Hoàng Quyên sinh sống nhiều năm ở đây, cũng miễn cưỡng coi như địa chủ, tự nhiên biết rõ vị trí pháp trận không gian, có nàng dẫn đường, Dương Khai không tốn công sức đến chỗ cung điện pháp trận không gian.
Pháp trận không gian Lâm Hải Thành mở ra bên ngoài, chỉ cần nộp đủ thánh tinh là được, nhưng mục tiêu đi tới lại không nhiều, chỉ ít ỏi mấy chỗ mà thôi.
Trải qua một phen cân nhắc, Dương Khai lựa chọn Hắc Nha Thành làm trạm kế tiếp.
Cũng không phải nói Hắc Nha Thành ở gần Lưu Viêm Sa Địa nhất, mà là vì Dương Khai từng đi qua chỗ này, biết bên đó không xa Càn Thiên Tông. Chỉ cần có thể đến Hắc Nha Thành, sẽ mượn lực lượng Càn Thiên Tông thoải mái truyền tống đến thành trì gần Lưu Viêm Sa Địa nhất.
Đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng cũng là bớt thời gian nhất.
Sau khi giao tổng cộng 600 ngàn thánh tinh, Dương Khai một đoàn 3 người thuận lợi đứng trên pháp trận không gian, đợi cho ánh sáng lóe lên, ba người liền biến mất.
Hắc Nha Thành, Dương Khai đã từng tới một lần, lúc đó đi theo mấy người Thẩm Thi Đào Lục Oánh đến đây, Dương Khai vô tình gặp được Thiên Nguyệt, ở trong Hợp Hoan Lâu đại náo một trận, cuối cùng chuộc về.
Hắn cũng không có ý dừng lại, mà tìm phương hướng, liền dẫn Hoàng Quyên cùng Lâm Vận Nhi trực tiếp bay đi một hướng.
3 ngày sau, ở trước một tòa thành lớn gấp mấy lần Hắc Nha Thành, Dương Khai mới đáp xuống.
- Tông chủ, sao chúng ta đến đây?
Hoàng Quyên nhìn ba chữ lớn trên cửa thành, vẻ mặt mờ mịt.
- Ừm, chỗ này có vài người quen, trung chuyển từ chỗ này sẽ dễ dàng hơn. Dương Khai nhàn nhạt giải thích, liếc qua Lâm Vận Nhi ngủ ngon trên lưng Hoàng Quyên, toát ra mỉm cười.
3 ngày đi đường, tuy rằng tiểu nha đầu không tốn sức, nhưng cũng mệt chết được.
Huống chi, bé lần đầu xa nhà, cơ bản từ khi sinh ra cũng chưa rời Lâm Hải Thành một bước, cho nên ngày đó rời khỏi Lâm Hải Thành, bé liền hết sức tò mò với mọi thứ xung quanh.
Bay tốc độ cao làm bé nhảy lên hoan hô, nhìn thấy cây cỏ bên ngoài còn hưng phấn múa may, phát hiện bươm bướm chim chóc, chỉ hận không thể bắt lấy mà chơi.
Hưng phấn qua đi liền mệt mỏi, ngủ đến không biết trời trăng.
- Đi thôi. Dương Khai gọi, dẫn đầu vào thành.
Mặc Hải Thành! Tiếp giáp tổng đà Càn Thiên Tông, thành trì này quan trọng đối với Càn Thiên Tông giống như Thiên Vận Thành đối với Ảnh Nguyệt Điện. Mặc Hải Thành cũng là thành trì do Càn Thiên Tông nắm giữ.
Thẩm Thi Đào nhiều lần mời Dương Khai đến đây làm khách, trước kia không có cơ hội cũng không có thời gian, lần này thì lại đến.
Không lâu sau, Dương Khai liền đến trước phủ thành chủ Mặc Hải Thành.
Phủ thành chủ này xem như công trình mặt tiền của Mặc Hải Thành, tự nhiên xây dựng to lớn, khí thế hùng hồn, trước cửa có một nhóm võ giả mặc giáp da màu đen, mỗi người thần sắc nghiêm nghị, tay cầm thương bạc, nhìn rất oai phong.
