo mắt lại. Hắn dùng thần niệm thăm dò, một kích vừa rồi mặc dù không trực tiếp lấy đi cái mạng của Phí Chi Đồ, nhưng cũng là sát trái tim, chỉ cần lệch một chút, Phí Chi Dồ lập tức sẽ mất mạng. Mà tổn thương xuyên qua nghiêm trọng như vậy, mặc dù là Phản Hư tam tầng cảnh cấp thấp, muốn khỏi hẳn, cũng không phải chuyện dễ dàng.
- Ha ha, Khúc minh chủ vừa mới trải qua nỗi đau mất con, lão phu cũng là khuyên một hồi, mới khiến cho hắn hồi phục tâm tình, Dương tông chủ, ta thấy lúc này ngươi vẫn là không nên chọc giận hắn thì tốt hơn. Phương Bằng đứng một bên khoan thai nhắc nhở
- Kì thực ngươi cũng thật sự không muốn Tiền trưởng lão và Phí thành chủ vì người mà chết ở đây đi? Bọn họ sống hay chết, chỉ là một ý niệm của ngươi.
- Dương Khai, cho ngươi mười tức công phu, ngươi cẩn thận mà suy nghĩ, nếu là không để bổn minh chủ hài lòng, ta lập tức giết bọn họ! Khúc Tranh gầm nhẹ. Tiền Thông và Phí Chi Đồ vẻ mặt phẫn uất, bị người lấy ra làm lợi thế để uy hiếp Dương Khai, trong lòng bọn họ cũng không thoải mái, đáng tiếc giờ đây thân thể bị hạ cấm chế, thánh nguyên không cách nào thúc động được, căn bản không giúp được gì cho Dương Khai
. -Được, ta đi theo các ngươi, thả Tiền trưởng lão và Phí thành chủ ra! Ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Dương Khai lập tức đồng ý luôn, chỉ là nét mặt khó coi đến cực điểm.
- Dương khai ngươi… Tiền Thông vô cùng đau lòng lại xấu hổ day dứt vạn phần nhìn hắn, -Ngươi không cần phải như vậy a!