Nhìn thấy 3 người Dương Khai đi tới, đều chú ý tới, trong đó một người có lẽ là cầm đâu quát lớn: - Người đến dừng bước, đây là phủ thành chủ Mặc Hải Thành, người không liên quan không được đến gần!
Người này đã là Thánh Vương tam tầng cảnh, lúc nói đã chặn trước mặt Dương Khai, cảnh giác đánh giá hắn.
Dương Khai mỉm cười, chắp tay nói:
- Chào bằng hữu, tại hạ Dương Khai, đến đây tìm thành chủ các người có chuyện trao đổi, không biết có thể thông báo một tiếng?
- Tìm thành chủ đại nhân? Người này nhướng mày, có vẻ không kiên nhẫn, người tới đây tám chín phần đều là tìm thành chủ đại nhân, hắn đương nhiên biết Dương Khai cũng sẽ không ngoại lệ, chỉ là thành chủ đại nhân há có thể nói gặp là gặp? Nếu không hỏi rõ đã báo lên, vậy người bị trách phạt là mình.
Tuy nhiên Dương Khai là Phản Hư Cảnh, cho nên hắn không dám qua loa, đổi lại võ giả thực lực thấp hơn, đã sớm bị hắn đánh đuổi.
- Ngươi quen biết thành chủ đại nhân của chúng ta sao? Người kia hỏi.
- À... không quen. Dương Khai thành thật lắc đầu.
- Không quen! Người kia kinh ngạc.
- Nhưng mà ta quen tông chủ Cố Chân của các ngươi. Dương Khai bổ sung.
- Quen biết tông chủ? Người này cả kinh, nhanh chóng thu hồi vẻ bâng quơ, có vẻ khiếp sợ. Nên biết, những năm gần đây tông chủ bế quan quanh năm, người thường hoàn toàn không thể gặp được, ngay cả mình cũng chưa từng gặp mặt tông chủ, người tên Dương Khai này lại nói quen biết tông chủ, sẽ không phải khoác lác đó chứ?
- À, ta còn quen đại trưởng lão Mặc Vũ.
Người kia không khỏi hít một hơi lạnh, lại đánh giá Dương Khai lần nữa, như muốn xem xét lại hắn. Có thể cùng quen biết tông chủ cùng đại trưởng lão nhà mình, vậy thân phận địa vị nhất định không thấp, nhưng sao trước kia mình chưa thấy người này?
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ không hiểu, hắn vẫn không dám chậm trễ, đã sớm thu lại vẻ khó chịu, cung kính chắp tay: - Vậy làm phiền ngài chờ một lát, tôi đi thông báo thành chủ đại nhân.
- Làm phiền. Dương Khai gật đầu.
Người kia vào phủ không quá cạn chung trà, bên trong phủ bỗng chạy ra một bóng người nhỏ nhắn, nháy mắt xuất hiện trước mặt Dương Khai.
Đợi thấy rõ là Dương Khai, người kia liền mừng rỡ: - Nha, thật là Dương Khai ngươi, sao ngươi lại đến nơi này?
- Lục Oánh cô nương? Dương Khai cũng thoáng kinh ngạc, không ngờ người đầu tiên chạy ra nghênh đón lại là Lục Oánh, có điều hình như chỉ mỗi mình nàng, Thẩm Thi Đào như hình với bóng cùng nàng lại không thấy đâu.
Nhưng nếu là người quen, vậy thì dễ làm, trước đó Dương Khai còn suy nghĩ phải làm sao xác nhận thân phận của mình với thành chủ chưa từng gặp mặt.
- Tôi đi ngang qua đây, muốn mượn dùng pháp trận không gian, mà sao Lục Oánh cô nương lại ở chỗ này, Thẩm cô nương đâu? Dương Khai kỳ quái hỏi.
- Thẩm sư tỷ trở về từ Đế Uyển liền bế quan, về phần sao tôi ở chỗ này, hì hì... Thành chủ Mặc Hải Thành là cha của tôi đó. Lục Oánh cười hì hì đáp.
Dương Khai kinh ngạc, không ngờ thân phận của Lục Oánh cũng không thấp, bình thường thấy nàng vẫn luôn theo sau Thẩm Thi Đào, nghe đâu đánh đó, Dương Khai còn tưởng nàng không có xuất thân nổi bậc gì, chỉ là một đệ tử Càn Thiên Tông tư chất không tệ mà thôi. Nhưng không ngờ lai lịch của nàng cũng không nhỏ, nếu cha có thể làm thành chủ Mặc Hải Thành, vậy tuyệt đối phải là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh.
- Càn rỡ! Đang nói chuyện, trong phủ thành chủ bỗng truyền ra tiếng quát uy nghiêm, sau đó một nam nhân trung niên làn da trắng nõn cất bước đi tới, thần sắc nghiêm trang, không giận mà oai, không vui nói: - Dương tông chủ là chủ một tông, nha đầu này sao nói chuyện không biết lớn nhỏ?
Người này đương nhiên là cha của Lục Oánh, thành chủ Mặc Hải Thành.
Nghe cha trách mắng, Lục Oánh không nhịn được thè lưỡi, mặt cười hì hì.
Dương Khai cười ha ha nói: - Thành chủ đại nhân quá lời, ta cùng Lục Oánh cô nương quen biết đã lâu, vốn là luận giao ngang hàng, quan hệ sẽ không vì Dương mỗ khai tông lập phái mà trở nên xa lạ.
Nam nhân trung niên nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, dường như rất hài lòng vì Dương Khai khiêm nhượng ôn hòa, nhưng mà vẫn lắc đầu nói: - Dù nói vậy, nhưng không thể bỏ qua lễ số. Oánh nhi, làm lại bái kiến Dương tông chủ.
Lục Oánh nghe vậy, dẫu miệng lên trời, nhưng không thể làm trái lệnh cha, đành phải banh mặt hành lễ lại.
Dương Khai bất đắc dĩ, tuy rằng không nói mấy câu với vị thành chủ này, nhưng cũng nhìn ra hắn rất cứng nhắc.
Đợi Lục Oánh hành lễ xong, nam nhân trung niên mới chắp tay nói:
- Tại hạ Lục Hiên, đảm nhận thành chủ Mặc Hải Thành, bái kiến Dương tông chủ.
- Thành chủ đại nhân khách khí, tại hạ không mời tự tới,xin thành chủ đại nhân đừng phiền. Dương Khai vội đáp lễ.
- Dương tông chủ nói quá, ngài có thể giá lâm Mặc Hải Thành, thật là vinh quang của Mặc Hải Thành. Mời vào trong trước, Lục mỗ đã truyền tin cho tông chủ cùng đại trưởng lão, trong vòng nửa canh giờ hai vị ấy sẽ đến, xin Dương tông chủ chờ một lát.
- Được. Dương Khai gật đầu, cũng không để ý. Ở trong Đế Uyển hắn đã cứu Cố Chân và Mặc Vũ, bọn họ nghe được tin thì nhất định sẽ tới, điều này nằm trong dự liệu của Dương Khai.
Vào phủ thành chủ, trên đường đám đông tung hô, rất là náo nhiệt.
Nhìn ba người Dương Khai bụi trần mỏi mệt, Lục Hiên lại an bài bọn họ tắm rửa thay quần áo, Dương Khai tự nhiên sẽ không từ chối, bản thân mình đầy tro bụi thì không sao, nhưng mà Lâm Vận Nhi cùng Hoàng Quyên cũng thế thì khiến người ta không nhìn được.
Tắm rửa một phen, Dương Khai thoải mái ngồi trong một cung điện, lúc này Cố Chân cùng Mặc Vũ nghe tin chạy đến, sau khi gặp mặt, tự nhiên không khỏi hàn huyên một hồi.
Sau đó, khách chủ ngồi xuống, Lục Hiên đã sớm sai người chuẩn bị tiệc tẩy trần, món ăn tinh xảo cùng linh quả đều được dâng lên, làm cho Lâm Vận Nhi chưa bao giờ trải qua cuộc sống thế này thèm thuồng không thôi, ăn uống như sói vồ.
Tiểu nha đầu biểu hiện ngay thẳng chẳng những không làm người ta chán ghét, mà lại càng thêm hứng thú, Lục Oánh ngồi cạnh Lâm Vận Nhi, không ngừng gắp món cho nàng, có vẻ rất thích cái tiểu nha đầu này.
Còn Hoàng Quyên lại biểu hiện rất thận trọng, nàng chưa từng ngờ tới có một ngày lại ngồi chung một bàn tiệc với các đại nhân vật Càn Thiên Tông, dù sao mấy ngày trước nàng còn đang nghèo khổ khốn cùng, vì một viên đan 5000 thánh tinh mà khổ sở cầu khẩn người ta, nhưng mấy ngày sau liền như thoát thai hoán cốt.
Nàng hiểu sâu sắc được mình có đãi ngộ như vậy, hoàn toàn là bởi vì Dương Khai, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Mấy canh giờ sau, sắc trời tối lại, tiệc rượu đã tàn, Lâm Vận Nhi ăn no căng theo Hoàng Quyên đi nghỉ ngơi, trong đại diện chỉ còn Dương Khai cùng các cao tầng Càn Thiên Tông.
- Thẩm cô nương đã trở lại rồi chứ? Dương Khai nhấp trà thơm, quan tâm hỏi.
- Nhờ phúc của Dương tông chủ, ba người chúng ta đều trở về nguyên lành. Cố Chân cảm kích đáp, hành trình Đế Uyển lần này đúng là nguy cơ trùng trùng, một lần nguy hiểm nhất không ngoài đụng phải trận chiến của Dương Khai. Lần đó nếu không phải Dương Khai cứu vào lúc mấu chốt, vậy thì Cố Chân cùng Mặc Vũ có thể không sao, nhưng Thẩm Thi Đào thực lực thấp nhất tuyệt đối khó thoát vận rủi.
Nhưng sau khi trở về, Thẩm Thi Đào liền đi vào bế quan, dù sao ở trong Đế Uyển nàng cũng có thu hoạch, huống chi nàng mới thăng cấp Phản Hư Cảnh không lâu, ngay cả Thế còn chưa ngưng tụ, tự nhiên không dám kéo dài thời gian, bởi vậy lần này nàng không xuất quan gặp Dương Khai. Hoàng Quyên sinh sống nhiều năm ở đây, cũng miễn cưỡng coi như địa chủ, tự nhiên biết rõ vị trí pháp trận không gian, có nàng dẫn đường, Dương Khai không tốn công sức đến chỗ cung điện pháp trận không gian.
Pháp trận không gian Lâm Hải Thành mở ra bên ngoài, chỉ cần nộp đủ thánh tinh là được, nhưng mục tiêu đi tới lại không nhiều, chỉ ít ỏi mấy chỗ mà thôi.
Trải qua một phen cân nhắc, Dương Khai lựa chọn Hắc Nha Thành làm trạm kế tiếp.
Cũng không phải nói Hắc Nha Thành ở gần Lưu Viêm Sa Địa nhất, mà là vì Dương Khai từng đi qua chỗ này, biết bên đó không xa Càn Thiên Tông. Chỉ cần có thể đến Hắc Nha Thành, sẽ mượn lực lượng Càn Thiên Tông thoải mái truyền tống đến thành trì gần Lưu Viêm Sa Địa nhất.
Đây cũng là lựa chọn bất đắc dĩ, nhưng cũng là bớt thời gian nhất.
Sau khi giao tổng cộng 600 ngàn thánh tinh, Dương Khai một đoàn 3 người thuận lợi đứng trên pháp trận không gian, đợi cho ánh sáng lóe lên, ba người liền biến mất.
Hắc Nha Thành, Dương Khai đã từng tới một lần, lúc đó đi theo mấy người Thẩm Thi Đào Lục Oánh đến đây, Dương Khai vô tình gặp được Thiên Nguyệt, ở trong Hợp Hoan Lâu đại náo một trận, cuối cùng chuộc về.
Hắn cũng không có ý dừng lại, mà tìm phương hướng, liền dẫn Hoàng Quyên cùng Lâm Vận Nhi trực tiếp bay đi một hướng.
3 ngày sau, ở trước một tòa thành lớn gấp mấy lần Hắc Nha Thành, Dương Khai mới đáp xuống.
- Tông chủ, sao chúng ta đến đây?
Hoàng Quyên nhìn ba chữ lớn trên cửa thành, vẻ mặt mờ mịt.
- Ừm, chỗ này có vài người quen, trung chuyển từ chỗ này sẽ dễ dàng hơn. Dương Khai nhàn nhạt giải thích, liếc qua Lâm Vận Nhi ngủ ngon trên lưng Hoàng Quyên, toát ra mỉm cười.
3 ngày đi đường, tuy rằng tiểu nha đầu không tốn sức, nhưng cũng mệt chết được.
Huống chi, bé lần đầu xa nhà, cơ bản từ khi sinh ra cũng chưa rời Lâm Hải Thành một bước, cho nên ngày đó rời khỏi Lâm Hải Thành, bé liền hết sức tò mò với mọi thứ xung quanh.
Bay tốc độ cao làm bé nhảy lên hoan hô, nhìn thấy cây cỏ bên ngoài còn hưng phấn múa may, phát hiện bươm bướm chim chóc, chỉ hận không thể bắt lấy mà chơi.
Hưng phấn qua đi liền mệt mỏi, ngủ đến không biết trời trăng.
- Đi thôi. Dương Khai gọi, dẫn đầu vào thành.
Mặc Hải Thành! Tiếp giáp tổng đà Càn Thiên Tông, thành trì này quan trọng đối với Càn Thiên Tông giống như Thiên Vận Thành đối với Ảnh Nguyệt Điện. Mặc Hải Thành cũng là thành trì do Càn Thiên Tông nắm giữ.
Thẩm Thi Đào nhiều lần mời Dương Khai đến đây làm khách, trước kia không có cơ hội cũng không có thời gian, lần này thì lại đến.
Không lâu sau, Dương Khai liền đến trước phủ thành chủ Mặc Hải Thành.
Phủ thành chủ này xem như công trình mặt tiền của Mặc Hải Thành, tự nhiên xây dựng to lớn, khí thế hùng hồn, trước cửa có một nhóm võ giả mặc giáp da màu đen, mỗi người thần sắc nghiêm nghị, tay cầm thương bạc, nhìn rất oai phong.
Nhìn thấy 3 người Dương Khai đi tới, đều chú ý tới, trong đó một người có lẽ là cầm đâu quát lớn: - Người đến dừng bước, đây là phủ thành chủ Mặc Hải Thành, người không liên quan không được đến gần!
Người này đã là Thánh Vương tam tầng cảnh, lúc nói đã chặn trước mặt Dương Khai, cảnh giác đánh giá hắn.
Dương Khai mỉm cười, chắp tay nói:
- Chào bằng hữu, tại hạ Dương Khai, đến đây tìm thành chủ các người có chuyện trao đổi, không biết có thể thông báo một tiếng?
- Tìm thành chủ đại nhân? Người này nhướng mày, có vẻ không kiên nhẫn, người tới đây tám chín phần đều là tìm thành chủ đại nhân, hắn đương nhiên biết Dương Khai cũng sẽ không ngoại lệ, chỉ là thành chủ đại nhân há có thể nói gặp là gặp? Nếu không hỏi rõ đã báo lên, vậy người bị trách phạt là mình.
Tuy nhiên Dương Khai là Phản Hư Cảnh, cho nên hắn không dám qua loa, đổi lại võ giả thực lực thấp hơn, đã sớm bị hắn đánh đuổi.
- Ngươi quen biết thành chủ đại nhân của chúng ta sao? Người kia hỏi.
- À... không quen. Dương Khai thành thật lắc đầu.
- Không quen! Người kia kinh ngạc.
- Nhưng mà ta quen tông chủ Cố Chân của các ngươi. Dương Khai bổ sung.
- Quen biết tông chủ? Người này cả kinh, nhanh chóng thu hồi vẻ bâng quơ, có vẻ khiếp sợ. Nên biết, những năm gần đây tông chủ bế quan quanh năm, người thường hoàn toàn không thể gặp được, ngay cả mình cũng chưa từng gặp mặt tông chủ, người tên Dương Khai này lại nói quen biết tông chủ, sẽ không phải khoác lác đó chứ?
- À, ta còn quen đại trưởng lão Mặc Vũ.
Người kia không khỏi hít một hơi lạnh, lại đánh giá Dương Khai lần nữa, như muốn xem xét lại hắn. Có thể cùng quen biết tông chủ cùng đại trưởng lão nhà mình, vậy thân phận địa vị nhất định không thấp, nhưng sao trước kia mình chưa thấy người này?
Tuy rằng trong lòng nghi ngờ không hiểu, hắn vẫn không dám chậm trễ, đã sớm thu lại vẻ khó chịu, cung kính chắp tay: - Vậy làm phiền ngài chờ một lát, tôi đi thông báo thành chủ đại nhân.
- Làm phiền. Dương Khai gật đầu.
Người kia vào phủ không quá cạn chung trà, bên trong phủ bỗng chạy ra một bóng người nhỏ nhắn, nháy mắt xuất hiện trước mặt Dương Khai.
Đợi thấy rõ là Dương Khai, người kia liền mừng rỡ: - Nha, thật là Dương Khai ngươi, sao ngươi lại đến nơi này?
- Lục Oánh cô nương? Dương Khai cũng thoáng kinh ngạc, không ngờ người đầu tiên chạy ra nghênh đón lại là Lục Oánh, có điều hình như chỉ mỗi mình nàng, Thẩm Thi Đào như hình với bóng cùng nàng lại không thấy đâu.
Nhưng nếu là người quen, vậy thì dễ làm, trước đó Dương Khai còn suy nghĩ phải làm sao xác nhận thân phận của mình với thành chủ chưa từng gặp mặt.
- Tôi đi ngang qua đây, muốn mượn dùng pháp trận không gian, mà sao Lục Oánh cô nương lại ở chỗ này, Thẩm cô nương đâu? Dương Khai kỳ quái hỏi.
- Thẩm sư tỷ trở về từ Đế Uyển liền bế quan, về phần sao tôi ở chỗ này, hì hì... Thành chủ Mặc Hải Thành là cha của tôi đó. Lục Oánh cười hì hì đáp.
Dương Khai kinh ngạc, không ngờ thân phận của Lục Oánh cũng không thấp, bình thường thấy nàng vẫn luôn theo sau Thẩm Thi Đào, nghe đâu đánh đó, Dương Khai còn tưởng nàng không có xuất thân nổi bậc gì, chỉ là một đệ tử Càn Thiên Tông tư chất không tệ mà thôi. Nhưng không ngờ lai lịch của nàng cũng không nhỏ, nếu cha có thể làm thành chủ Mặc Hải Thành, vậy tuyệt đối phải là cường giả Phản Hư tam tầng cảnh.
- Càn rỡ! Đang nói chuyện, trong phủ thành chủ bỗng truyền ra tiếng quát uy nghiêm, sau đó một nam nhân trung niên làn da trắng nõn cất bước đi tới, thần sắc nghiêm trang, không giận mà oai, không vui nói: - Dương tông chủ là chủ một tông, nha đầu này sao nói chuyện không biết lớn nhỏ?
Người này đương nhiên là cha của Lục Oánh, thành chủ Mặc Hải Thành.
Nghe cha trách mắng, Lục Oánh không nhịn được thè lưỡi, mặt cười hì hì.
Dương Khai cười ha ha nói: - Thành chủ đại nhân quá lời, ta cùng Lục Oánh cô nương quen biết đã lâu, vốn là luận giao ngang hàng, quan hệ sẽ không vì Dương mỗ khai tông lập phái mà trở nên xa lạ.
Nam nhân trung niên nghe vậy, ánh mắt sáng ngời, dường như rất hài lòng vì Dương Khai khiêm nhượng ôn hòa, nhưng mà vẫn lắc đầu nói: - Dù nói vậy, nhưng không thể bỏ qua lễ số. Oánh nhi, làm lại bái kiến Dương tông chủ.
Lục Oánh nghe vậy, dẫu miệng lên trời, nhưng không thể làm trái lệnh cha, đành phải banh mặt hành lễ lại.
Dương Khai bất đắc dĩ, tuy rằng không nói mấy câu với vị thành chủ này, nhưng cũng nhìn ra hắn rất cứng nhắc.
Đợi Lục Oánh hành lễ xong, nam nhân trung niên mới chắp tay nói:
- Tại hạ Lục Hiên, đảm nhận thành chủ Mặc Hải Thành, bái kiến Dương tông chủ.
- Thành chủ đại nhân khách khí, tại hạ không mời tự tới,xin thành chủ đại nhân đừng phiền. Dương Khai vội đáp lễ.
- Dương tông chủ nói quá, ngài có thể giá lâm Mặc Hải Thành, thật là vinh quang của Mặc Hải Thành. Mời vào trong trước, Lục mỗ đã truyền tin cho tông chủ cùng đại trưởng lão, trong vòng nửa canh giờ hai vị ấy sẽ đến, xin Dương tông chủ chờ một lát.
- Được. Dương Khai gật đầu, cũng không để ý. Ở trong Đế Uyển hắn đã cứu Cố Chân và Mặc Vũ, bọn họ nghe được tin thì nhất định sẽ tới, điều này nằm trong dự liệu của Dương Khai.
Vào phủ thành chủ, trên đường đám đông tung hô, rất là náo nhiệt.
Nhìn ba người Dương Khai bụi trần mỏi mệt, Lục Hiên lại an bài bọn họ tắm rửa thay quần áo, Dương Khai tự nhiên sẽ không từ chối, bản thân mình đầy tro bụi thì không sao, nhưng mà Lâm Vận Nhi cùng Hoàng Quyên cũng thế thì khiến người ta không nhìn được.
Tắm rửa một phen, Dương Khai thoải mái ngồi trong một cung điện, lúc này Cố Chân cùng Mặc Vũ nghe tin chạy đến, sau khi gặp mặt, tự nhiên không khỏi hàn huyên một hồi.
Sau đó, khách chủ ngồi xuống, Lục Hiên đã sớm sai người chuẩn bị tiệc tẩy trần, món ăn tinh xảo cùng linh quả đều được dâng lên, làm cho Lâm Vận Nhi chưa bao giờ trải qua cuộc sống thế này thèm thuồng không thôi, ăn uống như sói vồ.
Tiểu nha đầu biểu hiện ngay thẳng chẳng những không làm người ta chán ghét, mà lại càng thêm hứng thú, Lục Oánh ngồi cạnh Lâm Vận Nhi, không ngừng gắp món cho nàng, có vẻ rất thích cái tiểu nha đầu này.
Còn Hoàng Quyên lại biểu hiện rất thận trọng, nàng chưa từng ngờ tới có một ngày lại ngồi chung một bàn tiệc với các đại nhân vật Càn Thiên Tông, dù sao mấy ngày trước nàng còn đang nghèo khổ khốn cùng, vì một viên đan 5000 thánh tinh mà khổ sở cầu khẩn người ta, nhưng mấy ngày sau liền như thoát thai hoán cốt.
Nàng hiểu sâu sắc được mình có đãi ngộ như vậy, hoàn toàn là bởi vì Dương Khai, nhất thời trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Mấy canh giờ sau, sắc trời tối lại, tiệc rượu đã tàn, Lâm Vận Nhi ăn no căng theo Hoàng Quyên đi nghỉ ngơi, trong đại diện chỉ còn Dương Khai cùng các cao tầng Càn Thiên Tông.
- Thẩm cô nương đã trở lại rồi chứ? Dương Khai nhấp trà thơm, quan tâm hỏi.
- Nhờ phúc của Dương tông chủ, ba người chúng ta đều trở về nguyên lành. Cố Chân cảm kích đáp, hành trình Đế Uyển lần này đúng là nguy cơ trùng trùng, một lần nguy hiểm nhất không ngoài đụng phải trận chiến của Dương Khai. Lần đó nếu không phải Dương Khai cứu vào lúc mấu chốt, vậy thì Cố Chân cùng Mặc Vũ có thể không sao, nhưng Thẩm Thi Đào thực lực thấp nhất tuyệt đối khó thoát vận rủi.
Nhưng sau khi trở về, Thẩm Thi Đào liền đi vào bế quan, dù sao ở trong Đế Uyển nàng cũng có thu hoạch, huống chi nàng mới thăng cấp Phản Hư Cảnh không lâu, ngay cả Thế còn chưa ngưng tụ, tự nhiên không dám kéo dài thời gian, bởi vậy lần này nàng không xuất quan gặp Dương Khai.